-
Chương 57: END
Ông hỏi liền một lúc, Ái Liên thì cứ ngơ ra. Khánh Huy phải nói thay:
“Hai cháu muốn được ông ngoại khám cho ạ!”
Ông ngỡ ngàng nhìn sang con gái, Ái Liên gượng gạo gật đầu khiến bố mừng muốn phát khóc.
Nằm trên giường siêu âm, Ái Liên không nhìn vào màn hình đối diện mà lại chăm chú nhìn người cha đang cẩn thận vừa nhìn màn hình máy siêu âm vừa nhẹ nhàng di chuyển đầu dụng cụ trên bụng cô mà lòng dâng lên sự nghẹn ngào khó tả. Tóc ông điểm bạc, khóe mắt thỉnh thoảng hơi nheo lại đã hằn rõ vết chân chim, bố cô cũng sắp đến tuổi về hưu rồi, đến lúc an hưởng tuổi già quây quần bên con cháu. Giận bố là thế, nhưng những lời mẹ nói Ái Liên đều hiểu rõ trong lòng, mọi tình yêu trên thế giới dù có lớn lao mãnh liệt đến đâu cũng không thể thay thế được tình yêu của đấng sinh thành dành cho con cái.
Khánh Huy ở bên cạnh cứ chăm chú nhìn hai cái chấm nhỏ mà bố vợ chỉ vào rồi gật gật gù gù tỏ ra hiểu biết lắm, nhưng thực tế là chẳng biết cái gì. Nhìn dáng vẻ tập trung cao độ ấy của anh Ái Liên không nhịn được mà cười đến rung cả người, ông Khải tinh ý nhìn sang cũng lắc đầu cười trừ. Lúc hai bố con bắt gặp ánh nhìn của nhau thì cùng mỉm cười rạng rỡ. Ông có thể ngầm hiểu là con gái đã tha thứ cho mình rồi.
Trước lúc tiễn họ ra về ông Khải quay sang nói với Khánh Huy:
“Thai ổn định rồi, sức khỏe Ái Liên thời gian này cũng tốt, xem xem tổ chức đám cưới đi. Bố mẹ lo cho.”Diễn đàn Vietwriter.vn
Một lời này của ông khiến anh mừng vui khôn xiết, khóe miệng chợt đẩy cao nhìn Ái Liên mà ngập tràn hạnh phúc. Ông lại tiếp lời:
“Còn thẩm tra cái gì nữa mà, có mất nhiều thời gian không?”
“Không ạ, nhưng con đã làm xong thủ tục ấy rồi bố ạ!”
Ông Khải kinh ngạc nhìn Khánh Huy, anh gãi gãi đầu cười ngượng. Nói về thánh cơ hội thì Khánh Huy đứng thứ hai không người nào dám tranh đứng thứ nhất.
…
Ái Liên gần như không phải chuẩn bị gì nhiều cho đám cưới ngoài việc đi chụp ảnh và thử váy cô dâu còn lại đều do bà Ánh Linh và mẹ Khánh Huy đứng ra lo liệu hết. Nhìn bà tất bật lo cỗ bàn rồi khách khứa suốt nửa tháng mà cô thấy áy náy vô cùng, nhưng cũng rất tự hào và xúc động.
Trước lúc đến trung tâm tiệc cưới, bà Ánh Linh sửa soạn xong xuôi thì đi sang phòng làm việc của chồng rồi cầm tấm ảnh chụp ba người nhà Ái Liên lên, ngón tay trỏ nhẹ nhàng di di trên mặt ảnh, khóe môi nở nụ cười đầy hạnh phúc rồi nói với người phụ nữ hiền hậu trong ấy:
“Hôm nay con gái đi lấy chồng, chúng ta cùng đến chúc phúc cho con chị nhé!”
Đám cưới được tổ chức tại trung tâm tiệc cưới lớn nhất Thành phố biển, có sức chứa đến hơn một nghìn khách. Vợ chồng ông Khải tất bật tiếp đón khách mời, nói là chỉ mời người quen thân, nhưng đám cưới con gái đầu, bà Ánh Linh không đồng ý làm qua loa nên thành ra phát sinh khá nhiều so với dự kiến. Bạn bè của cô ở bên Pháp cũng trở về tham dự, cả cô em gái Ánh Dương cũng gác lại công việc chạy về. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuấn Kiệt cứ leo lẻo nhắc chuyện cả nhà phải chụp chung một tấm ảnh thật to để treo trong nhà mới được khiến hai cô chị cứ trêu thằng bé mãi. Tép vừa gặp dì Ánh Dương thì đã theo để cô ấy bế mà chẳng quấy khóc gì, Ái Liên tặc lưỡi trêu con gái:
“Kinh không thấy gái xinh là nhao ra. Con nhà ai không biết.”
Khánh Huy vừa nâng váy cưới cho cô vừa đứng sát lưng vợ để Ái Liên tựa vào cho đỡ mỏi cũng hùa theo:
“Con gái bố đấy. Nhờ!”
Ánh Dương nhéo má nó một cái rồi cảm thán:
“Dì người ta mà lại, Tép nhớ giọng dì Ánh Dương không? Suốt thời gian em nằm trong bụng mẹ có mình dì trò chuyện với em hằng ngày thôi. Nhờ.”
Không hiểu Tép có hiểu Ánh Dương không nhưng nghe lời cô ấy nó lại toét miệng ra cười, còn vỗ vỗ tay tỏ vẻ thích thú.
Khánh Huy cảm kích, vừa ôm vai vợ vừa nói với Ánh Dương:
“Ánh Dương, cảm ơn em đã ở bên chị và cháu, giúp anh chăm sóc mẹ con Ái Liên trong thời gian khó khăn nhất.”
“Ui cái gì đấy, đừng thế chứ em ngại đấy.”
Ánh Dương bật cười trêu đùa, rất nhanh đã nghiêm túc dặn dò anh rể:
“Chị em á, trông thế thôi nhưng yếu đuối lắm. Một chiếc lá rơi cũng khiến chị ấy giật mình đấy. Anh lo mà yêu thương cưng chiều chị ấy tốt một chút. Anh nhìn thấy bốn con mắt ở đằng kia không? Luôn luôn dõi theo canh chừng đấy, anh cứ thử làm chị ấy sứt mẻ tí nào xem. Khó sống lắm.”
Ba người cùng hướng mắt về phía bố mẹ Ái Liên, hóa ra nãy giờ là họ vẫn để ý bên này dù tất bật khách khứa. Ba người mỉm cười thật tươi đáp lại, Ánh Dương tinh nghịch còn vẫy vẫy tay với họ làm hai ông bà cùng bật cười lắc đầu vì sự lý lắt ấy của cô.
Ở một bàn khác bọn Hoàng Bách cũng vừa rời sự chú ý từ cô dâu chú rể mà tập trung trò chuyện với nhau. Tuấn Trung quay sang nói với Hoàng Bách:
“Ông Huy thọt mà cũng ra gì này nó phết nhể, bắn chuẩn ghê trúng cả đôi luôn.”
Hai người hỉ hả cười cợt với nhau, Hoàng Vũ ngồi bên khinh khỉnh đáp lời: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ông ấy thọt chân trái chứ cái chân giữa nó có thọt đâu, mày khen thừa rồi đấy. Tự kiểm điểm lại mình đi.”
“Ơ kìa em liên quan gì chứ, bọn em yêu nhau trong sáng. Nhỉ?”
Tuấn Trung ngả người về phía Hoàng An tìm đồng minh, cô chẳng ngại mà khoác vai anh, gác cằm lên đấy rồi chớp chớp mắt gật gù khiêu khích Hoàng Vũ. Anh ta chẳng vừa mà nhếch khóe miệng mỉa mai:
“Ờ yêu nhau trong sáng nhưng phang nhau trong tối. Chắc tao lạ.”
“Yêu nau tong táng tang nau tong xối” (Yêu nhau trong sáng, phang nhau trong tối)
“Xuỵt!” Nam My vội bịt miệng Bát nhỏ lại, nó lại nghe lỏm được chuyện người lớn mà nhai lại lời bác Vũ nhà nó vừa phát ra rồi.
Đám người lớn bị thằng bé chọc cười, Nam My lại nguýt anh họ một cái làu bàu:
“Anh coi chừng cái miệng đấy, con trai em học hư là tại anh.”
“Hư đâu mà hư Bát con nhỉ? Ra bác Vũ dẫn đi tán gái nào. Thích em nào bác tán cho?”
Anh đi sang phía đó kéo ghế bên cạnh Bát nhỏ ngồi xuống rồi nhấc nó đặt lên đùi mình, cúi đầu kề tai nói với thằng bé:
“Thích em Tép nhà bác Huy không? Nhà ông ngoại em ấy giàu lắm.”
“Hông thít Tép Tép nhấu nhắm như nhon hỉ ấy thít Ốc cơ.” (Không thích Tép đâu Tép xấu lắm như con khỉ ấy. Thích Ốc cơ)
“Ối rồi ôi, con ơi mẹ cắn rơm cắn cỏ mẹ lạy con. Sao lại thích Ốc. Thích Tép đi không thì thích em Su nhà mẹ Hà My ấy cho mẹ nhờ nhá.”
“Hông!”
Bát nhỏ lắc lắc đầu lặp lại lời vừa rồi khi bị mẹ nó chấn chỉnh, Nam My cười khổ chịu thua thằng nhóc con cứng đầu.
Lúc thợ ảnh hô hào mọi người chụp ảnh gia đình, Ánh Dương được giao nhiệm vụ sắp xếp đội hình, còn nhờ cô bé khánh tiết đứng từ xa ngắm giúp. Khánh Huy bế Tép trên tay, Ốc đứng phía trước giữa anh và Ái Liên, hôm nay nó mặc đẹp lắm, áo gile với sơ mi trắng còn có nơ bướm cài trên cổ tông xuyệt tông cùng với bộ cánh của Tuấn Kiệt, nhìn hai thằng nhóc một lớn một nhỏ còn bảnh hơn cả chú rể.
Ánh Dương ngắm nghía đội hình lại một lượt rồi chạy đến bám tay mẹ mình tạo dáng, thợ ảnh hô to: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Một, hai, ba Kimo…”
“Chờ một chút!” Bà Ánh Linh chợt dơ tay ngắt lời anh ta, thợ ảnh hạ thấp máy nhìn bà một cái. Những người khác cũng nhìn bà.
Bà Ánh Linh tươi cười lấy trong túi xách ra tấm ảnh có mặt mẹ Ái Liên rồi đưa cho cô và Khánh Huy:
“Hai đứa cầm lấy, phải có cả mẹ con mới đủ cả gia đình chứ.”
Ái Liên rưng rưng nhận lấy rồi nhìn bà đầy cảm kích, “Mẹ! Cảm ơn mẹ!”
…
Sau khi cô dâu chú rể tiếp rượu khách khứa xong còn chưa kịp ngồi vào chỗ thì đã bị đám chị em bạn dì của cô dâu lôi đi đòi bắt hoa cưới, vì một số người có việc bận phải rời đi sớm hơn. Tuấn Trung quay sang hỏi Hoàng An:
“Em không đi bắt hoa cưới à?”
“Sao em phải đi bắt hoa cưới? Anh muốn cưới anh đi mà bắt.”
Hoàng Vũ nhếch mép cười khẩy,
“Đáng đời mày.”
“Anh đi với em.”
“Đi đâu?”
“Bắt hoa cưới.”
“Liên quan? Mày muốn lấy vợ thì đi mà bắt. Ơ cái thằng này…”
Hoàng Vũ cáu kỉnh vùng vằng vì bị Tuấn Trung đùng đùng lôi đi, ba cái trò mê tín này mà cũng bắt anh ta theo, đúng là trẻ trâu hết chỗ.
Đám con gái chen nhau đứng sau cô dâu, ai cũng háo hức đợi Ái Liên tung hoa cưới, Hoàng Vũ và Tuấn Trung đứng ở sau cùng. Chỉ có Tuấn Trung là tập trung cao độ, cũng sốt sắng như mấy cô gái kia thôi. Hoàng Vũ là bị ép lôi đi nên chẳng mặn mà mấy, cứ bình thản khoanh tay đứng nhìn hết bĩu môi lại khẩy mép coi thường người anh em.
Khánh Huy liếc thấy hai người họ thì ghé tai vợ rủ rỉ:
“Anh có hai thằng bạn ế mốc, đố em ném hoa trúng hai chúng nó đấy.”
Ái Liên nghe theo anh thì quay lưng lại, vừa thấy hai cái đầu nổi bật ở cuối hàng thì đưa tay che miệng phì cười: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Hai anh ấy cũng ham hố thế ư? Em ném trúng thì anh mất gì?”
“Sinh thêm một đôi nữa.”
“Luyên thuyên, hết trứng rồi. Sinh nữa bố cắt cổ anh đấy tin không?”
“Tin, anh trêu thôi chứ. Bố có bảo anh cũng không dám để em mang thai thêm lần nữa đâu. Mẹ tròn con vuông nhé! Yêu ba mẹ con.”
Khánh Huy mùi mẫn ôm mặt vợ hôn cô, hành động ngọt ngào này của anh lại khiến đám người đang háo hức ở dưới kia phấn khích gào thét:
“Về nhà hôn đi, chúng tôi đợi bắt hoa cưới nãy giờ cô dâu chú rể ơi!”
“Nhanh đi!”
Khánh Huy cười cười cố hôn vợ thêm cái nữa rồi ra dấu ok trêu đùa họ. Hoàng Vũ tặc lưỡi lắc đầu:
“Lấy được con vợ nhây đến thằng cù lần âm binh cũng nhây nhớt theo.”
Chẳng ai thèm để ý đến anh ta mà tập trung vào nhịp đếm của cô dâu chú rể. Hoàng Vũ thì cứ đứng yên khoanh tay, mắt lơ đễnh nhìn xuống mũi giày. Khi bó hoa cưới lao vút về phía sau mới khiến Hoàng Vũ theo phản xạ ngước mắt nhìn lên, tay vô thức đưa ra thì đã bị bó hoa cưới rơi trúng trước sự trầm trồ và tiếc nuối của những cô gái đang háo hức nãy giờ. Tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của cả một đám người, mấy cô gái độc thân thấy trai đẹp lại bao ngầu thì xuýt xoa cảm thán khiến anh ta cảm thấy phiền. Tuấn Trung đứng bên cạnh làu bàu:
“Sao anh bảo không bắt còn đưa tay ra làm cái gì?”
“Ai bảo mày chậm, này cho.”
“Thèm vào.”
Tuấn Trung chưng hửng quay người bỏ đi, Hoàng An từ xa nhìn thấy điệu bộ đó của anh thì lắc đầu phì cười. Nam My ở bên cạnh ghé tai trêu chọc:
“Ông Trung muốn cưới lắm rồi kìa.”
“Kệ, tao còn trẻ lắm. Chơi đã.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Dứt lời Hoàng An đã rời khỏi chỗ đi đến an ủi anh người yêu thất trận trở về. Hoàng Vũ bị Tuấn Trung khước từ thì chép miệng một cái, anh ta đang định mang hoa cưới trả cho chính chủ thì ánh mắt đã va phải một bóng dáng quen thuộc đang ngáo ngơ như bò lạc lang thang trong hội trường. Anh ta chăm chú quan sát cô gái trong bộ đồ trắng của khánh tiết một lúc, nhìn nó khá hợp với vẻ ngoài mong manh kia. Hóa ra là ngoài bộ blouse trắng và quần jean áo phông thì đứa nhóc này cũng rất ra gì khi mặc váy đấy chứ. Hoàng Vũ đổi hướng quay sang phía ấy mà cao giọng gọi:
“Ê nhóc!”
“Hả?”
Ngọc My giật mình ngước mắt nhìn lên, cô nheo nheo mắt nhìn người đàn ông cao lớn đứng cách mình mấy bước chân, phát hiện ra là ông chú cảnh sát đáng ghét lần trước bắt bẻ làm khó mình thì khinh khỉnh nguýt một cái, rồi cắm cúi muốn chuồn êm.
Hoàng Vũ gọi lớn:
“Ê nhóc điếc à?”
“Cái gì? Chú bảo ai điếc?”
“Nhóc đấy. Cho này.”
Dứt lời, chẳng để Ngọc My kịp phản ứng, anh ta đã tung bó hoa cưới vừa bắt được về phía cô, cú tung chuẩn xác đến độ chỉ một đường đã suýt rơi vào thẳng mặt Ngọc My, may mà cổ kịp dơ tay lên đỡ lấy chứ không thì nát cái mặt xinh xắn này rồi.
Siết chặt bó hoa trong tay, Ngọc My tức đến run người mà quắc mắt về phía ông chú đáng ghét kia định chửi, “Đồ khốn…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng trước mắt cô chỉ còn chỗ đứng còn người thì đã biến từ lúc nào chẳng hay. Ngọc My méo mặt nhìn bó hoa trong tay mình, cô đến đây làm khánh tiết kiếm thêm ít tiền sinh hoạt, đã phải né đụng mặt với Hoàng An và Nam My không họ lại càm ràm rồi mà còn bị người đàn ông kia trêu chọc, đi đâu cũng gặp phải ông chú cợt nhả ấy. Thật là đen đủi quá mà.
…
Trong căn hộ chung cư cao cấp.
Phương Quỳnh sấy tóc xong thì để nguyên áo khoác tắm không thay đồ nữa, bởi cô thiết nghĩ lúc Hoàng Vũ trở về sẽ đỡ mất công cởi.
Người phụ nữ ba mươi hai tuổi đương trong lúc xuân tình dạt dào nhất khẽ nở nụ cười mê mị chết người bởi cái ý nghĩ mờ ám có phần hư hỏng ấy của mình. Cô để chân trần chậm từng bước trên sàn gỗ mát lạnh đi ra phòng khách nhấm nháp chút rượu vang tiện ngồi đợi Hoàng Vũ.
Ngồi chưa ấm chỗ đã nghe tiếng mở cửa, Phương Quỳnh mỉm cười đặt ly rượu mới uống được hai ngụm xuống bàn rồi bước ra đón Hoàng Vũ như thường lệ,
“Anh về rồi, đám cưới vui không?”
“Vui!”
Hoàng Vũ đáp lại cái ôm của Phương Quỳnh, cùng cô ngồi xuống ghế. Rượu vào có chút bức bối, Hoàng Vũ lại ăn mặc khá chỉnh tề nên hơi khó chịu. Ba hàng nút áo phía trên nhanh chóng được cởi bỏ, bàn tay thon mềm trắng trẻo theo khe hở mà thuận thế lách vào xoa nắn da thịt săn chắc nóng bỏng lại có chút đỏ lên vì rượu, đám cưới bạn thân khách mời toàn anh em trong ngành nên anh uống khá nhiều.
Hoàng Vũ mặc kệ Phương Quỳnh nghịch loạn, anh mệt mỏi ngả người tựa vào thành sô pha hưởng thụ, tay vẫn ôm vai người tình đầy tình cảm. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nũng nịu hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chú rể lấy vợ lần hai nhỉ?”
“Ừ, cô dâu đang mang bầu.”
Bàn tay dưới lớp áo sơ mi chợt khựng lại trong giây lát, gương mặt xinh đẹp trong lòng Hoàng Vũ chợt nổi chút tâm tư. Anh không để ý mấy đến thái độ và hành động có chút khác lạ của cô mà buông tay nhoài người rót nước.
Phương Quỳnh lặng nhìn theo bờ vai săn chắc rồi khẽ muốn khan xuống, trong đầu cô vừa lướt qua một suy nghĩ táo bạo. Phương Quỳnh khe khẽ gọi,
“Hoàng Vũ!”
“Hả?”
“Em cũng muốn sinh con.”
Anh đưa tay quệt ngang miệng lau đi vệt nước vương trên khóe môi, ánh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt không vương chút rung động bởi điều cô ấy vừa nói. Phương Quỳnh mím môi chờ đợi, cô biết mình không nên đòi hỏi điều đó ở anh, nhưng vẫn nuôi hi vọng một ngày nào đó Hoàng Vũ suy nghĩ lại mà chấp nhận để cô sinh con cho anh. Một phút trôi qua trong thinh lặng, Phương Quỳnh tưởng như câu hỏi của mình sẽ chẳng nhận được lời hồi đáp thì bất ngờ thay Hoàng Vũ lại gật đầu:
“Được, em sinh đi.”
Câu trả lời của anh trái ngược lại với dự liệu ban đầu của cô khiến Phương Quỳnh không khỏi mừng rỡ, khóe miệng anh đào đã nở ra hết cỡ. Cô một lần nữa áp sát lại gần, mang theo xuân tình mềm mại ẩn dưới lớp áo choàng tắm mà cọ vào cánh tay anh rồi ôm lấy, lòng lâng lâng Vũ sung sướng không kìm được nụ cười. Nhưng niềm vui chưa tròn lại bị câu tiếp theo của Hoàng Vũ làm cho sững sờ đến á khẩu:
“Em muốn sinh con với ai cũng được. Nhưng không phải con của anh.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Vũ dứt khoát đứng dậy, Phương Quỳnh bị hẫng thì nghiêng người chống tay xuống mặt ghế sô pha, tim trong lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, hai mắt hoen ướt ngập bi thương mở lớn đau đáu nhìn theo bóng Hoàng Vũ đang đi về phía cửa. Anh luôn như vậy, thật lạnh lùng và dứt khoát.
Sau câu dặn dò nhạt nhẽo, “Anh không về, đừng chờ cửa.” Là âm thanh khô khốc của tiếng cánh cửa bị đóng sập vào. Nước mắt Phương Quỳnh lã chã rơi xuống mặt ghế da không sao ngừng lại được. Cô biết mình đã chạm vào điểm không nên có trong mối quan hệ của hai người rồi.
….
End