Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Chương 180: Yêu quái!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Vẻ mặt hai người còn lại cũng ngây dại ra.
Thế nhưng một giây sau, bọ họ tiếp tục nhào đến vây giết Thường Ninh.
Nhưng giây tiếp theo, không đợi bọn họ tiếp cận được mình, Thường Ninh chỉ thản nhiên nghiêng đầu, tung ra hai cú đấm.
Bang bang!
Hai âm thanh nặng nề vang lên, hai bóng người trực tiếp văng xa muời mét.
Có thể dễ dàng thấy được, trên ngực bọn họ có dầu ấn của cú đấm vừa rồi, có vẻ như muốn xuyên thấu qua lòng ngực của bọn họ.
"Không tốt rồi! Chấn khí ngoại phóng, bách bộ thần quyền? Tên đó là khí sư à?"
Sắc mặt của Kiều Cảnh Long bỗng chốc tái mét.
Gã vốn nghĩ rằng đây chẳng cho là một thằng nhóc có chút năng lực thôi, vì cần thận mà gã còn dẫn thêm bốn cao thủ trong gia tộc.
Nhưng không ngờ rằng, chưa được bao lâu, mấy tên thuộc hạ của gã đã ngã xuống hết rồi.
Mặc dù trong gia tộc, gã có thể được xem như là một thiên tài, nhưng đối đầu với khi sư thì chưa đủ trình.
"Biết tại sao tôi không giết bọn họ không?” Lúc này Thường Ninh phủi tay thản nhiên nói, "Là bởi vì sợ sân nhà tôi bấn đó, dẫn người của cậu cút ngay, nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của Lục gia, tôi sẽ khiến cho Kiều gia các người biến mất!"
Kiều Cảnh Long nuốt nước bọt vài cái, “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng Kiều gia bọn tao há lại để cho mày khinh thường, muốn làm Kiều gia bọn tao biến mất sao, mày cũng chỉ là mạnh miệng mà không dám làm thôi!”
"Mạnh miệng mà không dám làm đúng không?"
Thường Ninh thản nhiên lắc đầu, khép hờ hai mắt, sau đó mở to lên.
Chỉ thấy không khí xung quanh mãnh liệt, tựa như ma quỷ nhảy loạn.
Kiều Cảnh Long chỉ cảm thấy có một cỗ lực thổi đếm khiến gã không thể nào cử động được, cũng không thể nào thở nổi.
Hai mắt gã cũng mở to đến cực hạn...
Giờ khắc này, gã cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bui.
Trong lòng bị sự sợ hãi bao trùm.
Biến khí thành vực, là khí tông trong truyền thuyết!
Kiều gia là thế gia võ thuật, đương nhiên không thiếu khí sư, nhưng trước mắt là chưa có một vị khí tông nào.
Có, nhưng đó là chuyện của trăm năm trước.
Thật ra trăm năm trước ở Kiều gia đã từng có một vị khí tông xuất hiện.
Cũng chính là vị khí tông đó đã đặt nền móng cho sự nghiệp của Kiều gia.
Cho nên sự đáng sợ của khí tông, từng nhỏ đến lớn Kiều Cảnh Long đã được nghe đến.
Nhưng gã đó giờ không ngờ đến Thường Ninh lại có thể là một vị khí tông.
Là gã không thể tin nổi, đối phương trẻ như thế, sao lại có thể là một vị khí tông cơ chứ. Nhưng mặc kệ gã không tin thế nào, chuyện cũng đã xảy ra trước mắt.
Lục gia chết tiệt, thể mà lại gặp phải một vị khí tông. Trong lòng gã hận Lục gia, cũng hối hận về sự mua bán chết người này.
Hơn nữa nếu thật sự là một vị khí tông, vậy thì chuyện là Kiều gia biến mất cũng không có gì gọi là mạnh miệng mà không dám làm cả.
"Thường, anh Thường, tôi biết sai rồi, tha. tha mạng!"
Gã hổn hển mà cầu xin tha thứ.
"Vốn chúng ta cũng chẳng có thù hận gì, Lục gia, nếu anh muốn Lục gia biến mất, vậy tôi giúp anh làm, chỉ cần anh tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm cho anh!"
Vẻ mặt của bốn người bị thương kia cũng đầy sợ hãi, thân thể run cầm cập không ngừng.
Thường Ninh hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế của mình.
Cả người Kiều Cảnh Long mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
"Cám ơn anh Thường tha mạng, Thường..." Gã không ngừng dập đầu. cảm ơn anh
Dù sao thì đối với khí tông, gã đương nhiên là sợ rồi. "Cút đi!" Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói, sau đó không chút để ý đến bọn họ mà đi vào biệt thự.
Kiều Cảnh Long cũng không dám chậm trễ, dẫn người chạy đi ngay.
Cho đến khi cách xa biệt thự rồi, gã mới phun ra một ngụm máu tươi.
Mà thuộc hạ của gã đang đỡ nhau, lúc này cũng ngã xuống đất, thở phì phò.
"Không ngờ tên đó là khí tông!"
Kiều Cảnh Long lau máu còn dính trên khóe miệng, cả người vẫn còn run rẩy.
Nhưng ánh mắt lạ lộ ra tia hưng phấn, "Nếu Kiều gia có được một vị khí tông như thế, vậy thì như hổ mọc thêm cánh rồi!"
"Chuyện này phải lập tức nói với ông nội!"
"Vậy còn chuyện Lục gia thì sao?" Thuộc hạ hỏi. Nhắc tới Lục gia, sắc mặt Kiều Cảnh Long trầm xuống,
"Đương nhiên là làm cho bọn họ biến mất!"
Ngày hôm sau.
Một tin tức động trời được tung ra ở Phàn Thành.
Một nhà Lục gia toàn bộ biến mất chỉ trong một đêm.
Người hiểu được tất nhiên là biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn người không hiểu thì cũng có thể đoán được, Lục gia đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Hoặc là cuốn gói đi xa, hoặc là hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Lúc này, các gia tộc to nhỏ ở Phàn Thành cũng đồng thời hiểu được một chuyện.
Chuyện đó là, ở Phàn Thành có một người, có thể gọi là vị vua tuyệt đối, không ái có thể đắc tội!
Kiều Cảnh Long lại đi đến biệt thự của Thường Ninh.
Nhưng lần này, gã không mang theo ai cả.
Thường Ninh đang trong vườn tắm nắng. Đứa con ngồi trên người anh tò mò nhìn Kiều Cảnh Long.
"Anh Thường, toàn bộ gia sản của Lục gia cộng lại cũng được mười tỷ, tôi trực tiếp đem nộp."
Kiều Cảnh Long cung kính đưa ra một tấm thẻ, "Ngoài gia sản của Lục gia, vì để bồi tội, trong đây còn có năm mươi triệu của Kiều gia chúng tôi nữa, hi vọng anh Ninh nhận lấy!"
Thường Ninh thản nhiên nhìn Kiều Cảnh Long, "Để lại mười tỷ của Lục gia, cậu có thể đi rồi."
Vẻ mặt của Kiều Cảnh Long hơi suợng một chút, "Anh Thường, tôi chỉ muốn thể hiện tâm ý của tôi một chút, nếu anh chế ít, vậy tôi...”
Thường Ninh đưa tay lên.
Kiều Cảnh Long cũng lập tức im lặng.
“Tiền đối với tôi không quan trọng, tôi lấy mười tỷ của Lục gia là vì không ai được phép thiếu nợ tôi cả." Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói.
Kiều Cảnh Long thở dài, xem ra muốn tạo quan hệ tốt với người này thì phải nghĩ cách khác.
Lúc gã nói với ông nội mình gặp phải một khí tông, ông cụ Kiều cũng không tin nổi.
Chỉ khi bốn thuộc hạ trở về thay nhau nói, ông cụ Kiều lúc này mới hơi tin tưởng một chút.
Thậm chí còn muốn đến đây để tận mắt nhìn vị khí tông trẻ tuổi này.
Cho dù đối phương không phải là khí tông đi chăng nữa, nhưng với thực lực như vậy, nhất định Kiều gia phải kéo về mượn sức mới được.
Nhưng lại cảm thấy như vậy là quả đánh bạo, nên chỉ có thể dẫn đứa cháu nội này đầu tiên phải tạo được quan hệ với vị khí tông này đã.
Nếu như có thể thì mới đến Đông Châu làm khách luôn.
Cho nên Kiều Cảnh Long cũng không vội đi về.
"Đúng rồi, anh Thường, tối hôm qua thiếu gia của Lục gia cũng không ở nhà, có cần tôi có ngưoi đi tim xem tên đó chạy đi đâu rồi không.” Gã đột nhiên nhớ tới chuyện này, nói.
"Không cần đâu, chuyện Lục gia cũng xong rồi, để tên đó đi."
Thường Ninh phất phất tay, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mặc kệ.
Dù sao thì Lục gia cũng xong rồi, tên Lục Vũ Trầm này cũng không thế tạo ra sóng gió gì, căn bản chẳng có uy hiếp gì đối với anh.
Thấy thái độ Thưởng Ninh lãnh đạm, lúc này Kiều Cảnh Long nhìn về phía đứa bé kia.
“Tiểu thiếu gia Ninh đáng yêu quá."
Gã cười cười khen, đang định đi đến đùa với đứa bé.
"Chơi với cháu!” Cũng lúc này, đứa bé đột nhiên kêu lên một tiếng.
Gã bị sốc.
Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé mới nửa tuổi, sao Có thể nói chuyện được.
"Con muốn chơi với tên đó sao?" Thường Ninh hỏi đứa bé.
Đứa bé gật gật đầu.
Vì thế Thường Ninh thả đứa bé xuống đấy, ha ha cười nói: “Vậy thì đi đi, nhưng nhớ đứa dọa tên này chạy nhé con."
Đứa bé vui vẻ vỗ tay, tập tễnh đi về phía Kiều Cảnh Long.
Mắt Kiều Cảnh Ling trừng to.
Quả nhiên con của Thường Ninh cũng không bình thường, nhỏ như vậy mà có thể nói chuyện, còn có thể đi nữa.
Thế nhưng, đây có vẻ như là một cơ hội cho gã.
Chỉ cần làm cho đứa bé này vui vẻ, khẳng định anh Thường cũng sẽ vui, đến lúc đó là có thể nói chuyện rồi.
Lúc này gã cười cười dắt tay đứa bé.
"Chúng ta chơi bay bay được không?" Đứa bé mim cười nói.
"Bay bay? Bay bay à gì?" Kiều Cảnh Long nghi ngờ hỏi.
"Là bay đó!”
Đứa bé nắm lấy tay Kiều Cảnh Long, vung vây.
Kiều Cảnh Long chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, mình thế mà lại bay giữa không trung.
Gã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng gã cũng là một cao thủ, sao lại có thể bị một đứa nhỏ chưa đến nửa tuổi vung cho bay như thế.
Nhưng càng làm gã khiếp sợ hơn là.
Gã bay lên nhưng không lập tức rơi xuống, mà còn dừng lại ở giữa không trung.
Cảm giác này quy dị không nói nên lời.
Cả người bồng bềnh giữa không trung, hoàn toàn không có trọng tâm, gã căn bản không thể khống chế được bản thân mình nữa rồi.
Gã chưa kịp hồi phục lại tinh thần, gã lại bị bay khắp noi.
Gã cũng hoàn toàn hỗn độn trong làn gió.
Con của anh Thường không lẽ cũng là khí tông.
Bởi vì chỉ có khí tông mới có thể làm những chuyện này thôi.
Nhỏ như thế, chân khí lại lớn như vậy, yêu quái!
Mà lúc này đứa bé lại vô cùng vui vẻ.
Nó sợ Thường Ninh trách mắng, cho nên mình không bay, để người khác bay chắc cũng được ha.
Nó vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Thường Ninh cũng cạn lời, xem ra cần phải tăng cường dạy dỗ con mình rồi.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Vẻ mặt hai người còn lại cũng ngây dại ra.
Thế nhưng một giây sau, bọ họ tiếp tục nhào đến vây giết Thường Ninh.
Nhưng giây tiếp theo, không đợi bọn họ tiếp cận được mình, Thường Ninh chỉ thản nhiên nghiêng đầu, tung ra hai cú đấm.
Bang bang!
Hai âm thanh nặng nề vang lên, hai bóng người trực tiếp văng xa muời mét.
Có thể dễ dàng thấy được, trên ngực bọn họ có dầu ấn của cú đấm vừa rồi, có vẻ như muốn xuyên thấu qua lòng ngực của bọn họ.
"Không tốt rồi! Chấn khí ngoại phóng, bách bộ thần quyền? Tên đó là khí sư à?"
Sắc mặt của Kiều Cảnh Long bỗng chốc tái mét.
Gã vốn nghĩ rằng đây chẳng cho là một thằng nhóc có chút năng lực thôi, vì cần thận mà gã còn dẫn thêm bốn cao thủ trong gia tộc.
Nhưng không ngờ rằng, chưa được bao lâu, mấy tên thuộc hạ của gã đã ngã xuống hết rồi.
Mặc dù trong gia tộc, gã có thể được xem như là một thiên tài, nhưng đối đầu với khi sư thì chưa đủ trình.
"Biết tại sao tôi không giết bọn họ không?” Lúc này Thường Ninh phủi tay thản nhiên nói, "Là bởi vì sợ sân nhà tôi bấn đó, dẫn người của cậu cút ngay, nếu còn dám nhúng tay vào chuyện của Lục gia, tôi sẽ khiến cho Kiều gia các người biến mất!"
Kiều Cảnh Long nuốt nước bọt vài cái, “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng Kiều gia bọn tao há lại để cho mày khinh thường, muốn làm Kiều gia bọn tao biến mất sao, mày cũng chỉ là mạnh miệng mà không dám làm thôi!”
"Mạnh miệng mà không dám làm đúng không?"
Thường Ninh thản nhiên lắc đầu, khép hờ hai mắt, sau đó mở to lên.
Chỉ thấy không khí xung quanh mãnh liệt, tựa như ma quỷ nhảy loạn.
Kiều Cảnh Long chỉ cảm thấy có một cỗ lực thổi đếm khiến gã không thể nào cử động được, cũng không thể nào thở nổi.
Hai mắt gã cũng mở to đến cực hạn...
Giờ khắc này, gã cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bui.
Trong lòng bị sự sợ hãi bao trùm.
Biến khí thành vực, là khí tông trong truyền thuyết!
Kiều gia là thế gia võ thuật, đương nhiên không thiếu khí sư, nhưng trước mắt là chưa có một vị khí tông nào.
Có, nhưng đó là chuyện của trăm năm trước.
Thật ra trăm năm trước ở Kiều gia đã từng có một vị khí tông xuất hiện.
Cũng chính là vị khí tông đó đã đặt nền móng cho sự nghiệp của Kiều gia.
Cho nên sự đáng sợ của khí tông, từng nhỏ đến lớn Kiều Cảnh Long đã được nghe đến.
Nhưng gã đó giờ không ngờ đến Thường Ninh lại có thể là một vị khí tông.
Là gã không thể tin nổi, đối phương trẻ như thế, sao lại có thể là một vị khí tông cơ chứ. Nhưng mặc kệ gã không tin thế nào, chuyện cũng đã xảy ra trước mắt.
Lục gia chết tiệt, thể mà lại gặp phải một vị khí tông. Trong lòng gã hận Lục gia, cũng hối hận về sự mua bán chết người này.
Hơn nữa nếu thật sự là một vị khí tông, vậy thì chuyện là Kiều gia biến mất cũng không có gì gọi là mạnh miệng mà không dám làm cả.
"Thường, anh Thường, tôi biết sai rồi, tha. tha mạng!"
Gã hổn hển mà cầu xin tha thứ.
"Vốn chúng ta cũng chẳng có thù hận gì, Lục gia, nếu anh muốn Lục gia biến mất, vậy tôi giúp anh làm, chỉ cần anh tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm cho anh!"
Vẻ mặt của bốn người bị thương kia cũng đầy sợ hãi, thân thể run cầm cập không ngừng.
Thường Ninh hừ lạnh một tiếng, thu lại khí thế của mình.
Cả người Kiều Cảnh Long mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
"Cám ơn anh Thường tha mạng, Thường..." Gã không ngừng dập đầu. cảm ơn anh
Dù sao thì đối với khí tông, gã đương nhiên là sợ rồi. "Cút đi!" Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói, sau đó không chút để ý đến bọn họ mà đi vào biệt thự.
Kiều Cảnh Long cũng không dám chậm trễ, dẫn người chạy đi ngay.
Cho đến khi cách xa biệt thự rồi, gã mới phun ra một ngụm máu tươi.
Mà thuộc hạ của gã đang đỡ nhau, lúc này cũng ngã xuống đất, thở phì phò.
"Không ngờ tên đó là khí tông!"
Kiều Cảnh Long lau máu còn dính trên khóe miệng, cả người vẫn còn run rẩy.
Nhưng ánh mắt lạ lộ ra tia hưng phấn, "Nếu Kiều gia có được một vị khí tông như thế, vậy thì như hổ mọc thêm cánh rồi!"
"Chuyện này phải lập tức nói với ông nội!"
"Vậy còn chuyện Lục gia thì sao?" Thuộc hạ hỏi. Nhắc tới Lục gia, sắc mặt Kiều Cảnh Long trầm xuống,
"Đương nhiên là làm cho bọn họ biến mất!"
Ngày hôm sau.
Một tin tức động trời được tung ra ở Phàn Thành.
Một nhà Lục gia toàn bộ biến mất chỉ trong một đêm.
Người hiểu được tất nhiên là biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn người không hiểu thì cũng có thể đoán được, Lục gia đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.
Hoặc là cuốn gói đi xa, hoặc là hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Lúc này, các gia tộc to nhỏ ở Phàn Thành cũng đồng thời hiểu được một chuyện.
Chuyện đó là, ở Phàn Thành có một người, có thể gọi là vị vua tuyệt đối, không ái có thể đắc tội!
Kiều Cảnh Long lại đi đến biệt thự của Thường Ninh.
Nhưng lần này, gã không mang theo ai cả.
Thường Ninh đang trong vườn tắm nắng. Đứa con ngồi trên người anh tò mò nhìn Kiều Cảnh Long.
"Anh Thường, toàn bộ gia sản của Lục gia cộng lại cũng được mười tỷ, tôi trực tiếp đem nộp."
Kiều Cảnh Long cung kính đưa ra một tấm thẻ, "Ngoài gia sản của Lục gia, vì để bồi tội, trong đây còn có năm mươi triệu của Kiều gia chúng tôi nữa, hi vọng anh Ninh nhận lấy!"
Thường Ninh thản nhiên nhìn Kiều Cảnh Long, "Để lại mười tỷ của Lục gia, cậu có thể đi rồi."
Vẻ mặt của Kiều Cảnh Long hơi suợng một chút, "Anh Thường, tôi chỉ muốn thể hiện tâm ý của tôi một chút, nếu anh chế ít, vậy tôi...”
Thường Ninh đưa tay lên.
Kiều Cảnh Long cũng lập tức im lặng.
“Tiền đối với tôi không quan trọng, tôi lấy mười tỷ của Lục gia là vì không ai được phép thiếu nợ tôi cả." Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói.
Kiều Cảnh Long thở dài, xem ra muốn tạo quan hệ tốt với người này thì phải nghĩ cách khác.
Lúc gã nói với ông nội mình gặp phải một khí tông, ông cụ Kiều cũng không tin nổi.
Chỉ khi bốn thuộc hạ trở về thay nhau nói, ông cụ Kiều lúc này mới hơi tin tưởng một chút.
Thậm chí còn muốn đến đây để tận mắt nhìn vị khí tông trẻ tuổi này.
Cho dù đối phương không phải là khí tông đi chăng nữa, nhưng với thực lực như vậy, nhất định Kiều gia phải kéo về mượn sức mới được.
Nhưng lại cảm thấy như vậy là quả đánh bạo, nên chỉ có thể dẫn đứa cháu nội này đầu tiên phải tạo được quan hệ với vị khí tông này đã.
Nếu như có thể thì mới đến Đông Châu làm khách luôn.
Cho nên Kiều Cảnh Long cũng không vội đi về.
"Đúng rồi, anh Thường, tối hôm qua thiếu gia của Lục gia cũng không ở nhà, có cần tôi có ngưoi đi tim xem tên đó chạy đi đâu rồi không.” Gã đột nhiên nhớ tới chuyện này, nói.
"Không cần đâu, chuyện Lục gia cũng xong rồi, để tên đó đi."
Thường Ninh phất phất tay, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng mặc kệ.
Dù sao thì Lục gia cũng xong rồi, tên Lục Vũ Trầm này cũng không thế tạo ra sóng gió gì, căn bản chẳng có uy hiếp gì đối với anh.
Thấy thái độ Thưởng Ninh lãnh đạm, lúc này Kiều Cảnh Long nhìn về phía đứa bé kia.
“Tiểu thiếu gia Ninh đáng yêu quá."
Gã cười cười khen, đang định đi đến đùa với đứa bé.
"Chơi với cháu!” Cũng lúc này, đứa bé đột nhiên kêu lên một tiếng.
Gã bị sốc.
Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé mới nửa tuổi, sao Có thể nói chuyện được.
"Con muốn chơi với tên đó sao?" Thường Ninh hỏi đứa bé.
Đứa bé gật gật đầu.
Vì thế Thường Ninh thả đứa bé xuống đấy, ha ha cười nói: “Vậy thì đi đi, nhưng nhớ đứa dọa tên này chạy nhé con."
Đứa bé vui vẻ vỗ tay, tập tễnh đi về phía Kiều Cảnh Long.
Mắt Kiều Cảnh Ling trừng to.
Quả nhiên con của Thường Ninh cũng không bình thường, nhỏ như vậy mà có thể nói chuyện, còn có thể đi nữa.
Thế nhưng, đây có vẻ như là một cơ hội cho gã.
Chỉ cần làm cho đứa bé này vui vẻ, khẳng định anh Thường cũng sẽ vui, đến lúc đó là có thể nói chuyện rồi.
Lúc này gã cười cười dắt tay đứa bé.
"Chúng ta chơi bay bay được không?" Đứa bé mim cười nói.
"Bay bay? Bay bay à gì?" Kiều Cảnh Long nghi ngờ hỏi.
"Là bay đó!”
Đứa bé nắm lấy tay Kiều Cảnh Long, vung vây.
Kiều Cảnh Long chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, mình thế mà lại bay giữa không trung.
Gã sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng gã cũng là một cao thủ, sao lại có thể bị một đứa nhỏ chưa đến nửa tuổi vung cho bay như thế.
Nhưng càng làm gã khiếp sợ hơn là.
Gã bay lên nhưng không lập tức rơi xuống, mà còn dừng lại ở giữa không trung.
Cảm giác này quy dị không nói nên lời.
Cả người bồng bềnh giữa không trung, hoàn toàn không có trọng tâm, gã căn bản không thể khống chế được bản thân mình nữa rồi.
Gã chưa kịp hồi phục lại tinh thần, gã lại bị bay khắp noi.
Gã cũng hoàn toàn hỗn độn trong làn gió.
Con của anh Thường không lẽ cũng là khí tông.
Bởi vì chỉ có khí tông mới có thể làm những chuyện này thôi.
Nhỏ như thế, chân khí lại lớn như vậy, yêu quái!
Mà lúc này đứa bé lại vô cùng vui vẻ.
Nó sợ Thường Ninh trách mắng, cho nên mình không bay, để người khác bay chắc cũng được ha.
Nó vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Thường Ninh cũng cạn lời, xem ra cần phải tăng cường dạy dỗ con mình rồi.