Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 32
Khi đoàn người vừa đến bên ngoài Vương thành Cổ Cách, nam nô đã bị bính sĩ áp giải đến lao động phía Đông Nam sau dãy núi cách xa trung tâm Vương thành, nữ nô bị giam giữ bên trong Vương cung, bên trong thạch động phía Tây dãy núi.
Cửa động không lớn lắm, nửa diện tích bên ngoài huyệt động không mấy bằng phẳng. Khi vào trong động thì gặp một con đường nhỏ rất dài lại ngoằn nghèo uốn khúc. Đường hầm cao gần hai thước, độ rộng đủ cho hai người có thể đi song song cùng một lúc. Địa thế hơi nghiêng xuống, trên đường có rất nhiều chỗ rẽ, mỗi chỗ rẽ đều nói tiếp với một đường nhỏ khác, nhỏ hơn con đường ban đầu, chỉ đủ cho một người đi.
Nửa đường phía trước có không ít các khe hở nhỏ hẹp khéo léo, đủ để ánh sáng cùng không khí tiến vào, tuy rằng hơi u ám nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật. Nhưng càng đi vào trong thì con người như bị nuốt chửng bởi khí lạnh cùng bóng tối, không khí trở nên có chút vẩn đục. Trong đường hầm cứ khoảng bảy tám mươi bước thì có mọt ngọn đuốc cắm trên vách tường, ánh lửa đông đưa déo dắt, hắt bóng người lên trên vách động, khi ngắn khi dài, chớp lên không ngớt, nhuộm đẫm sự đe dọa u ám.
Đi được chừng một dặm, ở hai bên vách động đều có một cái hang đá, lớn khoảng bốn mươi thước vuông, nhỏ cũng khoảng hai mươi thước, bên cạnh động đều có cắm một cây đuốc. Phía trước có cửa gác, mỗi một thanh chắn ngang thô to như cánh tay vậy, phía bên phải có treo một cái khóa sắt cực to. Không khí nơi này càng thêm ẩm thấp không chịu nổi, nơi nơi đều tràn ngập một mùi thối có thể diễn tả thành lời.
Tổng cộng nhóm nữ nô chiếm cứ sáu động quật ở hai bên vách đá, các động còn lại đều trống rỗng. Nơi này không có binh sĩ trong coi, cũng không thấy có người đến tra tấn hay cường bạo nữ nô. Ước chừng cứ khoảng tám đến chín giờ, sẽ có năm sáu binh sĩ đến đưa nước cùng thức ăn. Sau khi các nữ nô ăn uống ngấu nghiến, không có việc gì làm liền nằm ở đống cỏ khô thật dày trong động nghỉ ngơi, muốn đi vệ sinh thì đi ra chỗ cái hố nhỏ sâu được đào ra ở một góc trong động.
Đồ ăn là một mớ hỗn độn bánh mì khô khan, nước lạnh đến đông cứng cả răng, nhưng dù la bánh hay nước, đều vô cùng đầy đủ, có thể đủ cho mỗi nữ nô đều ăn no. Ở nơi này không thể biết được ngày đêm thay đổi khi nào, chỉ có ánh lửa lập lòe, tầm nhìn mờ mịt cùng hơi ấm con người.
Sau khi lượt bánh mì thứ nhất vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ hai vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ bavào bụng, trong động vẫn hoàn toàn im lặng.
Các nữ nô nằm trên đống cỏ khô thật dày, dựa sát vào nhau để sưởi ấm, ở trong động chỉ ngủ rồi lại ngủ, chậm rãi bù đắp lại mấy ngày mệt mỏi đói khát vừa qua, sợ hãi căng thẳng dần dần trở thành hư không.
Sâu bên trong con đường hầm đen kịt vang lên tiếng bước chân, từ từ tiến lại gần, mấy binh sĩ thân hình cường tráng gánh xô gỗ đi tới.
"Ăn cơm." Một binh sĩ dẫn đầu lấy một chuỗi chìa khóa rồi mở từng cửa động một, một thùng bánh mì cùng một thùng nước được các binh sĩ chia ra nâng vào trong động, thùng gỗ rỗng không được mang ra khỏi động, rồi cửa lao lại được khóa lại thật chặt. Binh sĩ tới khóa cửa, gánh những thùng gỗ trống không tiến vào đầu khác của đường hầm, thân ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.
Vì đồ ăn khá sung túc, các nữ nô đều không có tranh đoạt nhau, sau khi lấy bánh mì ra khỏi thùng gỗ thì lùi đến một bên lẳng lặng ăn. Khi nghẹn, hay bị nghẹn, lại tiến đến thùng đựng nước bên cạnh uống một ngụm, trong động nơi nơi đều là âm thanh cắn nuốt cùng tiếng uống nước.
La Chu cũng cầm một cái bánh mì lui đến gần cửa lao đứng ăn. Nàng từng ghét bỏ miếng sườn dê tanh nồng được Liệt Thích Già Thát Tu cho vừa cứng vừa khó ăn mà nửa cuộc đời cũng ăn không quen, lại không biết rằng những thứ khó ăn hơn nữa còn chờ ở phía sau. Chết tiệt, không phải chỉ là một khối bánh mì thanh hoa thôi sao, thế nhưng còn trộn một nửa cám lúa mạch cho lợn ăn vào, khô cứng không thể nào nuốt được. Binh sĩ của cầm thú Vương rốt cuộc có hiểu thế nào là chế biến thực phẩm nhái kém chất lượng hay không, nếu ở hiện đại, đã sớm bị phạt đến cái quần cũng không có mà mặc.
Cổ họng ra sức hoạt động, cuối cùng đem một miếng bánh mì đã nhai đến nát nhừ nuốt xuống, cổ họng run lên như có lửa cháy bên trong. Nàng chạy thật nhanh đến bên thùng nước uống một ngụm nước lạnh thật lớn, lại tiếp tục ăn. Khó ăn cũng phải ăn, không ăn sẽ không có thể lực, không có thể lực sẽ không thể chạy trốn.
Dựa vào số lần binh sĩ tới đưa đồ ăn mà suy đoán, phỏng chừng đã hai ngày trôi qua. Tuy rằng cầm thú Vương cùng binh sĩ cầm thú đem các nàng nốt trong hang đá xong thì không có hành động gây tổn thương gì, nhưng cái loại yên bình vô hại này mới càng làm cho người ta run sợ.
Nàng chưa có một khắc nào quên lời Liệt Thích Già Thát Tu nói với mình: các nàng là nữ nô mà Vương chuyên dùng để lai giống với nam nô. Ngoảnh mặt để cho nô lệ ti tiện hết ăn lại uống, hết uống lại ngủ, hơn phân nửa là để cho các nữ nô khôi phục tinh thần cùng thể lực sau khi chịu đủ kinh hãi cùng tra tấn. Sớm hay muộn, các nàng cũng sẽ bị mang đi lai giống cùng các nam nô, giống như súc vật không ngừng mang thai đẻ con.
Liệt Thích Già Thát Tu có nói cố gắng để được Vương chọn có thể tránh được việc bị mang đi lai giống, không biết là thật hay giả. Theo như tình huống trước mắt, các nữ nô này tám chín phần là không chiếm được sự chú ý của cầm thú Vương. So với việc đặt hi vọng vào việc mờ mịt khó đoán, không bằng nhân lúc thể lực đang dư thừa, nên nghĩ biện pháp thoát khỏi hang đá này, đây mới là biện pháp đúng đắn nhất.
Trong khoảng thời gian bị giam giữ trong này, nàng cũng không phải chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, mà là không ngừng tỉ mì dò xét. Không biết là có phải vì những người bị giam trong này đều là nữ nô nên canh giữ cũng không quá nghiêm ngặt. Nơi này cũng không có binh sĩ giám sát chặt chẽ, nhưng liệu có binh sĩ âm thầm giám thị mà nàng không hề hay biết.
Nàng nhớ rõ khi ở hiện tại đứng ở đỉnh dãy núi Vương cung Cổ Cách mà quan sát xung quanh, phía tâ là dốc núi cao hai trăm mét, dưới dốc núi là một con rạch rộng rất sâu. Mà bốn phía lại chảy vào nội thành Cổ Cách, những con kênh rối rắm này thông lẫn nhau, giăng khắp nơi, đường chảy vô cùng phức tạp. Các nhà khảo cổ khai quật ra cùng lắm mới chỉ là một phần chảy qua núi tuyết, rất nhiều thứ đều đã sụp đổ, tất cả lịch sử người xưa đã bị chôn dưới đất đá.
Từ lúc mới bước vào nơi giam giữ, nàng liền phát hiện vị trí hang đá ngầm nơi mình bị nhất nằm ở dãy núi phía tây, xung quanh vách tường hang động đều là ngã rẽ. Nếu. . . . . . Nếu cứ hướng phía tây chạy trốn, liệu có thể may mắn rời khỏi ngọn núi, trốn vào trong con kênh? Đương nhiên, lần chạy trốn này phải mạo hiểm rất lớn, nếu vô ý nhảy xuống mà chết hoặc là bị các binh sĩ gác ở đâu đó bắt được, kết cục tiếp theo nàng gần như không dám tưởng tượng.
Rốt cuộc có nên trốn hay không? Trốn, mạo hiểm lớn; không trốn, lại bỏ qua thời cơ bị trông coi lỏng lẻo nhất. Nhất thời, tâm trí La Chu trở nên rối bời, hết sức do dự.
"Này ──"
Trong tiếng nhai nuốt rất nhỏ, bỗng vang lên một tiếng gọi lanh lảnh của một nữ nhân, tất cả các nữ nhân không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn theo phía tiếng nói phát ra.
Ân? Có người ra mặt? Đuôi long mày La Chu nhếch lên, phản xạ di chuyển thân thể, lui đến đứng trong bóng tối, nhìn qua khe hở mái tóc lặng yên đánh giá.
Phía bên phải hang đá, một nữ nhân chen tới giữa nhà lao. Cây đuốc trong động nằm phía bên trái nàng cháy sáng, giống như một bóng ma mà nhảy múa ở bên vai trái của nàng, làm cho khuôn mặt của nàng sáng bừng lên.
Da thịt nàng so với nữ tử cao nguyên trắng hơn một chút, gương mặt sạch sẽ nhuộm một màu hồng khỏe mạnh mê người. Lông mi dài, mắt vừa to vừa ánh lên một tia kiên định, mũi cao thẳng thanh tú, môi dày khiêu gợi, trong sự trẻ trung thanh xuân toát ra một cỗ khí khái anh hùng tràn trề, là một cô gái cao nguyên mỹ lệ lại kỳ lạ làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
"Chào mọi người, ta tên A Lan Ni Mã, là con gái của thôn trưởng thôn Ca Lạp Trại."
Phụt ──
Bánh mì trong miệng La Chu văng ra, may là nàng ngồi ở trong góc, mới không bắn tung tóe lên người khác.
Ni Mã, tiếng Tât Tạng là chỉ mặt trời, lấy tên này cũng là gửi gắm ước nguyện cùng hi vọng vô cùng tốt đẹp. Chỉ có điều, ở xã hội hiện đại nghĩa của hai chữ này hoàn toàn bất đồng với tiếng Tây Tạng, trong lòng nàng thường xuyên sử dụng từ "ni mã" này mỗi khi chửi thề. (Ni mã = mẹ nó, mình hay dịch là chết tiệt - cái nàng này tên A Lan mẹ nó nè).
Ở xã hội hiện đại không gặp người nào có cái tên Ni Mã này, ở trong hang đá tại cao nguyên cổ đại lại đụng một người, của hiếm, thật sự là của hiếm nha. Khóe miệng lén lút nhếch lên, cắn một miếng bánh mì, dỏng lỗ tai tiếp tục lắng nghe.
Cửa động không lớn lắm, nửa diện tích bên ngoài huyệt động không mấy bằng phẳng. Khi vào trong động thì gặp một con đường nhỏ rất dài lại ngoằn nghèo uốn khúc. Đường hầm cao gần hai thước, độ rộng đủ cho hai người có thể đi song song cùng một lúc. Địa thế hơi nghiêng xuống, trên đường có rất nhiều chỗ rẽ, mỗi chỗ rẽ đều nói tiếp với một đường nhỏ khác, nhỏ hơn con đường ban đầu, chỉ đủ cho một người đi.
Nửa đường phía trước có không ít các khe hở nhỏ hẹp khéo léo, đủ để ánh sáng cùng không khí tiến vào, tuy rằng hơi u ám nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật. Nhưng càng đi vào trong thì con người như bị nuốt chửng bởi khí lạnh cùng bóng tối, không khí trở nên có chút vẩn đục. Trong đường hầm cứ khoảng bảy tám mươi bước thì có mọt ngọn đuốc cắm trên vách tường, ánh lửa đông đưa déo dắt, hắt bóng người lên trên vách động, khi ngắn khi dài, chớp lên không ngớt, nhuộm đẫm sự đe dọa u ám.
Đi được chừng một dặm, ở hai bên vách động đều có một cái hang đá, lớn khoảng bốn mươi thước vuông, nhỏ cũng khoảng hai mươi thước, bên cạnh động đều có cắm một cây đuốc. Phía trước có cửa gác, mỗi một thanh chắn ngang thô to như cánh tay vậy, phía bên phải có treo một cái khóa sắt cực to. Không khí nơi này càng thêm ẩm thấp không chịu nổi, nơi nơi đều tràn ngập một mùi thối có thể diễn tả thành lời.
Tổng cộng nhóm nữ nô chiếm cứ sáu động quật ở hai bên vách đá, các động còn lại đều trống rỗng. Nơi này không có binh sĩ trong coi, cũng không thấy có người đến tra tấn hay cường bạo nữ nô. Ước chừng cứ khoảng tám đến chín giờ, sẽ có năm sáu binh sĩ đến đưa nước cùng thức ăn. Sau khi các nữ nô ăn uống ngấu nghiến, không có việc gì làm liền nằm ở đống cỏ khô thật dày trong động nghỉ ngơi, muốn đi vệ sinh thì đi ra chỗ cái hố nhỏ sâu được đào ra ở một góc trong động.
Đồ ăn là một mớ hỗn độn bánh mì khô khan, nước lạnh đến đông cứng cả răng, nhưng dù la bánh hay nước, đều vô cùng đầy đủ, có thể đủ cho mỗi nữ nô đều ăn no. Ở nơi này không thể biết được ngày đêm thay đổi khi nào, chỉ có ánh lửa lập lòe, tầm nhìn mờ mịt cùng hơi ấm con người.
Sau khi lượt bánh mì thứ nhất vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ hai vào bụng, trong động hoàn toàn im lặng; sau khi lượt bánh mì thứ bavào bụng, trong động vẫn hoàn toàn im lặng.
Các nữ nô nằm trên đống cỏ khô thật dày, dựa sát vào nhau để sưởi ấm, ở trong động chỉ ngủ rồi lại ngủ, chậm rãi bù đắp lại mấy ngày mệt mỏi đói khát vừa qua, sợ hãi căng thẳng dần dần trở thành hư không.
Sâu bên trong con đường hầm đen kịt vang lên tiếng bước chân, từ từ tiến lại gần, mấy binh sĩ thân hình cường tráng gánh xô gỗ đi tới.
"Ăn cơm." Một binh sĩ dẫn đầu lấy một chuỗi chìa khóa rồi mở từng cửa động một, một thùng bánh mì cùng một thùng nước được các binh sĩ chia ra nâng vào trong động, thùng gỗ rỗng không được mang ra khỏi động, rồi cửa lao lại được khóa lại thật chặt. Binh sĩ tới khóa cửa, gánh những thùng gỗ trống không tiến vào đầu khác của đường hầm, thân ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.
Vì đồ ăn khá sung túc, các nữ nô đều không có tranh đoạt nhau, sau khi lấy bánh mì ra khỏi thùng gỗ thì lùi đến một bên lẳng lặng ăn. Khi nghẹn, hay bị nghẹn, lại tiến đến thùng đựng nước bên cạnh uống một ngụm, trong động nơi nơi đều là âm thanh cắn nuốt cùng tiếng uống nước.
La Chu cũng cầm một cái bánh mì lui đến gần cửa lao đứng ăn. Nàng từng ghét bỏ miếng sườn dê tanh nồng được Liệt Thích Già Thát Tu cho vừa cứng vừa khó ăn mà nửa cuộc đời cũng ăn không quen, lại không biết rằng những thứ khó ăn hơn nữa còn chờ ở phía sau. Chết tiệt, không phải chỉ là một khối bánh mì thanh hoa thôi sao, thế nhưng còn trộn một nửa cám lúa mạch cho lợn ăn vào, khô cứng không thể nào nuốt được. Binh sĩ của cầm thú Vương rốt cuộc có hiểu thế nào là chế biến thực phẩm nhái kém chất lượng hay không, nếu ở hiện đại, đã sớm bị phạt đến cái quần cũng không có mà mặc.
Cổ họng ra sức hoạt động, cuối cùng đem một miếng bánh mì đã nhai đến nát nhừ nuốt xuống, cổ họng run lên như có lửa cháy bên trong. Nàng chạy thật nhanh đến bên thùng nước uống một ngụm nước lạnh thật lớn, lại tiếp tục ăn. Khó ăn cũng phải ăn, không ăn sẽ không có thể lực, không có thể lực sẽ không thể chạy trốn.
Dựa vào số lần binh sĩ tới đưa đồ ăn mà suy đoán, phỏng chừng đã hai ngày trôi qua. Tuy rằng cầm thú Vương cùng binh sĩ cầm thú đem các nàng nốt trong hang đá xong thì không có hành động gây tổn thương gì, nhưng cái loại yên bình vô hại này mới càng làm cho người ta run sợ.
Nàng chưa có một khắc nào quên lời Liệt Thích Già Thát Tu nói với mình: các nàng là nữ nô mà Vương chuyên dùng để lai giống với nam nô. Ngoảnh mặt để cho nô lệ ti tiện hết ăn lại uống, hết uống lại ngủ, hơn phân nửa là để cho các nữ nô khôi phục tinh thần cùng thể lực sau khi chịu đủ kinh hãi cùng tra tấn. Sớm hay muộn, các nàng cũng sẽ bị mang đi lai giống cùng các nam nô, giống như súc vật không ngừng mang thai đẻ con.
Liệt Thích Già Thát Tu có nói cố gắng để được Vương chọn có thể tránh được việc bị mang đi lai giống, không biết là thật hay giả. Theo như tình huống trước mắt, các nữ nô này tám chín phần là không chiếm được sự chú ý của cầm thú Vương. So với việc đặt hi vọng vào việc mờ mịt khó đoán, không bằng nhân lúc thể lực đang dư thừa, nên nghĩ biện pháp thoát khỏi hang đá này, đây mới là biện pháp đúng đắn nhất.
Trong khoảng thời gian bị giam giữ trong này, nàng cũng không phải chỉ có ăn ngủ, ngủ ăn, mà là không ngừng tỉ mì dò xét. Không biết là có phải vì những người bị giam trong này đều là nữ nô nên canh giữ cũng không quá nghiêm ngặt. Nơi này cũng không có binh sĩ giám sát chặt chẽ, nhưng liệu có binh sĩ âm thầm giám thị mà nàng không hề hay biết.
Nàng nhớ rõ khi ở hiện tại đứng ở đỉnh dãy núi Vương cung Cổ Cách mà quan sát xung quanh, phía tâ là dốc núi cao hai trăm mét, dưới dốc núi là một con rạch rộng rất sâu. Mà bốn phía lại chảy vào nội thành Cổ Cách, những con kênh rối rắm này thông lẫn nhau, giăng khắp nơi, đường chảy vô cùng phức tạp. Các nhà khảo cổ khai quật ra cùng lắm mới chỉ là một phần chảy qua núi tuyết, rất nhiều thứ đều đã sụp đổ, tất cả lịch sử người xưa đã bị chôn dưới đất đá.
Từ lúc mới bước vào nơi giam giữ, nàng liền phát hiện vị trí hang đá ngầm nơi mình bị nhất nằm ở dãy núi phía tây, xung quanh vách tường hang động đều là ngã rẽ. Nếu. . . . . . Nếu cứ hướng phía tây chạy trốn, liệu có thể may mắn rời khỏi ngọn núi, trốn vào trong con kênh? Đương nhiên, lần chạy trốn này phải mạo hiểm rất lớn, nếu vô ý nhảy xuống mà chết hoặc là bị các binh sĩ gác ở đâu đó bắt được, kết cục tiếp theo nàng gần như không dám tưởng tượng.
Rốt cuộc có nên trốn hay không? Trốn, mạo hiểm lớn; không trốn, lại bỏ qua thời cơ bị trông coi lỏng lẻo nhất. Nhất thời, tâm trí La Chu trở nên rối bời, hết sức do dự.
"Này ──"
Trong tiếng nhai nuốt rất nhỏ, bỗng vang lên một tiếng gọi lanh lảnh của một nữ nhân, tất cả các nữ nhân không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn theo phía tiếng nói phát ra.
Ân? Có người ra mặt? Đuôi long mày La Chu nhếch lên, phản xạ di chuyển thân thể, lui đến đứng trong bóng tối, nhìn qua khe hở mái tóc lặng yên đánh giá.
Phía bên phải hang đá, một nữ nhân chen tới giữa nhà lao. Cây đuốc trong động nằm phía bên trái nàng cháy sáng, giống như một bóng ma mà nhảy múa ở bên vai trái của nàng, làm cho khuôn mặt của nàng sáng bừng lên.
Da thịt nàng so với nữ tử cao nguyên trắng hơn một chút, gương mặt sạch sẽ nhuộm một màu hồng khỏe mạnh mê người. Lông mi dài, mắt vừa to vừa ánh lên một tia kiên định, mũi cao thẳng thanh tú, môi dày khiêu gợi, trong sự trẻ trung thanh xuân toát ra một cỗ khí khái anh hùng tràn trề, là một cô gái cao nguyên mỹ lệ lại kỳ lạ làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.
"Chào mọi người, ta tên A Lan Ni Mã, là con gái của thôn trưởng thôn Ca Lạp Trại."
Phụt ──
Bánh mì trong miệng La Chu văng ra, may là nàng ngồi ở trong góc, mới không bắn tung tóe lên người khác.
Ni Mã, tiếng Tât Tạng là chỉ mặt trời, lấy tên này cũng là gửi gắm ước nguyện cùng hi vọng vô cùng tốt đẹp. Chỉ có điều, ở xã hội hiện đại nghĩa của hai chữ này hoàn toàn bất đồng với tiếng Tây Tạng, trong lòng nàng thường xuyên sử dụng từ "ni mã" này mỗi khi chửi thề. (Ni mã = mẹ nó, mình hay dịch là chết tiệt - cái nàng này tên A Lan mẹ nó nè).
Ở xã hội hiện đại không gặp người nào có cái tên Ni Mã này, ở trong hang đá tại cao nguyên cổ đại lại đụng một người, của hiếm, thật sự là của hiếm nha. Khóe miệng lén lút nhếch lên, cắn một miếng bánh mì, dỏng lỗ tai tiếp tục lắng nghe.
Bình luận facebook