• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nhất Kiếm Độc Tôn (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Vụ cá cược

“Tô tỷ tỷ, bản công tử không nói đùa với tỷ, ta muốn tất cả những người này, tỷ đưa ra một cái giá đi!”

Làm sao Cố Duệ Văn có thể không nhìn ra thủ đoạn lấy lui làm tiến của Tô Tỉnh Viện, nhưng hắn vẫn thản nhiên nhẹ giọng nói.

Hàn Thuỵ An nhìn thấy cảnh này, cảm thấy phức tạp lầm bầm: “Mình chơi vui thôi không được sao, chắc hôm nay vị đại ca này lại muốn làm loạn nữa rồi, đau đầu quá đi mất…”

Nụ cười trên khoé môi Tô Tỉnh Viện dần biến mất, nàng ta nheo mắt nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn, ngực phập phồng như đang kìm nén cơn giận, nghĩ đến lời cảnh cáo của trưởng bối, nàng ta lạnh mặt vài giây rồi quay đầu nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, cười đáp: “Cố công tử, dù tỷ tỷ có đồng ý cho ngươi đưa những người này đi thì các vị công tử và đại nhân đây hẳn cũng sẽ không đồng ý”.

Đến lúc này, chuyện này không còn là chuyện của các thiếu niên thiếu nữ nữa mà là vấn đề thể diện. Tô Tỉnh Viện rất khôn khéo đẩy mọi chuyện lên đầu những người ở đây, để mình trở thành người ngoài cuộc.

Nếu Cố Duệ Văn thực sự muốn một tay che trời đưa những thiếu niên thiếu nữ này đi, vậy thì hắn sẽ đắc tội các công tử thế gia và phú thương đại giả ở đây.

“Cố công tử, chuyện này quả thật không thể như vậy, nếu hôm nay ngươi đưa những người này đi thì chẳng phải chúng ta đã tốn công sao”, chẳng mấy chốc đã có một giọng nói bất mãn vang lên.

“Cố công tử, hay là thế này, ngươi chọn trước một nửa mỹ nữ, những người còn lại để cho chúng ta cạnh tranh công bằng, ngươi thấy sao?”, sau đó có một công tử thế gia nghĩ ra cách hoà giải, đã đủ nể mặt Cố Duệ Văn.

“Cách này cũng được, Cố công tử chọn trước một nửa đi”, có người nói hùa theo.

Nghe thấy lời của họ, Cố Duệ Văn không thể không cười khẩy.

Hắn đứng dậy nhẹ nhàng để một tay ra sau lưng, xoay người nhìn họ, sau đó nói với mười mấy bóng dáng cực kì quen thuộc: “Phùng Giang, Triệu Nhân, Trương Vũ An…”

Cố Duệ Văn liên tục nói ra tên của mười mấy vị công tử thế gia, thản nhiên nhếch môi hỏi: “Các ngươi có còn nhớ vụ cá cược của chúng ta trước đây không?”

Những công tử bị Cố Duệ Văn gọi tên đều không nhịn được rùng mình, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ “cá cược”, họ đều toát mồ hôi lạnh, nở một nụ cười gượng gạo.

Họ đã đánh cược với nhau rằng ai có thể đi vào Lý gia, gặp được tiểu thư Lý gia và chế giễu vài câu, sau này người đó sẽ là đại ca. Mấy tháng trước Cố Duệ Văn lẻn vào Lý gia vì vụ cá cược này, hắn đã sỉ nhục tiểu thư Lý gia bằng lời nói, sau đó mới có chuyện ở rể.

“Nếu các vị công tử không nhớ, bản công tử sẽ nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó để giúp các ngươi nhớ lại”, Cố Duệ Văn nhếch môi nhìn đám bạn vô công rồi nghề trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.

Nhắc lại tình hình cụ thể ngày hôm đó? Việc này có thể nói trước mặt mọi người à?

Ngày hôm đó họ đều nói ra những lời vô lễ với tiểu thư Lý gia, thậm chí còn lấy nàng làm chủ đề cười cợt. Nếu chuyện này bị Cố Duệ Văn nói ra thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Họ không nghĩ sau này mình sẽ được sống yên ổn, có lẽ sẽ không có đường lui.

“Ca, đại ca, chúng ta đều nhớ mà, huynh không cần giúp chúng ta nhớ lại đâu”, một vị công tử mặc áo gấm lập tức đứng dậy, vội vàng cung kính cười đáp.

“Đại… Đại ca, chúng ta vẫn còn nhớ, huynh nói gì đều đúng”.

“Kể từ hôm nay, huynh sẽ là đại ca của Trương Vũ An ta”.

Ngay sau đó, mười mấy vị công tử thế gia có địa vị không thấp vội vàng đứng dậy trả lời, họ nhìn Cố Duệ Văn bằng ánh mắt chất chứa nỗi khổ, vô cùng hoảng hốt.

Cố Duệ Văn giả vờ bất đắc dĩ, thở dài: “Nếu các ngươi đã nói như vậy, bản công tử là đại ca, đưa những người này đi có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề. Nếu ai có vấn đề thì sẽ là kẻ thù của Lạc gia ta”, Cố Duệ Văn vừa dứt lời, một vị công tử lập tức bày tỏ thái độ của mình, trả lời với vẻ mặt cực kì phức tạp.

“Đúng, đại ca chúng ta muốn những thiếu niên thiếu nữ trên đài, Phùng Giang ta vô cùng tán thành”, đám công tử thế gia lần lượt lên tiếng.

Trong phút chốc tất cả họ đều đứng về phía Cố Duệ Văn, điều này khiến Tô Tỉnh Viện ở trên đài kinh ngạc đến mức trợn to đôi mắt đẹp. Nàng ta cứ tưởng Cố Duệ Văn sẽ biết khó mà lui, ai ngờ tình hình lại trở nên như thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng ta: “Chuyện gì thế này?”

“Tô tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, rất nhiều người đều đồng ý, hầu như những người không lên tiếng đều cam chịu hành vi của bản công tử”, Cố Duệ Văn chậm rãi xoay người nhìn về phía Tô Tỉnh Viện, cười khẽ.

Nàng ta sững sờ, đôi môi đỏ nhếch lên nở một nụ cười gượng gạo: “Việc này… Cố công tử đã lên tiếng, tỷ tỷ sẽ không nhiều lời nữa. Có điều về giá cả, có lẽ ngươi sẽ không keo kiệt với một nữ tử yếu đuối như tỷ tỷ đâu nhỉ?”

“Không sao, số tiền này sẽ do các tiểu đệ của ta trả, xin Tô tỷ tỷ yên tâm”, Cố Duệ Văn nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía đám công tử bột còn đang sợ hãi.

Phụt!

“…”, mọi người choáng váng.Chương 22: Mình mua người khác trả tiền

Lời nói không gây sốc sẽ không ngừng, câu này của Cố Duệ Văn lại khiến cho mọi người sững sờ.

Lúc này không chỉ Tô Tỉnh Viện và Hàn Thuỵ An, ngay cả những kẻ đứng xem bên cạnh cũng mặt mày thất sắc. Mình là người mua nhưng lại bắt người khác trả tiền, chuyện quái gì thế này?

“Làm sao, các ngươi không đồng ý? Lẽ nào các ngươi muốn để cho ta trả tiền? Hay là các ngươi không chịu nhận người đại ca này?”

Cố Duệ Văn nhìn đám công tử bột trợn mắt muốn cự tuyệt, lập tức nhíu mày hỏi ngược lại.

“Đồng ý, đương nhiên… đồng ý, huynh cứ quyết định đi”, một trong số đó sợ Cố Duệ Văn trở mặt nói ra những lời không nên nói, vội vàng nghiến răng trả lời.

“Còn các ngươi?”, Cố Duệ Văn dời mắt về phía những người còn lại không lên tiếng, trầm giọng hỏi.

“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý”, đám công tử thế gia nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, họ đỏ mặt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.

“Vậy thì tốt rồi”, Cố Duệ Văn cười khẽ, sau đó quay đầu sang nói với Tô Tỉnh Viện trên đài: “Tô tỷ tỷ, tỷ nghe thấy chưa, nhớ lấy tiền của tiểu đệ ta”.

Vô sỉ!

Mọi người không thể nhịn được nữa rời mắt khỏi Cố Duệ Văn, họ sợ mình sẽ bị dáng vẻ này của hắn chọc tức chết.

Tô Tỉnh Viện thực sự không ngờ kết quả lại thành ra thế này. Nàng ta nhìn Cố Duệ Văn bình tĩnh, lại quay đầu nhìn đám công tử thế gia nén giận xanh mặt, môi đỏ khẽ giật.

Còn nhóm thiếu niên thiếu nữ trên đài đều đang nhìn Cố Duệ Văn, họ biết kể từ giờ phút này, sinh tử của họ đều nằm trong tay công tử áo trắng xa cách và kiêu ngạo trước mặt này.

Một số thiếu niên nhìn thấy cảnh này đều âm thầm siết chặt nắm đấm. Nếu họ cũng có khả năng một thân một mình khiến tất cả quý tộc quan lại ở đây không dám lên tiếng phản bác như vị công tử áo trắng này, vậy thì có lẽ họ sẽ có thể nắm giữ vận mệnh của mình.

Cố Duệ Văn không rảnh quan tâm người khác suy nghĩ gì, khoé miệng hắn luôn giữ nụ cười mỉm: “Tô tỷ tỷ, tỷ nhớ đưa những thiếu niên thiếu nữ này đến Cố gia đấy”.

“Tiểu An, chúng ta đi thôi”, sau đó Cố Duệ Văn nói với Hàn Thuỵ An bên cạnh mình: “Không có gì để chơi cả”.

Phụt!

Không có gì để chơi? Xem ra ở trong mắt hắn, sự việc hôm nay chỉ là một trò đùa thôi.

Cũng đúng, đối với Cố gia, một gia tộc đã lên chiến trường giết địch, trấn thủ biên cương mấy chục năm, chuyện của Cố Duệ Văn chỉ là trò đùa trẻ con. Hơn nữa so với những gì hắn làm trước đây, hôm nay đã coi như là nhỏ.

Rất nhiều người lập tức nén giận vào bụng, sợ thể hiện ra sẽ làm Cố Duệ Văn bất mãn, như vậy sẽ rất phiền phức.

“Hở… À…”, Hàn Thuỵ An bị Cố Duệ Văn kéo đi mới hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc.

Hắn ta kinh ngạc không phải vì Cố Duệ Văn mua cả nhóm thiếu niên thiếu nữ này, mà là vì hắn không chỉ khiến cho đám người Bách Mộng lâu ăn quả đắng, hơn nữa còn không cần bỏ tiền túi của mình ra.

Còn điều gì tuyệt vời hơn nữa? Mình hào phóng thoả thích để người khác trả tiền.

Hàn Thuỵ An ngẩng đầu lên nhìn Cố Duệ Văn bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục, hắn ta thầm giơ ngón tay cái lên, cảm thấy phục Cố Duệ Văn sát đất.

Thế là Cố Duệ Văn và Hàn Thuỵ An rời khỏi Bách Mộng lâu, chỉ để lại bóng lưng nhẹ nhàng trước ánh mắt của tất cả mọi người.

“Ca, huynh là đại ca ruột của ta”, sau khi bước ra khỏi Bách Mộng lâu, Hàn Thuỵ An nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn nói.

Ở trong mắt hắn ta, về những gì vừa xảy ra, không từ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc và kính nể trong lòng hắn ta. Cố Duệ Văn tự tin bá đạo, sau đó bắt các công tử thế gia khác trả tiền, đây đúng là thao tác như thần. Đối với chuyện này, Hàn Thuỵ An kích động và khâm phục đến mức run rẩy.

Cố Duệ Văn bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn ta: “Ta khuyên ngươi nên về nhà sớm một chút, nếu không phụ thân ngươi có thể sẽ đánh chết ngươi”.

“…”, Hàn Thuỵ An nghĩ tới địa vị của mình ở nhà mà khóc không ra nước mắt: “Chúng ta đều là con cháu thế gia, cớ sao lại có chênh lệch lớn như vậy?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi đánh thắng được phụ thân mình, Hàn gia rồi cũng sẽ thuộc về ngươi thôi”, Cố Duệ Văn vỗ nhẹ vào vai Hàn Thuỵ An, trêu hắn ta.

“Đánh phụ thân ta? Thôi đi, ta vẫn nên đợi đến ngày ông ấy chầu trời thì hơn”, Hàn Thuỵ An nuốt nước bọt mấy lần, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

Khoé miệng Cố Duệ Văn khẽ giật, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cười mắng: “Mau cút đi!”

Đương nhiên Hàn Thuỵ An không dám ở lại lâu, hắn ta lập tức lên xe ngựa chạy như bay về phía nhà mình. Chương 23: Một là rời đi, hai là ở lại

“Hàn gia cũng thế gia nhà tướng, ông Hàn cũng giữ chức Binh bộ Thượng thư, sao lại sinh ra đứa con thật thà thế nhỉ?”, Cố Duệ Văn cạn lời nhìn về hướng Hàn Thuỵ An rời đi, lẩm bẩm.

Sau khi nói xong câu này, hắn lập tức nghĩ đến bản thân, hình như trước đây hắn còn hơn cả Hàn Thuỵ An. Nghĩ tới đây, Cố Duệ Văn lấy lí do giác quan thứ sáu chưa mở biện minh cho mình.

Cố Duệ Văn vừa trở về Cố gia không lâu, Bách Mộng lâu đã đưa mười thiếu nữ và hai mươi ba thiếu niên tới trước mặt hắn.

Mặc dù Bách Mộng lâu công khai hơn ba mươi mỹ nhân nhưng chỉ bán ra mười người, hai mươi người kia giữ lại để đào tạo, lần này chỉ để cho họ lộ mặt mà thôi. Đối với việc này, đương nhiên Cố Duệ Văn sẽ không được nước lấn tới, nếu không thì hắn sẽ không gánh được hậu quả.

Trong khoảng sân rộng, mười thiếu nữ và hai mươi ba thiếu niên thấp thỏm đứng đó, họ sợ sệt lén quan sát xung quanh, không dám đi lung tung.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi tiếng bước chân rõ và vững vàng vang lên, nhóm thiếu niên thiếu nữ đồng loạt nhìn về phía Cố Duệ Văn mặc trường sam trắng đang bước tới. Họ nhìn thoáng qua hắn rồi cúi đầu, vô cùng sợ hãi.

“Ngẩng đầu lên hết cho ta”, Cố Duệ Văn đi thẳng tới bàn đá trong sân ngồi xuống, sau đó ra lệnh cho họ.

Giọng nói bình thản của Cố Duệ Văn khiến những người đó giật mình, từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn mười thiếu nữ có khí chất, da trắng như tuyết, đẹp tựa hoa sen này, Cố Duệ Văn không thể không khen: “Không hổ danh là Bách Mộng lâu, không ngờ lại có thể thu thập được nhiều mỹ nhân như vậy”.

Nghe vậy, các thiếu nữ khẽ run rẩy, đa số họ đều mới mười lăm mười sáu tuổi, tất nhiên đều đoán được kết cục tiếp theo của mình. Có hai thiếu nữ không cầm được rơi nước mắt, nắm chặt váy dài, không dám lên tiếng làm phiền Cố Duệ Văn.

“Thiên phú có vẻ không tệ”, Cố Duệ Văn nhìn sang nhóm thiếu niên, thầm khen ngợi.

Hắn lần lượt nhìn chằm chằm vào họ, cuối cùng có một thiếu nữ không kìm được khóc thành tiếng, sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Hu hu hu… Xin thiếu gia đừng giết ta, ta sợ lắm, hu hu hu”.

Họ đã nghe rất nhiều lời đồn rằng phần lớn các cô nương bị bán đều sẽ bị làm nhục rồi giết chết, hầu như rất ít cô nương may mắn còn sống. Do vậy, cuối cùng hàng rào phòng ngự trong lòng thiếu nữ này cũng sụp đổ, nàng ta quỳ rạp xuống đất gào khóc.

Cùng với sự sụp đổ của một thiếu nữ, rất nhiều người không nhịn được cắn môi, siết chặt nắm đấm không dám lên tiếng. Họ sợ mình sẽ làm Cố Duệ Văn bất mãn, sau đó rơi vào kết cục không tốt.

“Được rồi, các ngươi đừng khóc, bản công tử bảo muốn giết các ngươi khi nào?”, Cố Duệ Văn đập nhẹ lên bàn đá, lạnh lùng nói.

Thấy hắn như vậy, họ cố kìm nén nỗi sợ trong lòng mình, ngơ ngác nhìn Cố Duệ Văn như thần tiên trong bộ trường sam trắng.

Sau một lúc im lặng, Cố Duệ Văn trịnh trọng nói với họ: “Bây giờ bản công tử cho các ngươi hai lựa chọn. Một, từ nay về sau làm việc cho ta, làm theo mọi mệnh lệnh của ta, không được vi phạm. Hai, các ngươi có thể nhận mười lượng bạc rồi rời khỏi nơi này, chúng ta không ai nợ ai”.

Gì cơ?

Cố Duệ Văn vừa dứt lời, những người này đều chấn động, họ ngơ ngác nhìn hắn, suy tư trong lòng.

Hai lựa chọn, hai con đường hoàn toàn khác nhau.

Nhưng có thật là có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này không?

Rất nhiều người không muốn tin vào sự thật này, bởi vì theo suy nghĩ của họ, những người giàu có đều vui giận thất thường, hoàn toàn không thể đoán được một giây sau họ có nuốt lời hay không.

“Các ngươi yên tâm, bản công tử đã nói rồi, những ai không muốn ở lại hoàn toàn có thể rời đi. Các ngươi giờ đây chưa xứng để cho ta nói dối”, dường như nhận thấy được sự lo lắng của họ, Cố Duệ Văn bèn lên tiếng đảm bảo.

Khi một cơn gió mát mẻ thổi qua, một thiếu niên mười lăm tuổi lấy hết can đảm, cắn răng hỏi: “Công… Công tử, ta được phép đi thật sao?”

“Đương nhiên”, Cố Duệ Văn gật đầu trả lời không chút do dự.

Thiếu niên khó tin nuốt nước bọt, sau đó cắn chặt răng nói: “Cảm ơn công tử, ta muốn… muốn rời đi”.

Cố Duệ Văn im lặng nhìn thiếu niên mấy giây, làm cho hắn ta run rẩy toát mồ hôi lạnh.

“Được”, hắn quay sang nói với nha hoàn đang đứng chờ ngoài sân: “Người đâu, lấy mười lượng bạc cho hắn ta, để hắn ta rời đi”.

Ngay sau đó có một nha hoàn dẫn thiếu niên này đi ra ngoài, hơn nữa còn cho hắn ta mười lượng bạc trắng.

Soạt!Chương 24: Ta muốn trở thành người như công tử

Nhìn theo bóng lưng hắn ta rời đi, các thiếu niên và thiếu nữ ở đây lập tức trở nên vô cùng kích động, lộ ra ánh mắt mong đợi. Hoá ra công tử không lừa họ, họ thực sự có thể rời khỏi nơi này.

“Công tử, ta cũng muốn rời đi”, một thiếu nữ xinh xắn lên tiếng, ánh mắt nàng ta đảo liên tục, có vẻ hơi sợ hãi nhìn thẳng vào thân hình cao lớn của Cố Duệ Văn.

“Được”, hắn không ngăn cản, gật đầu đáp.

Sau đó có rất nhiều người buông bỏ vẻ mặt nghi ngờ, lần lượt nói ra ý muốn rời đi của mình: “Ta cũng muốn rời đi”.

Đối với việc này, Cố Duệ Văn không ngăn cản bất kỳ người nào, lần lượt thả họ đi. Bởi vì đối với hắn, họ đi hay ở lại đều không quan trọng, lần này giúp họ chỉ vì hắn nhìn thấy được kiếp trước của mình từ trên người họ thôi.

Cơ hội, hắn đã cho, về việc tương lai ra sao, đó là chuyện của riêng họ.

Mười lăm phút sau không còn ai lên tiếng nữa, mười thiếu nữ còn sáu người, hai mươi ba thiếu niên còn mười người. Tổng cộng có ba mươi ba người, mười bảy người rời đi, chỉ còn lại mười sáu người, đi khoảng một nửa.

“Tại sao các ngươi không đi?”, Cố Duệ Văn nhìn những người chọn ở lại hỏi.

Một thiếu nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành chừng mười bảy tuổi hé môi đỏ, nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta đều là người hạ đẳng, dù có đi cũng không biết phải đi đâu. Nếu chúng ta rời xa sự chở che của công tử, không may thì nhất định sẽ bị người khác bắt lại, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể gặp được người tốt như công tử”.

“Người tốt? Ta giống người tốt lắm sao?”, Cố Duệ Văn nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, cười khẽ hỏi ngược lại.

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Cố Duệ Văn đều tự nhận mình không phải người tốt. Kiếp trước tay hắn nhuốm máu của vô số sinh mạng, kiếp này danh tiếng công tử ăn chơi truyền khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành. Hắn không xứng với hai chữ “người tốt”.

“Công tử chẳng những không sỉ nhục chúng ta, hơn nữa còn cho chúng ta cơ hội lựa chọn. Với chúng ta, công tử là một người cực kì tốt, không ai có thể so sánh với người”, thiếu nữ hơi cụp mắt, bàn tay trắng nõn nắm chặt vạt áo, có vẻ hơi câu nệ và sợ sệt.

“Ngươi tên là gì?”, Cố Duệ Văn nhìn thiếu nữ mười bảy tuổi có vẻ là người lớn tuổi nhất này, thu lại nụ cười trên khoé miệng, nhẹ giọng hỏi.

“Bẩm công tử, ta… ta tên là Cung Tâm Nguyệt”, thiếu nữ đỏ mặt, nhẹ nhàng trả lời.

“Cung Tâm Nguyệt”, Cố Duệ Văn lặp lại một lần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng ấy: “Kể từ hôm nay, năm thiếu nữ còn lại sẽ đi theo ngươi, còn việc dạy dỗ thế nào là chuyện của ngươi, đừng tự tiện gây rắc rối cho bản công tử là được, biết chưa?”

“Hả?”, Cung Tâm Nguyệt ngây người, dường như không kịp phản ứng, vội đáp: “Vâng, thưa công tử”.

Cung Tâm Nguyệt bỗng dưng trở thành người đứng đầu nhóm thiếu nữ khiến những thiếu nữ khác rất hâm mộ, ngay cả các thiếu niên bên cạnh cũng vô cùng hâm mộ.

Cố Duệ Văn không để ý các thiếu nữ nữa mà nhìn về phía mười thiếu niên còn lại: “Còn các ngươi tại sao lại không đi? Lẽ nào các ngươi sợ bản công tử không giữ lời?”

Có mấy thiếu niên nghe thấy câu hỏi của Cố Duệ Văn thì hơi xấu hổ cúi đầu, họ nhát gan sợ hãi, không muốn tin trên đời này lại có chuyện may mắn như vậy, chẳng những có thể rời đi mà còn được nhận mười lượng bạc. Vậy nên họ mới chọn ở lại, mặc cho số phận.

“Ta muốn trở thành người như công tử”.

Một câu trả lời khiến cả nhóm sợ hãi lùi lại để tránh xa thiếu niên vừa lên tiếng, sợ bị Cố Duệ Văn giận cá chém thớt.

Cố Duệ Văn nhìn về phía phát ra giọng nói này thì thấy một thiếu niên non nớt khoảng mười sáu tuổi.

Thiếu niên mặc quần áo màu đen, trên khuôn mặt non nớt có phần chững chạc, đôi mắt toát ra sự sắc bén như ánh kiếm.

“Vì sao?”, Cố Duệ Văn hơi tò mò nhìn chằm chằm vào thiếu niên này.

“Bởi vì người như công tử hoàn toàn không cần lo lắng phải làm sao để lấp đầy bụng vào ngày hôm sau, không cần lo lắng buổi tối sẽ ngủ ở đâu, không cần lo lắng sẽ bị người khác bắt nạt, cũng như sẽ không bị bắt đi bán như một món đồ chơi”, thiếu niên siết chặt tay hơn, những vết xước nhỏ trên mặt như đang kể lại những khó khăn mà hắn ta từng trải qua khi còn nhỏ.

Thiếu niên lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn, mặc dù hắn ta rất sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Ta muốn trở thành người giống công tử, có thể không bị bắt nạt, dù vì thế mà phải đánh đổi mạng sống, ta cũng không bao giờ hối hận”.

Nghe thấy lời thiếu niên, Cố Duệ Văn như thấy được cảnh tượng mình bước đi trong núi thây biển máu ở kiếp trước. Hắn của lúc ấy giống hệt như thiếu niên này.

“Nói tên của ngươi đi, bản công tử sẽ ghi nhớ những gì ngươi nói, đồng thời cho ngươi cơ hội này. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là thủ lĩnh của họ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta, hoàn toàn không cần để ý đến người khác, ngươi có làm được không?”

Cố Duệ Văn suy tư hồi lâu, trên người hắn toát ra khí thế sắc bén như lưỡi kiếm. Chương 25: Nhị thúc chất vấn

Thiếu niên ngây người, vẻ mừng rỡ chợt thoáng qua trong mắt, hắn ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Cố Duệ Văn, nghiêm túc nói: “Thượng Quan Hải nhất định sẽ không làm công tử thất vọng”.

“Tốt lắm”, kiếp trước Cố Duệ Văn cô độc một mình, hắn biết rõ dù một người có mạnh đến đâu cũng không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng một lúc. Kiếp này hắn muốn bảo vệ Cố gia, đương nhiên sẽ không một mình nữa.

“Từ nay về sau, các ngươi sẽ là… người của Kiếm Vũ các”, Cố Duệ Văn nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy nhìn họ, trầm giọng tuyên bố.

“Vâng, thưa công tử”, các thiếu niên thiếu nữ vội vàng khom lưng trả lời.

Vì vậy không ai biết rằng vài năm sau, một thế lực khiến vô số người ở hàng trăm đất nước sợ hãi đã ra đời bằng cách này, không ai biết rằng Kiếm Vũ các đứng đầu thiên hạ nhiều năm sau lại được thành lập bởi một nhóm thiếu niên và thiếu nữ bị buôn bán.

Có điều những điều này để nói sau.

Điều cấp bách nhất là làm thế nào để đối mặt với Lý gia sắp kéo đến như vũ bão. Ở rể cho Lý gia? Cố Duệ Văn có làm được không?

Sau khi sắp xếp ổn thoả mười sáu thiếu niên và thiếu nữ này, Cố Duệ Văn ra lệnh cho người hầu và nha hoàn trong phủ giữ kín miệng không được rêu rao.

Đêm tối, trăng sáng sao thưa.

Thanh Tâm Viện yên tĩnh xuất hiện bóng dáng của Cố Duệ Văn.

Thanh Tâm Viện là nơi ở của Nhị nhi tử Cố gia Cố Ưu Mặc, cũng chính là nhị thúc của Cố Duệ Văn. Tuy ông ấy không ra ngoài, cả ngày sống ẩn trong Thanh Tâm Viện nhưng lại biết rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

Việc Cố Duệ Văn quát khiến Bình Thành Vương thế tử lùi lại và gây rối ở Bách Mộng lâu lúc ban ngày cũng truyền đến tai Cố Ưu Mặc. Thế là ông ấy đã cho người mời hắn đến.

“Nhị thúc, muộn rồi mà người vẫn chưa ngủ sao?”, Cố Duệ Văn vào Thanh Tâm Viện rồi đi tới một cái đình đá trong sân, cúi người hỏi Cố Ưu Mặc ngồi bất động trên xe lăn.

“Thằng oắt nhà cháu giỏi gây rắc rối cho ta thật đấy, hôm qua Bình Thành Vương thế tử mới trở về từ biên cương, hôm nay cháu đã đắc tội hắn ta. Lợi hại lắm, cháu ngoan của ta”, Cố Ưu Mặc ra vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nở nụ cười khiến người ra run sợ bên môi.

“Đây… chỉ là chuyện nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến toàn cục đâu ạ”, đối mặt với người nhị thúc yêu thương mình từ nhỏ, Cố Duệ Văn hoàn toàn không thể phản bác, đành phải toét miệng cười đáp.

“Hoá ra ở trong mắt cháu, đắc tội Bình Thành Vương là chuyện nhỏ, nhị thúc hiểu rồi”, Cố Ưu Mặc nhướng mày như giận quá hoá cười: “Có phải làm mất thể diện của Bách Mộng lâu, trắng trợn cướp đoạt nhóm mỹ nhân kia mới có thể lọt vào mắt Cố thiếu gia không?”

“…”, Cố Duệ Văn há to miệng, hắn thầm thề rằng thà bị nhị thúc đánh một trận cũng không muốn bị chất vấn kiểu này. Quan trọng là hắn không thể phản bác, dù sao bất kể về tư tưởng và nhận thức ở kiếp trước hay kiếp này, Cố Ưu Mặc đều là trưởng bối: “Nhị thúc, cháu không có cướp đoạt trắng trợn, cháu chỉ mua lại thôi mà”.

“Ừm…”, Cố Ưu Mặc suy tư một lúc, từ từ ngước đôi mắt đã từng khiến vô số quân địch sợ hãi năm xưa lên, trầm giọng bảo: “Cháu vui vẻ bắt công tử Trương gia, Triệu gia và mười mấy vị công tử thế gia khác trả tiền cho cháu. Cố công tử khí phách thật đấy, đắc tội nhiều cường hào ác bá như vậy chỉ trong một lần”.

“Việc này… Nhị thúc, người yên tâm, cháu có chừng mực”, Cố Duệ Văn đắn đo một lúc rồi nghiêm túc gật đầu trả lời.

“Chừng mực?”, Cố Ưu Mặc vốn dĩ có thể đè nén cơn giận của mình, nhưng sau khi nghe thấy câu này của Cố Duệ Văn, ông ấy không nhịn được nữa chống hai tay lên tay vịn xe lăn, mặt đỏ tới tận mang tai, lớn tiếng mắng: “Nếu thằng ranh nhà cháu có chừng mực thì sẽ làm cho Cố gia có kẻ thù khắp kinh thành à? Nếu cháu có thể làm ta yên tâm thì sẽ đến chốn thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt à? Nếu cháu có một chút tiền đồ, tóc của ta và gia gia cháu sẽ bạc nhanh như vậy sao?”

Sau khi mắng xong, Cố Ưu Mặc thở phì phò nhìn thẳng vào Cố Duệ Văn đang đứng trước mặt mình. Ông ấy từ từ dời mắt về phía đôi chân không có cảm giác của mình, trong lòng dâng lên vô số cay đắng.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Từng làn gió mát thổi qua mái tóc hoa râm của Cố Ưu Mặc, ngay sau đó một hơi thở đầy áp lực dần lan rộng ra xung quanh.

Cố Duệ Văn khẽ mấp máy môi, rất muốn nói lời xin lỗi với người nhị thúc đang dần già đi của mình. Cho đến nay, nếu không có sự toàn lực che chở của gia gia và nhị thúc, làm sao hắn có thể yên ổn sống đến bây giờ chứ?

Nhưng khi lời xin lỗi sắp nói ra, Cố Duệ Văn lại phát hiện nó bị mắc kẹt ở cổ họng, hoàn toàn không thể nói ra khỏi miệng. Bởi vì với tính cách của nhị thúc, ông ấy không muốn nhất là nghe thấy câu này, người một nhà không nói hai lời, không cần xin lỗi.

“Nhị thúc, xin người hãy tin tưởng Duệ Văn”.

Cố Duệ Văn suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể khom lưng thi lễ vãn bối, trịnh trọng chắp tay nói.

Thấy vậy, hai tay Cố Ưu Mặc khẽ run, giờ phút này ông ấy như thấy được bóng dáng hai người cháu trai khác của mình từ trên người Cố Duệ Văn. Năm đó, hai người ca ca của Cố Duệ Văn cũng từng đứng trước mặt ông ấy và nói ra những lời hào hùng như thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom