Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-224
Chương 227: Quyết chí
Lần đầu tiên Atlantis xuất hiện là đảo mộng ảo trong ghi chép của Plato(10).
(10) Plato: là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại cùng với Socrates là thầy ông.
Nghe nói diện tích mảnh đất này lớn hơn Libya và châu Á hợp lại. Theo quan điểm lúc bấy giờ, Atlantis có diện tích hơn một ngàn vạn kilomet vuông. Sau này Atlantis thuộc về quyền thống trị của Poseidon dưới thời Zeus, thủ đô lấy tên là Posidonia, nghĩa là thành phố của thần biển, đại diện cho trình độ văn hóa nghệ thuật cao nhất của Atlantis lúc ấy là một thành phố truyền kỳ.
Plato miêu tả Atlantis như thế này: cả đảo là vùng đất hình tròn đồng tâm bị dòng sông cũng hình tròn tách ra, nói ngắn gọn là kiểu kiến trúc giống như tòa thành xoắn ốc trong “Vô Cực”. Đạo diễn bộ phim hài đó có lẽ không nghĩ đến Atlantis, giống như lời thanh minh trước khi bộ phim điện ảnh công chiếu: Câu chuyện hoàn toàn là hư cấu, nếu có chỗ nào giống nhau…
Bắt đầu từ mấy thế kỷ trước từng có người hô hào muốn tìm di tích Atlantis. Cách nói ban đầu là Atlantis nằm ở eo biển Gibraltar, sau này các học giả rảnh rỗi không ngừng nghiên cứu và chứng minh. Từ đáy biển xung quanh hoặc chỗ cách thật xa “nghe nói” tìm được di tích của Atlantis, các loại khảo chứng bậy bạ làm vị trí của Atlantis càng mơ hồ hơn.
Tình huống thật sự nói ra cũng đơn giản, mọi người đều biết đất liền trên bản đồ thế giới hiện nay là kết quả của mấy ngàn vạn năm di dời hình thành, vậy tại sao đất ở đáy biển không tách rời hoặc trôi đi?
Ganymede cung kính thuật lại: “Poseidon sớm đã không còn thống trị Atlantis nữa, dù sao chỗ đó chỉ có di tích, diện tích quá rộng lớn, sau này tách rời sẽ động chạm đến thần vực khác, thống trị rất rắc rối. Poseidon cũng đã có cung điện trong biển hoa lệ hơn từ lâu. Nhưng ngay giữa đồng tâm năm vòng tròn của thủ đô Posidonia, Poseidon từng dựng một cột đồng thau to lớn, trên cây cột có chạm khắc pháp tắc thần thánh do Poseidon đặt ra. Pháp tắc này được thần đình thừa nhận, nên dù Poseidon đã vứt bỏ nó thì các thần đến sau muốn chiếm mảnh đất này cũng cần thương lượng với người nắm giữ nó trên danh nghĩa, tức là Poseidon, nếu không sẽ bị coi là thần hệ khác tới xâm lược…”
Phục Hy cười khẩy nói: “Xâm lược thì xâm lược, hắn có thể làm gì được tôi?”
“…”
Ganymede nghẹn họng nuốt nước miếng, nuốt lại những lời đằng sau đang định nói ra như đề nghị bắt tay với Hera, hay kiếm quà gì khiến Poseidon thích.
Phong Tiểu Tiểu là người yêu hòa bình, ôn tồn khuyên một câu: “Tốt nhất nên bàn bạc kỹ, dù sao Olympus cũng cho chúng ta mượn nhiều người, suy xét tâm tình của những người này, ít nhiều gì cũng nể mặt chút đi.”
Nếu bàn bạc mà không nghe có thể trở mặt, cái này gọi là trước tiên dùng lý lẽ để thuyết phục, sau đó mới dùng đến áp lực.
Ý kiến của vợ, phải nghe!
Phục Hy ngẫm nghĩ, gật đầu hỏi Ganymede: “Vậy cậu nói đi, Poseidon đang ở đâu?”
Ganymede do dự: “Chuyện này bảo Hera giải quyết là được. Bây giờ Atlantis do vợ của Poseidon là Amphitrite cai quản. Lúc đi dạo phố, bà ta từng trò chuyện với Hera là muốn nhờ Hera ra mặt tìm thần minh san bằng tòa thành đó, sửa thành sân vũ hội cho nhân ngư dưới đáy biển gì đó.”
Phong Tiểu Tiểu bị Phục Hy quay qua nhìn liền ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại nói: “Vậy để lát nữa tôi nói chuyện với chị Hera.”
Người Trái Đất đều biết nhiều chuyện làm theo trình tự chính quy không đơn giản bằng cứng rắn cướp đoạt, ví dụ như thủ tục, hay như các mối quan hệ nhân tình rắc rối… Trước mắt bây giờ là phải giải quyết một vấn đề, đó là Phong Tiểu Tiểu nên làm cách nào để tìm ra Hera vốn không để lại cách liên lạc?
Theo lưu trình soán vị của Hera thì không lẽ Phong Tiểu Tiểu phải tới Olympus một chuyến?
Trong tình huống này, đề nghị của Phục Hy khả thi hơn. Theo tin tức Ganymede cung cấp, Phục Hy dặn Ngao Tiềm theo dõi khu vực biển Đại Tây Dương có Atlantis, hễ có động tĩnh gì sẽ liên lạc với nhau ngay, sau này lần theo gốc rễ tóm lấy đương sự có liên quan, gom lại một chỗ, mọi người cùng nhau giải quyết một lần cho xong.
Tốn thời gian lâu chút nhưng không sao, Phục Hy không sốt ruột thành lập thần đình, anh tranh giành quyền lực chủ thần chỉ vì không thích thấy thần linh tinh xứ ngoài nhảy nhót hoành hành ở phương Đông mà thôi.
Tại nơi khác, đám hồ ly tinh còn gặp phải vấn đề rắc rối hơn bên Phong Tiểu Tiểu.
Chuyện thì nhỏ thôi, đó là lúc Điềm Điềm sinh con, Hoàng Dung biểu hiện sốt ruột làm lão Hồ khó chịu, nhưng chuyện này gây ra hậu quả hơi nghiêm trọng. Lão Hồ khó khăn lắm mới có được nòi giống nên canh giữ, đề phòng nghiêm ngặt Hoàng Dung và người lạ. Trước kia, Hoàng Dung thỉnh thoảng có thể né qua lão Hồ đến nhà của Điềm Điềm ngồi chơi. Từ khi Điềm Điềm ra viện về nhà thì liền xảy ra vấn đề, hầu như mỗi lần Hoàng Dung tới cửa mặc kệ là ngày hay đêm, lão Hồ đều canh giữ 24/24 bên cạnh Điềm Điềm và con gái mới sinh, bộ dạng cảnh giác như chó già giữ xương, sợ sơ sẩy một cái là người ta bắt cóc hai mẹ con ngay.
Hoàng Dung rất bất lực, tiều tụy trông thấy.
Rõ ràng là lão tổ tông của tộc mình, Hoàng Dung không đòi ôm cô bé mang về nhà mình tự nuôi nhưng ít ra cũng phải cho quyền đi thăm chứ?
Giờ chuyện này là sao đây! Đừng nói đến việc Hoàng Dung muốn kêu cả tộc cùng nhau tổ chức tiệc trăng tròn long trọng náo nhiệt, bây giờ xem ra muốn gặp mặt một, hai lần cũng khó khăn. Nếu lão Hồ cứ kiên quyết canh giữ thế này, chờ tổ tông hồ ly nhỏ đi học, đi làm, Hoàng Dung sẽ mãi chỉ có thể lặng lẽ theo đuôi, sơ sẩy một cái liền bị người ta nói là biến thái dê xồm ngay.
Hoàng Dung buồn đến thắt ruột, nỗi lòng không biết tỏ cùng ai.
Hoàng Dung đã ức chế như thế, Điềm Điềm bị giám thị bảo vệ nghiêm ngặt 24/24 giờ, còn bị mặt già cau có của lão Hồ nhìn chằm chằm đề phòng thì lại càng khốn khổ hơn.
Điềm Điềm ra vẻ thật tự nhiên thay tã cho em bé, đặt vấn đề căn bản nhất cho lão Hồ: “Tiền trong tài khoản sắp cạn rồi, ông không ra ngoài làm việc mà suốt ngày ở trong nhà làm gì thế?”
Lão Hồ vô cùng kiên quyết tỏ rõ ý quyết tâm bảo vệ gia đình của mình: “Không sao, bây giờ hai mẹ con em là quan trọng nhất!”
“Ồ.” Điềm Điềm bình tĩnh thay tã xong ôm em bé nằm lên giường, kéo chăn lên, vừa vỗ tã lót vừa giả bộ thuận miệng tán gẫu: “Chờ tôi ở cữ một tháng xong sẽ dọn ra ngoài, sáng hôm nay bà Hồ gọi điện thoại đến, hình như sắp từ nhà mẹ về rồi đấy. Dù sao ông cũng rảnh, sửa sang lại phòng ngủ đi.”
“Ừ, mấy chuyện này em đừng lo, cứ để anh sửa… cái gì!?”
Lão Hồ theo thói quen gật đầu nhận hết việc nhà, đáp nửa câu ông ta ý thức được liền giật mình kêu lên: “Em mới nói là ở cữ xong sẽ dọn ra ngoài? Dọn đi đâu? Nhà tên ẻo lả kia!?”
Lão Hồ tức suýt xỉu, trong lời nói của Điềm Điềm lộ ra nội dung quá chấn động.
Điềm Điềm bình tĩnh đâm dao vào tim lão Hồ: “Tôi và anh Hoàng chỉ là bạn, hơn nữa chúng ta vốn không phải vợ chồng. Huống hồ, bây giờ ông còn không nuôi nổi tôi.”
“…”
Lão Hồ như bị sét đánh. Mới nghe Điềm Điềm nói, lão Hồ rất tức giận, nhưng nghe hai câu sau chợt phát hiện mình không có lập trường để phản bác.
Lão Hồ vẫn mãi không chịu ly hôn với người vợ đầu cũng là hòng về sau có cơ hội trở về quan trường để lại tiếng thơm, tuy đời này lão khó mà leo lên được nữa. Hơn nữa bà Hồ có ưu thế hơn Điềm Điềm, bà ta không trẻ tuổi xinh đẹp nhưng học thức hay tu dưỡng đều có phong thái của vợ cả.
Lão Hồ luôn cho rằng quan hệ giữa lão và Điềm Điềm như bây giờ là đương nhiên, và sau khi sinh con, cô gái này càng không thể nào cắt đứt quan hệ với lão được. Nhưng lão Hồ không thể ngờ vì sinh đứa con này, vượt qua lằn ranh sống chết khiến Điềm Điềm nghĩ thông nhiều điều.
Cô gái trẻ và lão không có quan hệ được pháp luật bảo vệ, lão Hồ không có năng lực giống như lúc trước nuôi bồ nhí. Nói tình cảm ư? Nực cười.
Lão Hồ có ngây thơ đến đâu cũng không ngu tới mức cho rằng một cô gái xinh đẹp còn đang thì thanh xuân đi theo lão là vì tình yêu.
Không có năng lực kinh tế, không có hôn nhân, cô muốn rời đi cũng là lẽ đương nhiên.
Lão Hồ không có lý do gì hoặc can đảm ép cô ở lại. Nếu Điềm Điềm muốn cá chết lưới rách, chụp mũ tội bắt cóc thì cũng có thể thắng kiện ấy chứ.
Điềm Điềm ngáp một cái, nói đúng ra gia sản của cô ta bây giờ còn giàu hơn cả lão Hồ. Dù sao thì làm bồ nhí nhiều năm, không có tiền mặt cũng có thể bán chút quà đổi lấy tiền.
“Đầu tháng sau tôi sẽ dọn đi, chỗ này dù sao cũng là phòng khách, ông dọn dẹp nơi khác trước được rồi.”
Miễn cho vợ cả trở về thấy dấu vết phụ nữ khác thì trong lòng lại khó chịu, cụ thể như ở bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng, ca súc miệng, ở phòng ngủ có dép, vỏ gối.
“…”
Lão Hồ muốn khóc, mắt ứa lệ tội nghiệp nhìn Điềm Điềm: “Không thể không đi sao?”
Mắt Điềm Điềm mơ hồ nhìn trần nhà: “Không đi? Không đi thì tôi là cái gì? Ông có thể ly hôn với vợ trước sau đó kết hôn với tôi sao? Mà cho dù ông chịu làm vậy thì tại sao tôi phải kết hôn với ông?”
Cô ta đã ngu ngốc nhiều năm, không muốn tiếp tục đến nông nỗi không còn đường quay đầu.
Tất cả can đảm của lão Hồ bị nửa câu sau đâm xẹp, ông ta ngồi sững sờ một lúc rồi ra khỏi phòng khách với tâm tình phức tạp.