Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 228: Đàm phán thất bại
Nhìn theo bóng lưng có hơi khom xuống của lão Hồ rời khỏi phòng mình, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ánh mắt Điềm Điềm phức tạp một hồi lâu, thở dài một tiếng, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Đến khi hô hấp dần của Điềm Điềm bình ổn thì bỗng nhiên bé gái sơ sinh trên giường lại mở mắt...
Bắt đầu từ cái hôm Giáng Sinh đó, Tô Đát Kỷ bắt đầu cảm thấy vận mệnh của mình quả thật quá trêu ngươi.
Thai nhi trong cơ thể mẹ sẽ trưởng thành trong mười tháng, trước tháng bảy là thai nghén bảy phách, cũng chính là các loại tố chất cùng tương quan với cơ thể, ba tháng tiếp theo, ba hồn thiên, địa, nhân mới có thể theo thứ tự nhập vào và dung hợp với cơ thể, cho nên nghiêm túc mà nói thì thật ra trước Giáng Sinh ba tháng Tô Đát Kỷ đã nhập hồn phách vào cơ thể sống, đồng thời đã có ý thức rõ ràng.
Thật ra ba tháng đã đủ để cô ta thu thập những thông tin hữu dụng, ví dụ như thân phận, địa vị của mẹ mình kiếp này, ví dụ như tổng thể giá trị quan hiện giờ...
Chính bởi vì cô ta biết được quá nhiều, cho nên cô ta mới buồn bực.
Kiếp trước, trước khi ngủ say, cô ta chính là người có thân phận bị phỉ nhổ, khi ấy tốt xấu gì còn có cái che giấu, Tô Đát Kỷ có thể tự an ủi mình rằng thật ra cô ta chịu nhục để hoàn thành nhiệm vụ mà Nữ Oa nương nương giao phó, thế nhưng kiếp này thì sao? Còn chưa ra đời đã định trước là con riêng của kẻ thứ ba, mặc dù nghe thấy xã hội hiện đại coi trọng nhân quyền, nhưng theo tiêu chuẩn đạo đức bình thường vẫn khó tránh khỏi sinh ra tâm lý chán ghét đối với loại thân phận như vậy.
Cô ta cũng không mong giàu sang phú quý, xinh đẹp tuyệt vời, nhưng chẳng lẽ đến cả hy vọng xa vời là sinh ra trong một gia đình bình thường cũng không được sao?
Có đôi khi, mọi người sẽ sinh ra giữ cái suy nghĩ cố chấp đối với những thứ mà bản thân đã từng không cách nào có được, có lẽ trong mắt những người đứng xem sẽ có vẻ hơi quá, nhưng đối với người trong cuộc mà nói thì những thứ kia lại vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Ví dụ như nỗi cố chấp lớn nhất của Tô Đát Kỷ, một chính là không thể thành tiên, hai đương nhiên là bêu danh thiên cổ không được chết già... Quả thực, cô ta nằm mơ cũng muốn có thể sinh ra với một gia thế trong sạch.
Tâm lý chán ghét bản thân khiến Tô Đát Kỷ chán nản, cái gọi là khó sinh ngoại trừ chỉ tiêu kiểm tra của cơ thể Điềm Điềm không đủ điều kiện đến mức sinh mổ cũng không thể tiến hành ra, trong đó có thể nói nguyên nhân chủ yếu chính là cô ta không muốn tới cái thế giới này, dứt khoát muốn nhịn chết kiếp này, đầu thai một lần nữa.
Kết quả xui xẻo nhất không chỉ có như vậy, Tô Đát Kỷ phát hiện bản thân còn xui xẻo hơn... Mẹ nó, thần nước ngoài thì an ổn tu luyện trong thần vực nước ngoài đi không được sao? Bà đây chết mới tốt làm sao, mấy người tới thúc đẻ cái “trym”!
Sau khi bị pháp tắc thần lực trực tiếp đẩy ra khỏi cơ thể mẹ, trong nháy mắt Tô Đát Kỷ thật sự khóc luôn, không phải bản năng gì đó của trẻ sơ sinh, mà cô ta thật sự đau lòng gần chết rồi có biết không hả!
Nhưng may mắn chính là sau khi cô ta cuối cùng phải chấp nhận sự thật đau đớn rằng bản thân đã được sinh ra, Tô Đát Kỷ phát hiện ông trời cũng không bức mình đến đường cùng - người mẹ đẻ kiếp này của cô ta vẫn còn biết xấu hổ, cuối cùng quyết định thoát khỏi thân phận kẻ thứ ba đã khiến bản thân ấm ức bao nhiêu năm. Đây là điều thứ nhất... tuy rằng điều này được xây dựng trên điều kiện tiên quyết là kẻ có tiền đã không thể dựa vào, nhưng dù thế nào thì kết quả mới là điều quan trọng nhất.
Mà điều thứ hai sau khi Tô Đát Kỷ được sinh mới phát hiện ra. Hóa ra cái “anh Hoàng” mà thỉnh thoảng mình nghe được trong cơ thể mẹ hình như có thân phận thật sự chính là con cháu trong tộc của mình.
Mặc dù đã có lão Hồ thận trọng cố sống cố chết vẫn khư khư canh giữ, nhưng Hoàng Dung vẫn lướt vào trong bệnh viện và gặp Điềm Điềm được mấy lần, thuận tiện cũng treo trước mặt đứa trẻ sơ sinh cái biển hiệu, tối thiểu khiến lão tổ tông nhớ chuẩn mùi của mình.
Việc anh ta làm như vậy quả nhiên cũng mang lại cho Tô Đát Kỷ không ít tin tức - Thánh Nhân nương nương phù hộ, những tin tức này thật sự không thể tốt hơn nữa, có nhiều đồng tộc làm hậu thuẫn như vậy, mặc dù có thể tương lai không nhất định quá náo nhiệt, nhưng ít ra sắp xếp cho mẹ đẻ một thân phận không tồi có lẽ không thành vấn đề.
Rốt cuộc Tô Đát Kỷ cố gắng lắm mới vực dậy dũng khí để tiếp tục cuộc sống mới.
Giai đoạn hiện giờ, điều duy nhất mà cô ta cần chú ý chính là trước khi chính thức được chuyển ra ngoài, tuyệt đối không thể xuất hiện ngã rẽ nào khác...
Đôi khi, hồ ly tinh cũng có tiềm lực “quạ đen”, đương nhiên đổi cách nói khác cũng có thể cho là cảm nhận của Tô Đát Kỷ nhạy bén.
Ngay khi cô ta còn đang lo lắng cái ngày Điềm Điềm chuyển ra ngoài có bị lộ quá sớm hay không, thì ban đêm khi ngủ say, lão Hồ liền lặng lẽ tới bên giường cặp mẹ con này.
Đương nhiên chuyện giết người diệt khẩu lão ta cũng không dám làm, thế nhưng khi Tô Đát Kỷ với linh giác đặc biệt nhạy bén, nửa đêm đang ngủ mê man bỗng nhiên bị một loại cảm giác không thoải mái làm tỉnh dậy, tầm mắt mông lung nhìn thấy trong căn phòng tối đen yên tĩnh có một bóng đen im hơi lặng tiếng đứng bên giường mình, trầm mặc tĩnh mịch giống như hồn ma vậy.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ người đứng bên giường là lão Hồ, Tô Đát Kỷ thiếu chút nữa đã khóc ngay tại chỗ rồi - ôi mẹ ơi! Có thể khiến một đời hồ ly tinh như cô ta phải sợ tới mức suýt chút nữa hồn bay phách tán, cha đẻ à ngài quả thật không vừa chút nào.
Dường như chú ý thấy bé gái mở mắt, bóng đen vẫn đứng bên giường rốt cuộc cử động, sau đó lão Hồ lẳng lặng cúi người xuống ghé sát bé cưng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ yêu thích đến mức gần như nịnh nọt, hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Cục cưng tỉnh rồi à? Có phải nhớ cha rồi không? Ha ha...”
“...” Nhớ cái mẹ ông ấy!
Lão duỗi ngón tay ra chạm lên gương mặt nhỏ non nớt của Tô Đát Kỷ, sau đó vẻ mặt thỏa mãn rên rỉ thành tiếng. Lão Hồ cẩn thận vươn hai cánh tay ôm lấy Tiểu Đát Kỷ vào trong ngực đung đưa, bắt đầu lặng lẽ thong thả đi về hướng cửa ra vào, vừa dùng loại giọng nói thì thầm vỗ về dỗ dành: “Cục cưng đừng ầm ĩ nha, mẹ đang ngủ, cha dẫn con đi tới một nơi tốt hơn nhé.”
“!!!” Dừng tay, ông muốn làm cái gì hả?
Tô Đát Kỷ không do dự chút nào dứt khoát bắt đầu bật khóc, tiếng khóc thê lương của đứa trẻ sơ sinh trong nháy mắt đánh thức người vừa làm mẹ - Điềm Điềm.
Một đứa trẻ bình thường buổi tối đa phần đều sẽ khóc rống, ví dụ như khi đói hay đái dầm... Mặc dù Tô Đát Kỷ đã cật lực khắc chế những loại hành vi mất mặt này, nhưng bản năng trẻ nhỏ vẫn rất mạnh. Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại bụng đói kêu vang như có nắm lửa đốt liên tục trong bụng, thứ như mặt mũi cũng sẽ không quan trọng nữa.
Cho nên khi Điềm Điềm bị đánh thức, trong nháy mắt liền phản xạ có điều kiện sờ bên giường, nhưng lại cảm thấy giường chiếu trống không, cô ta lập tức bị dọa, trợn tròn hai mắt nhanh chóng nhìn quanh một vòng, rồi sau đó phát hiện lão Hồ đang ôm đứa con của mình đang kinh ngạc đến ngây người đứng bên cạnh.
“Ông muốn làm gì?” Điềm Điềm hét lớn một tiếng, cũng chẳng quan tâm cái gì mà kiêng cữ không được ngồi dậy, đứng hai chân không xuống giường khiến phần dưới cơ thể truyền tới cơn đau kịch liệt: “Trả con lại cho tôi!”
“Không trả!” Lão Hồ dường như đã bị những lời này đánh thức, từ lúc chân tay luống cuống khi nghe thấy tiếng khóc biến thành kiên định.
Mạnh mẽ ôm bé gái vào trong lòng ngực, lão Hồ cao giọng trả treo: “Đây cũng là con gái của tôi, sao tôi có thể không cần được!”
Đúng vậy, cả đời ông ta cũng rất khó có thể có được một đứa con gái khỏe mạnh nữa rồi, dù chỉ là con gái thì cũng là của ông ta, ai cũng đừng hòng cướp đi được.
Trong phút chốc, Điềm Điềm liền hiểu ra ý tứ của lão Hồ, cười lạnh: “Ông nuôi nổi sao? Hơn nữa, vợ ông chịu giúp ông nuôi con của người phụ nữ khác sao?”
“Con gái là của tôi, cho dù tôi không có tiền, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi!” Lão Hồ ôm chặt lấy bé gái, lời nói không mạch lạc nhanh chóng mở miệng: “Cô còn trẻ, tôi không trách cô muốn đi tìm tên đàn ông khác, mang đứa bé đi cũng sẽ vướng víu, chi bằng để lại cho tôi, để lại cho tôi...”
“Tôi không ngại vướng víu, ông trả con gái lại cho tôi.” Điềm Điềm vươn tay muốn giành lấy đứa trẻ trong ngực lão Hồ, mà hiện giờ lại là thời điểm tinh thần lão Hồ vô cùng căng thẳng, thuận tay đẩy tay Điềm Điềm ra: “Không được đoạt con gái của tôi! Cô còn trẻ, cô còn có thể sinh, còn có thể lập gia đình, đừng có giành con với tôi!”
Điềm Điềm cắn răng căm giận, cho dù lão Hồ đã lớn tuổi rồi, nhưng dù sao cũng vẫn là một người đàn ông, nhất là khi ban ngày hôm nay cô ta còn dọa đối phương một phen như vậy, hiện giờ lão dứt khoát bùng nổ luôn. Cô ta còn đang ở cữ, nhìn kiểu gì cũng không phải đối thủ của lão.
Chẳng lẽ cứ trơ mắt như vậy nhìn người ta bồng con gái đi? Dù Điềm Điềm thừa nhận đối phương nói có lý, cô ta độc thân chưa lập gia đình, dẫn đứa bé đi theo quả thực có vướng víu, nhưng nói cho cùng thì đây cũng là đứa bé mà mình đã liều sống liều chết mà sinh ra, sao có thể để cho người ta dẫn đi được.
“Lão Hồ, trả con lại cho tôi đi, ông xem con bé khi nãy khóc lớn tiếng như vậy nhất định là đói rồi.” Suy nghĩ một chút, Điềm Điềm quyết định đi đường vòng, giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Cho dù tôi mang theo đứa bé, con gái của ông thì vẫn là con gái của ông, dù sao ấy cũng không ai là không hiểu... Ông nhớ con bé thì có thể tới thăm nó, tôi dẫn con bé tới, con bé cũng sẽ không trở thành điều khó xử giữa ông và vợ mình. Hơn nữa, ông đừng quên người con trai kia của mình, con bé còn nhỏ không có năng lực chống cự, lỡ như bị ngã một cái không phải sẽ phá hủy toàn bộ sao?”
Vẻ mặt lão Hồ có chút mờ mịt, dường như đã dao động trước lời này. Điềm Điềm thấy như vậy liền yên tâm hơn vài phần, nhưng trong lòng Tô Đát Kỷ thoáng cái căng thẳng hơn.
Tô Đát Kỷ vốn là hồ ly chín đuôi, còn là đại thần chỉ thiếu chút công đức nữa là có thể một bước thành tiên, bản lĩnh trên người đương nhiên sẽ còn một chút. Mặc dù thế sự đã xoay vần nhiều năm, dù hiện giờ chỉ là tàn hồn, nhưng bản năng tác động nhân tâm của hồ tộc khiến cô ta vẫn dễ dàng cảm nhận được chút cảm xúc của đối phương.
Sự bình tĩnh lúc này chính là điềm báo cho cơn tức giận điên cuồng, dựa theo lời người hiện đại mà nói thì chính là lão Hồ đã bị tâm thần phân liệt rồi.
Chính vì như vậy nên khi nãy cô ta gào mấy tiếng sau đó không còn dám tiếp tục khóc làm loạn nữa, lỡ không cẩn thận kích thích lão ta, đối phương không cần làm gì khác, chỉ tiện tay ném cô ta xuống đất là coi như xong đời...
Điềm Điềm hoàn toàn không biết gì cả, cho rằng lão Hồ đã dao động trước lời mình nói, yên tâm thở phào chống người đứng dậy, đi từng bước chậm rãi tới bên cạnh đối phương: “Ông nghĩ thử xem, có phải đứa bé ở bên cạnh tôi sẽ tốt hơn không? Tôi là mẹ, chăm sóc cũng sẽ cẩn thận hơn một chút, trong nhà ông thật sự không thích hợp... Nào, đưa con gái cho tôi đi.”
Câu nói sau cùng đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu lão Hồ.