Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-258
Chương 261: Mời tế tổ
Dương Nghiên cầm tờ báo đi ra, thấy Điềm Điềm ôm bé Đát Kỷ đi đến, theo sau còn có một hồ ly tinh lạ mặt làm vệ sĩ.
Bé gái mũm mĩm, trên cánh tay đeo mấy vòng tay vàng ròng hình con hồ ly ngồi vòng quanh cánh tay nhỏ, chỗ nối là miệng hồ ly nhọn cắn đuôi xù, mắt khép hờ lóe tia sáng hồng ngọc, chi tiết nhỏ tinh xảo y như thật.
Bé Đát Kỷ nằm trong ngực mẹ nhắm mắt giả bộ ngủ, thấy Dương Nghiên đi ra, không có Phong Tiểu Tiểu ra theo thì không thèm giả vờ ngoan nữa, ngồi thẳng người, duỗi hai cánh tay trắng nõn như củ sen ê a đòi anh bế.
Lúc đến nhà Ân chấp hành nhiệm vụ là Tô Đát Kỷ đã thấy thích Dương Nhị Lang rồi, đặc biệt là khi so với Đế Tân đã năm mươi mấy tuổi, càng tôn lên vẻ đẹp trai lai láng, khí chất xuất thần của Nhị Lang Thần.
Lần trước Điềm Điềm vô tình được Fernir cứu và đưa đến tiệm gốm, tận mắt chứng kiến một chuỗi kỳ tích phi tự nhiên, cô ta không hỏi kỹ nhưng cũng mơ hồ hiểu rằng mình không cùng thế giới với những người này.
Điềm Điềm hiểu đạo lý phải tự bảo vệ mình, nên vốn dĩ cô ta đã quyết định giấu kỹ những chuyện này trong lòng, có lẽ tương lai cả đời cô ta sẽ không thể bước vào chỗ này một bước.
Nhưng đôi khi sự việc phát triển ly kỳ hơn người ta nghĩ. Khi Điềm Điềm được đám hồ ly tinh Hoàng Dung, Lư Phương chăm sóc, rồi phát hiện con gái mới sinh của mình không phải nhân vật đơn giản, thì tất nhiên sẽ lại qua lại với tiệm gốm.
Dương Nghiên nhướng mày ném tờ báo, ẵm đứa bé sơ sinh nâng hai cái, cảm thấy hết sức mới mẻ hỏi:
“Mấy tháng không gặp đã nặng hơn nhiều vậy rồi à?”
Hồ ly tinh đi theo chắc có nghe Hoàng Dung nói về thân phận của đám người Dương Nghiên nên cười nịnh, theo thói quen đá lông nheo nói:
“Nhị Lang Chân Quân không biết chứ, mấy tháng đầu là lúc trẻ sơ sinh lớn nhanh nhất, mỗi ngày mỗi khác.”
Dương Nghiên mỉm cười, dù sao cũng rảnh rỗi, anh ta bế bé Đát Kỷ đang ôm cổ anh ta tranh thủ “sàm sỡ”, đứng tránh sang một bên, mời:
“Vào đi, mọi người đến đây có chuyện gì vậy?”
Bên ngoài đang rối loạn, có lẽ người thường không phát hiện ra nhưng thần tiên ma quỷ chắc cũng biết giờ đang không yên bình.
Dương Nghiên tưởng đám hồ ly tinh gặp rắc rối gì, không ngờ người ta ngồi xuống uống trà tám chuyện, anh ta mới biết không có chuyện đó.
Người mở miệng đầu tiên là Điềm Điềm, cô ta bưng tách trà, bĩu môi hất cằm hướng sang bên cạnh nói:
“Anh hỏi anh ta đi, xem những người này đang bàn bạc chuyện gì, thật xui xẻo!”
Dương Nghiên ôm đứa bé sơ sinh luôn vặn vẹo mông muốn hôn mình dán sát vào ngực, nhướng mày nhìn hồ ly tinh kia, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Hồ ly tinh cười nói:
“Lão tổ tông chuyển thế đầu thai là việc lớn trong tộc tôi, tuy đã có nhiều người của chúng tôi đến đây rồi, nhưng không phải tất cả hồ ly đều là cùng tộc. Ví dụ như tộc Thanh Khâu, tộc Đồ Sơn, mộ Hiên Viên là cùng một tộc.
Trong nước Thanh Khâu không chỉ có hồ tộc, nhưng tộc hồ ly chín đuôi có địa vị cao nhất, cao hơn cả thần linh bình thường, địa vị của tộc này ở Thanh Khâu giống như hoàng tộc ở trần gian vậy. Tộc Đồ Sơn thì nổi tiếng nhờ vào chuyện gả cho Đại Vũ. Nói tóm lại, nhắc đến hồ ly tinh thì có hai chi mà mọi người nghe quen tai.
Mộ Hiên Viên thì khỏi phải nói, hoàn toàn là bi kịch, nếu không phải được tàn hồn của Phong Tiểu Tiểu kéo ra làm người qua đường trong trận chiến Phong Thần thì khó nói mọi người có biết đến nó hay không.
Các bộ tộc chia ra địa vị cao thấp, giống như trước kia, tại sao hoàng đế phải đánh nhau với các bộ lạc? Đó là vì muốn giành làm đại ca chứ sao.
Một bộ tộc mạnh thì tài nguyên cho tộc nhân sẽ nhiều, chưa bàn đến ích lợi vật chất, được danh tiếng cũng tốt. Vì sao nhiều người lại nhấn mạnh chính thống như vậy? Chính thống không thật sự được tăng thêm đặc hiệu gì, mọi người chỉ muốn có thể diện mà thôi.
Nếu khái niệm này đặt ở trong đám thần ma yêu quỷ thì ý nghĩa càng lớn. Địa vị chính thống của một tộc tượng trưng cho khí vận cường thịnh, tượng trưng cho việc được thiên đạo ưu ái. Tóm lại tương đương với đi cửa sau, thiên địa linh khí tín ngưỡng nguyện vọng vân vân, các loại ích lợi nhiều không đếm xuể.
Hồ ly tinh khách khí bưng trà đưa cho Dương Nghiên, cười nói:
“Con cháu hồ tộc vô dụng mới khiến tộc sa sút đến nay, tuy có phần do linh khí cạn kiệt nhưng xuống dốc là xuống dốc, không có gì để lấy cớ. Hai chi Thanh Khâu, Đồ Sơn vốn đứng đầu tộc hồ ly chín đuôi, các tộc răm rắp nghe theo. Nhưng đến ngày nay hậu nhân hai tộc không còn bao nhiêu. Hồ tộc chúng tôi không cần xưng bá thiên hạ nhưng không thể đến mức không chọn ra được thủ lĩnh. May mắn, bây giờ có lão tổ tông của mộ Hiên Viên chuyển thế, tính bối phận cũng xứng là số một hồ tộc hiện nay, đây là tin tốt cho mọi người, còn hơn để rải rác hồ tộc đông một chi, tây một chi...”
Dương Nghiên nghe hiểu ý của hồ ly tinh này. Không biết ai nêu ý kiến nhưng tư tưởng trung tâm chỉ có một: Nhà mấy người không có nhân vật nào tai to mặt lớn nhưng nhà chúng tôi thì có. Mọi người năm bè bảy mảng ai cũng không phục ai, nhưng lão tổ tông xuất hiện, mấy người không thể không nghe lời chứ hả?
Nói ngắn gọn thì ý của đám hồ ly tinh là muốn đẩy bé Đát Kỷ lên ngôi hồ vương, không biết thủ lĩnh hồ ly tinh có xưng hô như vậy không nhưng tóm lại là ý đó.
Dương Nghiên gật đầu, không có ý kiến với tính toán nhỏ nhặt của đám hồ ly tinh. Người hướng chỗ cao mà đi, hồ cũng biết leo lên cao, có lòng cầu tiến không phải việc gì đáng xấu hổ.
Dương Nghiên hỏi:
“Vậy mấy người tính làm gì?”
Hồ ly tinh cười, rõ ràng khuôn mặt rất nam tính nhưng nụ cười lại toát ra khí chất quyến rũ mềm mại:
“Chúng tôi định thông báo hồ tộc ở các nơi trên thế giới về tế tổ.”
“… Tế ai?”
Hồ ly tinh tức giận lườm qua, mu bàn tay cẩn thận xoa khuôn mặt non nớt của bé Đát Kỷ:
“Đương nhiên là tế phu nhân Ðát Kỷ.”
Nghe vậy, Dương Nghiên liền bắt đầu tưởng tượng lung tung.
Dưới đàn tế cao lớn trang nghiêm, một đám nam nữ già trẻ đông nghìn nghịt quỳ lạy cúi đầu. Trên bàn tế là một cục tròn mũm mĩm, mặt mập bày ra vẻ cao ngạo trang nghiêm, khóe miệng chảy dãi.
“...”
Dương Nghiên rùng mình nổi da gà, uyển chuyển nêu lên ý nghĩ của mình:
“Có khi nào cảnh tượng… hơi kỳ dị không?”
Điềm Điềm không kiềm được lên tiếng:
“Đúng rồi đấy anh Dương, sinh con gái là hồ ly tinh, tôi nhịn. Họ nói con gái của tôi là tổ tông của họ, chia cho tôi một nửa quyền nuôi nấng và sở hữu, việc này tôi cũng nhịn. Nhưng tế tổ thì... thật quá đáng! Con gái của tôi còn chưa chết, bọn họ tế tổ cái quái gì!?”
Mặc kệ là thần tiên hay thần kinh, giơ đuốc cầm gậy nguyền rủa con của cô ta, là một người mẹ, cô ta tuyệt đối không nhịn được.
Có lẽ hồ ly tinh đã bị Điềm Điềm kháng nghị nhiều lần, không chút phản ứng lại lời càu nhàu của cô ta, dường như anh ta đã quen rồi.
Hồ ly tinh giải thích với Dương Nghiên:
“Lão tổ tông mộ Hiên Viên vốn là phu nhân Ðát Kỷ, chi chúng tôi luôn tế bái phu nhân. Đã là việc long trọng tộc tôi tổ chức, đương nhiên không thể tế lão tổ của tộc hồ khác như Thanh Khâu hay Đồ Sơn chứ?”
Nói một hồi hồ ly tinh thấy uất ức, ánh mắt nhìn Điềm Điềm như thể đối phương gây sự vô cớ.
Dương Nghiên nghe xong thấy có lý. Ví dụ nhà anh ta tế tổ chắc chắn sẽ tế bái tổ tiên Dương thị, không thể nào đi lạy họ Trương, họ Vương. Nhưng tình huống này lại rất nhức đầu.
Dương Nghiên buồn phiền vỗ đầu Đát Kỷ đang túm quần áo mình:
“Đây là việc nhà mấy người, tự quyết định đi. Mà hôm nay các người đến đây là để tôi làm trọng tài sao?”
Hồ ly tinh nhớ ra việc chính, vội móc khối ngọc bài trắng thượng đẳng từ trong ngực ra:
“Đương nhiên không phải! Thần đình mới lập, thiên đạo đại vận đã thừa nhận, thành phố này là lối vào thiên đình, tương đương với thánh địa giáo tộc. Tộc tôi muốn hoạt động lớn trong vùng này cần được tổ thần Phục Hy cho phép.”
Dương Nghiên nhướng mày nhún vai:
“Không khéo là anh Hy đi công tác rồi, có lẽ phải tám đến mười năm cũng chưa về.
Hồ ly tinh ngây người, vội sửa miệng:
“Hả? Vậy Nữ Oa nương nương thì sao?”
Dương Nghiên ngẫm nghĩ nhận miếng ngọc, lật qua lật lại nhìn:
“Ra ngoài đi dạo nhặt đá tiêu thực rồi. Lát nữa tôi sẽ đưa thứ này cho cô ấy, cái này tương đương với tấu chương hả? Phê duyệt bằng cách nào?
Hồ ly tinh lau mồ hôi, cái này giống như hoàng đế cổ đại cầm tấu chương hỏi quan viên cách viết câu trả lời.
“Nắm trong lòng bàn tay ngưng khí sẽ thấy được nội dung, nếu đồng ý thì rót linh khí vào hạt châu nhỏ trong ngọc bài, tương đương với chuẩn tấu.”
Dương Nghiên gật đầu cất ngọc bài, hỏi:
“Còn chuyện gì khác không?”
“Không…”
Điềm Điềm ngắt lời hồ ly tinh:
“Có thể đưa cho tôi một tấm thẻ giảm giá trong những trung tâm thương mại đứng tên anh Dương không? Mấy hôm trước có khuyến mại nhưng tôi không kịp mua, lát nữa tôi cần mua mấy bộ đồ cho mình và Niếp Niếp.”
“...”
Hồ ly tinh ngậm miệng lùi sang một bên.
Dương Nghiên vui vẻ nói:
“Chuyện nhỏ này không thành vấn đề.”
Vì thế mọi chuyện đều giải quyết xong, hồ ly tinh ôm bé Đát Kỷ vẫn đang lưu luyến không rời trở về vòng tay Điềm Điềm, rồi sau đó khom người cung kính nói:
“Vậy chúng tôi xin phép, tạm biệt.”
Tiễn hai mẹ con và một hồ ly tinh đi, chờ khi Phong Tiểu Tiểu về Dương Nghiên liền kể lại chuyện này, tiện tay đưa ngọc bài qua.
Phong Tiểu Tiểu nhận lấy, cau mày ngẫm nghĩ, hơi e ngại nói:
“Chuyện này không lớn nhưng anh có nói cái khác với họ không?”
Dương Nghiên hỏi ngược lại:
“Còn phải nói cái gì?”
Phong Tiểu Tiểu nêu ví dụ:
“Ví dụ như gần đây anh Bàn đang tổ chức đoàn thể đi săn thần ma ở chỗ chúng ta. Tuy hồ ly tinh không bắt mắt nhưng có lẽ sẽ bị theo dõi, anh không tiện thể báo cho một tiếng sao?”
“... Quên mất.”