-
Chương 55: Sẹo tử cung
Ốc bám tay vịn cầu thang chạy phình phịch xuống đứng bên cạnh bố, Tuấn Kiệt cũng hiếu kỳ chạy xuống theo, nó đưa mắt quan sát tình hình rồi quay sang bảo với Ốc:
“Quỳ chứ bò đâu mà bò? Em không phân biệt được quỳ với bò à?”
Ốc cau mày nhìn Tuấn Kiệt một cái rồi lại nhìn xuống chân bố nó mà vỡ lẽ reo lên:
“Ừ nhỉ, có hai đầu gối chạm đất thôi mà. Nhưng sao có ghế bố không ngồi mà lại phải quỳ dưới đất thế hả bà ơi!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Thằng bé khó hiểu quay sang bà Ánh Linh thắc mắc, bà nhìn nó mỉm cười rồi vẫy Ốc lại gần mà trong lòng chắc mẩm thằng nhóc này thông minh lanh lợi có khi lại giúp được bố nó cũng nên.
Thằng bé ngoan ngoãn đi vòng qua bố nó về phía bà mà dựa dẫm, bà Ánh Linh ôm vai nó, ghé tai Ốc thì thầm:
“Bố Ốc muốn lấy cô Ái Liên nhưng bố cô ấy không đồng ý nên bố Ốc quỳ xuống để tỏ thành ý đấy Ốc ạ. Nhưng mà bố cô Ái Liên có vẻ cứng, vẫn chưa xi nhê gì cả. Ốc bảo phải làm sao bây giờ?”
Nghe bà nói thế Ốc nuốt nước bọt cái ực rồi quay phắt lại nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc kia, nó cũng hơi sợ ông Khải thật. Từ lúc bố con nó tới ông ấy cứ lầm lì âm binh, Ốc chào mà ông cũng chả đáp lại lời cứ lừ lừ nhìn thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Khải dim mắt nhìn thằng bé khiến nó giật thót mình vội rủ mắt né tránh, chừng nửa phút thì lén lén nhìn lên. Thấy người kia chưa rời mắt thì giật giật khóe môi, bàn tay nhỏ xíu ngập ngừng đưa lên khua khua qua lại như muốn chào ông. Điệu dáng bẽn lẽn ngại ngùng ấy của nó khiến người đàn ông mặt lạnh kia thấy nực cười, khóe môi bất giác động đậy nhưng đang đóng vai người cha nghiêm khắc nên phải nhịn lại.
Ông Khải khẽ đằng hắng lấy lại vẻ tự nhiên.
Bà Ánh Linh tinh ý đã nhìn ra được sự biến đổi nhỏ đó của chồng thì trộm cười rồi ghé tai Ốc rủ rỉ:
“Ốc cứu bố đi, bảo ông đừng giận bố nữa mà gả con gái cho bố đi.”
Nó lén nhìn ông Khải một cái rồi thều thào nói vào tai bà, còn đưa tay che miệng như sợ bị nghe thấy: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mà Ốc sợ lắm bà ạ, nhìn mặt ông cứ âm u kiểu gì ấy.”
“Thế thôi để ông gả mẹ Ái Liên cho người khác nhé.”
Nghe bà dọa thế Ốc phát hoảng lắc lắc đầu, cái miệng nhanh hơn não đã hét lớn:
“Không đâu, ông không được gả mẹ Ái Liên cho người khác đâu. Bố Ốc mất bao công mới tán được mẹ đấy.”
Thoắt cái nó đã rời khỏi người bà Ái Linh mà nhào sang phía ông Khải, hai tay bám đùi ông thật chặt, khiến tám con mắt thất kinh nhìn theo. Ông Khải cau mày gườm gườm mắt nhìn đứa trẻ. Nói lại chẳng sợ mà ra vẻ anh hùng chằm chằm nhìn lại rồi đỏ mặt tía tai chất vấn:
“Sao ông lại không gả con gái cho bố Ốc hả ông?”
“Sao ông phải gả con gái của ông cho bố cháu?”
“Ơ ông buồn cười thế. Người ta yêu nhau thì phải lấy nhau chứ còn gì nữa ông? Ông làm như vậy là chia rẽ… ừm chia rẽ… cái gì ấy nhỉ? Ông nhắc Ốc cái đi ông, Ốc quên rồi.”
Cái vẻ suy tư đến ngô nghê của nó khiến ông Khải không nhịn được bất giác phì cười nhưng rất nhanh đã thu liễm lại mà bày ra vẻ nghiêm nghị vốn có. Thấy ông bớt khó đăm đăm hơn, Ốc lại mon men nhích thêm hai bước, chân đã chạm vào gối ông và nghiêng nghiêng đầu, hai cái mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn thẳng vào mặt ông thỏ thẻ:
“Ông vừa cười với Ốc phải không ông?”
Ông Khải im lặng không đáp, ánh mắt nhìn đứa trẻ cũng dịu đi mấy phần. Nó lại được đà dựa cả người vào chân ông rồi chui tọt vào lòng ông dựa dẫm như kiểu thân quen lắm trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Cả ông Khải cũng lấy làm sửng sốt mà cau mày nhìn xuống rồi lại nhướng mắt nhìn vợ kiểu như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Bà Ánh Linh tủm tỉm đá lông nheo với chồng rồi âu yếm nhìn đứa trẻ lém lỉnh đang cố làm thân với ông kia. Bà biết mà, nó có có thể tiếp cận và lấy lòng người khác dù rất ngô nghê và đáng yêu.
Thấy ông Khải không có vẻ xua đuổi mình thì Ốc lại mạnh miệng dọa:
“Ông mà không gả con gái ông cho bố Ốc là ông thiệt hại lớn đấy ông ạ!”
Ông Khải tỏ ra kinh ngạc hỏi lại:
“Như nào?”
“Con gái ông bị ế đấy ông có biết không ạ? Hồi xưa con gái ông bảo bố Ốc chống ế cho mà. Rồi bao nhiêu cái tốt đẹp nó đổ hết lên đầu bố Ốc này. Bố Ốc vừa đẹp trai vừa giỏi. Ở trong nhà Ốc đầy bằng khen của bố còn thiếu chỗ treo bà phải cất bớt vào tủ ấy ông, nhiều kinh lên được, hơn cả phiếu bé ngoan của Ốc đấy ông ạ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nó tỉnh bơ ngước mắt nhìn ông mà không tiếc lời khen ngợi bố, ông Khải buồn cười lắm rồi mà vẫn phải nhẫn nhịn nhưng cái đầu đã vô thức gật gù tỏ vẻ đã tiếp thu lời của thằng bé.
Ốc vui tay lần mò từ đùi bám vào tay, dần lên vai rồi nghiêng đầu dựa vào ngực ông Khải mà đưa sờ sờ cằm ông, lại gẩy gẩy nghịch mấy sợi râu cứng cứng mới nhú lên mà ông chưa kịp cạo một cách tự nhiên vô cùng. Vậy mà ông Khải cũng không tỏ ra khó chịu hay có ý gì là phản đối khiến cả nhà lại tiếp tục há miệng trợn mắt trông vào đầy kinh ngạc.
Bà Ánh Linh liếc con gái một cái rồi mỉm cười đá lông nheo với cô. Ái Liên hiểu ý thì cơ mặt đang căng thẳng cũng giãn ra mấy phần.
Ốc nghịch có vẻ thích thì toét miệng cười,
“Ông có râu này, giống bố Ốc. Bố Ốc chăm chỉ làm việc lắm còn chẳng có thời gian cạo râu, đêm ngủ cứ cọ vào cổ với mặt Ốc ngứa lắm ông ạ. Chắc ông cũng thế hả ông? Ông phải giữ gìn sức khỏe ông nhé, không là bị ốm đấy ông ạ! Bị ốm thì sợ lắm, đau đầu, đau mắt, đau cả răng chả ăn được cái gì đâu ông ạ! Nên là ông già rồi đừng bị ốm ông nhớ.”
Lời căn dặn không gợi chút gian dối hay bợ đỡ nào của thằng bé khiến trái tim người đàn ông bỗng tan chảy trong phút chốc, ông Khải khẽ mỉm cười đầy hòa nhã với nó.
Ốc lém lỉnh cười theo đến híp cả mắt lại. Không hiểu ông Khải nghĩ gì mà tự nhiên lại bế thằng bé cho nó ngồi lên đùi mình, để nó mặc sức nghịch ngợm râu ông cho thoải mái. Tuấn Kiệt ở bên cạnh thấy bố bế đứa trẻ khác thì cũng sà vào lòng mẹ dựa dẫm còn ngứa miệng nói mát:
“Ý giời ơi, vừa nãy còn lườm nguýt con nhà người ta cháy mặt mà giờ đã bế lên đùi ngồi luôn rồi. Bố có nhận Ốc làm con luôn không thế?”
Ông Khải ngoảnh sang nhìn con trai đã bị Ốc ôm lấy mặt kéo lại mà liến thoắng chối từ:
“Không được đâu, Ốc không làm con ông đâu. Làm con thì phải gọi là anh Huy với chị Liên như anh Tuấn Kiệt à? Đấy là bố mẹ của Ốc cơ mà.”
“Ôi tôi chết mất.” Bà Ánh Linh ôm con trai mà phá lên cười rũ rượi, Ái Liên và Khánh Huy thì nhịn cười đến chảy cả nước mắt.
Riêng ông Khải vẫn còn điềm tĩnh thì liếc mắt nhìn họ một cái.
Tuấn Kiệt bất lực đập tay lên trái cái bép mà cảm thán:
“Thôi, thằng này nó ngơ lắm, chả biết đùa đâu con không tiếp chuyện được nó, không tí nó lại lảm nhảm điếc tai lắm.”
Ốc chớp chớp mắt cười khoái chí, nó lại vít mặt ông Khải xuống ép nhìn bằng được rồi bảo:
“À ông ơi còn nữa. Nếu ông cho bố Ốc lấy con gái ông thì ông còn lãi to.”
Thấy ông bày ra vẻ khó hiểu thì nó đã đáp ngay: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Lãi thêm cả Ốc đây này ông.”
Lần này thì thằng bé chính thức phá được tường thành mà ông Khải đã cố dựng lên suốt từ nãy đến giờ, ông không nhịn được bật cười sảng khoái cũng chẳng thèm để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh nữa, mà cứ chăm chú nhìn đứa trẻ lém lỉnh đáng yêu đang ngó ngoáy ở trong lòng mình, gương mặt khó đăm đăm đã giãn ra hết cỡ đúng với dáng vẻ của một vị lương y. Ốc cũng tươi cười hấp háy mắt nhìn ông, cái mặt cứ thản nhiên như không mà không biết sự ngô nghê chân thật của mình vừa cứu bố mẹ một phen. Ông Khải bế theo Ốc đứng lên, lại dịu giọng hỏi nó:
“Ốc ăn kem không?”
Nó không đáp ngay mà nhìn sang bố mẹ một cái xin phép:
“Mẹ ơi Ốc ăn kem nhé? Ông ngoại cho này mẹ.”
Ái Liên còn đang xúc động cứ nghẹn ngào không nói lên lời chỉ gật gật đầu đồng thuận. Khánh Huy cũng cùng một tâm trạng giống cô thì siết nhẹ tay Ái Liên cùng dằn cảm xúc như đang muốn dâng trào lên trong lòng xuống. Ông Khải chấp nhận Ốc cũng đồng nghĩa với việc ngầm chấp nhận cả anh rồi.
“Ông ơi từ đã.”
“Sao thế?”
“Vừa nãy Ốc sướng quá lỡ gọi ông là ông ngoại mà chưa xin phép thì ông có ghét Ốc không hả ông?”
“Ghét mà cho ăn kem à?”
Ốc phụng phịu lẩm nhẩm nhắc lại câu của ông vừa nói trong miệng, “Ghét mà cho ăn kem à?”
Nó nghĩ mãi không thông thì ngước lên ôm mặt ông hỏi lại:
“Thế là ghét hay là không ghét hả ông? Ông nói cái gì mà nó khó hiểu thế Ốc chả biết.”
“Là ông yêu Ốc nên mới cho Ốc ăn kem đấy. Anh Tuấn Kiệt muốn ăn còn phải xin chán, học thuộc hết bài mời được ăn đấy Ốc ạ!”
Nghe bà Ánh Linh nói, thằng bé sướng rơn mà reo lên:
“Thật á bà? Thích thế. Lêu lêu anh Tuấn Kiệt.”
Nó quýnh quáng ôm chặt cổ ông Khải còn hôn chút một cái vào má ông mà rối rít cảm ơn khiến ông cũng lấy làm vui vẻ, nhưng chỉ tủm tỉm cười chứ không tỏ ra phấn khích như thằng nhóc con này. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sau khi tiễn bố con Khánh Huy, Ái Liên mới đến phòng tìm bố. Ông đứng quay lưng lại với cửa nên không biết con gái vào. Ông Khải đăm chiêu nhìn vào tấm ảnh gia đình ba người hồi mẹ cô còn sống.
Bà Ánh Linh thật sự là một người phụ nữ bao dung độ lượng và cực kì văn minh khi cho phép chồng để ảnh chụp chung với vợ cũ trong phòng làm việc của ông mà chưa từng ghen tị hay bóng gió cạnh khóe câu nào.
Ái Liên chầm chậm bước đến bên bố, bám tay ông, mỉm cười nhìn vào tấm ảnh.
“Ngày xưa con xinh bố nhỉ?”
Ông Khải nghiêng nghiêng đầu nhìn sang, cô bước lên đứng bằng bố rồi nghiêng đầu tựa vào vai ông cùng ngắm nhìn gia đình ba người ở trong ảnh mà không tiếc lời khen mẹ kế:
“Mẹ thật bao dung, vậy mà trước đây con lại ích kỷ cho rằng bà ấy giành mất bố của mình, cướp đi hết tình cảm mà trước đây bố chỉ dành cho mẹ.”
Ông Khải không lên tiếng chỉ lặng lẽ nhìn vào mái đầu đang tựa trên vai mình mà tâm tư trở nên phức tạp. Ái Liên lại thắc mắc:
“Chắc ngày xưa khi mới về nhà mình mẹ đã phải dè chừng con lắm hả bố?”
Ái Liên ngước mắt nhìn bố chờ đợi, ông Khải khẽ rủ mắt nhìn cô đáp,
“Mẹ chỉ sợ con buồn, sợ con có suy nghĩ sai lệch về gia đình chứ không sợ hay dè chừng gì con cả. Lúc con gọi Ánh Linh là mẹ bà ấy đã vui nguyên một ngày, lúc từ bệnh viện về còn nổi hứng mua hoa tươi cắm lọ, cho Tuấn Kiệt đi chơi suốt cả buổi tối và lảm nhảm khoe với nó đấy.”
“Thật á bố?”
Ông Khải mím môi gật đầu, Ái Liên vừa rơm rớm nước mắt đã chợt phì cười, cô không ngờ chỉ một tiếng gọi mẹ cực kỳ đơn giản lại dễ dàng khiến một người phụ nữ hạnh phúc đến thế. Hóa ra từ trước đến giờ cô luôn là người nắm giữ niềm vui và hạnh phúc của mẹ kế, là vì cô nên bà ấy mới luôn đè nén cảm xúc của mình mỗi lần Ái Liên có mặt ở nhà, là bà ấy sợ cô buồn bởi những cử chỉ quan tâm đầy tình cảm mà chồng dành cho mình nên mới không dám thể hiện ra.
“Con nghĩ là con hiểu được cảm giác của mẹ đấy bố. Lúc Ốc hỏi con cho nó được gọi là mẹ con cũng bất ngờ và hạnh phúc đến khó tả. Cảm giác lúc ấy lạ lắm bố ạ! Mắt nó trong veo đầy hi vọng, khi con gật đầu một cái là nó cười không thấy tổ quốc đâu luôn, hai mắt thì híp dí lại, gương mặt trông hạnh phúc cực kỳ ấy bố.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Khải biết con gái đang cố ám chỉ điều gì thì gượng cười cho cô an lòng, thật sự thì chính ông cũng bị thằng nhóc kia làm cho mềm lòng đấy chứ. Nhưng hơn ai hết là một người cha, ông chỉ mong muốn con gái mình tìm được một người đàn ông thật lòng yêu thương và có khả năng che chở, bảo vệ nó. Dù anh ta không thật xuất sắc hay giàu có nhưng chí ít cũng phải được như bố, thương cô vô điều kiện.
“Bố không dám nói mình là người cha tốt, huống hồ còn không có nhiều thời gian ở bên con như những người bố khác. Điều bố cảm thấy có lỗi nhất là không đưa được mẹ bình an trở về cho con, để con khi còn là một đứa trẻ đã bơ vơ thiếu mất hơi ấm và tình thương của mẹ. Con xem, bố nuôi con bao năm đã từng để con sứt miếng da nào chưa vậy mà… Khi con nằm yên bất động trên giường bệnh, cả người chỗ nào cũng là chấn thương, bố như muốn đứt từng khúc ruột, con đau một bố đau mười, như vừa bị người ta mang dao xẻ thịt mình. Bố không muốn nhìn thấy con phải chịu tổn thương dù là thể xác hay tinh thần thêm bất cứ một lần nào nữa con hiểu không?”
“Vâng!”
Ái Liên nước mắt lưng tròng nghẹn ngào gật đầu, bình thường bố cô ít nói những lời quan tâm như vậy, đây là lần thứ hai ông ấy dốc hết lời gan ruột với cô khiến Ái Liên càng thương và biết ơn bố nhiều hơn. Mười năm nay cô cứ luôn giữ suy nghĩ rằng ông ấy có gia đình mới cũng chỉ coi mình như một món nợ đời không thể vứt bỏ được mà thôi.
Nhưng càng nhiều sóng gió xảy ra thì càng vỡ lẽ ra rằng bố và mẹ hiện tại đều thương cô nhiều như thế nào. Những ngày Ái Liên nằm viện điều trị đều là bà Ánh Linh thay bố ở bên cạnh trông nom, tỉ tê khơi gợi ý chí sống của cô mà chưa từng ca thán hay kể lể nửa lời. Đến Ánh Dương còn phải nhiều lần ganh tị rằng không biết ai mới là con đẻ của mẹ nữa, mỗi lần như thế đều bị bà Ánh Linh cốc cho một cái rõ đau vào đầu vì tội tị vớ vẩn. Lúc cô tỉnh lại cô ấy vẫn còn nhắc lại, còn từng nhờ Ái Liên để ý đến mẹ mình, Ánh Dương không ở bên bà ấy, không thường xuyên hỏi han kịp thời nên chỉ biết nhờ cô mà thôi.
“Bố, ngoài chuyện không may đã xảy ra với con, còn điều gì khiến bố không vừa ý với Khánh Huy không ạ?”
Ông Khải cau mày nhìn con gái, Ái Liên lại giương mắt sưng đỏ nhìn ông chờ đợi. Thấy bố không nói gì cô lại tiếp tục:
“Anh ấy cũng giống bố yêu con mình vô điều kiện, bố cũng biết Ốc không phải con đẻ của Khánh Huy mà. Với một người đàn ông như anh ấy, con tin rằng…”
Ông Khải cắt lời:
“Con thật sự an tâm và hạnh phúc khi ở bên cạnh cậu ta sau bao nhiêu tai họa đã xảy ra sao?”
“Bố, lỗi không phải của Khánh Huy. Anh ấy cũng giống con cũng chỉ là người bị hại. Quá khứ ở phía sau rồi hà tất phải đào bới lại để dằn vặt nhau hả bố? Cách đáp trả tốt nhất là lãng quên, để cho kẻ đó vĩnh viễn không còn tồn tại trong tâm trí của mình nữa, còn thù ghét là còn nhớ đến là còn đau khổ bố ạ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên kiên định đáp lời, con gái càng hiểu chuyện người làm cha càng phiền lòng. Chỉ sợ cô sẽ chịu thiệt. Nhưng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cứ căng thẳng mãi sẽ chỉ càng khiến cô mệt mỏi, mà ông cũng chẳng vui vẻ gì. Chi bằng tin tưởng một lần, cho người đàn ông kia cơ hội để anh ta thực hiện lời hứa của mình, cũng coi như là cá cược với ông trời còn hơn là để con gái ôm đau khổ dằn vặt như thế này mãi.
Sau khi Ái Liên rời khỏi, ông Khải liền bốc một cuộc gọi căn dặn Chi sắp xếp đưa Tép trở về, đã đến lúc để gia đình Ái Liên đoàn tụ với nhau rồi.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Chi đã buồn rười rượi khẽ thở dài. Chồng cô đang cho Tép ăn sữa chuẩn bị đi ngủ thấy vợ thế thì nhìn sang:
“Sao vậy? Chú ấy bảo gì?”
Chi gắng mỉm cười mà mắt đã rưng rưng:
“Chú Khải bảo đến lúc cho Tép nhận mẹ rồi.”
“Bao giờ?”
“Chắc một hai ngày tới, chú bảo để làm tư tưởng với Ái Liên xong sẽ đến đón con…”
Chị mím môi cố dằn sự nghẹn ngào đã dâng lên ngập khóe mi xuống, rồi vội đưa tay gạt nước mắt đi. Chồng Chi gật gật đầu trấn an:
“Không sao, việc phải thế. Cũng gần mà, có thể thường xuyên hỏi thăm con. Tép nhỉ? Sau này đừng quên bố mẹ nhé!”
Chồng Chi nén sự xúc động véo má con bé một cái rồi tặc lưỡi trêu nó. Tép đang ngậm bình ti thì hấp háy mắt nhoẻn miệng cười thích thú.
…
Ngày hôm sau ông Khải nhắn Ái Liên hết giờ làm thì đến gặp mình, vì là cuối tuần nên ông không ở bệnh viện, còn cô lại có ca trực ban ngày. Ái Liên vừa nhận điện thoại của bố xong, mới đứng lên định đi thay đồ thì khoảng không phía trước đã trở nên chao đảo rồi tối thui mà gục luôn xuống khiến nhân viên y tế trực cùng phát hoảng vừa đỡ cô dậy vừa run rẩy bấm huyệt nhân chung nhưng không có hiệu quả nên đành chạy đi gọi bác sĩ khán đến cấp cứu.
Lúc Ái Liên tỉnh dậy đã là hai mươi phút sau, cô nhăn mặt nhíu mày đưa tay lên day trán, cố gượng dậy nhưng đã bị một bàn tay to lớn nhấn ghì xuống.
Ái Liên giật mình nhìn sang phát hiện ra là Hoàng Bách thì mới dám thở phào mà nằm xuống gối, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh,
“Là anh à, em bị làm sao thế ạ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em có thai rồi.”
“Thật á?”
Ái Liên kinh ngạc thốt lên, vừa vui mừng vừa sửng sốt, lần mang thai này cô không cảm thấy dấu hiệu gì rõ rệt lắm. Ái Liên vui sướng là thế nhưng Hoàng Bách lại ủ ê khiến cô chợt lo lắng thì sốt sắng hỏi dồn:
“Thai nhi có vấn đề gì à?”
“Không, thai khỏe, vào tử cung rồi. Nhưng…”
“Sao?”
“Anh kiểm tra cho em, có sẹo trên cơ tử cung.”
“Là sao?”
“Sẹo mổ lấy thai.”
“Cái gì cơ? Lấy thai nào?”
Ái Liên sửng sốt trợn trừng mắt nhìn anh. Những lời Hoàng Bách nói cô nghe không hiểu, lần trước cô bị sảy thai còn rất nhỏ mà. Hoàng Bách mím môi hít thật sâu rồi thở hắt ra thành thật nói:
“Thực ra lúc em bị tai nạn không hề sảy thai, lúc đưa sang Pháp điều trị thai nhi cũng vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Sau đó thì anh không nắm được tình hình, lần trước em đi khám nhìn thấy vết sẹo trên bụng em anh đã nghi ngờ rồi. Em nên hỏi trực tiếp trưởng khoa thì tốt hơn, anh không dám nói bừa là đứa bé còn hay mất. Nhưng…”
Hoàng Bách ngập ngừng, Ái Liên run rẩy thúc giục:
“Anh nói nốt đi, Hoàng Bách anh nói nốt đi. Nhưng làm sao?”
“Em mang thai đôi đấy, tính theo thời gian dự sinh của lần trước đến bây giờ mới được một năm thôi, giờ mà mang thai luôn rất nguy hiểm. Em biết mà.”
“Ý anh là gì?”
Ái Liên thảng thốt nhìn Hoàng Bách, bắt gặp ánh mắt thoáng buồn rầu của anh thì liên tục lắc đầu:
“Không, em không bỏ thai đâu, anh mà hại con em là em thù anh đấy. Em phải về nhà, em phải gặp bố, ông ấy mang con của em đi đâu rồi?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ái Liên em bình tĩnh đã, anh gọi anh Huy đến đón em rồi. Đừng kích động, em đang mang thai đấy.”
“Em bình tĩnh… em không kích động, anh nói cho em biết hai đứa trẻ khỏe mạnh chứ? Nói cho em đi.”
Hoàng Bách xót xa gật đầu, “Ừ, khỏe mạnh. Nhưng…”
Không để anh nói hết, Ái Liên liền cắt lời:
“Được rồi, như thế là được rồi. Cảm ơn anh.”
Ái Liên run rẩy đưa tay đặt lên bụng mình, cố cảm nhận sự xuất hiện của hai sinh linh bé bỏng mà lòng dạ bồn chồn khó tả, con của cô vẫn còn sống. Đứa bé tội nghiệp của cô vẫn còn, nhưng bố mang nó đi đâu rồi? Ông ấy đã đưa đứa bé đi đâu rồi?
Suốt đoạn đường trở về nhà, trong đầu Ái Liên toàn là ý nghĩ về đứa bé kia. Khánh Huy nghe được chuyện ấy thì mừng vui khôn xiết, nhưng nghĩ đến chuyện con đang ở đâu đó mà mình không biết thì lại đau lòng và tự trách bản thân. Chính vì anh nên ông Khải mới mang đứa trẻ đi, anh không có quyền căm ghét hay trách cứ ông ấy như Ái Liên mà chỉ có thể tự dằn vặt chính mình.
Ái Liên quay ngoắt sang Khánh Huy thúc giục:
“Anh nhanh lên một chút, sao đi chậm quá vậy?”
“Em bình tĩnh đã.”
“Không bình tĩnh được, em muốn gặp con.”
Ái Liên điên cuồng lắc đầu, lúc này bảo phải bình tĩnh. Cô không làm được.
“Ái Liên! Em đang mang thai.”
Khánh Huy chợt gắt lên khiến cô sững lại, lúc này Ái Liên mới ý thức được điều anh vừa cảnh báo thì bất giác ôm lấy bụng mình. Đúng rồi cô đang mang thai, đứa con nào cô cũng phải bảo vệ, nhất định không để ai mang chúng rời khỏi mình. Dù là ai thì cũng không được.
Vừa vào đến nhà Ái Liên đã lao lên phòng tìm bố, quên cả đáp lại lời chào của cô Quỳnh người giúp việc. Khánh Huy cũng vội vã theo cô sát nút, anh chỉ sợ Ái Liên xúc động quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe, lúc Hoàng Bách gọi điện báo đã nói sơ qua về tình trạng của cô, còn dặn anh phải đặc biệt để ý đến Ái Liên. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô cứ thế mở cửa phòng bố mẹ mà đi vào trước sự ngạc nhiên của ông Khải, bà Ánh Linh đang gấp quần áo vừa rút xuống vừa định hỏi han thì Ái Liên đã nhào tới bên cạnh bố mà liên tục chất vấn:
“Bố con của con đâu? Đứa bé mà con mang thai trước khi xảy ra tai nạn đâu rồi hả bố?”
“Con, sao con…”
“Bố bố nói cho con biết có phải đứa bé vẫn còn không? Nói với con đi mà, nói với con là nó vẫn còn đi. Bố mang con của con đi đâu rồi? Bố ơi, bố mang con của con đi đâu rồi?”