Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
Chương 228
Rồi chẳng bao lâu sau, hai người bèn bị dẫn đến đây uống trà.
“Ai mà buồn quan tâm xem anh có cố ý hay không.”
Cô gái ấy trợn mắt nhìn Cố Thanh Chiêu, rồi lập tức quay đầu đi, nói chuyện với cục trưởng trung niên tiếp: “Thế nào, cục trưởng, rốt cuộc ông có giam anh ta lại hay không? Nếu không thì tôi vào đây.”
“…”
Cục trưởng than khổ trong lòng, ông không khỏi thầm mắng mỏ cái tay cấp dưới đã bắt ma nữ này vào đây.
Đúng là thứ không có mắt, bắt ai không bắt, lại đi bắt cô gái này, mà trí mạng nhất là đến người nhà họ Lục cũng bắt luôn vào đây.
Hai người trước mặt ông ta, cho dù mà ma nữ giữa trần thế hay là cậu ấm bên cạnh, dù có là ai thì ông cũng không thể đắc tội nổi.
Muốn tiễn hai vị phật này đi, kết quả ma nữ lại khăng khăng không chịu đi!
Nghĩ đến đây, cục trưởng lại thở dài!
Đường đường là cục trưởng của một phân khu, sao ở trước mặt hai người này, mình còn không bằng đồ trang trí nữa kia chứ!
Vào lúc cục trưởng phiền não không biết phải hòa giải như thế nào, đột nhiên có hai tiếng bước chân hối hả vang lên ở bên ngoài cửa.
Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ chạy vào đồn công an, gần như vừa nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc ấy ngay.
Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, vội vàng đi nhanh vào trong.
Sau khi đến gần, Tiêu Diệp Nhiên mới gọi mộ tiếng: “Tiêu Tiêu!”
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói ấy, cô gái được gọi là Tiêu Tiêu lập tức quay đầu lại, mà sự ngang ngược trên gương mặt của cô ấy lập tức tan biết thành mây khói.
Cô hết sức bất ngờ và mừng rỡ khi nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ, lập tức sấn đến bên bọn họ: “Diệp Nhiên, An Kỳ, rốt cuộc hai cậu cũng đến rồi, tớ nhớ hai cậu muốn chết.”
“Bọn tớ cũng rất nhớ cậu.”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười ôm Tiêu Tiêu, gương mặt lộ ra niềm vui khi gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách.
Đến Tống An Kỳ, cô ấy lại bĩu môi rồi giở giọng trêu ghẹo: “Cách về nước của cậu cũng đặc biệt thật, không ngờ lại bị bắt vào đồn cảnh sát? Là người nào không có mắt mà lại dám bắt cậu thế?”
“Ồ, là cái đồ không có mắt kia kìa.”
Ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Tiêu chỉ về phía sau lưng, người bị chỉ là cục trưởng, gương mặt già nua của ông ta co rút, lúng túng vô cùng.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, cô cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nghe thấy thế, lông mà lập tức dựng đứng, cô ấy tỏ vẻ khó chịu: “Hồi chiều lúc tớ còn ở sân bay, bị một tên lưu manh sàm sỡ, tớ tức giận quá nên mới xảy ra xung đột với anh ta. Rồi không biết có tên hóng hớt nào rảnh chuyện đi báo cảnh sát, tớ mới bị bắt vào đây…”
“Thế…”
Khóe miệng Tiêu Diệp Nhiên khẽ co rút, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Rồi chẳng bao lâu sau, hai người bèn bị dẫn đến đây uống trà.
“Ai mà buồn quan tâm xem anh có cố ý hay không.”
Cô gái ấy trợn mắt nhìn Cố Thanh Chiêu, rồi lập tức quay đầu đi, nói chuyện với cục trưởng trung niên tiếp: “Thế nào, cục trưởng, rốt cuộc ông có giam anh ta lại hay không? Nếu không thì tôi vào đây.”
“…”
Cục trưởng than khổ trong lòng, ông không khỏi thầm mắng mỏ cái tay cấp dưới đã bắt ma nữ này vào đây.
Đúng là thứ không có mắt, bắt ai không bắt, lại đi bắt cô gái này, mà trí mạng nhất là đến người nhà họ Lục cũng bắt luôn vào đây.
Hai người trước mặt ông ta, cho dù mà ma nữ giữa trần thế hay là cậu ấm bên cạnh, dù có là ai thì ông cũng không thể đắc tội nổi.
Muốn tiễn hai vị phật này đi, kết quả ma nữ lại khăng khăng không chịu đi!
Nghĩ đến đây, cục trưởng lại thở dài!
Đường đường là cục trưởng của một phân khu, sao ở trước mặt hai người này, mình còn không bằng đồ trang trí nữa kia chứ!
Vào lúc cục trưởng phiền não không biết phải hòa giải như thế nào, đột nhiên có hai tiếng bước chân hối hả vang lên ở bên ngoài cửa.
Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ chạy vào đồn công an, gần như vừa nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc ấy ngay.
Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, vội vàng đi nhanh vào trong.
Sau khi đến gần, Tiêu Diệp Nhiên mới gọi mộ tiếng: “Tiêu Tiêu!”
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói ấy, cô gái được gọi là Tiêu Tiêu lập tức quay đầu lại, mà sự ngang ngược trên gương mặt của cô ấy lập tức tan biết thành mây khói.
Cô hết sức bất ngờ và mừng rỡ khi nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ, lập tức sấn đến bên bọn họ: “Diệp Nhiên, An Kỳ, rốt cuộc hai cậu cũng đến rồi, tớ nhớ hai cậu muốn chết.”
“Bọn tớ cũng rất nhớ cậu.”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười ôm Tiêu Tiêu, gương mặt lộ ra niềm vui khi gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách.
Đến Tống An Kỳ, cô ấy lại bĩu môi rồi giở giọng trêu ghẹo: “Cách về nước của cậu cũng đặc biệt thật, không ngờ lại bị bắt vào đồn cảnh sát? Là người nào không có mắt mà lại dám bắt cậu thế?”
“Ồ, là cái đồ không có mắt kia kìa.”
Ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Tiêu chỉ về phía sau lưng, người bị chỉ là cục trưởng, gương mặt già nua của ông ta co rút, lúng túng vô cùng.
“Rốt cuộc là thế nào vậy?”
Tiêu Diệp Nhiên lắc đầu, cô cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nghe thấy thế, lông mà lập tức dựng đứng, cô ấy tỏ vẻ khó chịu: “Hồi chiều lúc tớ còn ở sân bay, bị một tên lưu manh sàm sỡ, tớ tức giận quá nên mới xảy ra xung đột với anh ta. Rồi không biết có tên hóng hớt nào rảnh chuyện đi báo cảnh sát, tớ mới bị bắt vào đây…”
“Thế…”
Khóe miệng Tiêu Diệp Nhiên khẽ co rút, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Bình luận facebook