Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
Chương 263: Không đề
Sau Tết âm lịch hai tháng thì cũng là lúc Tiểu Đát Kỷ sắp đầy ba tháng tuổi, thời tiết cũng dần ấm lên. Công tác chuẩn bị xây dựng thần đình lúc trước cũng đã tiến hành được kha khá, tính ra thì cũng đã đến lúc nên cho các chư thần vào vị trí làm việc, chuẩn bị vận hành thần giới phương Đông.
Vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, hơn nữa Phục Hy lại đột nhiên không thể không rời đi, cho nên Phong Tiểu Tiểu mới chưa bắt tay vào phương diện này. Nhưng hiện tại đã sắp đến thời điểm hẹn trước trong hợp đồng, vậy nên tất nhiên cần phải nhanh chóng chỉnh lý danh sách chư thần từng ký hợp đồng, xem rốt cuộc nên phân ai làm gì mới được.
Phong Tiểu Tiểu chưa từng phụ trách sắp xếp nhân sự theo quy mô lớn, cho nên cô giao nhiệm vụ gian khổ này cho Dương Nghiên.
Mà Dương Nghiên thì chỉ có thể cầm một tập danh sách thật dày đờ đẫn: “...”
Trong nhà thì sắp xếp xem mắt không ngừng, tiệm gốm thì công việc ngụp mặt... Đối với một cậu ấm nhà giàu mà nói, rất khó nói trong hai loại tình huống này thì tình huống nào bi thảm hơn, nếu biết trước tương lai của mình sẽ là như vậy, hồi bị nhóm côn đồ đuổi theo, anh ta nên chọn hướng ngược lại hướng khu này.
Lúc cậu Liên xuống lầu thì nhìn thấy Dương Nghiên đang buồn bực lật xem vô số tài liệu.
Cậu ta nhướng mày nghi hoặc nhìn vệ sĩ đi bên cạnh mình, vệ sĩ vô cùng hiểu chuyện đến gần một bước nói nhỏ: “Anh Dương vẫn luôn làm việc ở trong này tới tận trưa.”
Ồ, chăm chỉ vậy sao?
Thật ra cậu Liên cũng không có hứng thú gì với việc riêng của người khác, biết xong cũng không để ý mà đi tới. Dương Nghiên ngẩng đầu, khóe mắt liếc đến cậu ấm con quan và tiểu đội chó săn đang đi về bên này liền vô cùng tự nhiên gập lại tập danh sách đang xem, gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Cậu Liên nói giống như là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến, “Triển Hiên nói lúc tôi muốn ra ngoài, mấy người phải cử ra ít nhất một người đi cùng đúng không?”
Cho nên cậu ta chỉ đến nhận vệ sĩ dẫn cậu ta ra ngoài mà thôi, giống như những người khác lúc ra cửa thuận tay mang theo chìa khóa, di động hay ví tiền vậy.
“Tôi không rảnh, cậu...” Dương Nghiên vô thức vuốt phẳng danh sách trên bàn, vừa định đề nghị người này đi tìm người rảnh rỗi là Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại nhớ ra hình như cô nàng kia còn có kế hoạch chờ Poseidon hoặc Athena tới tìm để nhận Zeus liền nhíu mày nuốt trở lại lời muốn nói.
Quả nhiên là thiếu nhân lực mà! Ánh mắt Dương Nghiên vô thức chuyển sang một chỗ khác trong sân, Y Y đang ở trước cửa hàng... Không được, cái cô nàng này chỉ giỏi chạy thoát thân hay chuyển phát nhanh, chứ đánh nhau thì chẳng có tuyệt chiêu gì cả.
“... Chờ mười phút!” Dương Nghiên vội vàng gật đầu với cậu Liên, cầm di động gọi để huy động sự trợ giúp từ bên ngoài: “A lô, Ngao Tiềm hả? Chỗ tôi có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ một chút...”
Cậu Liên nhíu mày chờ người gọi điện thoại xong, có chút không hài lòng hỏi: “Nhân viên của mấy người còn cần lâm thời điều động sao? Không sắp xếp trước à?”
“Ngao Tiềm không phải nhân viên của chúng tôi, người ta cũng có cửa hàng phải lo, đến đây đi dạo cùng cậu đã là nể mặt bạn bè mà giúp đỡ rồi.” Dương Nghiên nhét di động vào túi, thuận miệng đáp.
“Là công ty bảo vệ khác à?” Cậu Liên tò mò hỏi, cậu ta vẫn cảm thấy nơi này có tính bảo mật khá cao, chỉ có người quen giới thiệu mới vào được... Đây rõ ràng là di chứng của việc xem nhiều phim ảnh, tiểu thuyết.
“Không.” Dương Nghiên liếc cậu Liên, “Ngao Tiềm là bác sĩ thú y.”
“...”
Tính cách của Ngao Tiềm vẫn luôn rất dịu dàng, khiến người ta như tắm trong gió xuân. Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên bình thường anh ta không hay cự tuyệt lời nhờ vả của người khác, hơn nữa nếu đối phương là bạn bè thì lại càng không chối từ.
May mà Dương Nghiên cũng không muốn lợi dụng bạn bè, anh ta lại gọi một cú điện thoại đến công ty nhà mình, cử một nhân viên đi trông cửa hàng cho Ngao Tiềm, xem như giải quyết vấn đề trông coi cửa hàng thú cưng.
“Nếu có điều kiện thì nên thuê một nhân viên trông cửa hàng đi.” Lúc Ngao Tiềm đến, Dương Nghiên giải thích đại khái về chuyện cần anh ta hỗ trợ, lại giơ danh sách trong tay lên, thuận miệng khuyên một câu, “Công ty mới của chúng ta cũng sắp sửa hoạt đi vào động rồi, đến lúc đó anh phải chạy hai bên, chắc chắn sẽ còn bận hơn bây giờ đó.”
Ngao Tiềm mỉm cười bất đắc dĩ: “Vốn dĩ anh định nhờ Lý Trường tìm vài người thích hợp, nhưng ông ta và Loki đi công tác vẫn chưa trở về, cho nên...”
Nếu không nhắc tới chắc Dương Nghiên cũng sắp quên còn có hai tên đang đi đến chỗ tộc người lùn để lấy Tức Nhưỡng vẫn chưa trở về, hiện tại nhớ tới liền thuận miệng hỏi hai câu: “Không thể tìm người bình thường sao?”
Ngao Tiềm thở dài: “Đôi khi trong tiệm sẽ có mấy vị khách đặc biệt đến, không chừng về sau còn có thú nuôi đặc biệt…” Người bình thường căn bản không làm nổi.
Tám chuyện hai câu, Ngao Tiềm mới mỉm cười với cậu Liên: “Cậu Liên đúng không? Chúng ta có thể ra ngoài rồi, cậu muốn đi đâu?”
Cậu Liên nhướng mày, không nhìn ra rốt cuộc người mà Dương Nghiên sắp xếp cho mình lợi hại ở chỗ nào. Cậu ta gật đầu vừa đi ra ngoài, vừa hỏi Ngao Tiềm đang đi theo mình: “Anh am hiểu cái gì? Có mấy năm kinh nghiệm làm vệ sĩ vậy?!”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhận công việc này.” Giọng nói của Ngao Tiềm theo đoàn người rời đi mà xa dần, “Tôi tương đối am hiểu khám và chữa bệnh cho thú cưng, cũng hiểu một chút về động vật hoang dã, nhưng động vật kinh tế thì không hiểu cho lắm.”
“... Tôi không hỏi anh cái này.” Giọng cậu Liên cũng dần trở nên xa xôi, “Ý tôi là nếu ở bên ngoài xảy ra xung đột, anh có thể ngăn chặn hay không?”
“Cậu Liên đừng lo, người xấu đều sẽ bị ông trời trừng phạt, ví như bị sét đánh chẳng hạn.”
“...”
Dương Nghiên thu hồi sự chú ý tiếp tục nghiên cứu danh sách, không phải tất cả chức vụ thần đình đều bắt buộc phải có. Trước kia, thiên đình có nhiều chức vụ thừa thãi, không phải bởi vì cần, mà là vì trấn an chư thần nên mới ban cho. Ví dụ như chức Quyển Liêm Đại Tướng(*) trong Tây Du Ký, rõ ràng đây là một chức vụ không cần thiết.
(*) Quyển Liêm Đại Tướng: Là chức vụ trông coi rèm cho Ngọc Đế, trước kia do Sa Tăng phụ trách. (Nguồn: Wikipedia)
Mà hiện tại đã không đủ người, lại không có các loại quan hệ phe phái rắc rối như trước kia, nên tất nhiên cũng không cần đến các chức vị đó nữa.
Sau khi suy nghĩ một chút, Dương Nghiên dứt khoát dựa theo chế độ công ty thời nay mà làm. Anh xắn tay áo phân loại toàn bộ tư liệu cá nhân trong danh sách lần nữa, bận một buổi chiều rốt cuộc mới làm ra được bản phác thảo ban đầu...
Lúc này đã bốn năm giờ chiều, sau khi có thành quả bước đầu, Dương Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mắt, phát hiện đã không còn sớm. Vì thế anh ta thở phào một hơi, bắt đầu thu dọn mặt bàn hỗn độn, định ngày mai lại tiếp tục sau.
Phong Tiểu Tiểu cũng vừa mới từ trong phòng đi xuống. Cô mặc áo khoác, có vẻ đang muốn ra ngoài, lúc ngẩng đầu thấy Dương Nghiên trong phòng khách thì mỉm cười thuận miệng hỏi: “Anh Nhị chỉnh lý xong rồi hả?”
“... Vẫn chưa xong.” Dương Nghiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, anh chưa từng gặp kiểu sếp mặc kệ mọi chuyện cho nhân viên như vậy. Phục Hy cũng vậy, Nữ Oa cũng thế... Ấn tượng của anh về đại thần hồng hoang trong thần thoại gần như sắp sụp đổ rồi.
“A, thế ngày mai còn phải nhờ anh rồi.” Dường như Phong Tiểu Tiểu không cảm thấy hành vi đùn đẩy công việc của mình có gì không đúng, mặc áo khoác xong liền chuẩn bị ra ngoài.
Dương Nghiên tò mò: “Muộn vậy rồi cô còn định đi đâu thế?” Sắp đến giờ cơm tối rồi, muốn ra ngoài cũng không gần gấp gáp vậy chứ.
“Tiểu Khương chưa gọi điện cho anh à?” Phong Tiểu Tiểu cũng nghi hoặc, rồi sau đó không cần Dương Nghiên trả lời, cô đã tự nói tiếp: “Hình như bên kia xảy ra chuyện, cần tôi lập tức qua đó một chuyến.”
Dương Nghiên nhíu mày, tốc độ sắp xếp cũng nhanh hơn, mau chóng xếp xong đống tài liệu rồi vội vàng mở miệng: “Từ từ, tôi cất tài liệu xong, chúng ta cùng đi.”
Nếu Khương Lễ xảy ra chuyện, vậy chắc chắn sẽ không phải chuyện nhỏ, dù sao thì cái giới sinh sống và làm việc của người ta vốn đã không đơn giản.
Phong Tiểu Tiểu dừng lại đợi một lát, Dương Nghiên về phòng cất xong toàn bộ tài liệu, lấy chìa khóa xe đi ra: “Đi thôi, chỗ đó ở đâu thế?”
***
Chỗ của Khương Lễ có chút hẻo lánh, nhưng không tính là hoang vu, bởi vì nơi đó vốn là một khu biệt thự nổi tiếng. Tuy không ở trung tâm thành phố, nhưng giao thông cũng coi như thuận tiện. Dù sao người ở chỗ này không giàu thì cũng có chức có quyền, đương nhiên có yêu cầu cao với chất lượng cuộc sống, ví như về cảnh quan xung quanh, tiếng ồn và mức độ xanh hoá...
Đối với khu biệt thự này, Phong Tiểu Tiểu vẫn thấy lạ lẫm, nhưng Dương Nghiên vừa nghe tên đã biết, lái xe mất một giờ liền tới nơi mà Khương Lễ đã nói.
Đến trước cửa căn biệt thự được mô tả, thấy Khương Lễ vốn luôn thích chứng minh sự hiện diện vậy mà lại không ở bên ngoài ngóng trông nghênh đón Phong Tiểu Tiểu, điều này khiến cho Dương Nghiên càng thêm nghiêm túc.
Sau khi báo thân phận qua máy giám sát trước cánh cửa sắt, cánh cửa mở ra, Dương Nghiên vừa lái xe chầm chậm vào trong sân, vừa thuận miệng nói với Phong Tiểu Tiểu ngồi ở ghế lái phụ: “Xem ra chuyện thật sự không ổn lắm.”
“Tôi vốn đã đoán là chuyện lớn rồi, nếu không đã không báo cho chúng ta.” Phong Tiểu Tiểu cũng có chuẩn bị tâm lý, “Nhưng Tiểu Khương không lộ diện thì đúng là lạ thật.”
“Cậu ta không nói gì trong điện thoại sao?”
Phong Tiểu Tiểu lắc đầu: “Điện thoại cũng không phải do cậu ấy gọi, là của cha cậu ấy.”
Dương Nghiên nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc, không phải là Khương Lễ xảy ra chuyện đó chứ?
Xe dừng lại, lúc hai người xuống xe thì có một người quản gia vội vàng từ trong biệt thự ra đón, cúi người khách sáo nói với Phong Tiểu Tiểu: “Cô Phong đúng không ạ? Vị này là?” Ánh mắt ông ta chuyển sang phía Dương Nghiên.
“Đây là anh Dương, là người mình.” Phong Tiểu Tiểu cũng không biết quản gia có biết được cái gì hay không, nên chỉ giới thiệu một câu lấp lửng như vậy.
Quản gia hình như hiểu: “Vậy mời hai vị đi theo tôi, cậu chủ đã chờ các vị lâu rồi.”
“Chờ chúng tôi?” Phong Tiểu Tiểu cũng không lề mề, vội đuổi theo bước chân quản gia, vừa chạy vừa hỏi, “Có phải Tiểu Khương đã xảy ra chuyện hay không?”
Quản gia chần chờ: “Xem như là vậy đi...”
Lời vừa mới nói xong, ngay lúc mấy người tiến vào biệt thự, chợt mơ hồ có tiếng gào thét của con thú hồng hoang khổng lồ truyền vào trong tai.