Diên Vĩ đáp một tiếng, gác chân lên người anh, lại phát hiện hình như mình động vào cái gì không nên động.
Cưng cứng, cồm cộm...
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn sầm xuống. Anh nhìn Tần Diên Vĩ đăm đăm, cổ họng siết lại, hơi thở nặng hơn. Tần Diên Vĩ cũng ngước đôi mắt to ngây thơ lên nhìn anh hoài nghi, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Cô bé hỏi với vẻ khó hiểu:
- Tối đi ngủ chú không cất đồ trong túi à? Không cấn người hả?
Nói đoạn, chưa đợi Cố Cẩn Ngôn phản ứng lại, Tần Diên Vĩ đã thò tay vào túi quần anh mày mò, và rồi bắt được thứ cứng rắn kia. Thế nhưng nó không ở trong túi, Diên Vĩ cầm nó cách một lớp vải quần.
Diên Vĩ chớp nhìn Cố Cẩn Ngôn với vẻ hoài nghi, lại cảm thấy hơi thở của anh phả lên má mình nóng rực nặng nề, trên trán cũng túa mồ hôi hột. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay không an phận của cô bé.
- Buông ra.
Anh hạ giọng cảnh cáo, giọng nói khàn đặc, hầu kết căng cứng.
Khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh với cô bé chợt đỏ lên một cách bất thường.
Diên Vĩ nhìn anh đầy khó hiểu, bất giác cảm thấy thứ đang bị mình nắm trong tay... biến lớn, lớn đến mức cô bé sắp sửa không cầm nổi!
Diên Vĩ biết nó là cái gì rồi!
- Tần Diên Vĩ!
Cố Cẩn Ngôn quát khẽ, bàn tay nắm lấy tay cô bé cũng siết chặt hơn, nóng bỏng kinh người.
Diên Vĩ ngỡ ra, vội vàng buông tay, hai má đỏ bừng lên. Bàn tay trong túi anh cũng nóng như bị lửa đốt và mướt mồ hôi.
Cô bé buông lỏng tay, Cố Cẩn Ngôn cảm thấy như được giải thoát. Đôi mắt anh trầm xuống, hơi thở dần dịu đi, thế nhưng rung động nơi trái tim còn đó, đến chính anh cũng chẳng hiểu nguyên do.
Cố Cẩn Ngôn nghĩ mình vô cùng vô cùng cần phải giảng một khóa về sinh lý nam nữ cho cô nàng này!
Anh thở hắt ra, nói với giọng khàn khàn:
- Đây là nơi nhạy cảm nhất của đàn ông, cho nên không được sờ loạn! Nhất là... con đó!
- ... Con, con không cố ý đâu.
Hai má Diên Vĩ đỏ như nhỏ máu.
Đương nhiên Cố Cẩn Ngôn biết cô bé này không cố ý.
Còn lâu con nhóc này mới to gan đến vậy!
Cố Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt đen láy của cô bé, yết hầu hơi động, chỉ nói:
- Ngủ tiếp đi! Chú đi tắm một cái.
Nói xong, anh xốc chăn lên, bước xuống giường, vào thẳng trong phòng tắm.
Dội nước lạnh xong mới thấy thoải mái hơn.
Sáng ra ngủ dậy thì Diên Vĩ đã hạ hẳn sốt, hăng hái hẳn lên, vì thế cô bé lại lên lớp như bình thường.
Ở trường cả ngày, tâm trạng cô bé không tệ lắm, cho đến khi gặp Tô Giải Ngữ ở ngoài cổng trường lúc tan học.
- Diên Vĩ, chúng ta nói chuyện đi!
Thái độ của Tô Giải Ngữ không ôn hòa như khi nói chuyện với cô trước mặt Cố Cẩn Ngôn, mà là lạnh lùng, thản nhiên, lãnh đạm.
- Tôi thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.
Diên Vĩ cũng chẳng muốn nói chuyện với cô ta.
Nói đoạn, cô vòng qua cô ta rồi đi thẳng về phía trước.
- Tần Diên Vĩ!
Tô Giải Ngữ lạnh nhạt gọi cô lại:
- Chẳng lẽ em không tò mò muốn biết tối qua chị và Cố Cẩn Ngôn đã làm gì sao?
Diên Vĩ nghe xong, bỗng khựng bước chân.
Tô Giải Ngữ đã bóp chặt mệnh mạch của cô rồi!
Cô có tò mò không? Thực ra cô tò mò đến phát điên lên được.
Cô đã âm thầm nhắc nhở mình đến trăm ngàn lần rằng không cần để ý đến những gì Tô Giải Ngữ nói, cũng không cần quan tâm đến chuyện giữa hai người bọn họ, những chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô cả. Thế nhưng dù vậy, ha chân cô vẫn không theo khống chế, vẫn ma xui quỷ khiến đi theo Tô Giải Ngữ vào một quán café gần trường.
Diên Vĩ ngồi xuống đối diện với Tô Giải Ngữ.
- Muốn uống gì?
Tô Giải Ngữ cười hỏi.
Diên Vĩ lắc đầu:
- Không cần!
Tô Giải Ngữ gọi phục vụ tới, tự gọi cho Diên Vĩ một ly đồ uống nóng:
- Nghe nói em mới ốm dậy, uống đồ nóng đi cho ấm người.
Diên Vĩ nhướn mày, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong “ý tốt” của người phụ nữ này còn có thâm ý khác.
- Sao lại nhìn chị như thế?
Tô Giải Ngữ nhếch lông mày, cười một tiếng:
- Chị không muốn em lấy cớ ốm đau mà quấn lấy bạn trai chị nữa đâu! Còn nữa, em là cháu gái của bạn trai chị thì cũng như cháu gái chị rồi, chăm sóc em một tí cũng nên làm thôi mà.
Mỗi tiếng “bạn trai”, mỗi từ “cháu gái” như là những lưỡi dao xoáy sâu vào lòng Diên Vĩ.
Không thể không thừa nhận rằng, cô ghen tị với thân phận “bạn gái của Cố Cẩn Ngôn” của Tô Giải Ngữ.
Cô cắn chặt môi dưới, không nói một lời.
Tô Giải Ngữ thấy phản ứng này của Diên Vĩ thì ngạc nhiên lắm. Trong ấn tượng của cô ta thì con nhỏ này ương ngạnh kiêu ngạo, độc mồm độc miệng lắm cơ, lần này nó không vặc lại làm cho cô ta thấy không quen.
Phục vụ nhanh chóng mang đồ uống của hai người lên.
Diên Vĩ không động đến.
Tô Giải Ngữ không thèm để ý, cô ta thản nhiên quấy café trong tách rồi nói:
- Tần Diên Vĩ, chị biết em thích Cẩn Ngôn, nhưng em không thấy tình cảm đó là biến thái và xấu xa hay sao?
Tô Giải Ngữ nói xong, sắc mặt của Tần Diên Vĩ tái nhợt.
Cô không tài nào hiểu được, rõ ràng là trai chưa vợ gái chưa chồng, lại không có quan hệ huyết thống, vì sao mối tình cảm giữa họ trong mắt người khác lại trở nên biến thái và xấu xa?
Diên Vĩ cười lạnh:
- Dì Tô à, nếu cô gọi tôi ra đây chỉ là để nói mấy câu vô nghĩa này thì ngại quá, thời gian của tôi là vàng bạc. Mặt khác, tình cảm của chúng tôi có phải là biến thái, xấu xa hay không, không phải là điều mà cô có thể định đoạt! Cho dù nó có biến thái, có xấu xa thì tôi thích thế đấy, cô làm gì được tôi nào?
A! Xem đi! Đây mới là dáng vẻ kiêu ngạo mà Tần Diên Vĩ nên có!
Tô Giải Ngữ ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ cao ngạo này của Tần Diên Vĩ, đôi khi cô ta chỉ hận không thể xé nát cái vẻ mặt ấy ra.
Đúng như lời cô nói, Tô Giải Ngữ đâu thể làm gì cô được!
- Phải, chị không làm gì được em, thế nhưng chị cũng nói thật cho em biết là chị và Cẩn Ngôn nghiêm túc đấy, anh ấy đã đề cập chuyện kết hôn với chị rồi!
Hai chữ “kết hôn” giống như sét đánh giáng xuống đầu Tần Diên Vĩ.
Tần Diên Vĩ nhớ rõ mấy năm về trước khi Cố Cẩn Ngôn kết hôn lần đầu thì cô chỉ cảm thấy không vui mà chẳng hiểu tại sao, sau này nghe nói anh ly hôn, cô mới thấy mình có hi vọng mới. Thế mà lúc này đây Tô Giải Ngữ lại nhắc tới hai chữ này, khiến cho Diên Vĩ hơi sợ hãi.
Cô sợ rằng... cô sẽ không còn cả tư cách để thích anh!
Bình luận facebook