-
Chương 43: Không lời từ biệt
Khánh Huy vội vã buông tay khỏi người anh ta rồi chạy biến theo thang bộ đi xuống. Hoàng Vũ vỗ vỗ vai người kia hai cái, khi anh ta quay đầu nhìn lại, thì nhận được nụ cười và lời cảm ơn từ người đàn ông điển trai nhưng lạnh như thép mà tim rơi cái thịch.
“Anh cười mà dọa chết tôi rồi!”
Khánh Huy đuổi theo đến xuống sân thì lão Minh đã lên xe ô tô lao ra khỏi bãi đỗ xe trên mặt đất, anh không kịp đợi bọn Hoàng Vũ lấy xe thì đã dùng chức vụ mà cưỡng chế mượn xe của người lái xe ôm đang ngồi đợi khách trên vỉa hè. Nhìn Khánh Huy rồ ga lao đi, bánh sau rơi xuống lòng đường cái khục khiến người lái xe ôm xót muốn đứt từng khúc ruột mà nhăn nhó khoát tay gọi với theo:
“Ơ ơ… anh công an đừng phá xe tôi đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lão Minh điên cuồng vít hết tốc lực bỏ trốn, đang giờ hành chính nên đường phố cũng vắng vẻ, những xe khác đang lưu thông trên đường thấy xe điên đi với tốc độ cao như vậy thì tự biết giữ mạng mà dạt hết vào vỉa hè.
Hoàng Vũ hạ lệnh cho cấp dưới liên lạc với bên giao thông phong tỏa toàn tuyến đường trong thành phố chỉ cần thấy xe hơi của lão chạy tới là cưỡng chế dừng lại.
Lão Minh liếc qua gương chiếu hậu thấy Khánh Huy đuổi theo phía sau thì cau mày rít lên:
“Mẹ kiếp thằng chó, mày ép ông đến cùng à?”
Lão dí chặt chân ga điều khiển chiếc xe lao đi vun vút. Cả người lão Minh dán chặt vào lưng ghế, gương mặt gian ác thoáng gợn chút hoang mang, quai hàm siết chặt, tay điều khiển vô lăng lạng lách trên đường.
Ở phía sau tiếng còi ủ của xe cảnh sát và tiếng loa thông báo các phương tiện đang tham gia giao thông nhường đường cho đội xe công vụ vang lên khắp cả con phố.
Người dân hiếu kỳ ngó nghiêng bàn tán, “Rượt đuổi kinh không? Không biết bắt vì tội gì nữa.”
“Chắc giấu hàng, không thì cũng tội phạm nguy hiểm.”
“Sợ quá đi thôi, tí nữa đâm phải mấy người.”
Lúc này ở nhà bà ngoại Ốc, Tuấn Trung và mấy người đàn em đã đứng trước cửa, họ nhấn chuông đến mấy lần nhưng cũng không có người nào ra mở cửa.
Anh dim mắt nhìn vào tấm cửa đúc bằng đồng nguyên khối với hoa văn chạm trổ hình rồng phượng tinh xảo toát lên mùi nhà có tiền, lại nghiêng đầu hỏi một người đứng kế bên:
“Cái cổng này bao tiền?”
“Ơ em không biết. Anh hỏi làm gì á anh?”
“Để tao còn phá.”
Mấy người ở phía sau không hẹn cùng phì cười. Tuấn Trung cũng hơi nhếch môi, nhưng rất nhanh đã trở lại với vẻ mặt nghiêm túc. Anh nghiêng đầu bảo với một người đàn ông gầy và đen, đầu nhuộm tóc màu hồng đứng kế bên trái, Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mở khóa cho anh.”
“Vâng!”
Chưa đầy ba phút, ổ khóa đã bật ra, chiếc khóa đồng bị vứt chỏng trơ dưới đất. Bốn người không chần chừ mà nhanh chóng bước vào. Cửa chính không khóa, chỉ đóng để đấy.
“Chúng mày là ai?”
Bốn người hờ hững đưa mắt nhìn nhau lại cùng một biểu cảm chán ghét nhìn kẻ đang đứng ở trên cầu thang tầng hai hỏi vọng xuống kia. Tuấn Trung khinh khỉnh hất hàm với người vừa phá khóa:
“Nó hỏi mày đấy.”
“Em nghĩ nó hỏi anh chứ?”
“Em thấy nó hỏi chúng mày anh ạ!”
Tuấn Trung gật gù, “Đoán xem nó bao tuổi.”
“Chắc tầm hai hai nhăm, hai sáu là cùng. Cái mặt non choẹt mà bày đặt đàn anh à.”
“Mày bao tuổi? Em ba mốt.”
“Vậy là nó láo đúng không? Chắc cô giáo nó đang dạy đạo đức dở thì nghỉ lấy chồng. Dạy lại nó đi.”
Tên kia tự nhiên lùi lại khi ba người đàn ông lù lù bước đến, Tuấn Trung thủng thẳng nhàn nhã đi phía sau để họ dọn đường.
Nghe tiếng la ó đầy đau đớn ở tầng dưới, tên còn lại ở trên tầng ba ngó xuống xem. Tuấn Trung khẽ cười nhạt xoay người đi lên trên ấy.
Nhìn thấy anh, không nói một lời tên kia đã siết chặt nắm tay mà xồng xộc lao xuống, dự là một đấm đủ khiến đối phương ngã ngửa xuống. Nhưng số hắn quá đen, chưa kịp đắc ý thì Tuấn Trung đã né được khiến tên kia theo đã lao xuống thêm một bậc, lại bị anh túm tóc kéo ngoắt lại khiến hắn phát đau mà la lên như lợn bị chọc tiết,
“A!!! Mẹ mày…”
“Tao không có mẹ!”
Dứt lời, nhanh như cắt anh đã cho hắn hai bạt tai đau đến xây xẩm mặt mày, máu miệng ứa ra khóe môi đủ biết lực đạo dồn lên mạnh tới cỡ nào. Tuấn Trung lại tiện chân đạp cho hắn một phát nữa, chỉ trong một nốt nhạc tên đó đã nằm đo sàn ở giữa cầu thang của hai tầng cùng với tên còn lại. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ở trong phòng nghe tiếng đánh đấm và la ó ầm ĩ khiến bà ngoại Ốc hoảng sợ vô cùng, bà không biết đã có chuyện gì xảy ra thì cứ run rẩy ngồi thu lu trong trên giường, tay ôm chặt cháu đang ốm sốt. Ốc nghe tiếng động thì hiếu kì thều thào:
“Ai đến đấy hả bà? Có phải bố đến không?”
“Bà không biết.”
“Bà gọi bố Ốc chưa bà?”
“Bà nhờ chú lắp bình năng lượng mặt trời nhà bên báo giúp rồi, lúc đấy Ốc cũng nghe thấy mà phải không?”
Thằng bé khò khè thở, mệt nhọc gật đầu. Lúc sáng bà ngoại Ốc đang cho cháu ăn, thì nghe tiếng người rì rầm gọi nhau ngoài cửa sổ phòng mình, lúc bà ngó ra mới phát hiện là thợ lắp bình năng lượng mặt trời cho nhà hàng xóm, mà nóc nhà kia lại ngay gần kề với ô cửa sổ tầng ba nhà bà. Hai nhà sát vách nhau. Bà ngoại Ốc rón rén ra chốt cửa rồi nhỏ giọng nhờ vả. Thật may họ chẳng nghi ngờ mà gọi giúp luôn nên bọn Tuấn Trung mới kịp thời tới giải cứu.
Cánh cửa chợt bật mở làm bà ngoại Ốc giật thót mình, nhìn người đàn ông cao ráo, gương mặt vuông vức sáng sửa, mắt sâu với xương mày cao vừa nhíu lại đã giãn ra đầy thân thiện thì bà cũng bớt căng thẳng đi phần nào.
“Các cậu là ai?”
“Cháu đến đón Ốc.”
Nghe nhắc đến tên mình, thằng bé đã nhao lên, mấy người ở phía sau thì nó không biết là ai nhưng thấy Tuấn Trung thì nhoẻn miệng cười:
“A chú Trung, phải bố bảo chú đến cứu Ốc không?”
“Ừ, con mệt nhiều không?”
“Ốc đau đầu lắm, nóng người nữa. Bố mẹ Ốc đâu rồi chú?”
“Bố đi bắt kẻ xấu rồi, mẹ thì đang ở trong bệnh viện. Chú đưa Ốc tới bệnh viện để bác sĩ khám cho nhé!”
“Vâng!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuấn Trung đón lấy thằng bé từ trong tay bà ngoại nó, nhưng vừa sờ tay lên trán thằng bé thì đã cau có mặt mày, Ốc vẫn đang hầm hập sốt, người nóng rực như hòn than. Anh lại khẽ cảm thán:
“Sao lại nhẹ đi rồi hả Ốc?”
“Tại bị ốm đấy chú.”
“Khổ thân, chú đưa về phải ăn thật nhiều biết chưa? Bà nội mà thấy thế này có mà khóc hết nước mắt.”
Cả người Ốc ngả rạp vào ngực Tuấn Trung, rưng rưng mếu máo, “Bà nội ghét Ốc rồi.”
“Ai bảo?”
“Mấy ngày nay bà có gọi Ốc đâu… Ốc không phải con của bố… không phải cháu của bà nên bà ghét Ốc rồi chú ơi! Chú là bạn của bố… chú có ghét Ốc không chú?”
Tuấn Trung lặng lẽ lắc đầu, mấy lời nó nói thật khiến người khác đau lòng. Anh vừa xoa lưng vừa vỗ về đứa trẻ:
“Không ghét, thương không hết chứ ở đấy mà ghét à? Ngoan không được khóc, mọi người đều lo cho Ốc hết, mấy ngày Ốc mất tích bố Huy lo đến mất ăn mất ngủ đấy biết không?”
“Vâng ạ!”
Ốc mệt nhọc gật đầu rồi vòng tay ôm lấy cổ Tuấn Trung để anh mang tới bệnh viện.
Ốc nhanh chóng được đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ vừa khám vừa lấy máu xét nghiệm, bước đầu cho thằng bé truyền nước hồi sức. Mới có mấy ngày mà nó chỉ còn da với xương, gương mặt xanh xao, hai mắt lờ đờ mệt mỏi.
Bà ngoại ở bên cạnh sốt sắng hỏi han bác sĩ:
“Tình hình cháu tôi thế nào hả bác sĩ?”
“Nghi là sốt virus, cũng có thể là sốt xuất huyết. Để xem kết quả xét nghiệm máu thế nào. Ở nhà đã cho thằng bé uống những thuốc gì rồi?”
“Thuốc hạ sốt thôi ạ!”
Bác sĩ gật gù đưa thêm thuốc và oresol bảo bà pha cho cháu uống thay nước lọc rồi rời đi.
Ốc sốt li bì, trong lúc mê sảng thằng bé cứ luôn miệng ú ớ gọi bà nội rồi ứa nước mắt. Bà ngoại ở bên cạnh thương lắm cứ khóc theo nó. Bà mượn điện thoại của Hoàng Bách gọi điện cho bà nội của nó. Lúc nghe giọng bà ngoại Ốc, mẹ Khánh Huy đã định ngắt máy, nhưng bà ấy vừa khóc vừa xin lỗi thì lại thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Chị đến với Ốc có được không? Nó đang nằm ở bệnh viện, Ốc sốt cao lắm chị ơi!”
Nghe bà ngoại thằng bé nói thế, bà nội có chút lo lắng, định lên tiếng hỏi han xong lại cố dằn lòng nói cứng:
“Sao tôi phải đến, cháu nhà mấy người thì tự đi mà chăm sóc.”
“Xin chị đấy, nó sốt cao lắm, cứ gọi bà nội thôi. Mấy ngày nay nó chẳng chịu ăn cái gì cả, ông ngoại nó nhốt hai bà cháu trong nhà, thằng bé sốt mấy ngày rồi… bạn thằng Huy đến cứu nên mới… em…”
“Sao mấy người ác thế hả?”
Bà nội Ốc nghe nói cháu bỏ ăn mấy ngày lại còn sốt cao thì chẳng nghĩ được gì nữa mà vứt hết ấm ức và ghét bỏ xuống rồi chạy ngay đến bệnh viện với thằng bé.
Nhìn đứa trẻ nằm sốt li bì, cái môi nó sưng mọng khô khốc vì cơn sốt mà mẹ Khánh Huy đau muốn đứt từng khúc ruột. Họ mang nó đi, hành hạ nó còm cõi đáng thương như thế này đây, bà vừa chì chiết bà ngoại thằng bé, vừa run run lau mặt lau người cho cháu. Bà ấy biết gia đình mình là người sai thì chỉ biết sụt sùi cam chịu.
Bị động vào người, Ốc khó chịu cứ ngọ nguậy, nhưng vừa he hé mắt thấy bà nội thì nó đã lồm cồm muốn dậy, bà sợ cháu cử động làm kim truyền cắm chảy máu thì ghìm nó ép nằm xuống.
Hai mắt nó cố mở thật to để nhìn bà cho rõ, Ốc bám lấy tay bà, mếu máo gọi:
“Bà nội!”
“Bà đây! Ốc còn đau ở đâu không?”
Thằng bé rưng rưng gật đầu, tay chỉ lên đầu, “Đau ở đây, với nóng người ạ!”
“Ừ, bà biết rồi, bác sĩ bảo Ốc bị sốt virus rồi nên là phải nằm viện để chữa trị cho mau khỏe nhé!”
“Vâng!”
Bà vừa định đi cất cái khăn ẩm với chậu nước vừa lau mặt cho nó thì Ốc đã mê tơi túm lấy tay bà kéo lại, “Bà đừng bỏ Ốc đi mà.”
“Bà có bỏ Ốc đi đâu, bà đi cất cái chậu thôi.”
“Chị đưa em cất cho, chị ở lại với Ốc.”
Đưa lại chậu nước cho bà ngoại thằng bé, mẹ Khánh Huy ngồi xuống bên cạnh cháu, xót xa vuốt ve cái mặt bé xíu, xanh rớt cả đi của nó mà không khỏi đau lòng. Ốc chớp mắt một cái, nước mắt còn đọng trên mi chợt chảy dài xuống, chạm vào tay bà. Nó lại mếu máo: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bà ơi, Ốc không phải là cháu của bà hả bà?”
Lời nó hỏi, làm bà nghẹn họng. Sự tức giận và ghét bỏ qua đi rồi, lúc này chỉ còn sự thương cảm đối với đứa trẻ đáng thương này mà thôi. Bà ôm mặt nó, vuốt ve gò má đáp:
“Không phải cháu bà thì cháu của ai?”
“Ông ngoại bảo Ốc không phải con của bố. Vậy bà không phải là bà của Ốc à? Ốc chỉ thích làm cháu của bà nội thôi, chỉ thích là con của bố Huy thôi bà ơi! Bà đừng ghét Ốc bà ơi! Hu hu… Ốc không thích ở nhà ông ngoại đâu… hu…”
Thằng bé cứ thế tu tu khóc, hai cái mắt nó lại dính sập vào với nhau, tiếng nức nở bật ra khỏi miệng, cả người rung lên không ngừng trong vòng tay của bà nội. Bà ôm nó chặt lắm, cuống họng cũng đau tức theo, hốc mắt thì đã cay xè hoen đỏ. Cha bố cái thằng chó con, câu nào nó nói cũng làm bà mềm lòng, làm sao mà ghét nó được. Bà ôm Ốc thủ thỉ:
“Ừ không ở nhà ông ngoại, Ốc ngoan không khóc nữa, nghe lời bác sĩ để nhanh khỏe rồi về nhà với bà nhé!”
Ốc sụt sịt gật đầu, ngước mắt lưng tròng đầy ngấn nước lên nhìn bà, “Bà đừng đuổi Ốc nữa bà nhé. Đừng ghét Ốc bà nhé… Ốc nhớ bà nhiều lắm… chỉ thích ở nhà với bà thôi.”
“Ừ, bà không ghét Ốc, bà xin lỗi. Con chó con của bà, làm sao lại không chịu ăn uống để gầy nhom như thế này…”
Bà vừa nói vừa bật khóc, cứ sờ tay lại nắn chân, đụng chỗ nào cũng chỉ thấy xương nhô lên không thì xót lắm. Toàn xương xẩu như thế này ăn bao nhiêu nó mới lại được?
…
Lão Minh bị đuổi đến đường cùng thì đâm ra cùn, mọi chướng ngại trên đường lão đều không ngán, đã mấy lần xe muốn vượt đều bị lão tạt đầu. Khánh Huy vừa đuổi sát đuôi xe, lão lại vút lên tăng tốc. Đến đoạn đường đông dân cư, lại có trường học, đúng giờ các cháu tan, đám trẻ ùa ra cổng trường, có mấy đứa đã dắt xe đạp xuống đường.
Khánh Huy ra sức bấm còi, lão Minh nhận ra điều anh đang cố gắng làm là cảnh báo đám học sinh kia và muốn lão giảm tốc độ thì khẽ nhếch khóe miệng.
Nhận thấy lão không hề có ý thỏa hiệp, thì sự phẫn nộ trong Khánh Huy càng dâng cao, nắm tay siết chặt tay lái, răng bặm chặt môi, chân mạnh mẽ về số vít ga hết tốc lực vượt lên trước ép xe ô tô buộc đánh lái vào lề đường, nhưng xem ra lão muốn sống mái với anh. Khánh Huy ra sức gào thét yêu cầu lão giảm tốc độ:
“Lê Hồng Minh, ông đừng giãy chết nữa. Dừng xe lại ngay…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Xe ô tô càng cố ý ép xe máy muốn vượt lên trước, vỏ xe va chạm phát ra tiếng tia lửa điện, Khánh Huy vừa điều khiển xe giữ thăng bằng, vừa cố để không bị lão ép ngã. Thấy anh không có ý định bỏ cuộc, lão Minh tức tối chửi thề:
“Thằng chó, mày muốn chơi với bố mày à con?”
“Dừng xe lại, ông không thoát được đâu.”
Lão liếc nhìn anh một cái rồi gian xảo nhếch khóe miệng lên, chỉ một giây trước khi gương mặt gian ác hiện rõ sự độc tàn. Đám trẻ không qua đường nữa mà lùi hết lên vỉa hè cũng là lúc cả hai chiếc xe cùng lao tới, xe máy vẫn áp sát thành ô tô. Khánh Huy còn chưa kịp thở phào thì một quả bóng từ đâu lăn ra giữa đường, tiếp theo là một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, lưng cõng cặp sách, hớt hải lao theo.
Trong lúc anh không đề phòng vì bị đứa trẻ thu hút, lão Minh thừa cơ tăng tốc vọt lên phía trước. Khoảng cách từ xe ô tô đến chỗ đứa trẻ dần thu hẹp. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thằng bé chẳng mảy may nghe thấy tiếng đám trẻ ở phía sau lưng láo nháo gọi nó quay lại mà vẫn cúi xuống nhặt bóng lên.
Chỉ trong tích tắc tiếng va chạm ầm ầm phát ra khiến tất thảy những người có mặt đều sững sờ chết lặng.
Xe máy bị hất văng cày xuống mặt đường phát ra âm thanh ghê rợn, xe ô tô phanh cháy đường rê bánh va vào vỉa hè rồi lật nhào mấy vòng trước khi rơi ầm ầm xuống nền đường bê tông, khói bốc lên nghi ngút. Người ở trong xe ở tư thế ngồi, đầu nghẹo sang một bên bất động, mặt và cổ găm đầy mảnh kính vỡ, má.u từ động mạch cổ chảy tong tong xuống ngực, xuống bụng khiến chiếc áo sơ mi mặc trong ướt đầm đìa. Dự là lành ít giữ nhiều.
Ở cách đấy một đoạn, Khánh Huy nằm sấp trên mặt đường, trước mắt anh mọi thứ đều mông lung mờ ảo, muốn đứng lên nhưng không sao đứng được, cảm giác như có cái gì đó đã gãy rời mà cứ mỗi lần muốn nhúc nhích lại đau đến tận xương tủy.
Vì cứu đứa trẻ anh không tiếc thân mình vít hết ga hết số chặn đứng đường ô tô, không gian xung quanh vụ tai nạn thảm khốc bỗng chốc trở nên ồn ào, tiếng kêu thét inh ỏi, tiếng hô hào gọi cứu thương và tiếng còi ủ của cảnh sát ngày một gần hòa lẫn vào với nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn độn xô bồ.
Thần trí Khánh Huy dần trở nên mờ nhạt, hai tai ù đi không còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa, tầm nhìn cũng trở nên thu hẹp, bóng tối choán hết ánh sáng trước mắt anh. Trước khi dần mất đi ý thức, Khánh Huy thoi thóp tự hỏi, “Ái Liên, có phải khi đó em cũng đau như thế này đúng không? Anh xin lỗi…”
“Huy! Huy! Ông nghe tôi nói không? Huy!”
“Nhanh đưa anh ấy lên xe cấp cứu! Lão Minh chế.t tại chỗ rồi.”
Hoàng Vũ bị đẩy ra để cho nhân viên y tế làm việc, sau khi băng nẹp toàn thân Khánh Huy được đưa đến bệnh viện một cách nhanh chóng nhất, dưới sự thúc ép của anh ta.
Bệnh nhân là một cảnh sát, lại thêm một cảnh sát nữa đang điên cuồng thúc giục khiến những nhân viên y tế có mặt trên xe lấy làm áp lực vô cùng.
Băng ca vừa được hạ xuống khỏi xe đã nhanh chóng thẳng hướng phòng cấp cứu đẩy đi, cùng lúc ấy một chiếc băng ca khác cũng từ trong thang máy được đẩy ngang qua, là Ái Liên được đưa ra khỏi viện để tới sân bay sang Pháp tiếp tục chữa trị.
Bà Ánh Linh đi theo bên băng ca của con gái nhác thấy bóng cảnh phục màu xanh thì liếc mắt nhìn sang, chỉ thấp thoáng thấy được sườn mặt của người nằm trên ấy bởi tầm mắt đã bị Hoàng Vũ và bác sĩ bên cạnh che đi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bánh băng ca ma sát với nền nhà vang lên tiếng lọc cọc, hai bên hai hướng, khoảng cách trở nên xa vời.Khánh Huy được đẩy vào phòng cấp cứu. Ái Liên được đẩy ra xe vận chuyển bệnh nhân của bệnh viện đã mở cửa trực chờ sẵn. Giây phút được đẩy vào xe, từ khóe mắt cô dòng lệ nóng hổi chợt rịn ra rồi âm thầm lặng lẽ biến mất dưới mai tóc.
Từ giây phút này Ái Liên và Khánh Huy chính thức chia xa, duyên tình hai người dường như đi vào ngõ cụt.Hai người họ, đã có lúc quấn quýt tưởng chừng là mãi mãi không rời xa, nhưng hóa ra cuối cùng lại đường ai nấy đi không lời từ biệt.
---