-
Chương 63
Bản nhạc Pinacolada vang lên trong túi quần khiến Hạ Tuyết chợt bừng tỉnh. Luồn tay vào túi rồi quan sát dãy số quen thuộc trên màn hình mà thở phào nhẹ nhõm. Không chần chừ, cô ấn nút chấp nhận cuộc gọi rồi hấp tấp nói vọng vào máy :
" Y Nhi, Thiên Nhi, là hai đứa phải không ? Hai con đang ở đâu !!! "
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu nhưng dựa vào tiếng thở rè rè trong đó, Hạ Tuyết cơ hồ có thể cảm nhận được có người đang ở bên đầu dây. Cảm thấy khó chịu, cô hỏi lại :
" Này, mẹ không đùa đâu ! Hai đứa đã đi đâu rồi ? "
Lúc này, bên đầu dây bỗng truyền đến một điệu cười nhỏ cùng một giọng đàn ông trầm ấm :
" Hạ Tuyết tiểu thư, giọng cô thật dễ nghe qua điện thoại đấy !! "
Lời tán thưởng ấy khiến Hạ Tuyết giật mình, ánh mắt yêu thương bỗng chuyển thành lạnh lùng băng giá, tựa như âm điệu của cô lúc này :
" LÂM NHÃ... Là anh "
" Ồ ! Cô nhận ra giọng tôi sao ?" Lâm Nhã ở bên đầu dây tươi cười, chân vắt lên đùi, phấn chấn hỏi :
" Sao vậy, con của cô không có ở nhà sao ? Có cần tôi tìm giúp không, tôi sẽ lấy giá rẻ thôi ! "
" ANH..." Hạ Tuyết trừng mắt, quát vào máy " ANH ĐÃ LÀM GÌ CON TÔI RỒI !!! "
" Ấy..ấy !!! Hạ Tuyết cô sao phải tức giận thế ? Nói cho cùng thì Phong và tôi cũng được coi là anh em kết nghĩa, vậy chẳng khác nào nói Lam Thiên và Tử Y chính là cháu của tôi rồi ! Cô thử nói xem, tôi sao có thể hại cháu của mình được cơ chứ ? "
" Anh đã biết !!! " Hạ Tuyết trợn mắt, cả cơ thể không khỏi lộ rõ vẻ chấn động. Không được Lâm Nhã không thể biết chuyện này, nếu hắn biết vậy chẳng khác nào Mặc Lãnh Phong sẽ...
Không, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy không thể tin nổi rồi...
Lâm Nhã ở bên đầu dây có vẻ càng hứng thú. Được đà, hắn lại tiếp tục trêu đùa :
" Ha...Hạ Tuyết, tôi phải khâm phục cô thật đấy! Tên đầu heo kia trước giờ qua lại với phụ nữ luôn rất cẩn thận, không bao giờ để bất cứ người đàn bà nào có nguy cơ với mình. Thế mà cuối cùng, trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào bẫy của một cô gái tầm thường như cô. Dương Hạ Tuyết, cô là người đầu tiên phá kỷ lục đấy ! "
" Đừng nói nhiều nữa " Hạ Tuyết híp mắt, tức giận đến độ muốn bóp chết cái người đàn ông trong điện thoại :
" Chúng là con của tôi, không liên quan gì đến hắn ! Giờ thì mau nói đi, con của tôi đang ở đâu ? "
" Haizz !!! " Lâm Nhã thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng : " Cô không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn làm chút việc tốt thôi mà ! "
" Việc tốt ? " Hạ Tuyết lặp lại câu nói của hắn, chỉ nghe qua thôi cô cũng biết đây là một ý muốn xấu xa trong đó rồi. Trong điện thoại tiếng cười ngạo nghễ kia lại truyền ra:
" Đúng vậy, Dương Hạ Tuyết, tôi sẽ cho làm cho ba cha con được đoàn tụ sau 6 năm xa cách. Cô thấy thế nào ? Nghe cảm động chứ hả ? "
" ANH DÁM !!!! " Hạ Tuyết giận giữ gầm lên " Anh không thể mang con tôi đi gặp hắn, có chết cũng không được. Việc mâu thuẫn giữa tôi và Mặc Lãnh Phong, không liên quan gì đến bọn trẻ cả ! "
Đến đây, giọng nói của Hạ Nhâm bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, thẳng thắn đối diện Hạ Tuyết:
" Dương Hạ Tuyết, tôi nói cho cô biết, tôi không biết cô đang toan tính điều gì nhưng tôi sẽ không để cho con của cô làm ảnh hưởng đến Phong.Muốn gặp lại bọn trẻ, thì còn phải xem bản lĩnh của cô có tìm ra tôi không đã ! "
" Lâm Nhã, anh nói gì, tên khốn. Nếu anh dám... Alo, alo ??? "
Hạ Tuyết nói không ngừng vào máy điện thoại, thế nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng tút tút, lặp đi lặp lại liên hồi. Hạ Tuyết thấy vậy liền gọi lại vào số cũ nhưng dù thế nào vẫn chỉ là tiếng đáp lại của người trực tổng đài...
Một dãy số giả không tồn tại... Đúng là tên khốn !!!
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Hạ Tuyết bắt buộc chính mình phải bình tĩnh nhưng dù thế nào cũng không sao ngăn được sự run rẩy khó áp chế. Đôi mắt sương mù lúc này đầy phẫn hận, Hạ Tuyết đứng lặng trong căn nhà tối tăm một lúc lâu, cuối cùng cô cầm chiếc điện thoại lên, ấn một dãy số hoàn toàn mới trong danh bạ. Có chết, Hạ Tuyết cũng không nghĩ mình phải dùng đến biện pháp này.
Thế nhưng vì Lam Thiên và Tử Y, dù có phải quay trở lại làm ác quỷ.... Cô cũng cam lòng.
Chuông điện thoại vừa vang lên một hồi thì ngay lập tức đầu dây bên kia đã có người bắt máy :
" Lão đại, ngài gọi chúng tôi ! "
Giọng đàn ông nghiêm túc vang lên khiến sắc mặt Hạ Tuyết trở nên ngưng trọng, cô nghiêm nghị nhắc lại với người bên đầu dây :
" Tôi không còn là Dương lão đại nữa, cậu cũng nên ăn nói cẩn thận một chút !! "
" Lão đại, dù ngài nói thế nào, đối với chúng tôi ngài vẫn là người quyền lực nhất trong Dương gia. Hạ Nhâm thiếu gia hay ai khác cũng không thể thay thế ! "
Sự chân thành trong lời nói của hắn khiến Hạ Tuyết hơi nhíu mày, cô tiếp lời :
" Bỏ qua chuyện đó đi, các cậu đang ở Macao phải không ? " " Vâng, có vấn đề gì sao thưa lão đại ? " Bên đầu dây tò mò hỏi lại.
" Tập hợp người lại rồi đến HongKong đi ! " Hạ Tuyết lạnh lùng nói " Tôi có việc cần nhờ các cậu đây ! "
***
" Ư.."
Dương Tử Y chớp chớp mắt hai mắt, một cảm giác mờ mờ ảo ảo tràn ngập khiến cô bé hơi lắc đầu. mở mắt, trước mặt Tử Y bỗng xuất hiên một không gian tối đen rợn ngợp. Cảm thấy lạ lẫm, cô bé muốn đưa tay lên dụi mắt thì bất chợt nhận ra cả cơ thể đang bị bất động. Theo bản năng cô bé cố gắng cựa quậy cơ thể nhưng cũng chẳng đạt được mấy hiệu quả...
Giằng co được một lúc, Tử Y bỗng cảm thấy như mình vừa đụng phải làn da của một ai đó. Sự mềm mại không thể chối cãi ấy khiến cô bé trừng mắt. Cái người bên cạnh cô bé dường như cũng cảm nhận được cử động nho nhỏ của cô bèn lên tiếng :
" Y Nhi... Y Nhi??? Là em đó sao ? "
_
Anh Lam Thiên ? _ Tử Y vui sướng, nhưng vì không thể lên tiếng nên cô bé chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ khó hiểu. Lam Thiên thấy vậy thì thở phào :
" May quá, em ở đây. Hình như chúng ta đang bị trói thì phải? Tử Y em nhớ gì không ? Viết vào sau lưng anh đi "
Không để Lam Thiên chờ lâu một cảm giác nhột nhạt bỗng tập kích nơi lưng cậu :
_
Em chỉ nhớ, hình như trước lúc ngất đi em đã mở cửa cho chú Lâm Nhã. Rồi sau đó, chú ấy nhìn em rất lâu. Em thấy vậy thì lạ lắm, nhưng cũng chẳng nói gì. Em mời chú ấy vào nhà thì đúng lúc đó em cảm giác có một ai chụp ai gì đó lên mặt em và em ngất đi!_
" Không thể nào... ? " Lam Thiên quả quyết lên tiếng " Chả lẽ cái người tấn công anh trong phòng lúc đó là chú ấy ? Không đúng, chú Lâm Nhã là người tốt, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy được ? "
Tử Y cũng bị lời nói của anh trai làm cho nao núng. Thật sự, dù chỉ tiếng xúc với người đàn ông tên Lâm Nhac kia một vài lần nhưng căn bản cô bé luôn luôn có hảo cảm với hắn. Trong cảm nhận của Tử Y, đó là một người luôn luôn vui vẻ, hay cười và cũng rất dịu dàng với anh em cô. Tại sao chú ấy lại bắt cóc hai anh em cô ? Mà rốt cuộc là với mục đích gì ?
Đến đây, mạch suy nghĩ của hai đứa trẻ đang trở nên lộn xộn khác thường. Lam Thiên và Tử Y lúc này đều cảm thấy mình không tìm ra được điểm mấu chốt, và có lẽ sẽ mãi tiếp tục như vậy nếu không phải do những tiếng người nói đang đan xen nhau ngoài kia.
Cuộc cãi vã tuy rất nhỏ nhưng đủ để nhận ra âm vực trầm thấp của đàn ông rõ rệt. Một bên thanh thoát có vẻ hấp tấp, còn một bên lại trầm khàn đầy từ tính. Người đàn ông có giọng trầm hơn lên tiếng, trong lời nói đã không thể giấu được vẻ bực tức :" Nhã, cậu làm cái trò quỷ gì vậy ? Cậu đâu cần phải mang con của cô ta tới đây ! "
Người đàn ông kia cũng chả kém cạnh, lập tức phản bác :
" Cậu chả phải muốn nhanh chóng bắt lấy cô ta hay sao ? Tôi chỉ đơn giản là rút ngắn thời lượng cho cậu thôi ! Con của cô ta đang ở đây, chắc chắn cô ta sẽ tìm đến cậu... "
Chú Lâm Nhã... Lam Thiên và Tử Y giật mình ! Vậy thì người kia chắc hẳn phải là....
" Nhã...!!! " Giọng đàn ông trầm thấp vang lên càng khẳng định suy đoán đúng đắn của hai đứa trẻ :
" Cậu cũng biết,Mặc Lãnh Phong tôi xưa nay đâu phải là kẻ tuyệt vọng đến mức phải bắt cóc hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chỉ để tóm một con đàn bà. Sao cậu chưa hỏi ý kiến tôi đã tự ý hành động ? "
Mặc Lãnh Phong... Lam Thiên và Tử Y sửng sốt... Cái tên này khiến chúng thật sự chấn động... Cái gì mà bắt cóc?....Cái gì mà muốn tóm gọn ai cơ ?
" Phong... " Lâm Nhã lên tiếng muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt vô cùng xấu của Mặc Lãnh Phong thì chỉ biết câm lặng. Hắn ngả người ra sau ghế, nhìn Mặc Lãnh Phong đang trầm tư ở ghế đối diện rồi nói :
" Tôi hiểu rồi ! Thế cậu định giải quyết hai đứa nhóc kia thế nào ? "
Mặc Lãnh Phong từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Lâm Nhã, hắn chỉ thở dài một hơi, màu mắt tím thẫm liếc qua hắn một cái rồi quay lại nói với Chung Cận Nhiên đang đứng im lặng phía sau mình :
" Cận Nhiên, bây giờ thuốc mê chắc cũng đã hết tác dụng rồi, cậu mau mang hai đứa nhóc kia tới đây cho tôi ! "
" Vâng, thưa Mặc Tổng " Cận Nhiên đáp nhanh gọn, đoạn hắn quay về phía sau đoạn mở một cánh cửa gỗ ngay sát bên cạnh căn phòng.
Tử Y và Lam Thiên ở bên trong cơ hồ đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện, và không phải để hai đứa trẻ phải chờ đợi lâu, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Thông qua băng vải bịt mắt mờ ảo, hai đứa trẻ có thể lờ mờ cảm nhận được một tia sáng lấp lánh ở phía trước, tiếp theo đó là một giọng nói lịch thiệp và trịnh thượng:
" Hai nhóc đi theo ta ! "
Lam Thiên và Tử Y vội ngẩn ra, ngay sau đó chúng cảm thấy một lực đạo nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo chúng đứng dậy. Rồi bàn tay ấy lại tiếp tục đi xuống, nới lỏng dây trói dưới chân lũ trẻ rồi dẫn chúng bước đi.
Bóng tối bao trùm khiến cho Lam Thiên và Tử Y bị mất phương hướng, chỉ có thể để mặc Chung Cận Nhiên kéo mình đi rồi bất thình lình dừng lại.
Một hơi thở ấm nóng tràn trong không khí cùng mùi thuốc lá cay nồng khiến Lam Thiên thoáng nhăn mặt. Từ khi sinh ra cậu bé đặc biệt đã nhạy với mùi hương nên dù chỉ là thoáng chốc cậu bé cũng có thể nhận ra được mà mùi hương này có lẽ chỉ thuộc về một người...
Chần chừ một lúc lâu mà thấy người trước mặt cũng chưa có động tĩnh gì, Lam Thiên đánh bạo dò hỏi :
" Chú Mặc Lãnh Phong!!! Chú...chú có thể cởi trói cho cháu được không ạ !!! "
Lại là một sự im lặng không tên, cảm giác bức bách lan toả khiến cho Lam Thiên cảm thấy căng thẳng vô cùng. Và khi cậu bé đảm bảo chắc chắn rằng mình đã chọc giận người đàn ông trước mặt thì giọng nói khàn khàn của hắn lại truyền đến :
" Cởi trói "
" Vâng, thưa Mặc Tổng !!! " Giọng nói phụng mệnh vang lên dõng dạc, Lam Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy cậu bé không rõ truyện gì đang xảy ra nhưng cậu cũng có thể nhận thấy rằng ít ra người và Tử Y.
Bàn tay của Chung Cận Nhiên thoăn thoắt tháo dây trói cho hai đứa trẻ một cách vô cùng chuyên tâm. Mặc Lãnh Phong lại chỉ đơn giản ngồi ngả lưng xem xét, ánh mắt hút hồn quan sát cẩn thận động tác của Chung Cận Nhiên, chờ đến khi hắn xong xuôi mới lên tiếng :
" Tiến lên hai bước đi ! "
Tử Y và Lam Thiên nghe vậy cũng không dám làm trái lời hắn. Với một trí thông minh sẵn có chúng hiểu người đàn ông tên Mặc Lãnh Phong này thật sự không thể đụng vào.
Cẩn thận bước lên hai bước, Lam Thiên và Tử Y đã tiến sát lại gần Mặc Lãnh Phong. Hai đôi mắt bị bịt kín nương theo hơi thở của hắn rồi ngước lên. Ngay lập tức một cảm giác nằng nặng bỗng đặt trên khuôn mặt của hai đứa trẻ.
Đó là một đôi bàn tay, một đôi bàn tay to lớn và thô ráp. Không mềm mại giống như mẹ của chúng nhưng sự mạnh mẽ và ấm áp từ nó toả ra thật khiến người ta phải an tâm. Trong thoáng chốc, hai đứa trẻ không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí lúc này chúng có một cảm giác tin tưởng mãnh liệt người sở hữu đôi bàn tay này.
" Phong... Tôi không nghĩ cậu cần tháo băng bịt mắt ra đâu ! "
Giọng nói của Lâm Nhã truyền đến đồng thời khiến cho động tác tháo băng bịt mắt của Mặc Lãnh Phong vội dừng lại. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn Lâm Nhã đang có một nét mặt kì lạ đang ngồi cạnh mình rồi dò hỏi :
" Tại sao ? "
Thoáng chốc, khuôn mặt của Lâm Nhã càng thêm xám xịt, sự căng thẳng từ đó không thể trốn tránh khỏi ánh mắt tinh tường của Mặc Lãnh Phong. Rồi không đợi Lâm Nhã kịp nói gì thêm, hắn quay đầu, tháo dải băng quanh mắt hai đứa trẻ xuống...
Một vòng rồi lại một vòng, hai dải băng dần đen chậm rãi rơi xuống nền đất. Lặng im không một tiếng động...
Khi bóng tối dần được xoá nhoà và quang cảnh mông lung dần dần hiện ra trước mắt hai đứa trẻ. Một bóng người cũng dần dần phủ kín tầm mắt chúng khiến hai đứa trẻ phải kinh ngạc.
Con người ấy, cao lớn và hắc ám. Khuôn mặt tuyệt tác như một bức tượng Hy Lạp cổ đại. Và trên gương mặt ấy một cặp mắt tím thẫm phản chiếu hình ảnh của hai đứa trẻ, quả là một màu sắc căm phẫn đến đáng sợ.
" Y Nhi, Thiên Nhi, là hai đứa phải không ? Hai con đang ở đâu !!! "
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu nhưng dựa vào tiếng thở rè rè trong đó, Hạ Tuyết cơ hồ có thể cảm nhận được có người đang ở bên đầu dây. Cảm thấy khó chịu, cô hỏi lại :
" Này, mẹ không đùa đâu ! Hai đứa đã đi đâu rồi ? "
Lúc này, bên đầu dây bỗng truyền đến một điệu cười nhỏ cùng một giọng đàn ông trầm ấm :
" Hạ Tuyết tiểu thư, giọng cô thật dễ nghe qua điện thoại đấy !! "
Lời tán thưởng ấy khiến Hạ Tuyết giật mình, ánh mắt yêu thương bỗng chuyển thành lạnh lùng băng giá, tựa như âm điệu của cô lúc này :
" LÂM NHÃ... Là anh "
" Ồ ! Cô nhận ra giọng tôi sao ?" Lâm Nhã ở bên đầu dây tươi cười, chân vắt lên đùi, phấn chấn hỏi :
" Sao vậy, con của cô không có ở nhà sao ? Có cần tôi tìm giúp không, tôi sẽ lấy giá rẻ thôi ! "
" ANH..." Hạ Tuyết trừng mắt, quát vào máy " ANH ĐÃ LÀM GÌ CON TÔI RỒI !!! "
" Ấy..ấy !!! Hạ Tuyết cô sao phải tức giận thế ? Nói cho cùng thì Phong và tôi cũng được coi là anh em kết nghĩa, vậy chẳng khác nào nói Lam Thiên và Tử Y chính là cháu của tôi rồi ! Cô thử nói xem, tôi sao có thể hại cháu của mình được cơ chứ ? "
" Anh đã biết !!! " Hạ Tuyết trợn mắt, cả cơ thể không khỏi lộ rõ vẻ chấn động. Không được Lâm Nhã không thể biết chuyện này, nếu hắn biết vậy chẳng khác nào Mặc Lãnh Phong sẽ...
Không, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy không thể tin nổi rồi...
Lâm Nhã ở bên đầu dây có vẻ càng hứng thú. Được đà, hắn lại tiếp tục trêu đùa :
" Ha...Hạ Tuyết, tôi phải khâm phục cô thật đấy! Tên đầu heo kia trước giờ qua lại với phụ nữ luôn rất cẩn thận, không bao giờ để bất cứ người đàn bà nào có nguy cơ với mình. Thế mà cuối cùng, trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào bẫy của một cô gái tầm thường như cô. Dương Hạ Tuyết, cô là người đầu tiên phá kỷ lục đấy ! "
" Đừng nói nhiều nữa " Hạ Tuyết híp mắt, tức giận đến độ muốn bóp chết cái người đàn ông trong điện thoại :
" Chúng là con của tôi, không liên quan gì đến hắn ! Giờ thì mau nói đi, con của tôi đang ở đâu ? "
" Haizz !!! " Lâm Nhã thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng : " Cô không cần phải lo lắng, tôi chỉ muốn làm chút việc tốt thôi mà ! "
" Việc tốt ? " Hạ Tuyết lặp lại câu nói của hắn, chỉ nghe qua thôi cô cũng biết đây là một ý muốn xấu xa trong đó rồi. Trong điện thoại tiếng cười ngạo nghễ kia lại truyền ra:
" Đúng vậy, Dương Hạ Tuyết, tôi sẽ cho làm cho ba cha con được đoàn tụ sau 6 năm xa cách. Cô thấy thế nào ? Nghe cảm động chứ hả ? "
" ANH DÁM !!!! " Hạ Tuyết giận giữ gầm lên " Anh không thể mang con tôi đi gặp hắn, có chết cũng không được. Việc mâu thuẫn giữa tôi và Mặc Lãnh Phong, không liên quan gì đến bọn trẻ cả ! "
Đến đây, giọng nói của Hạ Nhâm bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, thẳng thắn đối diện Hạ Tuyết:
" Dương Hạ Tuyết, tôi nói cho cô biết, tôi không biết cô đang toan tính điều gì nhưng tôi sẽ không để cho con của cô làm ảnh hưởng đến Phong.Muốn gặp lại bọn trẻ, thì còn phải xem bản lĩnh của cô có tìm ra tôi không đã ! "
" Lâm Nhã, anh nói gì, tên khốn. Nếu anh dám... Alo, alo ??? "
Hạ Tuyết nói không ngừng vào máy điện thoại, thế nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng tút tút, lặp đi lặp lại liên hồi. Hạ Tuyết thấy vậy liền gọi lại vào số cũ nhưng dù thế nào vẫn chỉ là tiếng đáp lại của người trực tổng đài...
Một dãy số giả không tồn tại... Đúng là tên khốn !!!
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Hạ Tuyết bắt buộc chính mình phải bình tĩnh nhưng dù thế nào cũng không sao ngăn được sự run rẩy khó áp chế. Đôi mắt sương mù lúc này đầy phẫn hận, Hạ Tuyết đứng lặng trong căn nhà tối tăm một lúc lâu, cuối cùng cô cầm chiếc điện thoại lên, ấn một dãy số hoàn toàn mới trong danh bạ. Có chết, Hạ Tuyết cũng không nghĩ mình phải dùng đến biện pháp này.
Thế nhưng vì Lam Thiên và Tử Y, dù có phải quay trở lại làm ác quỷ.... Cô cũng cam lòng.
Chuông điện thoại vừa vang lên một hồi thì ngay lập tức đầu dây bên kia đã có người bắt máy :
" Lão đại, ngài gọi chúng tôi ! "
Giọng đàn ông nghiêm túc vang lên khiến sắc mặt Hạ Tuyết trở nên ngưng trọng, cô nghiêm nghị nhắc lại với người bên đầu dây :
" Tôi không còn là Dương lão đại nữa, cậu cũng nên ăn nói cẩn thận một chút !! "
" Lão đại, dù ngài nói thế nào, đối với chúng tôi ngài vẫn là người quyền lực nhất trong Dương gia. Hạ Nhâm thiếu gia hay ai khác cũng không thể thay thế ! "
Sự chân thành trong lời nói của hắn khiến Hạ Tuyết hơi nhíu mày, cô tiếp lời :
" Bỏ qua chuyện đó đi, các cậu đang ở Macao phải không ? " " Vâng, có vấn đề gì sao thưa lão đại ? " Bên đầu dây tò mò hỏi lại.
" Tập hợp người lại rồi đến HongKong đi ! " Hạ Tuyết lạnh lùng nói " Tôi có việc cần nhờ các cậu đây ! "
***
" Ư.."
Dương Tử Y chớp chớp mắt hai mắt, một cảm giác mờ mờ ảo ảo tràn ngập khiến cô bé hơi lắc đầu. mở mắt, trước mặt Tử Y bỗng xuất hiên một không gian tối đen rợn ngợp. Cảm thấy lạ lẫm, cô bé muốn đưa tay lên dụi mắt thì bất chợt nhận ra cả cơ thể đang bị bất động. Theo bản năng cô bé cố gắng cựa quậy cơ thể nhưng cũng chẳng đạt được mấy hiệu quả...
Giằng co được một lúc, Tử Y bỗng cảm thấy như mình vừa đụng phải làn da của một ai đó. Sự mềm mại không thể chối cãi ấy khiến cô bé trừng mắt. Cái người bên cạnh cô bé dường như cũng cảm nhận được cử động nho nhỏ của cô bèn lên tiếng :
" Y Nhi... Y Nhi??? Là em đó sao ? "
_
Anh Lam Thiên ? _ Tử Y vui sướng, nhưng vì không thể lên tiếng nên cô bé chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ khó hiểu. Lam Thiên thấy vậy thì thở phào :
" May quá, em ở đây. Hình như chúng ta đang bị trói thì phải? Tử Y em nhớ gì không ? Viết vào sau lưng anh đi "
Không để Lam Thiên chờ lâu một cảm giác nhột nhạt bỗng tập kích nơi lưng cậu :
_
Em chỉ nhớ, hình như trước lúc ngất đi em đã mở cửa cho chú Lâm Nhã. Rồi sau đó, chú ấy nhìn em rất lâu. Em thấy vậy thì lạ lắm, nhưng cũng chẳng nói gì. Em mời chú ấy vào nhà thì đúng lúc đó em cảm giác có một ai chụp ai gì đó lên mặt em và em ngất đi!_
" Không thể nào... ? " Lam Thiên quả quyết lên tiếng " Chả lẽ cái người tấn công anh trong phòng lúc đó là chú ấy ? Không đúng, chú Lâm Nhã là người tốt, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy được ? "
Tử Y cũng bị lời nói của anh trai làm cho nao núng. Thật sự, dù chỉ tiếng xúc với người đàn ông tên Lâm Nhac kia một vài lần nhưng căn bản cô bé luôn luôn có hảo cảm với hắn. Trong cảm nhận của Tử Y, đó là một người luôn luôn vui vẻ, hay cười và cũng rất dịu dàng với anh em cô. Tại sao chú ấy lại bắt cóc hai anh em cô ? Mà rốt cuộc là với mục đích gì ?
Đến đây, mạch suy nghĩ của hai đứa trẻ đang trở nên lộn xộn khác thường. Lam Thiên và Tử Y lúc này đều cảm thấy mình không tìm ra được điểm mấu chốt, và có lẽ sẽ mãi tiếp tục như vậy nếu không phải do những tiếng người nói đang đan xen nhau ngoài kia.
Cuộc cãi vã tuy rất nhỏ nhưng đủ để nhận ra âm vực trầm thấp của đàn ông rõ rệt. Một bên thanh thoát có vẻ hấp tấp, còn một bên lại trầm khàn đầy từ tính. Người đàn ông có giọng trầm hơn lên tiếng, trong lời nói đã không thể giấu được vẻ bực tức :" Nhã, cậu làm cái trò quỷ gì vậy ? Cậu đâu cần phải mang con của cô ta tới đây ! "
Người đàn ông kia cũng chả kém cạnh, lập tức phản bác :
" Cậu chả phải muốn nhanh chóng bắt lấy cô ta hay sao ? Tôi chỉ đơn giản là rút ngắn thời lượng cho cậu thôi ! Con của cô ta đang ở đây, chắc chắn cô ta sẽ tìm đến cậu... "
Chú Lâm Nhã... Lam Thiên và Tử Y giật mình ! Vậy thì người kia chắc hẳn phải là....
" Nhã...!!! " Giọng đàn ông trầm thấp vang lên càng khẳng định suy đoán đúng đắn của hai đứa trẻ :
" Cậu cũng biết,Mặc Lãnh Phong tôi xưa nay đâu phải là kẻ tuyệt vọng đến mức phải bắt cóc hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch chỉ để tóm một con đàn bà. Sao cậu chưa hỏi ý kiến tôi đã tự ý hành động ? "
Mặc Lãnh Phong... Lam Thiên và Tử Y sửng sốt... Cái tên này khiến chúng thật sự chấn động... Cái gì mà bắt cóc?....Cái gì mà muốn tóm gọn ai cơ ?
" Phong... " Lâm Nhã lên tiếng muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt vô cùng xấu của Mặc Lãnh Phong thì chỉ biết câm lặng. Hắn ngả người ra sau ghế, nhìn Mặc Lãnh Phong đang trầm tư ở ghế đối diện rồi nói :
" Tôi hiểu rồi ! Thế cậu định giải quyết hai đứa nhóc kia thế nào ? "
Mặc Lãnh Phong từ đầu đến cuối vẫn không nhìn Lâm Nhã, hắn chỉ thở dài một hơi, màu mắt tím thẫm liếc qua hắn một cái rồi quay lại nói với Chung Cận Nhiên đang đứng im lặng phía sau mình :
" Cận Nhiên, bây giờ thuốc mê chắc cũng đã hết tác dụng rồi, cậu mau mang hai đứa nhóc kia tới đây cho tôi ! "
" Vâng, thưa Mặc Tổng " Cận Nhiên đáp nhanh gọn, đoạn hắn quay về phía sau đoạn mở một cánh cửa gỗ ngay sát bên cạnh căn phòng.
Tử Y và Lam Thiên ở bên trong cơ hồ đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện, và không phải để hai đứa trẻ phải chờ đợi lâu, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Thông qua băng vải bịt mắt mờ ảo, hai đứa trẻ có thể lờ mờ cảm nhận được một tia sáng lấp lánh ở phía trước, tiếp theo đó là một giọng nói lịch thiệp và trịnh thượng:
" Hai nhóc đi theo ta ! "
Lam Thiên và Tử Y vội ngẩn ra, ngay sau đó chúng cảm thấy một lực đạo nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo chúng đứng dậy. Rồi bàn tay ấy lại tiếp tục đi xuống, nới lỏng dây trói dưới chân lũ trẻ rồi dẫn chúng bước đi.
Bóng tối bao trùm khiến cho Lam Thiên và Tử Y bị mất phương hướng, chỉ có thể để mặc Chung Cận Nhiên kéo mình đi rồi bất thình lình dừng lại.
Một hơi thở ấm nóng tràn trong không khí cùng mùi thuốc lá cay nồng khiến Lam Thiên thoáng nhăn mặt. Từ khi sinh ra cậu bé đặc biệt đã nhạy với mùi hương nên dù chỉ là thoáng chốc cậu bé cũng có thể nhận ra được mà mùi hương này có lẽ chỉ thuộc về một người...
Chần chừ một lúc lâu mà thấy người trước mặt cũng chưa có động tĩnh gì, Lam Thiên đánh bạo dò hỏi :
" Chú Mặc Lãnh Phong!!! Chú...chú có thể cởi trói cho cháu được không ạ !!! "
Lại là một sự im lặng không tên, cảm giác bức bách lan toả khiến cho Lam Thiên cảm thấy căng thẳng vô cùng. Và khi cậu bé đảm bảo chắc chắn rằng mình đã chọc giận người đàn ông trước mặt thì giọng nói khàn khàn của hắn lại truyền đến :
" Cởi trói "
" Vâng, thưa Mặc Tổng !!! " Giọng nói phụng mệnh vang lên dõng dạc, Lam Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tuy cậu bé không rõ truyện gì đang xảy ra nhưng cậu cũng có thể nhận thấy rằng ít ra người và Tử Y.
Bàn tay của Chung Cận Nhiên thoăn thoắt tháo dây trói cho hai đứa trẻ một cách vô cùng chuyên tâm. Mặc Lãnh Phong lại chỉ đơn giản ngồi ngả lưng xem xét, ánh mắt hút hồn quan sát cẩn thận động tác của Chung Cận Nhiên, chờ đến khi hắn xong xuôi mới lên tiếng :
" Tiến lên hai bước đi ! "
Tử Y và Lam Thiên nghe vậy cũng không dám làm trái lời hắn. Với một trí thông minh sẵn có chúng hiểu người đàn ông tên Mặc Lãnh Phong này thật sự không thể đụng vào.
Cẩn thận bước lên hai bước, Lam Thiên và Tử Y đã tiến sát lại gần Mặc Lãnh Phong. Hai đôi mắt bị bịt kín nương theo hơi thở của hắn rồi ngước lên. Ngay lập tức một cảm giác nằng nặng bỗng đặt trên khuôn mặt của hai đứa trẻ.
Đó là một đôi bàn tay, một đôi bàn tay to lớn và thô ráp. Không mềm mại giống như mẹ của chúng nhưng sự mạnh mẽ và ấm áp từ nó toả ra thật khiến người ta phải an tâm. Trong thoáng chốc, hai đứa trẻ không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thậm chí lúc này chúng có một cảm giác tin tưởng mãnh liệt người sở hữu đôi bàn tay này.
" Phong... Tôi không nghĩ cậu cần tháo băng bịt mắt ra đâu ! "
Giọng nói của Lâm Nhã truyền đến đồng thời khiến cho động tác tháo băng bịt mắt của Mặc Lãnh Phong vội dừng lại. Hắn quay đầu, nheo mắt nhìn Lâm Nhã đang có một nét mặt kì lạ đang ngồi cạnh mình rồi dò hỏi :
" Tại sao ? "
Thoáng chốc, khuôn mặt của Lâm Nhã càng thêm xám xịt, sự căng thẳng từ đó không thể trốn tránh khỏi ánh mắt tinh tường của Mặc Lãnh Phong. Rồi không đợi Lâm Nhã kịp nói gì thêm, hắn quay đầu, tháo dải băng quanh mắt hai đứa trẻ xuống...
Một vòng rồi lại một vòng, hai dải băng dần đen chậm rãi rơi xuống nền đất. Lặng im không một tiếng động...
Khi bóng tối dần được xoá nhoà và quang cảnh mông lung dần dần hiện ra trước mắt hai đứa trẻ. Một bóng người cũng dần dần phủ kín tầm mắt chúng khiến hai đứa trẻ phải kinh ngạc.
Con người ấy, cao lớn và hắc ám. Khuôn mặt tuyệt tác như một bức tượng Hy Lạp cổ đại. Và trên gương mặt ấy một cặp mắt tím thẫm phản chiếu hình ảnh của hai đứa trẻ, quả là một màu sắc căm phẫn đến đáng sợ.
Bình luận facebook