• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt (1 Viewer)

  • Chương 51+52

Chương 51


Cuối cùng Phó Thuấn đã tham khảo ý kiến của vợ chồng một người bạn và quyết định mua một chiếc vòng cổ trong trung tâm mua sắm Caesars Palace ở Las Vegas.


Xe đã kê khai thuế và hoàn thành thủ tục chuyển nhượng, ước chừng phải hai, ba tháng nữa Tống Địch mới thấy, dự định lúc đó sẽ nói lại với cô sau.


Bay sang San Francisco với hai người bạn, Phó Thuấn tình cờ gặp một số bạn học cũ làm việc ở Thung lũng Silicon.


Khi anh trở về nhà đã là giữa tháng Giêng.


Ngày Phó Thuấn trở về Trung Quốc, Tống Địch chờ ở nhà rất lo lắng nên trực tiếp lái xe đến đón anh.


Chiếc xe cô chạy là chiếc Santana của anh.


Ngược lại, Phó Thuấn rất kinh ngạc, dù sao chiếc xe đó cũng được làm từ dầu hộp số tay.


Trong ấn tượng của anh, có rất ít phụ nữ xung quanh có thể mở bánh răng thủ công.


Bé thỏ trắng dũng cảm như vậy muốn đến đón mình, đương nhiên anh sẽ không phản đối, chỉ dặn dò cẩn thận rồi thôi.


Phó Thuấn bay thẳng từ San Francisco đến Văn Thành, xuống máy bay hơn sáu giờ tối, từ chuyến bay quốc tế đến cửa ra ngoài nhưng vẫn không thấy Tống Địch đâu.


Anh gọi điện thoại một chút thì biết rằng bé thỏ trắng đã đi nhầm đến nhà ga, sai một cách ngớ ngẩn.


“Vậy để anh qua liền, em đừng chạy lung tung.” Phó Thuấn không dám cười quá rõ ràng.


“Không được!” Tống Địch cảnh cáo anh: “Anh không được phép tới đây, em muốn tự mình đến đón anh!”


“Được rồi, được rồi, anh sẽ không đi đâu. Anh đang mặc áo khoác có một ngàn con chim đó có biết không? Đừng nhầm lẫn thành người khác, anh sẽ tức giận đấy.” Phó Thuấn cố ý nói.


“Hừ, tới ngay.”


Phó Thuấn cúp điện thoại, đầu óc hiện lên bộ dạng hai má phình to của bé thỏ trắng, quá đáng yêu.


Từ nhà ga tới đây tương đối xa, mất hơn mười phút sau, Phó Thuấn mới thấy một bóng người mặc đồ màu vàng tươi đang lao về phía mình.


Anh bước tới, dang tay, ôm lấy người đó.


“Cuối cùng anh cũng về rồi, em thật nhớ anh quá đi.” Tống Địch ôm lấy anh, hôn lên vành tai rồi đến miệng anh: “Bên ngoài hơi lạnh, quấn khăn quàng cổ vào đi.”


Phó Thuấn nhìn cô: “Để cho anh hôn một chút.” Nói xong liền dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.


“Rất nhiều người đang đi ra đó! Mau về nhà trước đi.” Tống Địch nhìn phía sau, giật mình vỗ vai anh: “Anh chắc mệt rồi, mau thả em xuống!”


“Không mệt.” Phó Thuấn ôm cô, ở đây đúng thật có rất nhiều người, anh buông cô xuống trước, sau đó cầm hành lý nói: “Đi thôi, anh đói bụng rồi, đi ăn nào.”


“Trên chuyến bay quốc tế không phải có rất nhiều món ăn ngon sao? Anh không ăn à?” Tống Địch muốn giúp anh cầm hộ thứ gì đó, kết quả lại bị anh giữ chặt tay.


Phó Thuấn yên lặng nói: “Ăn sớm, đói nhanh.”


“Ồ.” Tống Địch vẫn nhìn chằm chằm vào anh: “Anh, anh hình như lại thay đổi rồi.”


”Hửm?”


Đèn trong đại sảnh sân bay đặc biệt sáng, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, mày rậm, mắt to, mũi cao, người lại càng cao lớn, dáng thẳng tắp, mặc áo khoác đi lại đúng là trông chốc lát như giết chết tất cả người qua đường.


“Trở nên đẹp trai hơn.” Ánh mắt Tống Địch lóe lên vẻ cẩn thận.


Phó Thuấn nhéo mặt cô, đeo khăn quàng cổ vào rồi khoác vali lên: “Đi thôi, trở về anh cho em xem đủ.”


Tống Địch cười trộm.


Trên đường tìm một nhà hàng ăn một bữa cơm đơn giản, Phó Thuấn về nhà tắm rửa, đi ra liền thấy Tống Địch ôm chiếc vòng cổ mà anh đưa cho, rồi ngồi cười ngây ngốc.


“Anh đã chọn nó à?” Tống Địch nhìn chiếc vòng cổ kim cương hình cỏ ba lá trong hộp, hỏi: “Sao em lại không biết anh còn có tài chọn vòng cổ nữa vậy?”


“Ừm.” Phó Thuấn bình tĩnh chột dạ.


Vừa rồi tìm thấy một chai rượu vang đỏ, anh rót cho hai người một ly, rồi đưa cho cô.


Tống Địch cầm ly lên chỉ uống có vài ngụm, cô rất dễ say, Phó Thuấn cũng không dám cho cô uống quá nhiều.


“Em đeo vào xem một chút được không?” Phó Thuấn nói: “Anh giúp em đeo nhé?”


Tống Địch gật đầu, đưa cho anh chiếc vòng cổ mảnh khảnh mà tinh xảo.


Cô mặc một chiếc áo len ôm sát với cổ hình chữ V, mái tóc đen được búi lên lung tung.


Lần đầu tiên trong đời, Phó Thuấn đeo vòng cổ cho một người phụ nữ, cảm giác có chút kỳ lạ.


Một chiếc vòng cổ bạc mỏng mười sáu inch vây quanh cổ thiên nga trắng nõn, mặt vòng hình cỏ ba lá rỗng nằm xuống giữa xương quai phải thẳng tắp xinh đẹp, đầu ngón tay Phó Thuấn bất giác rơi vào xương quai phải của cô.


Không hiểu sao anh lại nghĩ rằng mọi năm khi anh đến Izu, Nhật Bản, lại luôn trùng với lễ hội hoa anh đào Hà Tân, những cành hoa anh đào đào mảnh mai được bao phủ bởi những bông hoa anh đào đẹp dịu dàng…


Anh hôn lên chiếc vòng cổ: “Trông đẹp lắm.” Bởi vì anh không thể nghĩ ra từ nào hay hơn để diễn tả nó.


“Thật không?” Tống Địch xõa tóc, nhảy khỏi ghế sô pha.


Phó Thuấn vốn dĩ muốn tiếp tục nụ hôn này… kết quả, môi anh lại rơi xuống không trung, chỉ thấy vẻ mặt bé thỏ trắng tràn đầy tươi tắn chạy vào nhà vệ sinh xem chiếc vòng cổ.


Ôi, đúng là phụ nữ.


Anh cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên, nhấc chân lên, thoải mái dựa vào sô pha, hơn mười ngày rồi anh không ở nhà, lại bay hơn mười tiếng đồng hồ, cảm giác có chút hoảng sợ.


Tống Địch bước ra, nhào vào vòng tay Phó Thuấn: “Em suy nghĩ xong rồi.”


Anh hôn lên trán cô, rồi dời ly rượu đi: “Cái gì?”


“Mục tiêu của em là ở bên anh, vì vậy em phải giải quyết mọi vấn đề ngăn cản chúng ta ở bên nhau.” Tống Địch thì thầm bên tai anh.


Mà trong đầu Phó Thuấn nghĩ, bé thỏ trắng đang thở ra hơi men à.


Anh giơ tay đẩy cô ngồi xuống sô pha, hôn lên mũi và cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng càng nghĩ càng phát sinh nhiều vấn đề.”


“Đừng tưởng rằng em không biết, đây là câu của Lỗ Tấn từng nói!”


Tống Địch rên rỉ: “Lần trước em còn thấy trong phim.”


Phó Thuấn mút môi dưới của cô, liếm tới liếm lui như đang chơi đùa, vừa mềm vừa trơn trượt.


“Anh, trong miệng anh có mùi rượu vang đỏ.” Đầu ngón tay của Tống Địch chạm vào môi anh.


Phó Thuấn nhìn ly rượu trên bàn trà, giơ tay lấy tới, uống một ngụm nhỏ, lại áp vào môi cô, hôn cô thật sâu, rồi đột nhiên đưa lưỡi từng chút từng chút một tiến vào khuôn miệng anh đào của cô.


Tống Địch nhắm mắt lại, nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp như hoa đào nở rộ.


Tay phải cô móc vào sau cổ Phó Thuấn, còn tay trái lại vô thức xoa một bên tai anh.


Phó Thuấn giống như lại thấy một mặt đáng yêu khác của Tống Địch… tuy không thể diễn tả rõ ràng, nhưng lại có gì đó rất quyến rũ.


Chờ cô mở mắt ra, Phó Thuấn càng cảm thấy như thế, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là đôi ngươi đầy nước như mặt hồ…


Anh men theo chiếc cằm nhỏ nhắn đi xuống, dọc theo đường cổ, đôi môi nóng bỏng lưu lại trên xương quai xanh cô: “Tống Địch…”


“Ừm…” Tống Địch thì thầm đáp lại anh.


“Em có nhớ anh không?”


“Ừ “ Tống Địch ngoan ngoãn đáp lại: “Còn anh thì sao?”


“Ừ.” Lưỡi Phó Thuấn vuốt ve xương quai xanh của cô, cảm xúc dâng trào, dường như anh không thể kìm chế được, bàn tay đặt lên vai cô từng chút từng chút tụt xuống nhào nặn sự mềm mại ở lồng ngực cô.


Tống Địch càng ôm chặt anh hơn: “Anh, em thích anh, anh có thích em không?”


“Thích, thích Tống Địch, thích bé thỏ trắng của anh…” Phó Thuấn hôn môi cô, đưa lưỡi vào khoang miệng, thưởng thức vẻ đẹp của cô hết lần này đến lần khác.


Tống Địch nằm dưới thân anh mềm mại thành vũng nước.


Nhân lúc cô không để ý, tay Phó Thuấn luồn vào sâu trong áo len gấu của Tống Địch.


Phản ứng đầu tiên của anh là… làn da cô thật trơn, thật mềm.


Đối với phụ nữ, anh thật sự hiểu biết không nhiều lắm, nên liền đi thẳng vào chuyện chính.


Nhưng không lâu sau đó liền bị Tống Địch đè tay lại.


“Anh…”


“Hửm?”


Phó Thuấn tự giác rút tay ra, sau đó dùng tay vuốt ve áo len cô, cố ý làm phẳng nó lại.


Tống Địch thẹn thùng trốn vào trong lòng anh, không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Xin lỗi anh..”


“…”


Xin lỗi cái gì?


Phó Thuấn không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô: “Em không làm gì sai, vì sao lại xin lỗi?”


“Em vẫn chưa sẵn sàng. Em…” Tống Địch dừng một chút: “Dù sao em cũng cảm thấy có lỗi.”


Trong lòng Phó Thuấn nói: Anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng có được không?


Nhân cách thứ ba của anh tương đối phức tạp.


“Để anh ôm em ngủ một lát.” Phó Thuấn nói: “Mỗi ngày anh đều muốn ôm em.”


“Em cũng vậy.” Tống Địch ngẩng đầu dậy từ trong lòng ngực anh, ánh mắt quyến rũ như tơ.


Phó Thuấn đặt bàn tay to của mình lên mặt cô: “Đừng để anh thấy mặt em.”


“…” Tống Địch không nhúc nhích, tiếp tục nằm trong lòng anh: “Vừa rồi còn nói muốn ôm em, anh đúng là lừa đảo.”


“Là em quyến rũ anh nha.” Phó Thuấn khiếu nại.


“Em có làm gì đâu? Rõ ràng là anh…” Tống Địch vặn vẹo một chút.


Phó Thuấn giơ tay lên nhẹ nhàng đánh xuống mông nhỏ của cô.


“Ưm!” Tống Địch không kiên nhẫn: “Sao lại đánh vào mông em, đồ đáng ghét.”


“Không nghe lời, từ sáng đến tối đều khóc, hay khóc nhè!”


“Sau này sẽ không khóc nữa.” Tống Địch buồn bực nói, một lát sau lại ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Em đã liệt kê tất cả các vấn đề ra hết rồi.”


“Cho nên?” Phó Thuấn không nói gì: “Sẽ không phải viết đầy tờ giấy A4 chứ?”


“Đại khái cũng giống như vậy.”


“…”


“Giải pháp thì sao, tìm được chưa? Em không cần đến anh nữa à?” Phó Thuấn hỏi.


Tống Địch vặn vẹo cọ sát vào người anh: “Đương nhiên cần rồi, chờ em nghĩ rõ ràng xong, em sẽ hỏi ý kiến anh, có được không?”


“Được.” Nhưng trước hết, anh nhất định phải đuổi tiểu yêu tinh như cô đi, Phó Thuấn xoa xoa đáy quần, anh sợ nếu cứ thế này thì sẽ có ngày cây súng ở dưới nhịn đến mức không dùng được mất, anh đi ra ngoài: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi ngủ.”


“Ồ.” Tống Địch đứng dậy, chỉnh quần áo: “Giúp em cởi chiếc vòng cổ này ra trước đi.” Cô cầm mặt vòng cổ đưa lên.


Phó Thuấn nhìn cái cổ nhỏ, thở dài, rồi cởi ra.


“Sao anh lại khéo tay như vậy? Đàn ông không phải đều tay chân vụng về sao?” Tống Địch cất chiếc vòng cổ đi, nắm trong lòng bàn tay hỏi.


Phó Thuấn nói: “Ngay cả xe anh cũng tháo ra được, chứ đừng nói đến việc cài nút vòng cổ.”


“Tháo xe?” Tống Địch sửng sốt: “Sao lại tháo?”


“Chẳng lẽ anh là kỹ sư biết lắp mà lại không biết tháo?”


“…”


Hỏi chẳng khác nào không hỏi, Tống Địch cứng họng: “Vậy được rồi.”


Phó Thuấn cốc nhẹ vào mũi cô: “Anh còn có thể làm được những chuyện mà em không thể nào tưởng tượng ra đấy, sau này em cứ từ từ mà học hỏi.”


“Ồ.” Tống Địch kéo anh dậy: “Mau đi nghỉ ngơi đi.”


“Đúng rồi, gần đây anh định làm gì? Có muốn đến viện nghiên cứu không?” Tống Địch hỏi.


Nói đến đây, Phó Thuấn mới chống đỡ đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Anh phải đi Đông Bắc như năm ngoái một chuyến, trên đường trở về anh sẽ tới Bắc Kinh, còn kịp nữa sẽ đến Thượng Hải.”


Thấy vẻ mặt Tống Địch mơ mơ màng màng, anh giải thích: “Đông Bắc sản xuất ra rất nhiều hãng xe ô tô. Còn anh đến Bắc Kinh và Thượng Hải là vì tìm một vài người bạn cũ làm về Internet để trò chuyện một lát.”


Tống Địch không hiểu những điều này, kéo tay anh hỏi: “Anh, có phải anh định bắt đầu kinh doanh cho riêng mình không?”


Hai năm qua sau khi quốc gia đưa ra khái niệm “Đại chúng gây dựng sự nghiệp, vạn chúng sáng tạo cái mới”, khắp nơi trên đất Văn Thành đã thực sự có đầy đủ các công ty xây dựng sự nghiệp mới thành lập, chẳng hạn như làm APP đấy, làm thương mại điện tử đấy, ở đâu cũng có.


“Ừm.”


Phó Thuấn nói: “Nếu như mình làm, sẽ có rất nhiều nguy hiểm và vấn đề không chắc chắn, em nguyện ý theo giúp anh sao?”


Tống Địch dùng sức gật đầu: “Thế nhưng em có thể làm cái gì?”


“Làm hậu phương vững chắc, ủng hộ anh, bên anh, là được rồi.” Phó Thuấn hôn lên đỉnh đầu cô: “Không được cáu kỉnh, không được chiến tranh lạnh, không được rời xa anh.”


Tống Địch không cần nghĩ ngợi đã gật đầu: “Gây dựng sự nghiệp kia có phải tốn rất nhiều tiền không?”


“Cố gắng tiêu dùng ít tiền hơn để dùng cho những việc lớn.” Phó Thuấn cười nói: “Tận lực giảm thiểu rủi ro càng nhiều càng tốt.”


Tống Địch ngửa mặt nhìn anh, trong ánh mắt có ánh lệ, cô nói từng chữ từng chữ: “Anh à, em rất muốn cảm thấy sức mạnh của anh.”


“Sức mạnh gì? Sức lực rất lớn sao?” Phó Thuấn hỏi.


“Không đúng, đó là sức mạnh sinh mạng, sức sống tràn trề.” Tống Địch kiễng chân, hôn anh một phát cực kỳ nhanh: “Nhất định là em cứu vớt cả hệ ngân hà mới gặp được anh.”


Phó Thuấn sờ lỗ tai của cô: “Anh thì sao?”


“Đại khái là anh tiến vào lỗ đen rồi.” Tống Địch cười rộ lên, đẩy anh: “Nhanh đi ngủ.”


Chương 52


Sau khi trở về ở nhà ngây người cùng với Tống Địch hai ngày, Phó Thuấn bị khu nhà cũ điện thoại gọi trở về.


Vừa mới tiến vào cửa nhà, chỉ nghe thấy cháu trai lớn Phó Cảnh Nhiên chào: “Chú ba, sinh nhật vui vẻ!”


Phó Thuấn nhướng mày, thực sự anh đã quên sinh nhật của mình.


Trước khi đến anh đã vội nói chuyện với bà Thành về sự việc của Tống Địch, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nhỏ vụn vặt này.


Trong nhà hai vợ chồng già đang ở thư phòng, lúc Phó Thuấn gõ cửa đi vào, bà Thành mới nâng tách trà lên uống một ngụm trà xanh.


“Mẹ, ba.” Phó Thuấn đi vào, thấy Phó Vân Tụng khép tư liệu trên tay lại, tháo kính mắt xuống nhìn chính mình.


Phó Vân Tụng cầm kính trong tay suy nghĩ, dùng cạnh kính chỉ cái ghế trước bàn sách: “Con ngồi đi, mẹ của con có việc muốn nói.”


Phó Thuấn nhướng mày, kéo ghế da ra: “Ừm.”


Dưới đỉnh đèn sáng ngời của thư phòng, bà Thành mặc một thân váy dài nhung tơ màu mực, trên cổ đeo một vòng cổ trân châu mượt mà, sắc mặt như sắc áo. Bà nghiêm mặt nói: “Một mã quy nhất mã, ba sự việc.”


Một mã quy nhất mã: Một sự kiện quy một sự kiện, không thể nói nhập làm một.


Bà Thành ném một tập tài liệu tới, có chút nghiêm túc mà nói: “Hôm nay sinh nhật con, mẹ với ba con tìm một bộ biệt thự ở Giang Nhất cho con.”


“. . .”


Phó Thuấn sững sờ, xem nét mặt của bà, tưởng rằng là chuyện lớn gì, cười nói: “Cảm ơn ba mẹ, nhưng cái này. . . Con cũng không cần nhiều không nhúc nhích sản như vậy.”


Phó Vân Tụng nhìn anh, lắc đầu: “Đừng cười, con lừa gạt mẹ của con, con còn cười được?”


“À.” Phó Thuấn đem văn bản tài liệu để qua một bên: “Mẹ, mẹ nói đi.”


“Chuyện thứ hai, mấy ngày hôm trước mẹ với ba con đồng ý đi bữa tiệc bạn học cũ của ông ấy, mới biết được…” Bà Thành gõ lên thành ghế, thở dài một hơi, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mới từ trong miệng người ngoài biết rõ, con ở viện nghiên cứu đã xảy ra chuyện, việc còn không nhỏ, đã bị sa thải?”


Phó Thuấn nhìn ánh mắt hai vị trưởng bối, gật đầu.


Sự việc đúng là như vậy. Bà Thành vừa muốn mở miệng, Phó Vân Tụng lập tức cướp lời, lời nói vô cùng thấm thía: “Bây giờ con cũng có bạn gái, bất kể là không muốn kết hôn với bạn gái, nhưng con đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như một ngày kia, con biết rõ sự tình của con mình từ trong miệng người ngoài, nội tâm của con sẽ cảm thấy gì? Thuấn, chính con hãy tự cảm nhận, con hãy vì chúng ta, vì mẹ của con suy nghĩ một chút?”


Phó Thuấn sững sờ, gật đầu: “Con làm không đúng.”


“Ba không cần con thừa nhận chính mình đúng hay sai.”


Bà Thành nói ngay lập tức, bà đứng lên, ngồi vào ghế salon bên người Phó Vân Tụng, âm thanh kéo cao vài độ: “Mẹ muốn hỏi con một chút, có phải là sau này chúng ta không hỏi qua chuyện của con, con cũng không quay trở lại cái nhà này đúng không?”


Phó Vân Tụng nghe xong, còn gấp hơn so với Phó Thuấn: “Haizz, đừng nóng vội, nên nói chuyện tốt ở trước mắt đứa nhỏ đi.”


Phó Thuấn tự nhiên biết rõ ba đang yểm trợ cho mình, anh nói: “Không phải, về sau con có chuyện quan trọng, con sẽ nói với người trong nhà đầu tiên.”


Bà Thành lại nói: “Con mở cái túi văn kiện màu da vàng ra, con nhìn lại lần nữa, chuyện thứ ba, tự con nói đi.”


Phó Thuấn sững sờ, mở tài liệu trong tay ra, đầy đủ thông tin của Tống Địch, kỹ đến nỗi ngay cả em của cô ở bệnh viện gì bệnh gì phòng mấy, một tháng tiêu tốn bao nhiêu phí khám và chữa bệnh đều rõ rành mạch.


“Mẹ, cái này có phải hay không có chút…” Phó Thuấn cẩn thận mà tìm từ, nhíu mày nói: “Sao mẹ không thể thông báo trước cho con một chút?”


Phó Vân Tụng gõ anh một chút: “Tại sao con cũng không thông báo trước cho chúng ta một chút?”


Phó Thuấn xem tư liệu trong tay mà không biết nói gì.


Ở trong chuyện này đã xảy ra sơ suất quá nhiều, thêm một việc này nữa cũng không tệ lắm.


“Bạn gái của con là người như thế nào, ở trong dạng gia đình gì, đều không có quan hệ với mẹ, nhưng cô ấy dám nói dối trước mặt của mẹ, mẹ nhất định phải được tra một chút.”


Bà Thành nói, bà tự nhiên thấy trên mặt Phó Thuấn mất tự nhiên: “Ở trước mặt cô ấy, mẹ không để cho cô ấy khó chịu, còn chuẩn bị cho cô ấy một món quà tốt, mẹ cho cô ấy đủ mặt mũi, nhưng không có nghĩa là mẹ có thể tha thứ cho cô ấy vì đã nói dối.”


Phó Thuấn đang muốn giải thích một câu cho Tống Địch, lại nghe bà Thành nói: “Thuấn, con nhà người ta nói dối với mẹ, mẹ không xen vào, đó là nhà của cô ấy quản giáo không nghiêm. Nhưng con là con ruột mẹ, con nói dối với mẹ là cô gái kia hai mươi tư rồi, điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh nhà của chúng ta quản giáo không nghiêm, không những không nghiêm mà còn có vấn đề.”


Phó Thuấn tự biết đuối lý, bây giờ anh cũng không có khả năng nói cho bọn họ, lúc ấy anh cũng bị Tống Địch lừa.


Điều này tương đương với việc lại đưa Tống Địch vào hoàn cảnh càng khó chịu hơn.


“Bỏ qua việc cô ấy nói dối đi, cô ấy không phải con gái của mẹ cũng không phải tiểu bối của mẹ, mẹ vẫn không xen vào. Nhưng Thuấn, qua hôm nay con đã hai mươi chín rồi, con với một cô gái mười chín tuổi ở cùng nhau, con còn mang con gái người ta về nhà nuôi, có phải chứng minh mẹ không quản giáo con tốt hay không? Mẹ dạy con như vậy sao? Mười chín tuổi, con biết rõ đây là khái niệm gì sao? Con tốt như thế nào. . .”


Bà Thành trừng mắt Phó Thuấn, trong tích tắc bà thật sự muốn đánh cho đứa con không hiểu chuyện này một trận: “Ba mẹ cô gái nhỏ truy cứu tới, mẹ nói như thế nào? Mẹ nói con của mẹ lừa gạt con gái người ta à?”


“. . .” Phó Thuấn cảm giác bà Thành càng nói càng xa xôi rồi: “Mẹ, không có chuyện lừa gạt, chỉ là ngay từ đầu có một ít hiểu lầm. Chỉ có thể nói lúc trước kia bọn con không tiếp xúc sâu một chút. . .” Anh dừng một chút: “Nhận thức khác biệt.”


Bà Thành nghe xong đúng là muốn trợn trừng mắt : “Con đừng dùng chiêu này lừa mẹ. Mẹ nói một câu, bây giờ con chuẩn bị làm sao với cô gái này ?”


“Con muốn cô ấy làm bạn gái con đấy, cô ấy. . .” Phó Thuấn thở dài: “Tuổi cô ấy thực sự còn nhỏ, có khả năng sẽ thẹn thùng ở trước mặt mẹ, không có cách nói tình hình thực tế nói cho mẹ, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy chính là một người xấu.”


Phó Vân Tụng mở miệng nói: “Tư liệu ba đã nhìn, xuất thân cô ấy không tốt lắm, quan trọng là…, bằng cấp, cái này…”


Vì trở ngại mặt mũi nên Phó Thuấn có mấy lời cũng không nói ra miệng: “Có phải con nên cân nhắc cảm nhận của người trong nhà hay không? Có phải con chỉ đơn thuần muốn yêu đương, không định đưa người ta về nhà?”


“Không phải.” Phó Thuấn nói, nghĩ đến Tống Địch nói anh lý tưởng chủ nghĩa, anh đúng là như thế: “Ba, mẹ, con rất nghiêm túc. Tống Địch đúng là còn nhỏ, con sẽ phụ trách đối với cô ấy. Về phần bằng cấp, con vẫn luôn cảm thấy, năng lực học tập quan trọng hơn so với bằng cấp bản thân…”


Bà Thành khoát tay: “Mẹ không cần lời giải thích của con. Mẹ chỉ muốn nói với con, với hai anh của con, hai chị dâu, cho dù với ba con, mẹ cũng sẽ nói một câu, mẹ chỉ xem kết quả, không cần giải thích, mẹ chỉ muốn xem kết quả.”


Từ trước đến nay bà Thành giải quyết việc chung hay việc riêng đều vậy, ở tập đoàn trong công ty nổi danh có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, quan trọng kết quả không quan trọng quá trình.


Nuôi con trai cũng làm theo như thế.


Phó Thuấn không còn lời nào để nói, chỉ nói: “Kết quả cũng cần phải thời gian để chứng minh, mẹ, chẳng lẽ mẹ không tin con có thể khống chế tốt tình cảm của mình?”


Bà Thành nhìn anh, cả buổi không nói chuyện, cuối cùng mới thở thật dài, chậm rãi nói: “Thuấn, hiện tại mẹ không đến bình luận phán xét người con gái họ Tống này có thích hợp với con hay không, thời gian sẽ giúp chúng ta chứng minh đến cùng cô ấy có thích hợp hay không.”


Bà nhìn Phó Vân Tụng, vỗ nhẹ nhẹ xuống tay chồng mình: “Hôm nay sinh nhật con, tuy nhiên từ nhỏ con không quan tâm những ngày này, cảm thấy không có ý nghĩa gì, nhưng ba và mẹ vẫn chúc con sinh nhật vui vẻ, lớn thêm một tuổi, tỉnh táo hơn chút ít so với lúc trước, phải biết chịu trách nhiệm, phụ trách với người khác, cũng phải chịu trách nhiệm đối với chính mình.”


Phó Thuấn gật đầu.


Phó Vân Tụng bỏ thêm một câu: “Càng vui vẻ hơn một chút, vui vẻ quan trọng nha.” Ông cầm chặt tay vợ mình: “Em cũng vui vẻ lên chút, sinh nhật Thuấn, còn không phải em chịu khổ? Em đã khổ cực rồi.”


Bà Thành cho Phó Vân Tụng một cái trừng mắt, nhìn lại bộ dạng yên lặng không nói của Phó Thuấn: “Anh cho rằng anh khổ sở? Em mới là người buồn nhất. Cô gái nhỏ kia, lần đầu tiên gặp em đã thích, trắng trắng mềm mềm, đáng yêu giống như em bé, kết quả…”


Phó Thuấn tức cười, anh thật đúng là theo không kịp tư duy bà Thành đến nỗi không nói thành tiếng.


Đợi ăn cơm xong, mọi người vui vẻ cắt bánh ngọt, Phó Thuấn mới biết được bà Thành đã chuẩn bị quá thỏa đáng.


Bà còn gọi người chuẩn bị một phần bánh ngọt, bảo anh lúc ra về thì mang theo.


Cháu lớn Phó Cảnh Nhiên mười ba mười bốn tuổi, trùng hợp ở trong độ tuổi hiểu chuyện lại không hiểu chuyện, khó hiểu hỏi: “Gần đây chú ba thích ăn ngọt rồi hả? Vậy chú mang thêm về đi?”


Phó Thuấn vuốt đầu của cậu ta nói: “Trong nhà có thỏ con.”


“Vậy sao?” Phó Cảnh Nhiên có chút không tin, nhưng cũng không nghĩ ra điều gì khác.


Chỉ có mấy anh và chị dâu nở nụ cười.


Về đến nhà, Phó Thuấn vừa mở cửa, Tống Địch lại kinh ngạc: “Còn tưởng rằng anh về khuya.” Thấy trong tay anh mang theo túi lớn đưa tới thì cô hỏi: “Đây là cái gì?”


“Bánh ngọt.” Phó Thuấn thấy cô ôm lấy, xoay người hôn một chút lên đôi má mềm mại của cô: “Anh đã quên, hôm nay sinh nhật anh.”


“Anh? Sinh nhật?” Tống Địch kinh ngạc mà trừng mắt anh: “Làm sao cả sinh nhật anh cũng quên?” Thấy anh cởi bỏ áo khoác ngoài để ở trên kệ treo áo, cô vô cùng khó hiểu.


Phó Thuấn nở nụ cười: “Cho tới bây giờ chưa bao giờ nhớ rõ. Trong nhà sẽ có người gọi anh ăn cơm. Ăn bánh ngọt không? Một hộp khác là lễ vật trong nhà cho.”


“Lễ vật gì nặng thế, ba mẹ của anh, anh trai và chị dâu cho hay sao?” Tống Địch một đường chạy chậm đến trên bàn ăn, hỏi Phó Thuấn: “Em có thể lấy bánh ngọt đi sao?”


“Ừm. Đều lấy đi.” Phó Thuấn nói: “Lễ vật cũng nhìn qua đi, không biết có cần thiết hay không.”


Tống Địch chỉ mở bánh ngọt ra, thấy Phó Thuấn rửa tay đi ra từ toilet, mới có chút xấu hổ, mang khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Làm sao bây giờ, em không có chuẩn bị lễ vật, hiện tại em đi ra ngoài mua?”


“Có ngốc không?” Phó Thuấn nói: “Em ở nơi đây chính là lễ vật rồi, đừng có chạy lung tung, đừng nghĩ lung tung là tốt rồi.” Anh chân dài bước qua, có vị trí không ngồi, không nên ngồi lên cái kia của cô, sau đó nhấc bổng đùi cô lên ôm lấy, ôm trong ngực: “Ăn bánh ngọt.”


“Không được ah, sinh nhật tại sao không đề cập tới trước, haizz, anh thật sự là…” Tống Địch đập cánh tay anh: “Chúng ta lần đầu tiên cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh.”


“Sinh nhật của anh không quan trọng, chờ sinh nhật em, lại tính lần đầu tiên được không?” Phó Thuấn hôn cái ót của cô: “Ngoan, ăn bánh ngọt.”


Tống Địch thấy trong hộp còn có ngọn nến gì đấy, hỏi: “Trong nhà thắp nến cho anh, là để anh cầu nguyện sao?”


“Ừm.” Phó Thuấn nói: “Chỉ là cái hình thức.” Nhìn bộ dáng nhỏ của Tống Địch: “Vậy em thắp một lần nữa cho anh, hát bài hát chúc mừng sinh nhật được không nào?”


“Có thể chứ?” Ánh mắt Tống Địch sáng long lanh quay đầu dõi theo anh: “Em sẽ thắp cho anh.”


“Được.” Phó Thuấn chồm lên định hôn môi của cô, nhưng bị cô tránh đi, mỉm cười.


“Phải thắp bao nhiêu ngọn nến?” Tống Địch khó hiểu.


Phó Thuấn nắm tay của cô, cùng nhau cầm lấy một ngọn nến cắm ở trung tâm bánh ngọt: “Một cây là đủ rồi.”


“Ừ.” Tống Địch tìm được trong hộp một mảnh diêm dài: “Em đi tắt đèn.”


Phó Thuấn đè bờ vai của cô lại: “Anh đi.”


Đèn tắt, ánh nến sáng lên, ánh lên trên mặt nho nhỏ Tống Địch, tràn ngập bộ dáng tươi cười mong đợi.


Phó Thuấn đi đến phía trước, kéo người ôm vào trong ngực, cọ lấy gương mặt của cô nói: “Bé cưng, nói với anh sinh nhật vui vẻ đi.”


Tống Địch nắm ngón tay của anh: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”


“Anh có thể lại ước một nguyện vọng sao?” Phó Thuấn hỏi: “Thắp bánh ngọt hai lần, có thể ước hai lần nga.”


Tống Địch lắc đầu: “Em cũng không biết, vậy anh ước.”


Phó Thuấn cười hôn cô: “Hi vọng về sau, hằng năm đều có thể cùng với em tổ chức sinh nhật.”


“Đơn giản như vậy sao?” Tống Địch hỏi: “Thật vậy chăng?”


“Ừm.” Phó Thuấn kéo tay của co lên, nhốt chặt cổ của mình: “Dẫm lên trên mu bàn chân anh.”


Tống Địch ngoan ngoãn nghe theo, đi theo anh từng bước một mà lắc lư, cảm giác này làm người ta thấy vô cùng lãng mạn, thế là cô nói nhỏ: “Có phải nên nghe nhạc không…”


Phó Thuấn từ từ nhắm hai mắt, khẽ nói ngâm nga một đoạn: “See the pyramids along the Nile, Watch the sunrise on a tropic isle, Just remember, darling, all the while, You belong to me…”


(Ngắm nhìn các kim tự tháp dọc theo sông Nile, Ngắm bình minh trên một hòn đảo nhiệt đới, Chỉ cần nhớ, em yêu, suốt thời gian đó, Em thuộc về anh)


Ngọn nến sinh nhật ngắn ngủn, rất nhanh đã cháy đến đốt cuối cùng, trong phòng là một mảnh đen kịt, chỉ có ánh trăng đổ xuống từ sân thượng.


Phó Thuấn khàn khàn nỉ non, vẫn còn nhẹ nhàng ngâm nga, Tống Địch ở trong lồng ngực rộng lớn của anh, đắm chìm trong giọng hát ngâm nga của anh, đuổi kịp tiết tấu của anh, đáp lại: “You belong to me…”


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại yên lặng dài đằng đẵng này, thời gian cùng Tống Địch gặp nhau từng giây từng phút giống như là đoạn điện ảnh ngắn hiện lên trong tầm mắt Phó Thuấn.


Con người khi còn sống sẽ có rất nhiều khoảnh khắc đẹp, đối với Phó Thuấn mà nói, sự bình yên của đêm sinh nhật hai mươi chín tuổi làm anh thấy mãn nguyện, cả đời khó quên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom