Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-272
Chương 275: Lỡ miệng
Mọi người vừa gặp mà như đã quen từ lâu... điều này chẳng liên quan gì đến cô.
Mọi người trò chuyện với nhau rất vui... thế cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Rốt cuộc đến lúc tạm biệt, cái này... có thể có chút liên quan.
Phong Tiểu Tiểu thở phào, ngẩng đầu vui vẻ tiễn: “Đi thong thả, không tiễn.”
Bác gái không nghe ra là mình bị ghét bỏ, chỉ cảm thấy điểm dừng đầu tiên rất có giá trị. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng việc giúp con gái có một lựa chọn để yêu đương đã khiến bà ta cảm thấy mỹ mãn lắm rồi: “Tiểu Tiểu cứ làm đi nhé, bác và Thanh Thanh còn phải đi dạo phố, không nói chuyện thêm nữa.”
“Bye bye”
“Đúng rồi.” Dường như Nữ Bạt không hài lòng với phản ứng quá mức bình thản của Phong Tiểu Tiểu khi cô ta xuất hiện, thế nên vừa đi ra được vài bước thì cô ta đột nhiên dừng lại như nhớ ra chuyện gì, xoay người mỉm cười sâu sa nói: “Tôi nghe nói gần đây mấy người đang tìm Lucifer hả?”
“Ha ha...” Phong Tiểu Tiểu miễn cưỡng cười gượng.
Bác gái nghe thấy một cái tên nước ngoài thì hoàn toàn không biết cái tên ba âm tiết này cool ngầu thế nào trong lòng hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, tò mò hỏi con gái mình: “Lộ... gì đó là ai? Người nước ngoài hả? Bạn học của con à?”
Nữ Bạt: “... Ha ha.”
Nữ Bạt và bác gái rời đi, cậu Liên tất nhiên cũng đi. Cậu Liên vừa đi thì Vidar cũng liền đi theo. Cả cửa tiệm chỉ còn lại ba người Phong Tiểu Tiểu, Y Y và Dương Nghiên.
Y Y nhìn người này xong lại nhìn người kia, vẻ mặt tò mò lại bị Phong Tiểu Tiểu đẩy sổ thu chi tới: “Chị tính có thể không đúng, em tính lại được không?”
Vừa rồi lúc mọi người nói chuyện cô vẫn luôn giả chết, mà nếu muốn làm bộ bận rộn thì đương nhiên trong tay phải có đạo cụ. Đến giờ thì không cần nữa, cho nên tất cả lại về tay Y Y.
Y Y nhận quyển sổ nhìn một cái, suýt nữa hộc máu.
Đệch! Chị chủ, chị chưa bao giờ quan tâm cửa hàng của mình thì cũng thôi đi, giờ chẳng mấy khi chịu khó được một lát vậy mà cũng chẳng giúp được gì... Đống con số ký hiệu như loạn cào cào này là thế nào vậy?
Chim nhỏ phẫn nộ ôm quyển sổ bay đi, tiện thể còn cướp luôn giấy bút và máy tính trước mặt Phong Tiểu Tiểu.
Dương Nghiên đồng tình nhìn theo Y Y đang trở về tính toán sổ sách, sau đó lại nhìn sang Phong Tiểu Tiểu: “...Tôi cảm thấy có khi cô nên trả tiền làm thêm giờ cho Y Y ấy nhỉ?”
“Ừ, được thôi, cuối tháng tăng thêm cho em ấy 5%...” Phong Tiểu Tiểu phất phất tay: “Không nói chuyện này nữa, anh bảo về sau chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Cứ phải sống cùng một khu với Nữ Bạt làm tôi cảm thấy hơi áp lực.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Dương Nghiên châm thuốc thở dài. Không cần Phong Tiểu Tiểu nói thì anh ta cũng cảm nhận được sự khó chịu này. Bây giờ đối phương không ra tay không có nghĩa là sau này cũng sẽ bình yên như vậy, hơn nữa có hàng xóm láng giềng như vậy thì chẳng khác nào quang minh chính đại bị theo dõi.
Tuy địa chỉ tiệm gốm đã không phải bí mật từ lâu rồi, nhưng trực tiếp bị người ta ở cùng như vậy thì cũng rối rắm lắm đó.
“Nhưng cửa lớn thần đình đã đặt ở đây rồi, chỉ sợ không thể chuyển nhà được.” Dương Nghiên suy xét vấn đề, vui vẻ bắt tay từ hiện thực: “Trước hết không nói đến vấn đề áp lực tâm lý nữa, quan trọng là mấy ngày nữa chư thần bắt đầu đi làm, vậy mà bên cạnh lại có một Nữ Bạt có tiền án, trong nhà còn có Xi Vưu chưa rõ tình hình thế nào... Chuyện này cứ như chúng ta là miếng thịt béo, tự dâng lên tận cửa cho người ta gặm ấy nhỉ?”
Phong Tiểu Tiểu bị nhắc nhở thì cũng buồn bực: “Không có cách nào khác sao?”
“Nói không có... thì không hẳn.” Dương Nghiên do dự một chút: “Anh Bàn bắt người mấy lần rồi, nhưng đều không làm kinh động đến người thường, tôi nghĩ ắt hẳn bọn họ cũng phải kiêng kỵ điều gì đó, ví dụ như không thể khiến người giới thế tục bị khủng hoảng chẳng hạn.”
“Vậy ý anh là sao?”
“Ý tôi là chúng ta có nên tìm vài người thường đến tiệm của mình làm nhân viên bảo vệ không?” Dương Nghiên do dự lâu hơn chút, dường như không chắc chắn lắm về việc có nên dẫn người thường vào hay không.
Lỡ như anh ta đoán sai thì về sau những người này cũng sẽ bị vạ lây: “Nói cách khác, để người thường và thần linh ở cùng với nhau thì tốt nhất quy mô nên lớn một chút, như vậy cho dù đối phương có muốn ra tay thì ít nhất cũng phải băn khoăn một chút về vấn đề ảnh hưởng.”
Cho dù là thần - ma cũng không hẳn là không kiêng kỵ điều gì, ví như bọn họ cần suy xét nhân quả, suy xét quy luật, suy xét số mệnh... Nói cách khác, nếu là việc râu ria bên ngoài, không ảnh hưởng đến tính ổn định của hình thái xã hội thì muốn làm gì cũng được. Nhưng lỡ như động đến nhân vật hoặc sự kiện đặc biệt quan trọng nào đó gây ảnh hưởng tới cân bằng thì sẽ không thể dễ dàng bỏ qua được.
Ví dụ như người bệnh chết sẽ trở thành ca bệnh trong y học, người bị mưu sát sẽ trở thành vụ án trong cục cảnh sát, người ăn cơm nghẹn chết có thể sẽ thành danh trên mạng, mà thần - ma bị mọi người vây xem... thì chắc toàn thế giới đều sẽ khiếp sợ.
Dương Nghiên đánh cuộc là giai đoạn này đám thần - ma đó còn chưa dám ra tay trước mặt người thường, có lẽ Bàn Cổ hơi tính toán một chút, nhưng ít nhất thì lúc này gã sẽ không gây đại loạn cho thế giới. Cho nên, tuy biện pháp mà Dương Nghiên đề xuất không được thỏa đáng lắm nhưng cũng là một cách, chỉ có điều... khuyết điểm lớn nhất là chi phí rất cao.
Phong Tiểu Tiểu không dùng máy tính, chỉ tưởng tượng thôi đã biết đây chắc chắn sẽ là một con số trên trời rồi, vì thế liền lắc đầu: “Như vậy thì khả năng chúng ta bị lộ cũng lớn hơn. Hơn nữa, lỡ như người khác dùng thủ đoạn gì đó, không cần quá cao tay, tùy tiện thả chút thuốc mê gì đó thì người thường căn bản cũng không ngăn được bọn họ.”
“Vậy thì khó rồi.” Dương Nghiên hút điếu thuốc, buồn rầu nói: “Người phải có chút năng lực chống đỡ trước mặt thần - ma, lại không thể thuộc thế giới của chúng ta...”
Trong đầu Phong Tiểu Tiểu đột nhiên hiện ra một bóng dáng tương đối mơ hồ, nhưng qua một lúc vẫn chưa nghĩ ra được là ai: “Thôi thì để xem xét lại.”
Dương Nghiên “ừ” một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa. Nhân lúc Phong Tiểu Tiểu còn đang vò đầu cố gắng tự hỏi xem rốt cuộc vừa rồi đang nghĩ đến ai thì Dương Nghiên lại nhìn quanh, cảm giác hình như thiếu thiếu gì đó, liền bất giác hỏi: “Zeus... Ý tôi là con rắn đen nhỏ kia, hình như hôm nay không thấy xuất hiện?”
“Chắc ra ngoài tán tỉnh con giun nào rồi chăng.” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng nói bừa, rồi sau đó sửng sốt: “Nói lại mới nhớ... hình như tối hôm qua cũng không thấy nó?”
Đang nghĩ đến đây, thiên thần sa ngã lại soàn soạt ở cửa.
Anh ta lo lắng kích động tiến vào, liếc mắt một cái thấy hai người Phong Tiểu Tiểu trước quầy thì sáng cả mắt lên, lập tức bổ nhào lại: “Hai vị đại nhân, ma tướng đại nhân cảm nhận được Lucifer điện hạ triệu hồi!”
“Làm sao có thể?” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt thốt ra: “Không phải Lucifer đã chết rồi sao?”
“!!!”
Mặt thiên thần sa ngã trắng bệch, khuôn mặt vốn đang vui sướng nháy mắt biến thành hoảng sợ: “Người… người vừa nói gì?”
Phong Tiểu Tiểu hận không thể tự cho mình một bạt tai, sắc mặt nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa nói: “Tôi không nói gì cả!”
“Không! Người có nói!” Thiên thần sa ngã thét chói tai.
Bình luận facebook