Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-237
Chương 240: Không rời không bỏ
Vị Tiết sư bá này cũng chẳng có bản lĩnh mấy, nhưng nhân duyên trong môn phái tu sĩ quả thực không tệ.
Mấu chốt của việc nhân duyên không tệ này nằm ở trí nhớ, ví dụ như khi chỉ vội vàng gặp ai đó một lần, tự giới thiệu xong mọi người vẫy tay tạm biệt, sau đó hơn mười, hai mươi năm sau đột nhiên gặp lại, lúc đó người ta đã chẳng còn nhớ gì rồi. Ấy vậy mà dù chỉ từng găp một lần, nhưng vị Tiết sư bá này lại vẫn có thể nhận ra ngay, còn thao thao bất tuyệt nhắc lại toàn bộ điểm quan trọng trong phần tự giới thiệu của đối phương năm đó...
Dưới con mặt của người hiện đại, vị Tiết sư bá này rõ ràng là một nhân tài ngoại giao hiếm thấy. Nghĩ mà xem, anh thuận miệng nói mấy câu, qua rất lâu sau còn có thể được người ta nhớ kỹ, còn thuận miệng nhắc lại, cái cảm giác kia, tuyệt đối chính là cảm thấy như bản thân được coi trọng gấp bội.
Dựa vào ưu điểm này, Tiết sư bá cũng coi như có chút quen biết rộng rãi trong giới tu sĩ, cho nên lần này ông ta bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có không ít người đều đang âm thầm mà tiếc nuối thay ông ta một phen.
Người lên tiếng giải thích nói nửa câu rồi lại tiếp tục ký tên, sau đó trả hợp đồng lại cho Phong Tiểu Tiểu. Cô vừa nhận hợp đồng vừa tiếp tục hóng hớt: “Anh nói xem, Tiết sư bá sao thế nhỉ? Ông ta thành thần thì liên quan gì đến vợ ông ta?”
Người ký hợp đồng nghe thấy câu hỏi, cho dù muốn chạy cũng không thể, do dự một chút, đại khái cảm thấy giữa thần với nhau căn bản không có khái niệm riêng tư cá nhân... Ví dụ như phẩm phán âm ty có thể trực tiếp đào mười tám đời tổ tông của người ta lên, khi còn bé nhìn lén nữ sinh cách vách tắm rửa đều bị ghi vào để kiểm tra đánh giá công đức vân vân... Vì thế anh ta cũng không chần chờ bao lâu, dứt khoát đứng ở bên cạnh, thở dài nói: “Vợ Tiết sư bá... Ừm, đầu óc có chút vấn đề.”
“... Cụ thể là vấn đề gì?” Phong Tiểu Tiểu suy xét trong chốc lát rồi hỏi.
“Cụ thể là tinh thần luôn không tốt, mỗi ngày thời gian tỉnh táo chỉ có một hai giờ, mà một hai giờ này cũng hơn nửa là mơ mơ màng màng... Thỉnh thoảng còn nhìn thấy ảo giác, hoặc là đột nhiên nóng nảy phát điên...” Người bị hỏi thở dài, “Vốn Tiết sư bá còn muốn xem xem sau khi thành thần có cách nào chữa bệnh cho vợ mình không, nhưng xem tình hình hiện tại, chưa nói về sau có thể chữa khỏi hay không, nếu bây giờ thôi việc, trước khi chữa được thì hai vợ chồng bọn họ đã chết đói trước rồi.”
Cho nên khi người trung niên cẩn thận đắn đo chọn lựa, cuối cùng vẫn nhịn đau bỏ qua cơ hội lần này. Dù sao cho dù ông ta không thể thành thần, chờ quen biết một đám tu sĩ phi thăng, cũng có thể nhờ người ta giúp tìm cách chữa bệnh cho vợ mình.
Mọi người đều là người phúc hậu, tiếc thay cho Tiết sư bá một phen, ai cũng sôi nổi tỏ vẻ có cơ hội nhất định sẽ giúp, không phải có câu một người đắc đạo, gà chó lên trời sao. Cũng không thể vì thành thần liền mặc kệ sống chết của vợ mình nữa, dù sao có nhiều người dò đường ở phía trước như vậy, về sau nếu Tiết sư bá thật sự muốn thành thần, chưa nói cái khác, chỉ riêng nguồn lực và mạng lưới giao thiệp đã nhiều hơn người khác rất nhiều rồi.
Phong Tiểu Tiểu nghe vậy liền thấy hơi khó hiểu: “Bản thân ông ta kiếm tiền, mời các người giúp tìm cách? Dù sao cũng muốn giúp, vậy sao ông ta không tự thành thần, sau đó lại tìm bạn bè không thể thành thần vay ít tiền nuôi vợ?”
Nhân quả của trường hợp sau dễ trả hơn so với trường hợp trước nhiều, hơn nữa như vậy tổn thất cũng ít...
Người nói chuyện ngẩn người, rồi cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên có biểu cảm như bị sét đánh - XX cái OO! Sao mọi người lại không nghĩ ra còn có thể có lối suy nghĩ ngược như vậy chứ?
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Hơn nữa đã có chuyện như vậy, các người có thể nói rõ trước mà. Chỗ của tôi cũng không phải không cho giúp, còn chờ đến về sau các người tìm-hiểu-lại sao?” Cố tình nhấn mạnh hai mấy từ mấu chốt, Phong Tiểu Tiểu bỗng có cảm giác buồn bực khi bị tập thể xa lánh.
Thật ra đây là chuyện rất bình thường, giống như giữa cấp trên và cấp dưới trong một ông ty luôn tồn tại khoảng cách, cho dù cấp trên thể hiện bình dị gần gũi bao nhiêu, trong khi vẫn thoải mái nắm giữ quyền sinh sát đối với cấp dưới, thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ không có khả năng ngang hàng thật sự.
Người nói chuyện tỏ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Ngài đồng ý hỗ trợ sao?”
Ý mọi người vốn là trước tiên nên tạo được thành tích, sau lại từ từ tìm hiểu. Dù sao người có chức vụ cao cũng không nhàn như trong ti vi, tiểu thuyết mô tả, chút chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng sẵn lòng nhúng tay. Chứ đừng nói gì là người nơi này còn là mới lập thần đình, nghe ý Lý Tiếu thì hình như là thuộc loại cấp bậc Thiên đế và Vương mẫu... Đương nhiên anh ta không biết sự thật lại có khoảng cách càng lớn hơn so với tưởng tượng.
“Giúp được hay không thì chưa chắc.” Phong Tiểu Tiểu nói rào trước, “Nếu Tiết sư bá không ngại thì bảo ông ta dẫn vợ đến đây một chuyến đi.”
Không thể không nói nhân duyên của người đàn ông trung niên họ Tiết quả thật không tồi, Phong Tiểu Tiểu vừa nói vậy, lập tức đám người hưng phấn bắt đầu thảo luận, người tương đối vội vàng thì trực tiếp lấy điện thoại ra gọi tại chỗ, hiển nhiên là đã dựng thẳng lỗ tai nghe lén từ nãy giờ.
***
Tiết sư bá vô cùng kinh ngạc vội vàng dẫn theo vợ mình đi tới, Dương Nghiên đã bị Phong Tiểu Tiểu sai ra ngoài đợi nửa ngày.
Đây là lần đầu tiên Nhị Lang Thần và nhóm tu sĩ gặp mặt, vừa thấy người đàn ông trung niên ôm vợ đứng ở cửa, trên người bị một tầng khí đen bao bọc đi tới, mắt Thông Thiên giữa trán Dương Nghiên liền hé ra một khe hở hẹp, hai con mắt cũng bất giác mở to vài phần.
“Cô Phong, cô nói có thể, có thể...” Người đàn ông trung niên kích động đến mức nói năng lắp bắp, lộn xộn nửa ngày cũng không nói nên lời mình muốn biểu đạt: “À ừm, chuyện vợ của tôi có thật không?”
“Thật thật.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu, rồi hướng bên cạnh mình mà giới thiệu: “Vị này chính là Nhị Lang Thần, ánh mắt anh ta rất tốt, có lẽ là có thể nhìn ra chút gì đó.”
“Nhị nhị nhị...” Người trung niên ăn nói càng lắp bắp hơn.
“... Nhị Lang Thần.” Phong Tiểu Tiểu đen mặt tiếp lời.
Dương Nghiên trầm mặc nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên một lúc lâu, tiện đà nhắm mắt lại suy nghĩ, khi lần nữa mở mắt ra, ánh mắt đã chuyển đến người phụ nữ trong lòng người đàn ông trung niên, nhìn vẻ mặt người trung niên thấp thỏm bất an, anh mở miệng: “Không cần phải nói thêm gì đâu, vấn đề của vợ ông rất đơn giản, chỉ là sinh hồn ly thể mà thôi.”
“...” Đây đã là rất không đơn giản rồi.
Phong Tiểu Tiểu cạn lời, phản ứng của người trung niên tương đối bình thường, lập tức lộ vẻ kinh hãi quá độ: “Sinh hồn ly thể?” Ông ta nghĩ ngợi, có vẻ là cảm thấy đối phương dám khẳng định như vậy tất nhiên sẽ không nói sai, hơn nữa dựa vào uy danh của Nhị Lang Thần, do vậy lý do này đối với tu sĩ như ông ta mà nói cũng không phải là khó chấp nhận... Người trung niên dần lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ là có kẻ hại vợ tôi sao?”
Dương Nghiên tương đối rối rắm gật đầu.
Suy nghĩ đã được khẳng định, biểu cảm của người trung niên lập tức chuyển thành dữ tợn: “Là ai? Là kẻ nào hèn hạ độc ác như vậy?”
Đám người ký hợp đồng vừa rồi vẫn chưa đi, cũng đợi xem kết quả khám bệnh. Hiện giờ kết luận này vừa được đưa ra, mọi người lập tức ồ lên, ai nấy đều cảm thấy khó mà chấp nhận.
May mà đám người kia đều là người tu chân, tuy nói cái danh người tu chân này phóng đại hơi nhiều, nhưng cũng coi như có thể đứng đầu trong giới người phàm... Hơn nữa trong thời đại này, người có thể câu đi sinh hồn nhất định không phải người thường, kẻ nào lại có thể ra tay độc ác như vậy với một người phụ nữ chứ?
Phong Tiểu Tiểu nhìn nhóm quần chúng xúc động phẫn nộ, chọc chọc Dương Nghiên hỏi: “Có cần gọi Tiểu Hắc đến đây không?” Vấn đề chuyên môn phải hỏi người chuyên nghiệp để giải quyết, tuy sinh hồn ly thể không phải việc nhỏ, nhưng nếu như có thể tìm được sinh hồn đánh rơi bên ngoài, không chừng còn có đường cứu vãn.
Dương Nghiên không nói tiếp, mà hỏi người trung niên: “Từ lúc nào mà vợ ông bắt đầu xuất hiện triệu chứng kỳ lạ này?”
Người trung niên giật mình, ngẫm nghĩ lại: “Cũng chưa lâu, chính là khi chúng tôi nhìn thấy quảng cáo trên taobao của Lý Tiếu chưa được mấy ngày...” Rồi bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ là có tiểu nhân bỉ ổi cố ý ám hại vợ tôi, làm tôi phân tâm, cướp đoạt danh ngạch trở thành thần?”
“... Ông quả thật nghĩ nhiều rồi.” Phong Tiểu Tiểu cạn lời, đỡ trán: “Hiện tại, cơ bản là chúng tôi không từ chối bất cứ ai, càng nhiều càng tốt. Cho dù nhiều người đến hơn nữa thì chúng tôi cũng có thể thu nhận, chứ nói gì mới chỉ là một cái danh ngạch...”
“Vậy có lẽ là có người muốn làm suy yếu lực lượng của môn phái chúng tôi chăng?” Tu sĩ khác phỏng đoán, vừa nghe là biết đây là loại người đọc quá nhiều tiểu thuyết tu chân.
“... Tôi cũng cảm thấy là các người suy nghĩ nhiều rồi.” Dương Nghiên cũng không nhịn được mở miệng, rồi ho khan một tiếng, đưa tay trên không trung ý bảo mọi người im lặng: “Không cần đoán nữa, cũng không cần gọi Hắc Vô Thường đến đâu. Thật ra lý do bà chị này sinh hồn ly thể cũng rất đơn giản...” Ánh mắt chuyển sang người trung niên đang lo lắng, Dương Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi một câu có vẻ không liên quan: “Tình cảm của ông và vợ rất tốt đúng không?”
Mặt già của người trung niên đỏ lên, ngại ngùng gật đầu: “Phải.”
Dương Nghiên lại tiếp tục: “Lúc trước, khi kết hôn hoặc yêu nhau từng có lời thề nào đó đúng không? Ví dụ như không rời không bỏ, cùng chung phú quý hoạn nạn vân vân?” Một câu nói lộ vẻ đương nhiên, mang sức mạnh của đám phóng viên chuyên đào chuyện riêng tư của người khác.
“Khụ khụ khụ!” Người trung niên xấu hổ, “Tôi thấy bây giờ nên chú ý bệnh tình của vợ tôi trước...”
Đảo mắt một vòng, một đám người tu chân đều beeg ngoài ra vẻ đạo mạo thực ra đều vểnh tai nghe lén...
Dương Nghiên thở dài: “Vấn đề này rất quan trọng.”
“...” Đây thực sự không phải nói dối đấy chứ?
Người trung niên cũng đã có tuổi rồi, thật ra da mặt sớm đã không mỏng như vậy, nếu đối phương kiên trì, mặc dù ông ta cảm thấy không đáng tin thế nào đi nữa, ngẫm nghĩ một lúc vẫn lựa chọn nghiêm túc trả lời: “Tôi và vợ tôi... Khụ! Quả thật tình cảm của chúng tôi rất tốt, lúc trước nhà tôi nghèo... Đương nhiên sau này cũng chẳng giàu có hơn là bao, nhưng vợ tôi chưa từng chê tôi. Tôi từng thề sẽ tốt với bà ấy cả đời, bà ấy cũng thề là dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời bỏ tôi...”
Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì đám người tu chân quả thực muốn huýt sáo vỗ tay cổ vũ rồi... Hiếm khi đào ra một chuyện kích thích như vậy từ Tiết sư bá luôn đứng đắn!
Dương Nghiên gật đầu: “Vấn đề chính là ở chỗ lời thề, hiển nhiên khi đó vợ ông thề vô cùng chân thành, cho nên đã bị thiên đạo ghi lại...”
“???”
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Dương Nghiên day day trán nói: “Ông Tiết, nếu mắt Thông Thiên của tôi không nhìn lầm, thì ông chính là Thập Điện Diêm La... Thần đình trở về vị trí cũ, chức vị của ông cũng khôi phục, mà hồn phách vợ ông đã lần lượt đến âm phủ trước rồi.”
Bình luận facebook