Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Tôi là chủ tịch mới của các người!
**********
Vào lúc này, một vài nhân viên bảo vệ đột nhiên lấy lại tinh thần, giơ gậy cao su lên lao về phía Thường Ninh.
!
Sau khi đá bay tên Kim Mao vào buổi sáng, Thường Ninh rất tự tin vào khả năng đánh nhau của mình. Anh không hề hoảng sợ khi đối mặt với nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh.
Chỉ vài giây sau mấy nhân viên bảo vệ đều bị anh đánh nằm bò trên đất.
!
Nhìn thấy mấy nhân viên bảo vệ nằm trên đất kêu rên, mọi người hít sâu một hơi.
Cả người Mã Đức Thọ cứng đờ.
!
Nhìn thấy Thường Ninh đi về phía mình, ông ta chỉ vào Thường Ninh, sợ hãi nói lớn tiếng: "Cậu là ai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Làm gì? Ông dám bắt nạt vợ của tôi, ông có nghĩ đến hậu quả không?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
!
Mã Đức Thọ sững sờ, nói: "Hóa ra mày là tên vô dụng ở rể nhà họ Sở?"
Sau đó khuôn mặt của ông ta trở nên hung dữ. Vốn còn tưởng là thần thánh phương nào, thì ra là thằng chồng vô dụng của con điếm đê tiện kia.
!
"Tiểu tử thối, tao nói cho mày biết, mày mà dám đánh tao thì mày xong đời rồi, vợ của mày cũng xong đời, tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy, tao cưỡi..."
Bốp!
!
Ông ta còn chưa chửi xong thì đã bị Thường Ninh tát thẳng vào mặt.
Sức lực rất lớn, khiến cho Mã Đức Thọ nhìn chằm chằm vào anh.
!
"Thằng khốn, đừng tưởng đánh nhau giỏi một chút là hay, tao nói cho mày biết, mày không đấu lại tao đâu. Tao là giám đốc của ngân hàng Tứ Hải, một câu nói của tao đã có thể đưa vợ mày vào sổ đen của hệ thống ngân hàng, bị các ngân hàng lớn phong tỏa, cũng có thể khiến cho mày ngồi tù!"
Sau khi chậm rãi hít thở, Mã Đức Thọ lại tiếp tục kêu gào lên.
!
Bốp!
Thường Ninh lại tát ông ta thêm một cái nữa và nói: "Không đấu lại ông? Ông là giám đốc ngân hàng thì giỏi lắm sao?"
!
Máu từ miệng của Mã Đức Thọ đã chảy ra. Ông ta chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy, trong mắt bùng lên lửa giận, thấp giọng gầm lên: "Thằng chó, mày đừng có đắc ý, tao phải giết mày! Giết chết mày!"
Thường Ninh lại đạp một cú vào cái bụng bự của ông ta, khiến ông ta bay xa vài mét.
!
"Giết chết tôi? Ông có năng lực đó à?"
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể là tên ở rể vô dụng được, đó là một con khủng long bạo chúa hình người.
!
Mã Đức Thọ nằm dưới đất cảm thấy chính mình sắp bị đánh chết. Thấy nhân viên chỉ đứng ngây ngốc ở đó, ông ta rất tức giận.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng báo cảnh sát cho tôi!"
!
"Ai dám thay ông ta báo cảnh sát, tôi cam đoan người đó sẽ có kết cục giống ông ta!"
Lúc này ánh mắt lạnh lùng của Thường Ninh quét qua tất cả mọi người.
!
Có người đã lấy điện thoại ra, nhưng bị ánh mắt của Thường Ninh quét qua, người đó sợ tới mức lập tức cất vào.
Bọn họ không chút nghi ngờ lời nói của Thường Ninh, người như giám đốc Mã anh còn dám đánh, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng bị đánh nằm bò trên mặt đất thì đánh bọn họ không phải chỉ giống như chơi đùa thôi sao.
!
Nữ nhân viên ôm đứa bé kia, vốn muốn khuyên nhủ Thường Ninh, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác của Thường Ninh, cô ta lại không dám.
Chỉ là cô ta hơi lo lắng cho Thường Ninh, dù sao đó cũng là giám đốc Mã, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
!
Mà đứa bé trong lòng của cô, nhìn thấy Mã Đức Thọ bị đánh bay tới bay lui, nó vỗ tay rất vui vẻ, nghĩ là Thường Ninh đang chơi đùa với nó.
Mã Đức Thọ nhìn thấy không có ai dám báo cảnh sát thay ông ta, tức giận đến mức nôn ra máu.
!
Sau đó, ánh mắt của ông ta đột nhiên bắt gặp một đám người cầm chổi đi ngang qua ở phía xa.
Khi ông ta nhìn thấy người cầm đầu thì nhất thời kích động lên.
!
"Thằng khốn, mày xong đời rồi, mày xong đời rồi! Ha ha..."
Ông ta cười lớn sau đó lập tức nhảy dựng lên giống như đánh gà máu*.
!
(*) Đánh gà máu: đề cập đến hành vi châm biếm sự phấn khích bất ngờ của người đó đối với một người.
Sau đó đứng một bên kêu lớn về phía đám người đó: "Anh Kim Mao, anh Kim Mao..."
!
Lúc này mấy nữ nhân viên nịnh bợ nhìn thấy đám người kia cũng có chút kích động.
Họ trở nên tràn đầy tự tin.
!
Lúc nãy không dám lên tiếng, bây giờ lại bắt đầu chỉ vào Thường Ninh, lớn tiếng mắng chửi.
"Anh thật sự xong rồi! Ngay cả giám đốc Mã của chúng tôi cũng dám đánh, đúng là không biết trời cao đất dày!"
!
"Anh có biết những người đó là ai không? Là anh Kim Mao, anh trai của anh ta là Vương Chấn Đông tiếng tăm lẫy lừng đấy. Giám đốc Mã có quan hệ tốt với bọn họ, anh sắp gặp chuyện lớn rồi!"
"Cho dù anh có chút năng lực đánh nhau thì sao? Dưới tay anh Kim Mao có mấy trăm người, anh có thể đánh nổi không?"
!
"Tôi khuyên anh bây giờ nhanh chóng quỳ xuống cầu xin giám đốc Mã của chúng tôi tha thứ đi, đồng thời gọi vợ của anh đến đi cùng giám đốc Mã, có lẽ còn cơ hội giữ được mạng sống, nếu không thì anh cứ chờ nhặt xác đi!"
"À, đúng rồi, quên mất anh là một tên ở rể vô dụng, vợ của anh có nghe lời anh hay không cũng là một vấn đề, tóm lại, anh chết chắc rồi!"
!
Thường Ninh lạnh lùng nhìn lướt qua mấy nhân viên nữ kia và nói: "Được, tốt lắm, tôi có thể tuyên bố, bây giờ các người có thể cút khỏi ngân hàng Tứ Hải được rồi, các người bị đuổi việc!"
Mấy nhân viên nữ sửng sốt trong giây lát, sau đó tất cả đều bật cười lên.
!
Những người khác bởi vì sợ Thường Ninh sẽ đánh bọn họ cho nên muốn cười lại không dám.
Người này tuy có chút năng lực đánh đấm, nhưng hình như đầu óc có vấn đề, anh có tư cách gì mà đuổi việc nhân viên của ngân hàng Tứ Hải.
!
Nhân viên nữ ôm đứa bé kia cũng gấp gáp đến độ dậm chân, lúc này rồi mà người kia còn có tâm trạng để nói giỡn, còn không mau nghĩ cách trốn đi.
"Đuổi việc chúng tôi, anh nghĩ anh là ai?" Sau khi mấy nhân viên nữ cười một lúc thì kiêu ngạo chống tay lên eo chất vấn.
!
"Tôi là chủ tịch mới của các người!" Thường Ninh nói thẳng.
Tất cả mọi người lại sửng sốt, sau đó mấy nhân viên nữ lại cười đến mất kiểm soát, cười run rẩy hết cả người.
!
Chỉ vào Thường Ninh, các cô cũng không biết nên nói gì.
Nếu chủ tịch mới là người này, vậy các cô có thể nói chính mình là tiểu thư nhà giàu không?
!
Lúc này, Mã Đức Thọ dẫn theo đám người của Kim Mao nghênh ngang trở lại.
Ông ta đi tuốt đằng trước, không hề chú ý tới sắc mặt của Kim Mao.
!
Thường Ninh yêu cầu bọn họ quét đường trong một tháng, bọn họ cũng không dám làm qua loa, vừa đến nơi thì lập tức cầm lấy cây chổi.
Đám người bọn họ mới vừa quét xong một con phố, đang chuẩn bị đi sang con phố khác.
!
Kết quả đi được nửa đường thì bị Mã Đức Thọ kéo lại cầu xin gã giúp đỡ.
Vốn dĩ gã và Mã Đức Thọ không qua lại nhiều, nhưng vì đối phương là giám đốc của ngân hàng Tứ Hải, dù sao cũng đi ngang qua, cứ vào nhìn thử xem.
!
Kết quả là gã nhìn thoáng qua đã thấy Thường Ninh.
Bọn họ nhất thời sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
!
Nhưng nếu gã trốn thì chắc chắn là trốn không thoát, đành phải kiên trì đến cùng mà đi tới.
"Anh Kim Mao, chính là thằng nhóc này, vừa rồi suýt chút nữa đã đánh chết em. Anh giúp em đánh cho thằng nhóc này tàn phế trước, em sẽ cho anh 100 vạn!"
!
Sự kiêu ngạo của Mã Đức Thọ lại trỗi dậy, hắn chỉ vào Thường Ninh, cực kỳ tức giận nói.
Kim Mao vừa nghe thấy liền sợ mất vía.
!
"Lão tử đánh mày tàn phế trước!"
Gã bay lên đá một cú vào người của Mã Đức Thọ.
!
Sau đó gã quỳ xuống trước mặt Thường Ninh, kêu một tiếng: "Ba!"
Đàn em của gã cũng không dám tụt lại phía sau, mau chóng quỳ xuống trước mặt Thường Ninh, nơm nớp lo sợ kêu: "Ba!"
!
Cảnh tượng này lại khiến cho mọi người trợn tròn mắt.
Nụ cười trên mặt của mấy nhân viên nữ đang chờ xem một màn kịch vui cũng lập tức biến mất.
!
Các cô nghi ngờ có phải tất cả đều là giấc mơ không, anh Kim Mao là ai?
Đó chính là em ruột của Vương Chấn Đông, làm sao có thể gọi một tên ở rể vô dụng là ba?
!
Các cô cảm thấy cái đầu của mình không đủ dùng.
Những người còn lại há hốc mồm, giống như hóa đá.
!
Nhân viên nữ ôm đứa bé cũng giống như pho tượng, cô ta đột nhiên có cảm giác, chẳng lẽ người đó thật sự là chủ tịch mới của bọn họ?
Đối mặt với đám người Kim Mao kêu một tiếng ba, Thường Ninh cũng không nói gì.
!
Anh cũng lười sửa lời của bọn họ.
Dù sao đám người kia cũng đã kêu mẹ của anh là bà nội rồi, cứ mặc kệ bọn họ thôi.
!
Nhìn thấy cả đám bọn họ mang theo cây chổi, trên mặt vẫn còn lấm lem, ý thức tự giác cũng không tệ lắm.
"Được rồi, đứng lên đi."
!
Đám người Kim Mao cũng không dám đứng dậy.
"Ba ơi, vậy còn tên kia nên xử lý thế nào?" Kim Mao hỏi chỉ vào Mã Đức Thọ đã bị gã đá nằm trên đất.
!
Trong lòng gã hận chết Mã Đức Thọ, mẹ nó, người nào không chọc, lại cố tình chọc ngay ông nội này, suýt chút nữa đã kéo gã xuống bùn.
Phải biết là cảnh tượng vào buổi sáng đã giống như dấu vết khó phai, khắc sâu trong lòng của gã.
!
Nếu với tính khí trước đây của gã, gã đã chém Mã Đức Thọ rồi.
Lúc này Mã Đức Thọ hoàn toàn chết lặng.
!
Ông ta nửa sống nửa chết nằm ở nơi đó, đầu lấm lem bùn đất.
Kia chỉ là một tên ở rể vô dụng, tại sao lại được người như Kim Mao gọi là ba?
!
Thường Ninh liếc nhìn Mã Đức Thọ giống như con chó chết, nói: "Ông ta bắt nạt vợ của tôi! Mấy người có thấy quen thuộc không?"
Đám người Kim Mao co giật cả người, dưới đũng quần suýt chút nữa lại ướt đẫm nước tiểu một lần nữa.
!
"Không quen không quen..." Bọn họ lắc đầu như cái trống bỏi, căm ghét nói: "Dám khi dễ mẹ của bọn tao, đúng là to gan lớn mật, ba ơi, ba nói xem nên băm nó thành tám khúc hay là ném xuống hồ cho cá ăn?"
Mã Đức Thọ nghe nói như thế, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
!
Ông ta hét lớn về phía đám người Kim Mao: "Anh Kim Mao, các người nhận lầm người rồi, thằng đó chỉ là một tên ở rể vô dụng, không phải ba của các người!"
Kim Mao nhảy lên hung hăng đá vào đầu ông ta một cái.
!
"Nhận lầm người? Anh ta chính là ba của bọn tao, ngay cả anh trai của tao cũng phải kêu anh ta là ba! Mày có muốn tao gọi anh trai của tao tới xác nhận với mày không!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!
**********
Vào lúc này, một vài nhân viên bảo vệ đột nhiên lấy lại tinh thần, giơ gậy cao su lên lao về phía Thường Ninh.
!
Sau khi đá bay tên Kim Mao vào buổi sáng, Thường Ninh rất tự tin vào khả năng đánh nhau của mình. Anh không hề hoảng sợ khi đối mặt với nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh.
Chỉ vài giây sau mấy nhân viên bảo vệ đều bị anh đánh nằm bò trên đất.
!
Nhìn thấy mấy nhân viên bảo vệ nằm trên đất kêu rên, mọi người hít sâu một hơi.
Cả người Mã Đức Thọ cứng đờ.
!
Nhìn thấy Thường Ninh đi về phía mình, ông ta chỉ vào Thường Ninh, sợ hãi nói lớn tiếng: "Cậu là ai? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Làm gì? Ông dám bắt nạt vợ của tôi, ông có nghĩ đến hậu quả không?" Thường Ninh lạnh lùng nói.
!
Mã Đức Thọ sững sờ, nói: "Hóa ra mày là tên vô dụng ở rể nhà họ Sở?"
Sau đó khuôn mặt của ông ta trở nên hung dữ. Vốn còn tưởng là thần thánh phương nào, thì ra là thằng chồng vô dụng của con điếm đê tiện kia.
!
"Tiểu tử thối, tao nói cho mày biết, mày mà dám đánh tao thì mày xong đời rồi, vợ của mày cũng xong đời, tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy, tao cưỡi..."
Bốp!
!
Ông ta còn chưa chửi xong thì đã bị Thường Ninh tát thẳng vào mặt.
Sức lực rất lớn, khiến cho Mã Đức Thọ nhìn chằm chằm vào anh.
!
"Thằng khốn, đừng tưởng đánh nhau giỏi một chút là hay, tao nói cho mày biết, mày không đấu lại tao đâu. Tao là giám đốc của ngân hàng Tứ Hải, một câu nói của tao đã có thể đưa vợ mày vào sổ đen của hệ thống ngân hàng, bị các ngân hàng lớn phong tỏa, cũng có thể khiến cho mày ngồi tù!"
Sau khi chậm rãi hít thở, Mã Đức Thọ lại tiếp tục kêu gào lên.
!
Bốp!
Thường Ninh lại tát ông ta thêm một cái nữa và nói: "Không đấu lại ông? Ông là giám đốc ngân hàng thì giỏi lắm sao?"
!
Máu từ miệng của Mã Đức Thọ đã chảy ra. Ông ta chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy, trong mắt bùng lên lửa giận, thấp giọng gầm lên: "Thằng chó, mày đừng có đắc ý, tao phải giết mày! Giết chết mày!"
Thường Ninh lại đạp một cú vào cái bụng bự của ông ta, khiến ông ta bay xa vài mét.
!
"Giết chết tôi? Ông có năng lực đó à?"
Những người khác nhìn thấy cảnh này đều nơm nớp lo sợ, không dám nói lời nào. Tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể là tên ở rể vô dụng được, đó là một con khủng long bạo chúa hình người.
!
Mã Đức Thọ nằm dưới đất cảm thấy chính mình sắp bị đánh chết. Thấy nhân viên chỉ đứng ngây ngốc ở đó, ông ta rất tức giận.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng báo cảnh sát cho tôi!"
!
"Ai dám thay ông ta báo cảnh sát, tôi cam đoan người đó sẽ có kết cục giống ông ta!"
Lúc này ánh mắt lạnh lùng của Thường Ninh quét qua tất cả mọi người.
!
Có người đã lấy điện thoại ra, nhưng bị ánh mắt của Thường Ninh quét qua, người đó sợ tới mức lập tức cất vào.
Bọn họ không chút nghi ngờ lời nói của Thường Ninh, người như giám đốc Mã anh còn dám đánh, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng bị đánh nằm bò trên mặt đất thì đánh bọn họ không phải chỉ giống như chơi đùa thôi sao.
!
Nữ nhân viên ôm đứa bé kia, vốn muốn khuyên nhủ Thường Ninh, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác của Thường Ninh, cô ta lại không dám.
Chỉ là cô ta hơi lo lắng cho Thường Ninh, dù sao đó cũng là giám đốc Mã, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
!
Mà đứa bé trong lòng của cô, nhìn thấy Mã Đức Thọ bị đánh bay tới bay lui, nó vỗ tay rất vui vẻ, nghĩ là Thường Ninh đang chơi đùa với nó.
Mã Đức Thọ nhìn thấy không có ai dám báo cảnh sát thay ông ta, tức giận đến mức nôn ra máu.
!
Sau đó, ánh mắt của ông ta đột nhiên bắt gặp một đám người cầm chổi đi ngang qua ở phía xa.
Khi ông ta nhìn thấy người cầm đầu thì nhất thời kích động lên.
!
"Thằng khốn, mày xong đời rồi, mày xong đời rồi! Ha ha..."
Ông ta cười lớn sau đó lập tức nhảy dựng lên giống như đánh gà máu*.
!
(*) Đánh gà máu: đề cập đến hành vi châm biếm sự phấn khích bất ngờ của người đó đối với một người.
Sau đó đứng một bên kêu lớn về phía đám người đó: "Anh Kim Mao, anh Kim Mao..."
!
Lúc này mấy nữ nhân viên nịnh bợ nhìn thấy đám người kia cũng có chút kích động.
Họ trở nên tràn đầy tự tin.
!
Lúc nãy không dám lên tiếng, bây giờ lại bắt đầu chỉ vào Thường Ninh, lớn tiếng mắng chửi.
"Anh thật sự xong rồi! Ngay cả giám đốc Mã của chúng tôi cũng dám đánh, đúng là không biết trời cao đất dày!"
!
"Anh có biết những người đó là ai không? Là anh Kim Mao, anh trai của anh ta là Vương Chấn Đông tiếng tăm lẫy lừng đấy. Giám đốc Mã có quan hệ tốt với bọn họ, anh sắp gặp chuyện lớn rồi!"
"Cho dù anh có chút năng lực đánh nhau thì sao? Dưới tay anh Kim Mao có mấy trăm người, anh có thể đánh nổi không?"
!
"Tôi khuyên anh bây giờ nhanh chóng quỳ xuống cầu xin giám đốc Mã của chúng tôi tha thứ đi, đồng thời gọi vợ của anh đến đi cùng giám đốc Mã, có lẽ còn cơ hội giữ được mạng sống, nếu không thì anh cứ chờ nhặt xác đi!"
"À, đúng rồi, quên mất anh là một tên ở rể vô dụng, vợ của anh có nghe lời anh hay không cũng là một vấn đề, tóm lại, anh chết chắc rồi!"
!
Thường Ninh lạnh lùng nhìn lướt qua mấy nhân viên nữ kia và nói: "Được, tốt lắm, tôi có thể tuyên bố, bây giờ các người có thể cút khỏi ngân hàng Tứ Hải được rồi, các người bị đuổi việc!"
Mấy nhân viên nữ sửng sốt trong giây lát, sau đó tất cả đều bật cười lên.
!
Những người khác bởi vì sợ Thường Ninh sẽ đánh bọn họ cho nên muốn cười lại không dám.
Người này tuy có chút năng lực đánh đấm, nhưng hình như đầu óc có vấn đề, anh có tư cách gì mà đuổi việc nhân viên của ngân hàng Tứ Hải.
!
Nhân viên nữ ôm đứa bé kia cũng gấp gáp đến độ dậm chân, lúc này rồi mà người kia còn có tâm trạng để nói giỡn, còn không mau nghĩ cách trốn đi.
"Đuổi việc chúng tôi, anh nghĩ anh là ai?" Sau khi mấy nhân viên nữ cười một lúc thì kiêu ngạo chống tay lên eo chất vấn.
!
"Tôi là chủ tịch mới của các người!" Thường Ninh nói thẳng.
Tất cả mọi người lại sửng sốt, sau đó mấy nhân viên nữ lại cười đến mất kiểm soát, cười run rẩy hết cả người.
!
Chỉ vào Thường Ninh, các cô cũng không biết nên nói gì.
Nếu chủ tịch mới là người này, vậy các cô có thể nói chính mình là tiểu thư nhà giàu không?
!
Lúc này, Mã Đức Thọ dẫn theo đám người của Kim Mao nghênh ngang trở lại.
Ông ta đi tuốt đằng trước, không hề chú ý tới sắc mặt của Kim Mao.
!
Thường Ninh yêu cầu bọn họ quét đường trong một tháng, bọn họ cũng không dám làm qua loa, vừa đến nơi thì lập tức cầm lấy cây chổi.
Đám người bọn họ mới vừa quét xong một con phố, đang chuẩn bị đi sang con phố khác.
!
Kết quả đi được nửa đường thì bị Mã Đức Thọ kéo lại cầu xin gã giúp đỡ.
Vốn dĩ gã và Mã Đức Thọ không qua lại nhiều, nhưng vì đối phương là giám đốc của ngân hàng Tứ Hải, dù sao cũng đi ngang qua, cứ vào nhìn thử xem.
!
Kết quả là gã nhìn thoáng qua đã thấy Thường Ninh.
Bọn họ nhất thời sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
!
Nhưng nếu gã trốn thì chắc chắn là trốn không thoát, đành phải kiên trì đến cùng mà đi tới.
"Anh Kim Mao, chính là thằng nhóc này, vừa rồi suýt chút nữa đã đánh chết em. Anh giúp em đánh cho thằng nhóc này tàn phế trước, em sẽ cho anh 100 vạn!"
!
Sự kiêu ngạo của Mã Đức Thọ lại trỗi dậy, hắn chỉ vào Thường Ninh, cực kỳ tức giận nói.
Kim Mao vừa nghe thấy liền sợ mất vía.
!
"Lão tử đánh mày tàn phế trước!"
Gã bay lên đá một cú vào người của Mã Đức Thọ.
!
Sau đó gã quỳ xuống trước mặt Thường Ninh, kêu một tiếng: "Ba!"
Đàn em của gã cũng không dám tụt lại phía sau, mau chóng quỳ xuống trước mặt Thường Ninh, nơm nớp lo sợ kêu: "Ba!"
!
Cảnh tượng này lại khiến cho mọi người trợn tròn mắt.
Nụ cười trên mặt của mấy nhân viên nữ đang chờ xem một màn kịch vui cũng lập tức biến mất.
!
Các cô nghi ngờ có phải tất cả đều là giấc mơ không, anh Kim Mao là ai?
Đó chính là em ruột của Vương Chấn Đông, làm sao có thể gọi một tên ở rể vô dụng là ba?
!
Các cô cảm thấy cái đầu của mình không đủ dùng.
Những người còn lại há hốc mồm, giống như hóa đá.
!
Nhân viên nữ ôm đứa bé cũng giống như pho tượng, cô ta đột nhiên có cảm giác, chẳng lẽ người đó thật sự là chủ tịch mới của bọn họ?
Đối mặt với đám người Kim Mao kêu một tiếng ba, Thường Ninh cũng không nói gì.
!
Anh cũng lười sửa lời của bọn họ.
Dù sao đám người kia cũng đã kêu mẹ của anh là bà nội rồi, cứ mặc kệ bọn họ thôi.
!
Nhìn thấy cả đám bọn họ mang theo cây chổi, trên mặt vẫn còn lấm lem, ý thức tự giác cũng không tệ lắm.
"Được rồi, đứng lên đi."
!
Đám người Kim Mao cũng không dám đứng dậy.
"Ba ơi, vậy còn tên kia nên xử lý thế nào?" Kim Mao hỏi chỉ vào Mã Đức Thọ đã bị gã đá nằm trên đất.
!
Trong lòng gã hận chết Mã Đức Thọ, mẹ nó, người nào không chọc, lại cố tình chọc ngay ông nội này, suýt chút nữa đã kéo gã xuống bùn.
Phải biết là cảnh tượng vào buổi sáng đã giống như dấu vết khó phai, khắc sâu trong lòng của gã.
!
Nếu với tính khí trước đây của gã, gã đã chém Mã Đức Thọ rồi.
Lúc này Mã Đức Thọ hoàn toàn chết lặng.
!
Ông ta nửa sống nửa chết nằm ở nơi đó, đầu lấm lem bùn đất.
Kia chỉ là một tên ở rể vô dụng, tại sao lại được người như Kim Mao gọi là ba?
!
Thường Ninh liếc nhìn Mã Đức Thọ giống như con chó chết, nói: "Ông ta bắt nạt vợ của tôi! Mấy người có thấy quen thuộc không?"
Đám người Kim Mao co giật cả người, dưới đũng quần suýt chút nữa lại ướt đẫm nước tiểu một lần nữa.
!
"Không quen không quen..." Bọn họ lắc đầu như cái trống bỏi, căm ghét nói: "Dám khi dễ mẹ của bọn tao, đúng là to gan lớn mật, ba ơi, ba nói xem nên băm nó thành tám khúc hay là ném xuống hồ cho cá ăn?"
Mã Đức Thọ nghe nói như thế, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
!
Ông ta hét lớn về phía đám người Kim Mao: "Anh Kim Mao, các người nhận lầm người rồi, thằng đó chỉ là một tên ở rể vô dụng, không phải ba của các người!"
Kim Mao nhảy lên hung hăng đá vào đầu ông ta một cái.
!
"Nhận lầm người? Anh ta chính là ba của bọn tao, ngay cả anh trai của tao cũng phải kêu anh ta là ba! Mày có muốn tao gọi anh trai của tao tới xác nhận với mày không!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
!