• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm (5 Viewers)

  • Chương 87

Trong hoàng cung Thiên Mạc.
Tư Đồ Cảnh Diễn đang phê duyệt tấu chương, lại phát hiện bản tấu chương rất quan trọng không thấy đâu cả. Đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ nghi ngờ, hắn rõ ràng thấy tấu chương để ở chỗ này, giờ lại ở chỗ nào rồi.
“Cảnh Diễn, làm sao vậy?” Thẩm Thiển Mạch đang ngồi cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, phát hiện ra vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không bình thường, không khỏi nhíu mày hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Thiển Mạch, vừa vuốt ve cái bụng đang lớn dần lên của Thẩm Thiển Mạch, trên mặt tràn đầy vẻ sủng nịnh, nói, “Chỉ là ít đi một bản tấu chương thôi. Mạch nhi không cần lo lắng.”
“Ngươi nhìn xem, ta đã nói Phụ vương căn bản không cần bản tấu chương kia rồi!” Một tiểu oa nhi trắng sữa chỉ vào một đứa bé trai bên cạnh nói.
Đứa bé trai kia nghe thấy lời tiểu cô nương nói, làm bộ làm tịch tỏ ra trầm tư, nhưng do tuổi còn nhỏ nên bộ dạng nhíu mày này muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu. Sau cùng, tiểu nam hài khẳng định nói, “ Nhất định là Tiểu Lộ Tử gạt chúng ta!”
“Tiểu Lộ Tử thối tha, cư nhiên gạt chúng ta.” Tiểu cô nương bĩu môi, bộ dáng ủy khuất.
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Vẻ giảo hoạt kia thật sự là giống cha mẹ bọn chúng y đúc. Ai nào dám tin tiểu hài tử mới chỉ ba tuổi đã có ánh mắt giảo hoạt như vậy.
Chỉ thấy hai tiểu gia hỏa chạy vù vào trong điện.
“Hu hu hu.” Tư Đồ Nguyệt ngoác miệng nhỏ, bộ dáng bị ủy khuất, vừa khóc vừa chạy đến trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt khóc lóc đáng thương, không khỏi ân cần hỏi han, “Nguyệt nhi làm sao vậy?”
“Tiểu Lộ Tử gạt chúng con lén lấy cái này rồi sẽ cho chúng con đường để ăn, đúng là bị lừa rồi!” Tư Đồ Nguyệt giơ bản tấu chương trong tay ra, bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn liếc nhìn nhau một cái, bản tấu chương này là tình báo cơ mật vô cùng quan trọng, Tiểu Lộ Tử muốn xui khiến Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh lấy đi bản tấu chương này, là có mục đích gì?!
“Ngươi đâu! Dẫn Tiểu Lộ Tử tới đây!” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên vẻ thâm trầm, lạnh lùng nói.
Tiểu Lộ Tử rất nhanh bị dẫn tới, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Tư Đồ Cảnh Diễn, sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên. Nhất định là hoàng thượng biết rõ hắn nói cho hoàng tử và công chúa bản tấu chương nào là quan trọng nhất, bị hoàng thượng phát hiện, hoàng thượng tức giận rồi.
Vậy phải làm sao bây giờ chứ! Hắn không dám đắc tội hoàng thượng, nhưng nếu đắc tội hoàng tử và công chúa cũng tuyệt đối không ăn được quả ngon. Hai tiểu quỷ kia lại không thấy đâu, không biết sẽ chỉnh hắn thế nào đây, hiện giờ cung nữ và thái giám trong cung đều vô cùng sợ bọn họ.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Tiểu Lộ Tử, càng cảm thấy trong lòng Tiểu Lộ Tử có quỷ, không khỏi trầm mặt, sao bên cạnh hắn lại xuất hiện kẻ lòng dạ đa tâm như vậy?! Hắn cư nhiên lại không phát hiện?! Không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm tra tấn sao?!”
“Hoàng thượng tha mạng!” Tiểu Lộ Tử vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói muốn tra tấn, cả người run rẩy, ngước mắt lên nhìn Tư Đồ Nguyệt và Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Nguyệt vẫn làm bộ khóc lóc như cũ, chỉ có đôi mắt nhỏ lộ ra chút ít cảnh cáo. Tư Đồ Cảnh lại càng lạnh lùng hơn, khinh thường lườm Tiểu Lộ Tử.
Tiểu Lộ Tử nhất thời đổ mồ hôi như mưa. Nếu hắn không nói khẳng định sẽ bị Hoàng thượng giết chết, nếu hắn nói cũng sẽ bị hai tiểu ma vương này chỉnh chết. Làm thế nào mới tốt!
“Không nói?” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, cái tên Tiểu Lộ Tử này vẫn không nói?! Chẳng lẽ thật sự có âm mưu bên trong? Làm sao có thể. Bây giờ thiên hạ thái bình như vậy, cũng không có tin tức bất thường nào tới tai hắn, Tiểu Lộ Tử muốn xem tấu chương này có ích lợi gì?!
Nhưng mà Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Nguyệt chắc chắn không nói dối. Vấn đề nhất định do Tiểu Lộ Tử. Không nói?! Hắn thật sự muốn xem Tiểu Lộ Tử có bản lĩnh không mở miệng hay không.
Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn trầm xuống, khí thế sát phạt truyền tới trên người Tiểu Lộ Tử, hắn chỉ cảm thấy bị chèn ép tới mức hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
“Phụ vương…Người không nên trách Tiểu Lộ Tử.” Giọng nói sợ hãi của Tư Đồ Nguyệt vang lên, hóa ra tiểu gia hỏa này nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn muốn đánh thật. Lập tức mở miệng khuyên nhủ. Nàng chỉ muốn trêu đùa Tiểu Lộ Tử thôi, không phải thật sự muốn Tiểu Lộ Tử xảy ra chuyện.
Tư Đồ Cảnh Diễn hơi nhíu mày nhìn Tư Đồ Nguyệt, hỏi: “Vì sao Nguyệt nhi lại nói như vậy?”
“Là Nguyệt nhi không thấy Phụ vương nên rất nhớ Phụ vương. Hỏi Tiểu Lộ Tử như thế nào mới có thể trông thấy Phụ vương, Tiểu Lộ Tử nói cầm bản tấu chương này là được, còn nói sẽ cho Nguyệt nhi ăn đường. Nhưng mà Nguyệt nhi cầm tấu chương rồi nhưng vẫn không có đường ăn. Cũng không nhìn thấy phụ vương. Hu hu hu…”
Tư Đồ Nguyệt vừa nói, vừa khóc, bộ dáng nhỏ kia đúng là làm cho người ta thương tiếc, ngay cả Tiểu Lộ Tử bị hãm hại cũng cảm thấy Tư Đồ Nguyệt thật đáng thương, nhịn không được muốn đi an ủi nàng.
Tư Đồ Cảnh liếc nhìn Tư Đồ Nguyệt một cái, nghĩ thầm, Tư Đồ Nguyệt này chỉ cần tỏ vẻ đáng yêu, sau đó cố ý giả bộ thương cảm, không biết lừa biết bao người. Ngay cả phụ vương mẫu hậu thông minh như vậy cũng bị nàng lừa. Thật là…
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe thấy Tư Đồ Nguyệt nói, sắc mặt mới tốt hơn một chút, hóa ra là hiểu lầm, hắn lập tức liếc nhìn Tiểu Lộ Tử một cái, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm tạm thời tha cho cái mạng chó của ngươi, có điều ngươi chủ động nói cho công chúa những thứ này, cũng không thể không phạt! Kéo hắn xuống, vả miệng mười cái!”
Tư Đồ Nguyệt nhìn Tiểu Lộ Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười giảo hoạt, lè lưỡi về phía Tiểu Lộ Tử. Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch cũng không chú ý tới điều đó.
“Sênh Ca thúc thúc, người thật tốt với Cảnh Hạo thúc thúc đó.” Tư Đồ Nguyệt nho nhỏ cười lên đáng yêu, đôi mắt đen tuyền chớp chớp, tràn ngập ánh sáng, nhìn có vẻ ngây thơ vô tà, nhưng nếu quan sát cẩn thận, trong mắt nàng có một chút giảo hoạt cùng loại với Thẩm Thiển Mạch.
Vẻ cương nghị trên mặt Sênh Ca hiện lên chút ôn nhu, giơ tay xoa xoa tóc Tư Đồ Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, “Là sao?”
“Vâng!” Tư Đồ Nguyệt khẳng định gật đầu, lớn giọng nói, “Giống như phụ vương đối tốt với mẫu hậu! Con cảm thấy ánh mắt Sênh Ca thúc thúc nhìn Cảnh Hạo thúc thúc giống như lúc phụ vương nhìn mẫu hậu!”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Sênh Ca lập tức đỏ bừng xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn thấy Sênh Ca thay đổi, con ngươi yên lặng hiện lên chút ý cười, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Tư Đồ Nguyệt, nói, “Đúng là quỷ nhỏ.”
Sênh Ca nghe thấy Tư Đồ Cảnh Hạo nói, kinh ngạc ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo chăm chú, nhìn thấy khóe môi Tư Đồ Cảnh Hạo tràn ngập ý cười ấm áp, nụ cười kia giống như nước suối nguồn đến từ Thiên Sơn, có thể gột rửa tâm linh hắn.
“Ngươi…” Sênh Ca có chút xấu hổ nói, mắt hơi né tránh Tư Đồ Cảnh Hạo, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Hạo cũng biết sao?!
“Ca ca, ngươi xem. Bộ dáng của Sênh Ca thúc thúc có giống lúc phụ vương nhìn mẫu hậu không?!” Tư Đồ Nguyệt tiếp tục giả bộ vô tội nói, vừa nắm nắm cánh tay ca ca. Tư Đồ Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn, tùy ý để Tư Đồ Nguyệt nắm tay hắn, tỏ vẻ thờ ơ.
Sênh Ca bị Tư Đồ Nguyệt nói trúng, mặt càng lúc càng hồng hơn. Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn Tư Đồ Nguyệt, thật sự không biết tiểu hài tử như vậy lại có ý nghĩ như vậy. Tư Đồ Nguyệt nhìn có vẻ không hiểu chuyện, nhưng thực ra chính là nhìn thấu tâm tư của Sênh Ca đối với hắn, cũng nhìn thấu cảm tình của hắn với Sênh Ca, bởi vậy mới cố ý đến đây.
Nha đầu này cũng thật thông tuệ, không hề thua kém Thẩm Thiển Mạch chút nào.
“Phụ vương sẽ không ấp a ấp úng như vậy.” Tư Đồ Cảnh nhìn Sênh Ca, khuôn mặt lạnh lùng nói, đôi mắt đen như mực vừa liếc Sênh Ca một cái vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói một câu: “Nam tử hán đại trương phu, có lời cứ nói.”
Nhất thời Sênh Ca có chút bất đắc dĩ. Dù gì hắn cũng là hộ pháp của Ma Cung, giờ lại bị hai đứa con nít dắt mũi dẫn đi, bây giờ thấy vậy hắn mới hiểu, thì ra mình bị hai đứa nhóc con tính toán. Nhưng mà thoạt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không có ý sẽ nổi giận, hắn là đang giả vờ hay thực ra cũng không bài xích mình có tình cảm khác với hắn?!
Rốt cuộc ấp a ấp úng nói: “Cảnh Hạo. Thật ra thì ta… thích ngươi.”
“À? Thì ra là Sênh Ca thúc thúc thích thúc thúc Cảnh Hạo? Vậy Cảnh Hạo thúc thúc có thích thúc thúc Sênh Ca không?” Tư Đồ Nguyệt nghe Sênh Ca nói, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ hả hê, khoé miệng cong lên nụ cười ngây thơ, chạy đến bên người Tư Đồ Cảnh Hạo cười hỏi.
Tư Đồ Cảnh Hạo nâng mắt nhìn Sênh Ca một chút, Sênh Ca một thân áo đen, ngũ quan như được gọt dũa. Sênh Ca có lúc lãnh ngạnh, không nói cười tuỳ ý nhưng khi ở cùng hắn lại luôn dịu dàng sủng nịch. Trước đây hắn vẫn không hiểu rõ tấm lòng của Sênh Ca cho nên chỉ coi Sênh Ca như tri kỉ. Mãi đến khi Tư Đồ Nguyệt vô ý nhắc nhở, hắn mời dần dần hiểu được tâm ý của Sênh Ca.
Lúc đầu hắn rất khiếp sợ, liền bài xích theo bản năng. Nhưng dần dần hắn mới phát giác ra rằng thì ra mình hoàn toàn không thể rời bỏ Sênh Ca. Cảm giác này có phải là thích hay không đây?! Buồn cười, hắn và Sênh Ca hai đấng mày râu, vậy mà còn không thấu đáo bằng một đứa con nít Tư Đồ Nguyệt.
Sờ sờ tóc Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Cảnh Hạo nở nụ cười chậm rãi nói: “Thích!!!”
width = document.documentElement.clientWidth; if (width > 728) { document.write('
'); } else { document.write('
'); }
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom