Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 170
Editor: Cuh2 - Cung Quảng Hằng
Bên trong cái hòm tất cả đều là quần áo, từ quần áo của tăng nhân, áo váy (của nhà tăng), áo khoác đến áo cà sa, giày của nhà tăng, thậm chí ngay cả đai lưng đều đầy đủ mọi thứ.
La Chu nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh, không có! Thế mà trong phòng thật sự không có ai! Nàng mau chân lẹ tay không tiếng động chạy tới cửa, lòng bất an vén lên rèm cửa, đem cửa gỗ khẽ mở một khoảng nhỏ.
Theo khe hở nhìn ra bên ngoài có vẻ như là một cái hành lang, ánh sáng tuy rằng hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ có bóng người hay không.
Trái tim đập thình thịch không thể ức chế nổi cuống cuồng nhảy dựng lên, mong ước thầm kín bấy lâu nay của La Chu là chạy trốn khỏi đây, nó vẫn chôn dấu trong lòng sâu thật sâu bỗng nhiên giờ lại mạnh mẽ trào dâng tuôn ra như vỡ đê.
Trốn đi! Nàng nói với chính mình.
Nàng nhớ tới lần trốn thoát thất bại lúc đi xem hội ở Phật tháp đã khiến Cầm thú Vương cường bạo nàng, rồi đem nàng dâng cho Pháp Vương ma quỷ.
Nếu lần chạy trốn này cũng thất bại thì tên Pháp vương ma quỷ đó sẽ trừng phạt nàng thế nào đây? Hắn từng nói Cầm thú Vương cũng không hoàn toàn buông tha cho nàng vậy nếu Cầm thú Vương biết nàng chạy trốn lần thứ hai thì hắn sẽ phạt nàng đến thế nào đây? Thân thể run lên, sự kinh hoàng vẫn luôn hiện hữu trong lòng, qua một lúc cũng dần chậm lại rồi ngưng trệ. Sự sợ hãi đó như có thể đoán trước hậu quả thảm thiết.
Nhưng là nếu không bắt lấy cơ hội chạy trốn này, chẳng lẽ nàng phải thật sự chấp nhận làm liên nữ song tu bị quái vật vũ nhục, bị Pháp Vương ma quỷ cưỡng gian, trở thành đồ vật giúp hắn tu hành? Trở thành đồ chơi cho Cầm thú Vương chà đạp? Cho dù nàng có chấp nhận số mệnh đó thì đợi tới lúc hai kẻ bọn họ chơi đùa nàng đến phát chán, kết cục cuối cùng hơn phân nửa cũng là chết không toàn thây.
Trong lúc nhất thời, nội tâm La Chu tiến hành giao chiến kịch liệt.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng bước chân như đã quyết định cuối cùng, nàng chạy vội tới trước tủ quần áo, động tác nhanh nhẹn đi giày, mặc váy, choàng áo cà sa, đem tất cả bím tóc đen nhánh cuốn quanh đỉnh đầu rồi đội mũ tăng lên.
Thân hình Bạch Mã Đan Tăng cũng cao to vô cùng, bộ quần áo tăng này đối với La Chu mà nói hoàn toàn quá khổ.
Nàng đành phải đem váy vắt bên hông gài lại.
Áo cà sa rộng thùng thình bị cuốn lại sat người, không hề có kết cấu gì khoác lên người, cuối cùng ở bên ngoài phủ thêm áo khoác giáng hồng dày.
Áo khoác này mặc trên người nàng, vạt áo trước nằm trên thảm hơn một thước.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải tìm một cái đai lưng, đem áo khoác chặn ngang eo lưng nửa túm nửa thả.
Chờ mặc đồ xong xuôi hoàn toàn nàng cũng muốn mệt đến thở hổn hển.
Cảm giác trên người không có năm mươi sáu mươi cân thì cũng có ba mươi bốn mươi cân đi.
Nói vớ vẩn! Ở vùng đất cao mùa đông lạnh lẽo này tăng nhân cũng mặc đồ nặng để luyện khinh công sao? Nàng oán niệm vô cùng, kéo thân thể nặng nề rón ra rón rén đẩy ra rèm cửa, bước từng bước nặng nhọc tới cửa.
Lặng lẽ mở ra cánh cửa, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ trong không gian yên tĩnh như có vẻ hết sức chói tai, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, đập đến ngày càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng đều tự giác dừng lại.
Lẳng lặng đợi một lúc, nàng thật cẩn thận liếc ngó ngang dọc thử xem xung quanh: Không có ai! Kiềm chế tâm tình vui sướng mừng thầm, thân thể đi dọc theo cửa chuồn ra ngoài, nàng theo sát hành lang và chọn chỗ tối nhất để đi.
Bên ngoài hành lang dài là một cái sân tứ phương hơn hai mươi mét vuông, xuyên qua ô cửa mờ ảo có thể thấy được bên trong thờ phụng tượng phật bằng vàng.
Hành lang bên trong cũng đặt rất nhiều kinh văn bằng đồng nguyên chất, trong bóng tối tản ra hào quang xa xôi mang phong cách cổ xưa.
Nàng không có tâm tình đi quan sát mấy thứ đó mà chỉ lo cẩn thận đi hết hành lang dài, mất một lúc mới phát hiện vị trí mình đang ở là lầu hai.
Chờ tới lúc mắt đã thích ứng với ánh sáng mờ mờ trong chỗ tối, nàng hít sâu hai cái để ổn định sự khẩn trương, lúc này mới rờ mó tay vịn bóng loáng bằng gỗ, dọc theo cầu thang gỗ hẹp đi xuống dưới Cọt kẹt —— Cọt kẹt —— Mỗi một bước đều phát ra âm thanh rất nhỏ vô cùng không hài hòa, quả thực làm cho nàng nghe muốn hết hồn a.
Thật vất vả đi hết cầu thang gỗ, tầm nhìn trở nên rộng rãi trống trải, lầu một là cái điện thờ, người được cung phụng không phải Phật Thích Ca Mâu Ni mà là ổng tổ của giáo phái, thân tượng được làm bằng vàng đầu đội bảo quan, hai mắt sáng, tay cầm chuỗi ngọc, khuôn mặt nghiêm trang, trầm tĩnh từ bi, người ngồi trên cao khoanh chân xếp bằng trên ngai liên hoa vàng.
Bàn thờ mạ vàng bên ngoài được điêu khắc tám tướng may mắn cùng thú đồ án yểm quỷ may mắn, trên bàn đốt ba hàng ngọn đèn, bên trên cũng đặt vô số đồ vật có cái không biết gọi là gì.
Hai bên sườn là một loạt tượng chim điêu cùng rồng cao hai thước được mạ vàng, ba ngàn bức tượng chỉnh tề tầng tầng lớp lớp sắp hàng, dưới ngọn đèn lay động ẩn ẩn khiến cho người ta có một loại cảm giác bị uy hiếp, trở nên lép vế.
Trong điện cũng không có một bóng người, trống vắng khác thường đến quỷ dị.
Ở hiện đại, La Chu cũng từng tới rất nhiều chùa chiền, tháp tự, miếu ở cao nguyên.
Phần lớn đều thấy toàn là đầu người di chuyển, náo nhiệt giống như chợ vậy.
Cho dù ngẫu nhiên gặp được một ngôi đền nào đó tách biệt một chút và có ít người tới nhưng cũng chưa từng có gặp qua nơi ngay cả một bóng người đều không có như này. Vốn nên là một ngôi đền trang nghiêm túc mục nhưng bởi vì không có một ai liền trở nên âm trầm biến hoá kỳ lạ, giống như là sâm la điện ở Âm phủ vậy.
Trong đầu không tự chủ được lại hiện ra từng khuôn mặt anh tuấn trên cái đầu màu xám biến đổi kỳ lạ, thứ này hoàn toàn quá siêu việt đối với phạm vi hiểu biết của con người là nàng.
Về việc trên đỉnh cao nguyên nơi đây che giấu rất nhiều thứ thần bý mà không muốn người khác biết thì nàng từ trước đều ôm tâm tình không tin là có, mà cũng không tin là không có, càng không sinh ra lòng hiếu kỳ dư thừa nào để đi tìm tòi nghiên cứu cả.
Bởi vì lòng hiếu kỳ không chỉ giết chết mèo, có khi còn có thể giết chết người a.
Pháp Vương ma quỷ mới liếc mắt một cái liền nhìn thấu lai lịch của nàng, hắn có thể khống chế linh hồn quái vật, có thể tạo ra thế giới hồn mắt, có y thuật trác tuyệt như thần y.
Đủ loại cao siêu đến khoa học cũng chưa thể chứng minh được, đó là dấu hiệu thuyết minh hắn là kẻ trời sinh có năng lực có sức mạnh hơn người thường, ngoài ra hắn còn tu luyện niệm chú thuật thần bí hắc ám.
Đến nàng còn xuyên không thì còn có cái gì là vớ vẩn, là không có khả năng đây? Nói không chừng cái đên âm u này liền có quỷ quái không sợ thần phật đang ẩn núp ở đâu đó, có lẽ chúng nó đang dùng con mắt lạnh lẽo quan sát nàng chật vật cùng sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ tới xé xác thân thể cùng linh hồn nàng thành những mảnh nhỏ.
Da đầu từng trận từng trận run lên, cả người đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng đột nhiên nhận ra hoàng cung của Cầm thú Vương so với chùa miếu của Pháp Vương ma quỷ thì an toàn hơn nhiều, nơi đó tuy nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông khủng bố nhưng là bên trong không thấy mấy thứ biến hoá kỳ lạ.
Nơi đó máu tươi vẫn là sự sống ấm áp còn nơi này chỉ có sự tĩnh mịch lạnh lẽo kỳ lạ.
Nàng nghĩ vẫn nên quay trở lại trong phòng của Pháp Vương, mông trở về với chăn ấm đệm êm coi như không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy càng là không nghĩ tới.
Nhưng mà ý niệm phải trốn thoát khỏi đây quá mãnh liệt, cùng với đó là sự sợ hãi đối với tương lai của bản thân nên nàng bắt buộc chính mình tiếp tục hướng tới cửa điện bước đi.
Cái đền to như vậy rộng như vậy, lại còn hai tầng hẳn hoi, vì cái gì không có nổi một bóng người? Chẳng lẽ chỉ là cạm bẫy để lừa người? Nhưng là để đối phó với một tế phẩm yếu đuối như nàng cũng cần bầy bố cạm bẫy sao? Cứ trực tiếp phái hai tăng nhân gác cửa phòng là xong.
Nếu không thì tùy tiện cắt cử một hai tăng nhân thỉnh thoảng đi dạo trên hành lang không được sao? Tăng nhân trong đền cả ngày hết niệm kinh văn thì cũng cúng bái thần phật, đông người như vậy nàng cũng xác định chắc chắn là trốn không thoát.
Nhưng chắc không nhàm chán đến nỗi thả cho nàng chạy trốn xong lại bắt nàng về chứ? Khẳng định là có sự tình gì đột nhiên xảy ra nên Pháp Vương ma quỷ vừa vặn không kịp bấm đốt ngón tay tính toán thời gian nàng tỉnh lại đi, cho nên mới xuất hiện cơ hội ngàn năm có một như này.
Bên trong cái hòm tất cả đều là quần áo, từ quần áo của tăng nhân, áo váy (của nhà tăng), áo khoác đến áo cà sa, giày của nhà tăng, thậm chí ngay cả đai lưng đều đầy đủ mọi thứ.
La Chu nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh, không có! Thế mà trong phòng thật sự không có ai! Nàng mau chân lẹ tay không tiếng động chạy tới cửa, lòng bất an vén lên rèm cửa, đem cửa gỗ khẽ mở một khoảng nhỏ.
Theo khe hở nhìn ra bên ngoài có vẻ như là một cái hành lang, ánh sáng tuy rằng hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ có bóng người hay không.
Trái tim đập thình thịch không thể ức chế nổi cuống cuồng nhảy dựng lên, mong ước thầm kín bấy lâu nay của La Chu là chạy trốn khỏi đây, nó vẫn chôn dấu trong lòng sâu thật sâu bỗng nhiên giờ lại mạnh mẽ trào dâng tuôn ra như vỡ đê.
Trốn đi! Nàng nói với chính mình.
Nàng nhớ tới lần trốn thoát thất bại lúc đi xem hội ở Phật tháp đã khiến Cầm thú Vương cường bạo nàng, rồi đem nàng dâng cho Pháp Vương ma quỷ.
Nếu lần chạy trốn này cũng thất bại thì tên Pháp vương ma quỷ đó sẽ trừng phạt nàng thế nào đây? Hắn từng nói Cầm thú Vương cũng không hoàn toàn buông tha cho nàng vậy nếu Cầm thú Vương biết nàng chạy trốn lần thứ hai thì hắn sẽ phạt nàng đến thế nào đây? Thân thể run lên, sự kinh hoàng vẫn luôn hiện hữu trong lòng, qua một lúc cũng dần chậm lại rồi ngưng trệ. Sự sợ hãi đó như có thể đoán trước hậu quả thảm thiết.
Nhưng là nếu không bắt lấy cơ hội chạy trốn này, chẳng lẽ nàng phải thật sự chấp nhận làm liên nữ song tu bị quái vật vũ nhục, bị Pháp Vương ma quỷ cưỡng gian, trở thành đồ vật giúp hắn tu hành? Trở thành đồ chơi cho Cầm thú Vương chà đạp? Cho dù nàng có chấp nhận số mệnh đó thì đợi tới lúc hai kẻ bọn họ chơi đùa nàng đến phát chán, kết cục cuối cùng hơn phân nửa cũng là chết không toàn thây.
Trong lúc nhất thời, nội tâm La Chu tiến hành giao chiến kịch liệt.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng bước chân như đã quyết định cuối cùng, nàng chạy vội tới trước tủ quần áo, động tác nhanh nhẹn đi giày, mặc váy, choàng áo cà sa, đem tất cả bím tóc đen nhánh cuốn quanh đỉnh đầu rồi đội mũ tăng lên.
Thân hình Bạch Mã Đan Tăng cũng cao to vô cùng, bộ quần áo tăng này đối với La Chu mà nói hoàn toàn quá khổ.
Nàng đành phải đem váy vắt bên hông gài lại.
Áo cà sa rộng thùng thình bị cuốn lại sat người, không hề có kết cấu gì khoác lên người, cuối cùng ở bên ngoài phủ thêm áo khoác giáng hồng dày.
Áo khoác này mặc trên người nàng, vạt áo trước nằm trên thảm hơn một thước.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải tìm một cái đai lưng, đem áo khoác chặn ngang eo lưng nửa túm nửa thả.
Chờ mặc đồ xong xuôi hoàn toàn nàng cũng muốn mệt đến thở hổn hển.
Cảm giác trên người không có năm mươi sáu mươi cân thì cũng có ba mươi bốn mươi cân đi.
Nói vớ vẩn! Ở vùng đất cao mùa đông lạnh lẽo này tăng nhân cũng mặc đồ nặng để luyện khinh công sao? Nàng oán niệm vô cùng, kéo thân thể nặng nề rón ra rón rén đẩy ra rèm cửa, bước từng bước nặng nhọc tới cửa.
Lặng lẽ mở ra cánh cửa, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ trong không gian yên tĩnh như có vẻ hết sức chói tai, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, đập đến ngày càng nhanh, ngay cả hô hấp cũng đều tự giác dừng lại.
Lẳng lặng đợi một lúc, nàng thật cẩn thận liếc ngó ngang dọc thử xem xung quanh: Không có ai! Kiềm chế tâm tình vui sướng mừng thầm, thân thể đi dọc theo cửa chuồn ra ngoài, nàng theo sát hành lang và chọn chỗ tối nhất để đi.
Bên ngoài hành lang dài là một cái sân tứ phương hơn hai mươi mét vuông, xuyên qua ô cửa mờ ảo có thể thấy được bên trong thờ phụng tượng phật bằng vàng.
Hành lang bên trong cũng đặt rất nhiều kinh văn bằng đồng nguyên chất, trong bóng tối tản ra hào quang xa xôi mang phong cách cổ xưa.
Nàng không có tâm tình đi quan sát mấy thứ đó mà chỉ lo cẩn thận đi hết hành lang dài, mất một lúc mới phát hiện vị trí mình đang ở là lầu hai.
Chờ tới lúc mắt đã thích ứng với ánh sáng mờ mờ trong chỗ tối, nàng hít sâu hai cái để ổn định sự khẩn trương, lúc này mới rờ mó tay vịn bóng loáng bằng gỗ, dọc theo cầu thang gỗ hẹp đi xuống dưới Cọt kẹt —— Cọt kẹt —— Mỗi một bước đều phát ra âm thanh rất nhỏ vô cùng không hài hòa, quả thực làm cho nàng nghe muốn hết hồn a.
Thật vất vả đi hết cầu thang gỗ, tầm nhìn trở nên rộng rãi trống trải, lầu một là cái điện thờ, người được cung phụng không phải Phật Thích Ca Mâu Ni mà là ổng tổ của giáo phái, thân tượng được làm bằng vàng đầu đội bảo quan, hai mắt sáng, tay cầm chuỗi ngọc, khuôn mặt nghiêm trang, trầm tĩnh từ bi, người ngồi trên cao khoanh chân xếp bằng trên ngai liên hoa vàng.
Bàn thờ mạ vàng bên ngoài được điêu khắc tám tướng may mắn cùng thú đồ án yểm quỷ may mắn, trên bàn đốt ba hàng ngọn đèn, bên trên cũng đặt vô số đồ vật có cái không biết gọi là gì.
Hai bên sườn là một loạt tượng chim điêu cùng rồng cao hai thước được mạ vàng, ba ngàn bức tượng chỉnh tề tầng tầng lớp lớp sắp hàng, dưới ngọn đèn lay động ẩn ẩn khiến cho người ta có một loại cảm giác bị uy hiếp, trở nên lép vế.
Trong điện cũng không có một bóng người, trống vắng khác thường đến quỷ dị.
Ở hiện đại, La Chu cũng từng tới rất nhiều chùa chiền, tháp tự, miếu ở cao nguyên.
Phần lớn đều thấy toàn là đầu người di chuyển, náo nhiệt giống như chợ vậy.
Cho dù ngẫu nhiên gặp được một ngôi đền nào đó tách biệt một chút và có ít người tới nhưng cũng chưa từng có gặp qua nơi ngay cả một bóng người đều không có như này. Vốn nên là một ngôi đền trang nghiêm túc mục nhưng bởi vì không có một ai liền trở nên âm trầm biến hoá kỳ lạ, giống như là sâm la điện ở Âm phủ vậy.
Trong đầu không tự chủ được lại hiện ra từng khuôn mặt anh tuấn trên cái đầu màu xám biến đổi kỳ lạ, thứ này hoàn toàn quá siêu việt đối với phạm vi hiểu biết của con người là nàng.
Về việc trên đỉnh cao nguyên nơi đây che giấu rất nhiều thứ thần bý mà không muốn người khác biết thì nàng từ trước đều ôm tâm tình không tin là có, mà cũng không tin là không có, càng không sinh ra lòng hiếu kỳ dư thừa nào để đi tìm tòi nghiên cứu cả.
Bởi vì lòng hiếu kỳ không chỉ giết chết mèo, có khi còn có thể giết chết người a.
Pháp Vương ma quỷ mới liếc mắt một cái liền nhìn thấu lai lịch của nàng, hắn có thể khống chế linh hồn quái vật, có thể tạo ra thế giới hồn mắt, có y thuật trác tuyệt như thần y.
Đủ loại cao siêu đến khoa học cũng chưa thể chứng minh được, đó là dấu hiệu thuyết minh hắn là kẻ trời sinh có năng lực có sức mạnh hơn người thường, ngoài ra hắn còn tu luyện niệm chú thuật thần bí hắc ám.
Đến nàng còn xuyên không thì còn có cái gì là vớ vẩn, là không có khả năng đây? Nói không chừng cái đên âm u này liền có quỷ quái không sợ thần phật đang ẩn núp ở đâu đó, có lẽ chúng nó đang dùng con mắt lạnh lẽo quan sát nàng chật vật cùng sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ tới xé xác thân thể cùng linh hồn nàng thành những mảnh nhỏ.
Da đầu từng trận từng trận run lên, cả người đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng đột nhiên nhận ra hoàng cung của Cầm thú Vương so với chùa miếu của Pháp Vương ma quỷ thì an toàn hơn nhiều, nơi đó tuy nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông khủng bố nhưng là bên trong không thấy mấy thứ biến hoá kỳ lạ.
Nơi đó máu tươi vẫn là sự sống ấm áp còn nơi này chỉ có sự tĩnh mịch lạnh lẽo kỳ lạ.
Nàng nghĩ vẫn nên quay trở lại trong phòng của Pháp Vương, mông trở về với chăn ấm đệm êm coi như không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy càng là không nghĩ tới.
Nhưng mà ý niệm phải trốn thoát khỏi đây quá mãnh liệt, cùng với đó là sự sợ hãi đối với tương lai của bản thân nên nàng bắt buộc chính mình tiếp tục hướng tới cửa điện bước đi.
Cái đền to như vậy rộng như vậy, lại còn hai tầng hẳn hoi, vì cái gì không có nổi một bóng người? Chẳng lẽ chỉ là cạm bẫy để lừa người? Nhưng là để đối phó với một tế phẩm yếu đuối như nàng cũng cần bầy bố cạm bẫy sao? Cứ trực tiếp phái hai tăng nhân gác cửa phòng là xong.
Nếu không thì tùy tiện cắt cử một hai tăng nhân thỉnh thoảng đi dạo trên hành lang không được sao? Tăng nhân trong đền cả ngày hết niệm kinh văn thì cũng cúng bái thần phật, đông người như vậy nàng cũng xác định chắc chắn là trốn không thoát.
Nhưng chắc không nhàm chán đến nỗi thả cho nàng chạy trốn xong lại bắt nàng về chứ? Khẳng định là có sự tình gì đột nhiên xảy ra nên Pháp Vương ma quỷ vừa vặn không kịp bấm đốt ngón tay tính toán thời gian nàng tỉnh lại đi, cho nên mới xuất hiện cơ hội ngàn năm có một như này.
Bình luận facebook