Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-279
Chương 282: Chuẩn bị sẵn sàng
Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của 007 càng vô cùng nhiệt tình khi tiếp xúc với đoàn người Phong Tiểu Tiểu, gần như khiến Phong Tiểu Tiểu lầm tưởng, cho rằng có lẽ đối phương có hứng thú mờ ám với bản thân hay Chessia... Đương nhiên suy đoán này là điều không thể nào, mặc dù không có mắt Thông Thiên của Dương Nghiên, nhưng tối thiểu cô cũng nhìn ra được hứng thú trong mắt đối phương tuyệt đối không phải xuất phát từ tình yêu, mà là loại hưng phấn giống như đang vây xem động vật quý hiếm hoặc giống như khi đã phát hiện ra chuyện gì lớn vậy.
“Tôi cảm thấy... tôi giống như bị paparazzi bám theo vậy.” Một đêm nào đó, Phong Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa rốt cuộc thốt ra những lời này với Dương Nghiên.
“...” Dương Nghiên trầm mặc ba phút sau đó mới thương xót hỏi: “Cô đi quay phim X rồi?”
“Fuck!”
Phong Tiểu Tiểu lạnh lùng bình tĩnh lại: “Anh còn nhớ khi anh Lu mất tích, hiện trường phỏng vấn có 007 không?”
Dương Nghiên kinh ngạc: “Cô đừng nói với tôi rằng cô tới biển Chết cũng gặp anh ta đấy.”
“Anh Nhị thật sắc bén.” Phong Tiểu Tiểu tán thưởng, đồng thời cũng khẳng định: “Tôi thật sự gặp được anh phóng viên này. Anh ta bị đài của mình sắp xếp tới đây nghỉ dưỡng, theo phán đoán sơ bộ thì có thể liên quan tới chuyện bị tập kích trong lúc phát sóng trực tiếp lần trước. Mấy ngày nay tôi thấy anh ta dường như có rất có hứng thú đối với chúng ta.”
“Vậy cô phải cẩn thận.” Dương Nghiên cười lạnh: “Nếu anh ta cảm thấy hứng thú với ‘đám’ các cô, vậy thì khả năng vì tình cảm riêng không lớn, mà cũng nên phân tích con người 007 một chút. Anh ta là phóng viên, mà phóng viên thì sẽ vì chuyện gì mà phấn chấn và duy trì sự nhiệt tình đây? Mặc dù tôi không biết anh ta đã biết được gì hay chưa, nhưng ít nhất thì chắc chắn hiện giờ anh ta cũng có chút ham muốn thăm dò với bọn cô. Nếu phải có hành động gì đó, tôi đề nghị tốt nhất cô nên cẩn thận, khiêm tốn một chút.”
Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc đồng ý, sau đó cười: “Thật ra cũng không sợ, muộn nhất là ngày mai anh ta cũng phải về nước rồi, hình như trong giang hồ xảy ra chuyện!”
“Đúng là xảy ra chuyện thật.” Dương Nghiên thở dài một tiếng: “Nói cho cô biết một tin xấu. Tôi đọc được một chút từ chỗ Triển Hiên rằng những người bị tấn công đều là những người có tiếng trong giang hồ, hoặc không thì là những người có sở trường về nội kình. Tiện thể tôi đã nghiên cứu một chút công phu của những người giang hồ khác, phát hiện hình như nội kình sắp đạt đến ngưỡng cửa nội tu...”
“Xin hãy nói tiếng phổ thông!” Phong Tiểu Tiểu bất mãn. Quanh co một vòng như vậy, cô nghe hoàn toàn không hiểu gì cả.
Dương Nghiên lại ca thán một câu: “Được rồi, vậy nói một cách đơn giản hơn chút. Cô có biết cái gì gọi là lấy võ nhập đạo không?”
“Đã từng nghe nói đến, chẳng qua hình như khi người luyện võ độ kiếp thì uy lực của thiên lôi sẽ tăng thêm?”
“... Đã bảo cô ít đọc tiểu thuyết đi rồi mà.” Dương Nghiên buồn bực nói: “Theo cách nói của người giang hồ thì nội lực và luyện khí có cách luyện khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến mức kỳ diệu. Dù người đời trước không có sự tinh diệu của người đời sau, nhưng xét về bản chất thì mục đích của cả hai đều cùng tinh luyện một dạng tinh khí, nhằm đạt tới mục đích là tôi luyện thể chất. Đương nhiên đối với thế hệ trước mà nói thì đây chỉ là để chiêu thức võ thuật càng hòa hợp mạnh mẽ hơn, còn đối với thế hệ sau thì đây chỉ là bước khởi đầu, tạo nền tảng cho giới tu chân tương lai...”
“Cho nên, mặc dù người giang hồ không biết pháp môn tu chân, nhưng không thể phủ nhận rằng nội kình của bọn họ thật ra đã đạt được tới ngưỡng cửa tu chân. Nếu nhân sĩ giang hồ gặp được cơ duyên trong tương lai, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện kẻ may mắn nội tu tinh thông và tiến thêm một bước vào pháp môn luyện khí.” Dương Nghiên dừng một chút, hít sâu một hơi: “Nếu như chỉ là báo thù, ân oán trong giang hồ, vậy thì chuyện này không liên quan gì tới chúng ta cả. Chúng ta chỉ cần làm tròn tình nghĩa bạn bè là đủ rồi. Nhưng nếu có người muốn chặt đứt gốc rễ tu luyện mà dùng hết khả năng để đi săn cao thủ nội kình, như vậy tôi cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên lên kế hoạch sơ bộ và chuẩn bị đối phó với tình huống xấu nhất.”
Phong Tiểu Tiểu: “...” mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cái mà anh gọi là tình huống xấu nhất chẳng lẽ là chỉ anh Bàn nhúng tay vào?”
“Đây chỉ là giả thiết cho trường hợp bết bát nhất thôi.” Bên Dương Nghiên truyền tới tiếng vật nặng rơi trên sô-pha, dường như người này đã bắt đầu lười nhác, sau đó “nấu cháo” điện thoại với Phong Tiểu Tiểu: “Sau khi Bàn Cổ xuất hiện, những chuyện anh ta làm đều là gây rối cho chư thần. Ấn tượng của tôi về anh ta chính là muốn tiêu diệt tất cả những sự tồn tại hơn bình thường. Mặc dù hiện tại, chuyện trong vòng giang hồ không phải do anh ta làm, nhưng đợi sau này anh ta phát hiện ra những chuyện mà hiện tại tôi phát hiện thì cũng chưa chắc sẽ không ra tay... Tôi đoán rằng giả thiết này còn có một lý do có tính khả thi nữa. Còn nhớ bức tranh treo tường của Đường Cần không?”
“Hả?” Phong Tiểu Tiểu nghi hoặc kêu lên một tiếng.
Dương Nghiên cười âm trầm, trong giọng nói có chút châm chọc khó diễn tả bằng lời: “Những người trong hội kia tổ chức gặp mặt thảo luận về việc gần đây gặp phải phục kích, Đường Cần mang bức tranh treo tường kia đi tham gia, kết quả trong phòng bao xảy ra vấn đề, bức tranh treo tường kia không may bị tàn thuốc của kẻ nào đó đốt, sau đó gây ra một trận hỏa hoạn...”
“Đốt?” Phong Tiểu Tiểu quả thật muốn kêu lên một tiếng sợ hãi: “Sao có thể như vậy, đó chính là tranh treo tường đấy, không phải bình thường... Tôi hiểu ý của anh rồi.” Nói được một nửa, Phong Tiểu Tiểu chợt nhận ra điều Dương Nghiên muốn nói cho cô biết chính là, cái gọi là ngoài ý muốn có lẽ cũng không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn: “Vậy những hoa yêu đó thì sao?”
“Đại thương nguyên khí, hiện giờ cũng đã về tiệm gốm rồi, giờ đang được trồng cùng với hoa thủy tiên của Hades đấy.” Dương Nghiên vừa cầm di động nói vừa đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn từ trên tầng cao xuống khoảng sân nhỏ, dưới đó đúng là một đám hoa khoe sắc thật.
“Còn nữa!” Cầm lại di động, sau đó lười nhác chống lưng lên cửa sổ, giọng điệu Dương Nghiên tăng thêm phần đặc biệt nghiêm túc: “Rõ ràng Bàn Cổ nhằm vào chuyện của Lucifer, con dê đực ngày đó bị trói trong phế tích cũng khiến tôi rất lưu tâm... Tốt nhất các cô phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy sự việc có thể còn có phần nguy hiểm mà chúng ta chưa biết rõ.”
“... Biết rồi, mấy ngày tới anh cũng nên để ý chút, những chuyện khác chờ tôi về nước rồi nói.”
Cúp điện thoại, Phong Tiểu Tiểu không rõ tâm trạng mình lúc này như thế nào, càng tiếp cận tới bức màn đằng sau mà Bàn Cổ bày ra thì lại càng khiến cô thấy bực bội.
Đối phương sắp đặt thế cục của ván cờ này quá lớn, bất kể là chém hỏng Tam Trọng Môn khiến các vị thần Olympus ấm ức, hay ném Lucifer vào hồ lửa, thậm chí đi săn nhân sĩ giang hồ để diệt trừ tận gốc kẻ bị tình nghi là người tu luyện... Những chuyện này đều chứng minh rằng Bàn Cổ chán ghét các thần - ma trên thế giới này.
Diệt thần ở đây, chẳng lẽ chính là ý này?
Cho dù phân tích từ phương diện nào thì Phong Tiểu Tiểu cũng nghĩ không ra lý do Bàn Cổ lại hắc hóa(*).
(*) Hắc hóa: nếu giải nghĩa ra thì “hắc” là đen, đại biểu cho sự dơ bẩn, không sạch sẽ. Còn “hóa” là biến đổi, thay đổi. Vậy có thể hiểu nôm na, hắc hóa là sự thay đổi của con người về mặt tinh thần, tâm hồn theo chiều hướng xấu.
Theo lý mà nói thì đây đáng lẽ là một đại thần có phẩm chất cao thượng, sau khi khai thiên lập địa thì lập tức hóa thân thành thế giới, cũng không kết thù với các thần ma khác ngày càng sâu đậm đến mức không chết không thôi, vậy rốt cuộc anh ta có mưu đồ gì?
***
Sau mấy ngày chuẩn bị, nguyên liệu cần thiết để vẽ ma pháp trận đều đã được chuẩn bị tương đối, thứ thiếu sót duy nhất chính là thủy ngân. Dùng tiền tài mở đường lại càng thêm mê hoặc lòng người, sau khi thành công quét sạch cửa hàng hóa chất ở Anman, Chessia buồn rầu phát hiện hình như còn thiếu một phần nguyên liệu cần thiết nhất. Mà đã bắt đầu vẽ ma pháp trận thì cũng không thể cắt bớt hoặc sửa chữa sau được, vì vậy mấy thiên thần sa ngã bắt đầu thương lượng xem có nên đi tới thành phố xa hơn để tìm kiếm hay không.
“Cũng có khác gì nhiều đâu.” Phong Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn vạch số âm màu đỏ dưới cùng kia: “Hay các người tới Anman mua nhiệt kế?”
Hai mắt Chessia liền sáng lấp lánh: “Đúng vậy, trong những trụ thủy tinh kia cũng là thủy ngân.” Sau đó lại buồn bã: “Nhưng mà chỗ đó không phải quá ít sao?”
“Bề ngoài màu đỏ tím thôi mà, thật ra bán sỉ hơn mười thùng là thừa rồi.” Phong Tiểu Tiểu tính toán một chút.
“...” Chessia cắn chặt răng, da mặt run rẩy. Trong khoảng thời gian hợp tác với Phong Tiểu Tiểu gần đây đã khiến cô thật sự mệt mỏi. Ở những phương diện khác, người này có tính nguyên tắc tới mức khiến Chessia mấy lần muốn tóm lấy tóc của cô... hoặc của chính mình mà mạnh mẽ nện lên tường.
Không được giết người vì mạng người quý giá, không được mua đồ không trả tiền vì mọi người đều phải nuôi gia đình, không được dùng quá nhiều ma pháp làm tổn hại thân thể người khác hoặc trí thông minh của họ, vì như thế là vô nhân đạo... Để có thể mua được thủy ngân từ cửa hàng hóa chất, Chessia phụ trách quyến rũ suốt người ta mấy ngày nay, thậm chí còn cảm thấy ma lực của mình sắp khô kiệt luôn rồi, mà tiền trong ví của bọn họ vốn không có nhiều nên cũng đã khô quắt từ lâu. Vậy mà cái kẻ bại hoại này rõ ràng không thông cảm cho chút nào, từ chối không cho vay tiền.
Đương nhiên những thứ này coi như chuyện nhỏ, dù sao tiền có thể mượn từ một trăm nghìn thuộc hạ trên bầu trời, cho dù có hơi mất mặt nhưng một trăm nghìn thiên thần sa ngã gom tiền vào thì dù mỗi người chỉ bỏ ra mấy đồng thôi cũng đã đủ rồi.
Khó khăn hơn chính là vì không được phép sử dụng nhiều loại hắc ma pháp có tính tổn hại, nên mặc dù Chessia đã mua được thủy ngân, nhưng sau đó vẫn dẫn tới một số vấn đề. Lần này lại đi tới cùng một thành phố, càn quét nhiệt kế... Không khó tưởng tượng mức độ khó khăn kia sẽ lớn tới mức nào.
Chessia rơi vào trạng thái bế tắc, không biết có nên mạo hiểm ra mặt lần nữa hay không? Mặc tất nhiên mình sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng tốt xấu gì thì mọi người còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày, lỡ như trên đường bị lộ và bị nghi ngờ có mục đích trái phép gì đó. Hơn nữa, dựa vào tinh thần tuyệt đối không cho phép mọi người gây ra động tĩnh quá lớn của Phong Tiểu Tiểu mà nói thì một nhóm người bị động rất có thể sẽ bị ảnh hưởng tới hành động tiếp theo...
Phong Tiểu Tiểu xoa cằm, hơi nghi hoặc hỏi: “Thật ra tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao cô không để đám người chim trên trời kia đi mua? Mỗi người mua một cây... thế nào chẳng đủ, cũng sẽ không bị nghi ngờ, cùng lắm thì chỉ khiến người ta cảm thấy dường như gần đây có bệnh cảm cúm lan tràn...”
Chessia như bừng tỉnh hiểu ra, đúng là vậy. Cô lại lâm vào trầm tư tính toán... cắn hàm răng trắng nõn, Chessia khó khăn mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Vì vậy nhiệt kế nhanh chóng đến nơi, sau khi đập vỡ, tất cả thủy ngân được thu thập lại, tính ra không chỉ đủ mà còn thừa nữa.
Sau khi vị đồng hương 007 vô tình gặp được ở biển Chết tạm biệt về nước trước thì thời gian tiếp theo Phong Tiểu Tiểu đều ngày ngày đi quan sát trình tự đám thiên thần sa ngã vẽ ma pháp trận. Không có giác ngộ, không có suy luận, ngoài việc mờ mịt thì cô vẫn mịt mờ.
Cứ vậy cho đến buổi tối thứ Năm, cuối cùng ma pháp trận cũng được hoàn thành, Phong Tiểu Tiểu rất vui sướng mời mấy thiên thần sa ngã đốt lửa trại để chúc mừng, thịt nướng chủ yếu là các loại thịt chim mà một trăm nghìn thiên thần sa ngã ở trên trời bắt được trong lúc buồn chán.
Một đêm chè chén say sưa, cuối cùng cũng đã tới thứ Sáu. Phong Tiểu Tiểu ngồi trong trung tâm ma pháp trận yên lặng chờ đợi đến khi màn đêm buông xuống, sau đó khẽ mỉm cười đứng dậy: “Bắt đầu đi.”