Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
CHƯƠNG 46
Tống An Kỳ bóp cổ Tiêu Diệp Nhiên, hung dữ uy hiếp, tư thế hệt như “cậu mà không nói tớ lập tức bóp chết cậu.”
Tiêu Diệp Nhiên vội vàng thu nụ cười lại, lạnh nhạt nói: “Không ai cả, một… người bạn.”
“Cậu tưởng tớ sẽ tin à?”
Tống An Kỳ khịt mũi khinh thường.
“Được rồi, không phải bạn, nhưng mà tạm thời không thể nói thân phận của anh ấy cho cậu biết được.”
“Lại là câu này, không lẽ anh ta chính là người thần bí giúp cậu xoát bảng đó hả?”
Tống An Kỳ nhướn mày đón.
Tiêu Diệp Nhiên khen ngợi nhìn cô: “Thông minh, có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Cậu nói đó nha! Nếu cậu đổi ý, tớ bóp chết cậu.”
Tống An Kỳ không hỏi nữa, uy hiếp thêm một câu rồi thả cô ra.
Buổi chiều sau khi tan ca, Cố Mặc Đình đúng hẹn đến đón Tiêu Diệp Nhiên đi ăn tối.
Nhà hàng Cố Mặc Đình đặt bàn tên là “Thịnh Thế số một”, nằm trên tầng năm mươi tám của cao ốc nằm ở quảng trường trung tâm thành phố Bắc Ninh, có được lợi thế độ cao, tầm nhìn vô cùng trống trải.
Trong nhà ăn, khung cảnh sân vườn tràn ngập thủy tinh càng là một nét đặc sắc.
Sau khi hai người đến, chọn một vị trí ở cửa sổ ngồi, nhìn ra xa xa, toàn bộ thành phố đèn đuốc lộng lẫy, đẹp vô cùng.
“Nơi này không tệ! Cũng không thua kém gì Dải Ngân Hà cả.”
Tiêu Diệp Nhiên khen ngợi thật lòng, ánh mắt linh động tỏa sáng lấp lánh.
“Đồ ăn nơi này cũng không tệ, có muốn xem thử không?”
Cố Mặc Đình đưa qua một bản menu, cười nhạt hỏi.
“Muốn.”
Tiêu Diệp Nhiên vui vẻ nhận lấy, bắt đầu xem.
Thực đơn có rất nhiều món ăn có màu sắc khác nhau, nhìn sơ qua thì vô cùng tinh xảo, ngay cả tên thức ăn cũng vô cùng lãng mạn.
Tiêu Diệp Nhiên nhanh nhẹn gọi món, trong lúc chờ thức ăn, cô đột nhiên cười nói với Cố Mặc Đình: “Cô bạn thân của tôi hình như rất có hứng thú với anh.”
Cố Mặc Đình nhướng mày, trầm ngâm nói: “Cái cô gái đánh nhau vì cô hôm trước đó sao?”
“Đúng!” Tiêu Diệp Nhiên buồn cười gật đầu.
“Cô nói với cô ấy tôi là ai?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Chưa nói, chúng ta đã cam kết rồi, không đến mức bất đắc dĩ, sẽ không công khai.”
“Nếu như là với cô ấy, tôi cũng không ngại.”
Hôm đó, lúc anh đến Thời Thụy, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tống An Kỳ đang nhào vào đánh nhau với mọi người, làm anh ấn tượng sâu sắc.
Quan trọng nhất là, Tống An Kỳ đối xử rất tốt với Tiêu Diệp Nhiên, lúc trước khi điều tra tài liệu, anh cũng biết nhân phẩm của Tống An Kỳ, cho nên bây giờ anh mới đồng ý nhanh gọn đến như vậy.
“Vậy tôi không cần lo cô ấy sẽ bóp chết tôi nữa rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên tinh nghịch thè lưỡi, khoa trương thở phào nhẹ nhõm.
Tống An Kỳ bóp cổ Tiêu Diệp Nhiên, hung dữ uy hiếp, tư thế hệt như “cậu mà không nói tớ lập tức bóp chết cậu.”
Tiêu Diệp Nhiên vội vàng thu nụ cười lại, lạnh nhạt nói: “Không ai cả, một… người bạn.”
“Cậu tưởng tớ sẽ tin à?”
Tống An Kỳ khịt mũi khinh thường.
“Được rồi, không phải bạn, nhưng mà tạm thời không thể nói thân phận của anh ấy cho cậu biết được.”
“Lại là câu này, không lẽ anh ta chính là người thần bí giúp cậu xoát bảng đó hả?”
Tống An Kỳ nhướn mày đón.
Tiêu Diệp Nhiên khen ngợi nhìn cô: “Thông minh, có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Cậu nói đó nha! Nếu cậu đổi ý, tớ bóp chết cậu.”
Tống An Kỳ không hỏi nữa, uy hiếp thêm một câu rồi thả cô ra.
Buổi chiều sau khi tan ca, Cố Mặc Đình đúng hẹn đến đón Tiêu Diệp Nhiên đi ăn tối.
Nhà hàng Cố Mặc Đình đặt bàn tên là “Thịnh Thế số một”, nằm trên tầng năm mươi tám của cao ốc nằm ở quảng trường trung tâm thành phố Bắc Ninh, có được lợi thế độ cao, tầm nhìn vô cùng trống trải.
Trong nhà ăn, khung cảnh sân vườn tràn ngập thủy tinh càng là một nét đặc sắc.
Sau khi hai người đến, chọn một vị trí ở cửa sổ ngồi, nhìn ra xa xa, toàn bộ thành phố đèn đuốc lộng lẫy, đẹp vô cùng.
“Nơi này không tệ! Cũng không thua kém gì Dải Ngân Hà cả.”
Tiêu Diệp Nhiên khen ngợi thật lòng, ánh mắt linh động tỏa sáng lấp lánh.
“Đồ ăn nơi này cũng không tệ, có muốn xem thử không?”
Cố Mặc Đình đưa qua một bản menu, cười nhạt hỏi.
“Muốn.”
Tiêu Diệp Nhiên vui vẻ nhận lấy, bắt đầu xem.
Thực đơn có rất nhiều món ăn có màu sắc khác nhau, nhìn sơ qua thì vô cùng tinh xảo, ngay cả tên thức ăn cũng vô cùng lãng mạn.
Tiêu Diệp Nhiên nhanh nhẹn gọi món, trong lúc chờ thức ăn, cô đột nhiên cười nói với Cố Mặc Đình: “Cô bạn thân của tôi hình như rất có hứng thú với anh.”
Cố Mặc Đình nhướng mày, trầm ngâm nói: “Cái cô gái đánh nhau vì cô hôm trước đó sao?”
“Đúng!” Tiêu Diệp Nhiên buồn cười gật đầu.
“Cô nói với cô ấy tôi là ai?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu: “Chưa nói, chúng ta đã cam kết rồi, không đến mức bất đắc dĩ, sẽ không công khai.”
“Nếu như là với cô ấy, tôi cũng không ngại.”
Hôm đó, lúc anh đến Thời Thụy, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tống An Kỳ đang nhào vào đánh nhau với mọi người, làm anh ấn tượng sâu sắc.
Quan trọng nhất là, Tống An Kỳ đối xử rất tốt với Tiêu Diệp Nhiên, lúc trước khi điều tra tài liệu, anh cũng biết nhân phẩm của Tống An Kỳ, cho nên bây giờ anh mới đồng ý nhanh gọn đến như vậy.
“Vậy tôi không cần lo cô ấy sẽ bóp chết tôi nữa rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên tinh nghịch thè lưỡi, khoa trương thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận facebook