Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-271
Chương 274: Hàng xóm láng giềng
Nghiêm túc mà nói thì tuy cậu Liên có phong lưu, nhưng còn chưa đến mức tinh trùng xông lên não, tùy tiện dẫn gái về nhà.
Cho nên sở dĩ hôm nay dẫn người này về cũng là có lý do.
Chuyện cậu ta cảm thấy kinh ngạc trước điệu nhảy nóng bỏng, xinh đẹp của đối phương thì không nói, mà mấu chốt là cậu ta cảm thấy người phụ nữ này khiến cậu ta có cảm giác rất đặc biệt
Khi cậu ta đến gần thì đối phương kinh ngạc nhướng mày, nghe cậu ta tự giới thiệu xong thì lại cười như có như không. Mỗi hành động của người phụ nữ này đều khiến cậu Liên cảm thấy rung động, chỉ cần ánh mắt cô ta thản nhiên dừng trên người cậu, cho dù chỉ trong chớp mắt thôi thì cũng khiến cậu ta có một loại cảm giác tim đập nhanh, huyết áp tăng lên...
Đây chắc chắn chính là tình yêu trong truyền thuyết!
“...” Phong Tiểu Tiểu câm nín nhìn Nữ Bạt ba phút. Quả thật khó có thể thích ứng với việc đại tướng quân địch đột nhiên xuất hiện trong trận doanh của mình - ngay cả loại gái này mà cũng dám chơi, lá gan cậu ấm kia quả nhiên là lớn!
A, đúng rồi. Cậu ta đã dùng Vong Ưu Tán, không nhớ về Nữ Bạt thì cũng bình thường. Nhưng chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy người này thoạt trông rất không tự nhiên sao?
Lại nhìn thêm vài lần, thấy Nữ Bạt có vẻ không định đánh nhau ở đây, chỉ liếc đám người Phong Tiểu Tiểu một cái, cong đôi môi đỏ mọng xoay người đi về phòng khách. Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Dương Nghiên, đành phải vờ như không có việc gì rồi đi vào theo.
Vào phòng khách, phát hiện ánh mắt cậu Liên còn không sợ chết, đảo quanh trên người Nữ Bạt thì Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nữa mà hỏi: “Cậu Liên thật biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ? Chắc không phải khi nhìn thấy em gái này cậu liền cảm thấy tim đập loạn, huyết áp tăng lên đó chứ?”
Nếu ngay cả cảm giác nguy hiểm bản năng đó cũng không có thì rốt cuộc người này làm sao mà lớn lên được vậy?
Cậu Liên kinh ngạc tiến lên vài bước, hạ giọng: “Làm sao cô biết tôi thích cô ấy?”
“...” Phong Tiểu Tiểu đen mặt. Thì ra không phải là không có cảm giác, mà là tư duy của đối phương căn bản không bình thường.
Nữ Bạt ở phía sau cười ha ha, âm lượng như vậy đương nhiên không thể giấu được cô ta.
Cậu Liên coi tâm lý sợ hãi của mình thành rung động của tình yêu, hơn nữa còn tự thôi miên mình rồi tăng ấn tượng, càng nghĩ càng cảm thấy đúng... Vì thế bi kịch dẫn gái về nhà qua đêm cứ như vậy xảy ra...
Phong Tiểu Tiểu không để ý tới cậu Liên, nháy mắt ra hiệu ý bảo mấy tên bóng đèn tránh ra đi cho rộng chỗ, thở dài cởi áo khoác ngồi đối diện với Nữ Bạt: “Chị hai à, rốt cuộc cô muốn làm gì thì nói rõ đi.”
Nữ Bạt cười nhạo: “Không dám, người gọi tôi Tiểu Bạt là được, dì.”
“...”
Dựa theo quan hệ hoàng đế là Phục Hy chuyển thế, mà hoàng đế lại là cha của Nữ Bạt, Phục Hy lại là chồng Nữ Oa, tiếng “dì” này thật ra cũng không gọi sai.
Nếu cô ta ác hơn chút nữa thì hoàn toàn có thể gọi là bà nội.
Cậu Liên kinh hãi, nhìn Phong Tiểu Tiểu với ánh mắt kính sợ.
Dương Nghiên cũng ngồi xuống. Trước mắt, Vidar nhìn không hiểu gì. Phong Tiểu Tiểu ho khan: “Vidar, phiền anh đưa cậu Liên về phòng trước.”
Vidar đã hiểu, một tay khiêng cậu Liên lên bả vai, bắt đầu khuân đi.
Đầu tiên cậu Liên sửng sốt một lúc, sau đó nằm trên vai Vidar giãy giụa, tay đấm chân đá: “Ê! Đó là cái bô của tôi!”
Có mà mẹ mi thì có!
Phong Tiểu Tiểu quả thực muốn chửi bậy.
Mấy tên vệ sĩ trong phòng nhìn nhau, không biết có cần ra tay để giữ quyền lợi yêu đương của cậu chủ hay không. Nhưng chưa chờ họ suy xét xong, Phong Tiểu Tiểu đã đuổi người: “Các người đi bảo vệ cậu Liên đi, em gái này các người không thể trêu vào đâu.”
Đám vệ sĩ đồng loạt trầm mặc, sau đó rời đi theo cậu Liên.
Nếu liên quan đến an toàn tính mạng của thân chủ, bọn họ tình nguyện lựa chọn tin tưởng.
Người không liên quan đều đã bị đuổi đi, Dương Nghiên nhìn Nữ Bạt rồi mở miệng: “Nữ Bạt, cô tới đây có mục đích gì?”
Nữ Bạt cầm cốc nước trên bàn xem xét, híp nhẹ mắt nhìn hai người một cái: “Đừng căng thẳng, hiện tại không phải giờ làm việc, tôi cũng có cuộc sống riêng, chẳng qua là đúng lúc gặp được anh chàng kia thôi.”
“Thế giới lớn như vậy, cô nói gặp là sẽ gặp được sao?” Dương Nghiên cười lạnh: “Hơn nữa trong tư duy của cô còn có cấm chế, không phải là sợ tôi đọc được cái gì đó chứ.”
Nữ Bạt cười khẽ: “Không ngờ soi mói chuyện riêng tư người khác mà anh có thể nói tự nhiên như vậy.”
“Đề phòng trước tránh hoạ thôi.” Dương Nghiên thản nhiên nói.
Phong Tiểu Tiểu hỏi tiếp: “Cho dù là trùng hợp đi nữa thì chuyện cô về cùng anh ta là có ý đồ khác đúng không?”
“Đâu có, cùng lắm thì cũng chỉ là cảm thấy khá thú vị thôi. Anh ta còn không có một chút ấn tượng nào với tôi.” Nữ Bạt mỉm cười, xách túi xách nhỏ của mình lại, lấy ra một thẻ căn cước, đẩy lên trên bàn: “Nhìn cho rõ đi, tôi cũng sống ở đây, chỉ là đi nhờ xe của anh ta thôi.”
Phong Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ, nhìn lên bàn. Đệch! Quả nhiên là cùng một khu, hơn nữa còn rất gần.
Dương Nghiên cũng nhìn một cái, ngạc nhiên nói: “Cô là cô con gái đi du học của bác gái họ Lưu kia?”
Địa chỉ của bác gái trên tầng hai mỗi ngày mua thức ăn chờ con gái đi du học về nhà không phải chính là địa chỉ trên thẻ căn cước này sao? Hôm nay, khi mọi người lái xe ra ngoài còn từng gặp nữa. Nghĩ đến đây, Phong Tiểu Tiểu không nhịn được hỏi: “Xem ra cô trở về cũng được vài ngày rồi, không về nhà sao?”
Nếu từng về rồi thì bác gái kia cũng không cần phải nghe được chút động tĩnh lúc nửa đêm liền lấy kính viễn vọng nhìn ra ngoài.
“Chỉ là một người thân của thân thể này ở trần thế mà thôi.” Nữ Bạt cười lạnh.
Vốn vì hoàng đế nên quan niệm của cô ta với người thân đã khá phức tạp, không giống người thường, ngược lại còn mang theo một chút kiêng kỵ và hận thù khó nói. Hơn nữa, giống như quỷ vương Tiết đã nói về việc mạnh mẽ thức tỉnh, nếu thiên hồn lớn mạnh hơn hai hồn còn lại thì nhân cách sẽ bị đời trước cắn nuốt hoàn toàn.
Vì thế đối với Nữ Bạt mà nói, người gọi là mẹ ruột chẳng khác gì người xa lạ.
Nữ Bạt lạnh lùng liếc hai người, nói lần nữa: “Chỉ là một người phàm mà thôi, muỗi!” Đời này của cô ta không còn vướng bận gì nữa cả, nếu không phải còn cần một thân phận ở trần thế này thì việc về nhà cũng chẳng cần thiết.
“Thế sao được? Con gái đi du học về liền tiến vào thời kỳ phản nghịch, bác gái chắc chắn sẽ đau đầu.” Phong Tiểu Tiểu chân thành cảm thán một câu.
Nữ Bạt đen mặt, hừ một tiếng, cầm túi xách của mình, lấy lại thẻ căn cước rồi đứng dậy: “Cũng không còn sớm, tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa.”
“Ít đến quấy rầy thì càng tốt.” Phong Tiểu Tiểu cũng không lễ phép gì.
Tuy hiện tại không phải thời gian làm việc của người ta, nhưng lỡ người phụ nữ kia quẫn chí khiến đường phố đẫm máu thì làm thế nào? Đứa trẻ kiếp trước xui xẻo không được yêu thương, khó bảo đảm rằng kiếp này sẽ không có tâm lý biến thái, mọi chuyện vẫn phải cẩn thận chút thì hơn.
Nữ Bạt vừa đi thì Phong Tiểu Tiểu bỉ ổi nhanh chóng đi xem Khương Lễ thế nào. Cho dù có cậu Liên và vệ sĩ nhìn thấy thì chưa chắc đối phương có thể đi vào phòng của người đàn ông khác ngoài phòng của cậu Liên để động tay động chân. Nhưng ai biết người hồng hoang có thủ đoạn gì không muốn người khác biết hay không?
May mà khi mở cửa phòng ra nhìn thì Khương Lễ vẫn đang ngủ rất ngon, khuôn mặt hồng hào, hô hấp đều đều, không giống dáng vẻ như bị người ta ám sát.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi đi ra, Dương Nghiên đứng thẳng người dậy khỏi vách tường, khóe miệng giật nhẹ: “Có cái xương cứng như vậy ở bên cạnh, về sau chỉ sợ không dễ chịu.”
Phong Tiểu Tiểu im miệng vẫy tay đưa Dương Nghiên xuống lầu trước, ngồi vào phòng khách xong mới mở miệng nói chuyện: “Anh Nhị thật sự không đọc được tư duy của cô ta sao?”
“Đọc không ra.” Dương Nghiên nhíu mày ngẫm lại: “Sau khi mở mắt thì không biết, nhưng trạng thái bình thường thì không đọc được. Khi đó nếu mở mắt thì chỉ sợ cô ta sẽ cho là có ý khiêu khích, tôi cũng không thể trắng trợn thử được. Nhưng trên người cô ta hình như có cấm chế gì đó, tôi hoàn toàn không cảm nhận được chút dao động nào cả, giống như trước mặt chỉ là một đám không khí vậy, chứ đừng nói là đọc tâm.”
“Chắc là thủ đoạn của anh Bàn.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Lớp người già thời thượng cổ chắc chắn có pháp bảo gì đó, tùy tiện lấy một cái ra cũng đủ khiến chúng ta đau đầu rồi.”
Dương Nghiên bĩu môi không nói gì, Phục Hy lên sân khấu cũng chẳng lấy ra cái gì, ngoài việc uy hiếp tất cả các sinh vật giống đực không được tới gần Phong Tiểu Tiểu ra thì chỉ vội vàng nói chuyện yêu đương...
Cậu Liên bị ép trở về phòng nên vô cùng tức giận, nhưng cho dù cậu ta cố gắng phản kháng thì dưới vũ lực uy hiếp của Vidar cũng không thể thành công chạy ra ngoài, chỉ có thể ôm lòng như lửa đốt hy vọng hai người bên ngoài có chút nhân tính, đừng cướp đoạt em gái mà cậu ta nhìn trúng.
Trong lòng thấp thỏm mơ hồ rồi ngủ mất, qua một đêm, khi cậu Liên tỉnh lại thì đầu tiên vẫn làm vệ sinh cá nhân, rửa mặt, rồi sau đó ra khỏi phòng, sốt ruột muốn gặp ngay tình yêu chân chính mà tối qua mình tình cờ gặp được- may mà cậu ta đã nghe ngóng, cô nàng xinh đẹp ấy lại ở khu chung cư ngay cạnh tiệm gốm. Điều kiện địa thế thuận tiện như vậy, không cố gắng nắm bắt cơ hội thì đúng là lãng phí.
Vừa mang theo một đám vệ sĩ đi ra trước cửa hàng, chưa kịp ra cửa thì mắt cậu Liên đã sáng lên. Cậu ta nhìn thấy mỹ nữ tối hôm qua đi theo một bác gái đang đứng trước quầy.
Nửa đêm hôm qua cô con gái đột nhiên về nhà nên khiến bác gái hạnh phúc bất ngờ. Tuy buổi tối lục đục dậy rồi mới đi nằm lại, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, nhưng có lẽ gặp việc vui nên tinh thần cũng thoải mái hơn. Mới sáng sớm đã thấy bác gái mặt mày hồng hào, tinh thần sáng láng, trời vừa sáng đã kéo con gái đi ra ngoài đi dạo phố, hoặc nên nói là đi khoe khoang. Đại khái thì ý là muốn cho mọi người xem con gái đi du học của mình rốt cuộc đã trở lại...
Suy nghĩ của Nữ Bạt cũng đơn giản, cô ta không có hứng thú làm quen với hàng xóm quanh nhà, nhưng nếu có thể gặp Nữ Oa thì cũng rất thích ý, vì thế mỉm cười theo bà mẹ ruột này tới đây.
“Tiểu Tiểu à, đây là con gái bác, chắc các cháu chưa từng gặp nhau nhỉ? Nó vừa đi du học về, nghe nói đang thực tập ở công ty lớn, về sau cháu có muốn đi làm thì cũng có thể giới thiệu công việc cho cháu.” Bác gái cười đến mức mặt đầy nếp nhăn, trong lời nói toàn là vẻ đắc ý.
Nữ Bạt nhấn rõ từng chữ: “Không thành vấn đề, con rất thích... giới thiệu công việc cho em Phong.”
“...”
Cậu Liên chỉnh trang lại quần áo đi lên đáp lời. Nghe nói hôm qua con gái đi nhờ xe người ta về nên bác gái lập tức dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá cậu Liên, khi thấy đám vệ sĩ phía sau đối phương thì rất vừa lòng, vẻ mặt từ ái tăng thêm ba mươi điểm: “Tiểu Liên có rảnh thì đến nhà ăn cơm nhé, bác còn chưa cám ơn cháu hôm qua đã đưa Thanh Thanh về.”
Cẩn thận kẻo bị ăn không còn cái xương nào đó... Phong Tiểu Tiểu cúi đầu tính toán sổ sách, giả vờ không nghe thấy. Y Y kinh ngạc nhìn bà chủ đột nhiên chăm chỉ hiếm thấy, lần đầu tiên phát hiện ra công việc của mình thế mà cũng có ngày bị cướp mất...
Bình luận facebook