Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Không ai thấy đâu
Nụ hôn đầu của Hà Nhiên vừa mất vì vô tình, nhưng chỉ có trời mới biết đó có thật sự là ngoài ý muốn hay không. Nam Cung Lân dùng một tay giữ nhẹ gáy của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mà anh đã nghĩ đến vô số lần.
Mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu trên người anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí của Hà Nhiên, cô mơ màng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm tịt mắt lại và để anh dẫn dắt.
Nam Cung Lân đã xem qua rất nhiều video dạy cách hôn, cho nên dù không thực hành, anh vẫn biết đại khái phải làm thế nào để có một nụ hôn ngọt ngào. Anh hé môi, đầu lưỡi trượt vào trong miệng của Hà Nhiên. Anh quấn lấy lưỡi của cô khi cô bối rối muốn tránh né, càng như vậy, anh càng vui vẻ tiến công.
Trái tim Hà Nhiên đập một cách dữ dội và mất kiểm soát, cô phát ra âm thanh “ưm” rất nhỏ. Giữa lúc mọi người dồn sự chú ý vào chỗ Lâm Tinh cãi nhau với quản lý trong rạp phim và cặp đôi nào đó, Nam Cung Lân tận dụng cơ hội tốt để cướp lấy hương vị ngọt ngào trên môi bạn gái.
Anh vừa hôn vừa vuốt nhẹ cổ cô, mơn trớn một cách thành thục khiến cơ thể cô run lên từng hồi. Cô hé miệng, một tay đẩy ngực anh muốn nói anh mau dừng lại, nhưng người vừa nếm được món ngon sau nhiều năm độc thân là Nam Cung Lân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nam Cung Lân liếm môi cô, ánh mắt dịu dàng như muốn làm cô tan chảy trong đó:
“Không ai thấy đâu.”
“Em… Ưm…”
Cô còn chưa nói hết câu đã một lần nữa bị anh khoá chặt môi.
Nơi này vốn cũng không phải chỗ thật sự để xem phim, bởi có vô số cặp đôi tiến vào để “hành sự”, đừng nói gì đến việc hôn nhau, họ thậm chí còn làm những chuyện đặc biệt hơn. Lâm Tinh ở bên dưới liếc mắt thấy cảnh thiếu gia nhà mình dụ dỗ con gái nhà lành cho nên lúc này càng ra sức hấp dẫn sự chú ý.
Phải đến khi hắn bị bảo vệ “khiêng” ra khỏi rạp chiếu phim, Nam Cung Lân mới buông tha cho đôi môi đang ửng hồng ướŧ áŧ của Hà Nhiên. Hai gò má cô phiếm hồng vô cùng gợi cảm, còn hé miệng thở dốc đầy ngô nghê. Vừa rồi nếu không phải anh hôn chậm, vậy có lẽ cô sẽ không biết cách thở sao cho đúng.
Nam Cung Lân vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía Hà Nhiên, sờ sờ gò má của cô, một tay vén tóc cô ra sau tai và hỏi:
“Sao vậy? Không phải em hôn anh trước hửm?”
Cái chữ “hửm” này của anh cực kỳ có sức sát thương đối với trái tim bé nhỏ của Hà Nhiên, cô mím chặt môi đầy xấu hổ, bên tai không còn nghe thấy được gì ngoài giọng nói của anh. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, khiến cho đầu óc cô lâng lâng.
Hà Nhiên dùng cả hai tay che khuôn mặt nóng bừng của mình. Cô muốn giải thích vừa rồi chỉ là tai nạn nhưng không cách nào mở miệng ra được, bởi vì cô có cảm giác chỉ cần bây giờ cô hé môi thì lập tức bị anh giữ lại hôn.
Cô cảm giác được tim mình đập quá mức nhanh, trên môi và gò má vô cùng nóng, giống như ngồi trước một cái lò sưởi.
Nam Cung Lân khó mà nhịn được trước biểu cảm này của cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lên tóc cô rồi buồn cười nói:
“Có gì mà phải xấu hổ? Em là bạn gái của anh mà.”
Nghe người ta gọi là bạn gái, Hà Nhiên vậy mà không phản đối, ngược lại gật gật đầu thừa nhận.
Nam Cung Lân phát hiện ra lúc cô ngại ngùng thật sự quá mức đáng yêu, tim anh như mềm nhũn. Bộ phim lần này nội dung là gì anh cũng không biết, kỳ thật cả quá trình xem phim vừa rồi anh cũng mãi suy nghĩ vẩn vơ hoặc nhìn cô chăm chú.
Lúc này hai người họ làm gì còn tâm trạng mà xem phim nữa, nửa sau bộ phim thì trong đầu Hà Nhiên chỉ còn cảnh tượng họ hôn nhau.
Trước khi bộ phim kết thúc, Nam Cung Lân đã nắm tay Hà Nhiên kéo cô đứng lên rồi ra ngoài. Lâm Tinh lúc này đứng chờ vội vã bước tới gần, hắn cũng không hiểu sao thiếu gia đi hẹn hò mà hắn phải theo ăn cẩu lương, phải chi đột nhiên ở đâu rơi xuống một cô bạn gái cho hắn cưng chiều nhỉ? Trông nhị thiếu gia hạnh phúc chưa kìa!
Mới nghĩ đến đây, Lâm Tinh đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Lân tiến vào thang máy. Hắn định xông vào cùng thì chợt nhận ra mình không được làm vậy, vì thiếu gia đã huơ tay ra hiệu cho hắn đi thang bộ!
Cửa thang máy vừa khép lại, Nam Cung Lân liền xoay người ép Hà Nhiên vào một góc. May mắn lúc này không có ai khác ngoài họ, anh dùng thân mình cao lớn làm vật che chắn, xoay lưng về phía camera, sau đó mạnh mẽ cúi đầu xuống.
Hôm được một lần liền muốn hôn thêm lần nữa.
Hà Nhiên không kịp phòng bị, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt, lên cổ cô từng chút một, khiến cô co rúm lại trong góc:
“Anh đừng làm vậy, ở đây đông người lắm!”
Nam Cung Lân không để cô nói nhiều, anh nâng gò má cô lên bắt đầu một vòng quấn quít môi lưỡi khác, đánh nhanh rút gọn.
Thang máy đi từ tầng năm xuống tận tầng một mà không dừng lần nào, Nam Cung Lân lợi dụng triệt để thời gian đó để giải phóng lửa nóng trong người. Nhưng anh càng chạm vào cô, anh càng thấy khó chịu.
Mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu trên người anh kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí của Hà Nhiên, cô mơ màng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắm tịt mắt lại và để anh dẫn dắt.
Nam Cung Lân đã xem qua rất nhiều video dạy cách hôn, cho nên dù không thực hành, anh vẫn biết đại khái phải làm thế nào để có một nụ hôn ngọt ngào. Anh hé môi, đầu lưỡi trượt vào trong miệng của Hà Nhiên. Anh quấn lấy lưỡi của cô khi cô bối rối muốn tránh né, càng như vậy, anh càng vui vẻ tiến công.
Trái tim Hà Nhiên đập một cách dữ dội và mất kiểm soát, cô phát ra âm thanh “ưm” rất nhỏ. Giữa lúc mọi người dồn sự chú ý vào chỗ Lâm Tinh cãi nhau với quản lý trong rạp phim và cặp đôi nào đó, Nam Cung Lân tận dụng cơ hội tốt để cướp lấy hương vị ngọt ngào trên môi bạn gái.
Anh vừa hôn vừa vuốt nhẹ cổ cô, mơn trớn một cách thành thục khiến cơ thể cô run lên từng hồi. Cô hé miệng, một tay đẩy ngực anh muốn nói anh mau dừng lại, nhưng người vừa nếm được món ngon sau nhiều năm độc thân là Nam Cung Lân sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nam Cung Lân liếm môi cô, ánh mắt dịu dàng như muốn làm cô tan chảy trong đó:
“Không ai thấy đâu.”
“Em… Ưm…”
Cô còn chưa nói hết câu đã một lần nữa bị anh khoá chặt môi.
Nơi này vốn cũng không phải chỗ thật sự để xem phim, bởi có vô số cặp đôi tiến vào để “hành sự”, đừng nói gì đến việc hôn nhau, họ thậm chí còn làm những chuyện đặc biệt hơn. Lâm Tinh ở bên dưới liếc mắt thấy cảnh thiếu gia nhà mình dụ dỗ con gái nhà lành cho nên lúc này càng ra sức hấp dẫn sự chú ý.
Phải đến khi hắn bị bảo vệ “khiêng” ra khỏi rạp chiếu phim, Nam Cung Lân mới buông tha cho đôi môi đang ửng hồng ướŧ áŧ của Hà Nhiên. Hai gò má cô phiếm hồng vô cùng gợi cảm, còn hé miệng thở dốc đầy ngô nghê. Vừa rồi nếu không phải anh hôn chậm, vậy có lẽ cô sẽ không biết cách thở sao cho đúng.
Nam Cung Lân vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người về phía Hà Nhiên, sờ sờ gò má của cô, một tay vén tóc cô ra sau tai và hỏi:
“Sao vậy? Không phải em hôn anh trước hửm?”
Cái chữ “hửm” này của anh cực kỳ có sức sát thương đối với trái tim bé nhỏ của Hà Nhiên, cô mím chặt môi đầy xấu hổ, bên tai không còn nghe thấy được gì ngoài giọng nói của anh. Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, khiến cho đầu óc cô lâng lâng.
Hà Nhiên dùng cả hai tay che khuôn mặt nóng bừng của mình. Cô muốn giải thích vừa rồi chỉ là tai nạn nhưng không cách nào mở miệng ra được, bởi vì cô có cảm giác chỉ cần bây giờ cô hé môi thì lập tức bị anh giữ lại hôn.
Cô cảm giác được tim mình đập quá mức nhanh, trên môi và gò má vô cùng nóng, giống như ngồi trước một cái lò sưởi.
Nam Cung Lân khó mà nhịn được trước biểu cảm này của cô, anh đưa tay vỗ nhẹ lên tóc cô rồi buồn cười nói:
“Có gì mà phải xấu hổ? Em là bạn gái của anh mà.”
Nghe người ta gọi là bạn gái, Hà Nhiên vậy mà không phản đối, ngược lại gật gật đầu thừa nhận.
Nam Cung Lân phát hiện ra lúc cô ngại ngùng thật sự quá mức đáng yêu, tim anh như mềm nhũn. Bộ phim lần này nội dung là gì anh cũng không biết, kỳ thật cả quá trình xem phim vừa rồi anh cũng mãi suy nghĩ vẩn vơ hoặc nhìn cô chăm chú.
Lúc này hai người họ làm gì còn tâm trạng mà xem phim nữa, nửa sau bộ phim thì trong đầu Hà Nhiên chỉ còn cảnh tượng họ hôn nhau.
Trước khi bộ phim kết thúc, Nam Cung Lân đã nắm tay Hà Nhiên kéo cô đứng lên rồi ra ngoài. Lâm Tinh lúc này đứng chờ vội vã bước tới gần, hắn cũng không hiểu sao thiếu gia đi hẹn hò mà hắn phải theo ăn cẩu lương, phải chi đột nhiên ở đâu rơi xuống một cô bạn gái cho hắn cưng chiều nhỉ? Trông nhị thiếu gia hạnh phúc chưa kìa!
Mới nghĩ đến đây, Lâm Tinh đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Lân tiến vào thang máy. Hắn định xông vào cùng thì chợt nhận ra mình không được làm vậy, vì thiếu gia đã huơ tay ra hiệu cho hắn đi thang bộ!
Cửa thang máy vừa khép lại, Nam Cung Lân liền xoay người ép Hà Nhiên vào một góc. May mắn lúc này không có ai khác ngoài họ, anh dùng thân mình cao lớn làm vật che chắn, xoay lưng về phía camera, sau đó mạnh mẽ cúi đầu xuống.
Hôm được một lần liền muốn hôn thêm lần nữa.
Hà Nhiên không kịp phòng bị, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt, lên cổ cô từng chút một, khiến cô co rúm lại trong góc:
“Anh đừng làm vậy, ở đây đông người lắm!”
Nam Cung Lân không để cô nói nhiều, anh nâng gò má cô lên bắt đầu một vòng quấn quít môi lưỡi khác, đánh nhanh rút gọn.
Thang máy đi từ tầng năm xuống tận tầng một mà không dừng lần nào, Nam Cung Lân lợi dụng triệt để thời gian đó để giải phóng lửa nóng trong người. Nhưng anh càng chạm vào cô, anh càng thấy khó chịu.