Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-277
Chương 280: Bạn cũ nơi đất khách quê người
Phân tích có thể đưa ra điều kiện có ích chỉ có hai điểm, một là thi thể, hai là thời gian.
“Về chuyện thi thể, tôi muốn đề xuất một ý kiến.” Phong Tiểu Tiểu nhấc tay: “Bản thân thi thể không có giá trị gì, trong hoàn cảnh bình thường thì máu tươi còn mạnh hơn, trong máu có một lượng sức mạnh thần - ma lớn, nếu như hà khắc thêm một chút thì còn có thể tăng thêm linh hồn. Cho nên điều kiện đầu tiên tôi thấy nên đổi thành máu tươi... Máu của tôi và năm thiên thần sa ngã hẳn cũng đủ cao cấp rồi, đại khái có thể bổ sung sự tổn hại về linh hồn?”
Đầu trọc suy nghĩ một chút: “Ý của cô là cô và năm vị này... Mỗi người đều chia một chút máu sẽ không tổn hại gì đến hành động và sức mạnh thân thể, đại khái có thể thay thế yếu tố thi thể?”
“Cá nhân tôi cảm thấy vậy là đủ rồi.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc kiên trì.
Nếu vì để mở một phó bản mà còn phải đi giết vài người trước thì chính cô là người đầu tiên không qua được cửa ải tâm lý của chính bản thân mình.
Người có thể không có khí tiết, nhưng không thể không có giới hạn của mình. Một khi những thứ được coi là nguyên tắc của bản thân bị phá vỡ, thứ mà bản thân luôn giữ vững cũng mất đi, vậy thì người đó cũng sẽ nhanh chóng thay đổi hoàn toàn thôi.
Đầu trọc liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu, gật đầu rồi xóa và sửa lại chữ viết trên mặt đất: “Được rồi, vậy thì hiện tại thứ phải chuẩn bị chính là ma pháp trận, máu tươi và thời gian...”
Chessia mỉm cười tới gần: “Được rồi, được rồi. Thật ra thứ sáu ngày mười ba cũng là thời gian có thể gặp ma.”
Nhất định phải là thứ sáu ngày mười ba, nếu trong tháng không có ngày này thì cũng chỉ có thể chờ tới tháng sau thôi.
Mà nếu Chessia đã có lòng đề nghị thì điều kiện về tháng này đương nhiên phù hợp. Phong Tiểu Tiểu tính toán một chút, vui mừng kinh ngạc: “Woa! Chính là tuần sau rồi.” Mặc dù thời gian mấy ngày không ngắn, nhưng cũng không lâu đến mức không chịu được.
Sự kiện có bước phát triển, mấy ngày gần đây ngoài việc theo dõi, quan sát tình hình xung quanh ra thì phần lớn thời gian có thể nhàn nhã nghỉ ngơi rồi.
Sau khi về phòng của mình, Phong Tiểu Tiểu lại gọi điện cho Dương Nghiên hỏi thăm tình hình của Khương Lễ như bình thường, tiện thể cũng nghe ngóng xem cô hàng xóm Nữ Bạt có động tĩnh gì mới không, đương nhiên còn phải báo cáo cả tiến độ bên này của mình nữa.
Sau khi nghe xong, Dương Nghiên suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Tôi đề nghị phải thử nghiệm nhiều một chút. Nếu phán đoán của mấy người đều chính xác thì là kết quả tốt nhất, nhưng nếu nhỡ mà sai thì chẳng qua cũng chỉ là phủ định mà thôi. Nhưng nếu chỉ có một phần phán đoán là chính xác thì rõ ràng sẽ để lỡ mất cơ hội, sự việc sẽ càng rắc rối hơn. Ví dụ như thời gian đúng, nhưng mấy yếu tố quan trọng khác lại sai...” Như vậy thì lại phải chờ thêm ít nhất mấy tháng nữa.
Vừa khéo thứ sáu ngày mười ba cũng không dễ tìm, cũng phải đợi tới gần một năm mới lại xuất hiện sáu giờ sáng ngày sáu tháng sáu.
“Ừ, sau nhiều lần suy tính thì hiện giờ cần phải đảm bảo rằng đến lúc đó chỉ cần một lần là có thể mở ra hồ lửa Lưu Hoàng.” Phong Tiểu Tiểu lật người trên giường, sau khi cuộn chăn lại thì một cái đuôi rắn bị cuốn bên trong thò ra ngoài, rủ xuống dưới giường tự nhiên lắc lư: “Anh Nhị, gần đây có nghe nói gì về tin tức gì của anh Hy không?”
“Không có.” Dương Nghiên khẽ cười một tiếng: “Mùa xuân đến rồi?”
“Biển Chết bốn mùa đều như mùa hè.” Phong Tiểu Tiểu khoe khoang, bỗng nhiên hỏi lại: “Nếu như máu không thể thay thế thi thể thì phải làm thế nào?”
Đó cũng không phải ý nghĩ bất chợt, mà là kết quả cô đã suy xét rất lâu. Kết quả được suy ra từ lý thuyết chưa chắc đã phù hợp với thực tế. Sức mạnh huyết mạch có thể liên kết với thần, nhưng quan trọng là cũng phải chịu được lực lượng dung hợp linh hồn. Cho nên về lý mà nói, có lẽ máu tươi dùng để hiến tế có thể giải quyết phần lớn các vấn đề phi tự nhiên.
Nhưng nếu thực tế không phải như vậy thì sao?
Nếu như vẫn cần phải hiến tế linh hồn, vậy cần phải đi giết vài người vô tội về góp cho đủ số ư? Đây là điểm quan trọng nhất mà Phong Tiểu Tiểu không muốn đụng vào, nhưng trơ mắt nhìn Lucifer hồn bay phách tán thì rõ ràng cũng không phù hợp với tính cách của cô.
Chọn một trong hai, dù chọn đáp án nào thì cũng khiến Phong Tiểu Tiểu phải do dự trước khi đưa ra quyết định.
“...” Ngón tay gõ bàn phím của Dương Nghiên khựng lại, suy nghĩ một chút sau đó đẩy máy vi tính trước mặt ra, khẽ cười vang: “Chuyện gì mà do dự thì đừng nghĩ nữa, đến lúc đó bản thân cô tự nhiên sẽ biết nên chọn làm gì thôi.”
Mọi sự vật trên thế giới này đều có giá trị khác nhau trong lòng mỗi người. Chỉ có quan trọng nhất và quan trọng hơn, chứ không có quan trọng như nhau.
Có đôi khi trước đó có do dự, chuẩn bị nhiều hơn nữa, nhưng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng sẽ lựa chọn theo bản năng. Đương nhiên, loại kích động này có thể bị áp chế, nhưng chẳng qua đấy cũng chỉ là một hình thức để nói rõ là cài nào bị từ bỏ mà thôi.
Dương Nghiên đã từng lựa chọn chưa? Đương nhiên anh cũng có không ít lần như vậy. Trong lòng mỗi người cũng sẽ có một số chuyện xưa, cho dù người đó có cao quý hay bình thường thì cũng vậy cả thôi.
Cúp điện thoại, Phong Tiểu Tiểu quấn chăn đi ngủ. Có một người bạn tốt để tâm sự quả nhiên có thể giảm bớt không ít áp lực tâm lý, ít nhất thì hiện giờ cô đã không còn phiền lòng vấn đề tuần sau mở phó bản nữa.
Đến ngày hôm sau, đám thiên thần sa ngã lại phân tích vấn đề bày bố của cái đài cao ở khu vực cuối phía nam biển Chết này, nhân tiện thảo luận xem thứ sáu tuần sau nên làm như thế nào để mở hồ lửa Lưu Hoàng. Còn nhiệm vụ của đầu trọc đến bước này đã coi như tạm thời hoàn thành, việc còn cần phải làm chỉ là chơi với Phong Tiểu Tiểu ở gần đó mà thôi.
Đi du lịch giải trí và du lịch có mục đích chắc chắn là hai loại khái niệm khác nhau. Ngược lại, vì mấy hôm trước Phong Tiểu Tiểu đã kéo căng dây thần kinh của mình tới mức căng thẳng, nhưng hiện giờ cô đã không còn gì vướng bận gì nữa, cả người nhẹ nhàng, đương nhiên tâm tình sẽ tốt hơn trước kia không ít, đến cả nhìn ánh mặt trời cũng thấy đặc biệt rực rỡ hơn, dường như đám du khách cũng hết sức thân thiết...
Hả? Khoan đã, đây không phải là dường như thân thiết, mà là thật sự thân thiết.
Phong Tiểu Tiểu đứng dậy khỏi chiếc ghế trên bãi cát, kinh ngạc nhìn một người đàn ông phương Đông đi ngang qua mặt mình, trên tay người đàn ông bưng một ly nước trái cây, ánh mắt không đếm xỉa gì tới những người đang quan sát xung quanh, sau đó khi liếc nhìn qua Phong Tiểu Tiểu thì hơi ngừng lại một chút, sau đó cũng quay lại, kinh ngạc: “Người Trung Quốc?”
“Ừ... đúng vậy.” Phong Tiểu Tiểu cũng hết chỗ nói, không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy ra nước ngoài nghỉ ngơi mà cũng có thể chạm mặt người quen.
Mà, không đúng, chỉ là quen biết sơ sơ thôi. Cụ thể mà nói thì chính là mình nhận ra người ta, còn người ta lại không nhận ra mình.
Người đàn ông ra vẻ thân quen đi tới, cười ha ha ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Phong Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới: “Người đẹp trông hơi quen, không phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đấy chứ?”
“Quả thật rất quen, chúng ta ở cùng một thành phố, nhưng chưa từng tiếp xúc gì đặc biệt. Có khi anh đã quên rồi cũng nên.” Phong Tiểu Tiểu vẫn duy trì trạng thái không biết nên nói gì.
Người đàn ông phương Đông này chính là phóng viên 007 dũng mãnh phi thường trên ti vi lúc trước. Đương nhiên, đây chỉ là một biệt danh mà Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên dùng để gọi đối phương mà thôi, chắc chắn người ta sẽ không có cái tên như vậy thật đâu.
Dựa theo tần suất liên tục xuất hiện trên ti vi của anh ta thì hẳn là người này thuộc loại hình chuyên quan tâm sự nghiệp, đến cả ngày lễ hay ngày Tết cũng không thấy chương trình nào của anh ta bị cắt, nhiều lắm thì cũng chỉ là nội dung chương trình không giống nhau mà thôi.
Không ngờ lúc này lại có thể gặp mặt ở nước ngoài.... Chẳng lẽ trong những chương trình được gọi là phát sóng trực tiếp trước đây thì thực tế đã có một phần được ghi hình từ trước rồi?
007 cười tủm tỉm mở miệng: “Hiếm khi có dịp ra nước ngoài mà lại gặp được đồng hương, giới thiệu một chút, tôi họ Hoàng.”
Phong Tiểu Tiểu bắt lấy tay đối phương: “Tôi biết, không ít lần được thấy anh trên ti vi... Tôi họ Phong, Phong Tiểu Tiểu.”
Ở nước ngoài mà lại tình cờ gặp được người mang lại cảm giác có thể kết giao này khiến Phong Tiểu Tiểu đặc biệt thân thiết. Sau khi đầu trọc tự đi chơi, thuận tiện kéo theo tên ngốc sống chết không chịu đi kia thì Phong Tiểu Tiểu liền hiếu kỳ hỏi: “Hình như trước kia chưa từng nghe nói anh Hoàng đây cũng sẽ nghỉ ngơi?”
“Quả thật chưa từng nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên.” Chỉ một câu của 007 đã phủ định suy đoán của Phong Tiểu Tiểu về tính chân thật củachương trình phát sóng trực tiếp. Phong Tiểu Tiểu âm thầm xét lại mình, cô đây đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Nhưng nghiêm khắc mà nói thì thật ra cũng không thể trách cô. Xổ số mở thưởng trực tiếp khi có công chứng viên ở bên cạnh còn có thể ghi hình giả trước, cho nên uy tín ở những phương diện khác của Trung Quốc quả thật khiến Phong Tiểu Tiểu khó mà tin được.
Phong Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi: “Nói như vậy là sao? Áp lực quá lớn? Hay là không được khỏe?” Cô nhớ rằng trước đó không lâu, đối phương mới giao thủ với thần gió Phi Liêm. Mặc dù sau đó đã bị xóa trí nhớ nên sẽ không nhớ rõ có chuyện như vậy xảy ra nữa, thế nhưng sức khỏe sẽ không hồi phục trạng thái như ban đầu chỉ vì anh không nhớ rõ, khó tránh khỏi để lại di chứng gì đó.
Dáng vẻ 007 dường như cũng rất kỳ quái: “Tôi cũng không biết tại sao, hình như đài chúng tôi cho rằng tôi cần nghỉ ngơi, nói là chương trình nào đó bị tấn công gì đó... Nhưng bản thân tôi lại chẳng nhớ rõ có chuyện như vậy.”
“Khụ khụ!” Vấn đề này không nên hỏi thì hơn. Phong Tiểu Tiểu vội nói sang chuyện khác: “Vậy lần này nghỉ bao lâu?”
“Một tháng, tôi ở bên này mấy ngày, sau đó dự định về thành phố, mấy anh em ở gần có vài chuyện cần giúp.” 007 cười: “Hành trình của người đẹp thì sao?”
“Có thể phải tới tuần sau.” Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại, các anh em kia có lẽ là chỉ người trên giang hồ: “Anh quen Triển Hiên không?”
Biểu cảm trên mặt 007 cứng đờ, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén lên mấy phần, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ cười tinh quái: “Còn chưa thỉnh giáo người nhà của người đẹp là?”
“Ha ha....” Phong Tiểu Tiểu tỏ vẻ ngây ngô: “Nghe anh Triển nói, gần đây có không ít anh em gặp rắc rối, còn chưa giải quyết ư?”
007 cũng cười ha ha, bưng ly nước trái cây đứng dậy: “Đột nhiên tôn cảm thấy cần đi vệ sinh, xin lỗi tôi đi trước.”
Phong Tiểu Tiểu cũng không giữ lại, nhún vai ra dấu cho đối phương cứ tự nhiên, sau đó kéo kính mắt của mình xuống rồi nằm lại lên trên ghế tiếp tục làm ổ.
Có lòng cảnh giác cũng là điều bình thường, cô chỉ nghĩ tới bức tranh trên tường vẫn còn trong tay Đường Cần, cộng thêm trước kia Triển Hiên cũng từng giúp đỡ mấy lần, cho nên thuận miệng hỏi một chút xem người ta có cần giúp gì hay không thôi. Lần này đã dọa người ta sợ chạy mất rồi, chắc hẳn 007 trở về sẽ gọi điện thoại xác minh thân phận của mình với Triển Hiên.
Chẳng qua là chuyện này cũng không liên quan gì, nếu thuận tay là có thể kéo thì cứ giúp thôi, nhưng nếu thực sự vòng luẩn quẩn trong giang hồ không thích hợp cho người ngoài nhúng tay vàothì cứ coi như cô chưa hỏi gì là được.
Đến tối, sau khi về khách sạn ăn cơm xong, cuối cùng đám thiên thần sa ngã mới trở về, trao đổi một vài tin tức thì mới biết, bây giờ bọn họ đã bắt tay để vẽ ma pháp trận rồi. Công việc này hơi phức tạp, cho nên cần phải chuẩn bị trước, hơn nữa vẽ ma pháp trận cũng không thể dùng nguyên liệu bình thường, vì vậy mọi người phải thay đổi hành trình mấy ngày sắp tới một chút. Ví dụ như đi Petra hoặc những thành phố, thị trấn phụ cận khác cũng được. Mua sắm một vài món đồ cần thiết xong thì mới có thể bắt tay vào việc.
Ăn xong ra cửa tản bộ cho tiêu cơm thì bất ngờ thấy 007 đã đứng chờ ở cửa ra vào khách sạn, vừa thấy Phong Tiểu Tiểu liền nhe răng cười: “Người đẹp, cùng đi nhé?”
Bình luận facebook