-
Chương 46: Anh thử hôn tôi đi
Ái Liên trợn ngược mắt nhìn người thốt ra mấy câu vừa rồi, vẻ mặt Khánh Huy đầy nghiêm túc không hề giống nói đùa chút nào. Anh vốn muốn tránh né nhưng không hiểu bị thức gì thôi thúc lại nói ra lời trong lòng có lẽ bởi vì anh không cảm tâm chỉ là người xa lạ đối với cô.
Ái Liên nuốt khan cái ực, con ngươi đen láy đảo liên tục từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chỉ thiếu từ ngoài vào trong người đàn ông cao ráo sáng sủa ở trước mặt mình kia mà thầm đánh giá.
Anh ta cũng đẹp trai mà, ngoài chân trái thỉnh thoảng bước vội hơi hẫng vì từng bị thương ra thì quá chuẩn men chẳng chê vào đâu được. Nhìn xem cả đống cơ bắp ẩn dưới lớp vải kia vô cùng hút mắt người nhìn này, vậy mà xem ra đầu óc không được bình thường thì phải.
Anh thẳng thắn thì cô cũng bộc trực vô cùng mà đáp lại câu hỏi vừa rồi:
“Anh bị điên à?”
Khánh Huy lặng lẽ lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện tâm tư vẫn đau đáu nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh từng bị tai nạn nhưng đầu không đập xuống đất, chỉ có chân bị thương nên không có vấn đề gì về thần trí cả.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh… hừm.”
Ái Liên bất lực không cãi nổi cái người mặt dày mày dạn này thì cứ cau có lườm nguýt anh.
“Sao em không nói gì nữa? Anh nói thật đấy, anh thích em, hôm ở đám cưới…”
“Ôi ôi từ từ đã, anh thẳng thắn quá làm tôi ngại. Chuyện này để từ từ nói sau đi, mà anh tên gì ấy nhỉ?”
“Chào em anh xin tự giới thiệu, anh là Huy. Nguyễn Khánh Huy…”
“Cháu là Ốc… còn đây là bố cháu… Khánh Huy…”
Ái Liên chợt đỡ lấy trán mình, hàng mày đã vô thức nhíu chặt lại khi vừa có một dòng ký ức mơ hồ lướt qua trong đầu khiến cô mơ màng choáng váng. Khánh Huy thấy Ái Liên có biểu hiện lạ thì nụ cười ẩn hiện trên cánh môi đã thu lại mà vội đỡ lấy cô.
“Em sao thế?”
Tay anh đang giữ cánh tay cô rất chặt khiến Ái Liên bị đau thì co ngay lại cố ý né tránh, tay còn lại dơ lên vừa là ngăn cản vừa chấn an:
“Không sao, anh đứng xa một tí, ở gần anh tôi khó thở lắm…”
Khánh Huy bị cự tuyệt thì cứ đứng yên bất động nhìn cô nhăn nhó anh cũng thấy khó chịu theo. Ái Liên tựa người vào tường thở dốc, tay vẫn ôm lấy đầu càng lúc càng đau như muốn nứt ra đến nơi, lại ong lên vì một tiếng nói của ai đó, âm thanh trong trẻo quen thuộc vô cùng nhưng cô lại chẳng thể nhận ra đó là của người nào.
Sau một lúc điều hòa lại, Ái Liên vô thức quay người bỏ đi, bỏ mặc luôn người đàn ông vẫn đau đáu dõi theo từng biểu cảm của cô từ nãy giờ.
Khánh Huy vẫn không rời mắt khỏi bóng dáng liêu xiêu đang dần ra khỏi tầm với của mình. Sao cô ấy lại có thể quên anh chứ? Tại sao có thể nhớ ra tất cả mọi người chỉ trừ những thứ liên quan đến anh? Tại sao? Diễn đàn Vietwriter.vn
Giây phút Ái Liên xuất hiện trước mặt anh, thờ ơ với anh như hai người xa lạ, rồi cô ấy hỏi anh là ai? Đã khiến tim trong lồng ngực Khánh Huy như muốn ngừng đập.
…
Khánh Huy không bỏ cuộc, từ sau khi thổ lộ với Ái Liên, anh chẳng ngại mà công khai quan tâm cô. Nhưng vẫn là lén lút sau lưng ông Khải. Hết giờ làm việc buổi sáng, Ái Liên thay đồ về nhà. Tiết trời vào thu, không khí khá dễ chịu, cô định bụng sẽ đi dạo quanh quanh đường bao biển, từ lúc trở về Việt Nam, Ái Liên chưa có thời gian để lang thang tận hưởng không khí biển cả quen thuộc.
Vừa ra tới cửa bệnh viện mọi người tỏa ra các hướng, Ái Liên thong dong đi về phía bãi đậu xe ở bên hông bệnh viện. Bước chân cô chợt khựng lại vì cảm giác có người bám theo mình.
Bị phát hiện, người ở phía sau khẽ cười nhẹ rồi bước nhanh về phía cô. Ái Liên cau mày trong tích tắc đã quay ngoắt lại, cánh tay cũng dứt khoát vung lên nhưng rất nhanh đã bị chộp lấy.
Gương mặt xinh đẹp đã trở nên cau có, miệng theo đó cũng dẩu lên tính chửi nhưng ngay lập tức bị cái vẻ hiền lành chân chất của người kia làm cho dịu lại. Ái Liên khẽ thở hắt ra, phụng phịu:
“Anh thích chơi trò ú tim thế cơ à? Lần sau thì đi ở trước mặt đây này.”
“Em đi trước, chân anh đau có đuổi kịp đâu.”
“Sao anh không gọi, cứ lù lù đi theo làm cái gì?”
“Hì, xin lỗi em. Em hết giờ làm việc rồi đúng không?”
“Ừm!”
Ái liên lạnh nhạt chăm chăm nhìn anh, Khánh Huy nheo nheo nheo mắt mỉm cười đầy thân thiện, “Trời đẹp muốn rủ em đi dạo có được không?”
Vành môi mỏng chợt mím lại, Ái Liên quay trái quay phải nhìn trời nhìn đất rồi thu mắt về đặt vào người ở trước mặt. Khánh Huy vẫn giữ nguyên nét cười hiền hậu, kiên nhẫn chờ đợi cô.
Một phút trước, khi anh đề nghị thiếu chút nữa Ái Liên đã thốt lên rằng tôi cũng định đi dạo nhưng phải nén lại.
Cô không lấy xe nữa mà đi cùng xe với Khánh Huy, còn vì sao lại nhận lời đi cùng anh thì Ái Liên cũng không biết nữa, có thể lúc ấy cô bị ma nhập cũng nên.
Suốt đoạn đường từ bệnh viện tới khu dịch vụ bên đường bao biển hai người gần như không tương tác với nhau mấy, ngoài mấy câu xã giao và là Khánh Huy hỏi Ái Liên muốn đến chỗ nào.
Nắng nhạt màu chiếu lên mặt biển xanh màu ngọc bích ánh lên tia sáng lấp lánh làm lóa mắt người nhìn. Ái Liên đưa mắt hứng gió biển tạt vào, mái tóc đen tuyền bị hất ngược ra phía sau để lộ ra gương mặt hài hòa chuẩn mực, cô khẽ khép hờ rèm mi, hít sâu thở chậm tận hưởng hương biển mặn mòi thoảng qua chóp mũi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiếng sóng dạt dào vỗ vào chân bờ đá lúc bổng lúc trầm sóng sánh vui tai, Khánh Huy ở bên cạnh vẫn chăm chú nhìn Ái Liên không hề rời mắt.
Cô chợt bàng hoàng bừng tỉnh khi cả gương mặt mình bị ôm lấy, Ái Liên thảng thốt lùi người tránh né nhưng vừa gặp ánh mắt buồn thương của Khánh Huy thì lòng lại nhói lên rồi khựng lại.
Người đàn ông này lạ lắm, cứ tỏ ra nghiêm túc thế nào, anh ta nói muốn tán tỉnh cô, nhưng Ái Liên lại không cảm thấy sự háo hức hay vội vã của một người đàn ông mới quen đang muốn chinh phục người phụ nữ mà anh ta thích. Cảm giác cứ lặng lẽ bình thản, từng chút một lại gần, rồi bất thình lình có những cử chỉ động chạm như người thân quen gần gũi đã từng làm với cô vậy. Ở Khánh Huy, Ái Liên không quá ghét bỏ hay bài xích, chỉ đơn thuần là mọi thứ diễn ra quá gấp gáp và bất ngờ khiến cô buộc phải hoài nghi về động cơ tiếp cận mình của anh.
Hoàng Bách cũng từng nói Khánh Huy là một người đàn ông tốt, anh còn là cảnh sát sẽ không lừa bán cô sang biên giới đâu, khi ấy Ái Liên chỉ cho đó là một cách đùa, nhưng thời gian gần đây qua tiếp xúc, cô cũng dần cảm nhận được sự nghiêm túc và chân thành của anh.
Ái Liên mím chặt môi lại không cự tuyệt cứ để mặc cho Khánh Huy mang cả hai bàn tay thô ráp ôm lấy mặt mình, ánh mắt thôi loạn xoáy sâu vào đáy mắt anh, từ trong ngực trái bỗng rung lên một nhịp, khiến hơi thở cũng rơi sâu hơn.
Cô buột miệng hỏi:
“Có phải chúng ta từng quen biết nhau từ trước không?”
Khánh Huy không đáp, đáy mắt hun hút sâu như vừa ánh lên tia sáng, anh khẽ gật gật đầu. Ái Liên cắn nhẹ môi dưới, đánh liều hỏi tiếp câu sau:
“Có từng yêu nhau hay là mối quan hệ nào đó tựa tựa như thế không? Giống như đang theo đuổi… kiểu kiểu như vậy… cũng không biết phải giải thích thế nào cho đúng ý nữa…”
Lời nói của Ái Liên bỗng trở nên loạn, cô không biết phải giải thích cho Khánh Huy thế nào mới đúng thắc mắc của mình nữa. Lại sợ anh nghĩ rằng mình ham hố thì chốt hêm:
“Không phải tôi mê anh đâu, nhưng mà cứ có cảm giác anh rất thân quen. Anh đừng nghĩ tôi dễ dãi nhé. Trông tôi thân thiện dễ gần vậy thôi chứ không dễ xiêu lòng đâu.”
Khánh Huy vẫn im lặng, Ái Liên thì đã nóng hết cả mặt lên rồi, sao cô cứ có cảm tưởng như mình vừa làm một chuyện quê kệch hết sức như thế này. Liệu rằng anh ta có nghĩ rằng cô dễ dãi, mới tán tỉnh vài câu mà đã xiêu lòng rồi nói như thế để bật đèn xanh không nhỉ? Không cam tâm để bị hiểu lầm, Ái Liên gân cổ phân bua: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không biết anh có biết không, nhưng tôi từng bị tai nạn, mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng cứ có cảm giác bị quên mất một cái gì đó mà không tài nào nhớ ra được. Tôi không biết liệu anh có nằm trong phần trí nhớ bị mấy ấy không nữa nên mới hỏi thôi. Nếu không phải thì anh quên đi nhé! Hì.”
Giọng cô nhỏ dần rồi cười cười chữa ngượng mà không biết một câu hỏi vừa rồi đã khiến lòng người đàn ông kia nổi sóng, bao nhiêu thứ cứ rối tinh rối mù khiến Khánh Huy không biết phải làm thế nào cho phải. Yêu anh Ái Liên thật sự quá thiệt thòi, không biết liệu rằng mai đây khi cô nhớ lại tất cả có còn nguyện ý ở bên cạnh người đàn ông chỉ toàn mang lại khổ đau và bất hạnh này không? Liệu có phải phần ký ức đối với anh là thứ mà Ái Liên thật sự muốn quên đi nên mới không nhớ ra anh không?
Khánh Huy lúc này rối lắm, phải làm thế nào mới phải đây? Tiếp tục nói dối để dần tiếp cận giúp Ái Liên dần nhớ lại hay kể cho cô toàn bộ sự thật rồi nghe theo sự quyết định của cô?
Nhưng dù làm theo cách nào thì chính anh cũng biết bản thân mình sẽ không thể chấp nhận được kết quả nếu nó theo chiều hướng tệ đi, anh run run mấp máy:
“Ái Liên, chúng ta… Em cảm nhận được tình cảm của anh đối với em đúng không?”
“À anh có biết chiếc nhẫn này không?”
Khánh Huy gật gật đầu, miệng cười gương mặt lại hằn lên sự khổ sở,
“Nhẫn cầu hôn.”
“Ừ, tôi biết. Nhưng tôi đã có người yêu bao giờ đâu mà có nhẫn cầu hôn nhỉ?”
“Sao em không nghĩ là người tặng nó cho em là anh?”
“Ừm, có khi nào là từng yêu nhau cũng nên.”
Ái Liên bâng quơ, Khánh Huy lại bất ngờ hưởng ứng:
“Hay em cứ thử chấp nhận là như thế rồi cho anh một cơ hội đi.”
“Anh thử hôn tôi xem nào.”
“Ơ… hôn thật… à… ư…”
Ái Liên trợn mắt nhìn gương mặt cần kể trong gang tấc, cô chỉ nhất thời quên không dùng não mà đề nghị vậy thôi nhưng không ngờ Khánh Huy lại làm thật. Anh cứ như một cái máy, không nói không rằng ngậm lấy môi cô, mặc cho Ái Liên muốn mở miệng nói, nhưng cứ vừa he hé nhếch lên thì môi dưới đã bị gặm cắn, môi trên theo phản xạ mím lại cũng bị lưỡi anh nhanh chóng chen vào mà cưỡng ép tách ra. Cả gương mặt đỏ phừng phừng bị bàn tay to lớn chế trụ khiến Ái Liên muốn trốn tránh cũng không ngoảnh đi nổi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Môi hôn dần trở nên dịu dàng hơn, quyến luyến hơn cũng là lúc Ái Liên chịu thỏa hiệp mà miên man đáp trả, bàn tay siết chặt cố chống cự dần buông lỏng rồi bám lấy ngực áo Khánh Huy. Anh như cảm nhận được sự tiếp nhận tình nguyện ấy thì buông lỏng tay áp chế trên mặt Ái Liên, dần trượt xuống ôm lấy eo cô kéo ép sát vào người mình. Vòng tay rộng lớn bao bọc lấy, môi lưỡi anh càng tham lam càn quấy như muốn rút cạn đến hơi thở cuối cùng của đối phương.
Đầu óc Ái Liên cũng trở nên trống rỗng bởi sự ngọt ngào mà người đàn ông này mang lại, gió lạnh lướt qua khiến cô càng run rẩy mà vô thức nép sát thân người mảnh mai vào lồng ngực vững trãi đầy ấm áp kia, vòng tay anh cũng siết chặt như muốn mang thân hình mảnh mai khảm sâu vào da thịt không muốn buông rời.
Dưới chân bờ đá sóng vẫn đánh dạt dào, tà dương nhạt nhòa buông lơi sát mặt biển. Trong đầu Ái Liên mông lung vang lên một giọng nói, “... Đêm hôm ấy cũng ta có hôn nhau, là anh hôn em trước…”
Mi tâm bỗng nhíu chặt, khiến gương mặt xinh đẹp trở nên nhăn nhó khó chịu vô cùng, làm môi hôn cũng trật nhịp. Ái Liên bất thình lình ngoảnh mặt quay đầu né tránh, hô hấp trở nên dồn dập như người vừa ngoi lên từ đáy nước thiếu khí, hai mắt cố mở ra lại bất chấp nhắm nghiền vì cảm giác căng tức đang chèn ép đến phát đau trong sọ não.
Nhìn gương mặt nhăn nhó khổ sở của cô mà Khánh Huy cũng muốn đau theo, “Em sao thế? Khó chịu lắm à?”
“Đừng…”
Ái Liên loạng choạng hất tay Khánh Huy khi anh muốn lần nữa chạm vào người mình, cô ôm đầu ngồi thụp xuống, nước mắt không tự chủ liên tục ứa ra, là đau quá nên bật khóc, là bi thương chất chứa trong lòng vì một thứ quan trọng nào đó bị mất đi không sao tìm lại được nó khiến lồng ngực Ái Liên đau thắt theo, đau đến nghẹt thở.
…
Suốt chặng đường trở về cả hai không ai nói với ai câu nào. Khánh Huy chỉ lặng lẽ liếc nhìn Ái Liên qua gương chiếu hậu mà lòng dâng lên sự ân hận, tại anh ép nên mới khiến cô đau đớn khổ sở như thế này. Nếu buộc phải nhớ lại mà làm cô đau, anh thà cả đời này cứ như người xa lạ ở trước mặt Ái Liên còn hơn.
Sau khi đưa cô về nhà, Khánh Huy đi thẳng tới quán bar mà anh hay cùng mấy anh em tụ tập. Chưa đến bảy giờ tối nên bar khá vắng vẻ, anh chọn cho mình chỗ ngồi khuất góc rồi lặng lẽ châm thuốc, rót rượu, một mình gặm nhấm sự mất mát, thống khổ tầng tầng lớp lớp dâng lên trong lòng. Lời Ái Liên trước lúc quay lưng đi vào bãi đậu xe cứ văng vẳng bên tai Khánh Huy, “Tôi nghĩ anh đừng đến tìm tôi nữa. Chúng ta không hợp nhau đâu, ở bên cạnh anh tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở lắm. Đầu cũng đau nữa…”
Khi ấy anh chẳng cự cãi hay giải thích được câu nào chỉ chua xót mỉm cười thay cho sự miễn cưỡng đồng tình với cô mà thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Ái Liên mệt mỏi lê bước đi về phía cửa nhà, ánh nhìn rơi trúng mũi giày người đứng trước mặt thì giật mình ngước mắt nhìn lên. Bà Ánh Linh thấy con gái thì nhoẻn miệng cười hiền hậu, khiến gương mặt Ái Liên cũng chợt giãn ra theo.
“Mẹ đến lúc nào thế ạ?”
“Một lúc rồi, mẹ gọi con không nghe máy.”
Ái Liên vội lục tìm điện thoại mới phát hiện là có cuộc gọi nhỡ của bà thật, có lẽ do lúc đi đường cô mải suy nghĩ vẩn vơ về người đàn ông vừa bị mình cự tuyệt nên bà gọi mới không nghe thấy.
Đêm hôm ấy bà Ánh Linh ở lại cùng với cô, Ái Liên cứ trằn trọc trở mình liên tục khiến bà cũng khó ngủ. Cô vừa trở mình thì va vào ánh nhìn của bà liền cười gượng, “Mẹ chưa ngủ ạ?”
“Sao thế, khó ngủ à?”
Ái Liên mím môi gật gật đầu, lại khẽ thở dài một hơi. Phân vân không biết có nên tâm sự với bà nỗi băn khoăn đang chất chứa trong lòng hay không.
“Có tâm sự gì à? Nếu tin tưởng thì cứ nói với mẹ.” Bà nhẹ giọng mở lời, vừa vén tóc cô qua mang tai vừa chăm chú ngắm nhìn.
Ái Liên thật xinh đẹp, cũng có nhiều nét giống mẹ đẻ của cô.
“Gần đây có một người đàn ông hay đến gặp con, anh ta muốn tán tỉnh con.”
“Ai vậy?”
“Bạn của Hoàng Bách ạ.”
Bà Ánh Linh chột dạ, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên nét tự nhiên hỏi lại:
“Con thấy thế nào?”
“Cũng tốt nhưng mà…”
Nghĩ tới người kia, cô lại thấy khó chịu trong lòng thì thở hắt ra một hơi, dứt khoát buông lời:
“Con từ chối anh ta rồi, nhưng mà… con cứ luôn có cảm giác người đó rất thân quen. Mẹ, mẹ có biết người bạn nào của con tên là Khánh Huy không?”
“Khánh Huy?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên mím môi gật đầu, ánh mắt nhìn mẹ đầy hi vọng dồn bà Ánh Linh vào thế bí. Nhìn vào đôi mắt đượm ưu tư của cô khiến bà vừa muốn nói thật vừa muốn giấu, nhưng nghĩ tới những gì cô từng phải chịu thì bản năng người mẹ trong bà lại trỗi dậy mà làm trái với lòng mình lắc đầu đáp:
“Mẹ không biết nữa, con chưa dẫn người nào về ra mắt cả.”
“Vậy ạ! Thế thì là anh ta định phỉnh con rồi. Người thiếu trung thực như vậy từ chối là đúng đắn.”
Lời nói ra miệng thì là như vậy nhưng trong lòng Ái Liên lại dâng lên sự hụt hẫng vô hình, cô cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình đang hy vọng điều gì nữa. Nếu như câu trả lời của mẹ khác đi, rằng người đàn ông kia từng là người yêu của cô, hay cái gì đó đại loại là như vậy thì có lẽ sẽ khiến Ái Liên thỏa mãn hơn là một mối quan hệ vô nghĩa do chính anh ta tự bịa đặt ra như thế này.