• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm (2 Viewers)

  • Chương 59

Thượng Quan Triệt bị đánh bay về phía sau, ngã xuống đất cách đó không xa, phun ra một ngụm máu tươi, rồi vùng vẫy muốn đứng lên. Vết máu nhiễm vào bạch y, càng làm lộ ra vẻ chật vật của hắn.
"Cảnh Diễn?" Tiếp được Thượng Quan Phiên, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại, đúng là Tư Đồ Cảnh Diễn.
Giờ phút này, Tư Đồ Cảnh Diễn mặc một thân hồng y hết sức yêu dị, con ngươi như hắc diệu thạch hàm chứa ba phần tức giận bảy phần đau lòng, rồi lại hóa thành mười phần nhu tình, nói, "Mạch Nhi, tại sao lại không cẩn thận, để bị thương như vậy?"
Thẩm Thiển Mạch khẽ cười, thản nhiên nói, "Ta không sao."
"Hắn dám đả thương nàng, lần này dù nàng nói gì, ta cũng không thể bỏ qua cho hắn!" Ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn từ từ dời về phía Thượng Quan Triệt đang run rẩy đứng lên, con ngươi hàm chứa tức giận, giống như thanh lợi kiếm bắn thẳng đến Thượng Quan Triệt.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Thượng Quan Triệt một cái, trong mắt trừ bỏ chán ghét cùng xem thường thì không còn tình cảm gì khác. Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười lười biếng, thản nhiên nói, "Dù chàng không động thủ, hắn cũng sống không nổi nữa."
Thượng Quan Triệt nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì lộ ra nụ cười thê lương, rồi lại cười điên cuồng. Một chưởng vừa rồi của Tư Đồ Cảnh Diễn dùng bảy phần nội lực, có lẽ đã làm vỡ lưng của Thượng Quan Triệt. Giờ phút này, tuy hắn có thể nhịn đau nhức để đứng lên, nhưng cười như vậy lại làm hắn không nhịn được mà phun ra thêm mấy ngụm máu tươi.
Thượng Quan Triệt không chịu nổi đau đớn, quỳ một chân xuống đất, trong mắt thoáng qua một tia hận ý nói, "Nếu việc đã đến nước này, ta cũng không muốn sống! Bất quá cũng không cần các ngươi động thủ."
Nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Phiên há miệng như muốn nói gì đó, nhưng khi nghĩ đến hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt thì chau mày, quay mặt qua chỗ khác.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt, không có chút nào tình cảm. Ánh mắt lạnh lẽo này như đang nói cho Thượng Quan Triệt biết hắn cũng lười động thủ giết thứ bại hoại như hắn (TQT).
Thẩm Thiển Mạch cũng nghiêng người, không muốn nhìn Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt thấy hành động của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở. Nếu không phải hắn và Thẩm Thiển Mạch đứng ở vị trí đối lập thì hắn sẽ rất thích Thẩm Thiển Mạch, bởi vì từ lúc đó đến nay, hắn chưa từng quên khúc Giang sơn tươi đẹp của nàng.
Rút ra nhuyễn kiếm bên hông, trong mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia ngoan tuyệt, nhuyễn kiếm quét qua cổ cực nhanh. Nếu như đã định là thất bại, thì hắn cũng không nguyện ý tham sống sợ chết!
Thay vì bị bọn họ giết chết, không bằng chết trong tay mình, ít nhất có thể cất giữ một phần tôn nghiêm cuối cùng. Hắn sống vì ngôi vị hoàng đế, hiện giờ chết cũng vì ngôi vị hoàng đế, đã vậy hắn cũng muốn có một cái chết tôn nghiêm.
Cổ bắn ra máu tươi giống như ánh ban mai rực rỡ ở trên không. Trong đình viện, Thượng Quan Triệt mang một thân bạch y nhiễm đầy máu nằm trên đất. Con ngươi của hắn không còn bất kỳ ánh sáng nào, mà chỉ còn lại ánh mắt chết không cam lòng.
"Ca ca. . ." Thượng Quan Phiên vẫn không đành lòng nên khóc lên. Dù nàng oán hận hành động vừa rồi của Thượng Quan Triệt, nhưng dù sao hắn cũng là ca ca của nàng.
"Hiện tại ngươi tuyệt vọng rồi sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia không rõ tình cảm, nhưng bị vẻ bình tĩnh che giấu đi, giọng nói của nàng lạnh lùng, không có chút bi thương nào.
Thượng Quan Phiên không nói, chỉ quay người qua, biểu lộ thái độ của nàng.
"Cảnh Diễn, chàng làm sao vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi hỏi.
Kể từ khi nàng biết Tư Đồ Cảnh Diễn cho tới nay, trên mặt của hắn vẫn luôn mang theo nụ cười tà mị, đột nhiên lại không nhìn thấy hắn cười, làm nàng có chút không quen.
"Về sau không cho bị thương nữa." Tư Đồ Cảnh Diễn bá đạo, gằn từng chữ nói ra.
Mặc dù hắn biết một chưởng kia cũng không làm nàng bị thương nặng, nhưng xa xa khi hắn nhìn thấy một chưởng kia đánh vào người Thẩm Thiển Mạch, tim của hắn như bị bóp chặt. Nếu không phải vì tìm cơ hội cứu Thượng Quan Phiên, hắn đã sớm một chưởng giết chết Thượng Quan Triệt rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói, trong mắt tràn đầy xúc động, nàng nở nụ cười lấy lòng, giống như nữ hài tử, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, "Được rồi..., ta biết rồi mà."
"Viễn Sam đâu?" Lúc này Thượng Quan Phiên mới phản ứng được, Tư Đồ Cảnh Diễn ở chỗ này, vậy Diêu Viễn Sam ở nơi nào.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn có chút lúng túng. Vốn là hắn định mang Diêu Viễn Sam tới chỗ hẹn rồi mới đi xem Thẩm Thiển Mạch, nhưng vì lo lắng cho tình huống của Thẩm Thiển Mạch, nên đã mang theo Diêu Viễn Sam cùng đi. Xa xa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch bị Thượng Quan Triệt đả thương, vì quá sốt ruột, nên đã trực tiếp ném Diêu Viễn Sam từ giữa không trung xuống.
Khóe mắt Tư Đồ Cảnh Diễn xuất hiện mấy vạch đen, cười nói, "Chắc là ở bên ngoài đình viện thôi."
Hắn cũng không biết cụ thể là Diêu Viễn Sam rơi xuống chỗ nào. Bất quá cái đình viện này cũng không tính là cao, Diêu Viễn Sam cũng có công phu, chỉ vì muốn tránh né thủ vệ nên mới nắm bả vai Diêu Viễn Sam dẫn hắn cùng tiến vào, chắc hẳn hắn cũng không có chuyện gì đâu.
"Chắc là?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nét mặt của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút vấn đề nha.
"Bởi vì ta nhìn thấy nàng bị thương, nên… nửa đường liền ném hắn xuống." Tư Đồ Cảnh Diễn cười gượng nói.
"Cái gì?" Thượng Quan Phiên nghe xong, lập tức nóng nảy, tính khí công chúa lại nổi lên, "Lớn mật! Ngươi lại dám ném Viễn Sam xuống!"
Tư Đồ Cảnh Diễn không vui nhìn Thượng Quan Phiên. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Thẩm Thiển Mạch, thì hắn cũng đâu cảm thấy lúng túng, cũng đâu cần phải giải thích, lại còn tạo cơ hội cho Thượng Quan Phiên lên mặt nữa.
"Được rồi, chúng ta đi tìm Diêu Viễn Sam." Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không vui, cười giải vây nói.
Thượng Quan Phiên chạy nhanh nhất, nhanh như chớp chạy về phía trước.
"Viễn Sam, Viễn Sam, chàng không sao chứ?" Thượng Quan Phiên khẩn trương lôi kéo tay của Diêu Viễn Sam rồi nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ Diêu Viễn Sam bị thương.
"Phiên Phiên, ta không sao." Diêu Viễn Sam nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thượng Quan Phiên, trái tim cảm thấy ấm áp, liền ôm lấy Thượng Quan Phiên.
Thượng Quan Phiên bị hành động này của Diêu Viễn Sam làm cho sững sờ. Diêu Viễn Sam chưa từng chủ động ôm nàng, hôm nay hắn bị sao vậy?
Dù vậy nhưng Thượng Quan Phiên vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Mặt Thượng Quan Phiên đỏ ửng, có chút thẹn thùng cười nói, "Viễn Sam, chàng làm sao vậy?"
Diêu Viễn Sam buông Thượng Quan Phiên ra, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Thượng Quan Phiên, khóe miệng giương lên nụ cười ôn nhã, "Không sao cả, Phiên Phiên, chúng ta rời đi thôi."
"Ừ." Thượng Quan Phiên ung dung nói.
"Bất quá bây giờ rời đi, sẽ phải trải qua cuộc sống cực khổ." Diêu Viễn Sam có chút không xác định nói.
"Không sao, chỉ cần được ở bên cạnh chàng, ta không sợ." Thượng Quan Phiên nghiêm túc nói. Đúng vậy, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Diêu Viễn Sam, dù phải chịu khổ, nàng cũng không quan tâm.
Diêu Viễn Sam nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Thượng Quan Phiên, hiện tại hắn mới phát hiện, thì ra Thượng Quan Phiên mới là người thích hợp với hắn, mới là người hắn nên yêu. Mà Thẩm Thiển Tâm, cũng là do chính hắn thêu dệt giấc mộng thôi, cho tới bây giờ người hắn yêu không phải là Thẩm Thiển Tâm chân chính, mà là dáng vẻ giả vờ của Thẩm Thiển Tâm.
Nếu đã là hiểu lầm thì cần gì phải chấp nhất, không bằng quý trọng người bên cạnh mình.
"Một khi đã như vậy, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Thẩm Thiển Mạch nhìn hai người bọn họ, cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
"Ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ báo đại ân này." Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên son sắt nói.
Thẩm Thiển Mạch cũng không có để ở trong lòng, nhưng lại không nghĩ đến, thật sự có một ngày như vậy.
"Mới vừa rồi Diêu Viễn Sam đã thấy gì trong phủ đệ của Thượng Quan Cẩn mà lại nghĩ thông suốt vậy." Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng của Diêu Viễn Sam cùng Thượng Quan Phiên, nhíu mày hỏi.
"Hắn nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thiển Tâm thì muốn mang nàng ta đi, nhưng Thẩm Thiển Tâm không chịu, nói vì vị trí hoàng hậu tương lai, nàng ta tình nguyện nửa chết nửa sống như vậy, không nguyện ý theo hắn đi chịu khổ." Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn không thấy tình cảm gì, chỉ tự thuật lại.
"Quyền thế thật sự quan trọng như vậy sao?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia mê mang. Tại sao tất cả mọi người đều vì quyền thế mà tính toán lẫn nhau? Chẳng lẽ quyền thế so với tình thân, so với tình yêu, thậm chí so với sinh mạng còn quan trọng hơn sao?
Tư Đồ Cảnh Diễn là một Hoàng đế có dã tâm, thiên hạ đối với hắn mà nói, chắc hẳn rất quan trọng.
"Nếu có một ngày, chàng phải chọn giữa ta và giang sơn, vậy chàng sẽ chọn thế nào?" Thẩm Thiển Mạch biết nàng thật ngây thơ khi hỏi vấn đề này, nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Mặc dù nàng đã đoán được đáp án, nhưng chính nàng vẫn muốn nghe một chút, bởi vì lời từ miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nói ra, thì có sức ảnh hưởng khác.
Có lẽ đây chính là nữ nhân. Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng vẫn thích hỏi, vì cái gì, chính là muốn để cho bản thân mình có thể an tâm thôi.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cười nói, "Ta từng nói sẽ lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm hậu. Vậy nàng nói xem, giang sơn quan trọng hay là nàng quan trọng?"
"Không giống, lấy giang sơn làm sính lễ, cưới ta làm hậu, giang sơn cùng ta, không phải đều ở trong tay chàng sao. Nhưng nếu bởi vì ta mà chàng mất giang sơn, chàng có bằng lòng hay không?" Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt, lắc đầu một cái, có lẽ hắn nguyện ý đem giang sơn giao cho nàng, đơn giản là vì hắn yêu nàng, hắn cưng chiều nàng, nhưng nếu phải mất đi giang sơn, thì sẽ không giống như vậy.
"Mất giang sơn, ta sẽ theo nàng đến chân trời góc biển. Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì?" Con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn tinh khiết giống như khối mặc ngọc, không chứa chút tạp chất nào, còn tản ra ánh sáng chân thành tha thiết mà ấm áp. Khóe miệng hắn mang theo nụ cười tà mị mà ngang ngạnh, lời nói ra cũng vô cùng thâm tình và chân thành.
‘Nhưng mất nàng, thì dù có chân trời góc biển, cũng sẽ không có chỗ cho ta dung thân, vậy thì ta muốn giang sơn còn có ích lợi gì.’
Một câu nói thật đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ vang vang, rơi vào trong tim của Thẩm Thiển Mạch.
"Ta sẽ không để cho chàng vì ta mà mất giang sơn." Trong mắt của Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ kiên định, con ngươi đen nhánh sáng như sao, khóe miệng nâng lên nụ cười tuyệt mỹ.
Xem ra, ở trong mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, dù là bầu trời đầy sao cũng không so được với đôi mắt sáng như sao của Thẩm Thiển Mạch, dù là mặt trời mới mọc cũng không so được với nụ cười sáng lạng của nàng.
Chương 10.2
"Đi thôi, bận việc cả một ngày trời cũng nên quay về khách sạn, tiểu nha đầu Thiên Thiên kia, hai ngày này nhất định buồn đến thối luôn rồi." Thẩm Thiển Mạch cười, chắc hẳn ngày mai Thượng Quan Cẩn sẽ đăng cơ, sau khi lên ngôi tất cả mọi thứ sẽ từ từ hạ màn.
"Ta đã phái Thanh Tùng ở khách sạn cùng nàng ta rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn cười nói.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn liếc mắt một cái, tính tình của Tư Đồ Cảnh Diễn chính là không thích xía vào chuyện người khác, làm sao có thể phái người ở cùng Thiên Thiên chứ? Thật sự là kỳ quái.
Tư Đồ Cảnh Diễn chột dạ cười cười, hắn thừa nhận, hắn chán ghét tiểu nha đầu kia luôn dính bên người Thẩm Thiển Mạch, làm hại hắn không có cơ hội được ở chung với Thẩm Thiển Mạch, nhưng tiểu nha đầu kia lại là bảo bối trong lòng của Thẩm Thiển Mạch, hắn không có cách nào giam lỏng nàng ta, cho nên biện pháp tốt nhất chính là làm cho tiểu nha đầu kia ở cùng một chỗ với Thanh Tùng.
Nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn đã tính sai, Thanh Tùng và Thiên Thiên chính là rất không hợp nhau, hai người ở khách sạn thiếu chút nữa là đã đánh nhau.
"Tên này ngươi tự ình là đúng sao! Đừng tưởng rằng ta sẽ quên thái độ ngạo mạn khi ngươi ngăn lại cỗ kiệu lúc đó!" Giọng thanh thúy dễ nghe của Thiên Thiên từ trong phòng truyền ra.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn cùng một tiểu nha đầu không phân biệt rõ trắng đen chua ngoa này ở chung một chỗ hay sao? !" Giọng nói lạnh nhưThanh Tùng lạnh như băng mà không bình tĩnh thanh âm vang lên.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Tiểu thư, người đã về rồi." Thẩm Thiển Mạch vừa đẩy cửa bước vào, Thiên Thiên liền lao tới kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thiên Thiên cứ như vậy dễ dàng kéo Thẩm Thiển Mạch từ bên người mình tách ra, không khỏi nhíu mày, một ngày nào đó hắn muốn bắt tiểu nha đầu bên cạnh Thẩm Thiển Mạch này đi quách cho xong.
"Chủ tử." Vẻ mặt Thanh Tùng đau khổ hành lễ với Tư Đồ Cảnh Diễn. Từ lúc đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn vào Kỳ Nguyệt quốc thì hắn đường đường là một trong tứ đại hộ pháp của Mị Huyết lâu, liền lưu lạc thành người hầu, hiện tại lại còn bị phái tới bồi một tiểu nha hoàn, thật sự là. . . Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt âm u của chủ tử nhà mình, Thanh Tùng xấu hổ, hắn thật đúng là"Dám giận dám không nói".
"Đi xuống đi." Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn mang gương mặt lạnh lẽo, không có nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, lời nói nói ra từ miệng lạnh lùng nghiêm nghị.
Thanh Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau khi chủ tử gặp gỡ Thẩm Thiển Mạch này liền trở nên rất không bình thường, hắn thừa nhận, nữ tử Thẩm Thiển Mạch này thân nắm trong tay Ma Cung xác thực rất không dễ dàng, nhưng nữ tử xuất chúng không ít, vì sao chủ tử chỉ để ý một mình Thẩm Thiển Mạch?
Đây chính là yêu sao? !
Thanh Tùng cùng Thanh Trúc, Hồng Mai, Hồng Cúc bốn người từ nhỏ đã đi theo bên người Tu Đồ Cảnh Diễn, vì Mị Huyết lâu làm việc. Cuộc sống mỗi ngày của bọn họ nhiều nhất chính là giết người, bởi vậy, Thanh Tùng căn bản không rõ tình yêu là gì, hắn chỉ biết là tập võ, chỉ có võ công rất cao, giết người không lưu dấu vết, mới có thể được trọng dụng, thay chủ tử phân ưu.
"Mạch Nhi." Tư Đồ Cảnh Diễn nhăn mày, nhìn Thiên Thiên nói chuyện với Thẩm Thiển Mạch, hô.
"Ta cùng Thiên Thiên nói chuyện, Cảnh Diễn chàng cũng về phòng nghỉ ngơi đi." Thẩm Thiển Mạch cũng Thiên Thiên nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Tư Đồ Cảnh Diễn, trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn trở nên u ám.
"Thiên Thiên này, bất cứ giá nào ta cũng đem nàng ta đuổi về Ma Cung!" Tư Đồ Cảnh Diễn bĩu môi, có chút tính trẻ con nói, một bên rất không tình nguyện rời khỏi phòng của Thẩm Thiển Mạch, lẻ loi co đơn đi về phòng của mình.
"Tiểu thư, cô gia giống như không vui ." Thiên Thiên thấy Tư Đồ Cảnh Diễn không có vẻ tươi cười tà mì như trước, mà là gương mặt trầm lặng rời khỏi phòng, có chút hậm hực nói.
Thẩm Thiển Mạch có chút khó hiểu, cười nói, "Làm sao có thể, Cảnh Diễn không phải người hẹp hòi."
Thiên Thiên xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Diễn xác thực không phải người hẹp hòi, nhưng gặp chuyện có liên quan đến Thẩm Thiển Mạch, hắn liền trở nên vô cùng keo kiệt.
Xem ra sau này ở trước mặt cô gia vẫn nên giữ khoảng cách với tiểu thư, Thiên Thiên thè lưỡi nghĩ.
Thẩm Thiển Mạch nhìn biểu tình suy tư của Thiên Thiên, sau đó khóe miệng cười ngọt ngào, dường như ở phương diện tình yêu thì Tư Đồ Cảnh Diễn thật đúng là trẻ con.
Ngày kế, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đến quán trà uống trà, thuận tiện nghe chuyện tán gẫu của dân chúng ở dân gian.
"Việc triều đình này, thật đúng là thay đổi trong nháy mắt vốn tưởng rằng Tam hoàng tử sẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế, thật không ngờ cư nhiên tự sát!" Trong tửu lâu, một người giàu có rất có cảm khái nói.
Công tử bên cạnh hắn cũng phụ họa nói, "Đúng vậy đó, tân hoàng rất nhanh sẽ đăng cơ, vừa hay đại tướng quân cũng đứng ở bên kia, thật đúng là xẻ tan đàn nghé."
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe cách nhìn của mọi người trong tửu lâu chống lại quan viên bè phái của Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch bưng ly rượu, khóe miệng gợi lên một chút nghiền ngẫm, ngước mắt nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, trong đôi mắt đen láy chỉ có một mảnh lạnh như băng, "Diêu Sơn và Thẩm Lăng Vân hiện tại hẳn là cũng rất đắc ý."
"Mạch Nhi, chúng ta đánh cuộc không?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, ngửa đầu uống rượu, nói vô cùng tao nhã, vô cùng phong thái.
"Ừ? Đánh cuộc cái gì?" Thẩm Thiển Mạch cũng nhíu mày, vẻ tà mị cùng nét cười trên mặt không khác gì so với Tư Đồ Cảnh Diễn, khó trách Thiên Thiên nói gần đây nàng và Tư Đồ cảnh diễn càng lúc càng giống.
Đôi mắt Tư Đồ Cảnh Diễn giống như Hắc Diệu Thạch phát sáng ra mưu kế, ngón tay nhẹ nhàng phật qua ly rượu, khóe miệng mang theo nụ cười cuồng ngạo mà tự tin, "Ta cá là Diêu Sơn sống không quá ba ngày."
"Như vậy, ta đây liền cá Diêu Sơn đêm nay chắc chắn sẽ chết." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn..., trong đôi mắt đen hiện lên hiểu rõ, mang theo vài phần giảo hoạt nói.
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói..., khóe miệng ý cười càng đậm, trong mắt tràn ngập sủng nịch, thân thủ nhéo chóp mũi Thẩm Thiển Mạch, cười nói, "Mạch Nhi thật sự là càng ngày càng giảo hoạt ."
Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, không tỏ vẻ gì.
Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Thương Quan Cẩn, giờ phút này Thượng Quan Cẩn nhất định vội nắm quyền trong ta. Bất quá, chính mình căn cơ chưa ổn đã nghĩ ngợi việc đối phó người khác, cũng không phải là chuyện sáng suốt gì. Kỳ Nguyệt này nằm trong tay Thượng Quan Cẩn, chỉ sợ cách diệt vong cũng không xa.
Nàng làm, bất quá là trợ giúp mà thôi. Huống hồ mang Kỳ Nguyệt giao phó vào trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn, hẳn là một chuyện tốt đối với dân chúng Kỳ Nguyệt. Dù sao nếu như Kỳ Nguyệt sụp đổ, ngày sau khó tránh khỏi bị khi dễ, còn không bằng hiện tại liền giao phó cho Tư Đồ Cảnh Diễn.
Cái gọi là nước không thể đổi chủ, đều lời nói của người xưa. Đối với dân chúng, thứ bọn họ quan tâm chính là có thể hay không có cuộc sống an nhàn thoải mái.
"Thượng Quan Cẩn đã âm thầm mua chuộc thuộc hạ của Diêu Sơn, chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn." Trước bàn chẳng biết lúc nào lại thêm một bóng người, đen như mực, Khí thế lạnh như băng, mày kiếm mắt sáng, nhưng không có nửa phần cảm tình.
"Ta đã biết, Sanh Ca cực khổ." Thẩm Thiển Mạch nhìn người tới, vẫn là gương mặt như băng sơn, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thản nhiên nói.
Bóng dáng lên tiếng trả lời biến mất, Thẩm Thiển Mạch hơi ngước mắt, khóe miệng ý cười khẽ nhếch, mang theo ba phần xinh đẹp bảy phần giảo hoạt đối Tư Đồ Cảnh Diễn nói, "Cảnh Diễn, ngươi thua, nên làm cái gì bây giờ?"
Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên giảo hoạt, lông mi khẽ nâng, gợi lên nụ cười mê hồn, nói, "Ta cũng không quịt nợ, nếu thua, ta liền giao cả đời này của ta cho Mạch Nhi."
"Cảnh Ciễn là càng ngày càng biết nói chuyện." Thẩm Thiển mạch ý cười không giảm, tùy tay ném thỏi bạc ở trên bàn, cười nói, "Giờ cũng không sớm, ta đến phủ Bát hoàng tử xem một chút."
Phủ của Bát hoàng tử. Ngày xưa bảng hiệu ảm đạm, giờ phút này rực rỡ như mới, xem ra là Thượng Quan Cẩn cố ý làm. Giấu tài này bao lâu, rốt cục sẽ chờ lên đế vị, hắn là không nhịn được rồi. Nhưng hiện tại đắc ý, tựa hồ còn quá sớm đây.
Như trước không có thông báo, Thẩm Thiển Mạch cũng không thích lễ tiết này. Tránh đi thủ vệ, thoải mái đi vào đình viện của Thượng Quan Cẩn.
Từ xa nhìn lại, vào đông mặt trời chiều như trước mang theo hơi ấm, Thượng Quan Cẩn mặc bộ trường bào màu vàng đứng ở dưới ánh mặt trời, khác xa so với vẻ thâm trầm trước đây, hắn giờ phút này, đối mặt với ánh mặt trời phía tây dần dần chìm, trên gương mặt kiêu căng mang ý cười, trong mắt lại chứa vẻ đắc ý cùng hài lòng.
"Bát hoàng tử, chúc mừng." Tiếng nói ôn hòa thanh nhã của Thẩm Thiển Mạch cắt đứt suy nghĩ của Thượng Quan Cẩm, hắn ngoái đầu nhìn lại thấy là Thẩm Thiển Mạch thì khóe miệng hàm chứa ý cười.
"Nguyên lai là cung chủ." Thượng Quan Cẩn lạnh lùng không mất lễ tiết nói, chính là trong mắt lại hiện lên một tia tính kế, điểm tính kế tự nhiên này cũng không có thể dấu diếm được Thẩm Thiển Mạch.
"Nghe nói Bát hoàng tử chuẩn bị tối nay giết Diêu Sơn?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Cẩn.
Thượng Quan Cẩn nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch..., trên mặt hiện lên kinh ngạc, chuyện hắn muốn tru diệt Diêu Sơn cực kỳ bí mật, cung chủ Ma Cung làm sao lại biết được?
Bất quá, nếu hắn đã biết cũng không sao, chờ sau khi giết Diêu Sơn và thu hồi binh quyền trong tay ông ta,tiếp đó sẽ hợp tác với cung chủ Ma Cung giết Thẩm Lăng Vân như vậy thì thiên hạ Kỳ Nguyệt này sẽ nằm trong tay hắn. Nghĩ đến đây, Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nói, "Cung chủ biết tin này thật nhanh."
"Quá khen. Ta chỉ là muốn biết, Bát hoàng tử chuẩn bị khi nào thì đối phó cả nhà Thẩm tướng quân?" Thẩm Thiển Mạch bình tĩnh nói, đôi mắt sâu không thấy đáy làm cho người ta không thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Chương 10 (Phần 3)
Thượng Quan Cẩn khẽ cau mày, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, trước đó vài ngày hắn đi xem Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Thiển Tâm lại nói cho hắn biết Ma Cung Cung chủ chính là Thẩm Thiển Mạch, nhưng Ma Cung Cung chủ một lòng muốn diệt phủ Thừa Tướng, sao có thể là Thẩm Thiển Mạch, thật là hoang đường.
Nhưng tại sao Thẩm Thiển Tâm lại muốn gạt hắn. Nhưng nếu Ma Cung Cung chủ thật sự là Thẩm Thiển Mạch, vậy nàng giúp hắn, đến tột cùng có âm mưu gì?!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Cẩn mang vài phần thăm dò:
"Trước đó vài ngày, ta đi xem Thẩm Thiển Tâm có an phận hay không, nhưng nàng ta lại nói cho ta biết một tin tức kinh người."
"Vậy sao, Nhị tỷ nói cho ngươi biết thân phận của ta?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nếu Thẩm Thiển Tâm cũng đã nói cho Thượng Quan Cẩn, nàng cũng không có gì giấu diếm , dù sao thân phận của nàng cũng sẽ không thay đổi bất kỳ khía cạnh nào của thế cục.
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, sắc mặt cũng thay đổi, hắn vốn chỉ muốn thử dò xét một phen, xem Ma Cung Cung chủ cùng Thẩm Thiển Tâm có mối quan hệ gì, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên Ma Cung Cung chủ lại chính là chính nữ Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch!
"Không nghĩ tới thật sự là Tam Tiểu Thư."
Thượng Quan Cẩn quan sát Thẩm Thiển Mạch lần nữa, lông mày cong cong, mắt tựa như sao, cánh mũi khéo léo tinh xảo, miệng anh đào nhỏ nhắn, vốn chỉ cảm thấy Ma Cung Cung chủ Thanh Nhã Vô Song, nhưng không nghĩ đến, lại là nữ tử.
Đúng rồi, đều là vì khí độ của nàng quá mức cao quý mà tiêu sái, khiến hắn bỏ qua vóc người vốn là mảnh khảnh yểu điệu của nàng. Mặc nam trang đã mê hoặc lòng người như vậy, thay nữ trang, thì khuynh thành tuyệt đại nhường nào?
"Thân phận của ta cũng không quan trọng, ta chỉ muốn một nhà họ Thẩm… chết." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia sát ý, khóe miệng chứa nụ cười lạnh lùng nói.
Thượng Quan Cẩn càng thêm kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, hận ý trong mắt nàng rất rõ ràng, nhưng theo hắn biết, Thẩm Lăng Vân đối với nữ nhi mình rất tốt, vì sao nàng có thể hận một nhà họ Thẩm như vậy? Trong này có âm mưu gì hay không, có phải nàng đang liên hiệp với một nhà họ Thẩm chuẩn bị mưu phản hay không.
"Bát hoàng tử đang suy nghĩ gì?" Thẩm Thiển Mạch vừa ý vẻ mặt hồ nghi của Thượng Quan Cẩn, khóe miệng nở nụ cười, "Thiển Mạch khuyên Bát hoàng tử không cần biết quá nhiều. Nếu ta thật cùng người Thẩm gia dính líu, như vậy hiện tại ta liền có thể giết chết ngươi rồi, giá họa cho Diêu Sơn, tìm một hoàng tử hèn yếu thượng vị."
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, cố gắng nở ý cười, nói:
"Sao ta có thể hoài nghi tiểu thư, ta chỉ đang suy nghĩ vì sao tiểu thư lại hận cha cùng tỷ tỷ của mình như vậy thôi."
"Việc này, ngươi không phải cần phải biết." Giọng nói Thẩm Thiển Mạch lạnh lẽo, tựa hồ đứng trước mặt nàng không phải là một Hoàng đế sắp lên ngôi, mà là một hạ nhân.
Trên mặt Thượng Quan Cẩn rõ ràng thoáng qua một tia tức giận. Mặc dù bị nụ cười trên mặt hắn che giấu, nhưng tia sắc bén trong mắt hắn vẫn không giấu được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.
Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng hiện vẻ phiền muộn, nhìn Thẩm Thiển Mạch âm trầm nghĩ, Thẩm Thiển Mạch này thật là quá đáng. Cư nhiên tuyệt không để hắn vào trong mắt. Thượng Quan Cẩn hắn xưa đâu bằng nay, chưa tới một ngày, hắn chính là Hoàng đế Kỳ Nguyệt rồi! Đợi hắn làm Hoàng đế, Ma Cung gì đó, hắn mới không đặt trong mắt.
Thẩm Thiển Mạch cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát Thượng Quan Cẩn, trong mắt Thượng Quan Cẩn lóe lên kiêu ngạo cùng vừa lòng đắc chí, khiến Thẩm Thiển Mạch không khỏi cười lạnh.
Thật ngu xuẩn. Hư danh còn chưa thu hồi, vị trí Hoàng đế còn chưa ngồi lên, cư nhiên đã bắt đầu dương dương hả hê như vậy, sợ rằng đến lúc đó, thật sự là chết thế nào cũng không biết.
Đây chính là lòng dạ Thượng Quan Cẩn thu lại khí thế nhiều năm sao? Thật đúng là không chịu nổi một kích.
"Tiểu thư cũng biết, tối nay muốn tru diệt Diêu tặc, nếu tiểu thư có hứng thú thì lưu lại xem một chút, nếu không có hứng thú, vậy thì nhẹ nhàng đi đi."
Thái độ Thượng Quan Cẩn mang mấy phần ngạo mạn, nghiễm nhiên một bộ đã coi mình thành Hoàng đế.
Thẩm Thiển Mạch cũng không giận, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, "Ta đi hay ở cũng không nhọc lòng Bát hoàng tử quan tâm."
Ngụ ý, đi hay ở, đều là quyết định của nàng, Thượng Quan Cẩn không quản được. Trong giọng nói mang theo vài phần lơ đãng, tựa hồ không hề đem Thượng Quan Cẩn để vào trong mắt. Trong lời nói có thêm ý xem thường thủ vệ trong phủ của Thượng Quan Cẩn.
Thượng Quan Cẩn không vui cau mày, hắn đối với Thẩm Thiển Mạch vẫn thật thưởng thức, hôm nay biết thân phận của Ma Cung Cung chủ, càng thêm có ý tưởng lập nàng làm phi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, Ma Cung, chung quy một ngày cũng phải diệt trừ tận gốc.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, mặc dù khóe miệng Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nhưng trong mắt cũng đã lộ sát cơ, Thượng Quan Cẩn muốn giết nàng sao? Chỉ sợ hắn không có bản lãnh này, cũng không có cái mệnh này.
"Đã như vậy, ta cũng không giữ tiểu thư." Thượng Quan Cẩn hiện một chút ý cười, thản nhiên nói.
"Bát hoàng tử xin cứ tự nhiên, còn nữa, sau này vẫn gọi ta là Cung chủ thôi." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt sâu không thấy đáy, nụ cười nơi khóe miệng cũng hiện vẻ bí hiểm.
Trong mắt Thượng Quan Cẩn đã hiện lên một tia mất tự nhiên, nở nụ cười lạnh lùng, xoay người rời đi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng từ từ đi xa của Thượng Quan Cẩn, nhếch miệng nở nụ cười xinh đẹp, "Như vậy, ta liền ở lại chỗ này xem kịch hay một chút."
Trời chiều dần dần lặn về tây, tà dương nhuộm bầu trời phía tây thành màu hồng quả quýt, báo hiệu một cuộc máu tanh đang từ từ nổi lên, Thẩm Thiển Mạch phi thân ngồi trên nhánh cây, trong mắt mang theo vài phần lười biếng, nụ cười thoải mái, nhìn màn đêm đang dần dần buông xuống.
"Thừa Tướng đại nhân đến."
Thẩm Thiển Mạch nghe thấy thị vệ thông báo, trong mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, Thượng Quan Cẩn lại còn kêu Thẩm Lăng Vân tới, chẳng lẽ muốn giải quyết hết? Nhưng thế lực của Thẩm Lăng Vân trong triều rắc rối khó gỡ, Thượng Quan Cẩn lại giết Thẩm Lăng Vân vào lúc này, có vẻ còn hơi sớm.
"Nhạc phụ đại nhân, ngài đã tới." Thượng Quan Cẩn vẫn mặc hoàng y như buổi chiều, cả người so với vẻ lạnh lùng lúc trước, có vẻ quý khí bức người.
Thẩm Lăng Vân mang nụ cười hiền lành hòa ái, trong mắt cũng đã hiện lên tia sáng, cười nói, "Không biết hoàng thượng gọi ta đến đây có chuyện gì?"
"Nhạc phụ đại nhân đừng nói như vậy, ta còn chưa lên ngôi." Thượng Quan Cẩn làm bộ khiêm tốn nói, nhưng trong mắt cũng thoáng qua tia hài lòng không giấu diếm được.
Thẩm Lăng Vân vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Cẩn, cười nói: "Đây là chuyện sớm muộn."
Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười lạnh, hai người kia thật đúng là biết diễn trò. Nhưng chết đã đến nơi, để bọn họ vui vẻ đã nghiền thì có làm sao? !
"Nhạc phụ đại nhân, hôm nay gọi ngài đến, chủ yếu là vì chuyện tru diệt Diêu Sơn." Khóe miệng Thượng Quan Cẩn mang theo nụ cười lạnh lùng xơ xác tiêu điều, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê.
Thẩm Thiển Mạch ở trên tàng cây nhìn rõ ràng, chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn muốn trước hết giết Diêu Sơn, lại giết Thẩm Lăng Vân, giá họa cho Diêu Sơn, như vậy có thể đồng thời thu hồi quyền lực?
Nhưng lão hồ ly Thẩm Lăng Vân sao có thể có thể dễ dàng để hắn như ý nguyện.Chỉ sợ thủ vệ phủ Bát hoàng tử, ngay từ lúc thần không biết quỷ không hay đã biến thành nhân mã Thẩm Lăng Vân đi, nếu không lấy tính tình cẩn thận của Thẩm Lăng Vân, sao có thể trong thời kỳ mấu chốt tự mình đến phủ Bát hoàng tử?
Quả nhiên, trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia tàn nhẫn, ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, "Lão già Diêu Sơn kia xác thực đáng chết!"
Thượng Quan Cẩn nhìn Thẩm Lăng Vân, trên mặt lộ ra mỉm cười, nhưng trong nội tâm lại đang tính toán, lão già Diêu Sơn kia đáng chết, nhưng lão hồ ly ông cũng đừng mong sống sót, các ngươi đã cũng đấu lâu như vậy, ta liền tiễn các ngươi cùng đi gặp Diêm Vương, lúc đó giang sơn Kỳ Nguyệt mới thật sự rơi vào trong tay ta, chờ ngày mai ta lên ngôi, mà có thể có được giang sơn Kỳ Nguyệt!
Hai người lại khách sáo một hồi, đến khi Thẩm Thiển Mạch ở trên nhánh cây chán đến chết, cơ hồ buồn ngủ, Diêu Sơn mang theo Diêu Nhược Thấm cùng nhau tới phủ Thượng Quan Cẩn.
Diêu Sơn nhìn thấy Thẩm Lăng Vân, trên mặt liền thoáng qua một tia không vui, nhưng suy tính đến tình thế, hắn vẫn nặn ra vẻ tươi cười, lấy lòng nói, "Thẩm Thừa tướng cũng ở đây à."
Thẩm Lăng Vân nhìn sang Diêu Sơn, bây giờ căn bản ông cũng không đem Diêu Sơn để vào trong mắt, lạnh lùng mở miệng đáp, "Chẳng lẽ lão phu tới phủ nam tế (con rể), còn cần Diêu Tướng quân đồng ý hay sao? !"
"Thái độ này, không khỏi cũng quá lớn lối đi!" Diêu Nhược Thấm nghe thấy lời của Thẩm Lăng Vân, không khỏi khắc nghiệt nói.
Diêu Sơn vội vàng kéo tay áo Diêu Nhược Thấm, nữ nhi này, ngày thường kiêu căng quen rồi, cũng không nhìn tình thế hôm nay một chút, vinh hoa phú quý của bọn họ đều do Thượng Quan Cẩn định đoạt, mà quan hệ của Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn rất mật thiết, tại sao lúc này có thể đắc tội Thẩm Lăng Vân được.
"Nhược Thấm muội muội vẫn không ai bì nổi." Thượng Quan Cẩn lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm, Diêu Nhược Thấm thuở nhỏ ỷ là cháu gái hoàng hậu, lại cùng Thượng Quan Triệt tình đầu ý hợp, căn bản cũng không để hắn vào mắt, nhiều lần lên tiếng châm chọc, trong lòng hắn hận thấu Diêu Nhược Thấm .
Diêu Sơn nghe ra Thượng Quan Cẩn không vui, vội vàng cười làm lành, nói, "Nhược Thấm không hiểu chuyện, Bát hoàng tử điện hạ không nên so đo cùng nó."
"Hừ! Chẳng lẽ là bởi vì Tam ca chết, trong lòng vãn còn oán hận?"
Thượng Quan Cẩn không để ý tới Diêu Sơn hoà giải, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Diêu Nhược Thấm.
Diêu Nhược Thấm rất bất mãn nhìn Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải nàng thuyết phục phụ thân toàn lực trợ giúp hắn, hắn nhất định còn chưa thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đâu, cư nhiên không biết tri ân đồ báo?!
Diêu Sơn nhìn thấu sự bất mãn của Thượng Quan Cẩn với Diêu Nhược Thấm, chân mày khẽ nhăn. Ông từ nhỏ đã rất sủng ái Diêu Nhược Thấm , người đời đều nói hắn sủng ái nữ nhi, nhưng hắn đối tốt với Diêu Nhược Thấm, cũng chỉ vì Diêu Nhược Thấm cùng Thượng Quan Triệt là thanh mai trúc mã, sau này có thể ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ mà thôi.
"Nhược Thấm, còn không xin lỗi Bát hoàng tử điện hạ?!" Diêu Sơn trợn mắt nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt đã hiện lên tia không vui.
Thuở nhỏ Diêu Nhược Thấm kiêu căng đã quen, huống chi nàng vẫn luôn xem thường Thượng Quan Cẩn, Diêu Sơn lại chưa bao giờ rống nàng, không khỏi uất ức nói, "Phụ thân, ta sai chổ nào! Là hắn xử oan ta! Ta đầu phải vì Thượng Quan Triệt chết đi mà tâm tồn oán hận?"
"Sao ngươi không nghe lời như vậy?!" Diêu Sơn thấy Diêu Nhược Thấm cư nhiên phản bác lời của ông…, không khỏi càng thêm tức giận, quát Diêu Nhược Thấm, còn tức giận đẩy Diêu Nhược Thấm ra.
"A."
Diêu Nhược Thấm bị Diêu Sơn đẩy, sắc mặt lập tức chuyển thành trắng bệch, nàng cắn môi, tựa hồ đang phải chịu đựng đau đớn.
Diêu Sơn thấy phản ứng của Diêu Nhược Thấm, mới nhận thức được, vừa rồi ông quá mức tức giận, hẳn đã đẩy trúng nơi cánh tay Diêu Nhược Thấm bị thương, cũng khó trách Diêu Nhược Thấm sẽ như vậy.
"Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi, tay Nhược Thấm muội muội làm sao mà bị thương?!" Thượng Quan Cẩn liếc nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt mang theo vài phần tò mò, cũng không hề có một tia quan tâm.
Diêu Nhược Thấm bây giờ đã đau đớn nói không ra lời, sao còn có ý định trả lời vấn đề của Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn nhìn Diêu Nhược Thấm không trả lời, trong lòng không khỏi một hồi tức giận.
"Hừ! Đại tướng quân, xem ra ngươi không đặt ta trong mắt?!" Thượng Quan Cẩn không nói chuyện với Diêu Nhược Thấm nữa, chuyển ánh mắt qua hướng Diêu Sơn.
Chương 10 ( Phần 4)
Ánh mắt Diêu Sơn nhìn Thượng Quan Cẩn chấn động. Trong đôi mắt Thượng Quan Cẩn rõ ràng thoáng qua sát ý, xem ra hắn là bởi vì Diêu Nhược Thấm mà đã thật nổi giận, nếu mình không dạy dỗ Diêu Nhược Thấm một phen, chỉ sợ khó có thể làm cho Thượng Quan Cẩn hết giận, nghĩ tới đây Diêu Sơn đột nhiên đứng lên, hung hăng cho Diêu Nhược Thấm một cái tát.
Diêu Nhược Thấm hiện tại đã đau đến đứng không vững rồi, lại phải hứng chịu một cái tát như vậy của Diêu Sơn, cả người cũng ngã trên mặt đất, làm đầu va đập đến bị thương, cơ hồ đau nói không ra lời, cau mày, ánh mắt tràn đầy biểu hiện không thể tin nhìn Diêu Sơn.
Người phụ thân này từ nhỏ đã đối với nàng yêu thương vô cùng, thế nhưng bây giờ lại đối với nàng như vậy?
"Nhìn cái gì mà nhìn? ! Lão phu không cho ngươi chút dạy dỗ, ngươi sẽ không biết quy củ là gì mất! Bát hoàng tử điện hạ là hoàng đế tương lai, người như ngươi có thể hổn hào được sao?" Diêu Sơn lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt làm sao còn có tình thương mà bình thường vẫn dành cho nàng chứ.
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn như vậy, khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười lạnh. Đây chính là phụ tử tình thâm sao, nàng vẫn cho rằng Diêu Sơn đối với Diêu Nhược Thấm là vô cùng thương yêu, không nghĩ tới, trước mặt quyền thế cùng với uy hiếp đến tánh mạng của mình, thì cái loại tình thương này mà nói cũng chỉ là hư vô.
"Phụ thân. . . ." Diêu Nhược Thấm yếu đuối hô một tiếng, một tiếng phụ thân kia, mang theo bao nhiêu chua cay cùng không thể tin, đôi mắt Diêu Nhược Thấm nhìn Diêu Sơn mang theo mấy phần oán độc.
"Xem ra, Nhược Thấm muội muội hình như không phục lắm thì phải? !" Thượng Quan Cẩn vốn dĩ tính toán muốn giết Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm, nhưng hắn cũng không ngại nhìn hình ảnh Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm tự giết lẫn nhau, dù thế nào đi nữa thì lúc này hắn cũng giống như là đang nhìn một màn kịch mà thôi.
"Nhược Thấm, còn không mau nói lời xin lỗi? !" Diêu Sơn nhìn thấu ý nghĩ của Thượng Quan Cẩn, trực tiếp đem cả người Diêu Nhược Thấm kéo lên, căn bản không bận tâm đến đau đớn của Diêu Nhược Thấm, mà hung hãn nói.
Diêu Nhược Thấm vừa nhẫn nhịn sự đau đớn trên người cùng cõi lòng tan nát, còn vừa phải đối mặt với sự biến chuyển đột ngột của Diêu Sơn, thật là khổ mà không nói ra được.
Diêu Nhược Thấm hận hận nhìn chằm chằm Thượng Quan Cẩn, đều là do hắn đang đảo lộn thị phi, nếu không phải do hắn, phụ thân làm sao có thể đối với nàng như vậy? ! Phụ thân lại sợ hắn như vậy sao?
"Thôi!" Thượng Quan Cẩn đã mất kiên nhẫn, muốn cho tất cả chuyện này mau kết thúc một chút, khóe miệng hắn nâng lên sát ý khát máu, nhìn lướt qua Diêu Nhược Thấm cùng Diêu Sơn.
Sự nhạy cảm do nhiều năm tập võ, khiến Diêu Sơn bén nhạy đã nhận ra sát cơ trong mắt Thượng Quan Cẩn.
Thủ vệ ở trên cao bốn phía nhanh chóng nhận được chỉ thị bao bọc vây quanh Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm.
Diêu Sơn nhìn thủ vệ chung quanh, hiểu được ý đồ của Thượng Quan Cẩn, hắn cười nói, "Bát hoàng tử điện hạ đây là có ý gì? !"
"Chính là ý tứ mà ngươi thấy! Động thủ đi!" Thượng Quan Cẩn lạnh lùng nói, âm thanh như muốn lấy mạng vang ra tự luyện ngục.
"Khoan đã!" Diêu Sơn hướng về phía thủ vệ bốn phía quát, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, "Bát hoàng tử điện hạ không khỏi quá nóng vội đi, ngươi cho rằng giết chết ta rồi, là có thể lấy được binh quyền? ! Không ngại nói cho ngươi biết, nếu như ngươi giết chết ta rồi, Trương phó ngay lập tức sẽ khởi binh làm phản!"
"Vậy sao? !" Khóe miệng Thượng Quan Cẩn nâng lên một chút ý cười, thương hại nhìn liếc nhìn Diêu Sơn, không sao cả nhún vai một cái, nói, "Là Trương phó sao? Đợi sau khi ngươi chết, nếu không ngại ngươi xuống Âm Tào Địa Phủ mà tìm hắn! Toàn bộ binh quyền hiện tại của ngươi đã nằm trong tay Tống Tiên rồi, cũng chính là ở trong tay Bổn vương!"
Diêu Sơn nghe Thượng Quan Cẩn nói vậy, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, hướng về phía Thượng Quan Cẩn quát, "Không nghĩ tới thủ đoạn của Bát hoàng tử điện hạ lại tàn độc như thế!"
"Quá khen!" Thượng Quan Cẩn lạnh lùng đáp, nhìn lướt qua các thủ vệ, nói, "Còn chờ cái gì? ! Còn không mau động thủ? !"
Thủ vệ nghe Thượng Quan Cẩn phân phó lập tức hướng Diêu Sơn phóng tới, một đại tướng quân như Diêu Sơn cũng không phải là chỉ làm chơi , tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nhưng thủ vệ nhân số quá nhiều, Diêu Sơn khó tránh khỏi né tránh không kịp, mắt thấy kiếm sẽ đâm tới hắn, hắn xoay người một cái, đem Diêu Nhược Thấm đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh bàn đá đẩy hướng mũi kiếm.
Diêu Nhược Thấm bị phụ thân mình thình lình đẩy ra, nhanh chóng hứng trọn mũi kiếm, nhìn thấy kiếm đâm sâu vào thân thể của mình, Diêu Nhược Thấm chỉ cảm thấy một sự đau đớn cùng tan lòng nát cõi lòng từ từ truyền đến, sau đó dần dần đã mất đi tri giác, thân thể từ từ chảy xuống, nàng muốn ngoái đầu nhìn lại nhìn lại người phụ thân ngoan độc đó một lần, nhưng cũng không có hơi sức nữa.
Cả người vô lực ngã xuống, y phục chỗ ngực bị vết máu nhuộm đỏ, đôi mắt nàng vẫn mở, tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
"Thẩm Lăng Vân, ngươi cứ như vậy mà đứng nhìn sao? Dầu gì chúng ta cũng là đồng triều lâu như vậy! Ngươi cũng phải suy nghĩ một chút, Thượng Quan Cẩn có thể đối với ta như vậy, ngươi có thể có kết quả tốt gì chứ? !" Diêu Sơn thấy bóng dáng Diêu Nhược Thấm chậm rãi ngã xuống, trong mắt lóe lên một tia áy náy, nhưng đao kiếm đang đánh tới căn bản không cho hắn thời gian mà suy tính, một bên hắn mệt mỏi ứng phó, vừa hướng Thẩm Lăng Vân đang đứng xem kịch vui quát.
Hôm nay, Thượng Quan Cẩn đã quyết định quyết tâm muốn giết hắn, hắn nói gì cũng vô ích, biện pháp duy nhất là nói động tư Thẩm Lăng Vân, có lẽ lấy khả năng của lão hồ ly Thẩm Lăng Vân này, mình còn có một con đường sống.
"Tình đồng triều? !" Trong mắt Thẩm Lăng Vân mang theo vài phần kiêu căng cùng khinh thường, tràn đầy châm chọc nói, "Ban đầu thời điểm đại tướng quân dung túng con gái ngươi tùy ý vũ nhục phủ Thừa Tướng ta, có từng niệm cái tình đồng triều này không? !"
Diêu Sơn nghe Thẩm Lăng Vân nói, vừa giận vừa sợ, quát, "Ta chưa từng dung túng Nhược Thấm vũ nhục phủ Thừa Tướng? ! Rõ ràng là ngươi dung túng con gái ngươi vũ nhục Nhược Thấm, thậm chí nhục mạ phủ Đại tướng quân chúng ta!"
Thẩm Thiển Mạch thản nhiên ngồi ở trên cây, nghe Diêu Sơn cùng Thẩm Lăng Vân đối thoại, nâng lên nụ cười trêu đùa, đã chết đến nơi mới nghĩ tới chuyện này, có phải đã quá muộn rồi không, coi như hiện tại bọn họ biết tất cả đều là do mình giở trò quỷ, có thể làm được gì chứ.
"Coi như bỏ qua một bên chuyện lần đó không tình tới, ngươi có phải đã từng nói qua, chờ khi Thượng Quan Triệt làm Hoàng đế, một người Thừa Tướng như ta đây ngươi cũng có thể không để vào trong mắt? !" Thẩm Lăng Vân nghe Diêu Sơn nói, trong mắt thoáng qua một tia hồ nghi, tính tình Diêu Sơn xưa nay dễ nóng nảy, nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, xác thực không giống như là đang nói láo, như vậy đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây.
"Chuyện cười! Ta làm sao có thể vô cớ nói như vậy? Cho dù ta thật có nói như vậy đi chăng nữa, Nhược Thấm làm sao có thể đi nói lung tung khắp nơi, Thẩm Lăng Vân, là ai nói cho ngươi biết lời nói dối này? !" Diêu Sơn đã khó có thể ứng phó thế công của đám thủ vệ, trên tay cùng trên lưng đều bị những vết thương nhẹ, hắn biết thời điểm đang đánh nhau không thể phân tâm nói chuyện, nhưng hôm nay, không giải khai sự hiểu lầm này, mình cũng không thể nào có thể sửa lại được nữa.
Thẩm Lăng Vân nghe Diêu Sơn nói, đôi mắt tràn đầy mưu kế cùng âm ngoan, từ từ híp lại, ban đầu chính là một câu nói của Thẩm Thiển Mạch, làm cho hắn cuối cùng quyết định trợ giúp Thượng Quan Cẩn , lúc ấy hắn cho là Thẩm Thiển Mạch không có tâm cơ, liền hoàn toàn không có suy tính chuyện này hợp lý tính, nhưng hôm nay biết được tâm cơ cùng mưu trí của Thẩm Thiển Mạch, hắn không thể không xem kỹ chuyện này lần nữa.
Nhưng, Thẩm Thiển Mạch không phải một lòng muốn trợ giúp Thượng Quan Triệt sao? Làm sao lại cố ý để ình trợ giúp Thượng Quan Cẩn được chứ, chuyện này nhất định có gì đó rất kỳ hoặc.
Chẳng lẽ, người trong lòng Thẩm Thiển Mạch vẫn muốn trợ giúp, chính là Thượng Quan Cẩn? Cho nên mới cố ý đem chuyện Tướng phủ tới chọc giận mình, tránh ình dao động không quả quyết, nhưng tại sao Thẩm Thiển Mạch phải giúp Thượng Quan Cẩn, giữa Thượng Quan Cẩn cùng Thẩm Thiển Mạch rốt cuộc là bên tronhg có liên hệ gì.
"Thẩm tướng! Ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa? ! Nếu bây giờ ngươi không cứu ta, ngày sau ắt ngươi cũng sẽ bị Thượng Quan Cẩn sát hại!" Diêu Sơn đã hoàn toàn không ứng phó được thế công kích của bọn thủ vệ, hắn quát khàn cả giọng.
"Đại tướng nói quả rồi!" Thẩm Lăng Vân phục hồi tinh thần lại, nheo mắt lại nhìn Diêu Sơn một cái, Diêu Sơn cho là ai cũng đều giống như hắn hữu dũng vô mưu như vậy sao?
Thượng Quan Cẩn khác thường làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, hắn ngay từ lúc cùng Thẩm Thiển Tâm mất đi liên lạc, cũng đã bắt đầu đề phòng Thượng Quan Cẩn rồi.
Cho nên hôm nay hắn dám một thân một người đi tới phủ đệ của Thượng Quan Cẩn, dĩ nhiên là đã có chuẩn bị, hắn cũng sớm đã đem thủ vệ trong phủ đệ Thượng Quan Cẩn lặng lẽ đổi hơn phân nửa để người của mình thay vào, mà bây giờ thủ vệ vây công Diêu Sơn thì cũng đã có một nửa là người của hắn, xông lên phía trước chính là thủ vệ của Thượng Quan Cẩn, mà thủ vệ của mình dĩ nhiên là phía sau, chính từ đó, thực lực của Thượng Quan Cẩn càng không thể bằng hắn, hắn còn có cái gì phải lo lắng nữa đây chứ.
Diêu Sơn nghe thấy lời nói của Thẩm Lăng Vân, trong mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, cả người lộ ra một dáng vẻ dữ tợn, liều mạng hướng Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn xông lại, quát, "Ta có chết, ta cũng không để cho các ngươi sống khỏe!"
Bây giờ Diêu Sơn đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn hoàn toàn không chú ý thủ vệ sau lưng, trên người cũng không biết bị bao nhiêu đao, chỉ là liều mạng hướng Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn xông tới.
Nhưng mà, thủ vệ nhân số quá nhiều, Thượng Quan Cẩn lại võ nghệ cao siêu, Diêu Sơn thật vất vả mới vọt tới trước mặt Thượng Quan Cẩn nhưng lúc này đã không còn nhanh nhẹn nữa.
Đôi mắt Thượng Quan Cẩn băng lãnh nhìn Diêu Sơn một cái, rút kiếm bên hông ra, đánh tới trước mặt Diêu Sơn, Diêu Sơn đang một đường vọt tới trước, không tránh kịp, cứ như vậy bị kiếm của Thượng Quan Cẩn đâm xuyên qua ngực.
"Các ngươi tạm thời lui ra đi!" Thượng Quan Cẩn lạnh lẽo phân phó, đi tới trước mặt của Diêu Sơn, lạnh lùng rút kiếm ra, lấy ra một cái khăn, cẩn thận đem vết máu bên trên lau sạch sẽ, giống như là sợ máu của Diêu Sơn làm dơ bẩn bảo kiếm của hắn, trên mặt của hắn mang theo nụ cười bí ẩn.
Thẩm Thiển Mạch nhìn một chút sắc mặt của Thẩm Lăng Vân, nhếch miệng hiện lên một nụ cười châm chọc, xem ra lần này Thượng Quan Cẩn là phải chết ở trong tay lão hồ ly này, đối với sự sống chết của Thượng Quan Cẩn nàng cũng không quan tâm, nàng hiện tại ngồi ở chỗ này, cũng chỉ là nhìn một tuồng kịch mà thôi.
Tánh mạng của Thẩm Lăng Vân, Thượng Quan Cẩn nếu không có năng lực lấy đi, như vậy nàng liền tự mình đến lấy!
"Hôm nay Diêu Sơn đã chết, giang sơn Kỳ Nguyệt này, đã thật sự thuộc về chúng ta." Thẩm Lăng Vân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, mặc dù hắn khống chế một nửa thủ vệ trong phủ Thượng Quan Cẩn, nhưng hắn cũng không có tâm tư mưu triều soán vị, hắn cũng biết rõ, không phải chỉ cần giết Thượng Quan Cẩn, là có thể ngồi lên cái ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng đó.
Khóe miệng Thượng Quan Cẩn hàm chứa nụ cười lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân cười nói, "Giang sơn này, là của ta! Không phải chúng ta!"
Thẩm Lăng Vân nghe Thượng Quan Cẩn lời nói, sắc mặt hơi khẽ biến, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nụ cười trên khóe miệng cũng biến thành tàn nhẫn.
Thượng Quan Cẩn cũng không thèm để ý thần thái biến hóa của Thẩm Lăng Vân giờ phút này, trong suy nghĩ của hắn, Thẩm Lăng Vân đã là cá trong chậu, không thể nào sống mà đi ra khỏi tòa phủ đệ này rồi.
"Đã lâu không gặp Thiển Tâm rồi, nhạc phụ đại nhân nhất định muốn gặp nàng đi?" Thượng Quan Cẩn nâng lên nụ cười nhạt không rõ ý vị, "Tiểu Đào, ngươi đi mang phu nhân ra ngoài này."
Vẻ mặt Thẩm Lăng Vân vốn là sắp phát tác lại từ từ thu lại, nếu Thượng Quan Cẩn không vội động thủ, hắn cũng sẽ không nóng vội, hắn cũng muốn nhìn một chút Thượng Quan Cẩn rốt cuộc tính toán điều gì.
Hai người cứ như vậy không tiếng động đứng đó.
Áo xanh của Thẩm Lăng Vân dán thật chặt vào thân thể hắn, bao phủ vòng quanh vóc người khôi ngô của hắn, trong mắt hắn vẫn luôn thoáng ánh lên tia sáng cùng sự thận trọng.
Mà trong mắt Thượng Quan Cẩn cũng là nhiều hơn mấy phần hài lòng cùng khinh thường, trường bào màu vàng óng ở trong gió tung bay, xem ra rất vui vẻ, nhưng hắn không biết, này chính là kiêu binh tất bại (khinh địch chắc chắn sẽ thất bại).
Thẩm Thiển Tâm rất nhanh được tiểu Đào đỡ đi ra. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp trước kia, chỉ là hốc mắt đã lõm xuống thật sâu, da càng thêm lộ ra vẻ tái nhợt không có huyết sắc.
Vốn dĩ ánh mắt Thẩm Thiển Tâm đã mơ hồ bất định nhưng vừa gặp lại Thẩm Lăng Vân, lần nữa dấy lên ánh sáng, nàng mang theo vài phần réo rắt thảm thiết, đối với Thẩm Lăng Vân hô, "Phụ thân."
Thẩm Lăng Vân ném cho Thẩm Thiển Tâm một cái liếc mắt, thấy bộ dáng Thẩm Thiển Tâm tiều tụy, trong mắt chẳng những không có nửa phần đau lòng, ngược lại còn dẫn theo mấy phần khinh thường cùng tức giận.
Nhìn loại dáng vẻ này của Thẩm Thiển Tâm, trong lòng hắn không khỏi tức giận, xem ra quả nhiên Thượng Quan Cẩn không có tâm tư tốt đẹp gì, Thẩm Thiển Tâm mấy ngày nay hẳn là bị giam lỏng.
Thật là một thứ đồ không có ích lợi gì! Lúc trước còn trông cậy vào nàng có thể khống chế Thượng Quan Cẩn nữa chứ, không nghĩ tới cư nhiên lại như vậy, thật là bại sự thì nhiều mà thành sự thì ít, nếu không phải là mình có tính cảnh giác mạnh, hôm nay tới phủ của Thượng Quan Cẩn, chỉ sợ là có đi không về rồi.
"Đã lâu không gặp Thẩm tướng, Thiển Tâm chắc hẳn có rất nhiều lời muốn nói?" Thượng Quan Cẩn nhìn Thẩm Thiển Tâm mặt mũi tái nhợt, lộ ra nụ cười lạnh lùng, trong mắt mang theo một tia xa cách cùng lạnh lùng.
Thẩm Thiển Tâm ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, người nam tử này đã từng đối với mình nhất mực dịu dàng, hôm nay lại đang dùng ánh mắt xa cách mà lạnh lùng nhìn mình.
Chương 10 (Phần 5)
Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiển Tâm không khỏi nâng lên một nụ cười lạnh, "Thượng Quan Cẩn, ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể thắng được phụ thân? !"
"Oh?" Thượng Quan Cẩn cũng không thèm để ý lời nói của Thẩm Thiển Tâm, chỉ nghiền ngẫm nâng lông mày, mang theo vài phần đắc ý châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thiển Tâm cảm thấy, hôm nay Thẩm Thừa Tướng còn có thể sống sót rời đi phủ đệ của ta sao?"
Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, chẳng những sắc mặt không đại biến, ngược lại cười đến càng thêm giễu cợt.
Thượng Quan Cẩn a Thượng Quan Cẩn, lòng tham không đáy rắn nuốt voi a, ngôi vị hoàng đế rõ ràng đã dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi lại muốn đem ta cùng phụ thân một cước đá văng ra, lại không đến, phụ thân ta là một quan văn, khống chế nửa Kỳ Nguyệt, há lại là nhân vật đơn giản?
Ngươi cho rằng vây khốn ta liền hữu dụng sao?! Mấy ngày nay mặc dù ta không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng ta không thể liên lạc với phụ thân, nhất định sẽ dẫn tới phụ thân nghi ngờ, bên trong đám thủ vệ này, có không ít người ta đã từng thấy qua, tin tưởng phụ thân đã đem thế lực của hắn lẫn vào trong phủ của ngươi, buồn cười ngươi cái gì cũng không biết, thậm chí còn nói ra lời nói cuồng vọng như vậy.
"Bát hoàng tử nói lời này, lão phu đã có thể phán quyết rồi." Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia ngoan tuyệt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, con ngươi nhìn về phía Thượng Quan Cẩn không có nửa phần sợ hãi, cũng chỉ bao trùm hơi thở tàn nhẫn.
Thượng Quan Cẩn bị Thẩm Lăng Vân làm sững sờ, lão hồ ly lúc này còn trấn định như thế, chẳng lẽ ông ta còn giữ lại hậu chiêu gì hay sao?! Không thể nào, nhiều thủ vệ như vậy, ngay cả Diêu Sơn đều có thể giết, chẳng lẽ còn không giết được một tên trói gà không chặt Thẩm Lăng Vân hay sao? !
"Lời của ta đã rất rõ ràng! Ta — muốn — ngươi — chết —!" Thượng Quan Cẩn lặp lại một lần nữa, trong mắt là hưng phấn sáng quắc cùng tàn nhẫn.
"Bát hoàng tử chắc chắn chứ?!" Thẩm Lăng Vân không biến sắc nhìn Thượng Quan Cẩn, trên mặt vẫn là vẻ trấn định, hắn cười nói, "Như vậy chúng ta sẽ xem một chút, rốt cuộc ai sẽ chết?"
Thẩm Thiển Mạch ngồi trên tàng cây thấy được tất cả, khẽ nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan tuyệt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mang theo vài phần khắc nghiệt, nhàn nhạt, giống như thầm thì: "Các ngươi, ai cũng không thể sống sót rời đi!"
Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thẩm Lăng Vân, đột nhiên ngước mắt, trong mắt mang theo ba phần tàn nhẫn ba phần kinh ngạc, lạnh lùng quét qua thủ vệ đang vây quanh mình và Thẩm Lăng Vân.
Kinh ngạc trong mắt càng lúc càng đậm, dần dần lộ ra mấy phần không thể tin, tay nắm chặt, âm trầm nhìn về phía Thẩm Lăng Vân, giọng nói lạnh lẽo như bão tuyết tháng mười hai, "Thủ đoạn của Thẩm Thừa Tướng nhất cao, đã động tay động chân với thị vệ trong phủ ta?!"
Thẩm Lăng Vân thấy Thượng Quan Cẩn giờ phút này còn có thể trấn định như thế, không khỏi nheo lại ánh mắt nguy hiểm, lên lên xuống xuống quan sát Thượng Quan Cẩn.
Trong tay Thượng Quan Cẩn mặc dù nắm giữ binh quyền, nhưng binh lực cũng không ở trên tay, không thể nào cứu được tình hình nguy hiểm trong phủ, mà chút thủ vệ này, hơn phân nửa là nhân mã của ông, Thượng Quan Cẩn đến tột cùng vì sao vẫn có thể trấn định như thế.
"Bát hoàng tử cũng là rất quyết đoán." Thẩm Lăng Vân ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, cả người có loại cảm giác âm dương kì quái, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch chán đến chết ngồi trên nhánh cây lắc tới lắc lui, trong mắt thoáng qua châm chọc, lười biếng nở nụ cười, Thượng Quan Cẩn vẫn có mấy phần gan dạ sáng suốt cùng mưu lược, lúc này vẫn có thể không chút hoang mang, chắc là nghĩ tới thế lực Ma Cung đi.
Xác thực, Thẩm Thiển Mạch đã bố trí chung quanh phủ đệ Thượng Quan Cẩn không ít thế lực Ma Cung, chắc hẳn Thượng Quan Cẩn cũng đã phát giác , vì vậy mới có thể nổi lên lòng đề phòng với nàng, nhưng hôm nay, thế lực Ma Cung này, ngược lại đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng của Thượng Quan Cẩn.
Nhưng rốt cuộc có cứu hay không lại là quyết định là của nàng. Nếu nàng vui, liền cứu một lần, nếu không vui, vậy thì hắn cứ đi tìm chết. Đối với nàng mà nói, những người dưới tàng cây này sớm muộn gì cũng đều chết, cũng chỉ là người nào chết trước, người nào chết sau mà thôi.
Chỉ là người dưới tàng cây hình như cũng không có nhận thức này, còn càng đấu càng vui.
"Hôm nay thủ vệ trong phủ, cũng đã là nhân mã của phụ thân ta, ngươi còn có gì khác làm chỗ dựa hay sao?" Thẩm Thiển Tâm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đã không còn là ánh mắt đưa tình yểu điệu của nữ tử, chỉ có hận ý lạnh lẽo.
Thượng Quan Cẩn không thèm để ý hận ý trong mắt Thẩm Thiển Tâm chút nào, chỉ mím môi lạnh lùng, cười như không cười nhìn Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm, nói:
"Thủ đoạn của Thẩm Thừa tướng xác thực không tầm thường, nhưng cẳng lẽ Thượng Quan Cẩn ta lại ngồi yên mặc người chém giết sao? Khống chế thị vệ trong phủ thì như thế nào? Thẩm Thừa tướng có biết bên ngoài phủ có bao nhiêu cao thủ Ma Cung?!"
"Ngươi quả nhiên âm thầm cấu kết với Thẩm Thiển Mạch!" Thẩm Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ Ma Cung, sắc mặt đại biến, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Thẩm Thiển Mạch! Không nghĩ tới ông sống lâu như vậy, lại bị nữ nhi của mình lừa gạt xoay quanh?! Từ khi Thẩm Thiển Mạch vào phủ, liền bắt đầu từ từ dẫn ông từng bước từng bước dẫn vào một con đường không có lối về, buồn cười ông tự phụ tâm cơ thâm trầm, nhưng không hề phát hiện tâm tư của nữ nhi.
"Ngươi và Thẩm Thiển Mạch rốt cuộc là quan hệ gì?! Khó trách khi đó ta liền cảm thấy ánh mắt ngươi nhìn nàng có gì đó không đúng!" Thẩm Thiển Tâm cũng vặn vẹo, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Nàng một lòng giao phó mình cho Thượng Quan Cẩn, nhưng không hề nghĩ đến Thượng Quan Cẩn cư nhiên lại có quan hệ với kẻ nàng hận nhất Thẩm Thiển Mạch! Sao nàng có thể không tức, sao có thể không hận?!
Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua ý lạnh, nhìn Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Lăng Vân nói, "Ta vẫn không hiểu vì sao Thiển Mạch phải diệt phủ Thừa Tướng, hôm nay coi như đã hiểu!"
"Thiển Mạch? ! Ngươi gọi nàng là Thiển Mạch?" Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, cũng không nhịn được nữa, một phát bắt được vạt áo Thượng Quan Cẩn, hung hãn nói.
Giờ phút này, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên mặt lại mang theo dữ tợn không giống với thường ngày, cực kỳ quái dị.
Thượng Quan Cẩn chỉ lạnh lùng mặc cho Thẩm Thiển Tâm bắt lấy vạt áo hắn, trong mắt thoáng qua vẻ rầu rĩ, nếu Thẩm Thiển Mạch bây giờ không ở chung quanh phủ đệ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Người của Ma cung đến tột cùng có ra tay trợ giúp hắn hay không.
"Bát hoàng tử, ngươi cứ nói rõ ràng thì tốt hơn. Ta với ngươi cũng chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi phải giải thích rõ với Nhị tỷ." Thẩm Thiển Mạch nhìn đến đây, nhếch miệng nở nụ cười châm chọc, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Ba người thấy một đạo bóng dáng trắng như tuyết từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ cảm thấy giống như Cửu thiên huyền nữ từ không trung phiêu diêu mà xuống, Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ mặc bạch y đơn giản, nhưng khi mặc vào lại áp đảo những bộ y phục xa hoa phức tạo kia.
Nàng vẫn như cũ chỉ tùy ý như vậy, thậm chí không thoa chút son phấn nào, lại vẫn không dính một hạt bụi như cũ, khiến người ta không dời mắt nổi.
Tất cả thủ vệ nháy mắt nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch cái cũng hoảng hồn, cơ hồ kiếm trong tay cũng cầm không vững, mà ba người Thượng Quan Cẩn, trong mắt mặc dù cũng có kinh ngạc, nhưng cũng không lộ rõ như bọn thủ vệ.
Con ngươi Thượng Quan Cẩn thoáng qua một luồng ánh sáng, giống như lữ hành đói khát trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước. Khóe miệng hắn nâng lên nụ cười tự tin. Thẩm Thiển Mạch quả nhiên không có đi xa, lần này Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm không làm gì được hắn rồi.
Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia tính toán cùng do dự. chuyện Thẩm Thiển Mạch là Ma Cung Cung chủ ông đã biết, nếu như Thẩm Thiển Mạch thật cùng Thượng Quan Cẩn hợp tác, Thượng Quan Cẩn mới vừa nói dĩ nhiên cũng là thật, những thủ vệ này mặc dù võ công không tầm thường, nhưng so với cao thủ Ma Cung, còn kém quá xa! Ngàn tính vạn tính, lại thua trong tay một con nhóc?! Đáng hận nhất chính là, con nhóc này lại là nữ nhi của ông.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm chỉ có hận ý cùng ghen tỵ vô biên. Tại sao? Tại sao Thẩm Thiển Mạch lại xuất hiện ở nơi này, tại sao nàng có thể cười đến gió nhẹ nước chảy như vậy, tại sao Thượng Quan Cẩn lại phản bội nàng, trợ giúp Thẩm Thiển Mạch?! Tại sao cả đời này nàng đều phải sống trong bóng ma của Thẩm Thiển Mạc?!
"Phụ thân cùng Nhị tỷ thấy Thiển Mạch, hình như rất không vui vẻ?"
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, con ngươi trong suốt không có một tia tạp chất, nhìn giống như là một tiểu nữ bị uất ức không am hiểu thế sự, nhưng khóe miệng nàng lại lạnh lùng nở nụ cười, lại khiến người nào cũng sinh ra ý sợ hãi.
Đây là nữ tử như thế nào. Làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần, muốn thương tiếc, nhưng lại trống rỗng sinh ra mấy phần sợ hãi, không dám đến gần.
"Mạch Nhi, con lại muốn làm gì?! Không nên càn quấy, cùng phụ thân trở về phủ, được chứ?"
Thẩm Lăng Vân rất nhanh điều chỉnh tư thái, tình huống bây giờ, nếu không nể mặt Thẩm Thiển Mạch, chắc chắn tình thế sẽ không tốt, không bằng hiện tại lá mặt lá trái trước, ngày sau sẽ từ từ dọn dẹp Thẩm Thiển Mạch cũng không muộn.
Thẩm Thiển Mạch giễu cợt nhìn Thẩm Lăng Vân, trong mắt ông ta đủ ôn tình từ phụ, nhưng khi quan sát cẩn thận, vẫn là có thể nhìn ra đằng sau ôn tình là khát máu cùng tức giận.
Lông mày hơi nhíu, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nói, "Phụ Thân Đại Nhân diễn thật tốt, hình như càng ngày càng tốt."
"Ngươi." May là Thẩm Lăng Vân ở trong triều lăn lộn nhiều năm, ý đồ bị Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trào nhiệt phúng như vậy phơi bày, dù tức giận, nhưng lại không thể phát tác, một gương mặt già nua kìm nén đến đỏ bừng.
"Thẩm Thiển Mạch! Làm sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với phụ thân?!" Thẩm Thiển Tâm thấy Thẩm Lăng Vân bị Thẩm Thiển Mạch nói cho á khẩu không trả lời được, không khỏi tức giận chỉ trích.
Nàng cũng không phải thật tâm với Thẩm Lăng Vân, cũng chỉ mượn cơ hội trút giận lên Thẩm Thiển Mạch thôi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm, lắc đầu, hình như có dáng vẻ tức giận không tranh, thở dài chậm rãi nói, "Nhị tỷ. diễn trò sao lại càng ngày càng kém rồi? Sao không giống ngày trước một dạng dịu dàng nhu thuận nói chuyện nữa?"
"Thiển Mạch, không cần khua môi múa mép với bọn họ nữa, chúng ta mau động thủ đi." Thượng Quan Cẩn tụa hồ chờ không được nữa, cắt đứt đối thoại của Thẩm Thiển Mạch với người Thẩm gia, nói.
Thẩm Thiển Mạch nhấc mày ngả ngớn, con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn chỉ cảm thấy con ngươi Thẩm Thiển Mạch che một tầng sương mù nhàn nhạt, chậm rãi, giống như có một lực lượng vô hình từ từ áp bức hắn, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
"Động thủ sao, phải nhờ Bát hoàng tử tự mình đến thôi. Dù sao, cũng là thê tử của Bát hoàng tử, không phải sao?" Thẩm Thiển Mạch trầm mặc một lúc, khóe miệng nở nụ cười thanh lãnh, con ngươi sâu kín nhìn Thẩm Thiển Tâm, thấy Thẩm Thiển Tâm sắc mặt tái nhợt.
"Thẩm Thiển Mạch! Ngươi khinh người quá đáng!" Thẩm Thiển Tâm nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo oán trách hướng về phía Thẩm Thiển Mạch quát, vừa nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, trong giọng nói mang theo ba phần hận ý ba phần tình ý, hỏi, "Thượng Quan Cẩn, ngươi thật sự muốn giết ta?"
"Đây là ước định của ta cùng Thiển Mạch. Ta giúp nàng diệt Tướng phủ, nàng giúp ta trèo lên ngôi vị Đế Vương." Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một chút do dự, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, hờ hững nói.
Thẩm Thiển Tâm đột nhiên nở nụ cười giá lạnh châm chọc, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, châm chọc nói:
"Thì ra, thì ra, từ khi ngươi bắt đầu lấy ta, đã định sẵn kết cục này! Thượng Quan Cẩn, ngươi mới chân chính là một diễn viên xuất sắc!"
Thẩm Thiển Mạch thú vị nhìn Thẩm Thiển Tâm, hình như rất chờ mong kế tiếp Thẩm Thiển Tâm muốn làm gì.
"Nhưng nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống!" Thẩm Thiển Tâm oán hận càng sâu, giọng nói mang theo sảng khoái cùng hận ý.
Thượng Quan Cẩn khẽ cau mày, nhìn vẻ dữ tợn của Thẩm Thiển Tâm giờ phút này, tựa hồ đang suy nghĩ những lời này của Thẩm Thiển Tâm.
"Nhị tỷ thật đúng là tâm tư ác độc, lại hạ Đồng sinh cổ trên người Bát hoàng tử?" Thẩm Thiển Mạch nghe Thẩm Thiển Tâm nói, cẩn thận dò xét Thượng Quan Cẩn một phen, mới sâu kín nói.
Đồng sinh cổ, tên như ý nghĩa, chính là đồng sinh đồng tử. Nếu như một người trúng độc chết, như vậy người kia cũng sẽ kinh mạch nghịch lưu mà chết.
Nàng biết Thượng Quan Cẩn trúng Đồng sinh cổ, cũng chỉ vì thấy được bên trán Thượng Quan Cẩn có một tơ hồng nhàn nhạt, đây là triệu chứng trúng cùng sinh cổ, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy.
"Ngươi. Ả tiện nhân, độc phụ!!!"
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, sắc mặt đại biến, chỉ vào Thẩm Thiển Tâm vừa giận vừa sợ quát.
Thẩm Thiển Tâm cũng cười gằn:
"Ha ha ha, Thượng Quan Cẩn, ngươi mà cũng biết sợ sao?! Ta đã sớm ngờ tới có một ngày sẽ gặp phải cảnh tượng này, cho nên ở tân hôn của hai ta, ta đã hạ Đồng sinh cổ cho ngươi!"
Chương 10 (Phần 6)
Sắc mặt của Thượng Quan Cẩn trở nên trắng bệch. Trong mắt Thẩm Lăng Vân cũng là lóe qua một tia tinh quang, nhìn lướt qua Thẩm Thiển Tâm, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, rút ra thanh kiếm đã thủ sẳn, một kiếm đâm xuyên qua tim Thẩm Thiển Tâm.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm thoáng qua không thể tin, nhìn Thẩm Lăng Vân, giống như muốn hỏi một câu tại sao phụ thân lại làm như vậy, nhưng đến cuối cùng một chữ cũng không nói ra được, cứ như vậy không cam lòng mà chết đi.
Lúc Thượng Quan Cẩn thấy Thẩm Lăng Vân rút kiếm giết Thẩm Thiển Tâm, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, nhìn Thẩm Thiển Tâm từ từ ngã xuống, trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một tia tuyệt vọng.
Cùng sống cùng chết, chẳng lẽ hắn cũng phải cùng chết theo Thẩm Thiển Tâm sao? ! Không, hắn không muốn, hắn là Hoàng đế tương lai Kỳ Nguyệt a, hắn không thể chết như vậy!
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn kịch trước mắt này, trong mắt chỉ hiện lên sự châm chọc cùng sự hứng thú, thái độ giống như là người ngoài cuộc, lười biếng nhìn Thượng Quan Cẩn cùng Thẩm Lăng Vân.
"Thiển Mạch, nàng nhất định có biện pháp đúng không? Cứu cứu ta!" Trong mắt Thượng Quan Cẩn mang theo sự không cam lòng cùng hốt hoảng, một lần nữa nhìn đến Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt giống như nhìn thấy hi vọng, đưa tay muốn kéo ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch không dấu vết tránh ra.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười yêu dị nhìn Thượng Quan Cẩn, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo đến cùng cực giống như tiết trời tháng mười hai, nhẹ nhàng nói, "Biện pháp thì có, nhưng mà vì cái gì mà ta phải cứu người?"
Thượng Quan Cẩn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt xám trắng trong phút chốc ánh lên tia tuyệt vọng, hắn nở nụ cười trào phúng, "Thì ra đây mới chính là mục đích của ngươi. Ngươi căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để cho ta làm Hoàng đế, có đúng hay không?"
"Bây giờ mới hiểu sao, có phải là quá muộn hay không." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không mang theo chút nhiệt độ nào, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm lãnh huyết, nhíu mày nhìn lướt qua Thượng Quan Cẩn, chỉ thấy trên trán Thượng Quan Cẩn có một vết như dãi tơ hồng như ẩn như hiện đang từ từ lần sâu, dần dần hiện lên sắc thái đỏ thẳm.
Đây là triệu chứng Đồng sinh cổ phát tác. Đồng sinh cổ, một khi phát tác, biện pháp duy nhất chính là trong vòng một khắc tăng nội công thâm hậu đến cực điểm đẩy ra khỏi người, hao hết một thân công lực, kết hợp với thánh dược Ma Cung, mới có thể cứu vãn.
Nhưng mà, Thẩm Thiển Mạch nàng không phải Thánh Nhân, huống chi, nàng và Thượng Quan Cẩn không quen không biết, nếu là Kỳ Nguyệt diệt quốc, Thượng Quan Cẩn cũng không thể sống một mình, cho nên, nàng cần gì phải phí sức đi cứu hắn.
"Thẩm — Thiển — Mạch —, ngươi thật, thật là ác độc!" Thượng Quan Cẩn bởi vì cổ độc phát tác, cả người có chút phát run, trên người từng trận đau đớn truyền đến, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, hắn cắn chặt hàm răng, từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ này, rốt cuộc cũng không chịu nổi đau đớn do cổ độc phát tác, lập tức cuộn lại trên mặt đất.
Thẩm Lăng Vân nhìn bộ dạng phát tác cổ độc của Quan Cẩn, trong mắt thoáng qua một tia sảng khoái, tiếp theo lại nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, trong mắt tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác.
Thẩm Thiển Mạch cũng là một bộ dạng nói cười ríu rít, hình như tuyệt không khẩn trương, sắc thái ánh mắt rất bình thản nhìn Thượng Quan Cẩn, tơ hồng trên trán Thượng Quan Cẩn đã đỏ giống như muốn nhỏ ra máu tươi, xem ra cổ độc chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, sẽ đau đớn như vạn tên xuyên tim.
Ống tay áo trắng thuần nhẹ nhàng nâng lên, không có ai trông thấy Thẩm Thiển Mạch làm cái gì, chỉ cảm thấy quanh thân giống như thoáng qua một hồi lạnh lẽo, vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái, vừa làm cho đáy lòng người ta phát sinh ra mấy phần sợ hãi.
Thượng Quan Cẩn mới vừa rồi vẫn còn cuộn cong lại trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi, nhưng bây giờ đã nhắm hai mắt lại, cổ của hắn có một vết máu giống như vết đổ trên trán, chính là thương tích do sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch gây ra.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn một cái, dù sao hắn chưa từng có lỗi với nàng, mà nàng lại lợi dụng hắn. Cho nên, ít nhất có thể để cho hắn không cần chết khổ sở như vậy.
Đáng chết đều chết hết. Chỉ còn lại, duy nhất một người cực kỳ đáng chết, nhưng vẫn còn sống thật tốt đứng ở trước mặt nàng.
"Phụ thân đại nhân, nhìn đã nghiền rồi chứ?" Thẩm Thiển Mạch nên lên khóe miệng hiện lên một nụ cười thấu hiểu mà châm chọc, đôi mắt nhàn nhạt quét qua trước mặt gò má của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân lại cảm thấy giống như có một thanh kiếm lạnh lẽo vừa mới quét qua.
Giờ phút này bọn thủ vệ vây ở bên người Thẩm Lăng Vân, cũng đều cảm thấy chỗ đáng sợ của nữ tử tuyệt mỹ này, không khỏi vừa sợ lại vừa hâm mộ.
Thẩm Lăng Vân lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hết sức che giấu hốt hoảng cùng sợ hãi, hắn nói, "Mạch Nhi, đến tột cùng tại sao con luôn muốn đối nghịch với phụ thân như vậy? !"
Thẩm Thiển Mạch giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt nhẹ nhàng mấp mấy, giống như một thiếu nữ không rành việc đời, khiến cả đám thủ vệ toàn bộ nhìn đến ngây dại, thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng cầm không được.
"Phụ thân, cái vấn đề này người nêu ra cũng thật là buồn cười." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch từ màu sáng thiên thanh chuyển thành màu đậm âm trầm, nàng hiện lên nụ cười sát khí, lạnh lẽo nói.
Thẩm Lăng Vân nhìn chăm chú vào con gái của mình, chỉ cảm thấy nàng rõ ràng là đang cười, tuy nhiên nó lại so với sự uy nghiêm khi cầm kiếm càng thêm mê hoặc lòng người, nụ cười này, giống như là thanh kiếm lợi hại nhất trong trời đất, ở trong vô hình dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt, làm cho hắn không thể che giấu được mình.
"Hừ! Ngươi đã muốn làm nghịch nữ, ý định giết phụ thân mình lại không thay đổi, lão phu cũng sẽ không muốn phí thêm miệng lưỡi, vậy hãy cho lão phu xem một chút, là đông đảo tử sĩ mà lão phu nuôi lợi hại, hay là Ma Cung tà giáo của ngươi lợi hại!" Thẩm Lăng Vân từ thái độ của Thẩm Thiển Mạch, hiểu được chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi, thái độ không khỏi cũng lạnh lùng theo, ngoan tuyệt nói.
"Nghịch nữ? ! Tà giáo? !" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt mang theo sự mỉa mai cùng ngoan tuyệt, nàng chậm rãi nói, "Phụ thân đại nhân, Thiển Mạch không thích bị người ta vu oan, lại càng không cho phép người ta vu oan cho những người mà mình yêu quý!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Thẩm Lăng Vân cả người tránh sau lưng thủ vệ, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch nhân cơ hội lấy tánh mạng của hắn.
"Sanh!" Thẩm Thiển Mạch chỉ cười yếu ớt gọi một tiếng, nhưng chỉ với một tiếng này cũng đã mang theo nội lực, Sanh đang chờ đợi ở ngoài viện rất nhanh đã mang theo người của Ma cung tiến vào trong viện.
Đợi đến khi người của Ma Cung tiến vào viện, bọn thủ vệ còn chưa kịp bắt đầu hành động, đủ để thấy người Ma Cung hành động cực nhanh, bản lĩnh vô cùng cao.
"Đây là thân pháp gì, lại nhanh như vậy?" Bọn thủ vệ nhìn người Ma Cung lặng yên không một tiếng động xuất hiện, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đã sinh ra ba phần sợ hãi.
"Chấp nhận quy hàng, ta sẽ không giết." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nhìn bọn thủ vệ một cái, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại làm cho người ta không dám hoài nghi lời nàng nói. Bởi vì vẻ mặt ấy của nàng giống như chẳng hề để ý, giống như bọn họ có quy hàng hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả của chuyện này, và một câu nói này của nàng, cũng chỉ như là đang khai ân cho bọn hắn một con đường sống mà thôi.
Thực lực Ma Cung, mọi người ai cũng đều biết. Hôm nay lại chính mắt thấy tốc độ hành động của Ma Cung, trong đám thủ vệ có không ít người đã bị dao động.
Sau khi thủ vệ đầu tiên buông binh khí xuống, càng ngày càng nhiều thủ vệ buông binh khí xuống, Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ rối rít đi tới sau lưng Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt biến thành càng thêm âm trầm.
"Các ngươi muốn sống, chẳng lẽ vợ con của các ngươi, các ngươi đều không để ý nữa sao? !" Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ vẫn còn đang do dự, ác ngoan uy hiếp.
Quả nhiên, những lời này nói xong, bọn thủ vệ vốn đang do dự có nên buông binh khí xuống hay không lại gắt gao nắm binh khí, tuyệt đối không thể liên lụy người nhà của mình!
"Ta thưởng thức những người vì người nhà mà cam nguyện đánh đổi mạng sống." Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nhìn lướt qua những thủ vệ còn lại bởi vì câu nói của Thẩm Lăng Vân mà lần nữa cầm binh khí lên, khóe môi nâng lên nhất một nụ cười vô hại, "Nhưng là, người nhà của các ngươi, cũng đã được an trí ở phân đà của Ma Cung rồi."
"Có thật không?" Trong đám thủ vệ có người đưa ra chất vấn.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ta đâu cần phải lừa các ngươi chứ. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn. Ta không can thiệp."
Những lời này, khiến những thủ vệ còn dư lại vì đó mà dao động. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn, người này dựa vào đâu mà cuồng ngạo như thế. Ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, nếu như bọn họ còn không chịu buông tha tiếp tục chống lại, như vậy thì chỉ có một con đường chết.
"Làm sao có thể! Ngươi nói bậy!" Thẩm Lăng Vân nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, trên mặt đã không còn ngụy trang trấn định, có mấy phần cuồng loạn quát.
Thẩm Thiển Mạch khinh thường nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Nói bậy? ! Thẩm Lăng Vân, cả đời của ông, ngoại trừ mình ra, ông còn đem người nào khác đặt trong lòng chứ? ! Ông thử nghĩ xem, ai sẽ đối với người chủ tử như vậy mà trung thành bất biến? ! Hay là ông cho rằng, Ma Cung của ta không có thực lực này? !"
"Ngươi." Thẩm Lăng Vân bị lời nói của Thẩm Thiển Mạch làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch.
"Cung chủ. Xin hạ lệnh!" Giọng nói lạnh lẽo không chút ấm áp của Sanh vang lên cắt đứt lời Thẩm Thiển Mạch đang muốn tiếp tục, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu lại nhìn Sanh một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ của Sanh giờ phút này, trong mắt đã đã hiện lên một tia không kiên nhẫn, tuy vậy ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lẽo vô cùng như cũ.
Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười đùa giỡn trêu ngươi, trong mắt thoáng qua sự giảo hoạt, "Sanh gấp cái gì? Bổn cung chủ còn phải cùng Thừa Tướng đại nhân đây ôn lại chuyện cũ nữa."
"Vâng" Sanh thu lại sự không kiên nhẫn trong đôi mắt, ánh mắt sắc bsn không hề có chút ấm áp nhìn về phía xa, giống như đã hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của người tên Thẩm Thiển Mạch này.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi cắn răng nghiến lợi, cái tên Sanh này, sao lúc nào cũng đều lạnh lẽo như thế, mình muốn chọc hắn cũng không được! Thôi, giải quyết việc cuối cùng này nhanh chóng một chút cũng tốt.
"Phụ thân Đại Nhân, nếu đã không còn lời gì để nói, thì chuẩn bị lên đường đi thôi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, đưa mắt nhìn ngón tay thon dài trắng thuần của mình, cười nói, "Phụ thân là muốn Thiển Mạch tự thân động thủ, hay là tự mình động thủ đây?"
Thẩm Lăng Vân nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thiển Mạch, chỉ cảm thấy giống như rơi vào địa ngục vô biên, không thấy được hi vọng sinh tồn, trong đôi mắt từ không cam lòng dần dần biến thành tuyệt vọng.
Hồng ảnh thoáng qua, nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ, Thẩm Lăng Vân đã hóa thành một thi thể lạnh băng.
"Hắn đã vô tình, ngươi cần gì phải lưu tình." Lời nói bá đạo mà cuồng ngạo, mang theo thật sâu cưng chiều cùng đau lòng, mọi người chỉ nhìn thấy tuyệt mỹ nam tử Hồng Y tung bay này, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt như một bầu trời đêm đen thẩm, giờ phút này đang lóe ra ánh sáng dịu dàng, khóe miệng một nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, cho dù là cảnh sắc tuyệt mỹ, cũng không bì được nửa phần nụ cười của nam tử này.
Thẩm Thiển Mạch cũng không đáp lại câu nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ là lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể của Thẩm Lăng Vân, trong mắt có đau đớn chợt lóe lên.
Rốt cuộc cũng đã kết thúc ! Những người đã từng có lỗi với nàng, một người cũng không có bỏ qua. Chỉ là, trong lòng vẫn còn có chút đau đớn mà thôi. Một phần đáng giận, nhưng cũng có mấy phần đáng thương.
Tư Đồ Cảnh Diễn nói không sai, thật sự của nàng xuống tay không được, không hạ được quyết tâm đi giết hại phụ thân của mình. Kể cả cái người phụ thân đó có ác độc vô tình đến đâu, kể cả nàng đã xác thực là hận ông ấy đến tận xương tủy, nhưng đến thời điểm chân chính động thủ, nàng vẫn không xuống tay được.
"Mạch Nhi, ta hiểu rõ, thật ra lòng dạ của nàng là nơi ấm áp nhất thế gian này." Tư Đồ Cảnh Diễn dựa vào trán Thẩm Thiển Mạch, giọng nói rất mềm rất nhẹ, chỉ có Thẩm Thiển Mạch có thể nghe thấy.
"Ấm áp nhất , thường thường cũng là băng lãnh nhất . Thế gian vạn vật, Vật Cực Tất Phản." Thẩm Thiển Mạch gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng ý vị khó đoán, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịch sương mù, như thực như ảo, làm cho người ta không thấy rõ tâm tư của nàng giờ phút này.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không nói gì nữa, chỉ dựa vào Thẩm Thiển Mạch thật gần, giống như muốn kéo gần cự ly của bọn họ, như muốn đem nhiệt độ còn sót lại của hắn toàn bộ truyền cho nữ tử này.
Hết chương 10.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom