Cô bé này đã bắt trúng tử huyệt của Cố Cẩn Ngôn! Con bé biết anh không thể mặc kệ nó được, chỉ cần nó hành hạ bản thân một chút thì anh sẽ lập tức buông giáp đầu hàng, chẳng có cách nào!
Cố Cẩn Ngôn vươn tay nhéo nhẹ lên cằm cô bé, nâng khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên, híp mắt nhìn đăm đăm:
- Tần Diên Vĩ, con nói xem chú phải làm thế nào với con mới được đây?
Giọng nói vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là nuông chiều.
Bởi vì yêu chiều, cho nên nhiều lúc không biết phải làm sao với cô bé cả.
Tần Diên Vĩ lại hiểu lầm anh ghét mình như vậy, cô bé cắn đôi môi mềm, cúi thấp đầu xuống, không dám ngước lên nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé thì tranh thủ nói:
- Nếu còn có lần sau, chú sẽ đưa con về cho ba mẹ con. Chú không quản được con thì về cho ba mẹ con quản!
- Không có lần sau đâu!
Diên Vĩ vội vàng cam đoan với anh, cứ như sợ bị anh đưa về lắm.
Cốc cốc cốc.
Chốc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa từ tốn. Chị Lý nói:
- Thưa ngài, canh gừng của cô chủ nhỏ nấu xong rồi ạ.
- Mang vào đi.
Cố Cẩn Ngôn đỡ Diên Vĩ trong lòng mình xuống giường rồi đứng dậy ra mở cửa, đỡ bát canh gừng trong tay chị Lý.
Chị Lý đứng ngoài cửa hỏi anh với giọng đầy lo lắng:
- Cô chủ nhỏ tỉnh chưa ạ? Tình hình thế nào? Đã chuyển biến tốt hơn chưa?
- Đỡ hơn rồi, vừa mới tỉnh.
Cố Cẩn Ngôn nhận bát canh gừng rồi nói với chị Lý:
- Chị Lý à, muộn lắm rồi, chị đi nghỉ trước đi.
- Vâng, có gì thì ngài gọi tôi nhé, tôi ngủ không sâu đâu.
- Được, ngủ ngon.
- Ngài ngủ ngon.
Chị Lý nói xong thì đi xuống tầng.
Cố Cẩn Ngôn về lại bên giường, đặt canh gừng xuống mặt tủ, bế Diên Vĩ lên cho cô bé ngồi dựa lưng vào giường rồi mới bưng canh cho cô bé:
- Uống canh gừng giải cảm nào.
Nói đoạn, anh vươn tay sờ trán con bé ướm thử nhiệt độ cơ thể nó, sau đó nhíu mày. Cô bé vẫn sốt cao, cả người nóng hầm hập.
Sắc mặt của Diên Vĩ vẫn tái nhợt, chẳng có sắc máu, trông ỉu xìu xìu.
- Tự uống được không?
Cố Cẩn Ngôn hỏi.
-... Có.
Bé con gật đầu, nhưng cuối cùng Cố Cẩn Ngôn cũng không để cho cô bé tự uống, mà đút cho nó từng thìa một.
Theo từng ngụm canh gừng đưa qua cánh môi, cô bé thấy lòng mình ấm lại, cảm giác ám áp ấy chạy từ trong lòng lên đôi má. Khi uống xong bát canh gừng thì hai má cô bé cũng hồng ửng lên, sắc mặt tốt hơn nhiều.
- Sau này đừng nghịch thế nữa, chú mới không ở cạnh con có mấy tiếng mà con đã hành hạ bản thân thành thế này rồi. Con cố ý khiến chú lo lắng đúng không?
Không hiểu sao nghe Cố Cẩn Ngôn nói xong, Tần Diên Vĩ lại đỏ hoe vành mắt. Cố Cẩn Ngôn thấy thế thì hoảng lắm, vội vàng vươn tay lau nước mắt của cô bé đi:
- Đừng khóc, không phải chú mắng con mà.
Ai ngờ cô bé còn khóc dữ hơn.
Cố Cẩn Ngôn sốt ruột quá, đành phải cúi người nói với Tần Diên Vĩ:
- Được rồi, chú cam đoan với con, con ở lại đây ngày nào thì ngày đó chú sẽ không ra ngoài qua đêm, đương nhiên là trừ đi công tác.
Cố Cẩn Ngôn cam đoan làm cho Tần Diên Vĩ ngẩn ra, nước mắt cũng quên rơi.
- Sao thế?
Thấy cô bé sững sờ, Cố Cẩn Ngôn hỏi, đoạn vươn tay lau khô nước mắt trên má cô bé:
- Đừng bảo là nghe chú hứa xong con mất hứng nha?
- Không! Con vui quá đó!
Diên Vĩ trả lời xong bèn vùi đầu vào chăn, trùm kín mít từ đầu đến chân, không thò ra ngoài chút nào.
Cố Cẩn Ngôn không hiểu hành động đột nhiên này của cô bé, bèn nhướn mày hỏi:
- Đuôi Nhỏ, con giận đấy à?
- Không mà.
Diên Vĩ chui trong chăn phủ nhận, sợ anh không tin, lại lặp lại một lần:
- Con không giận thật mà.
- Được rồi. Chú tin con. Con ra đây đã.
Diên Vĩ không nhúc nhích.
Cố Cẩn Ngôn thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của thiếu nữ này, đành kiên nhẫn nói với cô bé:
- Rồi rồi, giờ con nói cho chú biết, nếu con không giận thì chui vào chăn làm gì?
Một lúc lâu sau cô bé không lên tiếng.
Ngay khi Cố Cẩn Ngôn cho rằng cô bé sẽ không đáp lại thì nghe thấy cô bé cất tiếng, giọng nói vẫn rầu rĩ lại mang chút nghẹn ngào:
- Con ghét bản thân con lắm!
Câu trả lời của cô bé khiến cho Cố Cẩn Ngôn bất ngờ.
Ghét bản thân mình? Vì sao chứ?
- Con biết chú đã có người yêu rồi nhưng vẫn muốn chú là của mình con! Con biết rõ mình không nên làm như thế, nhưng con lại sợ cô ấy sẽ cướp mất chú...
Diên Vĩ nói làm cho Cố Cẩn Ngôn sửng sốt, trong đôi mắt đen thẳm cuộn trào vô số tình cảm phức tạp. Anh nghe thấy cô bé nói tiếp:
- Con không muốn biến thành dáng vẻ đáng ghét này đâu, nhỏ mọn, ghen tị, ích kỉ! Con chưa từng quan tâm xem chú nghĩ thế nào...
Diên Vĩ còn đang tự trách mình, thì Cố Cẩn Ngôn đã chống tay xuống bên người cô bé, cúi xuống nhìn nó bằng ánh mắt sáng như đuốc:
- Lớn rồi, biết nhìn lại bản thân rồi.
Diên Vĩ ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn vào ánh mắt thẳm sâu của anh:
- Con tự xét lại mình, con hối lỗi, nhưng mà chú không được nuốt lời vừa hứa với con!
Cố Cẩn Ngôn bị câu nói ngây thơ của cô bé chọc cười thành tiếng:
- Ừ, không nuốt lời, chú cũng không dám nuốt lời mà.
Đôi ngươi thăm thẳm nhìn cô bé đăm đăm:
- Dù có lúc con thích làm lẫy với chú, thế nhưng chưa đến nỗi nhỏ mọn, ghen tị, ích kỉ đâu! Có lẽ... người nên xem lại bản thân mình là chú mới đúng.
Nói xong, Cố Cẩn Ngôn nuông chiều nhéo nhẹ cái cằm bé xinh của cô bé, ánh mắt hơi tối đi:
- Để con biến thành thế này, chú nghĩ chú là người đầu tiên không thể thoát khỏi trách nhiệm rồi.
Cố Cẩn Ngôn nói thật.
Trên đời này, chắc chỉ có một mình Cố Cẩn Ngôn anh có thể biến Tần Diên Vĩ thành dáng vẻ thế này thôi!
Diên Vĩ không biết làm sao, chỉ thấy hốc mắt mình nóng bừng, nước mắt lại dâng lên ầng ậng.
- Đứng lên tắm nước ấm đi, ra mồ hôi là mai khỏe lên nhiều đó.
Cố Cẩn Ngôn nói rồi lại áp tay lên trán cô bé.
- ... Chú bế con đi được không? Con chóng mặt quá...
- ...
Cố Cẩn Ngôn ngây ra.
Nhưng Diên Vĩ đã quàng đôi tay nhỏ nhắn lên vai anh, ôm lấy cổ anh, và vùi gương mặt non nớt vào lồng ngực anh rồi.
Bình luận facebook