Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Chúng ta có chính sự gì mà nói
Mặc dù lời Hàn Thụy An nói ra khiến vô số người ở hoàng thành khinh bỉ, nhưng hắn ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Bởi vì hắn ta cho rằng mỗi việc mình làm đều có lý tưởng, hoàn toàn khác với Cố Duệ Văn gây rắc rối.
Thân là bạn bè tốt, Hàn Thụy An sau khi nghe được tin tức Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên đối đầu, từ chối ở rể Lý gia, vội vàng chạy đến Cố phủ, người Cố gia cũng biết mối quan hệ giữa Hàn Thụy An và Cố Duệ Văn, đương nhiên không có ý ngăn cản hắn ta đi vào.
“Nhưng nửa đêm rồi, công tử cũng đã chìm vào giấc ngủ. Hàn công tử, ngài xem…”
Hộ vệ canh cửa cũng không dám tùy ý để Hàn Thụy An vào, mặc dù bọn họ biết thân phận của Hàn Thụy An, nhưng cũng không dám quấy rầy công tử nhà mình nghỉ ngơi. Nếu công tử trách tội xuống, vậy sẽ phiền toái lớn, ai mà biết công tử sẽ nghĩ ra cách gì đề trừng trị bọn họ.
Cố Duệ Văn ở trong phòng nghe thấy, đương nhiên biết Hàn Thụy An đến, thế là hắn chậm rãi đi đến bàn ghế chính giữa phòng, mở miệng nói: “Cho Hàn công tử vào!”
Rắc…
Cửa chậm rãi mở ra, một bóng người phóng cực nhanh vọt vào.
Hàn Thụy An vội vàng xông vào ôm lấy Cố Duệ Văn còn chưa kịp ngồi xuống, lại còn khóc lóc kêu ca: “Ca à! Có phải ca đang tìm đường chết không, lại dám mạnh miệng với lão già Lý gia kia, may mà là ca đó, nếu đổi lại người khác, e rằng đã phơi thây ngoài đường rồi”.
Hàn Thụy An đột ngột ôm lấy khiến Cố Duệ Văn ngơ ngác, sau đó hắn vội vàng dùng lực đẩy Hàn Thụy An ra: “Buông, đàn ông với nhau, ngươi không sợ xấu hổ, nhưng ta xấu hổ”.
Hàn Thụy An dường như cũng cảm nhận thấy có chút không ổn, hắn ta vội vàng vỗ cẩm y màu nâu nhạt, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, đánh giá: “Ca, đại lễ hai mươi tuổi của ca vốn dĩ ta nên đến chúc mừng, nhưng lão gia tử nhà ta nhất quyết không cho ta đi, nói muốn ta chuẩn bị đi quân doanh rèn luyện, ta thấy khác gì làm khổ sai đâu”.
“Vậy sao ngươi ra ngoài được? Lão gia tử nhà ngươi chịu thả ngươi ra?”, Cố Duệ Văn chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một chén trà cho mình, có chút giễu cợt nói.
“Thôi đi, không phải ca không biết tính khí nóng nảy của lão gia tử nhà ta, nếu ông ấy chịu thay đổi quyết định, vậy mặt trời chắc chắn đã mọc đằng tây rồi”, Hàn Thụy An nhìn thấy trên bàn nước trà phả hương thơm, không chút khách khí uống một chén, sau đó ngồi đối diện Cố Duệ Văn, tiếp tục nói: “Ta lén chạy đi đấy, muốn nhìn xem ca còn sống hay không”.
“Lại chui chuồng chó đi ra ngoài, được đấy”, Cố Duệ Văn cười, híp mắt nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An lập tức đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phản bác: “Nói bậy!”
“Tiểu An, mau phủi bùn đất trên quần áo đi, sao lại không để ý chứ, dù sao cũng là công tử có danh tiếng trong hoàng thành, phải có phong độ”, Cố Duệ Văn chậm rãi chỉ vào chỗ vạt áo của Hàn Thụy An, giống như đang quan tâm nói.
“Ồ, chút bùn thôi mà, không dễ thấy đâu, không sao”, Hàn Thụy An nhìn vào chỗ Cố Duệ Văn đang chỉ, quả thật phát hiện ra có một vài vết bùn đất màu đen.
“Ha ha ha...”
Nghe thấy Hàn Thụy An nói vậy, Cố Duệ Văn không nhịn được cười.
Thấy vậy, Hàn Thụy An nào không biết Cố Duệ Văn đang cố ý nhạo báng mình. Vì vậy, Hàn Thụy An khẽ ho khan vài cái, che giấu vẻ ngượng ngùng của mình: “Khụ khụ khụ, cái đó, ca à, chúng ta đừng tập trung vào chuyện chuồng chó nữa được không, nói chính sự đi, nói chính sự”.
“Tiểu An, chúng ta có chính sự gì mà nói”, Cố Duệ Văn chậm rãi khép lại khóe miệng cười lạnh, nhấp một ngụm trà.
Hàn Thụy An nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sau đó cố ý thấp giọng, lo lắng nói: “Cố ca, ta nói thật, nếu ca không ở rể Lý gia, chuyện này e rằng không xong đâu!”
Cố Duệ Văn gõ bàn, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn nói: “Nhắc đến chuyện này, ban đầu hình như là các ngươi xúi bẩy ta đi tìm tiểu thư Lý gia đúng chứ?”
Hàn Thụy An bị Cố Duệ Văn nhìn chằm chằm, hắn ta sợ hãi, ánh mắt cụp xuống, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cố ca, ban đầu cả nhóm chúng ta đánh cược, bảo ca đi tìm tiểu thư Lý gia. Nhưng chúng ta không bảo ca nói mấy lời đó”.
Chương 12: Bách Mộng lâu kinh thành
Ban đầu đám con cháu nhà giàu Cố Duệ Văn đánh cược, chỉ cần ai dám tiến vào Lý gia nhìn tiểu thư nhà đó, vậy thì người đó từ nay về sau sẽ trở thành lão đại không cần bàn cãi. Cố Duệ Văn thời điểm đó không sợ trời không sợ đất, ngoài cả ngày gây chuyện ra thì không làm gì cả, cho nên…
“Được rồi, chuyện cũng đã rồi, nói nhiều làm gì”, Cố Duệ Văn không muốn nhắc chuyện này, bởi vì hắn cảm thấy trước kia giác quan thứ sáu chưa mở quả thật làm loạn quá mức, không nghĩ thì tốt hơn.
“Vậy, Cố ca… chúng ta làm thế nào? Thật sự là phải ở rể Lý gia? Hay đánh đổ Lý gia?”, Hàn Thụy An đứng nói chuyện, dường như cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn.
“Mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, ta không sợ, ngươi sợ cái gì”, Cố Duệ Văn mặt không cảm xúc, dửng dưng nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An trầm ngâm, sau đó khóe miệng cười hồn nhiên: “Hắc hắc, ca không sợ, đương nhiên ta cũng không sợ, ta chỉ tò mò Cố ca muốn làm thế nào mà thôi, không thì tối muộn như vậy ta chạy đến đây làm gì”.
“Khụ…”, Cố Duệ Văn với tính cách thờ ơ lạnh nhạt bây giờ cũng không nhịn được ho nhẹ một cái, thật muốn đánh cái tên Hàn Thụy An trước mắt một trận để hả giận.
“Ca, ta nghe nói mặc dù tiểu thư Lý gia không thể nói chuyện, nhưng cực kỳ xinh đẹp, ca có thể nói cho ta biết được không? Nếu tiểu thư Lý gia thật sự là quốc sắc thiên hương, ở rể cũng sẽ không thua thiệt, chỉ là về sau chắc không thể ăn chơi trai gái được, nếu không thì sẽ bị ông cụ Lý đâm chết”.
Hàn Thụy An không hề cảm nhận được tình cảnh của mình, vẫn tò mò nói.
“Cút!”
Tờ mờ sáng hôm sau, một chùm ánh sáng xuyên phá từng tầng mây mù chiếu xuống đất.
Hôm qua, câu chuyện Cố Duệ Văn đối đầu với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên lẳng lặng truyền khắp trong giới quan lại quyền quyết. Lập tức, rất nhiều người kinh ngạc nói thành lời.
Vừa sáng sớm Hàn Thụy An đã lén chạy đến Cố phủ.
“Cố ca, chúng ta phải lên đường rồi”, Hàn Thụy An theo sát bên cạnh Cố Duệ Văn, cười hì hì.
Cố Duệ Văn dừng bước, nghi ngờ nói: “Lên đường gì?”
“Ta biết nhất định ca sẽ quên mà, hai tháng trước không phải nói Bách Mộng lâu sẽ có một nhóm lớn thiếu niên thiếu nữ đến sao, hôm nay đến rồi, chúng ta mau qua đó đi, nói không chừng có thể gặp được một cô nương trẻ tuổi đúng ý, ha ha”, Hàn Thụy An nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bách Mộng lâu là hoa lâu đệ nhất kinh thành, không phải quan lớn thì không thể vào trong, không phải người có tiền thì càng không thể vào, người vào được Bách Mộng lâu đều là nhân vật có danh tiếng ở kinh thành.
Mỗi một khoảng thời gian, Bách Mộng lâu đều sẽ thu nhận các thiếu nam thiếu nữ từ khắp các nơi trong Thiên Phong Quốc, như vậy mới có thể đảm bảo việc kinh doanh thịnh vượng của Bách Mộng lâu, khiến người đến không cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay lại là ngày ‘nhập hàng’ 1 tháng một lần của Bách Mộng lâu, rất nhiều công tử trẻ tuổi không nhịn được muốn đi nhìn một phen, thậm chí chỉ cần giá tiền phù hợp cũng có thể mua được một cô nương hoặc người hầu ưa thích.
“Bách Mộng lâu…”, đối với nơi như Bách Mộng lâu, Cố Duệ Văn đương nhiên cực kỳ quen thuộc, dù sao hắn cũng được xem như là khách lâu năm ở đó, nhưng không phải đi tìm gái, mà là đi gây rắc rối: “Vậy thì đi xem thôi!”
“Mau đi thôi, đến muộn không chiếm được chỗ tốt thì ngượng lắm”, Hàn Thụy An cực kỳ hưng phấn kéo ống tay áo Cố Duệ Văn, chỉ muốn lập tức chạy đi.
“Gấp cái gì”, Cố Duệ Văn kéo ống tay áo, bình thản đi về phía trước.
“Cũng đúng, có Cố ca ở đây mà còn phải sợ không tranh được chỗ sao, ta không gấp, không gấp”, Hàn Thụy An ngơ ra một chút rồi vội vàng nịnh hót, theo sát sau lưng Cố Duệ Văn.
Hàn Thụy An biết rõ sức mạnh của vị ca ca này, mới đầu còn trực tiếp sai tùy tùng đánh công tử nhà Lễ Bộ Thượng Thư Tề đại nhân ở Bách Mộng lâu, lý do chính là Tề công tử và hắn mặc đồ giống nhau, ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Duệ Văn.
Ban đầu sự việc này gây ra nhiều náo động, nhưng Cố Duệ Văn chẳng làm sao, có thể tưởng tượng ra uy danh của Cố gia lợi hại đến nhường nào. Vì vậy, Bách Mộng lâu có thể không nể mặt Hàn Thụy An, nhưng vẫn phải nể mặt Cố Duệ Văn này. Nếu không thì dù Bách Mộng lâu bị đập tan, nhân vật lớn đứng đằng sau e rằng cũng phải cân nhắc.
Cố Duệ Văn liếc mắt nhìn Hàn Thụy An, nhếch miệng cười, giống như đã đoán được chút tâm tư của hắn ta: “Đi thôi!”
“Được”, Hàn Thụy An vô cùng phấn khởi nói.
Chương 13: Đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ
Bách Mộng lâu, một giấc mộng làm đàn ông mất hồn mất vía, mười giấc mộng lưu luyến không quên.
Hoàng thành vô cùng sầm uất, mà Bách Mộng lâu tọa lạc ở vùng đất phồn hoa nhất trong thành, hơn nữa khách đến đều là nhân vật có tiền. Có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng Bách Mộng lâu không đơn giản.
Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An ngồi xe ngựa, xuyên qua từng con đường phồn hoa, đến địa giới Bách Mộng lâu.
Đường phố ở đây vàng bạc đầy đất, khắp nơi đều là quý nhân, hai bên đường phố đều là xe ngựa sang trọng khắc vàng. Người có thể du ngoạn trên con đường này phần lớn đều là quan lớn quyền quý, thương nhân có tiền.
Dõi mắt nhìn lại, con đường nơi Bách Mộng lâu tọa lạc có thể nói cực kỳ xa hoa.
Bách Mộng lâu, tấm biển ba chữ lớn mạ vàng được treo trên đỉnh lầu các cao dựng thẳng đứng giữa trời, khí thế nguy nga.
“Bách Mộng lâu, đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ”.
Sau khi Cố Duệ Văn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy ngoài sân Bách Mộng lâu dùng tường sơn màu đỏ phấn bao quanh, liễu xanh rũ xuống bốn phía, gió mát thổi đến, cành liễu khẽ bay giữa hư không, không giống cảnh phàm trần.
Phong cách đặc sắc làm nổi bật vẻ đẹp Bách Mộng lâu chính là dòng suối trong veo nhìn rõ cả đáy chảy bên ngoài. Dòng suối nhỏ và dài trải khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài Bách Mộng lâu, hướng về phía cửa lớn, rộng lớn tráng lệ.
“Cố ca, chúng ta mau vào thôi! Đừng đứng ngây ra ở cửa nữa!”, sau khi Hàn Thụy An xuống xe ngựa, vội vàng kéo tay Cố Duệ Văn, gấp gáp muốn xông vào trong Bách Mộng lâu.
Khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười khổ, chỉ đành để mặc Hàn Thụy An kéo hắn đi vào. Có thể nói, Cố Duệ Văn rất quen thuộc với Bách Mộng lâu, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ. Suy cho cùng, bây giờ giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn đã mở, rất nhiều thứ cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Cố... Cố công tử tới rồi!”, Cố Duệ Văn vừa bước vào cửa lớn Bách Mộng lâu, thị nữ xinh đẹp ngạc nhiên tiến lên nghênh đón: “Cố công tử, Hàn công tử, mời vào”.
Hàn Thụy An nhìn thấy phản ứng của mấy thị nữ đứng cửa này, không nhịn được liếc nhìn Cố Duệ Văn, giống như muốn nói rằng hù dọa những cô nương dễ thương này quả đúng là tội ác tày trời.
“Cố Tam công tử!”
Đại sảnh Bách Mộng lâu đặt mười mấy bộ bàn ghế tinh xảo xa hoa, rất nhiều công tử đang vui vẻ đùa giỡn lần lượt quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Duệ Văn bọn họ đều giật mình.
Rất nhiều công tử ở đây hiện giờ đều biết chuyện đối đầu giữa Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên, không ai không kinh hãi run sợ, bọn họ cảm thấy Cố Duệ Văn đúng là to gan, cũng chỉ có hắn mới dám đối mặt với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên trước mắt mọi người.
Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy Cố Duệ Văn vui vẻ xuất hiện trước Bách Mộng lâu, đương nhiên không thể giữ vững bình tĩnh.
Khoảnh khắc đám kỹ nữ trong đại sảnh nhìn về phía Cố Duệ Văn, không nhịn được chớp chớp đôi mắt đẹp, sắc mặt ửng đỏ.
“Mẹ nó! Hôm nay sao ông thần này lại đến? Không phải hắn lại muốn gây chuyện gì đấy chứ?”, thậm chí có người còn không nhịn được thầm văng tục.
Rất nhanh, một thiếu nữ trẻ tuổi của Bách Mộng lâu đi về phía Cố Duệ Văn, mặt đẹp có chút nơm nớp lo sợ, giọng nói du dương: “Cố công tử, Hàn công tử, mời theo nô tỳ vào nhã các”.
Cố Duệ Văn quan sát cô nương trước mặt, gật đầu đáp: “Ừ”.
Đứng bên cạnh Cố Duệ Văn, Hàn Thụy An thân là cháu ruột của Binh bộ Thượng Thư cũng hơi bị coi thường một chút. Nhưng Hàn Thụy An không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thấy cực kỳ bình thường, dù sao hành động của Cố Duệ Văn ai cũng biết.
Vì vậy, dưới cái nhìn chằm chằm của rất nhiều người, Cố Duệ Văn theo thiếu nữ đi lên tầng hai nhã các Bách Mộng lâu.
Ngồi bên trong nhã các, Cố Duệ Văn có thể nhìn thấu mọi ngõ ngách của Bách Mộng lâu xuyên qua cửa các.
“Công tử, mời dùng trà”, trong nhã các có hai thị nữ xinh đẹp như hoa, cung kính châm trà rót nước cho Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An, nhẹ nhàng ân cần khiến người khác hài lòng.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Cố Duệ Văn quay đầu hỏi Hàn Thụy An: “Không phải ngươi nói hôm nay Bách Mộng lâu có một đám thiếu nam thiếu nữ đến sao, người đâu?”
“Cố ca, đừng gấp! Có lẽ lát nữa sẽ xuất hiện”, Hàn Thụy An nhếch miệng, nhẹ giọng cười nói.
“Được rồi”, Cố Duệ Văn cúi đầu nhìn đám người trong đại sảnh, gật đầu nói.
“Yên tĩnh quá, ca đợi chút, ta đi gọi Nhiễm cô nương qua đàn cho ca một khúc”, Hàn Thụy An nhìn Cố Duệ Văn, cười xấu xa.
Không chờ Cố Duệ Văn mở miệng, Hàn Thụy An đã ra khỏi cửa nhã các, chắc hẳn là đi tìm Nhiễm cô nương mà hắn ta đã nói.
Chương 14: Giai nhân Trình Huân Nhiễm
“Nhiễm cô nương…”, Cố Duệ Văn lẩm bẩm thành tiếng, không khỏi cười khổ, khẽ lắc đầu.
Trong trí nhớ của Cố Duệ Văn, lần đầu tiên hắn đến Bách Mộng lâu là vào bốn năm trước, khi đó Nhiễm cô nương đang ngồi ở sân khấu tầng ba đánh đàn, tiếng đàn du dương ấy khiến Cố Duệ Văn chưa mở giác quan thứ sáu lập tức ngây ra.
Sau đó, Cố Duệ Văn liền không để ý đến quy định của Bách Mộng lâu, xông thẳng lên tầng ba, ở trước mặt vô số quan lại quyền quý, nói ra những lời khiến rất nhiều người kinh ngạc: Bắt đầu từ hôm nay, Trình Huân Nhiễm chính là người phụ nữ của Cố Duệ Văn ta, không ai được khinh nhờn với nàng, bổn công tử phải lấy nàng về nhà.
Lời này vừa nói ra khiến vô số người trong hoàng thành giật mình.
Một thế tử lại muốn cưới nữ tử lầu xanh, cái này còn ra thể thống gì nữa. Mặc dù Nhiễm cô nương ca hát chứ không phải bán thân, chỉ là đánh đàn tấu nhạc, nhưng vẫn không thể chân chính bước vào thế gia hào môn.
Ngay sau đó, lão gia tử Cố gia nổi trận lôi đình, hạ lệnh bắt Cố Duệ Văn về, không cho phép Cố Duệ Văn lại có suy nghĩ cưới gái lầu xanh về làm vợ.
Sau đó, lão gia tử Cố gia liên tục cảnh cáo, Cố Duệ Văn cũng không dám nói như vậy nữa. Nhưng từ đó về sau, Cố Duệ Văn thường xuyên đến Bách Mộng lâu nghe Nhiễm cô nương đàn một khúc. Lâu ngày, rất nhiều người trong hoàng thành đều hiểu một điều, đó chính là không được ức hiếp Nhiễm cô nương trong Bách Mộng lâu, nếu không sẽ trực tiếp đắc tội đến Tam công tử Cố gia.
Vì vậy, cuộc sống về sau của Nhiễm cô nương trở nên rất thoải mái, cũng không ai dám đến cưỡng ép nàng ấy làm chuyện mình không muốn. Cho nên, Nhiễm cô nương rất cảm kích quan tâm mấy năm nay của Cố Duệ Văn, chỉ cần Cố Duệ Văn có nhu cầu, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng có thể đàn một khúc nhạc để bày tỏ lòng cảm ơn.
Không bao lâu, Hàn Thụy An đẩy cửa nhã các, hoảng hốt xông đến bên cạnh Cố Duệ Văn: “Cố ca, xảy ra chuyện”.
“Cái gì?”, chân mày Cố Nhuệ Văn khẽ nhíu lại, hắn hỏi.
“Lúc ta đi tìm Nhiễm cô nương, nghe nói nàng đang đàn cho Bình Thành Vương thế tử, không cho bất cứ ai đến gần”, Hàn Thụy An thở hổn hển, vội vàng nói.
“Bình Thành Vương thế tử? Không phải mấy năm trước hắn đi biên ải theo quân lịch luyện ư? Sao lại về rồi?”, Cố Duệ Văn khẽ gõ bàn, trầm ngâm nói.
“Không biết, cũng không có tin đồn gì, có lẽ Bình Thành Vương thế tử về được hai ngày nay rồi”, Hàn Thụy An nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, lặng lẽ đánh giá biến hóa cảm xúc của Cố Duệ Văn: “Cố ca, ca xem bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?”
Lập tức, bầu không khí trong nhã các từ từ bị đè nén, hai thị nữ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, lo sợ cúi thấp đầu.
“Đi, chúng ta đi gặp Bình Thành Vương thế tử này”.
Vừa dứt lời, Cố Duệ Văn liền đứng dậy, đôi chân thon dài bước đi, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sắc bén.
Minh Yên các, nơi đánh đàn của hoa đán nổi tiếng Bách Mộng lâu Trình Huân Nhiễm.
Cố Duệ Văn mặc áo trắng, tao nhã xuất hiện trước cửa Minh Yên các.
Tại cửa có hai tên đàn ông khí thế hung hăng đứng canh, chặn Cố Duệ Văn lại, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Đi vòng, nơi này không được phép vào”.
Nghe xong, mắt Cố Duệ Văn khẽ híp lại, Hàn Thụy An ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai tên đàn ông canh cửa, trong lòng thầm nói: “Lá gan thật lớn, vừa rồi chặn ta thì cũng thôi đi, ngay cả ông thần này cũng dám cản, hai tên này chắc là Bình Thành Vương thế tử mang từ biên ải về, có mắt không tròng”.
“Ồ? Các người nhất định muốn ngăn bổn công tử?”, Cố Duệ Văn trầm ngâm trong hai giây, sau đó con ngươi đột nhiên lóe ra một tia khí thế chấn nhiếp tâm hồn người, khiến hai tên canh cửa không khỏi chấn động.
“Cái này…”, khí thế của hai tên đàn ông trong phút chốc bị đánh rớt, sau khi nhìn nhau, bọn họ mới trả lời: “Thế tử nhà ta đang ở bên trong uống rượu nghe đàn, xin công tử đừng quấy rầy”.
“Mấy năm không gặp, dáng vẻ của Bình Thành Vương thế tử giờ cũng lớn đấy. Năm xưa lúc ở kinh thành, Mạc Tử Thành nhìn thấy bổn công tử còn phải đi vòng”.
Cố Duệ Văn hừ lạnh, ý lạnh lặng lẽ tràn ngập bốn phía, khiến không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại mấy phần.
Khẩu khí thật lớn!
Bắt thế tử đi vòng, kinh thành lớn như vậy có mấy ai dám nói ra lời này.
“Láo xược!”, hai tên đàn ông cùng đồng thanh mắng Cố Duệ Văn, giống như chỉ cần hắn còn dám nói linh tinh, nhất định sẽ ra tay dạy dỗ một trận.
Tay trái Cố Duệ Văn chắp sau lưng, tay phải nhẹ nhàng đặt ở trên áo bào trắng, sắc mặt bình tĩnh như nước, tĩnh lặng như sông, sóng lớn mênh mông mãnh liệt đã bị hắn che giấu không chút giấu vết.
“Các ngươi tin không?”, Cố Duệ Văn bình tĩnh như nước đột nhiên nói một câu, khiến hai tên canh cửa đang tức giận đùng đùng đều sửng sốt khổng hiểu.
“Cho dù bây giờ bổn cổng tử chặt đứt chân chó của các ngươi, thế tử nhà các ngươi cũng phải xin lỗi bổn công tử”, ngay sau đó, lời của Cố Duệ Văn càng khiến hai tên canh cửa và người xung quanh đang hóng chuyện đều ngơ ngác.
Chương 15: Bình Thành Vương thế tử
Hàn Thụy An đứng bên cạnh Cố Duệ Văn lại âm thầm gật đầu khẳng định, những năm gần đây, loại chuyện tương tự như này hắn ta nhìn thấy nhiều rồi, không có gì đáng kinh ngạc.
Cho dù Mạc Tử Thành là Bình Thành Vương thế tử, e rằng chọc cho Cố Duệ Văn không vui cũng phải cúi thấp cái đầu cao quý của hắn ta xuống. Bởi vì… chỉ cần ông cụ Cố Thương của Cố gia còn sống, sẽ không có ai dám chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Bình Thành Vương vẫn chưa biết vì tiểu bối mà đắc tội với Cố gia, nhưng Cố Duệ Văn thì khác, hắn là con nối dõi duy nhất của Cố gia, Cố gia có thể vì hắn mà điều động cả tộc. Chính vì như vậy, Mạc Tử Thành năm đó nhìn thấy Cố Duệ Văn cũng phải trốn đi thật xa.
“Ngươi quả thật quá láo xược!”
Hai tên đàn ông biết công tử trẻ tuổi có thể đến Bách Mộng lâu đều là người có lai lịch, bọn họ không đắc tội nổi. Nhưng người trước mắt liên tục làm nhục thế tử nhà mình, nếu như không dạy dỗ tốt một chút, vậy thì hai người họ về sau làm sao có thể tiếp tục đứng vững trong phủ thế tử đây.
Vì vậy, hai tên đàn ông mặt xanh mét, hung hãn đạp một bước về phía Cố Duệ Văn, khí thế khoáng đạt giống như muốn ra tay.
Hưu!
Đúng lúc này, tiếng phá gió vang lên, một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Cố Duệ Văn.
“Công tử”, người đến che kín thân hình và mặt mũi dưới lớp trường bào màu đen, hắn ta chậm rãi khom lưng về phía Cố Duệ Văn, vô cùng cung kính.
Cố Duệ Văn khẽ gật đầu, sau đó hờ hững liếc nhìn hai tên đàn ông vừa muốn ra tay, hắn nói: “Giữ lại một mạng cho bọn chúng, dạy dỗ một chút là được”.
“Rõ”, người áo đen khàn khàn đáp lại.
Nhìn người áo đen trước mặt, khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười. Nhiều năm qua, ông cụ Cố Thương liên tục phái người đến bên cạnh bảo vệ mình, người áo đen trước mặt chỉ là một trong số đó mà thôi.
Hai tên đàn ông canh trước cửa Minh Yên các trong phút chốc dừng bước, bọn họ cảm nhận thấy sự khủng khiếp và mùi vị tử vong trên người tên áo đen này.
Cố Duệ Văn không quan tâm hai tên này nữa, trực tiếp tiến lên đẩy cửa bước vào, còn hai tên đàn ông dưới cái nhìn lạnh lẽo của người áo đen, căn bản không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có. Bởi vì luồng sát khí nồng nặc và mùi vị tử vong của người áo đen khiến bọn họ nghẹt thở.
Hàn Thụy An nhìn thấy cảnh này, hắn ta thở dài hâm mộ, thì thầm: “Đều là người cả, sao chênh lệch lại lớn như vậy”.
Không đợi Hàn Thụy An nghĩ nhiều, bóng dáng Cố Duệ Văn đã bước vào Minh Yên các, Hàn Thụy An hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo: “Cố ca, chờ ta với”.
Lúc Hàn Thụy An đi qua hai tên đàn ông, hắn ta còn cố ý làm ra dáng vẻ bừng tỉnh: “Quên nói cho các ngươi biết, vị này họ Cố, chính là Cố gia ở kinh thành”.
Cái gì!
Cố gia!
Hai tên đàn ông còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào lấy ra khí thế của Vương phủ để đá lui người áo đen, nhưng khi Hàn Thụy An nói ra tên Cố gia, trong con ngươi tên đàn ông lóe lên tuyệt vọng và chấn động.
Lúc này, hai tên đàn ông mới biết lời Cố Duệ Văn vừa nói không phải phát ngôn bừa bãi, mà là sự thật. Đừng nói cắt đứt chân hai người, e rằng dù Cố Duệ Văn muốn giết hai người bọn họ, Bình Thành Vương phủ cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn xin lỗi Cố gia.
Hai tên đàn ông nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương, than thở nói: “Xong rồi…”
Cố Duệ Phong đi thẳng vào bên trong Minh Yên các, tiếng đàn chậm rãi truyền vào trong tai hắn. Tiếng đàn du dương khẽ lay động đến trái tim Cố Duệ Văn, âm thanh quen thuộc nhưng sao lại xa lạ như vậy.
Hàn Thụy An đi theo bên cạnh Cố Duệ Văn, cau mày nói: “Cố ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Cố Duệ Văn cười nhạt, không trả lời, mà đi sâu vào Minh Yên các.
Trình Huân Nhiễm, người như tên, xinh đẹp như hoa cỏ, tách biệt với thế giới.
Nàng ấy giống như rời xa khỏi huyên náo trốn hồng trần, váy dài màu tím rơi xuống sàn nhà, ngón tay trơn tru dao động trên đàn cổ, tạo nên hàng loạt âm thanh du dương, khiến người ta chìm đắm.
Khi bóng dáng Cố Duệ Văn xuất hiện, đôi mắt đẹp quyến rũ kiêu ngạo của Trình Huân Nhiễm chậm rãi ngẩng lên, mái tóc đen dài thuận thế buông dọc xuống váy dài màu tím.
Mặt như đĩa bạc, mắt tựa thủy hạnh, môi không thoa son vẫn đỏ, mày không vẽ vẫn xanh.
Đây chính là Nhiễm cô nương nổi tiếng kinh thành.
Bàn tay ngọc chậm rãi dừng lại, cơ thể mềm mại của Trình Huân Nhiễm đứng thẳng, sau đó khom người nhẹ giọng nói với Cố Duệ Văn: “Huân Nhiễm chào Cố công tử”.
“Huân Nhiễm cô nương khách khí rồi”, đối với giai nhân xinh đẹp trước mắt, Cố Duệ Văn không biết nên dùng tâm tình gì để đối đãi, chỉ đành ôm quyền đáp lễ, nhẹ giọng nói.
Cùng lúc đó, thanh niên ngồi đối diện cách Trình Huân Nhiễm mười mét chậm rãi nhíu mày. Người này tên là Mạc Tử Thành, Bình Thành Vương thế tử.
Mặc dù lời Hàn Thụy An nói ra khiến vô số người ở hoàng thành khinh bỉ, nhưng hắn ta lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Bởi vì hắn ta cho rằng mỗi việc mình làm đều có lý tưởng, hoàn toàn khác với Cố Duệ Văn gây rắc rối.
Thân là bạn bè tốt, Hàn Thụy An sau khi nghe được tin tức Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên đối đầu, từ chối ở rể Lý gia, vội vàng chạy đến Cố phủ, người Cố gia cũng biết mối quan hệ giữa Hàn Thụy An và Cố Duệ Văn, đương nhiên không có ý ngăn cản hắn ta đi vào.
“Nhưng nửa đêm rồi, công tử cũng đã chìm vào giấc ngủ. Hàn công tử, ngài xem…”
Hộ vệ canh cửa cũng không dám tùy ý để Hàn Thụy An vào, mặc dù bọn họ biết thân phận của Hàn Thụy An, nhưng cũng không dám quấy rầy công tử nhà mình nghỉ ngơi. Nếu công tử trách tội xuống, vậy sẽ phiền toái lớn, ai mà biết công tử sẽ nghĩ ra cách gì đề trừng trị bọn họ.
Cố Duệ Văn ở trong phòng nghe thấy, đương nhiên biết Hàn Thụy An đến, thế là hắn chậm rãi đi đến bàn ghế chính giữa phòng, mở miệng nói: “Cho Hàn công tử vào!”
Rắc…
Cửa chậm rãi mở ra, một bóng người phóng cực nhanh vọt vào.
Hàn Thụy An vội vàng xông vào ôm lấy Cố Duệ Văn còn chưa kịp ngồi xuống, lại còn khóc lóc kêu ca: “Ca à! Có phải ca đang tìm đường chết không, lại dám mạnh miệng với lão già Lý gia kia, may mà là ca đó, nếu đổi lại người khác, e rằng đã phơi thây ngoài đường rồi”.
Hàn Thụy An đột ngột ôm lấy khiến Cố Duệ Văn ngơ ngác, sau đó hắn vội vàng dùng lực đẩy Hàn Thụy An ra: “Buông, đàn ông với nhau, ngươi không sợ xấu hổ, nhưng ta xấu hổ”.
Hàn Thụy An dường như cũng cảm nhận thấy có chút không ổn, hắn ta vội vàng vỗ cẩm y màu nâu nhạt, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, đánh giá: “Ca, đại lễ hai mươi tuổi của ca vốn dĩ ta nên đến chúc mừng, nhưng lão gia tử nhà ta nhất quyết không cho ta đi, nói muốn ta chuẩn bị đi quân doanh rèn luyện, ta thấy khác gì làm khổ sai đâu”.
“Vậy sao ngươi ra ngoài được? Lão gia tử nhà ngươi chịu thả ngươi ra?”, Cố Duệ Văn chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một chén trà cho mình, có chút giễu cợt nói.
“Thôi đi, không phải ca không biết tính khí nóng nảy của lão gia tử nhà ta, nếu ông ấy chịu thay đổi quyết định, vậy mặt trời chắc chắn đã mọc đằng tây rồi”, Hàn Thụy An nhìn thấy trên bàn nước trà phả hương thơm, không chút khách khí uống một chén, sau đó ngồi đối diện Cố Duệ Văn, tiếp tục nói: “Ta lén chạy đi đấy, muốn nhìn xem ca còn sống hay không”.
“Lại chui chuồng chó đi ra ngoài, được đấy”, Cố Duệ Văn cười, híp mắt nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An lập tức đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phản bác: “Nói bậy!”
“Tiểu An, mau phủi bùn đất trên quần áo đi, sao lại không để ý chứ, dù sao cũng là công tử có danh tiếng trong hoàng thành, phải có phong độ”, Cố Duệ Văn chậm rãi chỉ vào chỗ vạt áo của Hàn Thụy An, giống như đang quan tâm nói.
“Ồ, chút bùn thôi mà, không dễ thấy đâu, không sao”, Hàn Thụy An nhìn vào chỗ Cố Duệ Văn đang chỉ, quả thật phát hiện ra có một vài vết bùn đất màu đen.
“Ha ha ha...”
Nghe thấy Hàn Thụy An nói vậy, Cố Duệ Văn không nhịn được cười.
Thấy vậy, Hàn Thụy An nào không biết Cố Duệ Văn đang cố ý nhạo báng mình. Vì vậy, Hàn Thụy An khẽ ho khan vài cái, che giấu vẻ ngượng ngùng của mình: “Khụ khụ khụ, cái đó, ca à, chúng ta đừng tập trung vào chuyện chuồng chó nữa được không, nói chính sự đi, nói chính sự”.
“Tiểu An, chúng ta có chính sự gì mà nói”, Cố Duệ Văn chậm rãi khép lại khóe miệng cười lạnh, nhấp một ngụm trà.
Hàn Thụy An nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, sau đó cố ý thấp giọng, lo lắng nói: “Cố ca, ta nói thật, nếu ca không ở rể Lý gia, chuyện này e rằng không xong đâu!”
Cố Duệ Văn gõ bàn, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn nói: “Nhắc đến chuyện này, ban đầu hình như là các ngươi xúi bẩy ta đi tìm tiểu thư Lý gia đúng chứ?”
Hàn Thụy An bị Cố Duệ Văn nhìn chằm chằm, hắn ta sợ hãi, ánh mắt cụp xuống, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cố ca, ban đầu cả nhóm chúng ta đánh cược, bảo ca đi tìm tiểu thư Lý gia. Nhưng chúng ta không bảo ca nói mấy lời đó”.
Chương 12: Bách Mộng lâu kinh thành
Ban đầu đám con cháu nhà giàu Cố Duệ Văn đánh cược, chỉ cần ai dám tiến vào Lý gia nhìn tiểu thư nhà đó, vậy thì người đó từ nay về sau sẽ trở thành lão đại không cần bàn cãi. Cố Duệ Văn thời điểm đó không sợ trời không sợ đất, ngoài cả ngày gây chuyện ra thì không làm gì cả, cho nên…
“Được rồi, chuyện cũng đã rồi, nói nhiều làm gì”, Cố Duệ Văn không muốn nhắc chuyện này, bởi vì hắn cảm thấy trước kia giác quan thứ sáu chưa mở quả thật làm loạn quá mức, không nghĩ thì tốt hơn.
“Vậy, Cố ca… chúng ta làm thế nào? Thật sự là phải ở rể Lý gia? Hay đánh đổ Lý gia?”, Hàn Thụy An đứng nói chuyện, dường như cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn.
“Mọi chuyện đều có cách xoay chuyển, ta không sợ, ngươi sợ cái gì”, Cố Duệ Văn mặt không cảm xúc, dửng dưng nói.
Nghe xong, Hàn Thụy An trầm ngâm, sau đó khóe miệng cười hồn nhiên: “Hắc hắc, ca không sợ, đương nhiên ta cũng không sợ, ta chỉ tò mò Cố ca muốn làm thế nào mà thôi, không thì tối muộn như vậy ta chạy đến đây làm gì”.
“Khụ…”, Cố Duệ Văn với tính cách thờ ơ lạnh nhạt bây giờ cũng không nhịn được ho nhẹ một cái, thật muốn đánh cái tên Hàn Thụy An trước mắt một trận để hả giận.
“Ca, ta nghe nói mặc dù tiểu thư Lý gia không thể nói chuyện, nhưng cực kỳ xinh đẹp, ca có thể nói cho ta biết được không? Nếu tiểu thư Lý gia thật sự là quốc sắc thiên hương, ở rể cũng sẽ không thua thiệt, chỉ là về sau chắc không thể ăn chơi trai gái được, nếu không thì sẽ bị ông cụ Lý đâm chết”.
Hàn Thụy An không hề cảm nhận được tình cảnh của mình, vẫn tò mò nói.
“Cút!”
Tờ mờ sáng hôm sau, một chùm ánh sáng xuyên phá từng tầng mây mù chiếu xuống đất.
Hôm qua, câu chuyện Cố Duệ Văn đối đầu với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên lẳng lặng truyền khắp trong giới quan lại quyền quyết. Lập tức, rất nhiều người kinh ngạc nói thành lời.
Vừa sáng sớm Hàn Thụy An đã lén chạy đến Cố phủ.
“Cố ca, chúng ta phải lên đường rồi”, Hàn Thụy An theo sát bên cạnh Cố Duệ Văn, cười hì hì.
Cố Duệ Văn dừng bước, nghi ngờ nói: “Lên đường gì?”
“Ta biết nhất định ca sẽ quên mà, hai tháng trước không phải nói Bách Mộng lâu sẽ có một nhóm lớn thiếu niên thiếu nữ đến sao, hôm nay đến rồi, chúng ta mau qua đó đi, nói không chừng có thể gặp được một cô nương trẻ tuổi đúng ý, ha ha”, Hàn Thụy An nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Bách Mộng lâu là hoa lâu đệ nhất kinh thành, không phải quan lớn thì không thể vào trong, không phải người có tiền thì càng không thể vào, người vào được Bách Mộng lâu đều là nhân vật có danh tiếng ở kinh thành.
Mỗi một khoảng thời gian, Bách Mộng lâu đều sẽ thu nhận các thiếu nam thiếu nữ từ khắp các nơi trong Thiên Phong Quốc, như vậy mới có thể đảm bảo việc kinh doanh thịnh vượng của Bách Mộng lâu, khiến người đến không cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay lại là ngày ‘nhập hàng’ 1 tháng một lần của Bách Mộng lâu, rất nhiều công tử trẻ tuổi không nhịn được muốn đi nhìn một phen, thậm chí chỉ cần giá tiền phù hợp cũng có thể mua được một cô nương hoặc người hầu ưa thích.
“Bách Mộng lâu…”, đối với nơi như Bách Mộng lâu, Cố Duệ Văn đương nhiên cực kỳ quen thuộc, dù sao hắn cũng được xem như là khách lâu năm ở đó, nhưng không phải đi tìm gái, mà là đi gây rắc rối: “Vậy thì đi xem thôi!”
“Mau đi thôi, đến muộn không chiếm được chỗ tốt thì ngượng lắm”, Hàn Thụy An cực kỳ hưng phấn kéo ống tay áo Cố Duệ Văn, chỉ muốn lập tức chạy đi.
“Gấp cái gì”, Cố Duệ Văn kéo ống tay áo, bình thản đi về phía trước.
“Cũng đúng, có Cố ca ở đây mà còn phải sợ không tranh được chỗ sao, ta không gấp, không gấp”, Hàn Thụy An ngơ ra một chút rồi vội vàng nịnh hót, theo sát sau lưng Cố Duệ Văn.
Hàn Thụy An biết rõ sức mạnh của vị ca ca này, mới đầu còn trực tiếp sai tùy tùng đánh công tử nhà Lễ Bộ Thượng Thư Tề đại nhân ở Bách Mộng lâu, lý do chính là Tề công tử và hắn mặc đồ giống nhau, ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Duệ Văn.
Ban đầu sự việc này gây ra nhiều náo động, nhưng Cố Duệ Văn chẳng làm sao, có thể tưởng tượng ra uy danh của Cố gia lợi hại đến nhường nào. Vì vậy, Bách Mộng lâu có thể không nể mặt Hàn Thụy An, nhưng vẫn phải nể mặt Cố Duệ Văn này. Nếu không thì dù Bách Mộng lâu bị đập tan, nhân vật lớn đứng đằng sau e rằng cũng phải cân nhắc.
Cố Duệ Văn liếc mắt nhìn Hàn Thụy An, nhếch miệng cười, giống như đã đoán được chút tâm tư của hắn ta: “Đi thôi!”
“Được”, Hàn Thụy An vô cùng phấn khởi nói.
Chương 13: Đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ
Bách Mộng lâu, một giấc mộng làm đàn ông mất hồn mất vía, mười giấc mộng lưu luyến không quên.
Hoàng thành vô cùng sầm uất, mà Bách Mộng lâu tọa lạc ở vùng đất phồn hoa nhất trong thành, hơn nữa khách đến đều là nhân vật có tiền. Có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng Bách Mộng lâu không đơn giản.
Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An ngồi xe ngựa, xuyên qua từng con đường phồn hoa, đến địa giới Bách Mộng lâu.
Đường phố ở đây vàng bạc đầy đất, khắp nơi đều là quý nhân, hai bên đường phố đều là xe ngựa sang trọng khắc vàng. Người có thể du ngoạn trên con đường này phần lớn đều là quan lớn quyền quý, thương nhân có tiền.
Dõi mắt nhìn lại, con đường nơi Bách Mộng lâu tọa lạc có thể nói cực kỳ xa hoa.
Bách Mộng lâu, tấm biển ba chữ lớn mạ vàng được treo trên đỉnh lầu các cao dựng thẳng đứng giữa trời, khí thế nguy nga.
“Bách Mộng lâu, đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ”.
Sau khi Cố Duệ Văn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy ngoài sân Bách Mộng lâu dùng tường sơn màu đỏ phấn bao quanh, liễu xanh rũ xuống bốn phía, gió mát thổi đến, cành liễu khẽ bay giữa hư không, không giống cảnh phàm trần.
Phong cách đặc sắc làm nổi bật vẻ đẹp Bách Mộng lâu chính là dòng suối trong veo nhìn rõ cả đáy chảy bên ngoài. Dòng suối nhỏ và dài trải khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài Bách Mộng lâu, hướng về phía cửa lớn, rộng lớn tráng lệ.
“Cố ca, chúng ta mau vào thôi! Đừng đứng ngây ra ở cửa nữa!”, sau khi Hàn Thụy An xuống xe ngựa, vội vàng kéo tay Cố Duệ Văn, gấp gáp muốn xông vào trong Bách Mộng lâu.
Khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười khổ, chỉ đành để mặc Hàn Thụy An kéo hắn đi vào. Có thể nói, Cố Duệ Văn rất quen thuộc với Bách Mộng lâu, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ. Suy cho cùng, bây giờ giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn đã mở, rất nhiều thứ cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Cố... Cố công tử tới rồi!”, Cố Duệ Văn vừa bước vào cửa lớn Bách Mộng lâu, thị nữ xinh đẹp ngạc nhiên tiến lên nghênh đón: “Cố công tử, Hàn công tử, mời vào”.
Hàn Thụy An nhìn thấy phản ứng của mấy thị nữ đứng cửa này, không nhịn được liếc nhìn Cố Duệ Văn, giống như muốn nói rằng hù dọa những cô nương dễ thương này quả đúng là tội ác tày trời.
“Cố Tam công tử!”
Đại sảnh Bách Mộng lâu đặt mười mấy bộ bàn ghế tinh xảo xa hoa, rất nhiều công tử đang vui vẻ đùa giỡn lần lượt quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Duệ Văn bọn họ đều giật mình.
Rất nhiều công tử ở đây hiện giờ đều biết chuyện đối đầu giữa Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên, không ai không kinh hãi run sợ, bọn họ cảm thấy Cố Duệ Văn đúng là to gan, cũng chỉ có hắn mới dám đối mặt với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên trước mắt mọi người.
Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy Cố Duệ Văn vui vẻ xuất hiện trước Bách Mộng lâu, đương nhiên không thể giữ vững bình tĩnh.
Khoảnh khắc đám kỹ nữ trong đại sảnh nhìn về phía Cố Duệ Văn, không nhịn được chớp chớp đôi mắt đẹp, sắc mặt ửng đỏ.
“Mẹ nó! Hôm nay sao ông thần này lại đến? Không phải hắn lại muốn gây chuyện gì đấy chứ?”, thậm chí có người còn không nhịn được thầm văng tục.
Rất nhanh, một thiếu nữ trẻ tuổi của Bách Mộng lâu đi về phía Cố Duệ Văn, mặt đẹp có chút nơm nớp lo sợ, giọng nói du dương: “Cố công tử, Hàn công tử, mời theo nô tỳ vào nhã các”.
Cố Duệ Văn quan sát cô nương trước mặt, gật đầu đáp: “Ừ”.
Đứng bên cạnh Cố Duệ Văn, Hàn Thụy An thân là cháu ruột của Binh bộ Thượng Thư cũng hơi bị coi thường một chút. Nhưng Hàn Thụy An không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thấy cực kỳ bình thường, dù sao hành động của Cố Duệ Văn ai cũng biết.
Vì vậy, dưới cái nhìn chằm chằm của rất nhiều người, Cố Duệ Văn theo thiếu nữ đi lên tầng hai nhã các Bách Mộng lâu.
Ngồi bên trong nhã các, Cố Duệ Văn có thể nhìn thấu mọi ngõ ngách của Bách Mộng lâu xuyên qua cửa các.
“Công tử, mời dùng trà”, trong nhã các có hai thị nữ xinh đẹp như hoa, cung kính châm trà rót nước cho Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An, nhẹ nhàng ân cần khiến người khác hài lòng.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Cố Duệ Văn quay đầu hỏi Hàn Thụy An: “Không phải ngươi nói hôm nay Bách Mộng lâu có một đám thiếu nam thiếu nữ đến sao, người đâu?”
“Cố ca, đừng gấp! Có lẽ lát nữa sẽ xuất hiện”, Hàn Thụy An nhếch miệng, nhẹ giọng cười nói.
“Được rồi”, Cố Duệ Văn cúi đầu nhìn đám người trong đại sảnh, gật đầu nói.
“Yên tĩnh quá, ca đợi chút, ta đi gọi Nhiễm cô nương qua đàn cho ca một khúc”, Hàn Thụy An nhìn Cố Duệ Văn, cười xấu xa.
Không chờ Cố Duệ Văn mở miệng, Hàn Thụy An đã ra khỏi cửa nhã các, chắc hẳn là đi tìm Nhiễm cô nương mà hắn ta đã nói.
Chương 14: Giai nhân Trình Huân Nhiễm
“Nhiễm cô nương…”, Cố Duệ Văn lẩm bẩm thành tiếng, không khỏi cười khổ, khẽ lắc đầu.
Trong trí nhớ của Cố Duệ Văn, lần đầu tiên hắn đến Bách Mộng lâu là vào bốn năm trước, khi đó Nhiễm cô nương đang ngồi ở sân khấu tầng ba đánh đàn, tiếng đàn du dương ấy khiến Cố Duệ Văn chưa mở giác quan thứ sáu lập tức ngây ra.
Sau đó, Cố Duệ Văn liền không để ý đến quy định của Bách Mộng lâu, xông thẳng lên tầng ba, ở trước mặt vô số quan lại quyền quý, nói ra những lời khiến rất nhiều người kinh ngạc: Bắt đầu từ hôm nay, Trình Huân Nhiễm chính là người phụ nữ của Cố Duệ Văn ta, không ai được khinh nhờn với nàng, bổn công tử phải lấy nàng về nhà.
Lời này vừa nói ra khiến vô số người trong hoàng thành giật mình.
Một thế tử lại muốn cưới nữ tử lầu xanh, cái này còn ra thể thống gì nữa. Mặc dù Nhiễm cô nương ca hát chứ không phải bán thân, chỉ là đánh đàn tấu nhạc, nhưng vẫn không thể chân chính bước vào thế gia hào môn.
Ngay sau đó, lão gia tử Cố gia nổi trận lôi đình, hạ lệnh bắt Cố Duệ Văn về, không cho phép Cố Duệ Văn lại có suy nghĩ cưới gái lầu xanh về làm vợ.
Sau đó, lão gia tử Cố gia liên tục cảnh cáo, Cố Duệ Văn cũng không dám nói như vậy nữa. Nhưng từ đó về sau, Cố Duệ Văn thường xuyên đến Bách Mộng lâu nghe Nhiễm cô nương đàn một khúc. Lâu ngày, rất nhiều người trong hoàng thành đều hiểu một điều, đó chính là không được ức hiếp Nhiễm cô nương trong Bách Mộng lâu, nếu không sẽ trực tiếp đắc tội đến Tam công tử Cố gia.
Vì vậy, cuộc sống về sau của Nhiễm cô nương trở nên rất thoải mái, cũng không ai dám đến cưỡng ép nàng ấy làm chuyện mình không muốn. Cho nên, Nhiễm cô nương rất cảm kích quan tâm mấy năm nay của Cố Duệ Văn, chỉ cần Cố Duệ Văn có nhu cầu, bất cứ lúc nào nàng ấy cũng có thể đàn một khúc nhạc để bày tỏ lòng cảm ơn.
Không bao lâu, Hàn Thụy An đẩy cửa nhã các, hoảng hốt xông đến bên cạnh Cố Duệ Văn: “Cố ca, xảy ra chuyện”.
“Cái gì?”, chân mày Cố Nhuệ Văn khẽ nhíu lại, hắn hỏi.
“Lúc ta đi tìm Nhiễm cô nương, nghe nói nàng đang đàn cho Bình Thành Vương thế tử, không cho bất cứ ai đến gần”, Hàn Thụy An thở hổn hển, vội vàng nói.
“Bình Thành Vương thế tử? Không phải mấy năm trước hắn đi biên ải theo quân lịch luyện ư? Sao lại về rồi?”, Cố Duệ Văn khẽ gõ bàn, trầm ngâm nói.
“Không biết, cũng không có tin đồn gì, có lẽ Bình Thành Vương thế tử về được hai ngày nay rồi”, Hàn Thụy An nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, lặng lẽ đánh giá biến hóa cảm xúc của Cố Duệ Văn: “Cố ca, ca xem bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?”
Lập tức, bầu không khí trong nhã các từ từ bị đè nén, hai thị nữ xinh đẹp hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, lo sợ cúi thấp đầu.
“Đi, chúng ta đi gặp Bình Thành Vương thế tử này”.
Vừa dứt lời, Cố Duệ Văn liền đứng dậy, đôi chân thon dài bước đi, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sắc bén.
Minh Yên các, nơi đánh đàn của hoa đán nổi tiếng Bách Mộng lâu Trình Huân Nhiễm.
Cố Duệ Văn mặc áo trắng, tao nhã xuất hiện trước cửa Minh Yên các.
Tại cửa có hai tên đàn ông khí thế hung hăng đứng canh, chặn Cố Duệ Văn lại, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Đi vòng, nơi này không được phép vào”.
Nghe xong, mắt Cố Duệ Văn khẽ híp lại, Hàn Thụy An ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai tên đàn ông canh cửa, trong lòng thầm nói: “Lá gan thật lớn, vừa rồi chặn ta thì cũng thôi đi, ngay cả ông thần này cũng dám cản, hai tên này chắc là Bình Thành Vương thế tử mang từ biên ải về, có mắt không tròng”.
“Ồ? Các người nhất định muốn ngăn bổn công tử?”, Cố Duệ Văn trầm ngâm trong hai giây, sau đó con ngươi đột nhiên lóe ra một tia khí thế chấn nhiếp tâm hồn người, khiến hai tên canh cửa không khỏi chấn động.
“Cái này…”, khí thế của hai tên đàn ông trong phút chốc bị đánh rớt, sau khi nhìn nhau, bọn họ mới trả lời: “Thế tử nhà ta đang ở bên trong uống rượu nghe đàn, xin công tử đừng quấy rầy”.
“Mấy năm không gặp, dáng vẻ của Bình Thành Vương thế tử giờ cũng lớn đấy. Năm xưa lúc ở kinh thành, Mạc Tử Thành nhìn thấy bổn công tử còn phải đi vòng”.
Cố Duệ Văn hừ lạnh, ý lạnh lặng lẽ tràn ngập bốn phía, khiến không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại mấy phần.
Khẩu khí thật lớn!
Bắt thế tử đi vòng, kinh thành lớn như vậy có mấy ai dám nói ra lời này.
“Láo xược!”, hai tên đàn ông cùng đồng thanh mắng Cố Duệ Văn, giống như chỉ cần hắn còn dám nói linh tinh, nhất định sẽ ra tay dạy dỗ một trận.
Tay trái Cố Duệ Văn chắp sau lưng, tay phải nhẹ nhàng đặt ở trên áo bào trắng, sắc mặt bình tĩnh như nước, tĩnh lặng như sông, sóng lớn mênh mông mãnh liệt đã bị hắn che giấu không chút giấu vết.
“Các ngươi tin không?”, Cố Duệ Văn bình tĩnh như nước đột nhiên nói một câu, khiến hai tên canh cửa đang tức giận đùng đùng đều sửng sốt khổng hiểu.
“Cho dù bây giờ bổn cổng tử chặt đứt chân chó của các ngươi, thế tử nhà các ngươi cũng phải xin lỗi bổn công tử”, ngay sau đó, lời của Cố Duệ Văn càng khiến hai tên canh cửa và người xung quanh đang hóng chuyện đều ngơ ngác.
Chương 15: Bình Thành Vương thế tử
Hàn Thụy An đứng bên cạnh Cố Duệ Văn lại âm thầm gật đầu khẳng định, những năm gần đây, loại chuyện tương tự như này hắn ta nhìn thấy nhiều rồi, không có gì đáng kinh ngạc.
Cho dù Mạc Tử Thành là Bình Thành Vương thế tử, e rằng chọc cho Cố Duệ Văn không vui cũng phải cúi thấp cái đầu cao quý của hắn ta xuống. Bởi vì… chỉ cần ông cụ Cố Thương của Cố gia còn sống, sẽ không có ai dám chọc vào tổ ong vò vẽ này.
Bình Thành Vương vẫn chưa biết vì tiểu bối mà đắc tội với Cố gia, nhưng Cố Duệ Văn thì khác, hắn là con nối dõi duy nhất của Cố gia, Cố gia có thể vì hắn mà điều động cả tộc. Chính vì như vậy, Mạc Tử Thành năm đó nhìn thấy Cố Duệ Văn cũng phải trốn đi thật xa.
“Ngươi quả thật quá láo xược!”
Hai tên đàn ông biết công tử trẻ tuổi có thể đến Bách Mộng lâu đều là người có lai lịch, bọn họ không đắc tội nổi. Nhưng người trước mắt liên tục làm nhục thế tử nhà mình, nếu như không dạy dỗ tốt một chút, vậy thì hai người họ về sau làm sao có thể tiếp tục đứng vững trong phủ thế tử đây.
Vì vậy, hai tên đàn ông mặt xanh mét, hung hãn đạp một bước về phía Cố Duệ Văn, khí thế khoáng đạt giống như muốn ra tay.
Hưu!
Đúng lúc này, tiếng phá gió vang lên, một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh Cố Duệ Văn.
“Công tử”, người đến che kín thân hình và mặt mũi dưới lớp trường bào màu đen, hắn ta chậm rãi khom lưng về phía Cố Duệ Văn, vô cùng cung kính.
Cố Duệ Văn khẽ gật đầu, sau đó hờ hững liếc nhìn hai tên đàn ông vừa muốn ra tay, hắn nói: “Giữ lại một mạng cho bọn chúng, dạy dỗ một chút là được”.
“Rõ”, người áo đen khàn khàn đáp lại.
Nhìn người áo đen trước mặt, khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười. Nhiều năm qua, ông cụ Cố Thương liên tục phái người đến bên cạnh bảo vệ mình, người áo đen trước mặt chỉ là một trong số đó mà thôi.
Hai tên đàn ông canh trước cửa Minh Yên các trong phút chốc dừng bước, bọn họ cảm nhận thấy sự khủng khiếp và mùi vị tử vong trên người tên áo đen này.
Cố Duệ Văn không quan tâm hai tên này nữa, trực tiếp tiến lên đẩy cửa bước vào, còn hai tên đàn ông dưới cái nhìn lạnh lẽo của người áo đen, căn bản không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có. Bởi vì luồng sát khí nồng nặc và mùi vị tử vong của người áo đen khiến bọn họ nghẹt thở.
Hàn Thụy An nhìn thấy cảnh này, hắn ta thở dài hâm mộ, thì thầm: “Đều là người cả, sao chênh lệch lại lớn như vậy”.
Không đợi Hàn Thụy An nghĩ nhiều, bóng dáng Cố Duệ Văn đã bước vào Minh Yên các, Hàn Thụy An hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo: “Cố ca, chờ ta với”.
Lúc Hàn Thụy An đi qua hai tên đàn ông, hắn ta còn cố ý làm ra dáng vẻ bừng tỉnh: “Quên nói cho các ngươi biết, vị này họ Cố, chính là Cố gia ở kinh thành”.
Cái gì!
Cố gia!
Hai tên đàn ông còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào lấy ra khí thế của Vương phủ để đá lui người áo đen, nhưng khi Hàn Thụy An nói ra tên Cố gia, trong con ngươi tên đàn ông lóe lên tuyệt vọng và chấn động.
Lúc này, hai tên đàn ông mới biết lời Cố Duệ Văn vừa nói không phải phát ngôn bừa bãi, mà là sự thật. Đừng nói cắt đứt chân hai người, e rằng dù Cố Duệ Văn muốn giết hai người bọn họ, Bình Thành Vương phủ cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn xin lỗi Cố gia.
Hai tên đàn ông nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt đối phương, than thở nói: “Xong rồi…”
Cố Duệ Phong đi thẳng vào bên trong Minh Yên các, tiếng đàn chậm rãi truyền vào trong tai hắn. Tiếng đàn du dương khẽ lay động đến trái tim Cố Duệ Văn, âm thanh quen thuộc nhưng sao lại xa lạ như vậy.
Hàn Thụy An đi theo bên cạnh Cố Duệ Văn, cau mày nói: “Cố ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Cố Duệ Văn cười nhạt, không trả lời, mà đi sâu vào Minh Yên các.
Trình Huân Nhiễm, người như tên, xinh đẹp như hoa cỏ, tách biệt với thế giới.
Nàng ấy giống như rời xa khỏi huyên náo trốn hồng trần, váy dài màu tím rơi xuống sàn nhà, ngón tay trơn tru dao động trên đàn cổ, tạo nên hàng loạt âm thanh du dương, khiến người ta chìm đắm.
Khi bóng dáng Cố Duệ Văn xuất hiện, đôi mắt đẹp quyến rũ kiêu ngạo của Trình Huân Nhiễm chậm rãi ngẩng lên, mái tóc đen dài thuận thế buông dọc xuống váy dài màu tím.
Mặt như đĩa bạc, mắt tựa thủy hạnh, môi không thoa son vẫn đỏ, mày không vẽ vẫn xanh.
Đây chính là Nhiễm cô nương nổi tiếng kinh thành.
Bàn tay ngọc chậm rãi dừng lại, cơ thể mềm mại của Trình Huân Nhiễm đứng thẳng, sau đó khom người nhẹ giọng nói với Cố Duệ Văn: “Huân Nhiễm chào Cố công tử”.
“Huân Nhiễm cô nương khách khí rồi”, đối với giai nhân xinh đẹp trước mắt, Cố Duệ Văn không biết nên dùng tâm tình gì để đối đãi, chỉ đành ôm quyền đáp lễ, nhẹ giọng nói.
Cùng lúc đó, thanh niên ngồi đối diện cách Trình Huân Nhiễm mười mét chậm rãi nhíu mày. Người này tên là Mạc Tử Thành, Bình Thành Vương thế tử.
Bình luận facebook