• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-120

Chương 121: Mammy và daddy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71715.png

Xem ảnh 2
71715_2.png
Bắt đầu từ giây phút mở mắt ra và biết nhận thức từ trong hỗn độn, trong mắt Phục Hy trước sau chỉ có mỗi một mình Phong Tiểu Tiểu.



Nguyên nhân trời sinh, thân là Tổ thần định ra pháp tắc, anh đã được định sẵn là không thể có quá nhiều thất tình lục dục.



Phong Tiểu Tiểu vẫn luôn hiểu rõ điểm này, nhưng hiểu và thông cảm không có nghĩa là cô có thể chấp nhận.



Tương tự, cùng là tính cách trời sinh, vị trí trời phú khác nhau của Bàn Cổ và Nữ Oa cũng định sẵn sự khác biệt giữa họ và Phục Hy.



Nếu như không phải vì không thích đơn điệu, Bàn Cổ cũng không khai thiên lập địa. Nếu không vì không chịu nổi cô đơn, Nữ Oa cũng không tạo ra sinh linh vạn vật… Nói một cách nghiêm túc, hai người họ mặc dù là Tổ thần nhưng vì dành quá nhiều tình cảm cho thế giới này nên đã được định sẵn là sẽ tham gia vào một phần của lịch sử.



Trừ khi mọi thứ bị hủy diệt, cái mới được sinh ra yêu cầu quay lại từ đầu. Nếu không, khi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, hai người họ chắc sẽ lại chìm vào giấc ngủ sâu chờ ngày thức tỉnh, chỉ để lại mình Phục Hy - vị giám quan duy nhất đứng ngoài kiểm soát pháp tắc.



Nhưng sự cố lại cứ xảy ra với Phục Hy, hơn nữa lại do sự thay đổi của anh mà bắt đầu, cũng thay đổi sự tồn tại của Nữ Oa và Bàn Cổ một cách kỳ diệu.



Thôi được rồi, phàm sự trên đời đều không có tuyệt đối, đến trời cao còn tồn tại ngoại lệ, vậy thì việc Phục Hy với tính cách trời sinh lạnh lùng lại bất ngờ thích phải Nữ Oa dường như cũng chẳng phải chuyện gì làm người ta không thể chấp nhận được.



Nhưng bắt đầu từ lúc mới sinh ra, anh vốn dĩ đã không thích hợp để yêu thích ai. Ngoại trừ Nữ Oa, Phục Hy không có hứng thú với bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi.



Một kẻ trừng phạt bắt buộc phải vĩnh viễn phải lạnh nhạt vô tình, lại muốn để mẹ sinh linh trước giờ luôn tràn đầy nhựa sống cùng mình trấn giữ tại không gian cô đơn nơi hỗn độn hàng tỉ năm. Việc này vốn dĩ là điều không thể.



Phục Hy có thể vì Nữ Oa nhập thế, có thể vì Nữ Oa mà thu dọn tàn cuộc, nhưng điều duy nhất anh không học được là yêu mến mọi thứ của thế giới này như Nữ Oa.



Đối với anh mà nói, sinh linh vạn vật chẳng qua chỉ như một ván cờ. Kẻ chơi cờ lạnh lùng nhìn xuống bàn cờ, làm sao có thể yêu thích những con cờ của mình?



… Phong Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc mà nhìn Phục Hy lui vào trong, cô bỗng chốc nhận ra những gì đối phương đang nghĩ trong lòng.



Vì cô, anh có thể làm bất cứ điều gì, nhưng chỉ có thể là vì cô mà thôi… Lần trước, trong cuộc tranh chấp ngắn ngủi của hai bên khi Bắc Âu xảy ra bạo động, ngoài mặt nhìn có vẻ như Phong Tiểu Tiểu đã thắng. Nhưng khi đó Phục Hy đã không nhịn nổi mà mở miệng, điều này đủ thấy được thái độ của anh.



Anh đã không còn kiên nhẫn tiếp tục tiêu tốn sức lực của bản thân vì những kẻ xa lạ, những việc không đâu nữa. Anh càng không muốn Phong Tiểu Tiểu càng ngày càng lún sâu hơn vào cục diện hỗn loạn này.



Cô mở miệng thì anh ra tay. Nhưng nếu cô không nói…Thì sẽ như lần này, dù cho anh ở không xa nhưng anh cũng sẽ không chủ động đích thân can thiệp vào “thế cục”.



Vào xin anh ra tay?



Nằm mơ đi!



Phong Tiểu Tiểu nhìn chăm chăm về bóng dáng đã nhạt dần nơi khung cửa sổ, cô chầm chậm cắn chặt răng. Đột nhiên cô cảm thấy nếu không thay đổi người đàn ông này thì đúng là không ổn. Kiếp này cô vốn dĩ đã không ôn hòa nhẫn nại như kiếp trước, càng không cần nói đến việc phải ở hàng vạn năm trong hỗn độn hư vô, chờ đợi thế giới mới sinh ra… Những ngày tháng không có máy tính, không có truyện tranh, không có phim truyền hình mô típ mất trí máu cún các thể loại, cô không chịu nổi một ngày luôn có hiểu không?



Như bị ai đó chọc tức, Phong Tiểu Tiểu giận lên tận óc. Cô rút chiếc roi nhỏ bên hông ra, triệu hồi một lèo cả đoàn thiên thần sa ngã.



Sau khi được lửa của ngày tận thế nâng cao thực lực trong hồ lửa lưu huỳnh, những người may mắn sống sót ký khế ước với Phong Tiểu Tiểu đều không chỉ dừng lại ở việc tăng một cấp.



Boss Lucifer ở cấp cuối cùng thì không cần phải nói nữa, Chessia và Samuel bây giờ chỉ cần một người cũng có thể đến hệ thần khác, chiếm lĩnh một địa ngục cấp thấp để chơi đùa. Ngoài ra còn có ít nhất mấy chục ma tướng có thực lực… Trước đây vì tôn trọng các hệ ngoại tộc, Phong Tiểu Tiểu dù gọi người cũng sẽ không gọi đến lực lượng hùng mạnh như vậy. Hành động này ít nhiều cũng có hơi hướng kiểu tay nắm binh quyền, muốn khiêu khích thần hay ma vương nhà khác. Dù sao thì đã có Phục Hy ở đây, cô cần gì phải đi khiêu khích chủ quyền của hệ thần khác?



Nhưng nếu Phục Hy đã tỏ rõ ý đứng ngoài cuộc thì Phong Tiểu Tiểu cũng không phải thật sự hết cách.



Về phần chiếc roi nhỏ mặc dù nói cũng là của Phục Hy tặng… Nực cười! Lúc đàn ông theo đuổi phụ nữ, quà đã tặng đi thì là của phụ nữ rồi, lẽ nào lúc tình cảm có vấn đề lại thiếu phong độ đến mức muốn đòi lại à?



Phong Tiểu Tiểu tự thấy bản thân tự lập tự cường không ai bằng, cứ thế lờ mấy chuyện nhỏ nhặt đó luôn. Cô vung roi chỉ về phía hai người Ngao Tiềm và Tôn Nguyên Hạo dưới gốc cây cũng đang bị bất ngờ vì sự việc bên này: “Bắt cả hai lại cho tôi!”



Xem ra nói chuyện đàng hoàng không được, phải chơi cứng tí mới xong!



***



Khi roi đập xuống, các thiên thần sa ngã do dự một lát rồi hết mình xông lên phía trước. Đấu tay đôi thì không nói, nhưng mấy chục thiên thần sa ngã hợp sức, lại có thêm Chessia và Samuel dẫn đội, muốn bắt hai thần linh cấp cao thì không thành vấn đề.



Thật ra Tôn Nguyên Hạo đúng là cũng có sức để bật đấy, nhưng không may ở chỗ, trước đây, gã cũng đã bị Phong Tiểu Tiểu cho ký khế ước dưới sự áp chế của Phục Hy rồi… Thế thì còn làm ăn gì nữa? Sau một hồi giùng giằng, dù Tôn Nguyên Hạo có phản kháng, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ có thể cùng Ngao Tiềm nức nở quay về trước mặt Phong Tiểu Tiểu.



Phong Tiểu Tiểu day mạnh huyệt Thái Dương. Giờ cô nhìn hai người họ chỉ thấy đau đầu không chịu nổi: “Anh Ngao, anh Tôn, chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không? Tôi còn có việc khác phải làm, thật sự không có sức hành tỏi với hai người nữa!”



Nếu đã quyết định tự dựa vào sức mình, chuyện kim thân của anh Vũ cô phải nghĩ cách khác. Còn nhớ Hỏa thần của Olympus từng tạo ra Pandora, không biết anh ta có thạo quá trình nghịch luyện kim thân không… Phong Tiểu Tiểu cố kìm nén sự kích động muốn đổi ý chạy vào cung điện bắt Phục Hy ra tay, trong đầu không ngừng nghĩ về những vị thần có thể tạo ra kim thân.



Tôn Nguyên Hạo nóng ruột hết chỗ nói. Gã quả thực có hối hận vì lúc nãy đã kích động, cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Ngao Tiềm. Vấn đề là hòa giải trong tình huống này vốn dĩ không phải là cục diện mà gã mong muốn: “Dù cho cầm gậy Như Ý của tôi thì anh ta cũng phải có câu trả lời hợp lý cho tôi chứ! Cầm đi làm gì cũng không nói. Ông đây khó lắm mới tìm được vũ khí vừa tay, tự dưng ném không ra ngoài chả kêu tiếng nào sao được?”



Ngao Tiềm không nghe ra được Tôn Nguyên Hạo thật ra đang có ý nhượng bộ, chủ yếu là do người này có lý lịch không tốt, lại thêm giọng điệu quá tệ… Nhưng Ngao Tiềm tốt tính thì vẫn có thể thấu hiểu được, anh gật gật đầu. Dù cho đối phương bắt bẻ, anh cũng miễn cưỡng giải thích: “Định Hải Thần Châm vốn dùng để ổn định nước ở bốn phương trong thiên hạ. Nguyên nhân phát sinh sự hỗn loạn trong lòng biển tôi vẫn chưa tìm ra, nhưng trong đầu tôi lại có chút ký ức mơ hồ. Tôi nhớ Định Hải Thần Châm có tác dụng trấn áp đối với những biến động dị thường này, dù sao cũng không thể đợi đến lúc xuất hiện sóng thần rồi mới nghĩ cách giải quyết tạm thời đúng chứ.”



Bị người ta giành phần đại nghĩa, Tôn Nguyên Hạo đằng hắng một tiếng. Thế nhưng dường như gã cảm thấy nếu bị thuyết phục một cách đơn giản như vậy thì hơi mất mặt. Thế là gã khoa trương thanh thế, tiếp tục la hét: “Vậy tính làm sao? Vứt xuống biển rồi không lo nữa, sau đó đợi một người khác học theo lão Tôn trước đây đi nhặt về hả?



Thế là lần này người bị đứng hình lại thành Ngao Tiềm.



Định Hải Thần Châm nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân, người có thể cầm lên nổi không nhiều, nhưng lại không phải là không có. Nó vốn dĩ là dụng cụ dùng để đo độ nông sâu của nước sông ở thời Đại Vũ trị thủy, sau đó không dùng đến nữa mới đem đi trấn biển… Cái khác không nói, chỉ cần chọn đại một người trong những đại pháp sư luyện thân thời hồng hoang thì cũng có thể cầm nó lên chơi rồi. Sau đó, dù cho bước vào thời kỳ lịch sử suy thoái của các thần và sự thay đổi nhân sự ở Thiên cung, nhưng vẫn xuất hiện một nhân vật kỳ tài như Tôn Ngộ Không…



Nghĩ đến đám “cấp cao” đầy ba chấm gần đây liên tục phục sinh, rồi nghĩ đến các vị thần cổ quái chưa từng thấy của nước ngoài, cuối cùng là nghĩ đến kẻ không chịu cô đơn, một ngày quấy rối hai mươi tư tiếng đồng hồ là Thiên Đạo… Ngao Tiềm đột nhiên không dám bảo đảm Đinh Hải Thần Châm có thể làm ổn định được biển sâu thêm bao lâu nữa.



Nói không chừng anh vừa mới ổn định biển lớn thì ngay sau đó đã có thằng ngáo nào táy máy tay chân đến “chôm” đi mất rồi cũng nên?



Ngao Tiềm bặm chặt môi, im lặng. Tôn Nguyên Hạo chớp chớp mắt, không ngờ bản thân chỉ mới nói một câu mà đã làm đối phương cứng họng… Cái cảm xúc vi diệu vừa đắc ý vừa bối rối này làm Tôn Nguyên Hạo nhất thời cũng không biết nói gì.



“Trấn biển…” Phong Tiểu Tiểu cũng hơi ngẩn ra, cô hồi phục ký ức thì cũng hồi phục rồi, nhưng kiếp trước chết sớm quá, lúc đó chức vụ thần vẫn chưa phân định rõ ràng. Có xuất hiện thiên tai thảm họa gì đó thông thường cũng là trực tiếp dùng bạo lực để trấn áp, chỉ có mỗi việc vá trời mọi người không làm được là bản thân phải tự đứng ra gánh vác.



Lúc đó làm gì có nhiều pháp bảo hỗ trợ thế này! Ngoài Định Hải Thần Châm mà Ngao Tiềm nhắc đến ra, nói thật nhất thời Phong Tiểu Tiểu cũng không nghĩ ra còn có bảo vật gì.



Có vấn đề, tìm Phục… À không! Tìm anh Nhị!



Phong Tiểu Tiểu dứt khoát nhảy ra khỏi thần đình, đi lôi kéo nhóm bạn thân nước ngoài. Cô tiện tay dẫn theo Ngao Tiềm cũng đang tâm sự chồng chất, cũng như cái tên rõ ràng đang lo lắng nhưng vẫn cứng miệng là Tôn Nguyên Hạo theo.



Dương Nghiên quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của ba người. Sau một hồi im lặng, anh đã lên tiếng: “Thần biển của nhà chúng ta không dùng được, vậy đi tìm nhà khác thử xem. Tôi nhớ cây đinh ba của Poseidon cũng là thần khí trấn biển. Nghe đâu có thể kiểm tra độ sâu, nhiệt độ nước và tạo ra sóng thần, mưa bão các thứ… Hình như ngoài hình dạng ra, các khả năng khác cũng tương tự như Định Hải Thần Châm mà!”



“Anh Nhị! Đúng là chị em tốt có khác!” Phong Tiểu Tiểu nắm lấy tay Dương Nghiên nghẹn ngào.



Dương Nghiên khó chịu rồi tức giận nhảy dựng lên: “Cút! Ông là đàn ông chuẩn!”



Mặc anh ta chuẩn hay không chuẩn, Phong Tiểu Tiểu dùng xong thì đá, dứt khoát bỏ rơi Dương Nghiên rồi vui vẻ gọi cho Athena.



Athena gần đây bận bù đầu bù cổ, đến giọng nói cũng lộ vẻ mệt mỏi. Vậy nhưng nghe xong sự cầu cứu từ phía Phong Tiểu Tiểu, anh ta vẫn rất vui vẻ cho đối phương số điện thoại liên lạc của Poseidon.



Tiếp đó cô lại gọi cho Poseidon, tiếc là lần này sau khi nói xong đã bị từ chối.



“Thật xin lỗi, các thần của phương Đông.” Giọng nói của Poseidon cũng mệt mỏi y như vậy: “Thật ra biển của chúng tôi cũng xuất hiện vấn đề… Trong các tiên nữ biển cả có một cô bị xúi giục phản loạn, sóng thần dâng cao, cần tôi đi trấn áp bất cứ lúc nào. Đợi đến khi sự việc kết thúc, tôi sẽ đích thân đem cây đinh ba qua.”



“…” Đợi chuyện bên đó kết thúc thì hoa cũng tàn được mấy mùa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom