Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-177
Chương 176 Hóa khí thành vực
**********
Vô cùng rõ ràng, thần trí của cái tên Lê Khang này đã bị người khác khống chế.
Ban nãy Thường Ninh còn nhìn thấy bên trong miệng của Lê Khang còn có một ít côn trùng bò ra.
Cái này không giống như một loại thủ đoạn, ngược lại lại giống một loại cổ thuật hơn.
Cải thủ đoạn này cũng thật sự tàn nhẫn đi nha, đem một người bình thường biến thành một cái xác không hôn.
Thường Ninh vừa lái xe, vừa lắc lắc đầu.
Vốn dĩ anh chỉ muốn dạy dỗ cái tên Lê Khang kia một chút, kết quả lại không nghĩ rằng cái tên này cũng vì anh mà mất mạng.
"Thường Ninh, cái người Lê Khang vừa rồi có chuyện gì vậy?" Sở Nguyệt còn chút sợ hãi trong lòng hỏi.
"Có lẽ là bị người ta hạ cổ trùng, muốn lợi dụng hắn đối phó anh."
"Người nào, tại sao lại làm như thế?” Sắc mặt Sở Nguyệt có chút trắng bệch.
Dù sao dáng vẻ ban nãy của Lê Khang cũng đáng sợ quá đi, thủ đoạn cũng tàn nhẫn quá đi mất, biến một người bình thường thành cái dáng vẻ như vậy.
"Có lẽ liên quan đến ông hoàng cờ bạc Tây Nam đó đi, có điều em yên tâm, bọn họ sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mà bản thân gây ra thôi!" Ảnh mắt Thường Ninh lạnh lùng nói.
Nhà để xe ở dưới hấm.
Lê Khang vẫn bò theo hướng mà xe của Thường Ninh vừa rời đi.
Trong miệng đồng thời cũng phun ra máu tươi, từng con sâu đen thui to bằng cái móng tay cũng từ trong miệng hắn chui ra.
"Vốn dĩ tôi còn muốn cho anh một cơ hội, để anh giết cái thằng nhóc đó, đáng tiếc cái xác này của anh vô dụng quá, đến cả một đòn của thằng nhóc đó cũng không hề cản lại được, giữ lại anh còn có tác dụng gì đâu!”
Theo chất giọng già nua đó truyền đến.
Chi chi!
Từng con sâu đen thui chui ra từ trong miệng Lê Khang bắt đầu vỗ cánh, vậy mà còn có thể bay.
Bay về chỗ của một ông già ở cách đó không xa, chui vào bên trong tay áo của ông ta.
Ông già đó chính là người hầu ở bên cạnh ông hoàng cờ bạc Lương Hàn.
"Quả nhiên là cổ thuật Tây Nam!"
Cũng ngay tại lúc này, một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Nghe được âm thanh này, lông mày ông lão nhíu chặt.
Không khỏi lùi lại hai bước, chỉ vào cái thân ảnh đang tiến đến, “Anh, không phải anh đã rời đi rồi hay sao?"
Cái thân ảnh đó dần dần lộ ra, chính là Thường Ninh.
“Tôi không rời đi, ông làm sao có thể xuất hiện." Thường Ninh chỉ đỡ tay thản nhiên nói.
Ông lão cười lạnh một tiếng, “Quả thực anh làm tôi có chút ngoài ý muốn, người trẻ tuổi bình thường rất ít có thể có được thực lực giống như anh, nhưng mà anh phải biết rằng, tôi cũng đang đợi anh!”
“Ỏ, đợi tôi? Chẳng lẽ ông không sợ chết sao?" Thường Ninh lạnh nhạt nói.
"Đừng có cho rằng bản thân có chút thực lực đặc biệt mà ngông cuồng. Nhóc con, lão phu đã gặp qua không ít người tài rồi, nhưng mà bọn họ không hề dám ngông cuồng ở trước mặt của lão phu, tại vì ngông cuồng thì sẽ phải trả giá đó!"
Ông lão kiêu căng nhìn Thường Ninh mà nói.
Ông mặc dù là một người đầy tớ ở bên cạnh Lương Hàn, nhưng trước kia cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo.
"Nếu tôi mà là các anh, căn bản sẽ không đến Phàn Thành để lội cái vũng nước đục này, lại càng không nên nổi sát tâm với tôi!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
"Thiếu gia nhà chúng tôi xuất đạo chưa từng bại cho dù một lần, vì vậy danh tiếng của anh ấy không thể hỏng, anh, chỉ có thế chết!"
"Hơn nữa đã định trước là không sống qua đêm nay được!"
Ông lão vừa dứt lời, tà áo bay bay, trực tiếp tung một chưởng hướng thẳng về phía Thường Ninh.
Một màn sương mù màu đen cũng từ trong tay áo rộng thùng thình của ông ấy tung ra ngoài.
Nhất thời gió rít lên, âm thanh làm kinh sợ lòng người.
Không thể không nói, khí tức không hề ổn định trên người ông lão này quả thực kinh người, càng tràn ngập một cô quỷ dị.
Cái sương mù màu đen kia rất nhanh đã tạo thành một cải chưởng ẩn, hướng thắng phía Thường Ninh đánh tới.
Trong không khí cũng phảng phất có một cỗ khí hội tanh.
Hiển nhiên cái chưởng ấn kia là do ngưng tụ từ mấy con bo den thui mà thành.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn, không thể nhúc nhích.
"Nhóc con, mày đi chết đi!" Thấy Thường Ninh đứng im bất động, ông lão lớn tiếng quát.
Đến lúc này rồi, cái thằng nhóc này vẫn dám đứng im ở đó.
Có điều, cái này cũng hợp với tâm ý của ông.
Ông còn tưởng rằng cái thằng nhóc này lợi hại lắm cơ, hóa ra chỉ là tự mình phô trương thanh thế mà thôi.
Đối mặt với cái chưởng phong này của ông còn không phải đứng đó như đồ ngu hay sao.
Chỉ cần cổ trùng dính lên người hắn ta, cho dù thần tiên cũng khó mà cứu được.
Những cái cổ trùng màu đen đó sau khi tiến vào bên trong cơ thế người, sẽ theo dòng máu lưu thông mà tiến vào đại não của con người.
Đến lúc đó suy nghĩ của đối phương cũng do ông khống chế, biến thành một cái các không hồn.
Đương nhiên, một lượng cổ trùng màu đen lớn như thế, tiến vào bên trong cơ thể con người, cuối cùng chỉ có một cái kết quả thôi, chính là bị những con cổ tùng đó thôn tình, trở thành chất dinh dưỡng cho những con cô trùng màu đen đó.
Ông ta cười lạnh đợi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thường Ninh.
Chỉ có điều sau một khắc, ánh mắt của ông trừng tròn vo, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài rồi.
Chỉ thấy thấy cái chưởng ấn màu đen bị đứng lại ở ngay chỗ cách Thường Ninh ba tấc.
Điều này còn không phải điều làm ông chấn kinh nhất.
Điều làm ông chấn kinh nhất là, ông phát hiện hắn ta không hề động đậy.
Hơn nữa hai chân còn cách mặt đất, giống như là có một bàn tay to lớn vô hình bóp cổ nhấc lên vậy.
Nhưng mà, cái thằng nhóc nó vẫn không hề động đậy cho dù một cái.
Ba ba ba!
Sau đó, ông nghe được từng tiếng từng tiếng nổ tung.
Nhưng con cố trùng kia của ông từng con từng ngon nổ tung trong không trung rồi, cuối cùng chỉ thừa lại một làn sương mù màu đen, hầu như biến mất hết ở trong không khí, giống như trước giờ không hề xuất hiện vậy.
"Không, điều này không thể nào!”
Đáy lòng của ông gào thét lên.
Mất đi những con cổ trùng mà ông khổ cực nuôi dưỡng nhiều năm là điều thứ nhì thôi, điều làm ông chấn động nhất chính là thủ đoạn của Thường Ninh.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ông ta không hề nhìn thấy Thường Ninh động đậy cho dù một chút.
Cho dù đối phương là khí sư cũng không thể nào làm đến bước này.
Trừ phi đã đạt đến cái trong truyền thuyết nói, hóa khí thành vực, cảnh giới của khí tông.
Cái gọi là hóa khí thành vực, chính là bên trong phạm vi mười trượng xung quanh đều là vùng trời mà người thực thi công lực.
Ở bên trong cái khoảng trời này, người thực thi công lực chính là chúa tế, thậm chí một cái suy nghĩ ở trong đầu cũng có thể làm cho kẻ địch ở bên trong đó biến thành tro bụi.
Nhưng mà cái loại cảnh giới này, đến ngay cả những lão quái vật kia còn khó mà đạt đến được.
Cái thằng nhóc này trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể đạt đến cảnh giới của khỉ tông được.
Ông lão không tin, cực kì không tin.
Nhưng mà sự thực lại bày ra ở trước mặt.
Nếu mà không phải khí tông, thì làm sao có thể dễ dàng khống chế ông lại như vậy được.
Phải biết rằng thực lực của ông, mặc dù còn chưa thực sự đạt đến khí sư cảnh chân chính, nhưng cũng chỉ có khoảng cách chừng nửa bước mà thôi, đặt ở bên ngoài tuyệt đối chính là sự tồn tại của cao thủ hàng đầu.
Chỉ có điều, sau khi dấn thân vào Lương gia, ông khá là im ắng, ra tay cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Có thể nói, Lương Hàn những năm gần đây có thể ngày càng thuận lợi như thế, hoàn toàn là công lao của ông.
Ông đối với thực lực của chính mình cũng khá có lòng tin.
Hôm nay đã gặp được Thường Ninh, ông vốn dĩ đã vô cùng cần trọng rồi, nhưng không hề nghĩ tới việc mình còn đang đánh giá thấp đối phương.
Trong lòng ông cũng đột nhiên nổi lên một chút hối hận.
Chọc đến một vị khí tông, vậy tuyệt đối là tai họa.
Thậm chí ông còn muốn báo cho Lương Hàn, dừng tất cả những hành động tiếp theo lại, nhanh chóng trốn về Tây Nam.
Nhưng mà, bây giờ gần như nói gì cũng đã muộn rồi.
Không nói việc bây giờ ông khó mà thoát thân được, ông bây giờ, có một cảm giác vô cùng khó mà tưởng tượng được.
Áp bức, áp bức, vẫn là áp bức!
Ông cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều bị một cỗ khí vô hình áp lấy.
Thân thể giống như đang bị hút sạch dần dần vậy.
Đến là chút lực nói chuyện cũng không có.
"Anh, anh, anh rốt cuộc là ai vậy?" Hô hấp của ông khó khăn, phát ra tiếng nói vô cùng khó khăn.
"Một người sắp chết căn bản không cần biết tôi là ai!”
Răng rắc một tiếng.
Cổ của ông cụ gãy mất.
Đầu của ông rơi xuống.
Nhưng cặp mắt ấy vẫn trợn tròn như củ.
Dường như ông không hề nghĩ tới Thường Ninh sẽ giết ông như vậy.
Đợi sau khi cải thi thể không đầu của ông ta rơi xuống, Thường Ninh liếc mắt nhìn Lê Khang ở đó không xa.
"Bây giờ tôi thay anh báo thù rồi, anh cũng có thể nhắm mắt mà ra đi!"
Lê Khang còn thừa lại một chút khí tức yếu ớt, nghe được câu nói cuối cùng này của Thường Ninh, cuối cùng cũng nhắm đôi mắt lại.
Sau đó Thường Ninh lấy điện thoại ra, gọi người đến thu thập tàn cục.
Trên bầu trời đã bay lất phất vài hạt mưa nhỏ.
Sở Nguyệt lái xe, đi qua một đoạn đường không có người.
Bỗng nhiên một tốp bốn năm người nhảy vọt ra.
Cô cũng nhanh chóng thắng gấp xe lại.
Kia là bốn năm người đàn ông to lớn cơ bắp cuồn cuộn.
Trong tay còn cầm theo dao, dao lóe lên ánh sáng chói mắt, họ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. “Xuống xe!” Một giọng nói trầm đục truyền đến, dao ở trong tay cũng sáng lấp lánh.
Sắc mặt Sở Nguyệt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy tay lái.
"Không nghe thấy à? Kêu mày xuống xe!”
Mộ người cầm dao khác đi đến đầu xe hung hăng gõ một cải.
Dọa cho Sở Nguyệt toàn thân run lên.
"Còn không xuống xe, bọn tao sẽ đập kính, đừng có ép bọn tao ra tay!"
Mấy người đàn ông to lớn đó hung dữ quát lớn.
Sở Nguyệt cẩn thận mở cửa xe ra, "Các người muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Chỉ mời cô đi một chuyến thôi, yên tâm, chỉ cần cô đừng làm loạn, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu." Một người to lớn lạnh lùng nói.
"Trời mưa rồi, tôi có thể che dù không?" Sở Nguyệt run lẩy bẩy hỏi, bên người nàng đặt một cái ô giấy dầu.
Mấy người đàn ông vạm vỡ đó thấy dáng vẻ như con thỏ của cô, cũng không có xem trọng.
"Nhanh chóng cầm dù xuống đi!"
Sở Nguyệt cầm lấy cái ô giấy dầu ở bên cạnh, liền xuống xe, sau đó đi theo bọn họ lên một chiếc xe Van. ở trên xe, mấy người đàn ông to lớn đó nhìn cô chằm chằm, trong mắt cũng hiện ra một tia xấu xa.
**********
Vô cùng rõ ràng, thần trí của cái tên Lê Khang này đã bị người khác khống chế.
Ban nãy Thường Ninh còn nhìn thấy bên trong miệng của Lê Khang còn có một ít côn trùng bò ra.
Cái này không giống như một loại thủ đoạn, ngược lại lại giống một loại cổ thuật hơn.
Cải thủ đoạn này cũng thật sự tàn nhẫn đi nha, đem một người bình thường biến thành một cái xác không hôn.
Thường Ninh vừa lái xe, vừa lắc lắc đầu.
Vốn dĩ anh chỉ muốn dạy dỗ cái tên Lê Khang kia một chút, kết quả lại không nghĩ rằng cái tên này cũng vì anh mà mất mạng.
"Thường Ninh, cái người Lê Khang vừa rồi có chuyện gì vậy?" Sở Nguyệt còn chút sợ hãi trong lòng hỏi.
"Có lẽ là bị người ta hạ cổ trùng, muốn lợi dụng hắn đối phó anh."
"Người nào, tại sao lại làm như thế?” Sắc mặt Sở Nguyệt có chút trắng bệch.
Dù sao dáng vẻ ban nãy của Lê Khang cũng đáng sợ quá đi, thủ đoạn cũng tàn nhẫn quá đi mất, biến một người bình thường thành cái dáng vẻ như vậy.
"Có lẽ liên quan đến ông hoàng cờ bạc Tây Nam đó đi, có điều em yên tâm, bọn họ sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mà bản thân gây ra thôi!" Ảnh mắt Thường Ninh lạnh lùng nói.
Nhà để xe ở dưới hấm.
Lê Khang vẫn bò theo hướng mà xe của Thường Ninh vừa rời đi.
Trong miệng đồng thời cũng phun ra máu tươi, từng con sâu đen thui to bằng cái móng tay cũng từ trong miệng hắn chui ra.
"Vốn dĩ tôi còn muốn cho anh một cơ hội, để anh giết cái thằng nhóc đó, đáng tiếc cái xác này của anh vô dụng quá, đến cả một đòn của thằng nhóc đó cũng không hề cản lại được, giữ lại anh còn có tác dụng gì đâu!”
Theo chất giọng già nua đó truyền đến.
Chi chi!
Từng con sâu đen thui chui ra từ trong miệng Lê Khang bắt đầu vỗ cánh, vậy mà còn có thể bay.
Bay về chỗ của một ông già ở cách đó không xa, chui vào bên trong tay áo của ông ta.
Ông già đó chính là người hầu ở bên cạnh ông hoàng cờ bạc Lương Hàn.
"Quả nhiên là cổ thuật Tây Nam!"
Cũng ngay tại lúc này, một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Nghe được âm thanh này, lông mày ông lão nhíu chặt.
Không khỏi lùi lại hai bước, chỉ vào cái thân ảnh đang tiến đến, “Anh, không phải anh đã rời đi rồi hay sao?"
Cái thân ảnh đó dần dần lộ ra, chính là Thường Ninh.
“Tôi không rời đi, ông làm sao có thể xuất hiện." Thường Ninh chỉ đỡ tay thản nhiên nói.
Ông lão cười lạnh một tiếng, “Quả thực anh làm tôi có chút ngoài ý muốn, người trẻ tuổi bình thường rất ít có thể có được thực lực giống như anh, nhưng mà anh phải biết rằng, tôi cũng đang đợi anh!”
“Ỏ, đợi tôi? Chẳng lẽ ông không sợ chết sao?" Thường Ninh lạnh nhạt nói.
"Đừng có cho rằng bản thân có chút thực lực đặc biệt mà ngông cuồng. Nhóc con, lão phu đã gặp qua không ít người tài rồi, nhưng mà bọn họ không hề dám ngông cuồng ở trước mặt của lão phu, tại vì ngông cuồng thì sẽ phải trả giá đó!"
Ông lão kiêu căng nhìn Thường Ninh mà nói.
Ông mặc dù là một người đầy tớ ở bên cạnh Lương Hàn, nhưng trước kia cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo.
"Nếu tôi mà là các anh, căn bản sẽ không đến Phàn Thành để lội cái vũng nước đục này, lại càng không nên nổi sát tâm với tôi!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
"Thiếu gia nhà chúng tôi xuất đạo chưa từng bại cho dù một lần, vì vậy danh tiếng của anh ấy không thể hỏng, anh, chỉ có thế chết!"
"Hơn nữa đã định trước là không sống qua đêm nay được!"
Ông lão vừa dứt lời, tà áo bay bay, trực tiếp tung một chưởng hướng thẳng về phía Thường Ninh.
Một màn sương mù màu đen cũng từ trong tay áo rộng thùng thình của ông ấy tung ra ngoài.
Nhất thời gió rít lên, âm thanh làm kinh sợ lòng người.
Không thể không nói, khí tức không hề ổn định trên người ông lão này quả thực kinh người, càng tràn ngập một cô quỷ dị.
Cái sương mù màu đen kia rất nhanh đã tạo thành một cải chưởng ẩn, hướng thắng phía Thường Ninh đánh tới.
Trong không khí cũng phảng phất có một cỗ khí hội tanh.
Hiển nhiên cái chưởng ấn kia là do ngưng tụ từ mấy con bo den thui mà thành.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn, không thể nhúc nhích.
"Nhóc con, mày đi chết đi!" Thấy Thường Ninh đứng im bất động, ông lão lớn tiếng quát.
Đến lúc này rồi, cái thằng nhóc này vẫn dám đứng im ở đó.
Có điều, cái này cũng hợp với tâm ý của ông.
Ông còn tưởng rằng cái thằng nhóc này lợi hại lắm cơ, hóa ra chỉ là tự mình phô trương thanh thế mà thôi.
Đối mặt với cái chưởng phong này của ông còn không phải đứng đó như đồ ngu hay sao.
Chỉ cần cổ trùng dính lên người hắn ta, cho dù thần tiên cũng khó mà cứu được.
Những cái cổ trùng màu đen đó sau khi tiến vào bên trong cơ thế người, sẽ theo dòng máu lưu thông mà tiến vào đại não của con người.
Đến lúc đó suy nghĩ của đối phương cũng do ông khống chế, biến thành một cái các không hồn.
Đương nhiên, một lượng cổ trùng màu đen lớn như thế, tiến vào bên trong cơ thể con người, cuối cùng chỉ có một cái kết quả thôi, chính là bị những con cổ tùng đó thôn tình, trở thành chất dinh dưỡng cho những con cô trùng màu đen đó.
Ông ta cười lạnh đợi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thường Ninh.
Chỉ có điều sau một khắc, ánh mắt của ông trừng tròn vo, con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài rồi.
Chỉ thấy thấy cái chưởng ấn màu đen bị đứng lại ở ngay chỗ cách Thường Ninh ba tấc.
Điều này còn không phải điều làm ông chấn kinh nhất.
Điều làm ông chấn kinh nhất là, ông phát hiện hắn ta không hề động đậy.
Hơn nữa hai chân còn cách mặt đất, giống như là có một bàn tay to lớn vô hình bóp cổ nhấc lên vậy.
Nhưng mà, cái thằng nhóc nó vẫn không hề động đậy cho dù một cái.
Ba ba ba!
Sau đó, ông nghe được từng tiếng từng tiếng nổ tung.
Nhưng con cố trùng kia của ông từng con từng ngon nổ tung trong không trung rồi, cuối cùng chỉ thừa lại một làn sương mù màu đen, hầu như biến mất hết ở trong không khí, giống như trước giờ không hề xuất hiện vậy.
"Không, điều này không thể nào!”
Đáy lòng của ông gào thét lên.
Mất đi những con cổ trùng mà ông khổ cực nuôi dưỡng nhiều năm là điều thứ nhì thôi, điều làm ông chấn động nhất chính là thủ đoạn của Thường Ninh.
Bởi vì từ đầu đến cuối, ông ta không hề nhìn thấy Thường Ninh động đậy cho dù một chút.
Cho dù đối phương là khí sư cũng không thể nào làm đến bước này.
Trừ phi đã đạt đến cái trong truyền thuyết nói, hóa khí thành vực, cảnh giới của khí tông.
Cái gọi là hóa khí thành vực, chính là bên trong phạm vi mười trượng xung quanh đều là vùng trời mà người thực thi công lực.
Ở bên trong cái khoảng trời này, người thực thi công lực chính là chúa tế, thậm chí một cái suy nghĩ ở trong đầu cũng có thể làm cho kẻ địch ở bên trong đó biến thành tro bụi.
Nhưng mà cái loại cảnh giới này, đến ngay cả những lão quái vật kia còn khó mà đạt đến được.
Cái thằng nhóc này trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể đạt đến cảnh giới của khỉ tông được.
Ông lão không tin, cực kì không tin.
Nhưng mà sự thực lại bày ra ở trước mặt.
Nếu mà không phải khí tông, thì làm sao có thể dễ dàng khống chế ông lại như vậy được.
Phải biết rằng thực lực của ông, mặc dù còn chưa thực sự đạt đến khí sư cảnh chân chính, nhưng cũng chỉ có khoảng cách chừng nửa bước mà thôi, đặt ở bên ngoài tuyệt đối chính là sự tồn tại của cao thủ hàng đầu.
Chỉ có điều, sau khi dấn thân vào Lương gia, ông khá là im ắng, ra tay cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.
Có thể nói, Lương Hàn những năm gần đây có thể ngày càng thuận lợi như thế, hoàn toàn là công lao của ông.
Ông đối với thực lực của chính mình cũng khá có lòng tin.
Hôm nay đã gặp được Thường Ninh, ông vốn dĩ đã vô cùng cần trọng rồi, nhưng không hề nghĩ tới việc mình còn đang đánh giá thấp đối phương.
Trong lòng ông cũng đột nhiên nổi lên một chút hối hận.
Chọc đến một vị khí tông, vậy tuyệt đối là tai họa.
Thậm chí ông còn muốn báo cho Lương Hàn, dừng tất cả những hành động tiếp theo lại, nhanh chóng trốn về Tây Nam.
Nhưng mà, bây giờ gần như nói gì cũng đã muộn rồi.
Không nói việc bây giờ ông khó mà thoát thân được, ông bây giờ, có một cảm giác vô cùng khó mà tưởng tượng được.
Áp bức, áp bức, vẫn là áp bức!
Ông cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên người đều bị một cỗ khí vô hình áp lấy.
Thân thể giống như đang bị hút sạch dần dần vậy.
Đến là chút lực nói chuyện cũng không có.
"Anh, anh, anh rốt cuộc là ai vậy?" Hô hấp của ông khó khăn, phát ra tiếng nói vô cùng khó khăn.
"Một người sắp chết căn bản không cần biết tôi là ai!”
Răng rắc một tiếng.
Cổ của ông cụ gãy mất.
Đầu của ông rơi xuống.
Nhưng cặp mắt ấy vẫn trợn tròn như củ.
Dường như ông không hề nghĩ tới Thường Ninh sẽ giết ông như vậy.
Đợi sau khi cải thi thể không đầu của ông ta rơi xuống, Thường Ninh liếc mắt nhìn Lê Khang ở đó không xa.
"Bây giờ tôi thay anh báo thù rồi, anh cũng có thể nhắm mắt mà ra đi!"
Lê Khang còn thừa lại một chút khí tức yếu ớt, nghe được câu nói cuối cùng này của Thường Ninh, cuối cùng cũng nhắm đôi mắt lại.
Sau đó Thường Ninh lấy điện thoại ra, gọi người đến thu thập tàn cục.
Trên bầu trời đã bay lất phất vài hạt mưa nhỏ.
Sở Nguyệt lái xe, đi qua một đoạn đường không có người.
Bỗng nhiên một tốp bốn năm người nhảy vọt ra.
Cô cũng nhanh chóng thắng gấp xe lại.
Kia là bốn năm người đàn ông to lớn cơ bắp cuồn cuộn.
Trong tay còn cầm theo dao, dao lóe lên ánh sáng chói mắt, họ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. “Xuống xe!” Một giọng nói trầm đục truyền đến, dao ở trong tay cũng sáng lấp lánh.
Sắc mặt Sở Nguyệt trắng bệch, hai tay nắm chặt lấy tay lái.
"Không nghe thấy à? Kêu mày xuống xe!”
Mộ người cầm dao khác đi đến đầu xe hung hăng gõ một cải.
Dọa cho Sở Nguyệt toàn thân run lên.
"Còn không xuống xe, bọn tao sẽ đập kính, đừng có ép bọn tao ra tay!"
Mấy người đàn ông to lớn đó hung dữ quát lớn.
Sở Nguyệt cẩn thận mở cửa xe ra, "Các người muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Chỉ mời cô đi một chuyến thôi, yên tâm, chỉ cần cô đừng làm loạn, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu." Một người to lớn lạnh lùng nói.
"Trời mưa rồi, tôi có thể che dù không?" Sở Nguyệt run lẩy bẩy hỏi, bên người nàng đặt một cái ô giấy dầu.
Mấy người đàn ông vạm vỡ đó thấy dáng vẻ như con thỏ của cô, cũng không có xem trọng.
"Nhanh chóng cầm dù xuống đi!"
Sở Nguyệt cầm lấy cái ô giấy dầu ở bên cạnh, liền xuống xe, sau đó đi theo bọn họ lên một chiếc xe Van. ở trên xe, mấy người đàn ông to lớn đó nhìn cô chằm chằm, trong mắt cũng hiện ra một tia xấu xa.