-
Chương 45: Anh thích em
Nắm tay Khánh Huy theo đó cũng siết chặt, chân muốn bước lên nhưng ông Khải cứ kè kè ở kia, anh không làm sao được. Nắm tay Khánh Huy chợt buông lỏng rồi duỗi thẳng ra khi bàn tay xấu xa kia bất thình lình bị túm chặt lấy rồi vặn ngoéo ra sau khiến chủ nhân của nó đau đến méo mó mặt mày.
“Ái Liên em…”
“Ngứa tay à?” Ái Liên vẫn vô cùng điềm tĩnh, chỉ có giọng nói là đã đanh lại cùng ánh mắt sắc xéo đầy ghét bỏ là không giấu được đã ném vào mặt Tuấn Đức.
Khóe miệng Khánh Huy chợt đẩy lên đường cong vui vẻ, ánh mắt nhu tình dán chặt vào Ái Liên, kiên nhẫn xem cô trừng trị kẻ xấu kia.
Tuấn Đức bị Ái Liên phũ vừa đau vừa ngại với những người có mặt thì cố thu tay về. Anh ta gượng gạo cười cợt, Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em vẫn phũ phàng như ngày nào, chẳng nữ tính gì cả.”
“Nữ tính để mấy kẻ biến thái như anh sàm sỡ à?”
Một câu của Ái Liên làm Tuấn Đức méo mặt, bao nhiêu con mắt có mặt ở đó đều đổ dồn về phía anh ta, có cả giám đốc bệnh viện và bố Ái Liên.
Biết con gái thẳng tính, ông Khải đành nói đỡ vài câu coi như giữ cho Phó khoa sản tí mặt mũi, “Mấy người trẻ tuổi trêu đùa nhau ấy mà. Kệ bọn nó đi.”
Anh ta nhăn nhó gãi gãi đầu cố ý lảng sang chuyện khác mà không dám mon men lại gần cô nữa. Ái Liên sắc xéo liếc tên đàn ông đó một cái rồi nhếch khóe môi cười khẩy. Lâu không gặp mà anh ta vẫn chứng nào tật nấy không bỏ được.
“Nhìn gì nữa, chuẩn bị vào bàn uống rượu đi.”
Khánh Huy bất chợt bị Hoàng Vũ bá vai thì giật mình đứng thẳng dậy, lại thuận tay hất anh ta ra, ánh mắt nhu tình đã thay bằng cái lườm sắc xéo,
“Việc của ông à?”
“Người yêu ông cũng đáo để nhỉ? Thằng cha kia có vẻ mất mặt lắm, cum cúp chuồn lẹ thế kia cơ mà.”
Khánh Huy liếc mắt nhìn bạn thân một cái rồi khinh khỉnh cười cười, trong bụng đã thầm nghĩ đến tôi cô ấy còn làm cho mất mặt huống gì là người khác.
Ái Liên ở lại đám cưới đến khi Mc trên sân khấu thông báo khai tiệc, cô cáo lỗi với mấy vị khách cùng bàn để ra về trước vì lỡ một cuộc hẹn với cô bạn thân.
Trong lúc cô dâu chú rể đang chúc rượu ở bàn của bọn Hoàng Vũ thì Ái Liên đi tới. Trừ ba người bạn thân quen với cô dâu chú rể thì những người còn lại trong bàn tiệc đều không biết Ái Liên nên họ không mấy để tâm đến cô cho lắm.
Bọn Khánh Huy còn chưa ngồi xuống mà cứ đứng yên đấy, Hoàng Vũ đá mắt với Tuấn Trung cùng chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt của Ái Liên và Khánh Huy.
Nam My và Hoàng Bách cũng chung một tâm thế. Rõ ràng họ mới là cô dâu chú rể mà lúc ở trên khán đài trao nhẫn cưới, bị ông Mc hành đủ trò cũng không hồi hộp như lúc Ái Liên xuất hiện như thế này. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bị nhìn như sinh vật lạ, Ái Liên chẳng ngại mà bật cười:
“Sao thế em có ý định cướp rể đâu?”
Nam My cười giả lả, cố giải tỏa căng thẳng đáp lại:
“Chị cướp làm sao được của em.”
“Cứ thử nhả ra đi.” Ái Liên tinh nghịch đá lông nheo, Nam My bật cười theo.
Không hiểu thế nào nhưng cô không có cảm giác khó chịu khi biết tin Hoàng Bách kết hôn, nếu là trước đây chắc Ái Liên phát điên lên mất.
“Em có việc nên phải đi rồi, đến chúc mừng một chút thôi. À em là khách không mời mà đến ấy chứ, anh cũng có thèm mời em đâu. Quá đáng thật.”
Ái Liên vờ giận dỗi rồi lấy phong bì trong túi xách nhét vào tay Hoàng Bách, anh cười cười hỏi đùa:
“Bao nhiêu đây, đừng nhiều quá anh không có tiền mừng lại đâu.”
“Từ từ mở ra sẽ rõ, thôi muộn rồi em đi trước đã nhé!”
“Ừ, cảm ơn em. Đợi sau đám cưới vợ chồng anh mời em một chầu.”
“Chốt kèo.”
Ái Liên cười cười đá lông nheo với hai vợ chồng Hoàng Bách, lại tỏ ra thân thiện gật đầu chào bạn của họ, nhưng khi vừa chạm mắt người đàn ông bất lịch sự ở kế bên thì chợt khựng lại, đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười ngay lập tức đổi sắc, thay vào đó là cái lườm sắc lẹm có chút lạnh lùng đặt lên Khánh Huy. Anh gượng gạo dơ tay định chào thì Ái Liên đã quay ngoắt đi khỏi.
Hai người Hoàng Vũ và Tuấn Trung thì Ái Liên biết. Một người là anh họ của cô dâu, một người là khách quen ở bệnh viện của Hoàng Bách, người đàn ông còn lại thì cô cứ có cảm giác rất quen thân nhưng lại không nhớ đã từng gặp anh ta ở đâu, người kia lại cứ nhìn cô đắm đuối kiểu gì ấy khiến Ái Liên không mấy thoải mái.
Người đi rồi, Nam My tò mò xúi chồng mở phong bì ra xem, “Anh mở ra xem tình cũ mừng bao tiền nào. Em hóng ghê.”
Hoàng Vũ cười khẩy, “Ái Liên giàu thế chắc Hoàng Bách lại còng lưng trả nợ.”
Trong phong bì là một tấm thiệp đôi, vừa mở ra đã phảng phất mùi nước hoa mà Ái Liên hay dùng, đối với Khánh Huy nó khá quen thuộc. Trong khi bốn người kia háo hức xem thiệp thì Khánh Huy lại thẫn thờ khẽ khép nhẹ rèm mi hít một hơi thật sâu, thu vào cánh mũi hương thơm dịu nhẹ, lại ngọt ngào khó tả khiến anh nhớ mãi không quên, cảm giác như Ái Liên vẫn đang ở rất gần.
Hoàng Bách lẩm nhẩm đọc mấy chữ mà Ái Liên note lại trên tấm thiệp chúc mừng. Hoàng Vũ sốt ruột thì hỏi ngay, “Viết cái gì thế?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Vợ chồng Hoàng Bách nhìn nhau một giây rồi không hẹn cùng phì cười. Nam My dơ tấm thiệp ra cho họ cùng đọc. Nội dung ngắn gọn xúc tích vô cùng,
[Chúc mừng hạnh phúc, phong bì không có tiền đâu. Lần sau em cưới anh khỏi gửi tiền mừng.]
Hoàng Vũ chợt bật cười lắc lắc đầu, “Cô gái này vui tính thật. Trẩu thế này mà cũng nghĩ được ra.”
Mọi người vừa trở lại chỗ ngồi thì Ốc cũng được Hà My dắt tới trả cho bố. Mấy đứa trẻ ham vui chơi nhà bóng của trung tâm tiệc cưới ở tầng trên. Lúc lễ cưới diễn ra, Hà My chuồn xuống tham dự để mặc kệ chồng trông mấy đứa chúng nó, khi quay lại đã bị Hải Duy dỗi.
Thằng bé con nhà Hoàng Bách là đáo để nhất, nó cứ ôm chặt lấy Ốc không cho đi đâu, bắt anh phải chơi với mình vì mấy đứa khác nhỏ quá nó không tranh được.
Ốc mon men chen vào bám tay bố, Khánh Huy vừa lau mồ hôi cho con trai vừa hỏi han:
“Chơi vui không?”
“Cũng vui ạ! Mà Bát con cứ ôm Ốc chẳng cho đi xuống nhà gì cả bố ạ!”
“Thì tại em yêu quý Ốc mà.”
“Tạm chấp nhận được… Ơ mẹ kìa…”
Ốc tự nhiên reo lên rồi hất tay bố, nhao về phía người vừa biến mất sau cánh cửa hội trường đám cưới, Khánh Huy thảng thốt gọi với theo cả đống con mắt lo lắng có, hiếu kỳ có nhìn theo thằng bé. Không ngờ là Ái Liên vẫn chưa rời khỏi, khi nãy anh còn cảm thấy may mắn vì thằng bé không có mặt lúc cô xuất hiện vậy mà.
Bát nhỏ thấy Ốc chạy đi thì cũng tụt xuống khỏi ghế chạy theo, thằng nhóc lon ton thoắt cái đã đuổi sát nút, lanh lảnh gọi:
“Ốc đi đâu đấy, chờ em với đi… oa hu…”
Bát nhỏ bị vấp thảm ngã cái uỵch xuống sàn làm Ốc giật mình thì quay lại nhìn thằng bé khóc nức nở, hai đầu gối đỏ au, nước mắt dàn dụa khắp gương mặt.
Ốc cũng mếu máo vừa nhìn đứa bé đang khóc rống lên gọi mình, vừa nhìn ra cửa đầy phân vân.
Khánh Huy nâng Bát nhỏ lên, vừa xoa lưng vừa dỗ dành nó, thấy bố dỗ em rồi Ốc liền chạy ra. Nhưng trong chốc lát đã thấy nó quay lại, Ốc ỉu xìu đi đến trước mặt hai người, tay đưa ra xoa xoa má đứa trẻ đang đứng tựa trong lòng bố: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tự nhiên lại ngã, mẹ anh đi mất rồi…tại em đấy… bố ơi…”
Ốc mếu máo, cả người nó rung lên, nước mắt cứ thế ào ra, rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra là anh lớn mạnh mẽ trước mặt Bát nhỏ thì liên tục đưa tay lên lau lấy lau để. Khánh Huy chua xót ôm lấy mặt con trai, lời nói an ủi nghẹn lại không sao thốt ra được.
Suốt cả bữa tiệc Ốc đều nhắc bố chuyện nó nhìn thấy mẹ, Khánh Huy không phủ nhận cũng chẳng hùa theo. Bọn Hoàng Vũ và Tuấn Trung đành phải nói đỡ cho anh, phân tán sự chú ý của thằng bé. Họ thắc mắc lắm, sao tất cả mọi người Ái Liên đều đối xử rất thân thiện nhiệt tình và đối với Khánh Huy lại lạnh lùng xa cách như vậy. Tuấn Trung như này số, ghé tai Hoàng Vũ thì thầm:
“Ái Liên mất trí nhớ à?”
“Ai biết, cũng có thể lắm, mà mất trí nhớ sao vẫn nhớ Hoàng Bách?”
“Thì chỉ mất một phần thôi, quên đi một vài người, một vài sự kiện mà họ không muốn nhớ tới…”
Tuấn Trung chợt mím môi, Hoàng Vũ lắc lắc đầu lườm anh ta một cái. Chỉ riêng Khánh Huy vẫn bình thản, anh vừa lấy đồ ăn cho con trai vừa dỗ dành nó nhưng trong lòng lại bứt rứt khó chịu vô cùng.
Có lẽ nào Ái Liên lại chỉ quên mình bố con anh? Có phải như Tuấn Trung nói rằng anh là phần ký ức mà cô muốn lãng quên?
…
Hứa là một chuyện, còn có thực hiện lời hứa đó hay không lại là một chuyện khác. Từ lúc Ái Liên trở về, Khánh Huy đều không nhịn được mà thường xuyên lấy cớ đi khám lại mà đến bệnh viện chỉ để được nhìn thấy cô. Vậy là tính ra một tháng anh đi tái khám đến gần chục lần, cứ rảnh ra là tới. Đặc biệt là những ngày cuối tuần, đến Hoàng Bách cũng phải thắc mắc,
“Sao anh lại tới thế? Chân có vấn đề gì ạ?”
“Không, chả có vấn đề gì. Đi bình thường không ai để ý thấy.”
“Vậy anh đến làm gì thế? Tháng này anh đến viện hơi nhiều thì phải.”
Khánh Huy không đáp, chỉ khẽ nhún. Khi Hoàng Bách kịp hiểu ra vấn đề thì có người gõ cửa.
Người bước vào khiến Khánh Huy vừa mừng vừa chột dạ, hai mắt như muốn dán chặt lên người nữ bác sĩ kia. Nhìn biểu cảm đó của anh khiến Hoàng Bách không nhịn được cười, xong rất nhanh đã đằng hắng chỉnh giọng hỏi han Ái Liên để cô không phát hiện người anh em của mình lại ngơ ngẩn vì cô rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em tìm anh có việc gì thế?”
“Anh có khách à?”
“Ừ, nhưng không sao, anh ấy rảnh rỗi nên đến làm phiền thôi ấy mà. Có việc gì sao?”
“Em muốn khám bệnh.”
“Em bị bệnh sao?”
Giọng nam trầm đầy lo lắng vừa cất lên khiến Ái Liên cảm thấy lạ lẫm, cô hờ hững nghiêng nghiêng đầu nhìn vị khách kia của Hoàng Bách, giờ mới để ý là người từng gặp ở đám cưới của anh. Không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo thế nào, Hoàng Bách đành đuổi khách:
“Chờ anh một chút, anh Huy em bận rồi.”
Khánh Huy lúc này mới phát hiện mình hơi vô duyên thì né đi ánh nhìn săm soi không mấy thiện cảm của Ái Liên rồi tiếc nuối rời đi trước.
Nhìn theo bóng lưng rộng lớn của người vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Bách, Ái Liên khẽ cau mày rồi quay sang hỏi, “Người bạn này của anh hay nhỉ? Anh ta thích em hay sao mà lần nào gặp cũng nhìn người ta đắm đuối quá vậy, làm em phát ngại lên được.”
“Em ngại?” Hoàng Bách tỏ ra kinh ngạc, nhưng giọng điệu lại khá trào phúng.
“Bề ngoài em gai góc thế thôi chứ tâm hồn mong manh mềm yếu lắm, một chiếc lá rơi cũng làm em giật mình…”
“Thôi anh xin em, em đừng tấu hài nữa. Mà nếu anh ấy thích em thật thì sao? Em cũng nhiều tuổi rồi đấy.”
“Anh cũng chê em già? Em chả vội, em phải ở vậy cho anh tiếc ngẩn ngơ đi.”
Hoàng Bách khẽ lắc đầu rồi ngồi vào bàn làm việc viết giấy khám cho cô lại lén nhìn Ái Liên tỏ ra vui vẻ thế thì tâm tình bỗng trở nên phức tạp. Vậy đúng là Ái Liên thật sự quên mất Khánh Huy rồi.
…
Ái Liên nằm trên giường siêu âm, Hoàng Bách bôi gel lên đầu dụng cụ siêu âm xong quay lại đã giật mình vì tầm mắt rơi đúng vết sẹo dài ngang bụng dưới của cô. Ái Liên nhìn sắc mặt và ánh mắt có chút đờ đẫn của anh thì hơi nhổm người ngó xuống.
Tuy cô không phải người dễ xấu hổ hay ngại ngùng với người khác, nhưng vết sẹo chẳng đẹp tí nào này phơi ra cho người mình từng theo đuổi thấy cũng có chút bất an.
“Em cũng không biết là họ làm gì mà lại rạch rộng như vậy nữa. Nhìn như vết mổ đẻ ấy nhỉ?”
Gel siêu âm mát lạnh quết lên da thịt, đầu máy siêu âm dí xuống có lực khiến Ái Liên chợt gồng người.
Hoàng Bách cũng cảm nhận được thì buông lỏng tay, khi nãy nghe cô nói anh thật sự đã muốn thốt lên rằng đây là vết mổ đẻ chứ còn gì nữa, nhưng lại cố dằn xuống để không nói ra.
Nhìn vẻ mặt hình sự của Hoàng Bách, Ái Liên có chút lo lắng liền hỏi han: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em bị sao à?”
“Không, có nang trứng vừa vỡ ra nên có chút dịch thôi. Chắc sắp tới tháng. Không vấn đề gì cả đâu. Nếu muốn chắc ăn hơn em có thể siêu âm đầu dò.”
“Thôi khỏi cái đấy thì không cần đâu.”
Ái Liên cười cười, trong lòng tự nhủ cô vẫn còn là con gái làm sao mà siêu âm đầu dò được.
Sau khi nghe Hoàng Bách đọc kết quả Ái Liên tạm yên tâm thì khẽ gật gù. Chẳng qua là mấy ngày nay tự nhiên thấy khó chịu nên đi khám lại cho chắc ăn. Từ lần bị tai nạn tỉnh dậy, Ái Liên cũng rất thắc mắc về vết sẹo ở bụng dưới của mình, nhưng Ánh Dương lại nói do vụ tai nạn có ảnh hưởng đến cơ quan nội tạng và phần phụ nên họ phải làm phẫu thuật cho cô thì Ái Liên mới tạm chấp nhận.
…
Sau cuộc họp giao ban vào buổi sáng đầu tuần, khi các thành viên khác của khoa đã ra khỏi phòng, Hoàng Bách mới ý nhị thông báo với trưởng khoa, cũng là thăm dò thái độ của ông ấy,
“Hôm thứ sáu tuần trước cháu mới khám cho Ái Liên.”
“Con bé bị làm sao?”
“Không sao ạ! Nhưng mà còn đứa bé…”
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Tất cả đã qua rồi.”
“Dạ?”
Ánh nhìn đầy nghiêm khắc của ông Khải đặt vào Hoàng Bách khiến anh muốn thắc mắc lại không thể tiếp tục mở lời. Từ lúc khám cho Ái Liên, chuyện về đứa bé mà cô ấy từng mang thai cứ xoay vần trong đầu anh, rõ ràng đó là vết mổ lấy thai nhi, liệu đứa bé có bình an? Nhưng nếu còn sống vậy thì nó đã bị mang đi đâu? Giúp ông ấy che giấu bí mật về đứa trẻ là anh đã làm điều trái với lương tâm và sự tin tưởng của Khánh Huy và Ái Liên, nhưng nếu trong khoảng thời gian cô nằm viện bên Pháp, đứa bé không may mắn… thì sự thật ấy lại trở thành con dao sắc nhọn một lần nữa cào vào vết thương vẫn còn đang âm ỉ đau trong lòng họ mà thôi.
Không tìm được câu trả lời cho câu hỏi của mình, Hoàng Bách đành lòng rời khỏi phòng họp. Ông Khải đau đáu hướng mắt nhìn theo, ánh nhìn vừa vương nét buồn thương và vài phần bất lực.
…
Cuối tuần tiếp theo, Khánh Huy lại tới, anh thường chọn những ngày không có ông Khải ở bệnh viện. Dù không biểu hiện rõ ràng ra là bản thân đến chỉ để rình mò con gái ông ấy nhưng anh cũng ngại phải giáp mặt với vị nam phụ huynh kia. Lần nào chạm mặt nhau ông ấy cũng đều mang một biểu cảm là sự ghét bỏ với anh không chút kiêng nể nào. Các cụ chẳng hay bảo tránh voi chẳng xấu mặt nào sao? Anh cứ né đi vẫn là tốt nhất. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy biết mình làm như vậy là sai, không đáng mặt đàn ông nhưng lại nhớ Ái Liên không nhịn được mà nhắm mắt làm liều.
Thật ra anh có thể đường đường chính chính lướt qua mặt Ái Liên nhưng luôn mang tâm thế mình là người đi ăn vụng nên lúc nào cũng phải lén lén lút lút lại càng dễ thu hút sự chú ý và khiến người ta tò mò hơn.
Nhân viên y tế thấy Khánh Huy rất hay đi lạc sang khoa sản thì lấy làm thắc mắc lắm, lúc họ bàn tán với nhau thì Ái Liên lại vô tình nghe thấy được.
Theo ánh mắt của mấy cô gái, Ái Liên cũng ngoảnh lại nhìn theo, vừa bị phát hiện Khánh Huy đã vội quay người né tránh, nhưng vẫn lần nữa chưa muốn rời đi.
Nghe tiếng bước chân ngày một gần, Khánh Huy vẫn cố tỏ ra vẻ thản nhiên, trong đầu đã hình thành hai luồng suy nghĩ, nếu là nhân viên y tế hay bác sĩ thì sẽ chẳng sao. Còn nếu là Ái Liên anh sẽ giả bộ như đến tìm Hoàng Bách nhưng vô ý đi nhầm đường.
“Này anh!”
Vừa nghe tiếng quát của Ái Liên thì mọi suy nghĩ vừa vẽ ra trong đầu Khánh Huy đã như mọc cánh mà bay biến hết. Anh giật mình ngước mắt nhìn cô bác sĩ đang gườm gườm mắt nhìn mình trước mặt. Ái Liên khó chịu nhắc nhở:
“Tôi đang nói anh đấy.”
Khánh Huy gượng gạo mỉm cười:
“Anh đây.”
Lại là cái ánh nhìn chứa chan cảm tình ấy khiến Ái Liên vừa thổn thức cũng phát bực thì gắt lên:
“Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế hả? Không phải một lần mà là rất nhiều lần tôi thấy rồi đấy. Anh đừng có mà cãi.”
“Anh có cãi đâu.”
“Không cãi thì nói nhanh. Anh là ai? Tôi với anh có quen biết nhau bao giờ à? Hay là anh có ý đồ gì?”
Đáp lại lời cô là ánh nhìn vừa tình vừa buồn thương man mác cùng nụ cười hiền đang đậu trên môi Khánh Huy khiến Ái Liên bất giác cảm thấy đau lòng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nỗi đau ngoài da thịt rồi cũng sẽ có ngày lành lặn, nhưng việc đứng trước mặt người mình yêu thương, từng coi là tất cả mà cô ấy lại không nhận ra mình là ai, mới thật sự là tận cùng của đau khổ. Lồng ngực Khánh Huy lúc này như bị ai bóp lấy, căng tức, khó chịu vô cùng. Muốn nhào tới để ôm ấp lấy thân hình mảnh mai kia vào lòng, muốn nói với Ái Liên rằng anh rất nhớ cô ấy nhưng phải đành lòng kiềm chế lại. Được thấy cô bình an khỏe mạnh trước mặt như thế này đã là niềm hạnh phúc và ân huệ lớn lao mà ông trời dành cho anh rồi.
“Tôi đùa với nhà anh đấy à?”
“Anh thích em, muốn nhìn thấy em, đang có ý định tán tỉnh em. Em có đồng ý không?”
“Hử?”