• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa Full (3 Viewers)

  • Chap-235

Chương 238: Đại gia, chúng ta làm bạn đi​




Khả năng điều chỉnh tâm trạng của Phong Tiểu Tiểu khá tốt, đến đêm đã nhanh chóng ngủ như chết.



Ngược lại, Phục Hy thì trằn trọc cả một đêm...



Tiếng nước suối chảy róc rách êm tai.



Thiếu nữ tha đuôi rắn màu trắng thật dài ghé vào mặt cỏ, tự chơi một mình cũng có thể thấy vui cả ngày. Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da trắng tóc đen, ngay cả đuôi rắn lười biếc cũng rất có vẻ đáng yêu. Thỉnh thoảng cô còn vươn tay khuấy nhẹ hai cái trong nước, nét mặt trong sáng đến nỗi khiến màu sắc của cảnh vật xung quanh đều trở nên nhạt nhòa.



Phục Hy mỉm cười lặng yên nhìn, chưa đầy mười ngày sau liền chặt đồng làm đàn, tạo ra cây đàn sắt đầu tiên trong thiên địa.



Khi hai mươi lăm dây đàn lần đầu được gảy lên liền khiến trăm loài chim chóc bái lạy, vạn thú đua tiếng, anh vốn cho rằng nó sẽ khiến cô thấy vui, ai ngờ thiếu nữ chỉ yêu thích nó mấy trăm năm liền thấy chán.



Thế giới quá yên lặng, mặc dù có đàn của anh, có âm nhạc tuyệt vời, nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn.



Rồi sau đó, thiên đạo hồng hoang mới thành lập, vạn vật sinh linh có được linh trí, loài chim bay, loài thú chạy, ba tộc lân giáp tranh hùng, rốt cuộc thiếu nữ lại trở nên vui vẻ. Cô chơi rất vui vẻ, lúc thì qua bên này chạy nhảy, lúc thì lại qua tộc đó xem xét, không bỏ qua bất cứ cuộc vui nào. Mãi đến khi dần dà ba tộc tàn sát nhau đến nỗi mất đi lý trí, mãi đến khi ba tộc long, phượng, kỳ lân đều máu chảy thành sông, vận mệnh chấm dứt.



Thiếu nữ mới dần yên lặng lại, đứng giữa đại lục hoang dã trống trải, như không tìm thấy phương hướng, cô chút mê mang xoay người hỏi anh: “Vì sao nên nông nỗi này?”



Rõ ràng đều sinh sống dưới cùng một bầu trời, vì sao nên nông nỗi này?



Sau đó, khi hai tộc vu yêu tuyên chiến, thiếu nữ đã không còn đặt chân ra ngoài lần nào nữa, cô trầm mặc trở lại bên đầm cỏ, buồn chán nghịch nước nặn bùn, đuôi rắn màu trắng mượt mà sáng bóng cũng ảm đạm đi vài phần.



Phục Hy cũng lẳng lặng ở bên cô trong thiên địa nhỏ bé này mấy vạn năm, ngẫu nhiên xem xét thế giới bên ngoài một chút, biết hai tộc vu yêu cũng đi theo vết xe đổ của ba tộc long, phượng và kỳ lân, biết thiên đạo đang dần dần bổ sung đầy đủ. Chúng thần ma hồng hoang bị trói buộc mà tự mình không biết, cuối cùng đến tận khi thiên đạo lựa chọn ra hồng quân...



Tất cả những chuyện về sau Phục Hy quả thực không muốn nhớ lại, anh biết mình bảo vệ Nữ Oa quá tốt, khiến cô thậm chí không biết rất nhiều chuyện. Cô càng không có khả năng hiểu được vì sao mọi người phải tranh đấu vì số mệnh.



Giống như thiếu nữ từng hỏi “Vì sao nên nông nỗi này?!”... đó là vì cô thật sự không hiểu.



Phục Hy cũng cho rằng cô không cần hiểu, vũ trụ vạn vật, hỗn độn hồng hoang... Toàn bộ thế giới này chỉ có cô tồn tại cùng anh, cho nên cô không cần hiểu.



Giống như nhà giàu không thể hiểu nổi vì sao bình dân lại có thể vì trăm đồng tiền mà tươi cười, cũng giống như người lớn không hiểu nổi vì sao trẻ con sẽ vì một viên kẹo mà quấy khóc.



Bọn họ không cần hiểu này những việc nhỏ nhặt không hề quan trọng với bọn họ.



Đáng tiếc anh đã sai, cho nên khi Nữ Oa vui vẻ tạo người, trở thành thánh, Phục Hy mới đột nhiên phát hiện dường như mình đã bỏ lỡ điều gì.



Thiên đạo ức hiếp cô, cô lại không hay biết...



Cô tạo người, cô trở thành thánh, hoa văn rắn quấn lên khóe mắt cô, cô cam tâm tình nguyện phong ấn lại niềm kiêu ngạo của chính mình, chỉ làm một thánh nhân.



Cô nói: “Em yêu anh.”



Nhưng mới nói xong nói như vậy, cô lại xoay người dứt khoát đi vá trời, bỏ lại một mình anh với trời đất.



Nếu không có em, thì thế giới này cần gì phải tồn tại nữa?



Nếu không có em, hưng thịnh của loài người thì quan trọng gì?



Nếu không có em, muôn đời tán tụng nào có liên quan tới anh?



Trong cơn nóng giận, anh diệt sạch thần ma hồng hoang, thiên đạo lặng im, không dám lên tiếng. Mãi đến trong thiên địa chỉ còn một số cái gọi là thần và nhân tộc không làm nên trò trống, khi Phục Hy sắp sửa khiến vạn vật quay về với hỗn độn, thì rốt cuộc mới xuất hiện một tia sáng, cuối cùng thiên đạo phải vươn ý thức của mình quấn lên anh.



Hàng tỷ năm sau, Nữ Oa sẽ sống lại, anh thật muốn mọi chuyện sẽ như thế sao?



Anh trầm mặc hồi lâu: “Nữ Oa ở đâu?”



Cái gọi là nhân tộc, mang huyết mạch của Nữ Oa, sao cô ấy có thể không ở đó được?



“Nữ Oa ở đâu?”



Khi vạn pháp xuống dốc, nhân quả chấm dứt, cô ấy sẽ ở đó.



Ôm một chút hy vọng cuối cùng, anh cam tâm tình nguyện rơi vào trạng thái ngủ say, khóe mắt cũng hiện lên hoa văn rắn, ngủ ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng đất.



Nếu tôi tỉnh lại không thấy Nữ Oa...



“Nếu tôi tỉnh lại...” Phục Hy thầm thì từ giường lớn mở mắt ra, tia sáng vỡ vụn từ đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, trên gối ướt lạnh một mảng.



***



Phong Tiểu Tiểu tự cảm thấy ngày hôm qua mình đã hoàn thành một công trình lớn, nên sáng nay cô dậy rất sớm, hiếm khi vẻ mặt hưng phấn đi vào bếp giúp chuẩn bị bữa sáng.



Đương nhiên với trình độ của cô thì thật sự không làm ra được tuyệt tác nào, chỉ cần cô giúp làm nóng sữa cũng đã khiến Y Y cảm động sắp khóc rồi... Chị gái à! Chị cho thêm đường vào trong sữa thì cũng thôi đi, nhưng thêm cả nước chanh là muốn chơi trò gì vậy?



Ai dám uống cái thành phẩm hổ lốn đó chứ? Hay là thật ra chị đang tính làm pho-mát vậy?



Bị cô nhóc Tinh Vệ mạnh mẽ đuổi ra khỏi bếp, Phong Tiểu Tiểu xấu hổ phát hiện không biết Phục Hy đã ngồi bên bàn ăn từ lúc nào. Tuy tư thế cầm bánh bao của đối phương vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Phong Tiểu Tiểu cứ cảm thấy không được tự nhiên, như có cảm giác đối phương đã biết vừa rồi ngay cả làm nóng sữa mà mình cũng bị chê bai.



“Hì hì, anh Hy...” Phong Tiểu Tiểu cười gượng chào hỏi.



“Ừ.” Phục Hy thản nhiên đáp lại một tiếng, đưa mắt nhìn cô một cái.



Phong Tiểu Tiểu lập tức ủ rũ, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, sau đó nghe thấy Phục Hy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp đó một đĩa bánh bao nhỏ trắng trẻo được đẩy nhẹ về phía cô: “Không cần phải vào bếp, em chỉ cần phụ trách ăn là được.”



“...”



Đệch! Quả nhiên là bị chê bai mà!



Sau khi cơm nước xong, Phục Hy xoay người liền đi thần đình, Phong Tiểu Tiểu vốn hưng phấn muốn theo vào đó chơi, không ngờ Lý Tiếu lại gọi điện thoại tới, bảo cô chờ trong tiệm, ông ta muốn dẫn một đám người đến gặp...



Phong Tiểu Tiểu mê mang vài giây, sau đó mới nhớ ra mình từng vô tình gặp được mấy người gọi là tu sĩ kia... Đúng, chính là đám khách hàng cố định trên cửa hàng taobao của Lý Tiếu, chính là mấy tên nhà quê khó khăn lắm mới tu được chút khí cảm mà đã cảm động đến giống như có được năm mươi triệu tệ kia.



Phục Hy nhìn Phong Tiểu Tiểu, từ nội dung nghe được qua ống nghe điện thoại vừa rồi, anh cũng đoán là hôm nay cô không thể đi được, vì thế chủ động an ủi: “Không sao, hôm nay cũng không xây dựng gì lớn, chỉ sửa chữa đơn giản thôi.”



“Sửa chữa?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu.



“Đúng vậy.” Phục Hy không quen nói năng uyển chuyển, “Mấy thứ trời trăng mưa gió linh tinh hôm qua em làm vốn không có tác dụng gì. Thời không của thần đình đứng im, nên cũng không cần có trời trăng khí tượng, cảnh vật vô nghĩa sẽ tốn linh khí...” Mà linh khí có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, có chút nào đều phải ưu tiên dùng cho nhu cầu tăng cường tu luyện của vợ anh trước đã.



“... Anh Hy, thật ra anh nói thẳng là em không giúp được gì cũng không sao”



Cuối cùng Phục Hy cũng nhìn ra Phong Tiểu Tiểu xấu hổ, nghĩ một lúc, xuất phát từ tâm tình yêu vợ mà suy xét, vẫn an ủi chút: “Nói thẳng như thế có ổn không?”



“...” Hoàn toàn không được an ủi chút nào hết!!



Chờ Phục Hy vào thần đình sửa chữa nền và trạng thái không gian, Phong Tiểu Tiểu buồn chán ở trong phòng khách lăn lộn chừng một giờ, lúc này rốt cuộc Lý Tiếu mới mang theo một đám người đi đến.



Đằng sau Lý Tiếu, người cầm đầu vẫn là người trung niên Phong Tiểu Tiểu gặp được khi ở quê của Y Y, đây cũng không phải vì địa vị của đối phương cao hay thế nào, mà chủ yếu là quen mặt, có chuyện gì cũng dễ nói.



“Chị Oa, đây là nhóm đầu tiên, phía sau còn có tu sĩ môn phái khác, khả năng là lát nữa mới tới.” Lý Tiếu vào cửa liền uống một cốc nước lớn trước, thở hổn hển chỉ về phía mười người phía sau nói.



“Đều là tu sĩ sao?!” Phong Tiểu Tiểu đơn thuần chỉ hóng cuộc vui, cô cũng không có thần thông gì có thể do thám chi tiết tình hình của người ta, nếu như bản thân đối phương có thần vị, hoặc khí tức nồng đậm thêm chút thì đơn giản rồi, chỉ có điều, hiện giờ đám người này có thể luyện được chút khí cảm cũng đã tính là thiên tài rồi... Thời đại mạt pháp thật sự rất đau trứng mà.



Người trung niên mỉm cười, hơi dè dặt và khiếp sợ tiến lên mở miệng: “Ngại quá, bản lĩnh của chúng tôi đương nhiên không thể so sánh với cô Phong...”



Lúc trước ở quê cũ của Y Y, người trung niên nhìn thấy bản lĩnh của Phong Tiểu Tiểu và Ngao Tiềm cũng đã rất kinh hãi. Khoảng thời gian trước thấy được thông báo trên cửa hàng của Lý Tiếu, biết đám người này có thể dựng lại được thiên đình, ông ta mới phát hiện thì ra chuyện còn có thể càng kinh hãi hơn nữa...



Tuy Lý Tiếu nói rõ những người này là Phục Hy Nữ Oa vân vân, nhưng chỉ cần biết có thể được phong thần, đã đủ để cho bệnh tim của người trung niên tái phát mấy chục lần rồi. Vì thế hiện giờ đối phương có thái độ như vậy cũng là dễ hiểu thôi.



Phong Tiểu Tiểu định khách sáo hai câu, nhưng cũng không biết trong trường hợp này nên khách sáo như thế nào, vì thế cân nhắc một lát liền đi thẳng vào vấn đề: “Chắc là Lý Tiếu đã nói sơ qua cho mọi người rồi đúng không? Hiện tại thần đình của chúng tôi đã thu nhận một số vị thần nước ngoài, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, hơn nữa cần suy xét đến khả năng tiếp thu, cho nên hiện nay chủ yếu muốn tuyển một đám thần nhỏ, ví dụ như sơn thần thổ địa thành hoàng hay thuỷ thần gì đó... Dù sao cũng là địa bàn phương Đông của mình, cũng không thể để thần nước ngoài thường xuyên qua lại với quan địa phương, nếu không người ta cũng không biết đây là địa bàn thiên đình của ai.”



“Đương nhiên, đương nhiên...” Người trung niên thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể cứng ngắc đồng tình.



Tuy đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng thời gian trước vừa mới tu luyện được khí cảm, bất thình lình nghe nói mình có thể thành thần... Nhỏ thế nào đi nữa thì cũng cũng là thần đó! Niềm vui này thật sự quá lớn luôn.



Lý Tiếu cũng nói luôn: “Tình hình thế nào tôi cũng đã nói rõ rồi, cô xem thế nào rồi phân đi.”



“Tôi phân...” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, phát hiện quả thật không biết nên phân thế nào, vội luống cuống tay chân lấy máy tính ra: “Hay là trước tiên chúng ta xem qua thành thị và sông ngòi toàn quốc phân bố như thế nào nhé?! Đương nhiên, cũng sẽ suy xét mong muốn nhận chức của mọi người...”



Người trung niên trợn to mắt, nuốt một ngụm nước miếng, bỗng dưng có ảo giác như nhà giàu đang chia của.



Đây là phân chia chức vụ sao? Hay là phân chia cương vị của thần chứ?! Sao dễ dàng như chia rau cải trắng vậy?



“Đúng vậy.” Phong Tiểu Tiểu lại nghĩ tới một chuyện, “Các chức vị này đều yêu cầu đi làm fulltime, mọi người không thành vấn đề chứ?!”



Người trung niên rất muốn dứt khoát gật đầu, nhưng ngẫm lại tình hình hiện nay vẫn dè dặt hỏi một câu: “Xin hỏi tiền lương một tháng là bao nhiêu?!”



“...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom