-
Chương 13: Hỏi ý kiến vợ anh
Nhưng Khánh Huy còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì chợt khựng lại bởi tiếng con trai:
“Bố ơi hết pin rồi.”
Cả hai chẳng ai bảo ai cùng quay ngoắt về phía đứa trẻ, Ốc ngây ngô dơ điện thoại tắt tối thui lên cho bố xem. Ái Liên chợt bật cười, mặt đỏ bừng bừng gục luôn lên vai Khánh Huy. Anh khẽ thở hắt ra rồi cười khổ nhìn con trai. Thằng con này bao lần đúng lúc, chỉ riêng hôm nay lại sai thời điểm làm bố nó đang mùi mẫn bỗng trở nên chưng hửng thế này.
“Được rồi, tí về bố sạc.”
“Sao bố lại ôm cô Ái Liên?”
“Ôm đâu, Ốc nhìn nhầm đấy.”
Ái Liên vội đẩy Khánh Huy ra, mặt đỏ bừng bừng né ánh nhìn của cả hai bố con. Khánh Huy không ngại còn cứ chăm chăm nhìn vào biểu hiện lúng túng ấy của cô không rời mắt, cũng không nỡ lên tiếng giải thích giúp câu nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô vừa luôn tay thu dọn bông băng bẩn thì bị bàn tay ai đó siết lấy. Ái Liên giật mình nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng lại chứa đầy cảm tình của Khánh Huy thì vội rủ xuống, miệng lắp bắp:
“Muộn rồi… hai bố con về đi.”
“Em có tin tôi không?”
“Không.”
“...”
“Tin anh để mà phải làm chó à?”
Khánh Huy ngơ ngẩn nhìn Ái Liên, cô chỉ cười cười rồi chui ra khỏi xe, trước khi đóng cửa lại còn thuận miệng dặn dò:
“Anh đưa Ốc về đi, tới nhà thì nhắn tin báo tôi một tiếng. Đừng để nước vào vết thương đấy. Mai rảnh qua viện tôi khâu lại cho. Tôi còn phải về nhà nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy rạng rỡ nói với theo:
“Em đi đường cẩn thận đấy.”
Ái Liên không quay đầu, cũng chẳng đáp lại, cứ tủm tỉm mà bước thẳng về xe của mình, trước khi chui vào còn đưa tay làm dấu ok với Khánh Huy, xác nhận đã tiếp nhận lời dặn dò của anh mà trong tim như le lói một niềm hân hoan khó tả.
Xe của Ái Liên vừa rời đi, thì một chiếc khác cũng tấp vào trước cổng, Trưởng khoa sản trầm ngâm trong giây lát rồi mới xuống xe mở cổng. Khi nãy ông ấy đã về rồi, nhưng vướng hai chiếc xe, lại thấy cảnh tượng thân mật của người ở bên trong thì cố tình đợi.
Bố Ái Liên vừa vào nhà thì bà Ánh Linh cũng từ trên tầng hai đi xuống. Ông đưa mắt nhìn vợ một cái, lại thấy không đành lòng thì hỏi:
“Hôm nay Ái Liên đến đây à?”
“Vâng, con về rồi anh ạ!”
“Nó có bạn trai rồi à?”
Bà Ánh Linh không trả lời ngay mà chậm bước đi xuống, vừa xách cặp giúp chồng vừa ôn tồn nói:
“Đang tìm hiểu anh ạ.”
“Là người thế nào?”
“Cảnh sát, mà thôi anh can thiệp làm gì, để bọn trẻ nó tự nhiên. Anh đi tắm em lấy đồ cho anh nhé!”
Bố Ái Liên định nói thêm thì đã bị vợ đẩy lên nhà. Bà Ánh Linh sợ nói ra chuyện người đàn ông mà con chồng đang tìm hiểu đã từng lập gia đình và có con riêng sẽ gây khó dễ cho mối quan hệ của họ nên cố ý lấp lửng.
…
Cuộc hẹn đi biển của Ái Liên và bố con Ốc thế mà bị hoãn lại đến tận nửa tháng sau mới thực hiện được.
Suốt chặng đường gần một tiếng từ nhà đến resort bên bãi biển Ốc sướng quá cứ luyên thuyên đủ điều rồi tươi cười hớn hở với bạn gái của nó và bố. Ái Liên trả lời thằng bé mà muốn sái quai hàm. Khánh Huy ở bên cạnh chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu, đúng là chỉ có Ái Liên và mẹ anh là dư năng lượng để tiếp chuyện thằng nhóc này thôi.
Họ vừa rời khỏi thành phố chưa lâu thì Hồng Ánh đã tìm đến, vừa nhìn thấy con dâu cũ mẹ Khánh Huy đã không muốn mở cửa. Bà đứng ở hiên trông ra, vừa định quay vào thì đứa con dâu kia đã trông thấy, còn dở trò nhấn chuông inh ỏi ép bà nội Ốc phải đi ra mở cửa cho mình.
“Cô làm cái gì đấy hả?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ mở cổng cho con. Con tới thăm Ốc.”
“Nó không có ở nhà, thăm nom gì sao không báo trước?”
“Ơ bình thường con vẫn đến đấy thôi, cuối tuần nó có bao giờ đi đâu khỏi nhà đâu mà phải báo ạ?”
“Là thất thường mới đến, chứ từ lúc ly hôn với thằng Huy cô đến thăm con được mấy lần mà bảo là bình thường? Bố con nó đi chơi rồi, không có ở nhà.”
Bị mẹ chồng xua đuổi, Hồng Ánh đã tỏ ra không hài lòng, còn cau có mặt mày lườm bà nội Ốc. Cô ta không tin tưởng thì bám cổng nhón chân ngó vào trong xem. Bà nội Ốc chẳng thèm giữ mà né người cho mà nhìn vào.
Nhà cửa im lìm, không thấy tiếng trẻ con khiến Hồng Ánh chưng hửng. Mẹ chồng cũ vừa quay lưng định đi vào trong thì cô ta đã gọi với, “Mẹ có biết bố con nó đi đâu không ạ? Cho con địa chỉ với.”
“Cho để cô đến phá đám à? Về đi, Ốc không có nhà.”
Dứt lời bà không buồn quay đầu mà đi một mạch vào trong nhà, đến cửa kính chính cũng đóng chặt lại không thèm tiếp loại con dâu mất nết như Hồng Ánh. Cô ta bị phớt lờ thì tức điên, mạnh tay cầm túi xách đập một cái thật mạnh vào cổng sắt rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
...
Cả nhà Ốc sau khi nhận phòng thì cũng gần tới giờ ăn trưa, Ái Liên và Ốc ở một phòng, còn Khánh Huy ở phòng bên cạnh. Nó muốn cả nhà ngủ chung nhưng Ái Liên ngại Khánh Huy nên từ chối.
Thời tiết khá chiều lòng người, trong xanh mát mẻ, mặt trời cũng không gay gắt mà cứ dìu dịu vừa nắng vừa gió nên rất thích hợp để chơi những trò chơi ngoài trời.
Ái Liên cho Ốc vào công viên nước chơi đủ loại trò, chỉ riêng mấy trò phải xuống nước là không chơi. Cô dặn nó để dành chiều tối râm mát hẳn thì cho đi tắm biển, xuống nước lúc này sẽ rất dễ bị ốm, Ốc liền ngoan ngoãn nghe lời.
Hơn năm giờ chiều, bãi biển đã đông nghịt người, cả trẻ con lẫn người lớn nô đùa không ngớt khiến cả một vùng biển rộng trở nên ồn ã.
Ốc theo Ái Liên đi sang bên thay đồ dành cho nữ, Khánh Huy chỉ thay mỗi cái quần nên rất nhanh đã xong. Anh kiếm một chỗ gần thùng rác công cộng và ít người qua lại để hút thuốc trong khi chờ đợi cô cháu Ốc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy đứng tựa vào thân cây lộc vừng cao vút, từng quả màu vàng theo dây đua xuống, thỉnh thoảng lại bị một cơn gió thoáng qua đẩy đưa, rung rinh qua lại trên đầu. Khánh Huy mặc quần đùi màu xanh nhạt, cả thân trên màu nắng vạm vỡ rắn rỏi với từng khối cơ săn chắc rõ ràng cứ lồ lộ nổi bật hơn hẳn những người đàn ông bụng bia không thì cũng gầy nhẳng teo tóp xung quanh.
Dáng hình nổi trội và gương mặt dễ nhìn vương chút khó gần của anh trông thế mà lại thu hút được không ít cặp mắt thèm thuồng và ngưỡng mộ của cả nam lẫn nữ. Phụ nữ đi qua lén nhìn vào cơ bụng săn chắc chỉ trỏ, đàn ông ganh tị thì lườm nguýt bĩu môi buông lời mỉa mai:
“Những thằng cơ bắp thường không thẳng.”
Khánh Huy vẫn âm trầm hút thuốc, mà chẳng mảy may để tâm lắm.
Nhưng khi Ái Liên và Ốc từ trong phòng thay đồ đi ra, ngáo ngơ đưa mắt tìm kiếm anh thì Khánh Huy đã muốn rớt con ngươi ra ngoài. Không phải anh chưa từng nhìn thấy hình thể của con cáo con kia trong hình thái kiệm vải, nhưng lộ liễu, nuột nà lượn lờ trước cả tá con mắt hau háu như muốn bập răng vào của đám đàn ông ở đây thì cũng hơi bị quá rồi.
Vì có trẻ nhỏ, Ái Liên đã ý nhị không chọn bikini hai mảnh mà chỉ mặc loại liền thân nhưng không kém phần gợi cảm. Thân dưới dạng tam giác nhưng liền với thân trên, giấu toàn bộ eo trước, điểm nhấn nằm ở phần thân trên giống như hai dải lụa dài vừa khéo giấu trọn bầu ngực xuân căng tràn e ấp. Phần dây thừa vừa đủ tạo thành một chiếc nơ xinh bên hông trái.
Khánh Huy dập tắt thuốc, vứt đầu mẩu thừa vào thùng rác rồi bước nhanh đến bên hai người. Ái Liên thấy anh thì mỉm cười, “Xong rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Ái Liên gật gật đầu, cô dắt theo Ốc đi trước. Đập vào mắt Khánh Huy là mảng lưng trần gợi cảm, thấp xuống một chút là vòng ba đẫy đà cùng đôi chân thon trắng mịn, anh khẽ lắc lắc đầu rồi gọi con trai:
“Ốc! Ốc!”
“Sao á bố?”
“Lại bố bảo.”
Ốc giương mắt nhìn Ái Liên một cái rồi chạy lại phía bố.
“Sao á bố?”
“Bạn gái của con hình như mặc hơi thiếu vải quá thì phải.”
“Thiếu đâu, đủ mà bố, ở đây ai cũng mặc thế mà bố. Người ta đi tắm biển nên phải mặc bikini chứ bố. Cô giáo bảo thế mà.”
“Kia thây, ở lưng có vải đâu.”
Ốc nheo nheo mắt nhìn Ái Liên đang uyển chuyển bước lại gần hai bố con mà phán xanh rờn:
“Đâu con thấy đẹp mà bố, khi nãy từ trong phòng thay đồ đi ra có mấy chú cứ nhìn theo khen cô đẹp thôi bố ạ!”
Nghe con trai nói thế cái mặt Khánh Huy càng âm trầm u ám, đẹp ở chỗ nào? Cả đùi lẫn nách đều hở hết cả ra, chả hiểu thẩm mỹ kiểu gì?
Thấy bố cứ cau có mặt mày, Ốc lại nói thêm:
“Thật mà, thôi đi nhanh đi bố không tí tối không bơi được đâu. Có chú còn rủ lát xuống bãi tắm thì tìm chú ấy, chú dạy hai cô cháu bơi nữa cơ.”
Ốc quăng bom cho bố nó ôm rồi chạy tót về phía Ái Liên, không biết hai cô cháu nói gì mà cười vui vẻ thế nhưng lại không để ý thấy người nào ở phía sau đã vừa cau mày vừa xoa gáy. Cái gì mà có chú dạy hai cô cháu bơi? Thế người đàn ông này ở đây làm bù nhìn à?
Ra đến bãi tắm. Ái Liên bị đám đàn ông trên bãi biển nhìn muốn rách luôn áo tắm khiến Khánh Huy nhìn theo càng khó chịu, mà cái con cáo con kia có cái khăn đang khoác trên người tự nhiên bỏ ra làm cái gì không biết, nhìn thế nào cũng chẳng thuận mắt. Anh vừa xoa cằm trầm ngâm, thì đầu như nảy số đã ngoắc tay gọi con trai:
“Ốc, Ốc lại bố bảo.”
Thằng bé đang chuẩn bị được lồng phao bơi vào người bị bố gọi thì quay ngoắt sang:
“Gì cơ bố?”
“Lại đây đã.”
Ốc cau có, ôm cả phao đi lại gần. Ái Liên dặn nó là cô xuống sờ xem nước có lạnh không.
“Bố bảo gì á bố, sao bố nhiều chuyện để bảo Ốc thế?”
“Con không gọi cô Ái Liên là mẹ nữa à?”
“Gọi được không bố? Cô bảo lúc nào có bố thì đừng gọi, không cô sợ bố không thích.”
Thằng bé chớp chớp mắt ngước nhìn bố đang xoa cằm, Khánh Huy cười cười dọa dẫm:
“Con mà không gọi mẹ là mấy chú kia bắt cô ấy về cho em bé nhà các chú ấy gọi là mẹ đấy. Với cả con mà không canh, để chú nào mon men lại gần, thế nào cũng tán mất bạn gái của con. Lúc ấy thì đừng có mà khóc thét lên nhé, bố không giúp được con đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thật á bố?”
Khánh Huy mím môi, bày ra vẻ hình sự gật đầu. Ốc nghe bố dọa thế thì sợ quá mà vừa chạy vừa hét lên:
“Mẹ ơi!”
“Sao thế Ốc?”
“Không sao, mẹ dẫn ốc đi bơi đi mẹ!”
“Được, đi thôi!”
Ái Liên không nghe được cuộc đối thoại của hai bố con thằng bé nên cứ hớn hở dắt nó xuống nước, dậy Ốc bơi. Đám đàn ông đang có ý đồ ve vãn bạn gái của Ốc thấy nó gọi cô là mẹ thì mất cả hứng, mặt kẻ nào cũng ngắn tũn lại. Khánh Huy ở bên này đứng khoang tay trông thấy thì lấy làm hài lòng mà khẽ khẽ nhếch nhẹ khóe miệng. Nhưng anh không biết hành động của mình nó ấu trĩ và ngốc nghếch đến thế nào đâu. Đang vì người ta mà ghen nhưng chính bản thân lại không nhận ra điều đó.
Đích thị là mấy câu dọa dẫm của Khánh Huy cực kỳ hiệu quả đối với Ốc, cứ hễ có người nào gọi là đàn ông thì bất kể là lớn, bé hay già trẻ thằng bé đều xua đuổi hết cứ khư khư bám bạn gái của nó không cho ai lại gần.
Khánh Huy không bơi, chỉ ngồi nghịch nước và quan sát trông chừng con trai và bạn gái của nó, nhìn hai người nô đùa dưới ánh nắng nhạt màu đầy vui vẻ mà anh thỉnh thoảng cũng bật cười theo.
Không rõ từ lúc nào con cáo con kia đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong mỗi câu chuyện và những hoạt động chung của hai bố con Khánh Huy như thế này. Cứ mỗi một ngày Ái Liên lại một gần bố con anh hơn, theo đó cảm tình mà Khánh Huy dành cho cô lại ngày một lớn hơn, đôi lúc có chút thái quá, anh cảm thấy khó chịu khi có người đàn ông khác tiếp cận cô, cảm thấy không vui khi Ái Liên cười nói với người khác.
Đang mải suy nghĩ, thì có tiếng kêu cứu vọng lại, đám đông láo nháo hò nhau rằng có người bị đuối nước. Khánh Huy theo phản xạ đã lao về phía ấy cứu người.
Ở giữa khoảng nước mênh mông, có một bóng người đang chới với vừa muốn ngoi lên lại ngay lập tức bị kéo xuống, những người xung quanh chỉ biết chỉ trỏ chứ không hề có động thái cứu hộ nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Họ nhìn theo Khánh Huy một tay đập nước, một tay ôm lấy cô gái đang ngửa mặt lên trời kéo về phía bờ.
Cô ta vùng vẫy một lúc có vẻ như đã uống không ít nước biển, lúc này cả người đã mềm nhũn và lịm đi rồi.
Đám đông hiếu kỳ lại vây quanh người bị nạn trong khi Khánh Huy đang khẩn trương làm động tác ép ngực cứu người.
Bên cạnh còn có hai cô gái quỳ phục ở hai bên, cứ liên tục gọi tên người đang bị nạn, xem ra là bạn bè quen biết gì đó.
Một cô gái vừa nhìn bạn đã liếc nhìn Khánh Huy, vờ run rẩy kêu lên:
“Chết mất, không biết có sao không?”
Cô đối diện đảo mắt nhìn cô kia một cái rồi phụ họa theo:
“Sao mãi không tỉnh gì cả, sao anh không hô hấp nhân tạo hả anh ơi!”
Những người xung quanh nghe cô này nói thế thì cũng xì xào thúc giục Khánh Huy nên làm hô hấp nhân tạo, anh không hài lòng lắm bởi kiểu hùa theo đó của họ thì vẻ mặt đã hằn lên sự khó chịu.
Khánh Huy vừa đưa mắt nhìn hai cô gái ở hai bên một cái rồi đặt vào người bị đuối nước. Rõ ràng Khánh Huy nhìn qua thấy khóe miệng người bị đuối nước có dấu hiệu động đậy, vậy mà cô ta vẫn nằm yên.
Ái Liên nãy giờ vẫn im lặng cùng Ốc đứng xem bố nó làm anh hùng, thấy anh bị cả đám người bao quanh thúc giục hô hấp nhân tạo cho cô gái kia thì thản nhiên khoanh tay nhịn cười.
Với sự nhanh nhạy và con mắt tinh tường của người trong ngành, Khánh Huy đã nhanh chóng nhìn ra được tình hình, chỉ những người xung quanh là vẫn đang bị che mắt.
Đứa con gái ở bên trái lại vờ hoảng sợ kêu lên:
“Anh ơi chắc phải hô hấp nhân tạo thôi chứ không bạn em chết mất.”
Khánh Huy hờ hững gật gù: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ! Ái Liên!”
“Hử?”
Ái Liên bị gọi đột ngột thì giật mình nhìn anh, Khánh Huy cau có nhìn vẻ thản nhiên lại có ý bỡn cợt của cô.
Anh rời khỏi vị trí trước sự ngạc nhiên của người xung quanh, đặc biệt là hai cô bạn của người bị đuối nước. Một cô nhìn theo thắc mắc:
“Ơ, sao anh lại đứng dậy?”
“Cô ấy là bác sĩ, để cô ấy thao tác cho chuẩn thì hơn.”
Ái Liên nhịn cười, lườm Khánh Huy một cái mà chẳng thèm nhìn xem sắc mặt anh đã âm binh đến đâu rồi. Con cáo con này hay lắm, thấy anh bị người ta dụ sa vào lưới mà còn đứng khoanh tay nhìn được, cô thật sự ghét anh đến vậy sao, không có chút tình cảm nào để mà phải ghen tuông luôn sao?
Hai người cứ đứng lườm nguýt nhau đến quên mất người cần được hô hấp đang nằm kia.
Nghe nhắc đến bác sĩ, hai người vừa tung hứng ở bên cạnh đã nhăn hết cái mặt lại, kẻ vờ đuối nước cũng cắn răng chịu đựng. Giờ mà tự nhiên mở mắt thì không biết phải đào ra cái hố nào mà chui vào cho bớt nhục nên đành diễn cho tròn vai để Ái Liên làm hô hấp nhân tạo.
Ái Liên chẳng thèm vội, cứ từ từ ngồi xuống bên cạnh chậm rãi từng thao tác hết vạch mắt lại bắt mạch câu giờ rồi mới mở miệng ghé vào vờ hà hơi thổi ngạt mấy cái cho có lệ. Ham muốn đàn ông của người khác đến độ dám dùng khổ nhục kế để tiếp cận Khánh Huy thế này, cô thật mới thấy lần đầu.
Đàn bà quanh anh thật sự đều vô liêm sỉ, không có lấy một người nào ra hồn. Ái Liên tự hỏi người đàn ông này chẳng đến nỗi, cái gì cũng được vậy mà sao toàn hút mấy con của nợ đời không thôi vậy? Tất nhiên là trừ cô ra rồi.
…
Bữa tối, Khánh Huy cùng Ái Liên và con trai từ khu nhà nghỉ của resort đi sang nhà ăn thì lại gặp ba cô gái lúc chiều. Khánh Huy đi trước, Ái Liên và Ốc vừa đi vừa nghịch thì bị tụt lại phía sau.
Vừa nhác trông thấy bóng anh, hai cô bạn đi cùng đã huých vai hất hàm chỉ cho cô gái bị đuối nước. Cô ta hớn hở sáp lại gần, chắn đường Khánh Huy làm anh chợt khựng lại, tay đút túi quần vội dơ ra thủ thế.
“Chào anh, trùng hợp quá anh cũng đi ăn tối ạ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ, chúng ta quen nhau à?”
“Anh không nhận ra em à?”
Khánh Huy lạnh nhạt lắc đầu? Cuộc đời anh trước giờ người để Khánh Huy có thể nhận ra thì rất ít, trừ người thân quen, đồng nghiệp và tội phạm qua tay anh xử lý thì không có ai giống cô gái này.
Bị ngó lơ nhưng cô ta không lấy làm khó chịu càng áp sát hơn khiến Khánh Huy phải lùi lại, anh cứ âm binh lạnh lùng nhìn người này từ đầu đến chân như sinh vật lạ.
Ấy vậy mà cô ta không biết ý còn cứ nhao lên.
“Cảm ơn anh lúc chiều đã cứu em. Lát ăn tối xong em có thể mời anh đi uống nước để cảm ơn được không ạ? Quanh đây buổi tối nhiều quán đẹp mà vui lắm ạ.”
Cô ta vừa ngỏ lời lại cười híp cả mặt, còn cắn cắn môi gợi tình nhưng không lọt được vào mắt Khánh Huy, hai cô gái còn lại cũng đi tới vây quanh anh. Khánh Huy không biểu cảm chỉ lẳng lặng nhìn họ một cái rồi nhanh chóng thu mắt về, trong cái đầu lạnh đã hình thành ra câu hỏi.
Mấy con đười ươi này ở đâu ra mà mặt dày vậy không biết? Diễn đàn Vietwriter.vn
Thấy anh không đáp, cô gái kia lại nũng nịu:
“Anh, anh có tiện không ạ?”
“Anh thì không sao, nhưng người cứu em là vợ anh. Nên cô ấy mới được tính là ân nhân cứu mạng của em. Em hỏi ý kiến vợ anh đi đã nhé!”