Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
Chương 267
Bác sĩ nói xong lời này thì không nói gì nữa, mang theo ý tá rời đi.
Bác sĩ vừa đi thì Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy đồng thời thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ trút được gánh nặng lại có vẻ sâu xa.
Ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên lạnh như băng nhìn hai mẹ con một cái, nhưng không mở miệng vạch trần, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Tuy rằng cô nghi ngờ Cố Tống Vy và Triệu Uyển Nhan, nhưng cô không chứng cứ cũng không có cách nào khác, vì thế chỉ có thể tạm thời nuốt sự nghi ngờ vào bụng.
Sau khi Tiêu Tùng được đưa vào phòng bệnh quan sát không bao lâu, Triệu Uyển Nhan trở về nhà họ Tiêu giúp Tiêu Tùng lấy quần áo tắm rửa, mà Cố Tống Vy cũng lấy lý do mang thai mệt nhọc rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Còn Bác Triệu, Tiêu Diệp Nhiên lo lắng sức khỏe của ông không chịu nổi nên bảo ông trở về.
Trong thời gian chưa đến nửa tiếng, ngoài phòng bệnh chỉ còn một mình Tiêu Diệp Nhiên.
Cô yên tĩnh đứng trên hành lang, đôi mắt xuyên qua tấm kính nhìn Tiêu Tùng nằm trên giường bệnh, trong lòng không khỏi chua xót.
Mấy năm nay, cô và Tiêu Tùng rất ít quan tâm đối phương, mỗi lần gặp nhau cũng cãi nhau giận dỗi làm cho quan hệ của hai ba con ngày càng xa cách.
Trước kia, ông ấy luôn tràn đầy khí thế, dáng vẻ uy nghiêm, không nghĩ tới ông ấy cũng có lúc yếu đuối như thế.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cảnh này thì trong lòng không khỏi áy náy.
Cô luôn nói Tiêu Tùng không biết cách làm ba, nhưng cô làm gì có tư cách làm con gái?
Một người ông ấy chống đỡ cả nhà họ Tiêu, nắm trong tay tập đoàn Tiêu thị, mấy năm nay cô được làm chuyện mình thích cũng không giúp đỡ ông ấy cái gì.
Tiêu Diệp Nhiên nghĩ vậy thì mũi không khỏi chua chua.
Lúc này, một giọng nói ấm áp bỗng nhiên vang lên bên cạnh cô: “Sẽ không sao đâu.” Sau đó một cánh tay nhẹ nhàng ôm vai cô.
Tiêu Diệp Nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía người tới: “Mặc Đình, sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông mặc áo sơmi đen, cổ tay áo tùy tiện kéo lên, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe, hơi thở tinh tế, trên sống mũi cao có mắt kính viền vàng, mặt mũi phía sau mắt kính có vẻ càng thần bí khó hiểu.
Lúc này anh có vẻ dịu dàng như ngọc, nhưng khí chất cấm dục mê người kia trên lại mang theo sự lạnh nhạt người khác đừng đến gần, làm cho không ít người bị hấp dẫn bởi ánh mắt đó.
Người đàn ông này đi đến đâu cũng chói lọi.
“Biết em tới bệnh viện, cho nên anh đến xem.”
Cố Mặc Đình cười nhạt, trải qua chuyện Tiêu Diệp Nhiên bị bắt cóc lần trước thì anh vẫn luôn chú ý Tiêu Diệp Nhiên không ngừng, sợ xảy ra chuyện khiến anh hối hận.
Bởi vậy Tiêu Diệp Nhiên đi vào bệnh viện không lâu sau thì anh không yên tâm nên lại đây xem.
“Ừm.”
Tiêu Diệp Nhiên cười gật đầu, tầm mắt lại quay về phía phòng bệnh, lại dâng lên sự buồn bã: “Mấy năm nay, sức khỏe của ba em rất tốt, đột nhiên ngã xuống, em bỗng nhiên cảm thấy không thích ứng được. Trước kia ông ấy luôn ầm ĩ với em vì Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy, ông ấy luôn bất công, không muốn đứng về phía em. Mỗi lần em tức giận cũng chống đối ông ấy.”
“Khi đó em nghĩ mãi không hiểu, vì sao em là con ruột của ông ấy nhưng ông ấy lại không thương em, ngược lại yêu thương đứa con của kẻ thứ ba mang về. Cho dù em ầm ĩ thế nào thì ông ấy vẫn khỏe mạnh, dồi dào sức khỏe. Lần này em rời nhà không bao lâu thì ông ấy lại thành như vậy…”
Bác sĩ nói xong lời này thì không nói gì nữa, mang theo ý tá rời đi.
Bác sĩ vừa đi thì Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy đồng thời thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ trút được gánh nặng lại có vẻ sâu xa.
Ánh mắt Tiêu Diệp Nhiên lạnh như băng nhìn hai mẹ con một cái, nhưng không mở miệng vạch trần, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Tuy rằng cô nghi ngờ Cố Tống Vy và Triệu Uyển Nhan, nhưng cô không chứng cứ cũng không có cách nào khác, vì thế chỉ có thể tạm thời nuốt sự nghi ngờ vào bụng.
Sau khi Tiêu Tùng được đưa vào phòng bệnh quan sát không bao lâu, Triệu Uyển Nhan trở về nhà họ Tiêu giúp Tiêu Tùng lấy quần áo tắm rửa, mà Cố Tống Vy cũng lấy lý do mang thai mệt nhọc rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Còn Bác Triệu, Tiêu Diệp Nhiên lo lắng sức khỏe của ông không chịu nổi nên bảo ông trở về.
Trong thời gian chưa đến nửa tiếng, ngoài phòng bệnh chỉ còn một mình Tiêu Diệp Nhiên.
Cô yên tĩnh đứng trên hành lang, đôi mắt xuyên qua tấm kính nhìn Tiêu Tùng nằm trên giường bệnh, trong lòng không khỏi chua xót.
Mấy năm nay, cô và Tiêu Tùng rất ít quan tâm đối phương, mỗi lần gặp nhau cũng cãi nhau giận dỗi làm cho quan hệ của hai ba con ngày càng xa cách.
Trước kia, ông ấy luôn tràn đầy khí thế, dáng vẻ uy nghiêm, không nghĩ tới ông ấy cũng có lúc yếu đuối như thế.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn cảnh này thì trong lòng không khỏi áy náy.
Cô luôn nói Tiêu Tùng không biết cách làm ba, nhưng cô làm gì có tư cách làm con gái?
Một người ông ấy chống đỡ cả nhà họ Tiêu, nắm trong tay tập đoàn Tiêu thị, mấy năm nay cô được làm chuyện mình thích cũng không giúp đỡ ông ấy cái gì.
Tiêu Diệp Nhiên nghĩ vậy thì mũi không khỏi chua chua.
Lúc này, một giọng nói ấm áp bỗng nhiên vang lên bên cạnh cô: “Sẽ không sao đâu.” Sau đó một cánh tay nhẹ nhàng ôm vai cô.
Tiêu Diệp Nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía người tới: “Mặc Đình, sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông mặc áo sơmi đen, cổ tay áo tùy tiện kéo lên, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe, hơi thở tinh tế, trên sống mũi cao có mắt kính viền vàng, mặt mũi phía sau mắt kính có vẻ càng thần bí khó hiểu.
Lúc này anh có vẻ dịu dàng như ngọc, nhưng khí chất cấm dục mê người kia trên lại mang theo sự lạnh nhạt người khác đừng đến gần, làm cho không ít người bị hấp dẫn bởi ánh mắt đó.
Người đàn ông này đi đến đâu cũng chói lọi.
“Biết em tới bệnh viện, cho nên anh đến xem.”
Cố Mặc Đình cười nhạt, trải qua chuyện Tiêu Diệp Nhiên bị bắt cóc lần trước thì anh vẫn luôn chú ý Tiêu Diệp Nhiên không ngừng, sợ xảy ra chuyện khiến anh hối hận.
Bởi vậy Tiêu Diệp Nhiên đi vào bệnh viện không lâu sau thì anh không yên tâm nên lại đây xem.
“Ừm.”
Tiêu Diệp Nhiên cười gật đầu, tầm mắt lại quay về phía phòng bệnh, lại dâng lên sự buồn bã: “Mấy năm nay, sức khỏe của ba em rất tốt, đột nhiên ngã xuống, em bỗng nhiên cảm thấy không thích ứng được. Trước kia ông ấy luôn ầm ĩ với em vì Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy, ông ấy luôn bất công, không muốn đứng về phía em. Mỗi lần em tức giận cũng chống đối ông ấy.”
“Khi đó em nghĩ mãi không hiểu, vì sao em là con ruột của ông ấy nhưng ông ấy lại không thương em, ngược lại yêu thương đứa con của kẻ thứ ba mang về. Cho dù em ầm ĩ thế nào thì ông ấy vẫn khỏe mạnh, dồi dào sức khỏe. Lần này em rời nhà không bao lâu thì ông ấy lại thành như vậy…”
Bình luận facebook