-
Chương 47: Bố tán lại mẹ đi bố
Khánh Huy ngồi uống một mình đến gần mười hai giờ đêm mới trở về. Nghe tiếng mở cửa, Ốc đang thiu thiu ngủ bên phòng bà liền ngóc đầu lên, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía cửa. Bà nội cũng giật mình mở mắt,
“Sao thế Ốc?”
“Bố về hay sao á bà ạ!”
“Ừ, kệ bố, con ngủ đi.”
“Ốc ngủ với bố bà nhé!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Được sự đồng ý của bà, Ốc tụt xuống khỏi giường chạy sang phòng bố. Khánh Huy tắm rửa qua loa vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy con trai ngồi thu lu trên giường. Anh vừa lau đầu vừa mỉm cười bước lại gần nó, Ốc giương mắt nhìn bố, hai cái mắt díp lại với nhau vẫn cố đẩy lên nhìn đến buồn cười. Khánh Huy cưng chiều nhéo má nó một cái,
“Sao con chưa ngủ?”
“Ốc ngủ rồi mà nghe thấy bố về nên là Ốc sang ngủ với bố.”
“Ừ đợi bố nhé!”
Khánh Huy vắt khăn thấm ướt nước lên thành ghế rồi với tay tắt điện, vừa nhấc chân bước lên giường thì đã khựng lại, cảm giác đau nhói trong xương truyền đến từng dây thần kinh khiến anh nhăn mặt. Thấy bố xuýt xoa, Ốc liền nhào tới,
“Bố lại đau chân hả bố?”
“Ừ, tại bố nhấc chân lên đột ngột.”
“Ốc bóp chân cho bố nhớ bố. Bố đau ở đây à? Hay ở đây?”
Ốc ấn bố nằm xuống giường, rồi sờ nắn từ bắp đùi xuống đến gối, cái mặt nó nhăn nhó theo từng nhịp co bóp của bàn tay bé xíu. Khánh Huy không đáp chỉ mỉm cười đầy cưng chiều nhìn con trai, mỗi lần nhìn nó anh lại có cảm giác được an ủi phần nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc buồn ngủ quá cả người đã ngả rạp xuống phần nệm cạnh bố, bàn tay nó vẫn rờ rờ trên chân Khánh Huy, chậm dần, chậm dần rồi không di chuyển nữa khi hai cái mắt đã sập hẳn xuống mà chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Thằng nhóc con này, ngủ rồi hả?”
Khánh Huy ôm con trai đặt lên gối, vừa xoa đầu vừa cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn rất nhẹ rồi mới nằm xuống bên cạnh thằng bé cùng chìm vào giấc ngủ.
…
Sau cái hôm nhìn thấy bóng dáng Ái Liên ở đám cưới của Hoàng Bách, Ốc cứ hay nhắc bà nội dẫn nó đến bệnh viện tìm cô nhưng bà toàn né đi vì nghĩ cháu trai nhìn nhầm. Khánh Huy cũng bảo không phải, vậy mà thằng bé cứ khăng khăng nhất định phải đi tìm mẹ.
Ngày thứ sáu hàng tuần Ốc chỉ học ở trường buổi sáng nên sau bữa trưa nhân lúc bà nội không để ý, nó đã lén lút đi ra khỏi nhà. Ốc học lớp hai rồi, nó cũng nhớ đường đi tới bệnh viện chỉ là hơi xa, đi bộ suốt hơn hai tiếng đồng hồ mà chẳng tới. Thằng bé mệt quá thì ngồi xuống bên vệ đường thở hổn hển, nước để trong balo mang theo cũng uống hết từ lúc nào.
Nó vừa khát khô họng vừa mệt đến đưa tay lên lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán cũng thấy lười. Ngồi thêm một lúc Ốc lại đi tiếp, nhưng thế nào lại bị lạc đường, đường này lạ lắm, khác đường hồi trước nó vẫn được bố chở qua. Ốc ngơ ngác nhìn quanh, người xe nườm nượp lướt qua chẳng có ai dừng lại hay nhìn nó lấy một cái.
Thằng bé nhăn nhó nhìn xuống gót chân bị quai dép cà vào trầy trật da rớm máu. Nó chán nản ngồi thụp xuống rễ của một cái cây nổi lên trên mặt đất, mếu máo rồi bật khóc nấc lên, cảm giác lạc lõng, sợ hãi giữa một nơi xa lạ khiến thằng bé vừa hoang mang vừa bấn loạn.
“Sao cháu lại ngồi đây một mình thế? Bố mẹ đâu? Bị lạc à? Ăn kẹo không?”
Ốc bị giọng nói trong trẻo mềm mại làm cho giật mình thì mờ mắt ngước lên, qua làn nước mắt nhòe nhoẹt là gương mặt xinh đẹp như thiên thần đang ngó nghiêng cúi thấp ngang mặt nó. Ái Liên thành công gây được sự chú ý của Ốc thì nhoẻn miệng cười đầy thân thiện, tay cầm hai chiếc kẹo đã dơ ra trước mặt thằng bé.
“Mẹ?”
Ốc vội quệt ngang nước mắt, cái miệng nó mở lớn hơn, ngoác rộng ra rồi vừa gào lên khóc vừa nhào vào người Ái Liên, ôm chặt lấy cổ cô vít xuống, mà không thôi nức nở:
“Mẹ ơi… hu hu… Mẹ ơi… mẹ về với Ốc rồi….” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ơ… ơ… không phải, cô không phải. Nín đi nào.”
Sau giây sững sờ, Ái Liên vừa liên tục phủ nhận việc mình là mẹ của đứa bé này, nhưng vẫn kiên nhẫn xoa lưng vỗ về nó. Thằng bé lại càng khóc lớn hơn và ôm lấy cô thật chặt, khiến Ái Liên phải há cả miệng ra để thở.
Ốc khóc rõ to khiến người đi đường vụt qua cũng phải ngoái lại nhìn. Ái Liên méo mặt, nhăn nhó nhìn quanh, cô có biết gì đâu, đang trên đường đến bệnh viện thì thấy đứa trẻ một mình ngồi gục bên đường lại giống như đang khóc thì thương tình nên mới xuống xe xem thử, ai mà ngờ nó lại hoảng loạn mà khóc loạn lên như thế này. Chắc là bị lạc mẹ nên sợ quá đây mà.
Phải mất một lúc, Ái Liên mới dỗ nín được Ốc. Nó cứ gọi cô là mẹ, lại nói đúng tên mình khiến Ái Liên hơi bất ngờ, xong cũng không lấy làm lạ vì trên đời này người với người giống nhau và trùng tên là chuyện không hiếm gặp.
…
Nghe mẹ nói con trai bị mất tích, Khánh Huy vội vàng đi tìm nó, điện thoại vừa tắt chưa được bao lâu, bà lại gọi đến nói với anh rằng Ốc đòi đi tìm Ái Liên, có khi nào nó tới bệnh viện tìm cô không? Khánh Huy khẽ thở dài, bây giờ cô ấy có nhận ra nó nữa đâu. Anh bảo mẹ cứ ở nhà đợi còn mình sẽ tự đi tìm ở dọc đường dẫn đến bệnh viện.
Sau khi trấn an được Ốc, Ái Liên không đành để nó lại giữa đường thì hỏi Ốc có muốn đến bệnh viện chờ người nhà đến đón không? Nó liền gật đầu đồng ý.
Khi nãy thấy nó là lúc Ái Liên đang đi ngược chiều nên đậu xe luôn ở bên đường rồi đi bộ sang.
Hai cô cháu vừa bước xuống lòng đường thì có một chiếc ô tô chạy ẩu lướt qua trước mặt hai họ khiến Ái Liên nhất thời hoảng sợ mà hét toáng lên. Ốc theo phản xạ ngoảnh sang ôm vội lấy chân cô, luôn miệng gào lên:
“Ôi mẹ ơi! Có Ốc ở đây… Ốc ở đây, Ốc bảo vệ mẹ! Không sao đâu mẹ ơi, ô tô đi rồi.”
Cả người Ái Liên run lẩy bẩy, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, hai mắt thất thần nhìn theo bóng chiếc xe hơi vừa mới suýt chút nữa đã đâm phải mình. Từ sau khi tỉnh lại, Ái Liên luôn có một sự sợ hãi vô hình mỗi lần những chiếc ô tô bất thình lình chạy lướt qua như vậy.
Thấy cả người Ái Liên vẫn đang rung lên vì run sợ, gương mặt xinh đẹp cũng vương nét hoang mang, Ốc lo lắng giật giật tay cô gọi:
“Mẹ ơi!”
“Hả?”
“Mẹ sao thế, người mẹ run lắm.”
Hồn vía Ái Liên lúc này mới trở về với thực thể thì gượng cười cho Ốc yên tâm:
“Không sao, cảm ơn cháu. Chúng ta đi thôi. À vào xe cháu đọc số điện thoại của người nhà để cô gọi đến đón cho nhé. Có nhớ số ai không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ốc cố bước nhanh hơn Ái Liên, lại tự động đi về bên trái cô như muốn bảo vệ mẹ rồi đáp lời:
“Có số bố của Ốc ạ!”
Hai cô cháu về phòng làm việc của Ái Liên được một lúc, cô sát trùng và dán băng urgo vào vết trầy ở chân cho nó xong thì bố Ốc cũng tới. Ái Liên khá kinh ngạc khi thấy Khánh Huy xuất hiện, cô không ngờ đứa trẻ này lại là con trai anh.
“Xin lỗi em, thằng bé trốn bà chạy ra ngoài.”
“Không có gì, gia đình lần sau để ý một chút là được. Nó bị lạc đấy, nhà ở đâu mà đi ra được đến đấy không biết.”
Khánh Huy bế con trai đặt xuống đất, Ốc lại chạy đến đứng cạnh Ái Liên, anh nhìn nó, nó ngước mắt nhìn cô. Ái Liên mỉm cười hiền hậu, vừa xoa đầu vừa đẩy lưng nó về phía bố, “Ốc về với bố nhé, lần sau đừng tự ý đi ra ngoài một mình như thế nữa nhé!”
“Không!!!”
Ốc không hài lòng, cứ nép sát vào người Ái Liên, tay đã ôm lấy chân cô, buồn rầu lắc lắc đầu. Ái Liên khó hiểu, hết nhìn Ốc lại nhìn Khánh Huy, vẻ mặt anh cũng thế nào ấy, cứ buồn buồn, lại còn không có ý dỗ con nữa chứ.
“Sao thế Ốc? Cháu không muốn về nhà à? Hay ở nhà bố mắng cháu nên mới bỏ đi đúng không?”
Ái Liên tự suy diễn, mặt mày theo đó cũng trở nên cau có mà quắc mắt liếc Khánh Huy một cái, anh nhìn cô cười mà như mếu. Thế nào mà lại thành ra bạo lực gia đình rồi thế này?
“Con không về, con muốn ở đây với mẹ cơ.”
“Nhưng cô không phải mẹ của cháu.”
“Bố ơi!”
Thằng bé mếu máo nhìn bố, Khánh Huy bất lực nhìn con mà lòng chợt thắt lại. Vừa mới hôm trước cô bảo anh đừng đến tìm mình nữa, thì hôm nay lại được cả hai bố con. Ái Liên cũng đưa mắt nhìn theo, sắc mặt cả hai bố con nó đều rất tệ, cứ buồn thương mất mát kiểu gì, khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy thương cảm thay. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô trộm nghĩ, có lẽ nào là mẹ thằng bé giống mình nên mới khiến bố con nó như vậy đối với mình không? Lần trước cũng là Khánh Huy đeo đuổi cô, nói thích cô, muốn tán tỉnh cô dù mới chỉ lướt qua nhau có một lần ở đám cưới của Hoàng Bách. Nghĩ tới điều đó khiến lồng ngực Ái Liên dâng lên sự khó chịu, cảm giác của cô lúc này hệt như đang ghen tuông với người vợ, người mẹ kia của bố con họ ấy. Còn lý do vì sao thì Ái Liên cũng không tài nào lý giải được.
“Này anh, anh nói với thằng bé tôi không phải mẹ của nó đi.”
Ốc giương mắt đầy hi vọng nhìn bố, Khánh Huy mím môi, cố kìm chế cảm xúc trong lòng xuống. Anh cũng giống con trai, cũng muốn nói với Ái Liên rằng cô chính là người mẹ mà Ốc đang tìm, nhưng Khánh Huy lại chọn cách lảng tránh như ngầm phủ nhận. Anh cười hiền xoa đầu nói với con trai:
“Chúng ta về nhà thôi con, bà không thấy con ở nhà nên lo lắm đấy.”
“Còn mẹ thì sao hả bố?”
“Mẹ…” Khánh Huy ngập ngừng, đáy mắt in hình người trước mặt mà lòng chua xót.
“Cô ấy không phải mẹ của con. Chúng ta về nhà thôi.”
“Vậy mẹ ở đâu hả bố? Mẹ Ái Liên mà bố, cô ấy cũng là Ái Liên mà bố, đây là phòng làm việc của mẹ mà bố? Mẹ đeo nhẫn “xin” hôn của bố tặng mà bố. Đây này bố.”
Ốc sốt sắng nói nhanh một tràng, như thể sợ bị người khác cướp mất lời, nó còn túm lấy tay Ái Liên dơ lên cho bố xem chiếc nhẫn mà cô đang đeo ở ngón áp út. Cổ họng Khánh Huy nghẹn đắng không trả lời được con, Ái Liên thì chưa kịp thẩm thấu vẫn đang bàng hoàng vì những lời của đứa trẻ. Sao nó nói cứ như thật vậy. Cứ như thể nó biết rất rõ về cô, về cái người là Ái Liên, về chủ nhân của phòng làm việc này, về cả chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay. Trống ngực Ái Liên cứ đập liên hồi khiến lồng ngực cũng tức ứ một cách khó tả.
Sao ánh mắt hai bố con họ nhìn cô lại quen thuộc đến như vậy, nhưng Ái Liên lại chẳng có chút ký ức nào về cả hai cả, một chút cũng không. Liệu có khi nào họ là một phần ký ức mà cô luôn cảm thấy mất mát ấy không?
Ốc mếu máo như sắp khóc đến nơi, Khánh Huy cũng cay khóe mắt, nhưng lại chọn mỉm cười rồi ngồi xuống trước mặt con trai. Một tay anh chỉ vào ngực nó, một tay chỉ vào ngực mình, trầm giọng thủ thỉ với Ốc, nhưng ánh mắt lại đặt lên người đang đứng bất động ở bên cạnh,
“Mẹ ở đây, luôn ở trong tim của bố con mình. Chúng ta về nhà đợi mẹ nhé!”
Ốc ngước mắt nhìn Ái Liên một cái rồi lại nhìn bố, mím môi nén tiếng nấc sắp sửa bật ra rồi gật gật đầu, tay nó đã đưa lên gạt nước mắt vừa dâng ngập khóe mi.
Ái Liên đứng yên bất động nhìn theo bóng lưng Khánh Huy bế đứa con trai trên tay dần đi khuất, sao những lời của anh vừa rồi lại cứ như đang nói cho cô nghe vậy? Ở chỗ này của cô khó chịu lắm, cảm giác như vừa bị người ta dùng dao sắc khoét đi một lỗ hổng vậy. Ái Liên vô thức đưa tay đặt lên ngực trái rồi siết chặt lấy, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên nhăn nhó khó chịu vô cùng.
…
Đêm hôm ấy Ốc cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Nó vẫn thắc mắc lắm, rõ ràng người hôm nay là mẹ, mà sao bố và mẹ lại bảo là không phải? Khánh Huy thấy con trai cứ trở mình liên tục thì kéo nó ôm vào lòng hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Con làm sao thế? Khó ngủ à? Bố xoa lưng cho nhé?”
Ốc xoay hẳn người lại, mặt đối mặt chăm chăm nhìn bố:
“Bố ơi hôm nay rõ ràng là mẹ mà, có phải mẹ quên mất chúng mình rồi không hả bố?”
“Sao con lại nghĩ là mẹ?”
“Ốc ngửi thấy mùi trên người mẹ, lúc con khóc mẹ cũng cho con kẹo, là mẹ học của Ốc đấy bố ạ! Có phải là mẹ không hả bố?”
“Ốc có yêu mẹ không?”
“Có! Ốc nhớ mẹ lắm bố ạ, ngày nào cũng nhớ. Sao mẹ lại không nhận ra Ốc hả bố? Có phải mẹ không yêu Ốc nữa không hả bố? Có phải tại mẹ kia đẩy mẹ làm ô tô đâm mẹ nên mẹ ghét cả bố con mình không hả bố?”
Ốc mếu máo chất vấn, bố nó chỉ lắc đầu, “Không phải đâu. Ốc, con có muốn mẹ lại trở thành mẹ của Ốc như trước đây không?”
“Muốn. Muốn lắm bố ơi!”
“Lúc chiều đúng là mẹ của con đấy, sau khi bị tai nạn mẹ quên mất chúng ta rồi. Bây giờ mẹ cũng không yêu bố nữa rồi, chúng ta phải làm sao hả Ốc?”
Nghe bố nói thế Ốc ngồi bật dậy như tôm, cái mặt đang buồn rầu ngân ngấn nước mắt của Ốc đã trở nên ráo hoảnh, cặp mắt hấp háy vương bóng nước lúc này cũng trở nên lấp lánh như sao trời. Nó phấn khích reo lên như bắt được của:
“Thả hả bố? Thật là mẹ phải không hả bố?”
Thấy nó vui, Khánh Huy đang rầu lòng cũng bất giác vui theo mà gật đầu xác nhận.
“Bố tán lại mẹ đi, ngày xưa mẹ ghét bố thế bố còn làm mẹ yêu bố được cơ mà.”
“Ừ! Nhưng mẹ không yêu bố nữa rồi, bố tán mà mẹ từ chối bố rồi.”
“Ai bảo bố giấu Ốc, bạn gái chung mà lại đi tán một mình. Dốt quá!”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Mặt dày lên bố, mình phải bám mẹ một bước không rời bố ạ. Mai Ốc lại đến tìm mẹ tiếp. Con sẽ canh mẹ cho bố, hàng ngày kể chuyện ngày xưa bố tán mẹ cho mẹ nghe.”
“Không được. Ốc sẽ làm phiền đến công việc của mẹ. Con cũng không được để mẹ biết là chúng ta đang theo đuổi mẹ đấy biết chưa?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tại sao hả bố?”
“Con cứ nghe lời bố đi, bố của mẹ con không thích bố.”
“Tại sao lại không thích bố? Bố vừa đẹp trai, vừa giỏi lại còn tốt ơi là tốt, ai mà lại đi ghét bố chứ? Bị chột mắt rồi.”
“Không được nói người lớn như thế.”
“Ứ.”
Ốc chu miệng phụng phịu, Khánh Huy kéo nó nằm xuống, nhẹ giọng như tâm sự với con trai:
“Tại bố nên mẹ mới bị tai nạn, em bé mới…”
Cổ họng Khánh Huy chợt nghẹn lại, nếu Ái Liên biết chuyện đứa bé không còn nữa liệu có chấp nhận được, liệu có còn muốn quay về với anh không? Chính Khánh Huy cũng không dám đối diện với cô vì điều đó.
“Không phải tại bố đâu bố ạ! Tại Ốc, tại mẹ muốn cứu Ốc nên mới bị mẹ kia đẩy ngã vào xe ô tô.”
“Không phải tại con, là lỗi do bố không bảo vệ được ba mẹ con. Hứa với bố trước mặt mẹ đừng nhắc lại chuyện đó và em bé được không Ốc? Con có làm được không?”
“Được, mà Ốc thích em bé lắm bố ạ! Không biết em bé đấy là em trai hay em gái bố nhỉ? Sao mà Ốc thích em bé thế không biết. Hôm đi đám cưới bố mẹ em Bát nhỏ Ốc đã xin được váy của em bé nhà cô Hà My cho em bé rồi. Cô Hà My bảo để cô ấy về chọn cái màu hồng có tai thỏ rồi gửi cho Ốc bố ạ!”
Mỗi lần nhắc đến em bé là cái mặt thằng bé lại như ánh lên tia sáng rạng ngời. Ốc thích em bé lắm, chơi với mấy đứa nhỏ đều ra dáng anh lớn, biết nhường nhịn em. Bởi vậy nên Bát nhỏ cứ gặp nó là bám riết lấy không chịu buông ra.
“Chắc Ốc lại phải ốm thôi bố ạ!”
“Sao”
“Thì ốm lại được đến bệnh viện ở với mẹ chứ bố.”
Nó bày ra cái mặt ngô nghê, leo lẻo đáp thế khiến Khánh Huy đang rầu lòng mà cũng phải phì cười. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Hâm, con còn phải đi học.”
“Thì kệ, con ốm ba ngày cuối tuần là được chứ gì. Mỗi tuần con ốm ba ngày, từ chiều thứ sáu đến tối chủ nhật được không hả bố?”
Khánh Huy cười híp mắt lắc lắc đầu, lại thuận tay vuốt ve gương mặt đang hớn hở của con trai. Sao lại có đứa trẻ lém lỉnh và hiểu chuyện như thế này cơ chứ, đúng là chẳng uổng công anh yêu thương nó.
…