Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
CHƯƠNG 188
Cô cảm nhận một chút, cảm thấy cả người đau đớn.
“Em bị thương rất nặng?” Cô mở to miệng, hỏi anh, giọng nói lại khàn khàn có chút khó nghe.
Cố Mặc Đình gật nhẹ đầu: “Tay và chân bị trầy da không ít, đầu có chấn động nhẹ.”
“Khó trách em cảm thấy đau đầu như vậy.”
Cô chậm rãi ngồi dậy trên giường, tay chạy bị thương, co lại hít một hơi, đau đến mức gương mặt nhỏ hơi trắng.
Cố Mặc Đình vội vàng đi đỡ cô, động tác vô cùng dịu dàng: “Có cần anh đi gọi bác sĩ không.”
“Không cần, em không sao.”
Cô lắc đầu, có chút cậy mạnh nói.
Cố Thanh Chiêu đúng lúc đi từ bên ngoài đến, nghe nói thế không khỏi bĩu môi nói: “Chảy nhiều máu như vậy, còn nói không sao, cô không biết, lúc lão đại tìm được cô, thiếu chút nữa bị dọa đến điên rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta lớn như vậy nhìn thấy Cố Mặc Đình có vẻ bối rối!
Tiêu Diệp Nhiên áy náy liếc nhìn Cố Mặc Đình: “Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
“Không sao, chỉ cần em không sao là được rồi…”
Cố Mặc Đình thở phào một cái, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, giống như là bảo vệ một bảo bối.
Tiêu Diệp Nhiên tham lam tựa vào người anh, nghe hơi thở có hương vị chỉ thuộc về anh, hưởng thụ sự an tâm anh mang lại, hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên tóc cô, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thanh Chiếu ở đằng sau, như đang hỏi thăm anh ta.
Cố Thanh Chiêu gật nhẹ đầu, đáy mắt có một vòng lành lạnh.
Dám có gan tổn thương cô, vậy người nọ cũng sắp đến lúc chết đi rồi !
Dựa vào trong ngực Cố Mặc Đình một lúc, Tiêu Diệp Nhiên cảm giác mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến một khắc trước khi mình hôn mê.
Lúc đó, trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ mình sẽ chết, sợ mình sẽ không còn gặp được Cố Mặc Đình.
Cô rất bối rối, nên mới gọi cho anh.
Cô nói: “Mặc Đình, em bị xe đụng.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh nói: “Em có sao không, ở đó đợi anh, anh sẽ lập tức đến.”
Từ sau khi mẹ qua đời, trên đời này không còn ai quan tâm bảo vệ cô như vậy nữa.
Ba sẽ không, Bùi Hạo Tuấn sẽ không… Lại chỉ có Cố Mặc Đình sẽ.
Đột nhiên nước mắt cô rơi như mưa, vùi đầu vào trong lòng anh, khóc đến cả người run rẩy.
Cố Mặc Đình cho rằng cô còn sợ hãi, không khỏi vỗ sau lưng cô dỗ: “Không sợ, có anh đây, không sao, ngoan, không khóc…”
Anh dịu dàng làm người ta phải trố mắt nhìn, rồi lại tùy ý để cô chùi nước mắt nước mũi vào người mình.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Diệp Nhiên khóc đủ, mới ra khỏi lồng ngực Cố Mặc Đình.
Cố Thanh Chiêu không khỏi thì thầm một tiếng: “Đều nói phụ nữ làm từ nước, hôm nay xem như là đã thấy được. Được rồi, chị dâu, chị đói bụng không, ăn gì đó trước đi, ăn xong mới có sức khóc tiếp.”
Cô cảm nhận một chút, cảm thấy cả người đau đớn.
“Em bị thương rất nặng?” Cô mở to miệng, hỏi anh, giọng nói lại khàn khàn có chút khó nghe.
Cố Mặc Đình gật nhẹ đầu: “Tay và chân bị trầy da không ít, đầu có chấn động nhẹ.”
“Khó trách em cảm thấy đau đầu như vậy.”
Cô chậm rãi ngồi dậy trên giường, tay chạy bị thương, co lại hít một hơi, đau đến mức gương mặt nhỏ hơi trắng.
Cố Mặc Đình vội vàng đi đỡ cô, động tác vô cùng dịu dàng: “Có cần anh đi gọi bác sĩ không.”
“Không cần, em không sao.”
Cô lắc đầu, có chút cậy mạnh nói.
Cố Thanh Chiêu đúng lúc đi từ bên ngoài đến, nghe nói thế không khỏi bĩu môi nói: “Chảy nhiều máu như vậy, còn nói không sao, cô không biết, lúc lão đại tìm được cô, thiếu chút nữa bị dọa đến điên rồi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta lớn như vậy nhìn thấy Cố Mặc Đình có vẻ bối rối!
Tiêu Diệp Nhiên áy náy liếc nhìn Cố Mặc Đình: “Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”
“Không sao, chỉ cần em không sao là được rồi…”
Cố Mặc Đình thở phào một cái, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, giống như là bảo vệ một bảo bối.
Tiêu Diệp Nhiên tham lam tựa vào người anh, nghe hơi thở có hương vị chỉ thuộc về anh, hưởng thụ sự an tâm anh mang lại, hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên tóc cô, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thanh Chiếu ở đằng sau, như đang hỏi thăm anh ta.
Cố Thanh Chiêu gật nhẹ đầu, đáy mắt có một vòng lành lạnh.
Dám có gan tổn thương cô, vậy người nọ cũng sắp đến lúc chết đi rồi !
Dựa vào trong ngực Cố Mặc Đình một lúc, Tiêu Diệp Nhiên cảm giác mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến một khắc trước khi mình hôn mê.
Lúc đó, trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ mình sẽ chết, sợ mình sẽ không còn gặp được Cố Mặc Đình.
Cô rất bối rối, nên mới gọi cho anh.
Cô nói: “Mặc Đình, em bị xe đụng.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh nói: “Em có sao không, ở đó đợi anh, anh sẽ lập tức đến.”
Từ sau khi mẹ qua đời, trên đời này không còn ai quan tâm bảo vệ cô như vậy nữa.
Ba sẽ không, Bùi Hạo Tuấn sẽ không… Lại chỉ có Cố Mặc Đình sẽ.
Đột nhiên nước mắt cô rơi như mưa, vùi đầu vào trong lòng anh, khóc đến cả người run rẩy.
Cố Mặc Đình cho rằng cô còn sợ hãi, không khỏi vỗ sau lưng cô dỗ: “Không sợ, có anh đây, không sao, ngoan, không khóc…”
Anh dịu dàng làm người ta phải trố mắt nhìn, rồi lại tùy ý để cô chùi nước mắt nước mũi vào người mình.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Diệp Nhiên khóc đủ, mới ra khỏi lồng ngực Cố Mặc Đình.
Cố Thanh Chiêu không khỏi thì thầm một tiếng: “Đều nói phụ nữ làm từ nước, hôm nay xem như là đã thấy được. Được rồi, chị dâu, chị đói bụng không, ăn gì đó trước đi, ăn xong mới có sức khóc tiếp.”
Bình luận facebook