Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 114: Tưởng mình là ai chứ
Vietwriter
**********
Thường Ninh lái xe đến nhà hàng nổi.
Sở Nguyệt và những người khác vẫn đứng ở trước của.
Khuôn mặt của vợ chồng Sở Sơn Hà có chút khó coi.
Trần Phương cũng ôm tay, tỏ vẻ không vui.
Họ vừa nhìn thấy Thường Ninh lái một chiếc Land Rover Range Rover mới tinh.
Họ không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Thường Ninh, chiếc xe này từ đâu mà có?" Trần Di lập tức hỏi.
Sở Sơn Hà cũng cố ý chạy tới xem, "Chiếc xe này nhất định phải hơn một triệu? Cậu từ đâu mà có?”
"Còn có thể lấy nó ở đâu nữa? Thuê chắc rồi." Trần Phương chế nhạo.
Thậm chí bà có chút khó chịu, tại sao lúc đón bà ta lại không dùng xe đẹp, bây giờ thuê xe tới khoe khoang, thú vị lắm sao?
"Mẹ, cái này không phải thuê đây, là của người ta tặng đó!" Dương Ngữ Nhân lúc này hơi nhướng lên nói.
"Là của người ta tặng?" Trần Phương lập tức tỏ vẻ không tin, giọng nói hơi cao hơn một chút, “Ai lại hào phóng tặng xe như vậy, tại sao không có người tặng cho tôi đi?"
"Tặng cũng được, thuê cũng được, dù sao cũng đâu phải là chuyện của mấy người, mấy người quan tâm nhiều như vậy làm gì?" Sở Nhiễm bắt đầu có chút khó chịu, ôm tên nhóc kia nói.
Chỉ là một chiếc xe hơi thôi mà, có cần phải ngạc nhiên vậy không.
"Con bé chết tiệt, đúng là cái đồ bênh vực người ngoài, chen vào làm gì?" Trần Di thấy cô ôm đứa trẻ, liền cảm thấy tức giận.
Sở Nhiễm chỉ trợn tròn mắt.
Trần Di tức giận đến mức muốn tát đứa con gái này hai cái, không hiểu sao cô con gái này lại càng ngày càng bênh vực tên phế vật kia.
Lúc này, Trần Phương mới lặng lẽ đụng con gái mình một cái, "Chiếc xe đó thực sự là của người khác tặng cho tên phế vật đó sao?”
Dương Ngữ Nhân gật đầu, cảm thấy có chút phức tạp không thể giải thích được, cô cảm thấy người anh rể họ này có chút khác biệt so với ấn tượng của cô.
"Thôi được rồi, một chiếc xe mà thôi, có gì đâu mà to tát."
Thường Ninh không thèm để ý đến bọn họ, đi tới trước mặt Sở Nguyệt, "Vợ, sao em lại đứng ở cửa?"
"Em đã đặt chỗ trước trên mạng, bây giờ họ nói với em rằng nhà hàng đã hết chỗ. Một là tụi mình đứng đợi, không thì ngày mai tới sau." Sở Nguyệt cau mày nói.
Nhà hàng này sao làm ăn kì vậy, đến bàn đã được đặt trước cũng sắp xếp cho người khác.
Đối với việc Thường Ninh lái một chiếc xe hơi mới, không hề làm cô ngạc nhiên, dù sao thì cho tới giờ đây, người chồng này đã làm cô ngạc nhiên đủ rồi.
Thường Ninh cau mày, "Để anh xử lý."
"Một tên phế vật như cậu thì xử lý kiểu gi?" Trần Phương lập tức bác bỏ. Những lời của Thường Ninh vừa rồi khiến bà rất khó chịu.
Chiếc xe hơn triệu, còn bảo là có gì to tát đâu, cái này không phải là đang khinh thường bọn họ sao.
Bà không thể hiểu được, tại sao tên rác rưởi như vậy lại có người vô cớ tặng cho chiếc xe.
Thậm chí bà còn vung tay, cố tình nói: “Thôi thôi, không ăn nữa, không ngờ lâu lâu đến thăm họ hàng, bị người khác khinh thường không nói, mà đến một bữa cơm cũng không được ăn."
"Cái này làm sao mà được? Em gái, nhà hàng này không được. Chúng ta đổi chỗ khác." Trần Di nhanh chóng nói.
Trước mặt gia đình mẹ đẻ, bà không thể mất mặt như vậy.
Sau đó bà trừng mắt nhìn Thường Ninh, "Sao còn ngơ ra đó làm gì, còn không nhanh chóng tìm nhà hàng khác, nhớ tìm chỗ tốt đó!"
Sở Sơn Hà cũng hung tợn nhìn Thường Ninh, "Chuyện xe tôi khoan tính với cậu, còn không nhanh tìm nhà hàng?"
Thường Ninh chỉ phớt lờ nó và đi về phía quầy lễ tân.
Nhìn thấy anh như vậy, hai vợ chồng suýt tức chết.
Nhưng Trần Phương lại sắp cười chết mất.
"Chị ơi, xem ra thứ rác rưởi này không hề để anh chị trong mắt."
"Nhà hàng của các cô là có chuyện gì vậy, rõ ràng bọn tôi đã đặt bàn, sao bây giờ lại bảo hết chỗ?"
Thường Ninh gõ quầy lễ tân hỏi.
Sở Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo.
Người phục vụ ở quầy lễ tân ngước nhìn họ với thái độ có phần dửng dưng: "Thưa anh, chị này ban nãy có hỏi qua rồi, tin nhắn anh chị đặt bàn, chưa kịp cập nhật, vốn dĩ khách hàng của chúng tôi có hơi đông, anh chị bây giờ không đợi được thì ngày mai quay lại sau nhé."
Thái độ này khiến Thường Ninh khó chịu, "Chủ nhà hàng của cô là ai?"
Người phục vụ nhếch miệng và liếc nhìn Thường Ninh, cô đã thấy rất nhiều người đàn ông như thế này, không có chỗ là hỏi ông chủ là ai, thật tưởng mình là ai vậy mà có thể kinh động được ông chủ của họ.
"Quý khách, ông chủ của chúng tôi rất bận, không có thời gian mà gặp mấy người tạp nham, nếu anh thật sự không muốn chờ, có thể đi nhà hàng khác."
Sở Nguyệt cũng trở nên tức giận, đúng là nhà hàng lớn ăn hiếp khách, thái độ gì vậy, nếu sớm biết nhà hàng này tệ như vậy thì không nên tìm rồi.
Còn gương mặt của vợ chồng Sở Sơn Hà bên cạnh ngày càng khó coi.
Kêu tên phế vật này đi tìm nhà hàng, không chịu nghe, cứ phải đi làm trò mất mặt.
Trần Phương vừa ôm tay vừa cười lạnh, giỏi như vậy sao cậu không bao cả cái nhà hàng đi, đuổi hết mấy người kia.
Điều mà Thường Ninh đang nghĩ bây giờ không phải là bao cả cái nhà hàng này, mà là mua nó.
"Thường Ninh, quên đi, đổi nhà hàng đi."
Thấy sắc mặt của Thường Ninh không tốt, Sở Nguyệt vội nói vì sợ Thường Ninh có hành động hấp tấp.
Rốt cuộc, cô không thể biết người chồng này có khả năng như thế nào đâu.
Thường Ninh vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện.
Một giọng nói truyền đến.
"Này, cô Sở, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tuy nhiên, Lục Vũ Trầm phong độ bước đến.
Ngay khi người phục vụ nhìn thấy Lục Vũ Trầm, cô ta lập tức ra khỏi quầy, cười rất nhiệt tình, "Lạc thiếu gia đến rồi!"
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng nhiệt tình chào hỏi Lục Vũ Trầm.
Dù sao thì họ từng thấy Lục Vũ Trầm trong phủ thống lĩnh, cũng được coi là người quen cũ rồi.
Lục Vũ Trầm mỉm cười với hai vợ chồng Sở Sơn Hà,
"Bác trai bác gái, sao vậy, có phải hết bàn rồi không?"
Sở Sơn Hà và vợ nặng nề gật đầu.
Trần Di cũng vội vàng nói: "Hôm nay em gái cô đến thăm nhà, tụi cô ra đây ăn bữa cơm, nhưng không ngờ là, rõ ràng Sở Nguyệt đã đặt bàn trước, bây giờ họ lại bảo là không còn chỗ, cậu coi có tức người không."
Lục Vũ Trầm cũng lập tức nhìn về phía người phục vụ, trầm giọng hỏi: "Phải không?"
Người phục vụ run giọng nói: "Tin nhắn cô Sở này đặt bàn, có thể ở tổng đài chưa kịp cập nhật. Đó là sơ suất của chúng tôi trong công việc. Tôi sẽ sắp xếp vị trí ngay."
"Không cần nữa, hôm nay tôi sẽ bao quán, giải tán những vị khách khác đi, đơn hàng của bọn họ, tôi sẽ đền lại gấp đôi cho bọn họ!” Lục Vũ Trầm mang theo vài phần bá khí nói.
Sau đó anh ta xua tay và yêu cầu người phục vụ làm ngay lập tức.
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà ánh mắt lập tức sáng ngời.
Thường Ninh hơi nhướng mày.
Thằng nhóc này có ý gì? Hôm đó cậu ta đã quỳ lạy và gọi mình là ông nội, và cậu ta đã được thuyết phục rồi mà, lại còn thể hiện sự lịch lãm làm gì.
Nhưng lại không trông giống như vậy, cậu ta dường như bị ép buộc.
“Lục thiếu gia, chúng tôi chỉ tới ăn cơm bình thường, không cần phải như vậy.” Sở Nguyệt vội vàng nói.
Mặc dù không hiểu tại sao Lục Vũ Trầm lại khách sáo như vậy, nhưng cô không thể nhận sự ưu ái này.
Lục Vũ Trầm khẽ cười nói: "Cô Sở, thật là hiếm khi gặp được, cô coi như là tôi làm chủ tiệc, mời mọi người một bữa cơm hằng ngày đi!”
Vietwriter
**********
Thường Ninh lái xe đến nhà hàng nổi.
Sở Nguyệt và những người khác vẫn đứng ở trước của.
Khuôn mặt của vợ chồng Sở Sơn Hà có chút khó coi.
Trần Phương cũng ôm tay, tỏ vẻ không vui.
Họ vừa nhìn thấy Thường Ninh lái một chiếc Land Rover Range Rover mới tinh.
Họ không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Thường Ninh, chiếc xe này từ đâu mà có?" Trần Di lập tức hỏi.
Sở Sơn Hà cũng cố ý chạy tới xem, "Chiếc xe này nhất định phải hơn một triệu? Cậu từ đâu mà có?”
"Còn có thể lấy nó ở đâu nữa? Thuê chắc rồi." Trần Phương chế nhạo.
Thậm chí bà có chút khó chịu, tại sao lúc đón bà ta lại không dùng xe đẹp, bây giờ thuê xe tới khoe khoang, thú vị lắm sao?
"Mẹ, cái này không phải thuê đây, là của người ta tặng đó!" Dương Ngữ Nhân lúc này hơi nhướng lên nói.
"Là của người ta tặng?" Trần Phương lập tức tỏ vẻ không tin, giọng nói hơi cao hơn một chút, “Ai lại hào phóng tặng xe như vậy, tại sao không có người tặng cho tôi đi?"
"Tặng cũng được, thuê cũng được, dù sao cũng đâu phải là chuyện của mấy người, mấy người quan tâm nhiều như vậy làm gì?" Sở Nhiễm bắt đầu có chút khó chịu, ôm tên nhóc kia nói.
Chỉ là một chiếc xe hơi thôi mà, có cần phải ngạc nhiên vậy không.
"Con bé chết tiệt, đúng là cái đồ bênh vực người ngoài, chen vào làm gì?" Trần Di thấy cô ôm đứa trẻ, liền cảm thấy tức giận.
Sở Nhiễm chỉ trợn tròn mắt.
Trần Di tức giận đến mức muốn tát đứa con gái này hai cái, không hiểu sao cô con gái này lại càng ngày càng bênh vực tên phế vật kia.
Lúc này, Trần Phương mới lặng lẽ đụng con gái mình một cái, "Chiếc xe đó thực sự là của người khác tặng cho tên phế vật đó sao?”
Dương Ngữ Nhân gật đầu, cảm thấy có chút phức tạp không thể giải thích được, cô cảm thấy người anh rể họ này có chút khác biệt so với ấn tượng của cô.
"Thôi được rồi, một chiếc xe mà thôi, có gì đâu mà to tát."
Thường Ninh không thèm để ý đến bọn họ, đi tới trước mặt Sở Nguyệt, "Vợ, sao em lại đứng ở cửa?"
"Em đã đặt chỗ trước trên mạng, bây giờ họ nói với em rằng nhà hàng đã hết chỗ. Một là tụi mình đứng đợi, không thì ngày mai tới sau." Sở Nguyệt cau mày nói.
Nhà hàng này sao làm ăn kì vậy, đến bàn đã được đặt trước cũng sắp xếp cho người khác.
Đối với việc Thường Ninh lái một chiếc xe hơi mới, không hề làm cô ngạc nhiên, dù sao thì cho tới giờ đây, người chồng này đã làm cô ngạc nhiên đủ rồi.
Thường Ninh cau mày, "Để anh xử lý."
"Một tên phế vật như cậu thì xử lý kiểu gi?" Trần Phương lập tức bác bỏ. Những lời của Thường Ninh vừa rồi khiến bà rất khó chịu.
Chiếc xe hơn triệu, còn bảo là có gì to tát đâu, cái này không phải là đang khinh thường bọn họ sao.
Bà không thể hiểu được, tại sao tên rác rưởi như vậy lại có người vô cớ tặng cho chiếc xe.
Thậm chí bà còn vung tay, cố tình nói: “Thôi thôi, không ăn nữa, không ngờ lâu lâu đến thăm họ hàng, bị người khác khinh thường không nói, mà đến một bữa cơm cũng không được ăn."
"Cái này làm sao mà được? Em gái, nhà hàng này không được. Chúng ta đổi chỗ khác." Trần Di nhanh chóng nói.
Trước mặt gia đình mẹ đẻ, bà không thể mất mặt như vậy.
Sau đó bà trừng mắt nhìn Thường Ninh, "Sao còn ngơ ra đó làm gì, còn không nhanh chóng tìm nhà hàng khác, nhớ tìm chỗ tốt đó!"
Sở Sơn Hà cũng hung tợn nhìn Thường Ninh, "Chuyện xe tôi khoan tính với cậu, còn không nhanh tìm nhà hàng?"
Thường Ninh chỉ phớt lờ nó và đi về phía quầy lễ tân.
Nhìn thấy anh như vậy, hai vợ chồng suýt tức chết.
Nhưng Trần Phương lại sắp cười chết mất.
"Chị ơi, xem ra thứ rác rưởi này không hề để anh chị trong mắt."
"Nhà hàng của các cô là có chuyện gì vậy, rõ ràng bọn tôi đã đặt bàn, sao bây giờ lại bảo hết chỗ?"
Thường Ninh gõ quầy lễ tân hỏi.
Sở Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo.
Người phục vụ ở quầy lễ tân ngước nhìn họ với thái độ có phần dửng dưng: "Thưa anh, chị này ban nãy có hỏi qua rồi, tin nhắn anh chị đặt bàn, chưa kịp cập nhật, vốn dĩ khách hàng của chúng tôi có hơi đông, anh chị bây giờ không đợi được thì ngày mai quay lại sau nhé."
Thái độ này khiến Thường Ninh khó chịu, "Chủ nhà hàng của cô là ai?"
Người phục vụ nhếch miệng và liếc nhìn Thường Ninh, cô đã thấy rất nhiều người đàn ông như thế này, không có chỗ là hỏi ông chủ là ai, thật tưởng mình là ai vậy mà có thể kinh động được ông chủ của họ.
"Quý khách, ông chủ của chúng tôi rất bận, không có thời gian mà gặp mấy người tạp nham, nếu anh thật sự không muốn chờ, có thể đi nhà hàng khác."
Sở Nguyệt cũng trở nên tức giận, đúng là nhà hàng lớn ăn hiếp khách, thái độ gì vậy, nếu sớm biết nhà hàng này tệ như vậy thì không nên tìm rồi.
Còn gương mặt của vợ chồng Sở Sơn Hà bên cạnh ngày càng khó coi.
Kêu tên phế vật này đi tìm nhà hàng, không chịu nghe, cứ phải đi làm trò mất mặt.
Trần Phương vừa ôm tay vừa cười lạnh, giỏi như vậy sao cậu không bao cả cái nhà hàng đi, đuổi hết mấy người kia.
Điều mà Thường Ninh đang nghĩ bây giờ không phải là bao cả cái nhà hàng này, mà là mua nó.
"Thường Ninh, quên đi, đổi nhà hàng đi."
Thấy sắc mặt của Thường Ninh không tốt, Sở Nguyệt vội nói vì sợ Thường Ninh có hành động hấp tấp.
Rốt cuộc, cô không thể biết người chồng này có khả năng như thế nào đâu.
Thường Ninh vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện.
Một giọng nói truyền đến.
"Này, cô Sở, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tuy nhiên, Lục Vũ Trầm phong độ bước đến.
Ngay khi người phục vụ nhìn thấy Lục Vũ Trầm, cô ta lập tức ra khỏi quầy, cười rất nhiệt tình, "Lạc thiếu gia đến rồi!"
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng nhiệt tình chào hỏi Lục Vũ Trầm.
Dù sao thì họ từng thấy Lục Vũ Trầm trong phủ thống lĩnh, cũng được coi là người quen cũ rồi.
Lục Vũ Trầm mỉm cười với hai vợ chồng Sở Sơn Hà,
"Bác trai bác gái, sao vậy, có phải hết bàn rồi không?"
Sở Sơn Hà và vợ nặng nề gật đầu.
Trần Di cũng vội vàng nói: "Hôm nay em gái cô đến thăm nhà, tụi cô ra đây ăn bữa cơm, nhưng không ngờ là, rõ ràng Sở Nguyệt đã đặt bàn trước, bây giờ họ lại bảo là không còn chỗ, cậu coi có tức người không."
Lục Vũ Trầm cũng lập tức nhìn về phía người phục vụ, trầm giọng hỏi: "Phải không?"
Người phục vụ run giọng nói: "Tin nhắn cô Sở này đặt bàn, có thể ở tổng đài chưa kịp cập nhật. Đó là sơ suất của chúng tôi trong công việc. Tôi sẽ sắp xếp vị trí ngay."
"Không cần nữa, hôm nay tôi sẽ bao quán, giải tán những vị khách khác đi, đơn hàng của bọn họ, tôi sẽ đền lại gấp đôi cho bọn họ!” Lục Vũ Trầm mang theo vài phần bá khí nói.
Sau đó anh ta xua tay và yêu cầu người phục vụ làm ngay lập tức.
Hai vợ chồng Sở Sơn Hà ánh mắt lập tức sáng ngời.
Thường Ninh hơi nhướng mày.
Thằng nhóc này có ý gì? Hôm đó cậu ta đã quỳ lạy và gọi mình là ông nội, và cậu ta đã được thuyết phục rồi mà, lại còn thể hiện sự lịch lãm làm gì.
Nhưng lại không trông giống như vậy, cậu ta dường như bị ép buộc.
“Lục thiếu gia, chúng tôi chỉ tới ăn cơm bình thường, không cần phải như vậy.” Sở Nguyệt vội vàng nói.
Mặc dù không hiểu tại sao Lục Vũ Trầm lại khách sáo như vậy, nhưng cô không thể nhận sự ưu ái này.
Lục Vũ Trầm khẽ cười nói: "Cô Sở, thật là hiếm khi gặp được, cô coi như là tôi làm chủ tiệc, mời mọi người một bữa cơm hằng ngày đi!”