Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
CHƯƠNG 25
Tiêu Diệp Nhiên nói xong cũng không đợi Cố Tống Vy bên kia đáp lại đã cúp máy, động tác rất lưu loát.
Cố Mặc Đình nhíu mày nhìn cô, mỉm cười: “Không ngờ bà xã lại có khí phách như thế.”
“Quá khen! Đây mới chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi.” Tiêu Diệp Nhiên để điện thoại di động xuống, tiếp tục vùi đầu húp cháo.
Cố Mặc Đình thích thú quan sát bộ dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy người vợ mới cưới này của mình rất thú vị.
“Cô ta đối xử với em như thế, em định sẽ đáp lễ cô ta thế nào?”
Đang im lặng thì Cố Mặc Đình đột nhiên cất tiếng hỏi.
Anh đã bảo Tô Lân điều tra về cô một cách toàn diện cho nên mọi thứ có liên quan đến Tiêu Diệp Nhiên, anh đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Tiêu Diệp Nhiên cũng biết nhưng cũng chẳng bận tâm, hơn nữa cô cũng không có ý định giấu Cố Mặc Đình những chuyện này.
Chỉ cần nhớ lại những chuyện mà Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn đã làm thì cô không khỏi cảm thấy phẫn hận trong lòng: “Em vẫn chưa nghĩ ra nhưng chí ít sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn.”
Lần này Cố Mặc Đình không nói gì nữa nhưng sự hứng thú với cô trong mắt anh lại ngày càng mạnh mẽ.
Ăn sáng xong, Tiêu Diệp Nhiên chuẩn bị đồ đạc định đi làm thì vừa hay Cố Mặc Đình cũng muốn đến công ty nên thuận đường đưa cô đi.
Lúc tới Thời Thụy, Cố Mặc Đình bỗng nhiên gọi Tiêu Diệp Nhiên lại, tỏ vẻ nghiêm túc nói với cô: “Tôi sợ là người nhà em vẫn chưa từ bỏ ý đồ đâu. Trong hai ngày này nếu có chuyện gì thì em hãy nhớ gọi điện nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn anh, Mặc Đình.”
“So với cảm ơn suông thì tôi thích hành động thực tế hơn nhưng nể tình em gọi tên tôi dễ nghe như vậy nên tạm thời sẽ không miễn cưỡng em.” Cố Mặc Đình lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Tiêu Diệp Nhiên đỏ mặt, vội vàng chào tạm biệt anh sau đó quay đầu chạy mất.
Sau khi trở về công ty, Tiêu Diệp Nhiên quẹt thẻ xong định ngồi vào bàn sửa lại bài phỏng vấn hôm nay thì kết quả là cô chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị Tống An Kỳ lôi đi.
Hai người vào phòng vệ sinh khoá cửa lại, Tống An Kỳ sáp mặt tới hỏi: “Hôm qua cậu nói với tớ, cậu đã dọn ra ngoài rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là chuyện tốt mà con nhỏ đê tiện Cố Tống Vy đó gây ra à?”
“Không phải, là tự tớ muốn dọn ra ngoài.” Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?” Tống An Kỳ khịt mũi coi thường.
Tiêu Diệp Nhiên thở dài: “Được rồi, một nửa là thật.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai: “Cũng không có gì, ngày mai Cố Tống Vy sẽ đính hôn với Bùi Hạo Tuấn cho nên ba tớ gọi tớ về tham dự hôn lễ của bọn họ…”
“Cái gì?”
Tống An Kỳ tròn xoe hai mắt ngờ vực, cô ấy há hốc mồm ngạc nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên đã biết trước cô ấy sẽ phản ứng như vậy nên chỉ mỉm cười.
Tống An Kỳ hoàn hồn lại, đau lòng nhìn cô: “Diệp Nhiên…”
Tiêu Diệp Nhiên nói xong cũng không đợi Cố Tống Vy bên kia đáp lại đã cúp máy, động tác rất lưu loát.
Cố Mặc Đình nhíu mày nhìn cô, mỉm cười: “Không ngờ bà xã lại có khí phách như thế.”
“Quá khen! Đây mới chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi.” Tiêu Diệp Nhiên để điện thoại di động xuống, tiếp tục vùi đầu húp cháo.
Cố Mặc Đình thích thú quan sát bộ dáng của cô, đột nhiên anh cảm thấy người vợ mới cưới này của mình rất thú vị.
“Cô ta đối xử với em như thế, em định sẽ đáp lễ cô ta thế nào?”
Đang im lặng thì Cố Mặc Đình đột nhiên cất tiếng hỏi.
Anh đã bảo Tô Lân điều tra về cô một cách toàn diện cho nên mọi thứ có liên quan đến Tiêu Diệp Nhiên, anh đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Tiêu Diệp Nhiên cũng biết nhưng cũng chẳng bận tâm, hơn nữa cô cũng không có ý định giấu Cố Mặc Đình những chuyện này.
Chỉ cần nhớ lại những chuyện mà Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn đã làm thì cô không khỏi cảm thấy phẫn hận trong lòng: “Em vẫn chưa nghĩ ra nhưng chí ít sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn.”
Lần này Cố Mặc Đình không nói gì nữa nhưng sự hứng thú với cô trong mắt anh lại ngày càng mạnh mẽ.
Ăn sáng xong, Tiêu Diệp Nhiên chuẩn bị đồ đạc định đi làm thì vừa hay Cố Mặc Đình cũng muốn đến công ty nên thuận đường đưa cô đi.
Lúc tới Thời Thụy, Cố Mặc Đình bỗng nhiên gọi Tiêu Diệp Nhiên lại, tỏ vẻ nghiêm túc nói với cô: “Tôi sợ là người nhà em vẫn chưa từ bỏ ý đồ đâu. Trong hai ngày này nếu có chuyện gì thì em hãy nhớ gọi điện nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn anh, Mặc Đình.”
“So với cảm ơn suông thì tôi thích hành động thực tế hơn nhưng nể tình em gọi tên tôi dễ nghe như vậy nên tạm thời sẽ không miễn cưỡng em.” Cố Mặc Đình lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Tiêu Diệp Nhiên đỏ mặt, vội vàng chào tạm biệt anh sau đó quay đầu chạy mất.
Sau khi trở về công ty, Tiêu Diệp Nhiên quẹt thẻ xong định ngồi vào bàn sửa lại bài phỏng vấn hôm nay thì kết quả là cô chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị Tống An Kỳ lôi đi.
Hai người vào phòng vệ sinh khoá cửa lại, Tống An Kỳ sáp mặt tới hỏi: “Hôm qua cậu nói với tớ, cậu đã dọn ra ngoài rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là chuyện tốt mà con nhỏ đê tiện Cố Tống Vy đó gây ra à?”
“Không phải, là tự tớ muốn dọn ra ngoài.” Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?” Tống An Kỳ khịt mũi coi thường.
Tiêu Diệp Nhiên thở dài: “Được rồi, một nửa là thật.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai: “Cũng không có gì, ngày mai Cố Tống Vy sẽ đính hôn với Bùi Hạo Tuấn cho nên ba tớ gọi tớ về tham dự hôn lễ của bọn họ…”
“Cái gì?”
Tống An Kỳ tròn xoe hai mắt ngờ vực, cô ấy há hốc mồm ngạc nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên đã biết trước cô ấy sẽ phản ứng như vậy nên chỉ mỉm cười.
Tống An Kỳ hoàn hồn lại, đau lòng nhìn cô: “Diệp Nhiên…”
Bình luận facebook