• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt (2 Viewers)

  • Chương 57+58

Chương 57


Phó Thuấn đang bận làm việc thì nhận được cuộc gọi từ phó viện trưởng Trương.


Ngày mốt sẽ là valentine trắng, cuối cùng anh cũng chỉnh sửa xong chương trình đèn sàn mà mình phụ trách.


Thấy phản ứng đầu tiên của phó viện trưởng Trương trong điện thoại, Phó Thuấn liền nghĩ ngay đến Ngô Bình và Kỹ sư trưởng Trần.


Anh lưu tài liệu vào phần mềm máy tính, đứng dậy cầm chiếc cốc vuông trên bàn, chậm rãi trả lời điện thoại.


“Tiểu Phó, sao cậu lại im lặng? Bên đội của cậu thế nào rồi? Có cách nào để giải quyết vấn đề về giá cảm biến hay không?” Phó viện trưởng Trương nói.


Đối với công nghệ an toàn chủ động trên ô tô AEB, radar sóng milimet là một trong những khoản khó khăn nhất về chi phí, độ chính xác cao thì đắt, mà độ chính xác rẻ thì không đủ. Vậy nên, đó chính là rào cản to lớn mà ngành này khó có thể vượt qua trong thời điểm hiện tại.


Phó Thuấn nói: “Hai ngày nay tôi đã đo radar sóng milimet và tia hồng ngoại. Như thế nào? Ông có hứng thú không?”


“Ây da.” Phó viện trưởng Trương cười cười: “Bây giờ cậu có thể ra ngoài một chút không?”


Phó Thuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, trăng treo lên từ lâu.


Nhưng, nếu phó viện trưởng Trương đã nói như vậy, đương nhiên là có chuyện quan trọng, Phó Thuấn nói: “Được rồi, ông đang ở đâu? Tôi qua ngay đây.”


Cúp điện thoại, Phó Thuấn tìm một chiếc áo khoác ngụy trang mỏng mặc vào, đến gõ cửa phòng Tống Địch: “Anh ra ngoài một chút, phó viện trưởng Trương tìm anh. Em ngủ sớm đi.”


Tống Địch nói: “Ồ”, kéo cửa ra nhìn anh: “Vậy anh về sớm nhé.”


Phó Thuấn xoa má cô rồi nói: “Ừm.”


Phó viện trưởng Trương hẹn anh ở một nhà hàng ẩm thực hoài thạch cực kỳ thiền định.


Nhà hàng này tổng cộng chỉ có mấy vị trí phòng ghế, ông đã đặt trước một chỗ, chờ đến khi thấy Phó Thuấn, ông đã uống được một chút rượu, trong lòng khá thoải mái.


Ông nhìn Phó Thuấn cởi áo khoác, liền nói: “Đến đây, cá sống ở nhà hàng này rất ngon, vừa tươi lại vừa mềm.”


Phó Thuấn nhìn đĩa thức ăn tinh xảo, một đĩa nhỏ có các loại Sashimi chất lượng tốt, anh lạnh lùng nói: “Tôi không ăn Sashimi.”


“Cũng được.” Phó viện trưởng Trương chỉ vào chiếc ghế thấp kiểu Nhật Bản phía đối diện, nhấn chuông bên cạnh bàn, gọi một nhân viên phục vụ tới.


“Lưỡi bò nướng than với hàu Gilardo nướng than mỗi loại hai phần…” Phó viện trưởng Trương hỏi: “Cậu ăn hàu được không?”


“Không ăn được.” Phó Thuấn cầm ấm trà nhỏ rót nước cho mình, nói với nhân viên phục vụ,


“Thịt bò Matsusaka Wagyu, tôi muốn nướng than đá, những thứ khác cứ làm theo lời ông ấy nói.”


Người phục vụ gật đầu: “Được, hai vị quý khách xin chờ một chút.”


Phó viện trưởng Trương nhìn chằm chằm Phó Thuấn, thấy anh cũng không có thay đổi gì, nói: “Cậu còn không lên tiếng, lần trước tôi bảo cậu đi ăn cơm với phó giám đốc Hồ, sao cậu không tới? “


“Tôi không thích xã giao.” Phó Thuấn thành thật nói: “Hơn nữa, hôm đó không có ông.”


“Đừng, đừng hòng nịnh tôi được.” Phó viện trưởng Trương nói, ông uống chút rượu, ông đã không gặp Phó Thuấn từ Tết Nguyên Đán đến giờ, liền đem những chuyện trong viện nghiên cứu nói ra một đống, sau đó cảm thán nói: “Tôi a, không ở lại được nữa rồi.”


Người phục vụ gõ cửa phòng, ngồi quỳ đưa lên dao, đĩa: “Đây là cơm hai người gọi, mời dùng.”


Chờ cánh cửa lần thứ hai từ từ khép lại, Phó Thuấn chậm rãi đặt miếng thịt bò có độ dày vừa phải lên than nướng, than nóng gặp thịt, phát ra động, khói mang theo mùi hương trong nháy mắt xông vào mũi, anh mới nói: “Vậy thì rời đi thôi.”


Phó viện trưởng Trương vẫn là lần đầu tiên nhìn Phó Thuấn ở trên bàn ăn tỉ mỉ như vậy: “Nói thật, Tiểu Phó, nếu tôi đi rồi, cậu có định theo tôi hay không?”


“Đi đâu chứ?” Phó Thuấn nở nụ cười: “Lúc trước còn nói để cho tôi tự mình lập nghiệp, hiện tại lại bảo tôi đi theo ông, tôi không thể làm sự nghiệp của riêng mình sao?”


Phó viện trưởng Trương cầm đũa lên, nhanh mắt nhanh tay gắp miếng thịt bò Phó Thuấn vừa nướng chín, chấm nước sốt ném vào miệng mình: “Chậc…” Ông nhai một chút, mới nói: “Viện nghiên cứu đường cao tốc.”


Phó Thuấn im lặng, đó là viện nghiên cứu khoa học thuộc quyền quản lý trực tiếp của Nhà Nước, không phải người bình thường muốn vào là vào được.


“Nếu ông đã nói như vậy thì chính là mười phần đã chắc được tám, chín phần.” Anh ném một miếng thịt bò khác lên than nướng rồi từ từ đợi nó chín.


Phó viện trưởng Trương gật gật đầu: “Những dự án trong nửa cuối năm có thể vẫn sẽ tiếp tục tiến hành. Kế hoạch bên kia của cậu sẽ được công bố vào tháng tư. Nhanh lên, đừng để tôi chờ quá lâu.”


Phó Thuấn nói: “Trễ quá rồi.” Anh cầm ly rượu Sake nghịch ngợm trên tay một chút rồi chậm rãi hỏi: “Kỹ sư trưởng Trần thì sao?”


Phó viện trưởng Trương cười cười, gắp thịt hàu chấm vào nước sốt: “Cậu chắc còn chưa biết, Kỹ sư trưởng Trần chính là người ở trên giám đốc.”


“Giám đốc? Ai?” Phó Thuấn nhíu mày: “Lưu Đổng?”


“Ha ha, đúng rồi.” Phó viện trưởng Trương cười nói: “Trước đó tôi không phát hiện, thì ra còn có người đứng sau lưng Kỹ sư trưởng Trần, năm ngoái sau sự việc của cậu, tôi đã gọi điện thoại gặp anh ta một lần.”


Phó Thuấn nhíu mày, trong đầu đem mấy người Kỹ sư trưởng Trần, Ngô Bình, Lưu Đổng xâu chuỗi lại, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lưu Đổng là người của tổng giám đốc mới trong tập đoàn? Hay là của tổng giám đốc trước đây?”


Phó viện trưởng Trương đưa ngón tay chỉ chỉ vào anh, mang theo ý cười nói: “Hỏi đến điểm mấu chốt rồi đấy, e rằng viện trưởng Ngô cũng không giữ ông ta được nữa rồi.”


Phó Thuấn nhìn ly rượu Sake trong tay, tài liệu chuyện Ô Trấn kia đang ở bên miệng, vòng quanh một hồi, anh nghĩ đến Tống Địch.


Cuối cùng anh ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu, không nhắc tới nữa.


Cả hai đã lâu không gặp nhau, họ trò chuyện với nhau một chút.


Phó Thuấn đáp, sau đó mượn cớ đi vệ sinh, lại đến khu vực đặt món ăn tìm một nhân viên phục vụ, anh gọi thêm vài phần món tráng miệng, rồi thanh toán hóa đơn.


Khi phó viện trưởng Trương đi ra, ông vỗ vỗ cánh tay Phó Thuấn: “Tiểu Phó, tháng sau cùng tôi đi một chuyến đến Bắc Kinh, đừng chạy trốn nữa, nhất định phải đi.”


Phó Thuấn nhận lấy hộp đồ ăn do nhà hàng giao đến, gật đầu: “Được, vậy ông liên hệ trước với tôi , tôi sẽ thu xếp.”


Phó viện trưởng Trương nhìn hộp đựng thức ăn ba tầng sơn vàng đỏ, cười hỏi: “Có người ở nhà chờ sao?”


Phó Thuấn gật đầu: “Vâng.”


“Cô gái tặng hoa hồng cho cậu năm ngoái?”


Phó Thuấn suy nghĩ một chút: “Đúng vậy.”


“Tốt lắm, thành gia lập nghiệp, lãng tử quay đầu, mau lập nghiệp đi!” Phó viện trưởng Trương cười nói.


Nhân viên phục vụ của nhà hàng gọi xe đến, hai người tạm biệt nhau, trước sau lên xe rời đi.


Phó Thuấn ngồi ở ghế sau, ánh mắt cúi đầu nhìn xuống hộp thức ăn trong đêm tối, cười nhẹ.


Về đến nhà, Tống Địch còn chưa nghỉ ngơi, Phó Thuấn liền gõ cửa, đưa hộp thức ăn vào phòng: “Anh gọi món ít món tráng miệng cho em đây.”


Tống Địch vừa tắm xong, vừa ấm áp, thơm tho, tóc còn chưa khô, trên đỉnh đầu quấn một chiếc khăn hồng.


“Cái gì vậy?” Tống Địch tò mò mở mấy lớp hộp ra, trong mắt cô hiện ra những món đồ tròn trịa trong suốt như pha lê, rõ ràng là bánh Thủy Tín, cô hỏi: “Anh đến nhà hàng ẩm thực Nhật Bản đấy à?”


“Ừm.” Phó Thuấn đưa cho cô chiếc thìa nhỏ bằng bạc đã chuẩn bị sẵn trong nhà hàng: “Thử xem.”


Tống Địch nghiêng người múc một thìa: “Ngon quá! Miếng hoa anh đào này thật là tuyệt vời!”


Phó Thuấn vẫn nhớ lần trước khi đến phòng trà bên Thanh Hồ, cô đặc biệt yêu thích loại tráng miệng ngọt ngào và dịu dàng này.


“Một lát em ăn sau, em sấy tóc trước đã.” Tống Địch đặt thìa xuống.


Phó Thuấn vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra: “Anh sấy cho, em ăn đi.”


“Hả?” Tống Địch ngạc nhiên: “Anh sấy cho em? Anh… được không?”


Câu này của cô là có ý gì?


Phó Thuấn không trả lời.


Anh cầm máy sấy tóc cắm vào ổ cắm, ngồi trên giường sofa, lại đẩy ghế đẩu tới, đặt một lớp hộp thức ăn lên ghế đẩu: “Em ăn đi, anh sấy cho em.”


“Thôi, anh để em tự làm, anh ăn trước đi được không?” Tống Địch cảm thấy kỳ quái, trước nay cô chưa từng để anh sấy tóc cho cô.


Phó Thuấn ngồi xuống, một tay vỗ vỗ ghế sô pha: “Ngoan, nghe lời.”


“Ồ.” Tống Địch chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, lấy khăn quấn tóc trên đỉnh đầu xuống, cô có chút căng thẳng, sợ hãi nên không dám động đậy.


Phó Thuấn lại có chút thoải mái, từ từ bắt đầu thổi tóc của cô, nhẹ nhàng mà ân cần.


Gió nóng thổi qua giữa hai người, Tống Địch lặng lẽ nhìn anh .


Phó Thuấn nghiêm túc hỏi: “Thế nào? Anh làm sai gì à?”


“Không phải. Chỉ là…” Tống Địch không nói gì, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau mấy giọt nước rơi trên đùi anh: “Anh, anh đối với em tốt như vậy, em phải làm sao đây?”


“Mới chỉ có thế mà đã tốt với em rồi à?” Phó Thuấn mỉm cười, nhặt một mớ tóc từ bên trong ra rồi thổi nhẹ nhàng: “Dễ hài lòng như vậy sao?”


“Như vậy đã rất tốt rồi.” Tống Địch đưa tay xoa xoa hai má anh: “Anh à, em thích anh.”


Phó Thuấn ngược lại có chút bất ngờ, hỏi: “Thích anh đến mức nào?”


“Em không biết, dù sao em chính là rất thích anh, mỗi ngày đều nhớ anh.”


“…” Biểu cảm này, thực sự vừa đơn giản vừa trực tiếp, nhưng lại làm Phó Thuấn mê say đắm.


Anh xoa cằm Tống Địch, cúi người, hôn lên môi cô: “Anh cũng thích em.”


Hai người chóp mũi đối diện với nhau, Tống Địch trừng lớn hai mắt nhìn anh: “Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, em chỉ biết hiện tại em rất thích anh.”


“Ngốc quá, tương lai em định bỏ rơi anh hay sao? Còn không nghĩ tới à.” Phó Thuấn hừ nhẹ : “Em đã không thể thoát khỏi bàn tay anh từ lâu rồi.”


“…” Tống Địch bật cười, nhướng mày.


“Muộn rồi, đừng ăn nhiều, chỉ cần ăn món mình thích thôi.” Phó Thuấn nói.


“Làm sao lại có thể như vậy được chứ, thật là quá lãng phí.”


Tống Địch dùng thìa nhỏ chọc vào miếng bánh tiếp theo, nó mềm mềm, lắc nhẹ, cô nói: “Cái này có thể để qua đêm không? Không, hay là em ăn matcha với miếng hoa anh đào này trước, trông nó béo béo, thực sự rất đáng yêu. A… ăn thôi!”


Phó Thuấn nghĩ, đúng là một đứa trẻ.


Ngày Valentine trắng, Tống Địch muốn đi đến Không Gian Chế Tạo để nộp đơn xin nhập học, Phó Thuấn nhất quyết muốn lái xe đưa cô đi.


Trong xe, không ai nhắc đến gì về lễ Valentine hôm nay.


Khi mọi người xuống xe, Phó Thuấn thấy thời gian còn sớm cũng không vội đến công ty, liền lặng lẽ đi theo vào văn phòng.


Lúc trước, Phó Thuấn thường đến văn phòng xử lý hồ sơ.


Vừa bước tới cửa, anh liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên, cao giọng hỏi: “Này, Tiểu Lưu, nộp đơn nhập học có yêu cầu gì về trình độ học vấn không?”


“Hình như không?” Một thiếu nữ khác trả lời, dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, chắc chắn là mấy du học sinh và tiến sĩ là tốt nhất, có bọn họ thì tiện lấy trợ cấp hơn nhiều.”


Vừa nghĩ đến Tống Địch phải đối mặt với những người này một mình, Phó Thuấn nhíu mày, đang muốn gõ cửa tiến vào, lại nghe giọng nói Tống Địch vừa thanh thúy vừa dịu dàng: “Vậy trường hợp của tô có phù hợp không?”


Vừa bước ra được một bước thì bỗng dừng lại.


“Về cơ bản thì vẫn phù hợp, nhưng chứng chỉ Hoa Nghệ là của cô đúng không? Các chứng chỉ bằng cấp liên quan đều phải xin giấy chứng nhận.”


“Đúng vậy.” Tống Địch nói: “Có bản sao hai mặt của chứng minh thư, một phần giấy chứng nhận trình độ của tôi.”


Những ký tự trang trí trên bức tường đối diện hành lang lọt vào mắt Phó Thuấn.


“Nếu Internet xem trọng việc chia sẻ và miễn phí thì giá trị của di động Internet nằm ở nội dung và trải nghiệm.”


Vốn dĩ là hoàn toàn không nghĩ đến việc làm hai việc khác nhau.


Nhưng Phó Thuấn nháy mắt nghĩ lại, nếu muốn bảo vệ Tống Địch, như vậy giá trị cá nhân của cô ấy sẽ như thế nào thực hiện?


Cô ấy phải tự mình vượt qua một số rào cản để thu hoạch những điều mới.


Anh không nên can thiệp vào cô quá nhiều với danh nghĩa bảo vệ.


Phó Thuấn quay người chậm rãi bước ra khỏi khu văn phòng lên xe.


Nghĩ đến Tống Địch đi theo anh từ thành đông đến thành tây, trong lòng cũng nhớ tới mình mở cửa hàng bán hoa công viên…


Cô ấy đã luôn rất cố gắng, nhưng anh lại luôn cho rằng cô ấy yếu đuối.


Phó Thuấn vuốt ve tay lái, lẳng lặng nhìn về phía cửa kính rộng lớn, trong lòng nhất thời có chút bất an, hơn nữa còn có chút xót xa.


Đối với một người tốt, có rất nhiều cách, một số cách có thể được đưa ra một cách chủ quan, và một số là những gì cô ấy thực sự cần, sự cân bằng ở đâu?


Khoảng mười phút sau, Tống Địch từ ngoài cửa bước ra.


Phó Thuấn đẩy cửa xe, bước ra, thấy cô đang kinh ngạc nhìn mình, liền mỉm cười chạy tới: “Anh, sao anh vẫn chưa đi?”


“Đang đợi em.” Phó Thuấn ấn bả vai cô, đem người che chở đưa lên xe: “Thế nào?”


“Bước đầu không có vấn đề gì.” Tống Địch nói: “Tuy nhiên, hình như bản chất của em khác với anh, cho dù có giảm bớt cũng không được bao nhiêu.”


Phó Thuấn xoa tay cô: “Còn chuyện gì nữa không? Anh đưa em về.”


“Anh không đi làm à?” Tống Địch nghi ngờ hỏi: “Anh đi làm đi, em tự về được.”


“Không cần.” Phó Thuấn không cho biết lý do, anh chỉ muốn ở bên cô một lúc, thêm một phút một giây đều được.


Tống Địch nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc, như có điều gì đang trăn trở.


Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, anh sẽ tan ca sớm đúng không?”


“Đúng vậy.” Phó Thuấn gật đầu, lái xe ra khỏi công viên về nhà: “Sao thế?”


“Không có gì.” Tống Địch thầm cười một mình.


Phó Thuấn chở người về nhà rồi nói: “Vậy hôm nay emkhông ra ngoài?”


“Không. Em dọn dẹp phòng trồng hoa, hạt giống hoa mới mua đã đến. Ngày hôm qua, em đã hứa hôm nay sẽ trồng hoa cùng dì.” Tống Địch mở dây an toàn, tiến đến trước mặt Phó Thuấn, hôn vào mặt anh : “Anh, em xuống xe đây.”


“Được thôi.”


Phó Thuấn nhìn cô tươi cười vào nhà, rồi mới lái xe rời đi.


Phó Thuấn đến công ty hơi muộn, như đã nói trong nhóm trước đó, Kỹ sư Lý đã châm biếm: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân trắng, cậu không phải là mới sáng sớm đã đưa bạn gái đi đâu sao?”


Phó Thuấn cởi chiếc áo khoác mỏng màu đen, treo lên giá: “Đưa cô ấy đến khu viên xử lí chút việc, sau đó lại đưa trở về.”


Mã Chính Nguyên ở một bên hỏi: “Cửa hàng hoa của cô Tống sắp mở ở công viên à?”


“Đúng vậy, chúng ta nói về tình hình này đi.”


Phó Thuấn không ngạc nhiên, nhưng trong lòng thầm nghĩ, làm sao mà Mã Chính Nguyên biết chuyện này?


“Mấy ngày trước Ngữ Tình cũng hỏi tôi cửa hàng hoa có mở cửa không, chúng ta nên đi xem một chút.” Mã Chính Nguyên nói, xoay người một cách bận rộn.


Phó Thuấn gật đầu, Tống Địch và Mã Ngữ Tình lẽ ra có mối liên hệ với nhau, nhưng khi anh nhìn sau đầu Mã Chính Nguyên thì lại có một chút suy nghĩ.


Sau khi tan sở, Phó Thuấn lái xe trở về.


Nhất định phải đi ngang con đường đó để lấy hoa hồng đã đặt trước đó.


Nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng xếp hoa hồng đỏ của Tống Địch, nhất định sẽ rất đẹp.


Khi cánh cửa mở ra, cô đang tìm kiếm thứ gì đó trong hành lang, cô ấy thấy Phó Thuấn và nói: “Anh Phó, anh đã trở lại.”


“Tống Địch đâu?”


“Trong phòng, đang lau khô hoa.” Dì cười: “Vậy để dì dọn dẹp chuẩn bị bữa tối.”


“Được.”


Phó Thuấn giấu bông hồng đỏ sau tay trái và lặng lẽ nhìn vào cửa phòng hoa.


Căn phòng này dẫn ra sân, được dùng để nguyên liệu và hoa khô của tiệm hoa Tống Địch, có một chiếc bàn dài ở giữa bày đầy đủ các loại chỉ tơ, giấy buộc và dụng cụ.


Phó Thuấn không ở đây nhiều lắm. Hôm nay anh đã thấy nó và phát hiện ra rằng có hang bên trong.


Một sợi dây màu đen được kéo một cách có trật tự phía trên căn phòng, và có nhiều hoa khác nhau được treo ngược trên dây.


Những bông hoa khô tươi sáng ban đầu sẽ mất đi độ ẩm, trông không bị héo mà có vẻ đẹp độc đáo.


Từ góc nhìn của Phó Thuấn, Tống Địch cụp mắt xuống, thử ghép những bông hoa từ những bông hoa khô với nhiều màu sắc khác nhau trước mặt. Bụi hoa trước mắt trông thật sự rất đáng yêu.


“Anh!” Khi Tống Địch thấy Tống Địch: “Sao anh không gọi cho em?” Cô bước đến với hoa đã hoàn thành trên tay trái.


Phó Thuấn đưa ra hoa từ sau lưng anh: “Bé cưng, ngày lễ tình nhân hạnh phúc.”


“A!” Tống Địch ngạc nhiên và vui mừng, đặt hoa khô trên tay xuống, dùng hai tay cầm lấy hoa lớn, nhìn kỹ lại: “Chín mươi chín bông? Sao hôm nay anh lại mua nó? Hôm nay sẽ rất đắt, bình thường giá đã đắt gấp bốn lần. Hôm nay ít nhất cũng gấp sáu bảy lần! “


“…” Phó Thuấn nghe vậy chỉ ngây người rồi nói: “Vậy anh sẽ mang trả lại.”


“Cái gì!” Tống Địch vội vàng ôm lấy đóa hoa: “Không! Tặng em.” Sau khi rũ mắt xuống suy nghĩ rồi cô lại nói: “Em cũng có quà cho anh.”


Phó Thuấn nhìn cô ôm hoa, dáng người còn có vẻ rất nhỏ, anh cúi xuống bế cô cùng với hoa lên, bước vào phòng, đặt cô lên bàn, mặt đối mặt mà nói: “Cái gì?”


“Anh buông em ra, em sẽ lấy.” Tống Địch vặn vẹo.


Phó Thuấn lấy hoa ra khỏi tay cô, đặt ở trên bàn, anh đứng trước giữa hai chân cô, nâng tay cô để lên vai mình, khẽ nói: “Anh muốn xin một món quà cho chính anh.”


“Hả?” Tống Địch khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa sáng vừa tối của anh, ôm chặt lấy anh: “Là cái gì?”


Phó Thuấn hôn lên vành tai mềm mại của cô, nói bên tai cô: “Anh muốn em.”


“Hả?” Tống Địch giật mình, xấu hổ thở nhẹ: “Anh!”


Phó Thuấn nâng cằm cô, muốn cô đối diện với anh, đầu ngón tay mềm mại và thanh tú thực sự lưu luyến, anh khẽ xoa xoa.


Tống Địch cẩn thận nhìn anh: “Nhưng…”


Phó Thuấn hôn lên mắt cô: “Em muốn trốn ư?”


“Bây giờ chuyện này không bàn nữa!” Tống Địch xấu hổ đẩy anh ra, quay đầu nhìn hoa, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chà, anh mua ở đâu? Lại có thể dùng túi kiểu Hàn Quốc khoa trương như vậy. Có vẻ đây chính là phương thức lừa gạt những người đàn ông không am hiểu.”


Phó Thuấn khó chịu, vỗ mông cô, giơ tay nhìn đồng hồ, lùi lại một bước rồi nói: “Ăn cơm đi.”


“Anh có biết những hoa của chúng ta thường nặng như vậy không?” Tống Địch ôm hoa, nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại hỏi Phó Thuấn.


Phó Thuấn lắc đầu.


“Dùng xô nước, bởi vì chúng ta không thể đo lường bằng tay.” Tống Địch cười nói: “Chín mươi chín bông hoa thường có kích thước bằng một chiếc xô bình thường. Nhưng đừng tưởng rằng anh chỉ cần cắm hoa vào đó. Nó thể hiện một vòng cung hoàn hảo, trông đầy đặn và không bị phân tán khi cầm lên. Nó đòi hỏi phải rất khéo léo…”


Phó Thuấn nói: “Đó chính là lí do gây khó khăn hơn khi đóng gói?”


“Đúng vậy, bó lớn nhất mà em từng cắm là hai trăm chín mươi chín. Lúc đó, toàn bộ cửa hàng ngập tràn hoa hồng đỏ. Chúng được đóng trong những thùng rất lớn. Sau hai ngày chuẩn bị, em đã kiệt sức.”


“Chà, thật tuyệt vời.” Phó Thuấn sờ lên vai cô: “Em đã vất vả rồi.”


“Đúng vậy.” Tống Địch đặt hoa xuống, đưa cho anh xem chiếc bình khô hoa hôm nay cô cắm: “Anh xem, trông có đẹp hay không? Trước đó em đã phơi lúc nắng tốt chứ đừng phơi lúc trời đầy sao.”


Phó Thuấn nhìn cô: “Anh không biết. Anh không rành chuyện này.”


Tống Địch nhìn anh chằm chằm: “Anh tránh ra đi.”


Cầm chiếc bình vui mừng nhìn trái nhìn phải đều rất ưng ý: “Nhìn bông hồng đỏ này, hái về phơi khô rồi bán làm hoa khô, gần đây em phát hiện kinh doanh hoa khô cũng được. Ngày càng nhiều người chấp nhận hoa khô.”


“…” Phó Thuấn nhìn chín mươi chín bông hồng rồi lại cùng cô bán hoa.


Dì đến cửa nói: “Anh Phó, đến giờ ăn rồi.”


Tống Địch vội vàng đặt bình hoa xuống, kéo Phó Thuấn ra ngoài rồi khuyên nhủ: “Lần sau đừng mua hoa nữa! Ở nhà còn nhiều đến như vậy.”


Phó Thuấn nói: “Vậy những đợt Lễ Tình Nhân sau này, anh không cần tặng em thứ gì nữa.”


“Phốc…” Tống Địch nắm ba ngón tay lắc lắc: “Không được! Có thể…” Sau khi nghĩ xong lại nói tiếp: “Anh có thể tặng em thứ khác.”


“Ví dụ?”


“Ví dụ như bánh Thuỷ Tin Huyền rất ngon.” Tống Địch cười.


Phó Thuấn nói: “Em giỏi thật. Cái đó còn đắt hơn cả hoa.”


“Hả?” Tống Địch sửng sốt: “Đắt đến vậy sao?


Cô lập tức nghĩ đến chiếc hộp vuông cầm tay, tinh xảo giống như một tác phẩm cung đình cổ xưa, sau đó nghĩ đến thói quen tiêu dùng của người trước mặt: “Làm sao đây, em đã… vứt đi một nửa… Em…”


“Đồ ngốc, anh nói dối em đấy.” Phó Thuấn cười: “Chỉ là một viên tròn mà thôi, sao mà có thể đắt được.”


“Ồ.” Tống Địch khó hiểu, có phải hay không cũng chỉ chọn mấy cái đắt tiền.


Hai người dùng bữa đơn giản, Tống Địch ấn tay Phó Thuấn: “Anh ngồi đi, em đi lấy quà.”


Phó Thuấn dùng trái tay nắm lấy cổ tay cô: “Anh cũng có một món quà. Chúng ta cùng nhau đi.”


“Còn có quà à?” Tống Địch ngạc nhiên.


Phó Thuấn “Ừm”, “Anh đã tự làm.”


Chương 58


Phó Thuấn kêu Tống Địch về phòng trước, sau đó anh vào phòng làm việc, cầm theo chiếc đèn sàn đã hoàn thành ngày hôm qua, bước đến phòng của Tống Địch.


Cửa vừa mở, anh nghe thấy giọng Tống Địch hơi lo lắng rồi mới bước vào, anh không hiểu vì sao giọng Tống Địch lại như vậy.


Anh chỉ nghe được mơ màng là máy ATM gì đó hoặc tương tự.


Phó Thuấn ngừng lại một chút, ngân hàng?


Bước vào phòng, thấy Tống Địch trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.


Thấy anh, Tống Địch đột nhiên đứng dậy, nói gì đó với đối phương rồi cúp máy.


Tống Địch ngắt điện thoại rồi nói với Phó Thuấn: “Anh à, bây giờ em phải ra ngoài.”


Phó Thuấn đặt đèn sàn sang một bên, thấy ánh mắt cô có chút lo lắng: “Có chuyện gì thế?”


“Em trai em phải cấp cứu, không đủ tiền, em phải tìm chỗ gửi tiền qua trước đã.” Tống Địch nhận ra cô đang cầm thứ gì sau khi nói: “Anh, đây là quà cho anh, em…”


Phó Thuấn nhận lấy nó, đặt nó sang một bên và nói: “Anh sẽ đưa em đến đó.”


Tống Địch gật đầu, “Anh à, em xin lỗi…”


“Lại đây…” Phó Thuấn khẽ thở dài, nắm lấy tay cô: “Đi chuyển tiền trước.”


Dựa vào bản đồ Google Tống Địch tìm kiếm các điểm ngân hàng hai mươi bốn giờ gần đó.


Phó Thuấn đã cử người đưa đến, nhưng anh vẫn đứng bên ngoài cây ATM và đợi cô.


Tầm bảy, tám giờ tối, người đi bộ ra vào vì đang là ngày nghỉ, nhiều cặp tình nhân khoác vhaizzu đi dạo, Phó Thuấn nhìn qua cửa kính, Tống Địch lại gọi điện thông báo với mẹ là chuyển khoản đã hoàn thành và để họ kiểm tra.


Cô mở cửa bước ra, ngẩng đầu nhìn Phó Thuấn: “Anh, chúng ta quay về đi nha.”


Phó Thuấn hỏi: “Cần chuyển bao nhiêu? Tiền đã đủ chưa?”


“Đủ rồi. Lần trước…” Tống Địch trầm giọng hơn, sau đó nói: “Mẹ em nói giá năm vạn là đủ.”


Phó Thuấn mạnh mẽ ôm lấy vai cô, đưa cô lên xe: “Sao không đưa nhiều hơn một chút? Nếu không những lần sau phải tìm đến em nữa. Lỡ có việc gấp mà không kịp trở tay, chẳng phải là…”


Tống Địch định kéo dây an toàn thì dùng lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh: “Anh lên xe trước đi, em nói sau.”


Phó Thuấn khẽ chạm vào cánh cửa bên ghế phó lái, xoay người lên xe, nói: “Sao vậy?”


“Em… nếu tiền đưa cho bọn họ, có lẽ đến khi em trai em cần dùng đến, thì đã tiêu hết rồi.” Tống Địch mím môi: “Ba em thích đánh bạc.”


Phó Thuấn sửng sốt, hóa ra là như thế này: “Có nợ cờ bạc nữa không?”


“Ông ta tự kiếm tiền mà dùng. Em không rõ lắm.” Giọng Tống Địch càng lúc càng thấp: “Anh, em…”


“Hả?” Phó Thuấn không vội khởi động xe, một tay thả xuống khung, chống cằm nói: “Có cần anh giúp không?”


“Không, nhà cửa đang rất bừa bộn. Và… nếu họ biết anh có tiền thì không tốt lắm.” Tống Địch đã có chút ngượng ngùng: “Nhiều tiền hơn không phải là tốt.”


Nhận thức này là rất thực tế.


Tiêu điểm trong tầm mắt của Phó Thuấn rơi vào trên khuôn mặt cô, giữa hai hàng mày tưởng chừng như đơn giản mà đáng yêu, còn có một tia trong suốt hiếm thấy.


Nhưng sự trong suốt bị nhấn chìm trong sức nặng cũng làm Phó Thuấn cảm thấy xót xa, anh đưa tay lên véo má cô: “Vậy thì cứ làm như em muốn.”


“Mong em trai không sao.” Tống Địch nói: “Chúng ta về nhà thôi anh”.


Lưỡi anh giật giật như muốn hỏi một điều khó nói, cuối cùng anh cũng bỏ cuộc.


Sau khi trở về nhà, Tống Địch vui vẻ vây quanh chiếc đèn sàn màu trắng sữa: “Anh, anh tự lắp đèn à?”


Phó Thuấn gật đầu, nhưng luôn cảm thấy rằng niềm vui của cô ấy xen lẫn với một sự lo lắng khó che giấu nào đố, có lẽ đến từ em trai cô ấy.


Phó Thuấn cầm lấy ngọn đèn đặt cạnh sô pha, hỏi: “Quà anh tặng em đâu? Em còn chưa mở ra.”


Tống Địch đang soi đèn, tìm ổ cắm rồi ấn vào, sau đó đột nhiên nói: “Không có gì.”


Mở hộp ra, có những chiếc kẹp cà vạt bằng men và đinh đóng băng, Phó Thuấn nói: “Nó đẹp lắm, cảm ơn em.”


“Không có gì.” Tống Địch khẽ ậm ừ.


Phó Thuấn cầm lấy chiếc hộp vòng tay qua ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng ngửi cổ cô: “Cũng đúng, ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên có một cô gái tặng cho anh cái này. Anh rất thích.”


Tống Địch dùng ngón tay nhéo nhéo cổ tay anh: “Anh ngày càng giỏi nói mấy lời ngọt ngào.”


“Chỉ nói cho em nghe mà thôi.” Phó Thuấn nói: “Lần sau em sẽ mặc nó cho anh chứ?”


“Hừ.” Tống Địch gật đầu, chỉ vào ngọn đèn hỏi: “Làm sao bật cái này lên thế?”


Phó Thuấn đặt hộp quà lên ghế sofa và tìm điện thoại: “ Được sửa rồi, anh có một chương trình nhỏ.”


Anh mở một phần mềm nhỏ đơn giản, bật đèn như điều khiển từ xa, điều chỉnh sáng tối: “Em cũng có thể thường xuyên bật tắt.”


“Anh tự làm sao? Đây cũng là phần mềm điện thoại di động?” Tống Địch khó hiểu, dưới sự hướng dẫn của Phó Thuấn, anh dùng đèn bàn, loại này khá nhạy.


“Ừ.” Phó Thuấn có chút ngượng ngùng: “Chỉ là thời gian eo hẹp, chương trình thô sơ, chỉ có một chức năng, sau này có thể tìm người thiết kế giao diện.”


Tống Địch nhìn trái nhìn phải một cách kỳ lạ: “Chuyện này rất phức tạp phải không? Anh tuyệt vời thật đấy!”


“Không tệ.” Phó Thuấn nói: “Dễ hơn một chiếc ô tô.”


Khi thấy bé thỏ trắng đang xem chương trình, liền ôm cô rồi cùng nhau ngã trên sô pha: “Có cái này, anh mỗi đêm đều có thể tắt đèn cho em.”


“…” Tống Địch phản ứng chậm: “Anh à! Anh…” Cô ôm lấy cổ của Phó Thuấn: “Cảm ơn anh!”


Phó Thuấn sửng sốt, hình ảnh phản chiếu này có ý nghĩa gì? Nắm tay cô vô thức dùng lực: “Không thích sao? Vậy thì không dùng.”


“Không có.” Tống Địch ôm cánh tay của hắn: “Vậy anh mỗi đêm đều trốn ở trong phòng làm việc không đi làm chỉ vì cái này?”


“Đúng vậy.” Phó Thuấn nói.


Tống Địch thật sự không biết nên nói gì, cất lên giọng rất chân thực: “Vậy thì mua đi, làm chi cho khó vậy?”


Phó Thuấn cho biết: “Không có loại đèn thông minh nào đẹp. Chúng thường là đèn bàn và đèn trần, ít có đèn sàn. Kiểu này phù hợp với thiết kế của giường và căn phòng, đồng thời phù hợp với giường hơn.”


Tống Địch nghe vậy, vỗ vỗ vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đáng ghét!”


“Vậy anh sẽ chuyển nó ra ngoài nhé?” Phó Thuấn nói.


“Không, hiện tại là của em! Anh không được dời đi.” Tống Địch nằm ở trong tay anh: “Thật sự không khó chịu.”


Phó Thuấn mỉm cười, cố ý hỏi: “Khó chịu là sao? Khó chịu cũng có nhiều nghĩa lắm đấy, ý em là sao?”


“Ừ.” Tống Địch cọ má lên ngực anh: “Đúng vậy, có rất nhiều nghĩa, em sẽ không nói cho anh biết.”


Phó Thuấn nói trong lòng, người phụ nữ này đúng là suy nghĩ và lời nói không ăn khớp với nhau.


Anh vuốt ve mái tóc dài của Tống Địch, nhìn vào đèn chùm và hỏi nhẹ: “Em yêu, sau này chúng ta có nên sinh nhiều con không?”


“Nhưng sinh con ra rất đau.” Tống Địch nói: “Mẹ em đã phải chịu đựng rất nhiều khi sinh ra em và em trai em…”


“Được, vậy thì không sinh nữa.” Phó Thuấn nói: “Vậy thì anh sẽ coi em như con và nuôi em suốt đời”.


Tống Địch không nói tiếp mà chí nói: “Em đã nhận được phản hồi từ chiều rồi, cơ bản công viên có thể thông qua, ngày mai em sẽ làm thủ tục, nhưng chỉ có thể giảm điện nước còn tiền thuê nhà thì không thể giảm.”


“Ừm.” Phó Thuấn nói: “Còn trang trí thì sao?”


Ngón tay thanh tú của Tống Địch xoa thắt lưng, áo len và mũ của anh, nói: “Khu viên của anh khá tốt. Trong email anh gửi còn có một bảng biểu, có danh sách và thông tin liên hệ của các công ty lắp đặt thiết bị kỹ thuật và công ty quảng cáo. Em xem xong rồi, về cơ bản cứ tìm bọn họ là được.”


“Khu viên hỗ trợ cho một số cá nhân gây dựng sự nghiệp, nhưng một số doanh nghiệp được cung cấp bởi công ty điều hành khu viên, tương đối tiết kiệm chi phí hơn bên ngoài.” Phó Thuấn nói: “Anh đã yêu cầu họ làm việc đó. Tay nghề hơi thô. Đến lúc đó em chỉ cần chú ý quan sát và cẩn thận là được. Hoặc anh sẽ đi qua quan sát một chút.”


“Không, em sẽ tự làm.” Tống Địch nói: “Thực sự không cần, chị ở khu viên gọi điện cho em nói khu viên của họ là dịch vụ một cửa, em chỉ cần trả tiền là được.” Cô cười phá lên.


“À, em cũng có thể nói chuyện với ban điều hành khu viên. Trong tương lai, công ty sẽ đặt hoa từ em cho dịp khai trương và bất kỳ hoạt động nào khác.” Phó Thuấn nói.


Tống Địch ngột ngạt trong lồng ngực, chậm rãi nói: “Anh, anh bận tâm chuyện của em sao? Em muốn chuẩn bị tinh thần.”


Phó Thuấn: Không thích.


“Ừm, tốt.” Phó Thuấn nhéo nhéo vành tai nhỏ của cô, xúc cảm từ bàn tay tốt đến mức có thể tưởng tượng được, bế người lên đặt cô ngồi trên eo anh.


Tống Địch cúi đầu nhìn anh, chiếc mũi và đôi mắt thâm thúy đẹp trai làm cô đỏ bừng mặt, hơn nữa còn ở gần như vậy, hơi thở và sức lực của cơ thể anh làm cô không dám nhìn thẳng, đành phải tựa đầu lên vai anh nói: “Đừng nhìn em như vậy, em xấu lắm.”


“Ai nói vậy?” Phó Thuấn xoa xoa tóc cô, cẩn thận nâng khuôn mặt cô lên, nhìn từ trái sang phải,nhìn đến mức làm cô xấu hổ, sau đó mới nói : “Anh thích.” Nói xong, anh đè lên ót của cô, hôn lên môi cô.


Tống Địch níu lấy mũ của anh, ngượng ngùng đáp lại.


Lưỡi lướt nhẹ trên chiếc lưỡi nhạy cảm của cô, Phó Thuấn cảm thấy người đang ở trên cơ thể anh co rút lại, hai tay cô ôm lấy vai anh trong vô thức.


Anh thăm dò đặt tay lên eo cô, từ từ trượt lên, rồi tiến về phía trước…


Ngay khi ngón tay chạm vào nơi mềm mại, bé thỏ trắng đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh xấu xa, anh đi nghỉ ngơi đi. Đã muộn rồi!”


“Bé con, em thật nghiêm khắc.” Phó Thuấn vén mái tóc rũ xuống của cô ra sau tai, nhìn hai má cô đỏ bừng, thật sự không muốn rời đi, anh nói: “Vậy thì hôn lại đi.”


Tống Địch suy nghĩ một chút: “Được rồi, hôn một…” Phó Thuấn cắn chặt môi dưới trước khi cô nói xong, dùng sức trừng phạt.


Trước khi đi, Tống Địch đẩy Phó Thuấn ra ngoài: “Khoảng mười giờ rưỡi mỗi ngày em đều tắt đèn. Anh nhớ tắt đèn cho em nhé!”


Phó Thuấn gật đầu: “Được rồi. Mà này, em có biết công tắc không?” Anh dừng lại trước khi quay lại đã bị Tống Địch ngăn lại, “Em biết, em thấy vừa rồi anh làm như thế nào, anh nên đi nghỉ ngơi đi. “


“Ừm. Được rồi, chúc ngủ ngon.” Phó Thuấn thở dài, nhìn cô cười trộm rồi đóng cửa lại, sau đó đi ra ngoài với món quà cô tặng anh.


Mỗi ngày sau đó, Phó Thuấn đều chở Tống Địch đến khu viên, anh bận đi làm, còn cô thì bận việc mua sắm.


Hai người chen chúc trong một cửa hàng nhỏ ngoài khu viên để ăn trưa, sau khi ăn xong, Phó Thuấn đưa cô đến cửa hàng để xem tiến độ cải tạo.


Phần trang trí cơ bản đã hoàn thành, Tống Địch nóng lòng khai trương cửa hàng nên cũng chưa thay đổi gì lớn, chủ yếu là lắp bồn rửa tay, lắp giàn hoa và bàn dài.


Phó Thuấn nhìn qua một lần và thấy rằng không cần sự giúp đỡ của anh, sau đó mới yên tâm làm việc.


Dự án do Phó Thuấn thực hiện đang tiến triển nhanh chóng và kế hoạch kỹ thuật tổng thể đã hoàn thành. Vào cuối tháng ba, anh đã yêu cầu Phó Viện trưởng Trương đi xem thử một đoạn đường. Vào ban ngày, vấn đề thử nghiệm không lớn và vấn đề cần giải quyết là ban đêm. Vấn đề độ chính xác của tia hồng ngoại trong môi trường lái xe.


Cho đến đầu tháng tư, cửa hàng hoa của Tống Địch chính thức khai trương, tên vẫn là Hoa Nguyệt, trước cửa vẫn treo một ngọn đèn lồng cao thẳng đứng.


Khi Phó Thuấn trở lại, mọi thứ đã ổn thỏa. Cửa hàng hoa đã trưng bày đầy đủ các loại hoa. Tất cả hoa khô trong nhà kính đều đã được chuyển đến cửa hàng. Ngoài cửa có những giá gỗ cao và hàng cây xanh được đặt ngay ngắn trên đó.


Dưới ánh mặt trời, Tống Địch thấy Phó Thuấn không đi vào, cô bước ra và nói: “Anh có thích loài xương rồng không?”


“Cái gì?” Phó Thuấn nhìn những thứ nhỏ nhặt này.


“Chúng được gọi chung là một loại thực vật mọng nước.”


Cô chỉ vào các kiểu khác nhau và nói: “Đây là hoa sen Quan m, loại phổ biến nhất, đây là Ngọc cầu vồng, đây là Hoa đào… Cái này…” Cô thấy Phó Thuấn đang nhìn chằm chằm vào cô, nghĩ rằng anh không có hứng thú: “Ồ, vậy thì em sẽ không nói về chúng nữa.”


Phó Thuấn cúi đầu, nói bên tai cô: “Em là tiểu mỹ nhân của anh.”


Tống Địch sửng sốt, hết nhìn trái lại nhìn phải, không có người đi đường, đi thẳng vào cửa hàng không thèm nhìn anh ta.


Phó Thuấn nhìn cái đầu nhỏ bướng bỉnh của cô và đi theo.


Ghế sô pha trong cửa hàng trước kia đều đã dọn đến, anh ngồi vào hỏi: “Có nhiều người đến không?”


Đầu tháng tư, thời tiết ấm dần lên, cô vội vàng cất hết lọ hoa trên bàn: “Tạm được, mấy ngày nay có rất nhiều người đến xem, nhưng hình như ở đây không có nhiều người mua hoa, nếu có thì cũng ít, hoa lẻ hình như thì phổ biến hơn.”


“Ừm, vậy em tiếp tục quan sát nhu cầu của khách hàng trong vài ngày nữa để xem liệu em có thể điều chỉnh nó hay không.” Phó Thuấn nói, rồi dừng lại: “Ồ đúng rồi, một vài người hy vọng anh không dài dòng, đúng không? Vậy thì anh không nói nữa.”


Tống Địch mắng anh: “Đâu có! Em còn thích nghe những lời này! Chỉ là không muốn mấy chuyện vụn vặt làm lỡ thời gian của anh.”


Phó Thuấn mỉm cười: “Có loại nào hút Formaldehyde không?”


“Có, trầu bà và lan hổ bì rất thông dụng và đều là những chậu nhỏ có thể để trên bàn làm việc. Bên anh cần sao?” Tống Địch nói, “Nhắc mới nhớ, em không đến công ty của anh. Chút nữa cần giao qua bao nhiêu chậu?”


“Đừng đi.” Phó Thuấn nói nhanh.


“Tại sao?” Tống Địch nhìn anh một cách kỳ lạ.


“Công ty của các anh đều là đàn ông. Thật không thích hợp với cô gái nhỏ của anh.” Phó Thuấn nói, anh không phải chưa thấy Mã Chính Viễn nhìn cô như vậy.


Tống Địch “ồ” : “Làm sao bây giờ, em sẽ không đi gần như vậy, thật kỳ quái.”


“Khi họ tan sở, em bí mật đi.” Phó Thuấn đưa ra một gợi ý cực kỳ ngây thơ.


Tống Địch bĩu môi nói: “Anh à, anh lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái.”


Phó Thuấn nhìn cô như thế này, như thể anh đã trở lại lần đầu gặp mặt, ngồi trong cửa hàng hoa của cô, đợi cô.


Nếu cuộc sống có thể bình yên mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy?


“Đúng rồi, em trai của em thế nào?” Phó Thuấn quan tâm hỏi.


Tống Địch hí hoáy chiếc bình thủy tinh trong tay, lấy khăn ướt sạch lau miệng bình rồi nói: “Lúc sáng mẹ em gọi điện nói rằng khoảng thời gian gần đây khá ổn định. Chủ yếu là trái tim mới có chút bài xích nên cần tĩnh dưỡng một thời gian dài…”


Phó Thuấn khẽ gật đầu, nghe thấy giọng một cô gái ngoài cửa: “Chị!”


Chỉ thấy Tống Địch liền nở nụ cười khi ra ngoài: “Sao em đến sớm vậy? Chị tưởng đến giờ ăn tối em mới đến.”


Một cô gái mặc áo khoác xanh nhạt và đeo ba lô đi theo Tống Địch, thấy một người đàn ông cao ráo và đẹp trai, lôi kéo khuỷu tay Tống Địch.


Tống Địch nói: “Đây là…” Cô nhìn Phó Thuấn và ngượng ngùng nói: “Bạn trai của chị.”


Cô gái ngạc nhiên: “Lần cuối cùng em gặp anh trên đảo phải không?” Lại không thể tin mà nhìn Phó Thuấn một cách đầy hoài nghi, mặc dù ăn mặc giản dị và bình thường nhưng vừa nhìn liền biết rằng anh không phải người cùng một thế giới.


“Ừm.” Tống Địch đáp lại.


Đảo nhỏ, trong làng ai cũng biết nếu có người ngoài.


Phó Thuấn đứng dậy, quả nhiên thấy ánh mắt kinh ngạc hơn của cô gái, chỉ nghe cô ấy thì thầm với Tống Địch: “Cao quá!”


Tống Địch gật đầu, nói với Phó Thuấn: “Châu Châu ở nhà em đến đây vài ngày.”


“Vậy em tiếp đón đi, anh đi làm, có việc gì thì gọi cho anh, đừng gửi Zalo, có thể anh sẽ không thấy đâu.” Phó Thuấn giải thích.


Anh gật đầu chào cô gái lạ, đối phương vội vàng chạy sang một bên nhường đường cho anh.


Cô gái này chắc là thổ dân trên đảo, da hơi ngăm đen, anh nhìn Tống Địch, anh luôn thắc mắc không biết cô có phải bị đột biến gen không mà sao lại trắng như vậy.


Chờ Phó Thuấn đi.


Tống Địch giúp cởi balo đang đeo trên vai của Châu Châu, vừa thấy chỗ phồng lên liền hỏi: “Đều là quần áo sao?”


“Chính xác.”


Châu Châu thấy cô đặt ở trên ghế sô pha: “Chị, chị giúp em đặt dưới đất đi. Lát nữa chỗ này không phải có khách ngồi sao? Túi của em không sạch sẽ, sẽ làm bẩn.”


“Không sao đâu.” Tống Địch xem qua, nhưng cô sợ trong túi có đồ có giá trị, vẫn là đặt chiếc túi lên giá trống sau quầy rồi rót cho cô một cốc nước ấm.


Hai người nói chuyện trong nhà một hồi, Châu Châu vẫn quan tâm đến em trai của Tống Địch, sau cũng vẫn là tò mò hỏi: “Bạn trai chị rất hung dữ à?”


Tống Địch theo bản năng buộc miệng thốt lên: “Không hung dữ.”


Nói xong thì sững sờ, thật ra thì thỉnh thoảng vẫn khá hung dữ, nhưng… vẫn là đừng để người khác biết.


“Anh ấy lớn hơn chị nhiều hả?” Châu Châu hỏi: “Hai mươi lăm rồi sao?


Tống Địch cười: “Không, ba mươi.”


Cũng vì Phó Thuấn ăn mặc như sinh viên mà đi làm, áo hoodie, quần jean và giày, đặc biệt là vào mùa xuân, trang phục đơn giản hơn, không giống như mặc áo khoác mùa đông và trông điềm tĩnh hơn: “Anh ấy ăn mặc trẻ trung”.


“Như vậy cũng không tệ lắm, đối với chị tốt lắm sao?” Châu Châu hỏi bát quái, thấy Tống Địch ngượng ngùng gật đầu, hỏi: “Vậy chị chuẩn bị kết hôn chưa?


“Không biết, không có ở bên nhau thật lâu.” Tống Địch nói: “Em không nên hỏi vấn đề này”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom