Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 239: Một đồng tiền bức tử thần tiên
Tiền lương?
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ nghe nói có thần tiên nào đi làm ở thiên đình mà có tiền lương cả.
Trong trường hợp bình thường, chẳng lẽ không phải là kẻ phía dưới chủ động hiếu kính, dâng tiền để mua chức sao? Phong Tiểu Tiểu hơi ngây người.
Đương nhiên, thật ra cô cho rằng cũng không có gì không đúng. Trước kia, người có thể tu luyện thành thần hoặc anh hùng, cho dù là người ngoại quốc hay trong nước thì đều rất có tiếng tăm ở thế giới người thường, hoặc là có bản lĩnh rất lớn, khi những người này thành thần, mục tiêu theo đuổi của bọn họ đã sớm thoát khỏi mấy thứ vật chất tầm thường như vàng bạc từ lâu rồi.
Huống hồ, cho dù thần tiên có theo đuổi vật chất, thì cũng là dựa vào hương khói cúng bái của tín đồ, chứ chưa nghe nói còn muốn xin thiên đình phát tiền lương cả...
Nhưng thời thế bây giờ đã chút khác biệt, nhóm tu sĩ sắp sửa đề bạt này còn chưa đạt tới cảnh giới cao siêu như vậy, một là bọn họ hoàn toàn không có tín đồ, hai là không có nguồn lực kinh tế. Có thể thành thần tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu sau khi thành thần mà không có cơm ăn, vậy thì trong tương lai phải duy trì sinh hoạt hằng ngày bằng cách nào?
Người trung niên lau mồ hôi lạnh, thấy cảm tình kinh ngạc của Phong Tiểu Tiểu là biết đối phương hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện phát tiền lương.
“Cô Phong.” Ông ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, uyển chuyển mở miệng, “Thật ra chúng tôi... đều chưa ích cốc.”
Quần chúng phía sau người trung niên gật đầu điên cuồng.
Các người đều không cái mông ấy? Các người không có “cậu em nhỏ” thì liên quan gì tới tôi!... Phong Tiểu Tiểu nghĩ chút nói khéo: “Nếu thật sự không lo được, hay là mọi người có thể xem xét làm thêm chút việc vặt bên ngoài vào lúc nghỉ ngơi sau khi làm xong việc chính?”
Thoáng chốc, người trung niên rơi lệ đầy mặt.
Nghề nghiệp thần tiên này nghe ra rất oách, nhưng phúc lợi đãi ngộ còn không bằng cả công nhân - đã yêu cầu làm fulltime, còn không trả lương, không chỉ làm không công, mà nghe ý tứ có vẻ ngay cả ăn ở cũng không bao...
Lần ký hợp đồng đầu tiên mang ý nghĩ tượng trưng cho thần tiên bản xứ liền vì cái vấn đề hiện thực bất thình lình xảy ra mà bị gián đoạn. Đoàn của người trung niên tạm thời trở về, lại vào ở khách sạn chờ kết quả bàn bạc, cho nên khi Phục Hy tu sửa nền thần đình xong và đi ra liền nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu và Lý Tiếu đang mặt ủ mày ê ngồi vò đầu bàn bạc với Dương Nghiên trong phòng khách.
Dương Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra Phục Hy đi xuống, đưa tay chào hỏi thuận tiện hỏi câu: “Đúng rồi anh Hy, chuyện Poseidon này anh có chắc không? Vợ anh ta còn ở minh giới đó.”
Phục Hy phủi nhẹ cổ tay áo không biết vì sao lại dính bụi, nâng mắt thản nhiên nói: “Đã dùng hạc giấy truyền tin rồi, chắc bây giờ Poseidon đang chạy tới minh giới.” Hạc giấy còn là do Phong Tiểu Tiểu tự tay gấp, tối hôm qua Phục Hy tự tay thả đi, còn vô cùng thỏa mãn khi cảm nhận được cảm giác hạnh phúc chồng tung vợ hứng.
“Hạc giấy? Cái thứ đồ chơi kia làm sao tìm được đến chỗ của Poseidon?” Trước tiên chưa suy xét đến vấn đề chất liệu không thấm nước, nhưng dù sao muốn tìm người cũng phải có địa chỉ nhận thư chứ. Dương Nghiên rất có hứng thú với loại phép thuật kỳ diệu này.
Phong Tiểu Tiểu khoan khoái giải thích: “Anh Hy hỏi xin tóc của Poseidon từ chỗ Hades.”
Dương Nghiên là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ra nguyên lý tìm người của hạc giấy, về cơ bản chính là truy tìm DNA. Nhưng trong chuyện này hiển nhiên còn có một vấn đề đáng chú ý hơn: “Hades thu thập tóc của Poseidon làm gì?”
“Không phải ông ta lấy được, mà là trước kia khi Poseidon đến minh giới đã làm rơi... Thật ra Hades cũng không chắc chắn là sợi nào, dù sao ông ta cho cấp dưới quét dọn tất cả mọi nơi trong cung điện của mình, cuối cùng cho anh Hy một nắm to.” Cho nên đêm qua khi cô gấp hạc giấy cũng gấp số lượng lớn, ước chừng phải thả đến trăm con.
“...” Dương Nghiên đột nhiên có chút thông cảm với Poseidon.
Một nắm tóc, có nghĩa là sẽ có một đống người nhận được thư. Nói cách khác là trong một đêm, chuyện vợ anh bị bắt cóc sẽ có thể truyền khắp Olympus.
Đảng và nhân dân tuyệt đối sẽ không bỏ qua hành vi tiết lộ chuyện riêng tư của người khác như vậy đâu! Anh Hy!... Đương nhiên, cũng chẳng ai có khả năng trừng trị được anh ta.
Dương Nghiên yên lặng quay đầu lại, vội ho một tiếng vờ như không có việc gì, hỏi: “Vừa rồi chúng ta thảo luận đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, về giải quyết vấn đề điều kiện sinh hoạt và cơ sở phúc lợi đãi ngộ của thần tiên đúng không?”
Đây là một vấn đề quan trọng, nếu phúc lợi của công nhân... Không đúng, là vấn đề sinh hoạt của các thần tiên không được giải quyết một cách thích đáng, như vậy xuất phát từ góc độ hiện thực mà suy xét, cho dù những người đó nhiệt tình muốn thành thần thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn cuối cùng cũng sẽ quỳ gối dưới chân RMB (viết tắt của từ Nhân dân tệ trong tiếng Trung – 人民币: ren min bi).
Cũng đâu để các thần tiên đều chết đói, sau đó tập thể chuyển chức vụ đi làm công nhân dưới địa phủ chứ?
Phục Hy không biết chuyện đã xảy ra trước đó, vì thế lập tức đi đến bên Phong Tiểu Tiểu, ngồi xuống yên lặng nghe mọi chuyện, mà hiện tại người nói chính lại là Dương Nghiên.
“Căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết từ các câu chuyện thần thoại trong quá khứ, tôi tổng kết qua một chút về con đường đem lại kinh tế của các thần tiên. Bình thường, có hai con đường chính, là bán hàng đa cấp và đẩy mạnh tiêu thụ.” Dương Nghiên nói to dõng dạc, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin của một doanh nhân thành công.
Phục Hy không hiểu lắm, còn tay Lý Tiếu thì run rẩy, một giọt mực đen liền nhỏ lên quyển vở đang định viết.
“...” Phong Tiểu Tiểu yên lặng lau mồ hôi: “Anh nói cụ thể chút được không?”
“Chắc là mọi người cũng biết bán hàng đa cấp là gì rồi đấy.” Dương Nghiên thuận theo ý dân bắt đầu giảng giải, “Cho dù là trong nước hay ngoài nước, mọi người đều biết thần tiên chủ yếu dựa vào hương khói do tín đồ cúng bái. Mà hương khói lại đến bằng cách nào? Đương nhiên chính là từ các loại tuyên truyền tẩy não khiến tín đồ sinh ra tín ngưỡng, ví dụ như vụ tin anh Xuân(2) phổ biến khắp nơi đấy... Khụ! Xin lỗi tôi thuận miệng nói thôi. Ví dụ như muốn cầu tài thì thờ thần tài, muốn xin con thì thờ Quan Âm, bởi vì các thần chức khác nhau, các tín đồ vì nguyện vọng khác nhau sẽ tế bái các thần đó.”
(2) Những khẩu hiệu của nhóm người hâm mộ Lý Vũ Xuân – một ca sĩ của Trung Quốc.
“Mà trước đó, làm thế nào để người khác tin tưởng là nếu thờ phụng anh thì anh sẽ đắp ứng nguyện vọng của người ta? Cái này tất nhiên là yêu cầu phải có công tác tuyên truyền tẩy não của giai đoạn trước.” Dương Nghiên phân tích cặn kẽ:
“Thần tiên được thờ phụng đều sẽ thực hiện nguyện vọng sao? Hiển nhiên điều này là không có khả năng. Cái này giống như việc đa số người gia nhập bán hàng đa cấp đều sẽ lỗ vốn, chỉ có cực kỳ ít người may mắn được chọn, làm ví dụ cho lợi ích nhận được để quảng cáo... Như vậy, để dưới tiền đề không làm hoặc là làm ít, làm thế nào để vẫn có thể khiến người ta tự nguyện đưa tiền cho anh? Đây là sức mạnh của bán hàng đa cấp hay còn gọi là của thương hiệu.”
Phong Tiểu Tiểu lại trầm mặc mười phút: “... Nói ngắn gọn thì, ý của anh chính là muốn phát triển tín đồ, sau đó lại khiến những người này chủ động tự giác tự nguyện cung cấp nuôi dưỡng chư thần đúng không?”
Lý Tiếu vội ghi nhớ lời Phong Tiểu Tiểu nói, trực tiếp bỏ qua phần giải thích dài dòng của Dương Nghiên.
Dương Nghiên gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Nếu coi thần đình là một công ty, trước hết cần phải quảng bá và phát triển thương hiệu, cần phải dựng hình tượng xí nghiệp tốt đẹp, như vậy mới có lợi cho sự duy trì và phát triển về sau.”
Câu này cũng cần thiết, lại ghi vào... Lý Tiếu múa ngòi bút như bay.
“Nhưng nơi này còn có cái điểm yếu.” Dương Nghiên nhìn Lý Tiếu ghi chép: “Thần đình không phải công ty thật sự và tồn tại hợp pháp, nếu thật sự gióng trống khua chiêng thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với chính phủ. Cho nên việc phát triển không thể thực hiện ở bên ngoài, chỉ có thể là âm thầm thúc đẩy... Ừm, về cơ bản xem như không khác lắm với hoạt động của bang phái xã hội đen.”
“... Chờ lát nữa nhờ Tiểu Khương cố vấn đi.” Phong Tiểu Tiểu câm nín, “Tiếp tục nói thêm về vấn đề đẩy mạnh tiêu thụ được không?”
“Sau khi có hình tượng chính diện gương mẫu là có thể bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ.” Dương Nghiên nêu ví dụ, “Mỗi thần tiên đều có bản lĩnh của mình, muốn kiếm tiền hoàn toàn có thể thể hiện những năng lực, từ đó có thể mang đến sản phẩm đa dạng, phức tạp. Ví dụ như lúc trước Lý Tiếu bán đan dược, đây là một chiêu kiếm tiền, hoặc ví dụ như Tiểu Tiểu trị thương cho người ta cũng có thể coi như một hạng mục, thổ thần có thể buôn bán khoáng vật thổ sản trên núi của mình, thuỷ thần có thể bán thuỷ sản... Mấy cái đó chắc cũng không cần tôi phải nêu ví dụ từng cái nhỉ? Cho dù có chút vấn đề thủ tục mà không thể tiêu thụ trong thế giới người thường, thì cũng hoàn toàn có thể tự tiêu thụ ở trong giới của mình mà!”
Cho nên ý là thần tiên cũng có thể đi làm với tư cách cá thể hả?
Thậm chí còn không chắc làm ăn riêng lẻ có được hay không, hay còn phải rút lui đến thời kỳ xã hội nguyên thuỷ lấy vật đổi vật... Phong Tiểu Tiểu khóc ròng, bỗng chốc cảm thấy hình tượng vi đại, tỏa sáng của thần tiên bị kéo thấp hẳn vài cấp bậc.
Cuối cùng thì Phục Hy cũng nghe hiểu vấn đề mà những người này đang thảo luận, nói trắng ra chỉ là một chữ - tiền.
“Cần gì phải phiền phức như thế.” Phục Hy mất kiên nhẫn nhíu mày, “Có thuật quỷ vận tài, biến sắt thành vàng mà... Chẳng lẽ là thần còn có thể thiếu tiền tài sao?”
Ba người lấy Phong Tiểu Tiểu cầm đầu tỏ vẻ sùng bái với Phục Hy, mà ngay cả Dương Nghiên cũng âm thầm ghen tỵ, anh ta cố gắng nuốt trở lại câu xin chỉ giáo suýt nữa thì thốt ra. Sau đó, ho khan một tiếng, nói với vẻ đầy chính nghĩa: “Trong xã hội pháp chế, sao chúng ta có thể làm ra những chuyện phá hoại trật tự thị trường được!”
Phong Tiểu Tiểu nghĩ rồi cũng nhịn đau lắc đầu: “Đúng vậy anh Hy, cách đó của anh chỉ thích hợp khi khẩn cấp, nhưng nếu dùng thường xuyên, chưa đầy mấy ngày sẽ gây nhiễu loạn thị trường, đến lúc đó chúng ta không cẩn thận đẩy ra quá nhiều vàng, làm giảm giá trị tăng trưởng của Nhân dân tệ mấy trăm hay mấy ngàn năm, thì nhân dân toàn quốc đều sẽ nhảy lầu đó.”
Đề nghị của Phục Hy bị phản bác, anh liền không nghĩ nữa: “Muốn đến thì đến, chẳng lẽ còn muốn anh xin bọn họ thành tiên hay sao? Nếu bọn họ không muốn, không đến cũng được.”
Đây là mua bán phủi tay, ý là tôi biết anh có khó khăn, nhưng anh có khó khăn thì tự đi mà giải quyết, muốn tới hay không thì kệ, dù sao nhiều người như vậy, không lo không kiếm được vài người có mắt nhìn.
Ba người Hay là ông nói lại hai biện pháp và trường hợp vừa rồi anh Nhị nói cho những người đó đi? Nếu cần chúng ta cũng có thể giới thiệu Tiểu Khương đến cố vấn...”
Lý Tiếu trầm mặc, cất vở gật đầu, xoay người ra ngoài đi liên hệ với người ta.
Không biết có phải do ông ta tiết lộ chút thái độ của Phục Hy khi truyền lại đề nghị của Dương Nghiên hay không, mà xế chiều hôm đó liền có vài người xấu hổ đến tìm lần nữa, tỏ vẻ tình nguyện bỏ qua muôn vàn khó khăn để trở thành thần... Nhưng trong số những người đó lại không có người trung niên.
Phong Tiểu Tiểu phân phát hợp đồng cho mọi người, thuận miệng hỏi những người khác: “Ông chú kia và những người khác đều đi về rồi à?” Cơ hội khó được đó cưng, sau khi chia xong thần vị, về sau có muốn thành tiên thành thần sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.
“...” Một người trong số đó liền dừng bút: “Ừm, Tiết sư bá muốn thành thần là vì vợ ông ấy, nhưng...”