-
Chương 49: Em có phải là người thứ ba?
Mẹ Tép pha sữa xong quay lại nhìn thấy Ái Liên cắm cúi chơi với đứa bé, hai cái tay ngắn cũn của nó cố rướn lên ôm mặt cô thì cười khổ, lại nhìn vào bình sữa nằm trong tay mình mà bất giác rơi vào trầm tư, chỉ đến khi Ái Liên lên tiếng mới sực tỉnh,
“Chị pha xong chưa đưa em cho ăn cho ạ?”
“À, rồi. Cô giúp chị.”
Ái Liên đón lấy bình sữa nhỏ từ tay mẹ Tép rồi bế nó dựa vào người mình, vừa cười vừa tặc lưỡi trêu đùa với nó:
“Mình ăn sữa nhá!”
Cô bóp một ít sữa ra mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ rồi mới dỗ con bé ăn, nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn mút sữa trong lòng mình, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên tươi tắn rạng ngời. Ái Liên rất thích trẻ con, không ai có thể phủ nhận điều đó. Mẹ Tép vẫn ngẩn ngơ chăm chú nhìn theo, lòng lại tự nhủ có phải đến lúc rồi không? Diễn đàn Vietwriter.vn
Chồng chị ấy từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy vợ đứng yên bất động thì đi lại gần. Hai người bùi ngùi nhìn nhau trong giây lát rồi cùng lặng lẽ thở dài.
Tép ăn chưa xong mà Ái Liên đã phải đi, cô vừa đưa nó cho mẹ thì con bé đã nhè miệng khóc nức nở, hai cái mắt to tròn híp dí lại, ngậm đầy nước mắt. Ái Liên cười khổ xoa đầu dỗ dành:
“Tép ngoan nhé, tối cô lại xuống chơi với con.”
Mặc mẹ nó ra sức vỗ về, còn ôm lấy mà con bé vẫn giãy giụa, hai tay liên tục khua loạn rồi nhoài qua vai mẹ vươn ra như muốn đòi Ái Liên bế. Cả cô lẫn mẹ nó đều nhăn nhó mặt mày không biết phải làm thế nào thì bố Tép đã đi đến, ôm cả vợ lẫn con, vỗ về cưng nựng nó:
“Tép ngoan, để bác sĩ đi làm việc nhé! Ra ba thương nào.”
Con bé vẫn khóc hừ hừ, mặt mày đỏ gay gắt, dỗ thế nào cũng không được, nước dãi ứa đầy khóe môi hòa với nước mắt ướt đẫm cả mặt lẫn cằm. Lúc nó khóc đến ho hen kèn cử, Ái Liên đã đi ra đến cửa lại vội quay vào, nghe tiếng khóc mà xót cả ruột. Nó ở trong tay bố mẹ mà cái mắt đỏ lừ ngập nước cứ hướng ra cửa nhìn Ái Liên.
“Để em ôm Tép một tí vậy, tội quá.”
“Ư, ư, cô đây! Cô ôm em rồi đây! Tép ngoan không khóc nhé!”
Ái Liên vừa ôm đứa bé trong lòng, vừa đung đưa người dỗ dành. Hình hài nhỏ xíu rung lên bần bật theo tiếng nấc dài, nó không khóc nữa mà nằm rạp trên người cô, mặt rúc vào cổ Ái Liên vừa nấc vừa thở phì phò, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt ve cổ áo blouse như sợ nếu buông ra thì người này sẽ bỏ nó đi mất. Diễn đàn Vietwriter.vn
Người trông con ở giường bên cạnh chứng kiến nãy giờ thì cười cười xuýt xoa:
“Con bé lì thật, đòi bằng được cô bác sĩ bế mới chịu. Ai không biết nhìn vào còn tưởng là mẹ con nữa cơ đấy.”
Nghe người đó nói mà tim Ái Liên tự nhiên nhói lên một nhịp, cả người cũng bủn rủn hết cả đi. Cô cười ngượng ngoảnh mặt đặt môi chạm vào trán Tép cọ cọ như dỗ dành con bé. Cứ mỗi cử động của Ái Liên đều làm Tép giật mình, nó càng nép sát người, như cố rúc vào, càng bám chặt không chịu buông. Bàn tay nhỏ xíu lần trên ngực áo, chạm vào xương quai xanh rồi lùa vào cổ áo cô như đang tìm cái gì đó khiến Ái Liên giật mình. Chị Chi mẹ Tép thấy thế thì ái ngại đi đến gần, vừa xoa đầu con bé, vừa lấy tay nó ra khỏi cổ áo Ái Liên mà mắng yêu:
“Hư quá, ai lại dê cô thế này.”
“Ư… ức…”
Tép không vừa ý co tay lại, lại bám vào cổ Ái Liên như vừa nãy mà lần mò. Cô thoáng ngại vì còn người ngoài thì bế Tép xoay vào trong, nhưng không khó chịu vì bị con bé sờ. Tép lúc này giống hệt mấy đứa trẻ con đang đi tìm ti mẹ, một tay nó bám cổ Ái Liên, một tay lần mò vào da thịt từ cổ áo, cả người lùi thấp xuống mặt dụi vào ngực cô.
Ái Liên nhanh trí với bình sữa rồi bế con bé ngồi xuống giường, nhét bình ti vào miệng cho nó bú tiếp. Mấy phút vừa rồi thật sự rất căng thẳng, không phải cô ghét bỏ hay bài xích với đứa trẻ chỉ là ngại có bố nó và người khác ở đây.
Nhưng kể cũng lạ, bình thường Ái Liên không để ai vô cớ chạm vào ngực mình như thế, kể cả là có thích trẻ con đến mấy thì những loại đụng chạm xấu hổ như thế này thì cũng luôn né tránh đi. Nhưng với Tép lại cứ thương, thấy con bé nức nở thì không nỡ hất tay nó ra, ngược lại còn cảm thấy như mối liên kết vô hình với đứa trẻ và ngầm cho phép để Tép được chạm vào người mình.
Cuối cùng phải để Tép ngủ Ái Liên mới có thể trả lại nó cho bố mẹ, cô lưu luyến vỗ về, xoa đầu nó trong giây lát rồi mới rời đi.
…
Chi để con lại cho chồng trông rồi đi tới khoa sản, vừa vào phòng trưởng khoa ông ấy đã bảo nhân viên đang hỗ trợ cùng đi ra ngoài để hai người nói chuyện riêng.
Ngồi đối diện với vị bác sĩ hiền từ mà chị ấy cứ có cảm giác hồi hộp. Ông Khải lên tiếng trước:
“Tép thế nào rồi?”
“Dạ cắt sốt chịu ăn rồi chú ạ! Chắc mai cháu cho nó về nhà.”
“Ừm.”
“Chú…”
Chi ngập ngừng, ông Khải bình thản nhìn chị như đang chờ đợi.
Bàn tay đặt trên đùi đang nắm chặt gấu áo thu đông chợt buông lòng mà ngước mắt nhìn thẳng vào mặt người đàn ông ở trước mặt mình, Chi e dè hỏi: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Có phải chú có ý định cho mẹ con Tép nhận nhau không ạ?”
Ông Khải lặng yên không nói, chỉ đăm chiêu nhìn vào một điểm nhưng không đặt vào đôi đồng tử đang giãn nở hết cỡ chờ đợi mình ở kia.
Điều Chi vừa hỏi cũng là điều mà trong một phút không suy nghĩ, không đặt nặng vấn đề thiệt hơn, về hoàn cảnh của con gái mà ông đã làm. Đúng là khi cô Quỳnh bảo Tép bị ốm, có cái gì đó đã thôi thúc ông cho mẹ con cô được gặp nhau, muốn con bé được mẹ đẻ tự tay chăm sóc, ông không muốn một ngày nào đó Ái Liên nhớ lại tất cả phải ân hận vì không được chăm sóc con gái mình, không muốn Tép quá thiệt thòi và thiếu mất tình thương của mẹ đẻ.
Nhưng ngay lúc này khi Chi hỏi điều ấy, ông Khải lại chưa sẵn sàng để Ái Liên biết sự thật về sự xuất hiện của Tép.
“Chưa phải lúc, ngày mai lúc làm thủ tục ra viện xong thì gửi hóa đơn lại cho chú. Cảm ơn cháu. À cũng hơn nửa năm rồi, cháu tới gặp bác sĩ Bách khoa chú kiểm tra đi, nếu cần can thiệp thì nói với chú. Chú hỗ trợ hai đứa.”
Chi nén nước mắt gật gật đầu tỏ ý biết ơn rồi xin phép rời khỏi phòng trưởng khoa đi về với con gái. Lúc nhìn Tép cứ ằn ặt khóc đòi Ái Liên chị thấy thương lắm, thương con bé nhớ hơi mẹ, thương cả cô đang bế ẵm con gái trong tay mà không hề hay biết.
Suốt cả đoạn đường ngắn ngủi chị đều suy nghĩ mông lung về chuyện của mẹ con Ái Liên, cả về chuyện của mình nữa.
Lúc ông Khải đưa Tép cho vợ chồng Chi, cô ấy vừa sảy thai được ba tháng, là sảy thai tự nhiên. Tử cung của Chi mỏng, thai khó đậu, đã là lần thứ hai thai hỏng không giữ được, nhận được đứa bé Chi đã rất vui mừng, coi như được an ủi vì đứa con vừa mất.
Khi đưa đứa bé cho vợ chồng Chi, cả ông Khải và bà Ánh Linh nói rất rõ quan điểm là nhờ vả họ nuôi Tép giúp, đến lúc mẹ nó hoàn toàn bình phục sẽ đón con bé về. Rạch ròi như vậy là bởi vì họ sợ nếu mập mờ sẽ khiến vợ chồng chị dành quá nhiều tình cảm và hy vọng đối với Tép, rồi khi buộc phải xa đứa bé sẽ gây khó dễ cho cả đôi bên.
Cả Chi và chồng đều hiểu và chấp nhận điều đó, đặc biệt khi nghe chuyện của Ái Liên từ cô Quỳnh dì ruột của Chi thì họ lại càng thương cảm và muốn giúp đỡ hơn chứ không phải vì tiền hay ai ép buộc.
Giờ nhìn mẹ con họ quyến luyến nhau, từng là người mẹ bị mất con đến hai lần, hơn ai hết chị là người thấu hiểu nhất mối liên kết vô hình ấy. Nhưng mấy tháng nay bế ẵm chăm sóc con bé ít nhiều cũng có tình cảm, nếu phải trả nó về với Ái Liên, cũng khiến Chi cảm thấy mất mát và đau lòng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chi đi đến bên cạnh chồng, tay bám vai anh, cùng ngắm nhìn đứa bé, hai mắt nó nhắm nghiền, mi mắt dính ướt đang say ngủ, chỉ hai người mới hiểu rõ nỗi lòng của người kia. Anh chợt ngước mắt nhìn vợ nở nụ cười cảm thông:
“Em đi gặp chú Khải à?”
“Vâng, sắp đến lúc rồi.”
“Ừ. Không sao, thật may vì con bé cảm nhận được mẹ.”
Cổ họng Chi nghẹn đắng, cả người bỗng gồng lên, khớp tay căng cứng bấu chặt lấy ngón tay chồng mà ngước mắt nhìn lên trần nhà cố nuốt nước mắt xuống. Cổ họng đau nhức cố rặn ra mấy lời:
“Lát anh để ý con em đi kiểm tra một chút ạ!”
“Anh đi với em được không? Anh không muốn để em một mình, đợi Tép dậy cả ba chúng ta cùng đi.”
Nhìn sâu vào đáy mắt ẩn hiện sự quan tâm của chồng, Chi lặng lẽ gật đầu, khóe môi khẽ nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.
…
Hết giờ làm việc, Khánh Huy sực nhớ ra đứa bé hôm nay, lại được biết nó là người quen của gia đình Ái Liên, con cháu gì đó của người giúp việc lâu năm của nhà cô nữa thì phải. Anh tự nhiên muốn đến xem tình hình đứa bé như thế nào. Khánh Huy định đi một mình, xong nghĩ sao lại về nhà đón Ốc đi cùng.
Ốc thì cứ sung sướng suốt từ lúc lên xe, còn bố nó chẳng phải đi ăn cắp mà cứ hồi hộp như sắp bị bắt quả tang đến nơi.
“Bố!”
“Hả?”
“Sao bố nắm tay Ốc chặt thế? Bố sợ à?”
“Đâu, sợ đâu mà sợ."
Ốc nhăn mặt nhìn bố nó đầy nghi hoặc. Thang máy vừa dừng lại nó đã kéo bố vào rồi nhấn thẳng lên tầng năm. Khánh Huy trợn mắt nhìn vào rồi lại nhìn xuống con trai, Ốc thản nhiên ngước mắt nhìn lên:
“Mình lên tầng mẹ mà bố.”
Anh cười khổ, cơ mặt giật giật muốn méo mó cả đi mà gật đầu. Ốc hồi hộp đến nỗi mắt cứ dán lên bảng hiển thị số tầng. Thang máy phát ra tiếng tinh một cái mà nó giật bắn mình đã sẵn tâm thế muốn nhào ra. Diễn đàn Vietwriter.vn
Từ hôm phát hiện ra mẹ đã trở về, Ốc lúc nào cũng đòi bố đưa nó đến gặp, còn vờ ho hen kèn cử mấy lần mà bị bắt bài rồi nên là không giả ốm để đi được.
Khánh Huy thấy biểu hiện đó của nó lúc này thì buồn cười lắm, thật may Ốc là con anh chứ không mà cùng cạnh tranh công bằng để tán gái, người bố này thua nó là cái chắc.
Bố con họ vừa ra khỏi thang máy, thì phía sau đã có hai cô gái đưa mắt nhìn theo. Một người nhấp ngụm cà phê rồi lên tiếng:
“Lại đến kìa.”
“Ai vậy?”
“Người đàn ông đang dắt thằng bé con kia kìa. Anh ta là chồng của người đánh ghen đẩy ngã chị Ái Liên bị tai nạn đấy.”
Người kia kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, lại túm cô nhân viên y tế kia hỏi lại:
“Thật à? Em tưởng chị ấy bị tai nạn ô tô. Sao chị biết thế?”
“Thì một năm trước lúc trưởng khoa đánh chửi anh ta trước phòng phẫu thuật tôi ở gần đấy mà. Suỵt! Đừng có bép xép đấy, vụ ấy không ai biết nguyên nhân và tình trạng thương tích của chị ấy đâu, chỉ người trong kíp mổ, gia đình chị Ái Liên và bác sĩ Hoàng Bách biết thôi. Mà toàn đầu não của bệnh viện, ai dám hỏi chứ. À lúc ấy chị Ái Liên hình như còn đang mang…”
Cô nhân viên y tế kia đang cao hứng định nói thêm thì có tiếng bước chân đi tới khiến cả hai cùng giật thót mình, họ lấm lét túm lấy nhau mà khúm núm nhìn người đang tiến lại gần.
Thấy họ cứ lấm la lấm lét nhìn mình Hoàng Bách lấy làm lạ thì chân mày đã nhíu chặt mà quắc mắt nhìn sang, biểu cảm và ánh mắt đó của anh khiến cả hai giật mình cái thót. Một trong hai bày ra vẻ cười gượng chào hỏi:
“Bác sĩ Hoàng Bách!”
“Ừ, có chuyện gì à?”
“À, dạ không ạ! Bọn em uống cốc cà phê cho tỉnh ngủ. Thôi bọn em đi làm việc trước đây.”
Anh khẽ gật gù, còn họ thì đã nhanh chân chuồn mất.
Hoàng Bách nhanh chóng phớt lờ thái độ như kẻ cắp bị bắt gặp đó của họ rồi đi thẳng tới thang máy, nhưng còn chưa tới đã bị người ở góc cầu thang bộ bước ra làm cho giật bắn cả mình mà bất giác lùi lại.
“Ái Liên em làm cái gì mà lù lù xuất hiện như ma xó vậy?”
“Không có gì, em đi cái đã.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách khó hiểu nhìn theo, Ái Liên cắm đầu đi mà tay chân run lẩy bẩy, những lời hai cô gái kia nói cô đều nghe không sót một từ nào. Cô bị vợ của người kia đẩy mới dẫn đến đọng máu não? Lại còn là đánh ghen? Có nghĩa cô là người thứ ba chen chân vào gia đình họ? Vậy người mẹ mà Ốc đi tìm cũng có gương mặt giống cô nên bố nó mới dây dưa với cô rồi dẫn đến hiểu nhầm, mẹ Ốc mới đánh ghen và… Vậy mẹ của nó đâu rồi? Mọi thứ trong đầu Ái Liên lúc này cứ rối tung rối mù hết cả lên. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực mà Ái Liên tự vẽ ra cứ đan xen chồng, chồng chéo lên nhau, chúng như thứ dây leo cứ mặc sức bủa vây lấy tâm trí cô. Ái Liên vô thức ôm lấy đầu mình, cả người run rẩy như sắp ngã đến nơi, mồ hôi túa ra ướt đầm mai tóc và lòng bàn tay.
Cả cơ thể mảnh mai chợt gồng cứng như đang chịu đựng một cái gì đó vô cùng đáng sợ, đầu óc Ái Liên lại trở nên choáng váng, cơn đau đến tức thở bất ngờ ập đến khiến cô muốn gục ngã ngay lập tức.
Cửa thang máy vừa mở, Hoàng Bách định bước vào thì Ái Liên cũng khụy ngã xuống khiến anh chợt khựng lại.
Hoàng Bách vừa đỡ Ái Liên, vừa liên tục hỏi han:
“Ái Liên, em làm sao thế?”
Ái Liên vừa ôm đầu vừa lắc, “Đưa em về phòng anh.”
Hoàng Bách muốn đỡ cô lên nhưng không được thì đành bế thốc Ái Liên trên tay đưa về phòng làm việc của mình.
Nhân viên y tế cùng ca trực với Hoàng Bách sau khi lấy cho Ái Liên một ly nước ấm thì bị anh ý nhị đuổi ra ngoài, anh ngồi xuống bên cạnh giường dành cho bệnh nhân mà cô đang nằm hỏi han:
“Em cảm thấy thế nào?”
“Choáng một chút, không sao nữa rồi. Cảm ơn anh.”
“Có cần đến bác sĩ chuyên khoa kiểm tra một chút không? Anh sợ sau phẫu thuật để lại di chứng đấy.”
Ái Liên mệt nhọc lắc lắc đầu, gương mặt tái nhợt vẫn chưa hoàn hồn sau cơn đau dữ dội vừa mới ập tới.
“Hoàng Bách.”
“Hử?”
“Khánh Huy là ai?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bạn anh, lần trước nói với em rồi còn gì?”
“Em có từng quen biết anh ấy trước đây không?”
Hoàng Bách có chút kinh ngạc, đồng tử đen láy bối rối đảo đi hướng khác, như muốn tránh né ánh nhìn khó hiểu của Ái Liên. Biểu hiện ấy của anh càng khiến cô sốt ruột, và khẳng định chắc chắn mình và Khánh Huy có liên quan đến nhau.
“Hoàng Bách, anh đừng có giấu em. Em và Khánh Huy có từng quen biết không? Hôm ở đám cưới của anh không phải là lần đầu bọn em gặp nhau đúng không?”
Hoàng bách bất lực gật đầu, “Ừ.”
“Em có từng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy không?”
Thấy anh lắc đầu, cô có chút an tâm nhưng lòng vẫn bứt rứt, nếu không có lỗi tại sao vợ Khánh Huy lại đánh ghen, lại hại cô bị tai nạn?
“Có thật không? Có phải em… Hoàng Bách anh nhìn em một cái khi nói chuyện được không?”
“Thì anh có nhắm mắt đâu, em cứ nói đi.”
Anh cố tấu hài, nhưng Ái Liên lại nghiêm túc đến khó chịu, Hoàng Bách miễn cưỡng nghiêm túc theo.
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“Có phải em giống vợ Khánh Huy không?”
“Không, chẳng giống một tí nào cả. Cô ta làm sao mà so được với em, đứa nào bảo em thế?”
“Có phải em là người thứ ba xen vào gia đình anh ấy không?”
“Ai bảo em vậy?”
Hoàng Bách phát cáu thay Ái Liên, anh không biết kẻ nào lại nhồi nhét vào đầu cô thứ suy nghĩ bẩn thỉu ấy. Thấy anh có vẻ mất bình tĩnh thì Ái Liên có chút an tâm, tim trong lồng ngực đang đập liên hồi cũng dịu lại, sự căng thẳng giảm xuống đáng kể, nhưng cô vẫn chưa hết thắc mắc vẫn tiếp tục hỏi:
“Vậy mối quan hệ của bọn em là gì?”
“Nếu em không bị tai nạn, có lẽ hai người đã kết hôn với nhau rồi.”
Ái Liên sửng sốt nhìn anh thốt lên:
“Anh nói thật?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách không trả lời chỉ lặng lẽ gật đầu, biểu cảm trên gương mặt anh lúc này lạ lắm, Ái Liên như cảm nhận được sự thương hại mà người đàn ông trước mắt đang dành cho mình thì càng hoang mang. Cô không nhớ một chút nào cả, không có tí ký ức nào về người đàn ông suýt chút nữa đã là chồng của mình mà Hoàng Bách vừa mới nói.
Ái Liên vô tức đặt tay lên chiếc nhẫn đang bao trọn ngón áp út của mình mà lòng dạ dấm dứt không yên, cô khẽ hít một hơi rồi thẳng thắn yêu cầu Hoàng Bách:
“Kể cho em nghe được không? Cho em biết bọn em đã yêu nhau như thế nào được không Hoàng Bách?”