Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-125
Chương 124 Các người vẫn còn cơ hội!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Dáng vẻ của Thường Ninh làm cho nhân viên phục vụ đó còn có chút hoảng hốt.
"Được, anh đừng hối hận, bây giờ tôi sẽ đi gọi quản lý của chúng tôi, các người đừng có nghĩ chuyện chạy!”
Mà đám người lúc này đều nhìn Thường Ninh chằm chằm, thậm chí còn chặn đường, cứ như chỉ sợ mẹ con anh ta chạy đi vậy.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn đám người đó.
Bất kỳ chỗ nào cũng không thiếu những người không chế việc nhiều mà đi xem náo nhiệt.
Cũng không thiếu những người mắt chó nhìn người khác
Rất nhanh, quản lý nhà hàng Hà Phong đã đến.
“Là anh nói mẹ tôi đem bánh rán đến đúng không?" Thường Ninh lạnh lùng hỏi.
"Dem bánh rán nào? Tôi đường đường là quản lý của một cái nhà hàng Tây, sẽ ăn cái loại đồ ăn via hè đó sao?" Hà Phong lập tức vỗ mặt lạnh lùng nói.
Mặt của Cam Cầm cứng đờ lại, sau đó sượt qua một ít phần nộ, bà không hiểu, bà lại còn không biết đối phương, tại sao đối phương lại trêu chọc bà như vậy.
Bà vốn dĩ không muốn tin rằng tất thảy đều do người khác cố ý gây ra, nhưng mà bây giờ bà không thế không tin được.
Thậm chí bà tức đến nỗi cơ thể có chút phát run lên. Mà Thường Ninh lúc này vỗ vỗ tay của bà, có ý làm cho bà yên tâm.
Sau đó Thường Ninh lạnh lùng nhìn Hà Phong.
Anh chỉ bộ dụng cụ ăn uống bị vỡ ở dưới sàn.
"Cái thứ này anh chắc chắn muốn lấy của chúng tôi một trăm tám mươi vạn?” Hà Phong cố ý ngoáy ngoáy tai, "Một trăm tám mươi vạn? Ai nói nó trị giá một trăm tám mươi vạn?”
Người phục vụ kia ngây người ra.
Cái người trung niên cổ hủ kia cũng ngần người ra.
Rõ ràng bọn hò đều dựa theo những gì quản lý Hà dặn dò, chẳng lẽ bọn họ nói cao rồi?
Nhưng tiếp theo đó, Hà Phong bỗng nhiên chuyển đề tài, “Đây là bộ dụng cụ ăn độc nhất vô nhị của hoàng thất ở ngoại quốc, xấp xỉ một ngàn tám trăm vạn cơ!"
Lời này vừa nói ra, đám người đều ngây người ra.
Sau đó họ nhao nhao nhìn mẹ con Thường Ninh, nhưng trên mặt không hề có một chút đồng tình nào, mà là ngôi xem trò vui.
Nhìn đi, gọi cả quản lý của người ta đến, làm to chuyện lên rồi thấy chưa.
Một trăm tám mươi vạn biến thành một ngàn tám trăm vạn, xem các người đền kiểu gì?
Thường Ninh liếc mắt nhìn Hà Phong, "Anh chắc chứ?"
"Đồ khốn, anh nói chuyện với quản lý của chúng tôi kiểu gì đấy!”
Bây giờ có Hà Phong chống lưng, cái người phục vụ kia cũng kiêu ngạo lên.
Vẫn là quản lý Hà biết chơi đùa, đem một bộ dụng cụ ăn một trăm tám, biến thành một ngàn tám trăm vạn, anh không thể không bội phục quản lý Hà của bọn họ.
"Nhóc con, tôi có thể chắc chắn, vô cùng chắc chắn, bộ dụng cụ này một ngàn tám trăm vạn, không thể thiếu một phần!” Hà Phong cười lạnh nói.
Thường Ninh gật gật đầu, “Được, được lắm!"
Sau đó một cái tát mạnh mẽ của anh hướng thẳng về phía Hà Phong.
Bóp!
Hà Phong bị tát trực tiếp đến mỗi quay mấy vòng ở chỗ đang đứng, ngã bệt mông xuống đất.
Thậm chỉ não của anh ta cũng trong trạng thái dừng hoạt động luôn rồi.
Dù sao anh ta cũng không hề nghĩ rằng Thường Ninh sẽ bất ngờ động thủ với anh ta.
Những người khác cũng ngần ra.
"Đồ khốn, mày dám đánh quản lý của bọn tao?" Người phục vụ đó hồi thần lại, lập tức đỡ Hà Phong dậy, quay về hướng Thường Ninh hung dữ nói.
"Tên nhóc này, tôi không thể không bội phục dũng khí của anh, nhưng mà anh gặp phải rắc rối lớn rồi đó biết chưa?” Cải người trung niên cổ lỗ sĩ kia lập tức nghiêm mặt lại lạnh lùng nói.
"Đây là địa bàn của anh Hổ, cái nhà hàng này là anh Hổ bảo kê, vậy mà anh ở chỗ này làm loạn, sợ là chán sống rồi!"
Những người xem ở xung quanh vừa nghe đến anh Hổ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Đó là cái nhân vật số một cực kì tàn nhẫn ở đây, nghe nói từng đi tù rồi, dưới tay có mấy chục anh em, bởi vì đủ tàn ác, cơ bản là không có người dám chọc đến hắn ta
Tên nhóc này thảm rồi, vậy mà dám đánh quản lý Hà, đó cũng tương đương với chọc đến anh Hổ rồi, xem xem kết cục tiếp theo thôi!
"Anh Hồ?" Thường Ninh chỉ lạnh lùng cười, "Hắn ta chỉ cần dám xuất hiện, tôi cho hắn ta bò như một con mèo luôn!"
Mặc dù anh không quen biết cái anh Hổ nào cả, nhưng mà ở trước mặt anh, cho dù là đầu hổ cũng phải biến thành mèo với anh.
Nếu không phải vì mẹ ở trước mặt, cái tát kia của anh cũng phải trực tiếp quạt bay cái đầu của quản lý Hà cơ.
Dám bắt nạt đến cả mẹ của anh, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Mà đám người đó vừa nghe được lời này của anh, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
Dám nói biến anh Hổ thành mèo, cái này là loại dũng khí gì mới dám nói ra ngoài miệng cơ chứ.
“Cái thằng này mày xong rồi, chết chắc rồi!” Hà Phong lúc này bụm lấy mặt ác độc chỉ thắng vào Thường Ninh, “Vốn dĩ các người hôm nay đền tiền thôi, tôi còn có thể tha cho các người một lần, nhưng bây giờ, các người đừng hòng bước ra khỏi cái cánh cửa này!"
"Đúng vậy, đừng hòng bước ra khỏi cái cánh của này!" Nhân viên phục vụ kia cũng hung tợn mà nói hùa theo.
Dù sao cũng đánh quản lý của bọn họ, còn dám không để anh Hổ vào trong mắt, chết chắc rồi!
Cam Cầm lúc này kéo nhè nhẹ Thường Ninh, "Thường Nhi, hay là thôi đi con."
Bà không hề muốn náo loạn mọi việc lên, mặc dù bản thân chịu ủy khuất, nhưng mà Ninh Nhi đã tát quản lý Hà một cái tát rồi, cơn tức trong lòng bà cũng vơi đi phân nửa rồi.
"Mẹ, không cần lo lắng, ngược lại con muốn xem xem, bọn họ có cái bản lĩnh gì, dám bắt nạt cả mẹ nữa cơ đấy!" Thường Ninh an ủi nói.
Sau đó anh quay đầu về hướng Hà Phong, ảnh mắt còn có một chút hàn ý.
Nhìn cái dáng vẻ này của anh, Cam Cầm âm thầm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
"Lớn họng lắm, thằng khốn này mày cũng điên dữ lắm, đợi chút nữa tao phải xem xem, mày còn dám điên cuồng như vầy nữa không!" Hà Phong bị ánh mắt của Thường Ninh nhìn đến mức có chút không tự nhiên, nhất thời nghiêm nghị nói.
Cũng vào lúc này, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến.
Một hàng bốn mươi năm mươi người, cầm các vũ khí như ống thép xông vào, thậm chí còn có mấy người cầm mấy cây cả mã tấu.
Nhìn dáng vẻ của những người này, những người đứng xem ở xung quanh cũng lập tức trốn ra xa.
Đương nhiên, không có một ai rời đi, dù sao cái náo nhiệt này còn chưa xong mà.
Trong cái hàng người đó, cầm đầu là một tên to lớn mở phanh áo, lộ ra một hình xăm con hổ lớn trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. trên ngực,
"Đứa nào dám gây chuyện ở đây?"
Cái người đàn ông xăm hình to lớn đó vừa bước vào, liền lớn tiếng nói.
Hà Phong cũng nhanh chóng chạy đến, đầy ý cười, “Anh Hổ, anh đến rồi!"
Sau đó hắn ta chỉ thẳng vào Thường Ninh, "Chính là cái tên nhóc này, mẹ của nó không chỉ ở đây làm loạn, còn dám ra tay đánh tôi!"
"Còn nữa, nó còn nói anh hổ mà đến, sẽ biến anh thành con mèo năm sấp mà bò ạ!"
Anh Hổ vừa nghe xong lập tức nổi giận, dám nói để anh biển thành con mèo nằm sấp, sợ là không biết viết chữ chết như thế nào.
Hắn lập tức lấy một ống thép từ trong tay của một thằng em.
Hắn gõ ở trong tay thùng thùng đi về hướng Thường Ninh.
Hắn dữ tợn hỏi: “Thằng nhóc, mày muốn biến tạo thành một con mèo tập bò?"
Thường Ninh gật gật đầu, chỉ vào một cái góc, “"Bây giờ qua bên kia bò đi, anh vẫn còn cơ hội!"
Anh Hổ khế giật mình.
Biểu cảm của tất cả mọi người cũng là giật mình.
Đặc biệt là đám người đến em náo nhiệt kia, quả thực không thể tin được, đến lúc này rồi, cái thằng nhóc đó vẫn còn điên cuồng như vậy.
Không nhìn thấy anh Hổ đem theo mấy chục người anh em đến hay gì, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm nó chết đuối, thật là không biết chữ chết viết kiểu gì mà.
Mà Thường Ninh lúc này kéo một cái ghế, để Cam Cầm ngồi xuống nghỉ ngoi.
Cam Cầm lầm rầm nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Sự việc náo loạn đến mức này rồi, bà biết nói gì nữa thì cũng vô dụng mà thôi.
Bà cũng tin tưởng Thường Ninh có thể xử lý được, dù sao bây giờ đứa con trai này đã khác ngày xưa rồi.
Bà chỉ mong rằng không cần nhảo đến mức quá nghiêm trọng là được rồi.
Từ khi trải qua chuyện dỡ bỏ lần trước, bà cũng coi như nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng rồi, cho nên cái loại tình cảnh này cũng không làm bà sợ hãi.
Thấy Thường Ninh hoàn toàn không thèm nhìn đến mình, anh Hổ tức muốn chết rồi.
"Thằng kia, cũng điên rồ đấy chứ, hôm nay tao không đánh gãy tứ chi của mày, tao cũng không phải là anh Hổ nữa!"
Vừa nói, hắn giơ ống thép ở trong tay lên muốn đập xuống hướng của Thường Ninh.
"Tôi khuyên anh nên nghe lời một chút đi! Ngoan ngoãn đi qua bên kia bò đi, nếu không thì không chỉ đơn giản là bò như mèo thôi đâu?" Thường Ninh chì lạnh lùng nói.
Ông thép ở trong tay anh Hổ cũng nhất thời dừng lại ở giữa không trung.
Hắn cũng không biết vì cái gì, bị ánh mắt của Thường Ninh quét qua, còn có lời nói đó, làm cho lòng hắn có chút sợ hãi.
Dù sao một thanh niên trẻ tuổi, cho dù có liều lĩnh như thế nào chăng nữa, ở cái loại tình cảnh này, làm gì có chuyện không sợ.
Nhưng mà hắn phát hiện Thường Ninh từ đầu đến cuối, không hề biểu hiện ra một chút gì là dáng vẻ sợ hãi cả.
Cái thằng nhóc này sẽ không phải có chỗ dựa nào đó đi.
Hà Phong thấy tay cầm ống thép của anh Hổ đột nhiên dừng lại.
Gã lập tức hét lớn: “Anh Hổ, đánh chết cái thằng nhóc đó đi!"
Mà anh Hổ không hề để ý đến hắn, để ống thép trong tay xuống.
Lạnh lùng nói: “Nhóc con, đừng nói anh Hổ này bắt nạt mày, nhìn dáng vẻ của mày, sau lưng có người đúng không, gọi người của mày ra đây, tao ngược lại muốn xem xem mày có thể gọi là người như thế nào đây!"
“Anh Hổ, anh bị làm sao thế? Đánh chết mẹ nó đi anh!”
Hà Phong ở một bên vội vàng la lớn lên.
"Tao làm việc, không cần mày đến dạy tao!" Anh Hổ chỉ lạnh lùng nói.
Hắn có thể ở trong giang hồ đến bây giờ, chí ít còn có mấy phần mưu trí.
Mặc dù hắn tại vùng này không có ai dám đụng đến, nhưng mà phải biết rằng Phàn Thành còn có người hung ác hơn hắn rất nhiều.
Hắn nhiều nhất chỉ là một thế lực nhỏ của Phàn Thành.
Nếu mà không cẩn thận, chỉ vì một chút chuyện nhỏ phá hỏng việc của mình, vậy thì quá lỗ rồi!
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Dáng vẻ của Thường Ninh làm cho nhân viên phục vụ đó còn có chút hoảng hốt.
"Được, anh đừng hối hận, bây giờ tôi sẽ đi gọi quản lý của chúng tôi, các người đừng có nghĩ chuyện chạy!”
Mà đám người lúc này đều nhìn Thường Ninh chằm chằm, thậm chí còn chặn đường, cứ như chỉ sợ mẹ con anh ta chạy đi vậy.
Thường Ninh chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn đám người đó.
Bất kỳ chỗ nào cũng không thiếu những người không chế việc nhiều mà đi xem náo nhiệt.
Cũng không thiếu những người mắt chó nhìn người khác
Rất nhanh, quản lý nhà hàng Hà Phong đã đến.
“Là anh nói mẹ tôi đem bánh rán đến đúng không?" Thường Ninh lạnh lùng hỏi.
"Dem bánh rán nào? Tôi đường đường là quản lý của một cái nhà hàng Tây, sẽ ăn cái loại đồ ăn via hè đó sao?" Hà Phong lập tức vỗ mặt lạnh lùng nói.
Mặt của Cam Cầm cứng đờ lại, sau đó sượt qua một ít phần nộ, bà không hiểu, bà lại còn không biết đối phương, tại sao đối phương lại trêu chọc bà như vậy.
Bà vốn dĩ không muốn tin rằng tất thảy đều do người khác cố ý gây ra, nhưng mà bây giờ bà không thế không tin được.
Thậm chí bà tức đến nỗi cơ thể có chút phát run lên. Mà Thường Ninh lúc này vỗ vỗ tay của bà, có ý làm cho bà yên tâm.
Sau đó Thường Ninh lạnh lùng nhìn Hà Phong.
Anh chỉ bộ dụng cụ ăn uống bị vỡ ở dưới sàn.
"Cái thứ này anh chắc chắn muốn lấy của chúng tôi một trăm tám mươi vạn?” Hà Phong cố ý ngoáy ngoáy tai, "Một trăm tám mươi vạn? Ai nói nó trị giá một trăm tám mươi vạn?”
Người phục vụ kia ngây người ra.
Cái người trung niên cổ hủ kia cũng ngần người ra.
Rõ ràng bọn hò đều dựa theo những gì quản lý Hà dặn dò, chẳng lẽ bọn họ nói cao rồi?
Nhưng tiếp theo đó, Hà Phong bỗng nhiên chuyển đề tài, “Đây là bộ dụng cụ ăn độc nhất vô nhị của hoàng thất ở ngoại quốc, xấp xỉ một ngàn tám trăm vạn cơ!"
Lời này vừa nói ra, đám người đều ngây người ra.
Sau đó họ nhao nhao nhìn mẹ con Thường Ninh, nhưng trên mặt không hề có một chút đồng tình nào, mà là ngôi xem trò vui.
Nhìn đi, gọi cả quản lý của người ta đến, làm to chuyện lên rồi thấy chưa.
Một trăm tám mươi vạn biến thành một ngàn tám trăm vạn, xem các người đền kiểu gì?
Thường Ninh liếc mắt nhìn Hà Phong, "Anh chắc chứ?"
"Đồ khốn, anh nói chuyện với quản lý của chúng tôi kiểu gì đấy!”
Bây giờ có Hà Phong chống lưng, cái người phục vụ kia cũng kiêu ngạo lên.
Vẫn là quản lý Hà biết chơi đùa, đem một bộ dụng cụ ăn một trăm tám, biến thành một ngàn tám trăm vạn, anh không thể không bội phục quản lý Hà của bọn họ.
"Nhóc con, tôi có thể chắc chắn, vô cùng chắc chắn, bộ dụng cụ này một ngàn tám trăm vạn, không thể thiếu một phần!” Hà Phong cười lạnh nói.
Thường Ninh gật gật đầu, “Được, được lắm!"
Sau đó một cái tát mạnh mẽ của anh hướng thẳng về phía Hà Phong.
Bóp!
Hà Phong bị tát trực tiếp đến mỗi quay mấy vòng ở chỗ đang đứng, ngã bệt mông xuống đất.
Thậm chỉ não của anh ta cũng trong trạng thái dừng hoạt động luôn rồi.
Dù sao anh ta cũng không hề nghĩ rằng Thường Ninh sẽ bất ngờ động thủ với anh ta.
Những người khác cũng ngần ra.
"Đồ khốn, mày dám đánh quản lý của bọn tao?" Người phục vụ đó hồi thần lại, lập tức đỡ Hà Phong dậy, quay về hướng Thường Ninh hung dữ nói.
"Tên nhóc này, tôi không thể không bội phục dũng khí của anh, nhưng mà anh gặp phải rắc rối lớn rồi đó biết chưa?” Cải người trung niên cổ lỗ sĩ kia lập tức nghiêm mặt lại lạnh lùng nói.
"Đây là địa bàn của anh Hổ, cái nhà hàng này là anh Hổ bảo kê, vậy mà anh ở chỗ này làm loạn, sợ là chán sống rồi!"
Những người xem ở xung quanh vừa nghe đến anh Hổ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Đó là cái nhân vật số một cực kì tàn nhẫn ở đây, nghe nói từng đi tù rồi, dưới tay có mấy chục anh em, bởi vì đủ tàn ác, cơ bản là không có người dám chọc đến hắn ta
Tên nhóc này thảm rồi, vậy mà dám đánh quản lý Hà, đó cũng tương đương với chọc đến anh Hổ rồi, xem xem kết cục tiếp theo thôi!
"Anh Hồ?" Thường Ninh chỉ lạnh lùng cười, "Hắn ta chỉ cần dám xuất hiện, tôi cho hắn ta bò như một con mèo luôn!"
Mặc dù anh không quen biết cái anh Hổ nào cả, nhưng mà ở trước mặt anh, cho dù là đầu hổ cũng phải biến thành mèo với anh.
Nếu không phải vì mẹ ở trước mặt, cái tát kia của anh cũng phải trực tiếp quạt bay cái đầu của quản lý Hà cơ.
Dám bắt nạt đến cả mẹ của anh, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Mà đám người đó vừa nghe được lời này của anh, nhất thời hít vào một hơi khí lạnh.
Dám nói biến anh Hổ thành mèo, cái này là loại dũng khí gì mới dám nói ra ngoài miệng cơ chứ.
“Cái thằng này mày xong rồi, chết chắc rồi!” Hà Phong lúc này bụm lấy mặt ác độc chỉ thắng vào Thường Ninh, “Vốn dĩ các người hôm nay đền tiền thôi, tôi còn có thể tha cho các người một lần, nhưng bây giờ, các người đừng hòng bước ra khỏi cái cánh cửa này!"
"Đúng vậy, đừng hòng bước ra khỏi cái cánh của này!" Nhân viên phục vụ kia cũng hung tợn mà nói hùa theo.
Dù sao cũng đánh quản lý của bọn họ, còn dám không để anh Hổ vào trong mắt, chết chắc rồi!
Cam Cầm lúc này kéo nhè nhẹ Thường Ninh, "Thường Nhi, hay là thôi đi con."
Bà không hề muốn náo loạn mọi việc lên, mặc dù bản thân chịu ủy khuất, nhưng mà Ninh Nhi đã tát quản lý Hà một cái tát rồi, cơn tức trong lòng bà cũng vơi đi phân nửa rồi.
"Mẹ, không cần lo lắng, ngược lại con muốn xem xem, bọn họ có cái bản lĩnh gì, dám bắt nạt cả mẹ nữa cơ đấy!" Thường Ninh an ủi nói.
Sau đó anh quay đầu về hướng Hà Phong, ảnh mắt còn có một chút hàn ý.
Nhìn cái dáng vẻ này của anh, Cam Cầm âm thầm thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
"Lớn họng lắm, thằng khốn này mày cũng điên dữ lắm, đợi chút nữa tao phải xem xem, mày còn dám điên cuồng như vầy nữa không!" Hà Phong bị ánh mắt của Thường Ninh nhìn đến mức có chút không tự nhiên, nhất thời nghiêm nghị nói.
Cũng vào lúc này, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến.
Một hàng bốn mươi năm mươi người, cầm các vũ khí như ống thép xông vào, thậm chí còn có mấy người cầm mấy cây cả mã tấu.
Nhìn dáng vẻ của những người này, những người đứng xem ở xung quanh cũng lập tức trốn ra xa.
Đương nhiên, không có một ai rời đi, dù sao cái náo nhiệt này còn chưa xong mà.
Trong cái hàng người đó, cầm đầu là một tên to lớn mở phanh áo, lộ ra một hình xăm con hổ lớn trên mặt có một vết sẹo dữ tợn. trên ngực,
"Đứa nào dám gây chuyện ở đây?"
Cái người đàn ông xăm hình to lớn đó vừa bước vào, liền lớn tiếng nói.
Hà Phong cũng nhanh chóng chạy đến, đầy ý cười, “Anh Hổ, anh đến rồi!"
Sau đó hắn ta chỉ thẳng vào Thường Ninh, "Chính là cái tên nhóc này, mẹ của nó không chỉ ở đây làm loạn, còn dám ra tay đánh tôi!"
"Còn nữa, nó còn nói anh hổ mà đến, sẽ biến anh thành con mèo năm sấp mà bò ạ!"
Anh Hổ vừa nghe xong lập tức nổi giận, dám nói để anh biển thành con mèo nằm sấp, sợ là không biết viết chữ chết như thế nào.
Hắn lập tức lấy một ống thép từ trong tay của một thằng em.
Hắn gõ ở trong tay thùng thùng đi về hướng Thường Ninh.
Hắn dữ tợn hỏi: “Thằng nhóc, mày muốn biến tạo thành một con mèo tập bò?"
Thường Ninh gật gật đầu, chỉ vào một cái góc, “"Bây giờ qua bên kia bò đi, anh vẫn còn cơ hội!"
Anh Hổ khế giật mình.
Biểu cảm của tất cả mọi người cũng là giật mình.
Đặc biệt là đám người đến em náo nhiệt kia, quả thực không thể tin được, đến lúc này rồi, cái thằng nhóc đó vẫn còn điên cuồng như vậy.
Không nhìn thấy anh Hổ đem theo mấy chục người anh em đến hay gì, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm nó chết đuối, thật là không biết chữ chết viết kiểu gì mà.
Mà Thường Ninh lúc này kéo một cái ghế, để Cam Cầm ngồi xuống nghỉ ngoi.
Cam Cầm lầm rầm nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
Sự việc náo loạn đến mức này rồi, bà biết nói gì nữa thì cũng vô dụng mà thôi.
Bà cũng tin tưởng Thường Ninh có thể xử lý được, dù sao bây giờ đứa con trai này đã khác ngày xưa rồi.
Bà chỉ mong rằng không cần nhảo đến mức quá nghiêm trọng là được rồi.
Từ khi trải qua chuyện dỡ bỏ lần trước, bà cũng coi như nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng rồi, cho nên cái loại tình cảnh này cũng không làm bà sợ hãi.
Thấy Thường Ninh hoàn toàn không thèm nhìn đến mình, anh Hổ tức muốn chết rồi.
"Thằng kia, cũng điên rồ đấy chứ, hôm nay tao không đánh gãy tứ chi của mày, tao cũng không phải là anh Hổ nữa!"
Vừa nói, hắn giơ ống thép ở trong tay lên muốn đập xuống hướng của Thường Ninh.
"Tôi khuyên anh nên nghe lời một chút đi! Ngoan ngoãn đi qua bên kia bò đi, nếu không thì không chỉ đơn giản là bò như mèo thôi đâu?" Thường Ninh chì lạnh lùng nói.
Ông thép ở trong tay anh Hổ cũng nhất thời dừng lại ở giữa không trung.
Hắn cũng không biết vì cái gì, bị ánh mắt của Thường Ninh quét qua, còn có lời nói đó, làm cho lòng hắn có chút sợ hãi.
Dù sao một thanh niên trẻ tuổi, cho dù có liều lĩnh như thế nào chăng nữa, ở cái loại tình cảnh này, làm gì có chuyện không sợ.
Nhưng mà hắn phát hiện Thường Ninh từ đầu đến cuối, không hề biểu hiện ra một chút gì là dáng vẻ sợ hãi cả.
Cái thằng nhóc này sẽ không phải có chỗ dựa nào đó đi.
Hà Phong thấy tay cầm ống thép của anh Hổ đột nhiên dừng lại.
Gã lập tức hét lớn: “Anh Hổ, đánh chết cái thằng nhóc đó đi!"
Mà anh Hổ không hề để ý đến hắn, để ống thép trong tay xuống.
Lạnh lùng nói: “Nhóc con, đừng nói anh Hổ này bắt nạt mày, nhìn dáng vẻ của mày, sau lưng có người đúng không, gọi người của mày ra đây, tao ngược lại muốn xem xem mày có thể gọi là người như thế nào đây!"
“Anh Hổ, anh bị làm sao thế? Đánh chết mẹ nó đi anh!”
Hà Phong ở một bên vội vàng la lớn lên.
"Tao làm việc, không cần mày đến dạy tao!" Anh Hổ chỉ lạnh lùng nói.
Hắn có thể ở trong giang hồ đến bây giờ, chí ít còn có mấy phần mưu trí.
Mặc dù hắn tại vùng này không có ai dám đụng đến, nhưng mà phải biết rằng Phàn Thành còn có người hung ác hơn hắn rất nhiều.
Hắn nhiều nhất chỉ là một thế lực nhỏ của Phàn Thành.
Nếu mà không cẩn thận, chỉ vì một chút chuyện nhỏ phá hỏng việc của mình, vậy thì quá lỗ rồi!