Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-270
Chương 273: Không đề
Trong thần thoại, những loại sinh vật lập dị khác người chắc chắn vô cùng nổi tiếng, hơn nữa lại càng trâu bò quái đản hơn.
Ví dụ như bái sư cầu tình trong võ hiệp, động một tí là lại phải quỳ mấy ngày mấy đêm gì đó thì cũng chưa là gì cả. Trong hệ thống thần thoại, người ta còn trực tiếp cắt thịt, dịch xương mà cũng chỉ coi như là chút lòng thành mà thôi. Ghét nhất là còn có những sinh vật đặc biệt thích tự mình nắm bắt tin tức buồn bực, rối loạn, đương sự đến nhờ còn sống chết không chịu nhắc nhở lấy hai câu, mặc kệ người ta sẽ tan cửa nát nhà hay máu chảy thành sông, chỉ một câu thiên cơ không thể lộ rồi đuổi đi cả...
“Để tôi!” Phong Tiểu Tiểu cắn răng, xắn tay áo lên. Con chó gì đây? Không được dạy bảo gì hết. Có chuyện mới đến tìm nó mà lúc này còn làm kiêu cái gì?
Phong Tiểu Tiểu lập tức đi tới cầm tay nắm cửa lên rồi đập ầm ầm, thò cổ ra gào vào trong cửa: “Đế Thính bên trong nghe đây, ta là Nữ Oa, hiện tại mi đã bị bọn ta bao vây, biết điều thì ngoan ngoãn đi ra cho ta hỏi vài câu, chống cự sẽ không có tác dụng gì đâu!”
Bên trong không truyền ra bất cứ động tĩnh nào, Dương Nghiên xì một tiếng: “Trực tiếp xông vào đi, người ta không chịu nể mặt cô đâu.”
“Xông thế nào?” Phong Tiểu Tiểu hỏi lại.
Dương Nghiên liếc mắt qua: “Không phải mấy lần trước cô có thể biến mặt đường xi măng thành bùn đất sao? Sau đó tạo người đất tác chiến gì đó... Không thể biến nơi này thành bùn đất sau đó mở ra được à?”
“Xiềng xích kia không phải đồ thật đâu đại ca!” Phong Tiểu Tiểu buồn bực. Nếu có thể biến thành đất thì cô đã sớm biến rồi, nhưng vấn đề là ổ khóa này không phải là đồ vật thật sự tồn tại, mà là biểu tượng hiện hóa của cấm chế...
“Ai bảo cô làm gì với xiềng xích đâu?” Dương Nghiên đi qua vài bước, nghiên cứu một lát rồi vỗ vỗ vào vách tường bên cạnh cánh cửa nhỏ, hỏi quỷ vương Tiết: “Kiến trúc dưới âm phủ và vật thể thật đúng không?”
“À thì... Đại khái là thực thể. Nhưng tôi nhớ mang máng là mấy công trình công cộng này đều rất đáng giá, hình như là vì chất liệu rất quý hiếm.” Quỷ vương Tiết do dự.
Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng hiểu được ý Dương Nghiên, cô thổi phù hai cái vào lòng bàn tay: “Thực thể là được rồi, để tôi lên.”
Vòng qua cánh cửa gỗ nhỏ bị khóa, Phong Tiểu Tiểu đào một cái động lớn trên vách tường bên cạnh cửa gỗ, khi cô vừa đi vào được một bước liền nhìn thấy một con chó nằm sấp trên đệm đang ngủ say.
Đại khái là nghe được tiếng bước chân, con chó mơ màng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó mộng du vừa than thở được một câu: “Đệch! Thế mà cũng vào được?” thì lại chúi đầu ngủ tiếp. Nhưng động tác chúi đầu xuống ngủ tiếp còn chưa làm được một nửa thì đã phát hiện có gì đó không đúng cho lắm, chỉ trong nháy mắt, thân chó đã cứng ngắc ngay tại chỗ.
Ba giây sau, con chó trắng to lớn nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn mấy người đang tiến vào từ cái động trên vách tường: “Các... các... các người vào bằng cách nào?”
“Vào bằng cách đó.” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại, ngón tay chỉ vào cái động phía sau: “Mi không nhìn thấy sao?”
“...” Đương nhiên là thấy rồi.
Vấn đề là tại sao cô có thể làm ra cái chuyện thô bạo như vậy!
Phong cách làm việc của người trong giới thần thoại đa phần đều là rất tao nhã đẹp mắt, dù có chơi đùa thì cũng là một cảnh giới hoàn toàn khác, đâu ra cái loại như Nữ Oa kia, cưỡng chế giải tỏa công trình thế này?
Phong Tiểu Tiểu buồn rầu nhìn nó, vì năng lực của nó mà lo lắng: “Ngay cả lúc chúng ta tiến vào cũng không nghe thấy, con chó này thật sự có thể nghe được tung tích của Lucifer sao? Không phải là hư danh đó chứ?”
Đế Thính bình tĩnh lại một chút, sau đó liếc nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái: “Cách khích tướng không có tác dụng với tôi từ lâu rồi.”
“Không phải đang khích mi đâu, đừng cố chống chế.” Phong Tiểu Tiểu quẳng cho nó một ánh mắt xem thường, lôi Dương Nghiên ra thương lượng: “Hay là chúng ta đi tìm người khác hỏi thăm đi? Tôi nhớ hình như Odin có nuôi hai con quạ đen, cũng được xưng là có thể biết hết chuyện thiên hạ...”
Dương Nghiên suy tư một chút rồi nói: “Cũng được.”
Vì thế mọi người quay đầu đi ra khỏi cái động.
Đế Thính thấy bọn họ có vẻ muốn đi thật thì rốt cuộc không nhịn được mà xù lông lên: “Mấy con quạ đên kia thì dùng thế chó nào được! Lucifer đã bị ném vào biển lửa chết lâu rồi. Bàn Cổ tự mình ra tay, lấy đâu ra con quạ đen nào dám bay tới đó chịu chết?” Đệch, cấp bậc của nó cao hơn lũ quạ đen kia nhiều, rốt cuộc những kẻ này có mắt hay không vậy?
“Mi nói cái gì?” Mọi người đồng loạt kinh hãi.
Đế Thính cũng kinh hãi, vội lấy hai bàn chân đầy lông lên che miệng lại, lắc đầu quầy quậy: “Tôi chưa nói gì cả!”
“Mi có nói.” Vidar bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Đế Thính, khuôn mặt vô cảm lặp lại: “Mi nói Lucifer chết rồi.”
Đám người Phong Tiểu Tiểu cầm đầu lại mê man lần nữa, Đế Thính sắp khóc đến nơi: “Mấy người không thể coi như không nghe thấy sao?”
Phong Tiểu Tiểu nhéo nhéo bàn tay để bình tĩnh lại một chút: “Hera đâu? Cũng chết rồi sao?”
Một con rắn đen nhỏ nhẹ nhàng trườn ra từ phía sau bọn họ, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm con chó lớn nằm trên đệm.
Lúc này Đế Thính lấy đâu ra tâm tư mà quan sát xung quanh nữa, nó rối rắm một lát, sau đó nghĩ: Dù sao thì cũng nói rồi, bây giờ cũng chẳng thể phủi sạch, chẳng thể cứu vãn được nữa, dứt khoát một lần cho lành, gáo vỡ làm muôi luôn cho rồi: “Cô ta... chưa chết. Sức mạnh thần hậu trong thần hệ kia đến từ chồng cô ta, nên nói cách khác, cô ta chỉ là kẻ được chia sẻ quyền lợi, chứ không phải bản thân cô ta có sức mạnh cao quý đó, cho nên...” Nói trắng ra thì là Bàn Cổ ghét cô ta.
Thông tin vừa mới nói ra khỏi miệng thì chẳng khác nào đã đầu quân về phe Nữ Oa, bây giờ có muốn làm kẻ hai mang cũng không thể, vậy nên Đế Thính dứt khoát nói thêm một câu: “Theo như những gì tôi nghe được thì đại khái Bàn Cổ muốn dùng Hera để dụ Zeus hoặc Athena, chỉ có bọn họ mới có sức mạnh thực sự của thần tối cao.”
Con rắn nhỏ nằm thấp xuống, trầm mặc một lát, lặng lẽ trườn đi ra ngoài bằng cái động trên tường.
Ngoài Dương Nghiên đang quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa ra thì những người khác ở đây đều không phát hiện từng có con rắn xuất hiện và rời đi.
Dương Nghiên nhếch môi một cái, châm điếu thuốc, nghe giọng điệu lo lắng của Phong Tiểu Tiểu truyền đến: “Zeus còn dễ nói, bây giờ gã đang ở trong nhà. Vấn đề là Athena thì hơi nguy hiểm, có cần xếp vào thành phần cần bảo vệ hàng đầu hay không?”
Phun ra một làn khói thuốc, Dương Nghiên không hề để ý tiếp lời: “Hẳn là chính Athena cũng sẽ phòng bị cẩn thận. Dù sao thì cậu ta cũng không chắc chắn rằng chủ thần Olympus khác có thể bị bắt đi hay không. Nhưng tôi cho rằng, nếu bọn họ muốn đi tìm Bàn Cổ thì ít nhất cũng sẽ tìm đồng bọn để hợp tác chứ không hành động một mình. Nói thế nào thì lúc trước Vidar cũng từng bị chém đứt búa, chắc là chủ thần Olympus sẽ không tự đại đến mức cho là mình khá khẩm hơn Asgard đâu.”
“Tôi thấy Athena rất để ý đến Hera.” Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: “Lỡ như anh ta biết tin rồi thật sự tự tìm đến thì sao?”
Dương Nghiên lặng lẽ đảo mắt qua: “Ý cô là cậu ta não tàn hả?”
“Chẳng lãng mạn gì cả.” Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Có thể là bởi vì yêu?”
Dương Nghiên suýt nữa bị sặc khói thuốc: Tình yêu giữa con chồng và mẹ kế à?
Nhưng với đời sống sinh hoạt cá nhân hỗn loạn trên Olympus, loại đổi CP(*) này cũng không phải không thể xảy ra...
(*) Đổi CP: hay có thể nói là đổi couple, đổi đôi, đổi cặp, chính là đổi đối tượng yêu đương.
Hỏi thăm tin tức xong, mọi người có thể về nhà sửa lại tư liệu. Thật ra, ngoài vị trí mấy người bị bắt cóc ra thì Phong Tiểu Tiểu còn muốn hỏi thêm về vị trí của Bàn Cổ và Phục Hy. Nhưng vấn đề là Đế Thính cũng không phải người máy. Lẽ ra với năng lực của nó, cho dù là tìm Phật tổ hay Đạo tổ cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là hai vị tổ thần, vậy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung - không đủ quyền hạn!
Đế Thính vẫn ở lại địa phủ, tuy miệng oán giận bản thân thề thốt linh tinh nên không thể không ở lại cái nơi quỷ quái này, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ, nhưng trên thực tế thì nó cũng đã quen rồi. Nếu thật sự bắt nó ra ngoài trời nhảy nhót trên bãi cỏ, chắc chưa đợi đến lúc người khác nói gì đó thì chính nó đã phát điên trước rồi.
Cho nên dù Nữ Oa tự mình đến thì Đế Thính cũng không muốn tốn sức lực để mà chuyển ổ. Đổi người giám hộ cũng chính là người cho ăn từ Địa Tạng thành quỷ vương Tiết mà thôi. Sau đó nó lại về phòng tối nhỏ của mình xây lại vách tường, cứ như vậy tiếp tục cuộc sống ”bế quan tỏa cảng” của nó.
Quỷ vương Tiết và vợ đều ở bờ sông Vong Xuyên, hai người kết hôn hơn hai mươi năm vẫn không có con, lúc đầu còn tưởng bị vô sinh, nhưng đến bệnh viện khám thì kết quả lại là không có vấn đề gì. Về sau họ nghĩ là không đủ may mắn, nhưng đến giờ mới biết, tất cả đều là số mệnh. Quỷ vương Tiết vốn có thể chất nửa người nửa quỷ, trước khi thức tỉnh thì không khác người thường là bao, nhưng trên thực tế thì cũng không thể có kết quả gì với người phàm được.
Dùng một câu của khoa học hiện đại để tổng kết thì cái này gọi là khác biệt về gen.
Tóm lại, bây giờ trong nhà ông ta cũng không còn ai, cho nên dứt khoát tiếp tục ở lại địa phủ, chờ đói bụng hoặc nhàm chán quá thì lại lên mặt đất, coi như tiết kiệm tiền thuê nhà.
Trong xe vốn có Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên, giờ thì có thêm Vidar nữa. Thứ nhất, tên kia còn có chức trách tiếp tục bảo vệ cậu Liên, thứ hai là có vẻ người ta còn muốn đi theo bọn họ để chú ý đến tiến triển của sự kiện bắt cóc thần linh này...
Lúc xe lái đến đầu phố, đèn của căn hộ nhà hàng xóm đã sớm tắt rồi, chắc bác gái chờ khuya quá nên cũng mệt, nếu không thì chắc chắn còn muốn lấy kính viễn vọng ra nhìn một chút. Phong Tiểu Tiểu thật sự sợ bà ta nhìn thấy Vidar lại nói ra mấy lời hết hồn gì đó.
“Về sau nếu thiên thần sa ngã vô tình hỏi thăm thì tạm thời cũng đừng nói với anh ta là Lucifer đã chết.” Trước khi mở cửa, Phong Tiểu Tiểu lo lắng, cố ý dặn một câu.
Vidar yên lặng gật đầu, ra vẻ căn bản không muốn mở miệng.
Dáng vẻ này của anh ta khiến Phong Tiểu Tiểu yên tâm không ít. Cô lục chìa khóa ra mở cửa, vào cửa xong liền khóa trái lại. Lúc từ cửa hàng đi vào sân sau thì thấy ở phòng khách có hai tên vệ sĩ đang canh giữ ở cửa, xem ra cậu Liên đã về, mà trong phòng khách vẫn sáng đèn, chắc cũng về chưa được bao lâu.
Dương Nghiên nhíu mày không nói gì, đi vào trong.
Một tên vệ sĩ nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu tiến lại thì hạ giọng báo cáo: “Cậu Liên uống say, còn dẫn theo một người phụ nữ về...” Nói tới đây liền lấy ra một xấp tiền: “Đêm nay mong các vị đừng nói gì cả, cậu Liên của chúng tôi cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, ngày mai tỉnh rượu sẽ đuổi cô ta đi thôi.”
Nhìn qua thì có vẻ việc này người ta không phải mới chỉ làm một lần, ông chủ ở bên trong vui vẻ, đàn em ở bên ngoài giúp thu xếp... Nếu không phải đang trong giai đoạn đặc biệt thì có lẽ sau đó vệ sĩ còn nói thêm một câu: “Đêm nay mong các vị chấp nhận ở bên ngoài một đêm”... linh tinh gì đó.
Phong Tiểu Tiểu nhận tiền, phe phẩy một cái. Một xấp khá dày, chắc còn nhiều hơn số tiền mời người phụ nữ kia đến đây. Cô ngẩng đầu cười như có như không rồi nói một câu: “Nghĩ tôi mở khách sạn đấy hả?”
Vừa dứt lời, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một người phụ nữ mặc váy xanh giày đỏ nhìn khá quen mắt đi ra, đôi mắt to quyến rũ nhướng lên: “Chỉ đến nhà cô ngồi một chút thôi, đừng nhỏ mọn vậy chứ.”
“!!!”