Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 101: Đuối khỏi nhà họ Sót
**********
Tuy Thường Ninh cảm thấy chuyện Sở Gia Lượng đột nhiên gọi anh tới giúp đỡ có hơi kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng không đáng cho anh để vào mắt.
Cho nên anh cầm lấy thẻ phòng, lên tầng năm của khách sạn, bấm số phòng rồi tìm phòng.
Không chút suy nghĩ, anh liền mở cửa phòng.
Bên trong quả thật có một đống quả.
Lúc anh đang chuẩn bị chuyển đi, đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Hình như là có ai đó đang tắm rửa.
Anh nhíu mày một chút, xoay người định đi.
Đúng lúc này, của nhà tắm đột nhiên mở, một bóng người trực tiếp nhào vào người anh, mềm mại, thơm tho.
Một gương mặt quyến rũ xuất hiện trước mắt anh.
"Tiểu bối, đầu tôi choáng quá, mau đỡ tôi!" Đây là bà nội mới Thấm Lệ.
Cô ta nói vào tai Thường Ninh như đang thổi vào một ngọn gió mát mẻ, cả người ướt sũng, sườn xám màu đỏ mở ra một nửa, dáng người như ẩn như hiện khiến cho người ta máu nóng sôi sục.
Thường Ninh nhíu chặt mày, muốn đẩy cô ta ra.
Ngay lúc này, một đợt tiếng bước chân truyền đến.
Còn Thẩm Lệ nghe thấy tiếng bước chân, mặt bà ta cũng biến sắc.
"Cậu mau bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra!" Đột nhiên bà ta ôm chặt lấy Thường Ninh rồi kêu to.
Thường Ninh chưa kịp đẩy bà ta ra thì một đám người đã xông vào.
"Được lắm, tên Thường Ninh này, thân là hậu bối của nhà họ Sở mà lại dám làm ra loại chuyện này, dám vô lễ với bà nội mới, quả là tên cặn bã!”
"Thường Ninh, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi, đều là con rể nhà họ Sở, sao cậu lại có thể làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như thế, có còn là người không?"
"Xùy, nhà họ Sở có thể loại người như cậu thật sự rất mất mặt!"
Từng âm thanh sắc bén đua nhau vang lên.
Bước vào trước là Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy, sau đó là Sở Hân và một vài tiểu bối nhà họ Sở.
Những người bước vào cuối cùng là Sở An Hải và một số trưởng bối nhà họ Sở khác.
Những trưởng bối nhìn thấy cảnh này chỉ biết trợn mắt nhìn, tức giận đến nỗi râu cũng muốn dựng lên.
Ai ai cũng vô cùng phần nộ mà nói.
"Thường Ninh, cậu thật to gan, dám làm ra chuyện như vậy, thực sự còn không bằng một con thú!"
"Sao nhà họ Sở lại có loại người như cậu, cầm thủ, thật sự là cầm thú!"
Còn Sở An Hải thấy cảnh này, ngược lại gã lại chẳng nói gì, bởi vì căn bản gã không cần nói, trong mắt đã thầm lóe lên một tia đắc ý.
Lúc này Thẩm Lệ cũng đã sớm buông Thường Ninh ra, thừa cơ hội này mà vung tay định tát lên mặt Thường Ninh một cái.
Thế nhưng lại bị Thường Ninh bắt lại cổ tay.
Bà ta đơ người một lúc, sau đó lại gào khóc đau đớn.
"Tên tiểu bối cậu sao lại có thể vô liêm sỉ như thế chứ, thừa dịp tôi tắm rửa chạy vào làm chuyện vô lễ với tôi, hôm nay là ngày vui của tôi và ông cụ đó! Bây giờ trước mặt mọi người mà còn muốn đánh tôi sao?"
"Cầm thú, mau buông bà nội ra!" Đám tiểu bối nhao nhao măng to.
Thường Ninh lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, buông tay ra.
"Cậu, cậu, cậu đối xử với tôi như vậy, tôi không muốn sống nữa!"
Sau khi Thẩm Lệ được buông ra, cô ta đau lòng muốn chết, liền đập đầu vào tường đòi tự tử.
Đám nữ hậu bối Sở Hân vội cản cô ta lại.
Ai ai cũng vô cùng thống hận mà nói với Thường Ninh: "Cậu nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm ra đi, người nên chết phải là loại người như cậu mới đúng!"
Thấy biểu cảm vô cùng giận dữ của mọi người, vẻ mặt của Thường Ninh lại vô cùng bình tĩnh.
"Diễn xong chưa?"
Biểu cảm của mọi người bỗng cứng đờ.
Bọn họ không ngờ rằng đến lúc này rồi mà Thường Ninh vẫn còn bình tĩnh đến vậy.
Mấy trưởng bối như muốn nổ tung, cắn răng mắng chửi, "Tên cầm thủ này, làm ra chuyện tán tận lương tâm, còn không biết tội sao?"
"Nói chuyện vô nghĩa với tên đó làm gì nữa, mau bắt tên đó lại!"
Mấy tiểu bối trẻ tuổi xông lên bắt lấy Thường Ninh.
Nhưng Thường Ninh chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, dọa bọn họ sợ đến mức lại phải lui về.
Dù sao thì trong những cuộc họp mặt nhà họ Sở, mấy tên đàn ông cao lớn cũng chẳng phải là đối thủ của Thường Ninh,
"Xảy ra chuyện gì thế?”
Vào lúc này, lại một đợt tiếng bước chân truyền đến.
Ông cụ Sở cũng bị kinh động đến.
Đi phía sau còn có một số người khách.
Thẩm Lệ vừa thấy ông cụ Sở, liền thất thanh khóc rống lên, thậm chí còn định tiếp tục đập đầu vào tường, bị mấy hậu bối ngăn lại.
Thấy cảnh này, ông cụ Sở còn không cần hỏi đã biết xảy ra chuyện gì.
“Tên cầm thú này, sao mày dám làm ra chuyện như vậy, cô ấy là bà nội của mày đó!”
Ông cụ Sở tức giận quát Thường Ninh, tức đến nỗi huyết áp cũng muốn tăng, suýt nữa thì ngất ngay tại chô.
Ông lảo đảo, được mấy người đỡ lại mới có thể đứng vững.
Thế nhưng Thường Ninh lại bình tĩnh nhìn ông, "Tôi là gì cơ?”
“Mày, mày, mày còn dám hỏi!" Ông cụ Sở tức giận đến mức cả người đều run, "Sao nhà họ Sở lại có một tên nghiệt súc như mày! Mấy người còn ngẩn ra ở đó làm gì, mau bắt tên đó lại!"
Mấy hậu bối nhỏ tuổi do dự một chút, nhưng cuối cũng vẫn bất chấp mà tiến lên.
"Thường Ninh, làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế, chúng tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn một chút, đừng bắt chúng tôi phải động tay.”
"Các người động tay để tôi xem thử nào!” Ánh mắt
Thường Ninh lạnh lẽo nói.
Mấy tên tiểu bối hoảng sợ lui về một chút.
"Bọn vô dụng, một tên ăn hại mà cũng không xử Lý được sao?" Ông cụ Sở tức giận đến mức thở dốc.
"Cha, cha đừng quên, lần trước mấy người A Vũ kia cũng không áp chế nổi tên đó, trước tiên cha bình tĩnh cái đã, chúng ta gọi nhà của thằng hai đến, để họ nhìn xem, nhà bọn họ nuôi dạy ra loại người gì!" Lúc này Sở An Hải tiến lên nói.
Lúc này ông cụ Sở cũng từ từ bình tĩnh lại, quát một tiểu bối: “Còn không mau gọi Sở Sơn Hà đến!”
Tên tiểu bối đó lập tức chạy đi.
Ông cụ Sở lúc này quay đầu lại xin lỗi với mấy vị khách, “Để mọi người chê cười nhà họ Sở này rồi, thật ngại quá."
Mấy người kia cũng lập tức nói: “Không sao không sao, nếu truy cứu chuyện này, ông muốn làm thế nào, bọn tôi cũng sẽ làm chứng!"
Ông cụ Sở khẽ gật đầu, sau đó gọi người đem một cái ghế đến đây.
Ông ngồi xuống tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Sở An Hải đứng phía sau ông, gật đầu với đám khách kia, tỏ ý cám ơn họ.
Rõ ràng mấy người khách kia là do gã sắp xếp bên cạnh ông cụ để cùng ông đi đến đây.
"Cha, cha gọi con có chuyện gì thế?"
Rất nhanh, cả nhà Sở Sơn Hà đã đến.
Sở Sơn Hà nghe thấy ông cụ gọi mình, còn tưởng ông có chuyện gì cần giao phó, lập tức vui vẻ chạy đến.
Kết quả chạy đến liền thấy tình hình có hơi không đúng lắm, lập tức im miệng.
Sở Nguyệt bế theo đứa con, cùng với Sở Nhiễm và Trần Di cũng đi theo sau đó.
Nhìn thấy người trong phòng, họ cũng sửng sốt.
"Mày!" Ông cụ Sở tức giận chỉ Sở Sơn Hà, sau đó lại chỉ Thường Ninh, "Tự hỏi tên đó, nó đã làm ra chuyện tốt gì!"
Sở Sơn Hà nhìn thấy quần áo của Thẩm Lệ không chỉnh tề, người thông minh chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, chân cũng run rẩy.
"Thường Ninh, mày, mày đã làm gì?"
"Tên ăn hại này, rốt cuộc mày đã làm gì?" Trần Di cũng phẫn nộ hỏi.
Sắc mặt của Sở Nguyệt cũng thay đổi, thế nhưng cô tin
rằng, Thường Ninh nhất định không làm ra chuyện này.
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là đến đây lấy đồ thôi." Thường Ninh bình thản nói.
"Lấy đồ? Hừ, ai bảo cậu đến lấy đồ?" Lúc này, Sở Gia Lượng hừ lạnh, nói.
"Không phải anh bảo tôi đến lấy đồ sao?" Thường Ninh nhìn anh ta nói.
Sở Gia Lượng bị ánh mắt của Thường Ninh nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, nhưng trên mặt lại vẫn đầy phẫn nộ như cũ, "Tôi bảo cậu đến lấy đồ khi nào, phòng này là phòng ông cụ đặt cho bà nội nghỉ ngơi. Cậu tự mình lén chạy đến, còn đổ cho tôi bảo cậu đến lấy đồ, cậu không biết xấu hổ sao."
"Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, chúng tôi không hề bảo cậu lên lấy đồ, là cậu thấy bà nội lên thay đồ nên đi theo!" Tào Thu Huy cũng lập tức nói.
"Nhưng thẻ phòng là anh đưa tôi mà." Vốn Thường Ninh cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng trước mặt vợ mình, anh cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng mới được.
Huống hồ, anh cũng muốn xem thử gương mặt thật của mấy người nhà họ Sở này là thể nào.
"Thẻ phòng? Thẻ phòng gì? Thẻ phòng này là do ông cụ đưa cho bà nội, bọn tôi làm sao mà có thể có thẻ phòng được?" Sở Gia Lượng cãi lại.
"Vừa rồi tôi bị đổ rượu, quần áo bị ướt nên lên đây tắm, có thể do vội quá nên quên đóng kín của.” Lúc này mắt Thẩm Lệ ướt sũng nước, mở miệng nói.
"Đúng vậy, khẳng định là tên đó đã có ý với bà nội từ lâu, vẫn luôn âm thầm để ý bà nội, sau đó liền theo lên làm chuyện sai trái!" Sở Gia Lượng nghiến răng, "Tên cầm thú này, nên đuổi ra khỏi nhà họ Sở!”
**********
Tuy Thường Ninh cảm thấy chuyện Sở Gia Lượng đột nhiên gọi anh tới giúp đỡ có hơi kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng không đáng cho anh để vào mắt.
Cho nên anh cầm lấy thẻ phòng, lên tầng năm của khách sạn, bấm số phòng rồi tìm phòng.
Không chút suy nghĩ, anh liền mở cửa phòng.
Bên trong quả thật có một đống quả.
Lúc anh đang chuẩn bị chuyển đi, đột nhiên nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Hình như là có ai đó đang tắm rửa.
Anh nhíu mày một chút, xoay người định đi.
Đúng lúc này, của nhà tắm đột nhiên mở, một bóng người trực tiếp nhào vào người anh, mềm mại, thơm tho.
Một gương mặt quyến rũ xuất hiện trước mắt anh.
"Tiểu bối, đầu tôi choáng quá, mau đỡ tôi!" Đây là bà nội mới Thấm Lệ.
Cô ta nói vào tai Thường Ninh như đang thổi vào một ngọn gió mát mẻ, cả người ướt sũng, sườn xám màu đỏ mở ra một nửa, dáng người như ẩn như hiện khiến cho người ta máu nóng sôi sục.
Thường Ninh nhíu chặt mày, muốn đẩy cô ta ra.
Ngay lúc này, một đợt tiếng bước chân truyền đến.
Còn Thẩm Lệ nghe thấy tiếng bước chân, mặt bà ta cũng biến sắc.
"Cậu mau bỏ tôi ra! Mau bỏ tôi ra!" Đột nhiên bà ta ôm chặt lấy Thường Ninh rồi kêu to.
Thường Ninh chưa kịp đẩy bà ta ra thì một đám người đã xông vào.
"Được lắm, tên Thường Ninh này, thân là hậu bối của nhà họ Sở mà lại dám làm ra loại chuyện này, dám vô lễ với bà nội mới, quả là tên cặn bã!”
"Thường Ninh, tôi thật sự nhìn lầm cậu rồi, đều là con rể nhà họ Sở, sao cậu lại có thể làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như thế, có còn là người không?"
"Xùy, nhà họ Sở có thể loại người như cậu thật sự rất mất mặt!"
Từng âm thanh sắc bén đua nhau vang lên.
Bước vào trước là Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy, sau đó là Sở Hân và một vài tiểu bối nhà họ Sở.
Những người bước vào cuối cùng là Sở An Hải và một số trưởng bối nhà họ Sở khác.
Những trưởng bối nhìn thấy cảnh này chỉ biết trợn mắt nhìn, tức giận đến nỗi râu cũng muốn dựng lên.
Ai ai cũng vô cùng phần nộ mà nói.
"Thường Ninh, cậu thật to gan, dám làm ra chuyện như vậy, thực sự còn không bằng một con thú!"
"Sao nhà họ Sở lại có loại người như cậu, cầm thủ, thật sự là cầm thú!"
Còn Sở An Hải thấy cảnh này, ngược lại gã lại chẳng nói gì, bởi vì căn bản gã không cần nói, trong mắt đã thầm lóe lên một tia đắc ý.
Lúc này Thẩm Lệ cũng đã sớm buông Thường Ninh ra, thừa cơ hội này mà vung tay định tát lên mặt Thường Ninh một cái.
Thế nhưng lại bị Thường Ninh bắt lại cổ tay.
Bà ta đơ người một lúc, sau đó lại gào khóc đau đớn.
"Tên tiểu bối cậu sao lại có thể vô liêm sỉ như thế chứ, thừa dịp tôi tắm rửa chạy vào làm chuyện vô lễ với tôi, hôm nay là ngày vui của tôi và ông cụ đó! Bây giờ trước mặt mọi người mà còn muốn đánh tôi sao?"
"Cầm thú, mau buông bà nội ra!" Đám tiểu bối nhao nhao măng to.
Thường Ninh lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, buông tay ra.
"Cậu, cậu, cậu đối xử với tôi như vậy, tôi không muốn sống nữa!"
Sau khi Thẩm Lệ được buông ra, cô ta đau lòng muốn chết, liền đập đầu vào tường đòi tự tử.
Đám nữ hậu bối Sở Hân vội cản cô ta lại.
Ai ai cũng vô cùng thống hận mà nói với Thường Ninh: "Cậu nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm ra đi, người nên chết phải là loại người như cậu mới đúng!"
Thấy biểu cảm vô cùng giận dữ của mọi người, vẻ mặt của Thường Ninh lại vô cùng bình tĩnh.
"Diễn xong chưa?"
Biểu cảm của mọi người bỗng cứng đờ.
Bọn họ không ngờ rằng đến lúc này rồi mà Thường Ninh vẫn còn bình tĩnh đến vậy.
Mấy trưởng bối như muốn nổ tung, cắn răng mắng chửi, "Tên cầm thủ này, làm ra chuyện tán tận lương tâm, còn không biết tội sao?"
"Nói chuyện vô nghĩa với tên đó làm gì nữa, mau bắt tên đó lại!"
Mấy tiểu bối trẻ tuổi xông lên bắt lấy Thường Ninh.
Nhưng Thường Ninh chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, dọa bọn họ sợ đến mức lại phải lui về.
Dù sao thì trong những cuộc họp mặt nhà họ Sở, mấy tên đàn ông cao lớn cũng chẳng phải là đối thủ của Thường Ninh,
"Xảy ra chuyện gì thế?”
Vào lúc này, lại một đợt tiếng bước chân truyền đến.
Ông cụ Sở cũng bị kinh động đến.
Đi phía sau còn có một số người khách.
Thẩm Lệ vừa thấy ông cụ Sở, liền thất thanh khóc rống lên, thậm chí còn định tiếp tục đập đầu vào tường, bị mấy hậu bối ngăn lại.
Thấy cảnh này, ông cụ Sở còn không cần hỏi đã biết xảy ra chuyện gì.
“Tên cầm thú này, sao mày dám làm ra chuyện như vậy, cô ấy là bà nội của mày đó!”
Ông cụ Sở tức giận quát Thường Ninh, tức đến nỗi huyết áp cũng muốn tăng, suýt nữa thì ngất ngay tại chô.
Ông lảo đảo, được mấy người đỡ lại mới có thể đứng vững.
Thế nhưng Thường Ninh lại bình tĩnh nhìn ông, "Tôi là gì cơ?”
“Mày, mày, mày còn dám hỏi!" Ông cụ Sở tức giận đến mức cả người đều run, "Sao nhà họ Sở lại có một tên nghiệt súc như mày! Mấy người còn ngẩn ra ở đó làm gì, mau bắt tên đó lại!"
Mấy hậu bối nhỏ tuổi do dự một chút, nhưng cuối cũng vẫn bất chấp mà tiến lên.
"Thường Ninh, làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế, chúng tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn một chút, đừng bắt chúng tôi phải động tay.”
"Các người động tay để tôi xem thử nào!” Ánh mắt
Thường Ninh lạnh lẽo nói.
Mấy tên tiểu bối hoảng sợ lui về một chút.
"Bọn vô dụng, một tên ăn hại mà cũng không xử Lý được sao?" Ông cụ Sở tức giận đến mức thở dốc.
"Cha, cha đừng quên, lần trước mấy người A Vũ kia cũng không áp chế nổi tên đó, trước tiên cha bình tĩnh cái đã, chúng ta gọi nhà của thằng hai đến, để họ nhìn xem, nhà bọn họ nuôi dạy ra loại người gì!" Lúc này Sở An Hải tiến lên nói.
Lúc này ông cụ Sở cũng từ từ bình tĩnh lại, quát một tiểu bối: “Còn không mau gọi Sở Sơn Hà đến!”
Tên tiểu bối đó lập tức chạy đi.
Ông cụ Sở lúc này quay đầu lại xin lỗi với mấy vị khách, “Để mọi người chê cười nhà họ Sở này rồi, thật ngại quá."
Mấy người kia cũng lập tức nói: “Không sao không sao, nếu truy cứu chuyện này, ông muốn làm thế nào, bọn tôi cũng sẽ làm chứng!"
Ông cụ Sở khẽ gật đầu, sau đó gọi người đem một cái ghế đến đây.
Ông ngồi xuống tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Sở An Hải đứng phía sau ông, gật đầu với đám khách kia, tỏ ý cám ơn họ.
Rõ ràng mấy người khách kia là do gã sắp xếp bên cạnh ông cụ để cùng ông đi đến đây.
"Cha, cha gọi con có chuyện gì thế?"
Rất nhanh, cả nhà Sở Sơn Hà đã đến.
Sở Sơn Hà nghe thấy ông cụ gọi mình, còn tưởng ông có chuyện gì cần giao phó, lập tức vui vẻ chạy đến.
Kết quả chạy đến liền thấy tình hình có hơi không đúng lắm, lập tức im miệng.
Sở Nguyệt bế theo đứa con, cùng với Sở Nhiễm và Trần Di cũng đi theo sau đó.
Nhìn thấy người trong phòng, họ cũng sửng sốt.
"Mày!" Ông cụ Sở tức giận chỉ Sở Sơn Hà, sau đó lại chỉ Thường Ninh, "Tự hỏi tên đó, nó đã làm ra chuyện tốt gì!"
Sở Sơn Hà nhìn thấy quần áo của Thẩm Lệ không chỉnh tề, người thông minh chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, chân cũng run rẩy.
"Thường Ninh, mày, mày đã làm gì?"
"Tên ăn hại này, rốt cuộc mày đã làm gì?" Trần Di cũng phẫn nộ hỏi.
Sắc mặt của Sở Nguyệt cũng thay đổi, thế nhưng cô tin
rằng, Thường Ninh nhất định không làm ra chuyện này.
“Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là đến đây lấy đồ thôi." Thường Ninh bình thản nói.
"Lấy đồ? Hừ, ai bảo cậu đến lấy đồ?" Lúc này, Sở Gia Lượng hừ lạnh, nói.
"Không phải anh bảo tôi đến lấy đồ sao?" Thường Ninh nhìn anh ta nói.
Sở Gia Lượng bị ánh mắt của Thường Ninh nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, nhưng trên mặt lại vẫn đầy phẫn nộ như cũ, "Tôi bảo cậu đến lấy đồ khi nào, phòng này là phòng ông cụ đặt cho bà nội nghỉ ngơi. Cậu tự mình lén chạy đến, còn đổ cho tôi bảo cậu đến lấy đồ, cậu không biết xấu hổ sao."
"Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, chúng tôi không hề bảo cậu lên lấy đồ, là cậu thấy bà nội lên thay đồ nên đi theo!" Tào Thu Huy cũng lập tức nói.
"Nhưng thẻ phòng là anh đưa tôi mà." Vốn Thường Ninh cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng trước mặt vợ mình, anh cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng mới được.
Huống hồ, anh cũng muốn xem thử gương mặt thật của mấy người nhà họ Sở này là thể nào.
"Thẻ phòng? Thẻ phòng gì? Thẻ phòng này là do ông cụ đưa cho bà nội, bọn tôi làm sao mà có thể có thẻ phòng được?" Sở Gia Lượng cãi lại.
"Vừa rồi tôi bị đổ rượu, quần áo bị ướt nên lên đây tắm, có thể do vội quá nên quên đóng kín của.” Lúc này mắt Thẩm Lệ ướt sũng nước, mở miệng nói.
"Đúng vậy, khẳng định là tên đó đã có ý với bà nội từ lâu, vẫn luôn âm thầm để ý bà nội, sau đó liền theo lên làm chuyện sai trái!" Sở Gia Lượng nghiến răng, "Tên cầm thú này, nên đuổi ra khỏi nhà họ Sở!”