-
Chương 15: Đánh ghen ngược
Ái Liên lưỡng lự, lại đưa mắt nhìn Ốc, tuy đẩy được quả bóng sang cho thằng bé, hợp thức hóa việc muốn đi đón bố nó nhưng lại ngại mọi người ở cơ quan Khánh Huy nhìn thấy, nhất là Nam My. Cô ấy làm cùng phòng với Khánh Huy, là cấp dưới của anh, chắc chắn giờ này còn chưa về, lỡ chạm mặt sẽ bị trêu.
Ái Liên cố tình nấn ná ở trường Ốc thêm mười phút, căn đúng giờ mới đưa nó tới cơ quan đón Khánh Huy. Anh thế mà suốt ba mươi phút ấy lại liên tục nhìn đồng hồ, việc mà chưa bao giờ vị thiếu tá này để ý trong suốt thời gian làm cảnh sát từ trước đến nay.
Nam My hoàn tất hồ sơ mang sang cho Khánh Huy xem, thấy anh đã thu dọn xong thì lấy làm lạ lẫm, cứ tròn mắt nhìn:
“Ủa, nhà anh có việc gì sao ạ?”
“Không, sao thế?”
“Bình thường em xong việc từ đời rồi mà anh vẫn còn ngổn ngang, sao nay chuẩn bị về sớm quá vậy?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy không giấu giếm, tặc lưỡi đáp:
“Ốc đến đón anh.”
“Hử? Ốc đi bộ đến đón anh à?”
Bị ánh mắt đầy kinh ngạc lại có chút săm soi của Nam My nhìn vào, Khánh Huy có chút ngại thì tủm tỉm lắc lắc đầu, cố làm ra vẻ nghiêm túc mà xem ra không qua mắt được Nam My.
“Ý giời, chắc là cô bác sĩ của nó đến đón cùng đúng không? Anh cãi đi.”
Khánh Huy không cãi, chỉ cười cười rồi nhận lấy hồ sơ mà Nam My mang tới để gọn gàng trên bàn của mình. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng có chút lúng túng của anh khiến cô không nhịn được cười. Có phải đàn ông nào khi yêu vào rồi, thì dù có mặt sắt lạnh lùng cũng sẽ trở nên bẽn lẽn thẹn thùng giống như sếp của cô thế này không nhỉ?
Suốt đoạn đường từ cơ quan trở về nhà, Khánh Huy đều từ gương chiếu hậu lén nhìn người ngồi bên cạnh. Hôm nay Ái Liên mặc đồ khá đơn giản, mà thật ra ngày nào đi làm cô cũng mặc thế này. Áo sơ mi và quần âu, lúc nào cũng cắm thùng nghiêm chỉnh vậy mà Khánh Huy lại thấy thuận mắt vô cùng.
Ái Liên hết hát hò cùng Ốc, thì lại quay sang hỏi han bố nó:
“Lúc nãy anh bảo có vụ sập hầm lò à? Có nghiêm trọng không?”
“Hai người bị thương, và một căn nhà ở gần đó bị sập. May không có thiệt hại về người.”
“Sợ thế, sao lại có nhà dân ở khu mỏ vậy?”
“Mỏ than thổ phỉ, khai thác trái phép được xây dựng ở giữa khu dân cư ấy em. Cứ đánh sập hầm này nó lại đào hầm khác, tận khai hết các vỉa than ngầm gây sụt lún, đứt gãy tầng địa chất quanh khu vực ấy.”
Ái Liên gật gù coi như đã hiểu, chuyện than thổ phỉ bao nhiêu năm nay vẫn là vấn đề nhức nhối của thành phố Biển mà các cấp chính quyền chưa triệt để giải quyết được. Cứ hầm này bị đánh sập là bọn chúng lại đào hầm mới, nhiều khi ở ngay giữa lòng khu dân cư, nhưng người dân thì sợ bị báo thù nên biết cũng chỉ im lặng. Hoặc có nhiều hộ còn cộng sinh với chúng, thành ra khi cơ quan chức năng phát hiện hoặc có sự cố như lần sập hầm lò này thì vỉa than ngầm và địa chất khu vực ấy đã bị bọn khai thác than trái phép đục rỗng hết rồi còn đâu.
Xe dừng trước cổng, Ái Liên cho Ốc xuống trước rồi chạy tới nhấn chuông, đợi bà nội Ốc ra mở cửa.
Khánh Huy vừa xuống xe thì cô đã định đi vào, anh khó hiểu nhìn theo.
“Để tôi đánh xe lên vỉa hè cho.”
“Làm gì chứ? Tôi về đây.”
“Tối không bận thì ở lại ăn cơm rồi hãy về. Sao em phải vội vậy?”
Ái liên trân trối nhìn Khánh Huy, tay trái anh ấn giữ cửa xe, tay phải đưa ra muốn lấy lại chìa khóa, rõ ràng là không muốn cô về. Ốc nghe thấy bố mời Ái Liên ở lại thì lon ton chạy đến bám chân cô:
“Cô ở lại tắm cho Ốc nữa. Ốc thích cô tắm cho lắm. Cô nhớ!”
Ái Liên bỏ qua ánh nhìn như muốn đốt mắt người khác của bố thằng bé mà cúi xuống, vừa xoa đầu vừa cười cười nói nói với nó:
“Được, chúng ta vào nhà thôi, bà ra rồi.”
Dứt lời, cô lặng lẽ nhét chìa khóa xe vào tay Khánh Huy, cái đụng chạm lướt qua rất nhẹ nhưng lại khiến cả hai đều bồi hồi khó tả. Anh đứng yên bất động nhìn theo hai cô cháu tươi cười chào bà nội Ốc mất một lúc rồi mới sực nhớ ra phải đánh xe lên vỉa hè.
Bà nội Ốc bảo Ái Liên cứ lên tắm cho nó trước, còn cơm nước bà nấu ù một cái là xong. Cô đi đón Ốc giúp, nên bà có thời gian đã sắp sẵn đồ ăn tươi sống chỉ việc nấu, nồi canh rau muống cũng luộc xong đang còn xanh ngắt, tỏa khói vòng vòng.
Ái Liên tắm xong cho Ốc, thì áo cô cũng ướt đẫm một mảng trước ngực, vừa do mồ hôi, vừa do lúc Ốc nghịch là cái vòi hoa sen rơi xuống đất, phụt thẳng nước vào người Ái Liên.
Cô lau tạm mặt và tóc cùng áo ướt bằng khăn khô rồi mặc đồ giúp Ốc, Ái Liên nhìn quanh phòng cố tìm kiếm thứ gì đó.
“Ốc, cháu có biết máy sấy tóc ở đâu không?”
“Ở trong phòng bố ạ! Hôm qua bố sấy tóc, để Ốc đi lấy cho cô.”
“Cảm ơn Ốc.”
Ốc tụt xuống khỏi giường, nguẩy mông chạy đi. Ái Liên đợi mãi không thấy thằng bé quay lại thì đi sang bên phòng Khánh Huy, anh treo máy sấy trên móc áo hơi cao nên thằng bé cứ nhấp nhổm mãi không lấy được.
“Để cô lấy cho.”
“Hai người làm gì vậy?”
Ái Liên giật mình xoay người nhìn lại, Khánh Huy từ trong phòng tắm đi ra, tóc ướt nước nhỏ dòng dòng xuống vai, xuống ngực áo đang phập phồng lên xuống. Từng mảng cơ săn rắn ẩn hiện thu hút mắt nhìn, Ái Liên lại bị hình thể ưa nhìn kia làm cho mê mẩn thần hồn, khi Khánh Huy bước đến ngay trước mặt mới sực tỉnh hoàn hồn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô run run bám vai Ốc, ngước mắt nhìn anh,
“Mượn anh cái máy sấy. Tôi tắm cho Ốc bị ướt áo.”
Ánh mắt Khánh Huy rơi trúng mảng ướt nước phía trước Ái Liên, áo sơ mi sáng màu gặp nước bỗng trở nên trong suốt, thấp thoáng ẩn hiện thứ mịn màng bị che bên dưới. Khánh Huy nín thở mím môi nở nụ cười gật gật đầu, nhưng chỉ hai giây thì đã đưa tay bám vai Ái Liên kéo lại khi cô muốn đi ra khỏi phòng.
“Không phải sấy nữa, em mặc tạm áo của tôi đi, cởi ra cho đỡ khó chịu, mẹ tôi nấu xong cơm rồi.”
“Được không?”
Khánh Huy không đáp, chỉ gật đầu rồi đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông của anh đưa cho Ái Liên mặc tạm.
Cô đưa lại máy sấy cho Khánh Huy rồi lẳng lặng dắt theo Ốc trở về phòng của bà nội nó thay đồ, trước khi Khánh Huy kịp bảo cứ ở đây thay cũng được.
Ái Liên tự nhìn mình trong gương, cái áo này quen lắm, cô lại túm ngực áo đưa lên mũi ngửi. Mùi nắng vương trên áo cực kỳ dễ chịu, cái áo này là lần trước trong lúc say, Ái Liên nôn ra áo của mình, Khánh Huy đã mặc cho cô. Trái tim cô gái tự nhiên đập dồn, mặc áo của anh mà cả người lại như mang cảm giác được Khánh Huy ôm trọn trong lòng.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, lâu lắm rồi ngôi nhà này mới lại rộn rã tiếng cười của phụ nữ và con trẻ. Ốc ngồi giữa Ái Liên và Khánh Huy, mẹ anh ngồi đối diện, cứ lặng lẽ ngắm nhìn ba người họ rồi vô thức nở nhẹ nụ cười. Ái Liên yêu quý Ốc bà cũng thấy an lòng, nhưng vẫn còn lấn cấn nhiều chuyện. Hôm vừa rồi Hồng Ánh lại đến nhà tìm Khánh Huy, bà cứ sợ cô ta mãi đeo bám, trịch thượng xen vào giữa hai người gây hiểu lầm, sẽ khiến Khánh Huy không tìm được hạnh phúc mới.
Gần mười giờ tối, Ái Liên mới ra về, Khánh Huy tiễn cô. Ái Liên vừa chạm vào cửa xe thì thảng thốt kêu lên:
“Cái gì thế này?”
“Sao thế?”
Khánh Huy vội bước sang phía bên ấy, trên kính và thân xe đầy vết trầy xước do vật cứng cà vào. Anh cáu kỉnh tay chống hông đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề yên ắng, chưa từng có chuyện như thế này xảy ra ở khu phố nhà anh. Ái Liên cũng bực, khẽ bặm môi, còn chưa biết phải xử trí thế nào thì Khánh Huy đã lên tiếng:
“Vị trí này camera ở cổng chiếu tới, chúng ta vào kiểm tra.”
“Được”
Nhìn hình ảnh kẻ phá hoại đang điên cuồng dùng đá ở vệ đường cà vào thân xe của Ái Liên mà cả anh lẫn cô đều phẫn nộ. Video kết thúc, Khánh Huy chưa nói gì, thì Ái Liên đã lên tiếng trước:
“Tôi muốn báo án.”
“Được tôi nhận vụ này cho em, trong buổi sáng ngày mai cô ta sẽ nhận được giấy triệu tập vì tội cố ý phá hoại tài sản.”
Ái Liên lặng lẽ gật đầu. Khánh Huy khẽ thở hắt ra:
“Ái liên, xin lỗi em!”
“Không phải lỗi của anh.”
Ái Liên cáu lắm nhưng phải nhịn xuống, nhìn vẻ ái ngại của Khánh Huy cũng không nỡ mắng. Hồng Ánh chết tiệt, cô ta đúng là dùng mông để nghĩ mà. Lúc Khánh Huy và Ái Liên cùng ốc trở về, Hồng Ánh cũng vừa tới nhà họ, lại thấy ba người cười cười nói nói đầy hạnh phúc thì lấy làm đố kỵ. Cô ta không làm gì được thì xả giận lên xe ô tô của Ái Liên. Lần này cô nhất định kiện cho trắng mắt.
*Bạn đang đọc truyện được viêt bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa nhận được sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Đúng chín giờ sáng, Hồng Ánh còn đang yên vị trên giường mơ màng mộng đẹp vì mới xả hận được thì có người của công an thành phố đến tận nhà triệu tập vì có người tố cáo cô ta tội cố ý phá hoại tài sản của người khác.
Mẹ Hồng Ánh lo lắng vừa sốt sắng hỏi người cảnh sát kia, vừa hỏi han con gái, nhưng cô ta lại tỏ thái độ bất cần, rất hiên ngang thách thức:
“Tôi chả làm gì cả, các anh đừng có vu khống.”
“Cô cứ tới đồn, sẽ có đủ bằng chứng cho cô. Đây là lệnh triệu tập, có chữ kỹ của thủ trưởng cơ quan công an.”
“Chú ơi, con gái tôi có tội gì hả chú?”
“Cô Lê Hồng Ánh cố ý phá hoại tài sản của người khác, họ gửi đơn tố cáo lên cơ quan công an.”
Mẹ Hồng Ánh tái mặt, cô ta bất hảo thế nào bà ấy không phải không biết, nhưng thế này thì cũng quá lắm rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hồng Ánh theo đồng chí công an kia về đồn làm việc. Mẹ cô ta run rẩy sợ hãi vội gọi điện cho bố Hồng Ánh thông báo. Trong cái nhà này, việc lớn nhỏ đều phải qua ông ấy. Người vợ hiền lành lại có chút nhu nhược này bao năm qua chỉ biết ăn chạy niệm phật, cố hóa giải tội nghiệp của hai bố con họ mà không có tiếng nói gì.
…
Đầu giờ chiều, nhận được tin nhắn của mẹ kế, Ái Liên rời khỏi phòng làm việc đi xuống sảnh đón bà làm thủ tục kiểm tra dạ dày.
Nhưng thang máy vừa mở cửa ra thì đã chạm mặt kẻ mà mình không muốn gặp nhất.
Ái Liên nheo nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, Hồng Ánh cay cú lườm nguýt cô. Việc bị Ái Liên gửi đơn tố cáo khiến cô ta phải tới cơ quan công an trình diện. Người ra mặt đứng về phía cô lại là Khánh Huy càng khiến Hồng Ánh điên máu.
Ở trước mặt cô ta, anh vô tình lãnh đạm, câu nào cũng khách sáo như muốn tống Hồng Ánh ngồi tù đến nơi, nếu không có bố cô ta tới, xin xỏ và nhờ vả người thân quen để được giảng hòa và bồi thường thiệt hại thì Khánh Huy và Ái Liên nhất định không bỏ qua. Vậy mà giờ còn dám vác mặt đến đây để gây sự với cô.
Ái Liên tính phớt lờ nhưng bị Hồng Ánh kéo lại, xem ra là cô ta nhất định muốn sống còn với cô rồi.
Ái Liên giật tay về, khoanh lại trước ngực, ngẩng cao đầu hỏi cô ta:
“Cô muốn cái gì? Đến khám bệnh thì qua quầy làm thủ tục.”
Hồng Ánh siết chặt nắm tay, đáy mắt gian tà gườm gườm lườm nguýt Ái Liên, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, kênh kiệu buông lời móc mỉa:
“Đúng là loại không có mẹ dạy nên mới thích làm tiểu tam.”
Ái Liên có chút bất ngờ, xong cũng không lấy làm nao núng mà thản nhiên đáp lại:
“Vâng, vì không có mẹ nên không ai dạy tôi bỏ chồng, bỏ con để đi theo trai. Cô là cái giống gì, liên quan gì đến tôi mà dám đến đây buông lời hàm hồ như vậy?”
“Tao không thèm liên quan đến mày, nhưng mày dám cướp chồng tao thì buộc phải liên quan đấy con đ.ĩ ạ!”
Hồng Ánh nghiến răng, càng cố gào to hơn để những người khác có thể nghe thấy được. Cô ta lần này là
muốn làm bẽ mặt Ái Liên, muốn cô không ngẩng nổi đầu lên trước mặt đồng nghiệp và bệnh nhân.
Nhưng Hồng Ánh lại bị nhầm, người cô ta dây vào một khi đã không cần thể diện thì còn dữ hơn cả hổ cái. Diễn đàn Vietwriter.vn
Xung quanh bắt đầu rộ lên tiếng xì xào, cả nhân viên y tế và người tới thăm khám đều bị mấy từ “cướp chồng”, “con đ.ĩ” mà Hồng Ánh cố tình nhấn mạnh thu hút. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng vì bộ mặt của bệnh viện, nhân viên y tế lẫn lễ tân vẫn phải trấn an người tới khám bệnh.
Ái tới khám, theo sự hướng dẫn của nhân viên y tế thì đến khoa yêu cầu, nên cũng bớt đi một vài đôi mắt hiếu kỳ.
Ái Liên liếc quanh một vòng, rồi đặt ánh nhìn sắc lạnh đầy tự tin lên con đàn bà điên đang bày ra vẻ hả hê trước mặt.
“Cô đến đây là vì muốn đòi lại tiền bồi thường vì tội cố ý phá hoại tài sản của người khác à?”
“Con khốn này, mày hay lắm đã cướp chồng người khác còn gài bẫy hại tao à? Để tao xem cái mặt mày dày đến đâu?”
Hồng Ánh điên cuồng lao tới muốn tát Ái Liên. Cái đầu tiên cô né được, càng khiến cô ta phát rồ mà lao vào lần nữa. Nhưng lần này bàn tay vừa giáng xuống thì đã bị bắt lấy cái bộp, rồi bị siết lấy bằng một lực cực mạnh.
Tiếng quát đanh thép khiến tất thảy đều sững sờ:
“Con điên này ở đâu ra mà dám hành hung bác sĩ vậy? Bệnh viện này không có bảo vệ à?”
“Bà…”
Dứt lời, bà Ánh Linh dùng sức đẩy mạnh một cái khiến Hồng Ánh ngã phịch xuống đất. Ái Liên kinh ngạc nhìn bà, mẹ kế không dễ dây nhưng lần đầu tiên cô thấy bà Ánh Linh quyết liệt như vậy.
“Con không sao chứ”
“Không ạ! Cô tới lâu chưa?”
“Vừa tới, đây là con nào? Mẹ Ốc?”
Ái Liên có chút ngại với mẹ kế thì mím môi gật đầu, lại càng khiến bà điên máu:
“Cô là cái con vợ lăng loàn của cậu Huy đấy hả? À không đúng, vợ cũ mới phải chứ.”
“Bà… con mụ điên, bà ở đâu ra mà dám đánh người? Bà bênh con tiểu tam kia đúng không? Các người mở mắt ra mà xem, bác sĩ gọi người đến đánh khách hàng này.”
Bà Ánh Linh thấy cô ta quá lắm, bà vừa định túm cổ Hồng Ánh cho thêm vài cái bạt tai thì bị Ái Liên túm lại, cô khẽ lắc đầu:
“Nể giám đốc bệnh viện đi ạ!”
“Được, nghe con. Con ranh này ở ngoài đường thì không còn cái răng húp cháo.”
Bảo vệ chạy vào nhưng lại bị mấy lời dọa nạt của Hồng Ánh nói nếu họ lại gần cô ta sẽ kiện họ tội quấy rối tình dục khiến hai ba người đàn ông khó xử chỉ biết đứng nhìn.
Ái Liên dơ tay ra hiệu cho họ né về phía sau lưng cô. Hồng Ánh chửi chán thì thở hừ hừ như con lợn nái đến kỳ động dụ.c trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người.
Họ ở gần nên ai cũng nghe qua câu chuyện thì đều biết được nguồn cơn sự việc. Cô ta chỉ là vợ cũ, lại dám đến đánh ghen với người mới của chồng, thật sự là ngược đời quá rồi mà.
Hồng Ánh vùng vằng đứng dậy, chỉ chỉ tay vào mặt mẹ con Ái Liên:
"Mày, mày nhớ đấy con khốn này. Mày tưởng cướp được của tao hay sao? Mày học cao, làm bác sĩ mà vô liêm sỉ đi giật chồng người khác.”
Ái Liên tức giận gạt tay cô ta ra, Hồng Ánh lại định ngông cuồng nhưng rất nhanh đã bị cô siết lấy. Ái Liên trợn mắt, gằn giọng chất vấn:
“Cô là cái gì của Khánh Huy mà có quyền đến đây hạch sách vì tôi qua lại với anh ấy?”
“Tao là…”
Ái Liên khinh bỉ thay lời:
“Vợ cũ?”
Hồng Ánh cứng họng, trợn ngược mắt nhìn Ái Liên, con đàn bà ngu ngốc, trong người chỉ có sẵn máu điên, nhưng lại để quên não ở nhà bởi vậy không chuẩn bị trước lý lẽ mới bị hỏi một câu đã ngắc ngứ, nhìn đến là đáng thương.
“Xét về lý thì cô và Khánh Huy đã ly hôn, xét về tình thì lại càng không có quyền xen vào cuộc sống riêng tư của anh ấy. Còn cô đang xúc phạm nhân phẩm của người khác, tất cả mọi người ở đây đều thấy, đó người kia còn đang phát trực tiếp hay quay clip lại. Tôi có quyền kiện cô đấy, thích thì mời ra tòa.”
Đoạn phát trực tiếp về vụ đánh ghen lạ lùng nhưng không hiếm này đã nhanh chóng tràn lan trên mạng xã hội. Ở cách đó không xa, trong tòa nhà văn phòng mười bảy tầng, người phụ nữ gần bốn mươi, chân vắt chữ ngũ, tay gõ nhịp trên mặt bàn, mắt nhìn vào hình ảnh ba người phụ nữ đang lườm nguýt đối phương, như hận không thể cào nát mặt nhau ra mà gương mặt ấy không hề biểu cảm.
Vài giây sau, nắm tay người phụ nữ chợt siết lại, rồi nhếch nhẹ khóe môi, sau đó thoát khỏi màn hình phát trực tiếp mà gọi điện thoại đi.
Chỉ hai hồi chuông đã có người bắt máy, giọng bà ta đầy đắc ý vang lên: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Gọi mấy đứa đến bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố biển ngay lập tức.”
“Vâng thưa chị!”
Điện thoại vừa ngắt, môi đỏ cherry đã rung rung mím lại, người phụ nữ cay nghiệt rít lên:
“Thích làm tiểu tam, đi cướp chồng người khác à? Con ch.ó cái, bà bắt được mày rồi.”