• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-121

Chương 122: Anh hùng vô danh




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71716.png

Xem ảnh 2
71716_2.png
Đương nhiên là phải nghiệm chứng rồi, nhưng cũng chỉ có thể đưa ra tin tức giả để lừa cô ta ra ngoài thôi. Dù sao thì trong ký ức của anh Vũ cũng không có địa chỉ gia đình thuộc hạ... nói gì đến chuyện là loại thuộc hạ tạm thời tới thủ đô chi viện này.



Thế là sau khi thì thà thì thầm thương lượng một hột hồi. Vì trước đây Tang Uyển đã biết việc Phong Tiểu Tiểu dùng Twitter trong khi theo dõi, nên hai kẻ xấu xa đã quyết định giấu giếm nội tình sự kiện Apolus, lên Twitter tuyên bố tin qua đời của Hoàng Giam Ngôn.



Gióng trống khua chiêng, thông báo khắp nơi, nhà nhà vui mừng... Ấy, hình như có chỗ nào đó sai sai thì phải?!



Tóm lại, ngoại trừ việc cho Hy Lạp một lý do đàng hoàng, nói lại một lần nữa chuyện liên quan đến việc chuyển biến của linh hồn mà trước đây đã từng nói với Tisiphone thì còn nhẹ nhàng, không chút dấu vết mà truyền chuyện nhân cách của Hoàng Giam Ngôn đã biến mất ra bên ngoài.



Để tăng cường tính thuyết phục, thậm chí Phong Tiểu Tiểu còn yêu cầu ông bà Hoàng bày ra vẻ mặt bi thương mà “kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh” nên có, để cô chụp ảnh lại làm bằng chứng.



Ông bà Hoàng: “...”



“Đừng làm trò nữa.” Dương Nghiên kịp thời ngăn Phong Tiểu Tiểu có vẻ đang đùa hơi “high” quá lại: “Mấy người chúng ta suốt ngày dùng danh hiệu viết tắt làm nick trên Twitter để nói mấy thứ liên quan đến thần thoại. Dân mạng cho dù hiểu có lẽ cũng cho rằng chúng ta là coser cuồng nhiệt bị tẩu hỏa nhập ma hoặc là tâm thần phân liệt gì gì đó. Mặc dù có hơi khùng nhưng cũng chỉ là tự tiêu khiển. Dù sao thì rừng lớn, loài chim nào cũng có mà... Nhưng nếu như cô đăng ảnh hai bác lên phỏng chừng sẽ dẫn tới chuyện bị tấn công đó.”



“... Vậy nên trước đây tôi đã từng nói rồi, thẳng tay block toàn bộ những tài khoản mà mọi người không biết rõ đi.” Phong Tiểu Tiểu buông di động xuống, thở dài tiếc nuối: “Cơ mà anh thấy tỉ lệ Tang Uyển follow phía chúng ta có lớn không?”



“Tám chín phần mười.” Dương Nghiên xùy một tiếng, “Con người đều có lòng hiếu kỳ, nhưng đồng thời vẫn sẽ có chút sợ hãi đối với sự vật, hiện tượng mà mình chưa hoàn toàn hiểu biết hoặc lý giải được... Tôi cũng không cự tuyệt việc qua lại với người phàm, nhưng về sau thì thủ đoạn của cô ta có chút quá trớn.” Dương Nghiên suy nghĩ, tựa hồ vừa rồi nói chuyện chắc chắn quá nên anh chẳng có thành ý gì mà bổ sung thêm một câu: “Nếu như sự kiện Apolus là do một tay cô ta sắp đặt.”



“Anh đã phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ như vậy, tôi đoán chừng cũng chẳng lệch nổi đâu.” Phong Tiểu Tiểu lại cầm điện thoại lên, mặc dù không thể chụp ảnh nhưng vẫn đăng tweet mới theo kế hoạch: [“Run rẩy đi 500 anh em! Bị đột kích bất ngờ xong, anh Bàn đã được giải phóng khỏi phong ấn cơ thể rồi... P.S: Chỉ hơi đáng tiếc là có người anh em phải hy sinh, nếu như cậu ta không ngoẻo, Bàn Cổ cũng sẽ không tìm được cơ hội cướp giật nhanh như vậy.]”



Hay lắm, nội dung rõ ràng mà khó hiểu. Anh em “trong ngành” đều hiểu ý tứ viết gì, mấy người ngoài ngành thì... xem trò vui là được rồi. Cũng chỉ là bị mấy anh em không rõ chân tướng nói đểu mấy câu là đồ khùng thôi mà.



Bàn Cổ đang ở bên cạnh cũng mò tới gần để xem trạng thái mới đó đã được chia sẻ điên cuồng cùng với vô số bình luận, hắn ngạc nhiên: “Trong mắt chư thần, tôi có tiếng tăm đến thế sao?!”



“Có danh tiếng cái quần què gì, toàn bình luận xấu. Anh không thấy bình luận của mọi người cơ bản đều nói phải cẩn thận cửa nẻo sao?” Phong Tiểu Tiểu bỏ di động xuống, đưa Bàn Cổ lên lầu tìm Vidar đang trông trẻ, nhờ anh ta giúp trông tạm. Cô còn phải đến phòng thủ công chuẩn bị cơ thể mới cho Hoàng Giam Ngôn nữa.



Vẫn cần thời gian để đợi tin tức truyền ra ngoài, Tang Uyển cũng chưa chắc đã ôm khư khư điện thoại để chú ý động thái của tất cả mọi người.



Ngược lại, trước khi phía Tang Uyển có phản ứng, anh Vũ đã tuyên bố một tin tốt lành.



Do đủ nguyên nhân khách quan khác nhau mà lệnh giới nghiêm ban đêm đã bị cấp trên hô ngừng. Ngoài ra, thời gian gần đây không xuất hiện thêm tình trạng người giang hồ bị tập kích trên quy mô lớn. Vậy nên sau khi tổng hợp và xem xét, anh Vũ đã quyết định hủy bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm ngay hôm đó... Đương nhiên vẫn phải có tuần tra, điều này thì thật ra mọi người lại không để tâm cho lắm.



Tin tốt lành này vừa truyền ra ngoài, Phong Tiểu Tiểu còn chưa có phản ứng gì thì chư thần làm việc trong thần đình đã hò reo cổ vũ một trận... Mẹ kiếp, có biết là mỗi ngày qua chín giờ tối không được ra ngoài sẽ rất là khổ sở không hử! Vốn dĩ là trước kia còn có thể ra ngoài dạo chơi lúc tan làm, hiện tại để không bị tóm được chỉ đành phải nấp ở thần đình suốt 24 giờ đấy có biết hơm! Những ngày tháng không được xem ti vi, không lên được mạng, ngay cả di động cũng chả có tín hiệu thật sự y chang quay lại thời các cổ thần sống mấy nghìn năm trước đấy có biết hơm... Quan trọng là mấy nghìn năm trước, mọi người còn có thể ra ngoài gặp các em gái xinh đẹp hoặc là trêu đùa dũng sĩ, bây giờ ai cũng thành trạch nam, trạch nữ cả rồi có biết hơm hả!!!



Mọi người sắp vui đến phát điên rồi, đám người Phong Tiểu Tiểu cũng không ngờ là lệnh giới nghiêm ban đêm này lại mang tới cho chư thần bóng ma tâm lý lớn đến vậy.



Cũng vì chuyện này mà những chư thần được thả ra khỏi cửa đã chạy đi thông báo cho nhau, đồng thời lên spam Twitter chúc mừng, suýt chút nữa đã át mất đề tài Bàn Cổ mới nổi.



“... Tôi thấy, xét về một mặt nào đó thì anh Vũ đã đứng trên đỉnh cao của chư thần rồi đấy.” Phong Tiểu Tiểu im lặng hồi lâu rồi mới nói một câu.



Để tránh phía Tang Uyển nhìn ra sơ hở hoặc ai đó lỡ miệng nói ra, Phong Tiểu Tiểu vừa không thể nói rõ với mọi người là các người đừng bàn về đề tài này nữa, tôi cần thả tin giả ra ngoài. Cô cũng không thể ép mọi người chỉ quan tâm đến tin tức mà mình đưa ra. Thế là, ngoài việc kêu gọi mấy người bạn thân thiết chia sẻ giúp mình, cô cũng chỉ đành đợi mọi người dần bình tĩnh lại... Dù sao thì cô cũng không tin, lẽ nào sức ảnh hưởng của việc anh Vũ hủy bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm lại cao hơn tính nguy hiểm của việc Bàn Cổ thoát khỏi giới hạn giam cầm của cơ thể?!



Lệnh cấm cửa vừa được hủy bỏ, những đồng bọn vốn dĩ không thuận tiện tới thăm cũng nhao nhao kéo tới cửa.



Ngao Tiềm vừa tới để xem trò hay lại vừa tới để chúc mừng, anh mang tới ít hải sản để ăn tối, phía sau còn dẫn theo vợ chồng Thành Hoàng. Ngay cả Xi Vưu ở nhà họ Khương huấn luyện đặc biệt suốt thời gian qua mà giờ cũng tới.



Sau khi giới thiệu với mọi người về vợ chồng ông Hoàng mới đến ở tạm, một đám thần ma quỷ quái vui vẻ, náo nhiệt quanh bàn ăn liên hoan.



Ông bà Hoàng được nghe giới thiệu đủ thứ thần kỳ mới đột nhiên phát hiện, thì ra những thứ gây kích động mà mấy ngày trước mình gặp phải vẫn chưa phải là cực hạn...



Cùng lúc đó ở một phòng làm việc nọ nơi thủ đô xa xôi, Tang Uyển đã phát hiện ra tin tức mà Phong Tiểu Tiểu đưa ra sớm hơn cô dự liệu.



Sự cố bất ngờ... Bàn Tử xuất quan... cậu em hy sinh...



Ban đầu Tang Uyển cũng không hiểu ý tứ bên trong. Nhưng đợi đến khi cô kiên nhẫn đọc hết những bình luận ở phía dưới, thay vào những tin tức mà mình biết rồi tỉ mỉ phân tích xong, rốt cuộc mọi chuyện cũng được xâu chuỗi lại, một suy đoán chạy qua tâm trí cô như nước chảy xuôi dòng.



Apolus đã chết, nhưng việc cướp giết của gã không phải là hoàn toàn không thành công. Hoàng Giam Ngôn chết rồi, nhưng “linh hồn” khác vốn ẩn sâu trong cơ thể Hoàng Giam Ngôn đã thức tỉnh...



Ngón tay đặt trên chuột máy tính đột nhiên run lên, Tang Uyển không kiềm chế được mà trợn to mắt. Cô thật sự không dám tin kết luận mà bản thân mình suy đoán ra.



Sau khi ép buộc bản thân bình tĩnh lại, Tang Uyển lại nhớ đến lúc trước anh Vũ có thuận miệng nói Hoàng Giam Ngôn trông thế mà lại xin nghỉ để đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó không hiểu sao lại còn đột nhiên xin nghỉ thêm mấy ngày, cơ thể cô bất giác run lên.



Lúc đó, khi anh Vũ nói câu này, chỉ đơn thuần là trách móc người nào đó không có trách nhiệm, nhưng rõ ràng là Tang Uyển đã nhìn ra được nhiều chuyện hơn thế từ những câu nói đó.



Chết rồi?!



Sao lại chết rồi chứ?



Tang Uyển không cẩn thận đụng vào chuột máy tính làm nó trượt rơi xuống đất. nhưng cô lại không hề để ý tới nó, như thể không hề trông thấy. Một tay cô nắm thật chặt lấy tay còn lại. Cô cắn môi dưới, không dám tin vào chuyện này.



Bọn họ không phải là thần tiên sao?! Không phải là thần thông quảng đại, đội trời đạp đất sao?!



Vậy mà lại chết vì một phần tử khủng bố bé tẹo teo? Chuyện này thật sự hoàn toàn không giống trong dự liệu!



Không đúng, đợi đã... Hình như bản thân Hoàng Giam Ngôn vốn dĩ không có quan hệ trực tiếp gì với linh hồn ở trong người anh ta cả. Thay vì nói là nhân cách sau và nhân cách ban đầu tách rời nhau, chẳng thà nói rằng anh ta chỉ là một người phàm bị một kẻ mạnh đến mức không thể phản kháng được gửi thân mà thôi.



Chỉ cần vị thần đích thực kia không gặp phải đe dọa thì tại sao đối phương lại phải quan tâm tới một tên Hoàng Giam Ngôn chứ?! Chưa kể, không phải là vì Hoàng Giam Ngôn chết rồi nên đối phương mới có thể nhân cơ hội hoàn toàn chiếm lấy cơ thể này như lẽ dĩ nhiên sao?!



Trong một thoáng này, Tang Uyển đột nhiên nghĩ thông được rất nhiều chuyện mà trước đây bản thân đã không chú ý đến. Vốn dĩ cô cho rằng tất cả đều không có vấn đề gì, nhưng lại không ngờ sẽ có một người vô tội phải mất mạng vì kế hoạch mà mình sắp đặt.



Ngoài mấy người được gọi là thần kia, thậm chí ngay cả bố mẹ cậu ta có thể cũng không biết con trai của mình đã lặng lẽ rời khỏi thế giới này. Dù sao thì... hiện tại trên thế giới này vẫn còn một người khác dùng cơ thể của Hoàng Giam Ngôn, tiếp nhận tất cả mọi thứ của anh ta...



Tang Uyển đứng bật dậy trước bàn máy tính. Tay cô run run, ba chân bốn cẳng chạy nhanh tới trước tủ quần áo, lại bắt đầu thu dọn hành lý lần nữa.



Cô nhất định phải đích thân quay lại xác nhận kết quả của sự việc này.



Ngay sáng hôm sau, khi Tang Uyên lên máy bay, Hoàng Giam Ngôn - kẻ đã chết trong tình trạng không ai biết trong tưởng tượng của cô ta cũng đã được đặt vào trong một đống bùn.



Ốc ngọc điên cuồng đỏ lên tỏ ý phản kháng, đồng thời còn run lên trong tay Phong Tiểu Tiểu, cố gắng biểu đạt sự bất mãn của bản thân.



Bố mẹ Hoàng Giam Ngôn nhìn cơ thể mà Phong Tiểu Tiểu mới nặn ra, rồi lại nhìn ốc ngọc bé nhỏ đang giữ ba hồn của con trai mình. Cuối cùng ông Hoàng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Cô Phong à, cơ thể này có phải là hơi...”



“Sao thế?” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại hỏi: “Có vấn đề gì ạ? Đảm bảo chắc chắn là tỉ lệ vàng, sức chống đỡ của cơ thể cũng được nâng cao hơn người bình thường mấy phần, kinh mạch thông suốt, sẽ không có bất kỳ hạn chế nào cho việc tập võ. Ngay cả diện mạo, cháu cũng đã lên mạng tham khảo nhan sắc của ngôi sao nhỏ tuổi xếp No.1... Mặc dù không giống với hai bác lắm, nhưng huyết mạch hoàn toàn là của các bác, sau này có thể gọi là đột biến gen cũng được!”



“Khụ khụ!” Ông Hoàng không nhịn được mà ho khan một trận: “Đương nhiên là hai bác vô cùng cảm ơn những điều này, nhưng mà cơ thể này có phải là... hơi bị nhỏ không?”



Đây vẫn là cách nói hơi uyển chuyển. Nếu phải nói cụ thể thì ông Hoàng cảm thấy cơ thể này nhỏ quá ấy.



Hơn nữa, đứa trẻ mới hơn một tuổi thì nhìn ra dung mạo quần què gì đâu! Lại còn tỉ lệ vàng... nếu như nói bốn đoạn ngó sen thấp bé cộng cơ thể tròn trịa mượt mà này là dáng người thì...



Ông Hoàng thật sự cạn lời rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom