Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Chương 224
Mặc dù là hai nhân viên kia đã cố gắng làm cho giọng nói của mình nhỏ lại, nhưng mà lời nói của bọn họ vẫn lọt vào trong tai của Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ.
Đối với kết cục của Tần Mạn Ny, hai người bọn họ không bình luận gì.
Đã
Hai người Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đứng tại chỗ đợi nửa tiếng đồng hồ, Tần Mạn Ny mới khoan thai đi đến trễ.
Có lẽ là bị chèn ép, trong hai ngày ngắn ngủi, người phụ nữ kia hoàn toàn không có phong thái giống như lúc trước, vẻ mặt phong tình vô hạn cũng trở nên phờ phạt vô cùng.
Nhân viên làm việc ở hiện trường nhìn thấy cô ta như thế này, trong mắt của bọn họ đều có sự đồng cảm.
“Đây chính là quả báo đó!”
Tống An Kỳ nhìn thấy cảnh này, chỉ lắc đầu cười lạnh, sau đó liền nâng camera lên tự mình chụp ảnh hiện trường quay phim.
Có lẽ là âm thanh chụp ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của Tần Mạn Ny, người phụ nữ kia đột nhiên nhìn về phía bên này.
Trong nháy mắt mà cô ta nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên, khuôn mặt tức giận của cô ta lập tức biến thành hận thù.
“Tiêu Diệp Nhiên, con đàn bà đê tiện kia!”
Tần Mạn Ny tức giận mắng to, đồng thời chuyển bước chân đi đến trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên, hung dữ đẩy cô một cái.
Tốc độ của cô ta thật sự rất nhanh, nhanh đến mức tất cả những người có mặt ở hiện trường đều không kịp phản ứng lại.
Đối với người phụ nữ điên khùng đột nhiên lại nổi bão, Tiêu Diệp Nhiên cũng rất cảnh giác, bị đẩy mất trọng tâm, dưới chân lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Tần Mạn Ny, cô bị điên cái gì vậy?”
Tống An Kỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ Tiêu Diệp Nhiên, tức giận trừng Tần Mạn Ny.
Tiêu Diệp Nhiên vội vàng ổn định lại thân thể, lạnh lùng nói: “Tần Mạn Ny, cô là chó hả? Quảng cáo và đại ngôn đều bị rút mất, tức giận không có chỗ nào trút, tùy tiện tìm người cắn lung tung à?”
“Tiêu Diệp Nhiên, cô bớt giả ngu cho tôi đi, tôi trở thành như thế này còn không phải là do cô hại hả? Nếu như không phải cô kêu người đàn ông kia đối phó với tôi, làm sao tôi lại rơi vào tình cảnh như thế này?”
Vành mắt của Tần Mạn Ny đỏ bừng, cảm xúc nhìn có chút cuồng loạn.
Người đàn ông đó?
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ một chút.
Nhìn bộ dạng này của Tần Mạn Ny, hình như là cô ta đã biết đại ngôn của mình bị rút mất là có liên quan đến cô.
Người phụ nữ này chẳng lẽ đã biết chuyện là do Cố Mặc Đình làm rồi hả?
Mặc dù là trong lòng của cô hơi nghi ngờ, nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Tôi chả hiểu cô đang nói cái gì cả.”
“Sao vậy, đến lúc này rồi mà còn muốn giả ngu nữa à, cô đừng nói với tôi là cô không biết người đàn ông đã đứng cùng với cô vào đêm hôm đó. Cố Tống Vy nói là do anh ta đã giúp đỡ cô, âm thầm đối phó với tôi, làm hại tất cả các đại ngôn của tôi đều bị hủy hợp đồng.”
Mặc dù là hai nhân viên kia đã cố gắng làm cho giọng nói của mình nhỏ lại, nhưng mà lời nói của bọn họ vẫn lọt vào trong tai của Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ.
Đối với kết cục của Tần Mạn Ny, hai người bọn họ không bình luận gì.
Đã
Hai người Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đứng tại chỗ đợi nửa tiếng đồng hồ, Tần Mạn Ny mới khoan thai đi đến trễ.
Có lẽ là bị chèn ép, trong hai ngày ngắn ngủi, người phụ nữ kia hoàn toàn không có phong thái giống như lúc trước, vẻ mặt phong tình vô hạn cũng trở nên phờ phạt vô cùng.
Nhân viên làm việc ở hiện trường nhìn thấy cô ta như thế này, trong mắt của bọn họ đều có sự đồng cảm.
“Đây chính là quả báo đó!”
Tống An Kỳ nhìn thấy cảnh này, chỉ lắc đầu cười lạnh, sau đó liền nâng camera lên tự mình chụp ảnh hiện trường quay phim.
Có lẽ là âm thanh chụp ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của Tần Mạn Ny, người phụ nữ kia đột nhiên nhìn về phía bên này.
Trong nháy mắt mà cô ta nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên, khuôn mặt tức giận của cô ta lập tức biến thành hận thù.
“Tiêu Diệp Nhiên, con đàn bà đê tiện kia!”
Tần Mạn Ny tức giận mắng to, đồng thời chuyển bước chân đi đến trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên, hung dữ đẩy cô một cái.
Tốc độ của cô ta thật sự rất nhanh, nhanh đến mức tất cả những người có mặt ở hiện trường đều không kịp phản ứng lại.
Đối với người phụ nữ điên khùng đột nhiên lại nổi bão, Tiêu Diệp Nhiên cũng rất cảnh giác, bị đẩy mất trọng tâm, dưới chân lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Tần Mạn Ny, cô bị điên cái gì vậy?”
Tống An Kỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ Tiêu Diệp Nhiên, tức giận trừng Tần Mạn Ny.
Tiêu Diệp Nhiên vội vàng ổn định lại thân thể, lạnh lùng nói: “Tần Mạn Ny, cô là chó hả? Quảng cáo và đại ngôn đều bị rút mất, tức giận không có chỗ nào trút, tùy tiện tìm người cắn lung tung à?”
“Tiêu Diệp Nhiên, cô bớt giả ngu cho tôi đi, tôi trở thành như thế này còn không phải là do cô hại hả? Nếu như không phải cô kêu người đàn ông kia đối phó với tôi, làm sao tôi lại rơi vào tình cảnh như thế này?”
Vành mắt của Tần Mạn Ny đỏ bừng, cảm xúc nhìn có chút cuồng loạn.
Người đàn ông đó?
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ một chút.
Nhìn bộ dạng này của Tần Mạn Ny, hình như là cô ta đã biết đại ngôn của mình bị rút mất là có liên quan đến cô.
Người phụ nữ này chẳng lẽ đã biết chuyện là do Cố Mặc Đình làm rồi hả?
Mặc dù là trong lòng của cô hơi nghi ngờ, nhưng mà Tiêu Diệp Nhiên miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Tôi chả hiểu cô đang nói cái gì cả.”
“Sao vậy, đến lúc này rồi mà còn muốn giả ngu nữa à, cô đừng nói với tôi là cô không biết người đàn ông đã đứng cùng với cô vào đêm hôm đó. Cố Tống Vy nói là do anh ta đã giúp đỡ cô, âm thầm đối phó với tôi, làm hại tất cả các đại ngôn của tôi đều bị hủy hợp đồng.”
Bình luận facebook