Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1172 - Ngoại truyện 13
Hắn ta hừ mũi, đen mặt, “Đúng là vô sỉ.”
Hạ Sơ Thất cười dữ dội hơn.
Không thể không nói, Triệu Thập Cửu học rất giỏi cái bệnh vô sỉ này.
Và bệnh mê tiền dường như cũng là nàng đã lây cho hắn.
Nàng thấy Giáp Nhất tức giận bèn ngừng cười, rồi nháy mắt, “Yên tâm đi, chỉ cần huynh thành gia, đảm bảo của hồi môn sẽ rất hậu hĩnh, quốc cữu gia…”
Nàng nói đến đây thì có tiếng “rầm” vang lên phía cửa ngục.
Một tên ngục tốt lảo đảo chạy ra, không cẩn thật đập vào của.
Mặt Giáp Nhất hơi lạnh đi, đang tính quát mắng thì tên ngục tốt đó sửa lại chiếc mũ lệch trên đầu, hoảng hốt chạy tới rồi quỳ trước mặt hắn ta và Hạ Sơ Thất, căng thẳng tới mức lắp bắp, “Bẩm… bẩm nương nương, bẩm đại nhân… chết rồi… chết rồi…”
“Ai chết rồi?” Hạ Sơ Thất biến sắc.
“Chết… chết hết rồi!” Ngục tốt suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, dường như có một mùi máu tanh nồng nặc bay ra từ trong ngục. Cố A Kiều chết rồi, lão Cố cũng chết. Không phải kẻ khác giết mà là lão Cố đích thân ra tay. Trong khoảng thời gian năm năm này, ông ta đã chịu đủ sự giày vò khi cha con chia lìa, giờ đây ông ta vất vả lắm mới gặp được nàng ta một lần, nào ngờ là vì muốn tiễn nàng ta về chốn Tây Thiên.
Tay gã ngục tốt run rẩy, dâng một bức thư đầy máu lên.
“Nương nương, lão… già kia trước khi chết đã nắm nó trong tay.”
Trên bức thư có dòng chữ “Hoàng hậu nương nương thân giám”.
Giáp Nhất nhận lấy, mở ra, rút một tờ giấy đã ố vàng, đọc lướt qua rồi đưa cho Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất nhìn dòng chữ trên giấy, ánh mắt nàng khựng lại nhưng không nói gì, chỉ có điều lồng ngực lại hơi phập phồng.
Lão Cố nói, con hư lỗi của cha, là ông ta không dạy dỗ được con gái, có lỗi với nàng, cũng có lỗi với mẹ của A Kiều. Nhưng dù nàng ta có bất nhân bất nghĩa hơn thì ông ta vẫn là cha, ông ta không thể nào trơ mắt nhìn nàng ta sống tiếp trong bộ dạng người không ra người ma không ra ma, vì thế chính tay ông ta đã kết thúc mạng sống của con gái mình, chỉ đành có lỗi với nàng rồi vân vân...
Cuối thư, lão Cố còn viết thêm một câu.
“Nếu kiếp sau mà nó vẫn còn là con gái của ta, ta nhất định sẽ dạy nó nên người.”
Thế là cuộc đời bi thảm của hai cha con họ đã kết thúc tại đây.
Đối với Hạ Sơ Thất mà nói, Cố A Kiều là một sự tồn tại đặc biệt. Nàng ta từng giúp nàng, cũng từng hại nàng. Tuy nàng ta từng có một vài giấc mơ không thực tế, nhưng thật ra cũng rất ngây thơ đơn thuần. Nàng ta từng ngập tràn chờ mong với tương lai, đã vô số lần mơ làm sủng phi, từng mong muốn khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, nhưng cuối cùng lại trở thành tù nhân. Sau khi bị giam trong Chiếu Ngục vài năm, nàng ta dường như đã không còn gai góc trên người nữa, khi nãy cũng chỉ biết luôn mồm xin tha. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã làm sai tức là đã sai rồi, sai một bước là không thể quay đầu, nàng ta cũng phải trả giá cho hành vi của chính mình.
Hạ Sơ Thất im lặng rất lâu, và cũng không hề chú ý rằng máu trên bức thư kia dính vào tay nàng.
Nàng nhìn hoa tuyết bay đầy trời, nghĩ đến Hồi Xuân Đường ở huyện Thanh Cương, nghĩ đến tiểu tử nhút nhát đem lòng thích Cố A Kiều, nghĩ đến quá khứ vui vẻ của nàng và Cố A Kiều, nghĩ đến vẻ đẹp của Cố A Kiều lúc nàng ta thẹn thùng hát “Bích Vân Thiên” khi họ ngồi thuyền đi lên phía Bắc, nghĩ đến tình cảm của nàng ta và Hạ Thường, nghĩ đến chuyện nàng ta bị Hạ Tuần trêu ghẹo, bị Hạ Diễn làm nhục, nghĩ đến chuyện nàng ta gửi gắm hy vọng lên người Triệu Miên Trạch, bước vào thâm cung không thể nào quay đầu lại, nghĩ đến tuy nàng ta đã phải chịu mọi gian khổ nhưng vẫn không thể có được một chút tình cảm nào từ Triệu Miên Trạch, nào ngờ trước khi đi, hắn ta còn tặng nàng ta cho Cảnh Tam Hữu chỉ vì muốn lôi kéo trọng thần tâm phúc của mình...
Gió Bắc rít gào thổi bay tà áo, nàng thổn thức không thôi.
Vào giây phút ấy, con tim như bị siết lại, nhịp đập dường như cũng chậm đi.
Cuộc đời của Cố A Kiều là bất hạnh. Nhưng ông trời không có lỗi với nàng ta, thậm chí còn đối xử không hề tệ với nàng ta chút nào.
Nàng ta từng có vô số cơ hội lựa chọn vận mệnh, nhưng cuối cùng lại chọn con đường một đi không lối về này.
Một lúc sau, nàng mới thở dài, nhìn Giáp Nhất.
“Mua hai cỗ quan tài tốt một chút rồi an táng họ đi.”
Con người một khi đã chết, vạn vật đều hóa hư không. Một cỗ quan tài chôn đi mọi ân oán, đây là điều duy nhất nàng có thể làm hiện nay.
Thế nhưng, nhìn nàng đi về phía kiệu phượng, Giáp Nhất cau mày.
“Nương nương…”
“Còn chuyện gì nữa?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nàng quên làm mai rồi à? Giáp Nhất mừng thầm trong lòng, khẽ cử động cánh môi, nghiêm mặt, “Tiền mua quan tài, ai trả vậy?”
Hạ Sơ Thất nhìn trời, im lặng một lúc lâu.
“Nương nương?” Giáp Nhất sầm mặt hỏi lại.
Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, “Huynh không nhìn thấy bổn cung đang rất đau khổ ư?”
Giáp Nhất đáp, “Ừ, thì sao?”
Hạ Sơ Thất tiếp tục tỏ ra đau khổ, “Có chút xíu tiền, huynh không cần phải so đo như vậy đâu.”
Giáp Nhất đáp, “Cho nên…”
Hạ Sơ Thất thở dài, nâng ống tay áo, che mặt “khóc thút thít”, sau đó hất vạt áo, chỉ để lại một câu.
“Huynh trả.”
Sắc trời dần dần tối.
Trong ngự thư phòng, Triệu Tôn đang thương nghị quốc sự với vài thần tử thân cận.
Ngoại trừ quân và thần, hoàng thái tử Triệu Khuyết cũng thường đến ngồi dự thính.
Đây là yêu cầu của Triệu Tôn với cậu bé, không những bắt cậu ngồi sau rèm học tập lúc ở trên triều mà những lúc trao đổi riêng tư thế này, hắn cũng sẽ yêu cầu cậu bé tham dự. Quả thật cách giáo dục của hắn dành cho Khuyết Nhi nghiêm khắc hơn Bảo Âm rất nhiều. Đứng ở góc độ của hắn, tuy đọc sách là điều kiện bắt buộc trong học tập, nhưng kiến thức của con người chủ yếu vẫn đến từ thực tiễn.
Trong lúc xử lý chính vụ, hắn sẽ không để ý đến Triệu Khuyết, cũng không cho phép cậu bé chen mồm trước mặt bá quan. Nhưng sau khi hết thúc, hắn sẽ thường kiểm tra, hỏi Khuyết Nhi xem có kế sách gì hay không. Khuyết Nhi vốn là một đứa bé thông minh, với cách rèn luyện như vậy thì cậu bé lại càng trở nên thông minh lanh lợi hơn nhiều, người bình thường không thể nào làm khó được cậu bé.
Lúc này đây, cậu bé im lặng lắng nghe thần tử và phụ hoàng trò chuyện, tư thế ngồi ngay ngắn, tuy vóc người nhỏ nhắn, không chiếm hết một phần ba diện tích ghế nhưng lại trông rất ra dáng, khí thế bất phàm. Các thần tử trong ngự thư phòng cũng đã quen với sự có mặt của hoàng thái tử và không hề cảm thấy có gì không ổn. Dù sao hoàng đế cũng chỉ có duy nhất một hoàng tử này, trưởng hoàng tử hay hoàng thái tử gì cũng là cậu bé, cũng không tồn tại tranh chấp đoạt vị, sớm muộn gì cũng là giang sơn của cậu, sớm ngày hiểu biết triều chính cũng là việc tốt.
Hạ Sơ Thất cười dữ dội hơn.
Không thể không nói, Triệu Thập Cửu học rất giỏi cái bệnh vô sỉ này.
Và bệnh mê tiền dường như cũng là nàng đã lây cho hắn.
Nàng thấy Giáp Nhất tức giận bèn ngừng cười, rồi nháy mắt, “Yên tâm đi, chỉ cần huynh thành gia, đảm bảo của hồi môn sẽ rất hậu hĩnh, quốc cữu gia…”
Nàng nói đến đây thì có tiếng “rầm” vang lên phía cửa ngục.
Một tên ngục tốt lảo đảo chạy ra, không cẩn thật đập vào của.
Mặt Giáp Nhất hơi lạnh đi, đang tính quát mắng thì tên ngục tốt đó sửa lại chiếc mũ lệch trên đầu, hoảng hốt chạy tới rồi quỳ trước mặt hắn ta và Hạ Sơ Thất, căng thẳng tới mức lắp bắp, “Bẩm… bẩm nương nương, bẩm đại nhân… chết rồi… chết rồi…”
“Ai chết rồi?” Hạ Sơ Thất biến sắc.
“Chết… chết hết rồi!” Ngục tốt suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, dường như có một mùi máu tanh nồng nặc bay ra từ trong ngục. Cố A Kiều chết rồi, lão Cố cũng chết. Không phải kẻ khác giết mà là lão Cố đích thân ra tay. Trong khoảng thời gian năm năm này, ông ta đã chịu đủ sự giày vò khi cha con chia lìa, giờ đây ông ta vất vả lắm mới gặp được nàng ta một lần, nào ngờ là vì muốn tiễn nàng ta về chốn Tây Thiên.
Tay gã ngục tốt run rẩy, dâng một bức thư đầy máu lên.
“Nương nương, lão… già kia trước khi chết đã nắm nó trong tay.”
Trên bức thư có dòng chữ “Hoàng hậu nương nương thân giám”.
Giáp Nhất nhận lấy, mở ra, rút một tờ giấy đã ố vàng, đọc lướt qua rồi đưa cho Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất nhìn dòng chữ trên giấy, ánh mắt nàng khựng lại nhưng không nói gì, chỉ có điều lồng ngực lại hơi phập phồng.
Lão Cố nói, con hư lỗi của cha, là ông ta không dạy dỗ được con gái, có lỗi với nàng, cũng có lỗi với mẹ của A Kiều. Nhưng dù nàng ta có bất nhân bất nghĩa hơn thì ông ta vẫn là cha, ông ta không thể nào trơ mắt nhìn nàng ta sống tiếp trong bộ dạng người không ra người ma không ra ma, vì thế chính tay ông ta đã kết thúc mạng sống của con gái mình, chỉ đành có lỗi với nàng rồi vân vân...
Cuối thư, lão Cố còn viết thêm một câu.
“Nếu kiếp sau mà nó vẫn còn là con gái của ta, ta nhất định sẽ dạy nó nên người.”
Thế là cuộc đời bi thảm của hai cha con họ đã kết thúc tại đây.
Đối với Hạ Sơ Thất mà nói, Cố A Kiều là một sự tồn tại đặc biệt. Nàng ta từng giúp nàng, cũng từng hại nàng. Tuy nàng ta từng có một vài giấc mơ không thực tế, nhưng thật ra cũng rất ngây thơ đơn thuần. Nàng ta từng ngập tràn chờ mong với tương lai, đã vô số lần mơ làm sủng phi, từng mong muốn khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, nhưng cuối cùng lại trở thành tù nhân. Sau khi bị giam trong Chiếu Ngục vài năm, nàng ta dường như đã không còn gai góc trên người nữa, khi nãy cũng chỉ biết luôn mồm xin tha. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã làm sai tức là đã sai rồi, sai một bước là không thể quay đầu, nàng ta cũng phải trả giá cho hành vi của chính mình.
Hạ Sơ Thất im lặng rất lâu, và cũng không hề chú ý rằng máu trên bức thư kia dính vào tay nàng.
Nàng nhìn hoa tuyết bay đầy trời, nghĩ đến Hồi Xuân Đường ở huyện Thanh Cương, nghĩ đến tiểu tử nhút nhát đem lòng thích Cố A Kiều, nghĩ đến quá khứ vui vẻ của nàng và Cố A Kiều, nghĩ đến vẻ đẹp của Cố A Kiều lúc nàng ta thẹn thùng hát “Bích Vân Thiên” khi họ ngồi thuyền đi lên phía Bắc, nghĩ đến tình cảm của nàng ta và Hạ Thường, nghĩ đến chuyện nàng ta bị Hạ Tuần trêu ghẹo, bị Hạ Diễn làm nhục, nghĩ đến chuyện nàng ta gửi gắm hy vọng lên người Triệu Miên Trạch, bước vào thâm cung không thể nào quay đầu lại, nghĩ đến tuy nàng ta đã phải chịu mọi gian khổ nhưng vẫn không thể có được một chút tình cảm nào từ Triệu Miên Trạch, nào ngờ trước khi đi, hắn ta còn tặng nàng ta cho Cảnh Tam Hữu chỉ vì muốn lôi kéo trọng thần tâm phúc của mình...
Gió Bắc rít gào thổi bay tà áo, nàng thổn thức không thôi.
Vào giây phút ấy, con tim như bị siết lại, nhịp đập dường như cũng chậm đi.
Cuộc đời của Cố A Kiều là bất hạnh. Nhưng ông trời không có lỗi với nàng ta, thậm chí còn đối xử không hề tệ với nàng ta chút nào.
Nàng ta từng có vô số cơ hội lựa chọn vận mệnh, nhưng cuối cùng lại chọn con đường một đi không lối về này.
Một lúc sau, nàng mới thở dài, nhìn Giáp Nhất.
“Mua hai cỗ quan tài tốt một chút rồi an táng họ đi.”
Con người một khi đã chết, vạn vật đều hóa hư không. Một cỗ quan tài chôn đi mọi ân oán, đây là điều duy nhất nàng có thể làm hiện nay.
Thế nhưng, nhìn nàng đi về phía kiệu phượng, Giáp Nhất cau mày.
“Nương nương…”
“Còn chuyện gì nữa?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nàng quên làm mai rồi à? Giáp Nhất mừng thầm trong lòng, khẽ cử động cánh môi, nghiêm mặt, “Tiền mua quan tài, ai trả vậy?”
Hạ Sơ Thất nhìn trời, im lặng một lúc lâu.
“Nương nương?” Giáp Nhất sầm mặt hỏi lại.
Hạ Sơ Thất lườm hắn ta, “Huynh không nhìn thấy bổn cung đang rất đau khổ ư?”
Giáp Nhất đáp, “Ừ, thì sao?”
Hạ Sơ Thất tiếp tục tỏ ra đau khổ, “Có chút xíu tiền, huynh không cần phải so đo như vậy đâu.”
Giáp Nhất đáp, “Cho nên…”
Hạ Sơ Thất thở dài, nâng ống tay áo, che mặt “khóc thút thít”, sau đó hất vạt áo, chỉ để lại một câu.
“Huynh trả.”
Sắc trời dần dần tối.
Trong ngự thư phòng, Triệu Tôn đang thương nghị quốc sự với vài thần tử thân cận.
Ngoại trừ quân và thần, hoàng thái tử Triệu Khuyết cũng thường đến ngồi dự thính.
Đây là yêu cầu của Triệu Tôn với cậu bé, không những bắt cậu ngồi sau rèm học tập lúc ở trên triều mà những lúc trao đổi riêng tư thế này, hắn cũng sẽ yêu cầu cậu bé tham dự. Quả thật cách giáo dục của hắn dành cho Khuyết Nhi nghiêm khắc hơn Bảo Âm rất nhiều. Đứng ở góc độ của hắn, tuy đọc sách là điều kiện bắt buộc trong học tập, nhưng kiến thức của con người chủ yếu vẫn đến từ thực tiễn.
Trong lúc xử lý chính vụ, hắn sẽ không để ý đến Triệu Khuyết, cũng không cho phép cậu bé chen mồm trước mặt bá quan. Nhưng sau khi hết thúc, hắn sẽ thường kiểm tra, hỏi Khuyết Nhi xem có kế sách gì hay không. Khuyết Nhi vốn là một đứa bé thông minh, với cách rèn luyện như vậy thì cậu bé lại càng trở nên thông minh lanh lợi hơn nhiều, người bình thường không thể nào làm khó được cậu bé.
Lúc này đây, cậu bé im lặng lắng nghe thần tử và phụ hoàng trò chuyện, tư thế ngồi ngay ngắn, tuy vóc người nhỏ nhắn, không chiếm hết một phần ba diện tích ghế nhưng lại trông rất ra dáng, khí thế bất phàm. Các thần tử trong ngự thư phòng cũng đã quen với sự có mặt của hoàng thái tử và không hề cảm thấy có gì không ổn. Dù sao hoàng đế cũng chỉ có duy nhất một hoàng tử này, trưởng hoàng tử hay hoàng thái tử gì cũng là cậu bé, cũng không tồn tại tranh chấp đoạt vị, sớm muộn gì cũng là giang sơn của cậu, sớm ngày hiểu biết triều chính cũng là việc tốt.