-
Chương 346-350
Chương 346: Ngày giỗ
Lý Hùng dần dần bước lại gần, anh không đi hẳn vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa.
“Lão hòa thượng, ông vẫn chưa chết à?”
Một câu hỏi rất tùy tiện.
Từ ngữ không lịch sự.
Nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
Tiếng gõ mõ của ông lão ngừng lại, ông lão không quay đầu lại mà chỉ bình thản đáp.
“Tôi đến và đi bất cứ lúc nào, không quan tâm đến trời đất”.
Lý Hùng cười nhạt, lấy trong túi ra một đồng xu, búng nhẹ.
Đồng xu tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung.
Rơi vào trong hòm công đức tồi tàn bên cạnh bức tượng Phật.
“Lão hòa thượng, lần sau tôi đến, ông đừng chết rồi đấy nhé!”
“Thí chủ còn sống, tôi cũng vẫn còn sống”.
Lý Hùng chậm rãi xoay người, đi dọc theo một con đường bên cạnh ngôi chùa.
Xuyên qua rừng trúc rậm rạp.
Không lâu sau, anh đến một ngôi mộ đơn độc.
Ngôi mộ này rất đơn giản.
Ngay cả các ký tự trên bia mộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đây là do Lý Hùng tự mình khắc lên từng chữ từng chữ một.
Lý Hùng bước lên trước, từ từ tiếp đất bằng đầu gối.
Anh không nói gì, chỉ quỳ xuống.
Đúng lúc này, trong rừng trúc vang lên những tiếng xào xạc.
Ngay sau đó, từng bóng đen nhanh chóng lướt qua.
"Vù!"
"Vù!"
"Vù!"
Bảy bóng đen vây xung quanh Lý Hùng.
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn và bao vây Lý Hùng.
Lý Hùng vẫn quỳ trước bia mộ, thản nhiên phun ra một chữ: “Cút”.
Cả bảy người này đều mặc đồ đen.
Tất cả bọn chúng đều đeo mặt nạ.
Lúc này, tên cầm đầu trầm giọng hỏi Lý Hùng: “Mày là Lý Hùng?”
Lý Hùng không trả lời.
Lúc này, anh từ từ đứng lên.
Lúc quỳ trước bia mộ, Lý Hùng luôn cúi gằm đầu xuống.
Nhưng vào khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên.
Gió đột nhiên nổi lên.
"Rào!"
Trong rừng trúc, tiếng lá lao xao, cọ xát vào nhau.
Một luồng khí lạnh lẽo cuồn cuộn xoay xung quanh Lý Hùng, quấn lấy tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.
“Nếu như chúng mày đã không muốn đi, vậy thì ở lại đây hết đi”.
Trong lúc nói, Lý Hùng vung tay lên.
Tên cầm đầu của đội Ảnh Sát lập tức phẫn nộ gầm lên.
“Giết!”
Bảy bóng đen đồng thời lao về phía Lý Hùng.
Lúc này, Lý Hùng lạnh nhạt nói một câu.
“Mẹ tao thích yên tĩnh, chúng ta vào trong rừng trúc”.
Lý Hùng di chuyển.
Trong tích tắc, toàn bộ không gian vang lên âm thanh "bốp, bốp, bốp" vô cùng dữ dội.
Bảy thành viên của Đội Ảnh Sát lao về phía Lý Hùng đều bị đánh bật ra ngoài.
Bọn chúng đều bay về phía rừng trúc rậm rạp bên cạnh.
Lý Hùng đi từng bước về phía rừng trúc.
Lý Hùng tiện tay ngắt một chiếc lá trúc bên cạnh.
Kẹp lá trúc vào hai ngón tay rồi phi nhẹ.
“Piu!”
Chiếc lá trúc ấy đột nhiên hóa thành một cái bóng!
Sắc như dao!
Lao nhanh như con thoi!
“Xoẹt!”
Nó xuyên qua cổ họng một thành viên trong đội Ảnh Sát.
Người chết chính là kẻ cầm đầu ban nãy hỏi Lý Hùng.
Sáu người còn lại ở bên cạnh vô cùng hoảng sợ.
Không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn chúng.
Bọn chúng cũng đã trải qua vô vàn khó khăn trắc trở.
Cũng đã từng chiến đấu với các cao thủ khác nhau.
Tuy nhiên từ trước tới nay chưa từng thấy người nào đáng sợ như Lý Hùng.
Vẻ mặt anh thờ ơ.
Giống như đang đi tản bộ trong rừng.
Hai ngón tay kẹp chặt một chiếc lá trúc xanh.
Phi nhẹ.
“Xoẹt!”
Lá trúc ngay lập tức xoẹt qua cổ họng, cắt đứt động mạch chủ của một thành viên.
Máu bắn ra tung tóe.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu mà đã có hai người chết.
Năm thành viên còn lại của đội Ảnh Sát vội vàng lùi về phía sau.
Lùi bước đối với bọn chúng chính là một sự sỉ nhục.
Dù cho có chết cũng không được phép lùi bước.
Nhưng bây giờ, cơ thể của bọn chúng không nghe theo sự kiểm soát của lý trí, chủ động phản ứng như vậy!
Khí tức trên người Lý Hùng thật sự quá đáng sợ!
Các thành viên của đội Ảnh Sát cảm thấy người bọn chúng đang đối mặt bây giờ không phải là người.
Mà là một sát thần!
Năm người nhìn nhau và đưa ra một quyết định mà bọn chúng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đó là quyết định khôn ngoan nhất lúc này.
Chạy!
Nhìn năm bóng người màu đen bay về các hướng khác nhau.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.
Một làn gió thoảng qua trong rừng trúc.
Lý Hùng biến mất như một cơn gió.
Ngay sau đó, năm tiếng kêu kêu thảm thiết phát ra từ năm hướng khác nhau trong rừng trúc.
Những âm thanh này bao trùm cả rừng trúc.
“Xào xạc…”
Lý Hùng tản bộ bước ra khỏi rừng trúc.
Anh giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai, một chiếc lá trúc từ từ bay xuống.
Anh lại lặng lẽ quỳ xuống trước ngôi mộ.
Như thể anh chưa từng di chuyển, như thể đám người đó chưa từng tới đây….
Đông Hải, khu biệt thự của gia đình Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vừa gọi điện cho Lý Hùng thì phát hiện ra điện thoại của anh không nằm trong vùng phủ sóng.
Hứa Mộc Tình cầm thức ăn cho cá, đứng bên hồ nước cho cá koi ăn, lúc này, cửa nhà cô mở ra.
Liễu Ngọc Phân bước vào, trên tay cầm một giỏ rau.
Đi theo sau bà ấy là một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông trung niên đẩy vợ đang ngồi trên xe lăn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình và cười.
Sau khi Liễu Ngọc Phân giới thiệu qua một lượt, Hứa Mộc Tình mới biết, cặp vợ chồng này vừa chuyển đến đây.
Bọn họ cùng họ với Lý Hùng, cũng họ Lý.
“Cháu chào chú, chào cô ạ”.
Dù cho bây giờ đã trở thành giám đốc của tập toàn lớn.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn tốt bụng và dịu dàng như cô gái nhà hàng xóm, đối xử chân thành và rộng lượng với mọi người xung quanh.
Không biết vì sao, Hứa Mộc Tình cứ có cảm giác hai người này rất thân thương.
Trong khi Liễu Ngọc Phân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Hứa Mộc Tình ngồi trò chuyện với hai người.
Trong lúc nói chuyện, Lý Tấn cảm nhận được Hứa Mộc Tình là một cô gái rất dịu dàng.
Sự chân thành và tốt bụng của cô vừa nhìn đã thấy.
Không có bất kỳ mưu mô nào, thuần khiết và trong sáng như một bông hoa trắng đang nở rộ.
Ba người đang trò chuyện, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong nháy mắt, có vài bóng đen đột nhiên xông vào từ bên ngoài vách tường.
Nhanh chóng bao vây ba người bọn họ.
Sát khí đằng đằng!
Các thành viên của đội Ảnh Sát chia thành hai nhóm.
Sau khi đến Đông Hải, nhóm đầu tiên đi ám sát Lý Hùng.
Còn nhóm còn lại đi tiêu diệt cả nhà Hứa Mộc Tình.
Tên cầm đầu Đội Ảnh Sát nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình rồi hỏi: “Cô là Hứa Mộc Tình?”
“Đúng là tôi”.
Đám người này vừa nhìn là biết không dễ đối phó.
Kẻ nào mặt cũng sắc nhẹm như dao.
Mà Hứa Mộc Tình lúc này, làm một động tác một cách rất tự nhiên.
Cô chủ động đứng chắn trước mặt Lục An Lam.
“Chồng của cô đã chết rồi, bây giờ cô xuống đấy đoàn tụ với hắn đi!”
Một thành viên của đội Ảnh Sát rút dao ra và chuẩn bị bước tới.
Hứa Mộc Tình đột nhiên nói: “Đợi một chút”.
“Con đàn bà ngu xuẩn, lúc này cầu xin lòng thương sót cũng vô dụng, yên tâm mà chết đi”.
“Tôi đã đắc tội với rất nhiều người, mấy người muốn giết tôi, tôi không có gì để nói”.
“Nhưng hai người phía sau chỉ là hàng xóm, không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả, mấy người tha cho bọn họ đi đi!”
Hứa Mộc Tình nói một câu khiến tất cả những người có mặt ở đây, đặc biệt là vợ chồng Lý Tấn vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đến mạng sống của mình còn khó bảo toàn.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là không làm liên lụy đến những người vô tội.
Chương 347: Cô gái lương thiện
Sự tốt bụng đơn thuần này khiến vợ chồng Lý Tấn cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng càng thêm thấu hiểu.
Lúc này, Lý Tấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Hùng vừa về nước đã đi tìm Hứa Mộc Tình.
Cho dù bị cả thế giới chê cười, anh vẫn chấp nhận ở rể.
Bởi vì Hứa Mộc Tình xứng đáng để anh làm vậy.
Lý Tấn cũng nhìn thấy sự lương thiện và tốt bụng của Hứa Mộc Tình giống như Lục An Lam.
Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình và Lục An Lam rất giống nhau.
“Sắp chết đến nơi rồi, còn nói mấy lời thừa thãi đấy làm gì, hôm nay tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Thành viên trong đội Ảnh Sát gầm lên một tiếng.
Con dao trong tay hắn ta đột nhiên phi một nhát vào trong không trung.
Hướng thẳng về phía cổ họng của Hứa Mộc Tình.
“Keng!”
Thời khắc then chốt thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.
Người này chính là vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình, Trần Quả.
Trần Quả cầm một quả tạ trong tay, chặn được đòn chí mạng của đội Ảnh Sát.
Trần Quả xuất hiện khiến Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng quay người, đẩy xe lăn của Lục An Lam lui về phía sau.
Đồng thời nói với Lý Tấn: “Chú, chú nhanh đi với cháu”.
Lúc này Lý Tấn lại nhìn Trần Quả bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra đây là các thành viên của đội Ảnh Sát do Hậu Thụy Niên cử đến.
Đây là đội giết người được huấn luyện đặc biệt.
Dù chưa đạt đến trình độ cao thủ nhưng những gì chúng được học từ nhỏ chính là những chiêu thức giết người.
Chỉ cần một chiêu là sẽ hạ gục đối phương, rất ít khi thất bại.
Lý Tấn định tự mình giải quyết đám người này.
Nhưng không ngờ rằng Trần Quả lại đột nhiên ra tay.
Trên người Trần Quả, ông ta không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nội lực nào.
Nhưng tốc độ và phản ứng nhanh như vậy tất cả đều do tập luyện mà có được.
Hơn nữa thời gian tập luyện chắc cũng không quá dài.
Trước đó Lý Tấn đã biết rằng Lý Hùng đặc biệt huấn luyện cho một nhóm thuộc hạ.
Vốn dĩ ông ta có chút coi thường, cho rằng đó chỉ là những vệ sĩ bình thường.
Nhưng không ngờ rằng lại có thể huấn luyện được một người phụ nữ trở nên mạnh đến như vậy.
“Muốn chạy à?”
Hai thành viên khác trong đội bất ngờ rút dao ra chạy về phía Lý Tấn và Hứa Mộc Tình.
Hai tên đó vừa mới bước được vài bước.
Từ cánh cửa phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất.
“Này, tao bảo, đối thủ của chúng mày ở đây này”.
Khi hai thành viên đội Ảnh Sát quay đầu lại về phía Vương Tiểu Thất, đột nhiên có một cái bóng lóe lên trong tầm mắt.
Rất nhanh!
Dù cho bọn chúng đã trải qua nhiều khóa huấn luyện tàn khốc từ khi còn nhỏ.
Nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy quỹ đạo di chuyển của Vương Tiểu Thất bằng mắt thường.
“Xoẹt!”
Trong nháy mắt, một con dao ngắn trên tay Vương Tiểu Thất đã kề vào cổ một thành viên trong đội Ảnh Sát.
Chỉ cần hắn ta khẽ di chuyển.
Động mạch chính của hắn ta sẽ bị cắt đứt ngay lập tức.
Khi Vương Tiểu Thất đang định ra tay, giọng nói của Lý Nhị Ngưu đột nhiên truyền tới.
“Tiểu Thất, lời đại ca nói, cậu quên rồi sao?”
“Ngoại trừ máu gà máu vịt, không được phép thấy máu trong nhà!”
Lúc này, Lý Nhị Ngưu dắt theo một nhóm người đến.
Trong khi đang nói chuyện, Lý Nhị Ngưu, dẫn đầu nhóm người nhanh chóng xông lên.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Nhóm người này hành động nhanh chóng, phối hợp ăn ý.
Chỉ trong nháy mắt, các thành viên của đội Ảnh Sát đều đã bị hạ gục.
Bọn chúng giống như những con chó chết, bị nhóm người Lý Nhị Ngưu lôi ra ngoài.
Khi nhóm người Lý Nhị Ngưu rời đi bọn họ còn gật đầu chào Hứa Mộc Tình.
Lý Tấn hỏi Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, bọn họ là?”
“Bọn họ đều là các anh em của chồng tôi”.
Lý Tấn và Lục An Lam nhìn nhau, trong mắt họ lóe lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Khi Lý Hùng trở về nhà, nhóm người Lý Nhị Ngưu đã xử lý xong tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.
Theo sự chỉ dẫn của Lý Hùng, người nào cũng mang theo đặc sản của Đông Hải – áo liệm.
Đóng gói!
Gửi về phương Bắc!
Liễu Ngọc Phân không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Bà ấy vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp.
Liễu Ngọc Phân mang theo một giỏ hoa quả lớn từ trong bếp đi ra.
Liễu Ngọc Phân tò mò hỏi: “Tình Tình, hai vị khách vừa nãy đâu rồi?”
Hứa Mộc Tình nói: “Bọn họ đã đi rồi ạ”.
Liễu Ngọc Phân có chút thất vọng.
“Lâu lắm mới có khách đến chơi nhà, sao chưa kịp ăn ít đồ đã vội đi rồi?”
Trong lúc nói chuyện, Liễu Ngọc Phân đặt giỏ hoa quả lớn này trước mặt Lý Hùng.
“Dù sao nhà bọn họ cách chúng ta cũng không xa, hai con mang hoa quả đến nhà họ đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói thì thấy Hứa Hạo Nhiên đi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy hoa quả, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Mẹ, chỗ hoa quả này để con mang đi tặng cho”.
Hứa Hạo Nhiên định thò tay ra thì đã bị Liễu Ngọc Phân đánh cho một cái.
Liễu Ngọc Phân nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ thà giao con cá cho con mèo giữ”.
“Cũng không để con mang hoa quả đi”.
Hứa Hạo Nhiên ngây ra một lúc, rồi hỏi: “Vì sao vậy ạ?”
Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói, Lý Hùng đã giải thích.
“Nếu đưa cá cho mèo, cùng lắm thì mất cá”.
“Nhưng mà nếu đưa hoa quả cho em thì mất mặt”.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Liễu Ngọc Phân với vẻ mặt chua xót: “Mẹ, con thật sự là con ruột của mẹ sao?”
“Tất nhiên không phải rồi, chị con mới là do bố mẹ sinh ra”.
“Cái đứa vừa xấu xí vừa nói nhiều vừa ham ăn như con thì bố mẹ không sinh ra được”.
Hứa Hạo Nhiên: “……..”
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ở bên cạnh giơ ngón tay lên cho Liễu Ngọc Phân, từ nãy đến giờ không hề bỏ xuống.
Không nhìn ra đó!
Quá tuyệt luôn!
Khả năng chọc ghẹo người khác của Liễu Ngọc Phân thật sự rất đáng kinh ngạc.
Sau đó, hai người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình mang hoa quả đến biệt thự mà Liễu Ngọc Phân dặn.
Nhưng khi họ đến trước cổng biệt thự thì phát hiện ra ở đây không có một bóng người.
Ngôi nhà không được bày trí bất kỳ thứ gì, trống huơ trống hoác.
Hứa Mộc Tình cười khổ, nói: “Xem ra bọn họ vẫn chưa chuyển đến đây, nên bây giờ chúng ta mới không tìm được bọn họ”.
Lý Hùng khẽ cau mày, hỏi Hứa Mộc Tình về diện mạo của hai người đó.
Hứa Mộc Tình không biết phải diễn tả như thế nào.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô nói với Lý Hùng: “À, đúng rồi, chú vừa nãy nhìn trông có hơi giống anh đấy”.
“Hơn nữa, em cứ cảm thấy đây là một người có địa vị cao”.
Lúc nói chuyện rất từ tốn, rất có phong thái.
Lý Hùng gần như ngay lập tức xác định được người đàn ông mà Hứa Mộc Tình nói đến chính là bố ruột của mình.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức cực kỳ hung hãn tỏa ra.
Lý Hùng hận Lý Tấn, hận ông ta một cách sâu sắc.
Nếu không vì năm đó Lý Tấn đuổi hai mẹ con họ đến Đông Hải.
Mẹ của anh sẽ không chết.
Đối với Lý Hùng, đây là một nút thắt không bao giờ gỡ ra được!
Nhưng Hứa Mộc Tình không biết điều đó, cô tiếp tục nói: “Vợ ông ấy cũng rất đẹp! Khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, em có cảm giác rất thân thương”.
Hai hàng lông mày của Lý Hùng xoắn chặt vào nhau.
Không ngờ rằng Lý Tấn một mình tới thì thôi đi, nhưng lại còn dám dắt theo con mụ hồ tinh đó đến!
Năm đó, Lý Tấn chính là vì con mụ hồ ly tinh đó nên mới đuổi hai mẹ con Lý Hùng đi!
Nghĩ đến đây, Lý Hùng xoay người rời đi.
“Anh đi đâu thế?”
Lý Hùng muốn giết chết con mụ hồ ly tinh đó.
Trước đây, khi Lý Lâm đến, Lý Hùng đã nói rất rõ ràng rồi.
Đông Hải đối với nhà họ Lý chính là vùng đất cấm.
Nếu như dám xông vào Đông Hải, thì phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.
Lúc này ở phía trước đột nhiên có một người đi tới.
Người này chính là Lý Lâm, quản gia của Lý Tấn.
Chương 348: Khiêu khích
Lý Hùng vừa nhìn thấy Lý Lâm, trên người anh lập tức tỏa ra một luồng khí mãnh liệt.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
Lý Tấn không chỉ phớt lờ lời cảnh báo trước đó của Lý Hùng mà còn dám đưa con mụ hồ ly tinh đó đến Đông Hải.
Đối với Lý Hùng đây là một sự khiêu khích.
Đối với mẹ anh là một sự sỉ nhục.
Sát khí mãnh liệt ngay lập tức bao trùm toàn thân Lý Lâm.
Khoảnh khắc này.
Lý Lâm cảm thấy như mình đang mặc một bộ áo giáp rất nặng.
Cử động khó khăn.
“Ông đến đây làm gì? Lẽ nào ông đã quên mất lời cảnh báo mà trước đây tôi đã từng nói rồi à?”
Giọng nói của Lý Hùng lạnh ngắt như phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Mỗi một chữ thốt ra đều khiến Lý Lâm kinh hồn bạt vía.
Quá mạnh!
Đây chính là thực lực thật sự của cậu chủ nhà bọn họ!
Lý Lâm cũng là một đại tông sư cấp cao thủ.
Tuy nhiên ở trước mặt Lý Hùng, ông ấy cảm thấy mình chỉ như một đứa trẻ lên ba.
Lý Hùng có thể nhẹ nhàng bóp chết ông ấy chỉ trong nháy mắt.
Lý Lâm nuốt nước bọt, sau đó đưa cho Lý Hùng một chiếc khăn tay.
“Cậu chủ, lão gia nhờ tôi giao cái này cho cậu”.
Khi nhìn thấy chiếc khăn tay này, sát khí trên người Lý Hùng lập tức tăng vọt!
Lý Hùng bước đến.
Áp lực cực mạnh khiến cơ thể Lý Lâm không tự chủ được mà run lên bần bật!
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, hai hàm răng bắt đầu va lập cập vào nhau.
Quá đáng sợ.
Cho dù Lý Lâm là một đại tông sư, lúc này, ông ấy cảm thấy mình chỉ bé như một con kiến.
Sẽ chết!
Lúc này Lý Lâm cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Nhưng ông ấy nghĩ cho dù chết, được chết trong tay cậu chủ của nhà ông ấy cũng là một vinh dự.
Ngay lúc Lý Hùng đang định ra tay, đôi tay mềm mại của Hứa Mộc Tình đột nhiên kéo lấy cánh tay của Lý Hùng.
Trong phút chốc, mọi áp lực đều tan biến như cơn gió.
“Đừng như vậy mà, ông ấy chỉ là một ông lão bình thường thôi mà”.
Một hành động đơn giản đã xua tan hết toàn bộ sát khí trên người Lý Hùng.
Lý Lâm thoát được một kiếp nạn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt vô cùng biết ơn.
Hai tay ông ấy cầm chiếc khăn tay đến trước mặt Hứa Mộc Tình, cung kính nói: “Cô chủ, chiếc khăn này nhờ cô đưa cho cậu chủ”.
“Chỉ cần cậu chủ nhìn thấy chiếc khăn tay này, cậu ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện”.
Cậu chủ?
Cô chủ?
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất xa lạ với cách gọi này.
Cô ngây thơ, trong sáng, tốt bụng, vẫn luôn ngốc nghếch cho rằng Lý Hùng thật sự chỉ là một kẻ lang thang.
Thực lực của anh mạnh như vậy là do học được trong cái bang.
Tuy rằng ngoài miệng lúc nào cũng nói Lý Hùng là kẻ nói dối.
Nhưng thật ra cô đã từng tin lời Lý Hùng nói.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Hứa Mộc Tình nhận lấy cái khăn tay rồi đưa cho Lý Hùng.
Vốn dĩ Lý Hùng không muốn nhìn.
Nhưng vì Hứa Mộc Tình đưa nó cho anh nên anh miễn cưỡng nhìn qua một chút.
Chỉ một cái liếc mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Hùng ngây người ra.
“Không thể nào! Làm sao bọn họ có chiếc khăn tay này được chứ?”
Lý Hùng giật lấy chiếc khăn tay.
Cẩn thận xem đi xem lại vài lần.
Sự ngạc nhiên càng lúc càng hiện rõ lên trong ánh mắt anh.
Năm đó khi hai mẹ con anh bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mẹ anh vẫn luôn giữ chiếc khăn này bên mình.
Có một số vết máu lốm đốm trên chiếc khăn tay.
Là do năm đó mẹ anh để lại.
Năm đó nằm trên giường bệnh, bà ấy từng nói với Lý Hùng.
Nếu như bà ấy chết thì hãy đốt chiếc khăn tay này đi.
Bây giờ, chiếc khăn tay vẫn còn đó.
Điều đó có nghĩa là bà ấy chưa chết!
Nhờ có Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Hùng, Lý Lâm thả lỏng hơn nhiều.
“Cậu chủ, lão gia nói, có một số chuyện hiện tại ông ấy không thể trực tiếp nói với cậu”.
“Nếu như cậu muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì về nhà một chuyến đi”.
“Lão gia và người đó đều đang ở nhà đợi cậu”.
Nói xong, Lý Lâm cúi đầu chào Lý Hùng rồi sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Lý Lâm đã dần khuất bóng, Lý Hùng cảm thấy vô cùng xúc động trước sự thay đổi lớn lao này.
Anh không thể ngờ rằng mình sẽ nhận được tin tức như vậy sau hơn mười năm.
Cảm xúc suốt bao nhiêu năm của anh, chưa bao giờ kích động như lúc này!
Lý Hùng vội vàng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình và liên tục hỏi về người phụ nữ mà ban nãy Hứa Mộc Tình đã gặp.
Qua lời miêu tả của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng có thể chắc chắn 100% rằng người phụ nữ ngồi trên xe lăn đó chính là mẹ ruột của anh.
Và bà ấy chưa chết.
Nếu như bọn họ đã đến Đông Hải.
Vậy thì tại sao lại không ra mặt?
Bối rối.
Lý Hùng không thể nào hiểu được vì sao bố mẹ mình lại làm như vậy?
“Cũng có thể là do bọn họ có nỗi khổ riêng”.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Hùng.
Lý Hùng gật đầu: “Vợ à, thật may vì có em”.
“Lúc nãy nếu như em không tới, có lẽ anh đã phạm phải một sai lầm chết người rồi”.
“Vì vậy, để thưởng cho em, anh sẽ hôn em một cái”.
“Chụt”.
Nói xong, Lý Hùng không biết xấu hổ hôn lên khuôn mặt mịn màng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng bất lực.
Sao lại có người như vậy nhỉ?
Rõ ràng là mình đã giúp anh.
Thế mà lại bị anh lợi dụng.
Đồ xấu xa!
Không biết xấu hổ!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc Lý Hùng không phải là trẻ mồ côi.
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất vui.
Cô mừng cho Lý Hùng.
“Chồng à, đợi thêm một thời gian nữa, Đông Hải ổn định, chúng ta cùng đi đến thủ đô, được không?”
Lý Hùng gật đầu.
Khi nhắc đến thủ đô, hình ảnh một cô bé thò lò mũi xanh với chiếc bánh sừng bò xuất hiện trong đầu anh.
Cô bé này khi vừa được ba tuổi ngày nào cũng quấn lấy đòi gả cho anh.
Nếu như đi đến thủ đô thì bắt buộc phải giáp mặt với cô ấy.
Lý Hùng cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình, anh kể cho Hứa Mộc Tình nghe về sự tồn tại của Vũ Khuynh Mặc.
“Nếu như đi thủ đô thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó”.
“Với em, cô ấy là một đối thủ rất mạnh đấy”.
Mặc dù Hứa Mộc Tình đã nhận thức được điều này từ lâu.
Nhưng không ngờ rằng, đối thủ của cô lại là Nữ hoàng phố Wall.
Ban đầu, Hứa Mộc Tình còn có chút hoảng loạn.
Nhưng dần dần, cảm xúc của cô ổn định trở lại.
Cô giữ chặt cánh tay của Lý Hùng, từ từ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt kiên định: “Em nhất định sẽ không thua cô ấy đâu”.
“Mặc dù cô ấy rất lợi hại, nhưng em cũng không hề kém cạnh”.
“Hơn nữa, hơn nữa, có anh ở bên cạnh, em không sợ!”
“Chà chà, vợ anh nói hay quá, lại đây anh hôn thêm một cái nào”.
“Đáng ghét, chúng ta đang ở bên ngoài đó”.
“Nói như vậy có nghĩa là về nhà có thể hôn rồi đúng không, he he”.
......
Cảng Chi Châu Đông Phương, biệt thự lưng chừng núi nhà họ Chu.
Chu Minh Thiệu ngồi đó với vẻ mặt u ám.
Trước mặt ông ta là một người gầy gò mảnh mai nhưng hắn ta là một cao thủ xuất sắc.
Đại tông sư!
Một trong số những cao thủ của gia tộc Chu Thị, Lỗ Vĩnh Cường.
Một gia tộc có hai cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Đây là đại diện của sức mạnh.
Chỉ những gia tộc hạng nhất mới có.
“Đã điều tra rõ ràng rồi, cái chết của cô ba có liên quan đến hai người”.
“Nói”.
Giọng nói Chu Minh Thiệu lạnh như đá.
Tuy rằng không gầm lên giận dữ, nhưng trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt.
Ông ta đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Người đầu tiên là Hứa Thiên Tứ, hai tiếng trước khi cô ba chết, Hứa Thiên Tứ vẫn luôn ở bên cạnh cô ba”.
“Sau đó Hứa Thiên Tứ đột nhiên mất tích”.
“Theo như những gì chúng tôi điều tra được, rất có thể anh ta đã trốn đến Đảo Quốc”.
“Còn có một người đàn ông tên Lý Hùng”.
Chu Minh Thiệu sau khi nghe thấy cái tên Lý Hùng, ông ta cau mày lại.
Chương 349: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác
Cái tên Lý Hùng này ông ta đã nghe qua hơn chục lần rồi.
Cùng với cái tên Lý Hùng này còn có cấm địa Đông Hải.
Thời gian gần đây, cấm địa Đông Hải bị các huyền thoại trong giới giang hồ tới hoành hành, nhưng hình như nơi đó là đầm rồng hang hổ, bất kỳ ai xông vào đều không thể ra khỏi đó được.
Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu chủ bị Lý Hùng làm nhục, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện”.
Lô Vĩnh Cường vẫn muốn tiếp tục báo cáo.
Chu Minh Thiệu đột nhiên vung tay lên: “Không cần nói nữa, bây giờ lập tức phái người đi giết Hứa Thiên Tứ”.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
“Còn thằng Lý Hùng với cả cái cấm địa Đông Hải gì đó trong mắt gia tộc Chu Thị cũng chỉ là một bãi cứt chó mà thôi!”
“Bây giờ cậu lập tức phái người bao vây Đông Hải, tôi muốn cắt đứt tất cả các nguồn tài nguyên của Đông Hải”.
“Không phải nói tên Lý Hùng đó là cứu tinh của Đông Hải sao? Là người tạo ra trật tự của Đông Hải sao?”
“Vậy thì hãy phá hủy trật tự của toàn bộ Đông Hải đi”.
“Tôi muốn người dân Đông Hải đuổi cả nhà Lý Hùng ra ngoài”.
“Sau đó rút gân lột da cả nhà hắn”.
Lô Vĩnh Cường dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thuộc hạ vừa mới nhận được một tin”.
“Con gái gia tộc Vũ Thị, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô".
“Vũ Khuynh Mặc, người được mệnh danh Nữ hoàng phố Wall đã quay về Hoa Hạ”.
“Và hiện tại cô ta đang ở Đông Hải”.
“Cô ta đi Đông Hải làm gì?” Chu Minh Thiệu hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, đang trong quá trình điều tra”.
“Không cần điều tra nữa”.
Khuôn mặt Chu Minh Thiệu đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ nham hiểm.
Một tia sáng mạnh mẽ lóe lên trong ánh mắt.
“Hai nhà họ Hậu và nhà họ Vũ ở thủ đô vẫn luôn muốn kết giao quan hệ thông gia”.
“Mà cô gái Vũ Khuynh Mặc này chính là sợi dây gắn kết giữa hai gia đình”.
“Nếu như Vũ Khuynh Mặc chết ở Đông Hải, hừ, vậy thì hai gia tộc lớn này sẽ dốc hết sức lực để lật đổ toàn bộ Đông Hải trong chốc lát”.
“Đừng nói là một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé, toàn bộ người dân Đông Hải cũng phải chịu chung số phận”.
“Tôi muốn tất cả người dân ở Đông Hải đều phải chôn cùng với em gái tôi!”
Nụ cười nham hiểm và xấu xa trên khuôn mặt Chu Minh Thiệu khiến Lô Vĩnh Cường rùng mình.
Thủ đoạn này quá quỷ quyệt!
Tuy nhiên, đây mới chính là Chu Minh Thiệu!
Những việc như thế này gia tộc bọn họ đã làm qua không ít lần!
Lô Vĩnh Cường vội vàng nói: “Vậy tôi lập tức đưa người tới Đông Hải, giết chết Vũ Khuynh Mặc”.
“Chưa đủ.”, Chu Minh Thiệu khẽ lắc đầu, “Làm việc này phải một vốn bốn lời”.
“Phải một lần giải quyết hết, không được để lại bất kỳ hối tiếc hay tổn thất gì, một mình cậu không đủ”.
Chu Minh Thiệu là một doanh nhân.
Ông ta luôn quan tâm đến sự ổn định trong kinh doanh.
Nơi có tên Đông Hải này đã từng nhiều lần vả đôm đốp vào mặt các gia tộc lớn.
Trực giác mách bảo ông ta nếu như muốn hoàn thành việc này thì nhất định phải bỏ ra ít vốn.
Chu Minh Thiệu đột nhiên đứng dậy, nhìn Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu và Vĩnh Cơ cùng nhau ra tay”.
“Đưa cả năm vị tông sư của gia tộc đi cùng”.
“Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại”.
“Vũ Khuynh Mặc nhất định phải chết!”
“Vâng!”
......
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vừa bước vào tòa nhà trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thư ký Trương Hiểu Bình vội vàng đi tới.
“Giám đốc, chúng ta vừa nhận được một văn bản chính thức”.
“Nữ hoàng phố Wall, Vũ Khuynh Mặc, đã đề xuất một chuyến thăm chính thức tới tập đoàn chúng ta, thời gian được ấn định là chín giờ sáng nay”.
Cô ta đến rồi.
Hứa Mộc Tình không thể ngờ rằng, Vũ Khuynh Mặc lại tới nhanh như vậy!
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không hề hoảng sợ.
Sau một hồi ngạc nhiên, cô bình tĩnh đáp lại và lập tức dặn dò Trương Hiểu Bình chuẩn bị tốt các công việc lễ tân.
Cô một mặt giải quyết các công việc của công ty, mặc khác bình tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của Nữ hoàng phố Wall trong truyền thuyết.
9 giờ sáng.
Trưởng các bộ phận khác nhau của tập đoàn Lăng Tiêu đã đợi sẵn ở sảnh tầng một.
Có một đoàn xe từ xa chạy đến trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Dẫn đầu là một chiếc Hummer limousine.
Đoàn xe từ từ dừng lại.
Một nữ thư ký ăn mặc chỉnh tề cung kính mở cửa xe.
Sau đó, trong sự chú ý của mọi người.
Vũ Khuynh Mặc, mặc một bộ đồ công sở màu oải hương bước xuống.
“Cộp”.
Tiếng giày cao gót chạm đất.
Âm thanh như tiếng đá rơi trên mặt nước hồ phẳng lặng như gương.
Gợn sóng thành từng vòng từng vòng.
Âm thanh gợn sóng này ngay lập tức chạm đến trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Vũ Khuynh Mặc.
Cô ta đẹp một cách tinh tế và hoàn mỹ.
Như ánh hào quang nhẹ nhàng lướt qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác say mê, chìm đắm, không cách nào thoát ra được.
Cô ta vừa xuất hiện, mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ.
Bình thường có thể thoải mái nói chuyện trước hàng trăm người.
Những người ưu tú trong ngành có thể ngay lập tức giành được dự án hàng triệu tỉ.
Nhưng khi ở trước mặt cô ta, họ chỉ dám lặng lẽ cúi đầu xuống.
Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta.
Do cảm thấy bản thân bé nhỏ.
Hoặc do cảm thấy sự tôn kính.
Trước mặt cô ta, mọi người đều cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng.
Trong số rất nhiều người, chỉ có Hứa Mộc Tình là đứng thẳng người.
Hôm nay Hứa Mộc Tình vẫn ăn mặc như thường lệ.
Một bộ đồ công sở vô cùng đơn giản.
Bởi vì bình thường phải đi lại nhiều.
Hứa Mộc Tình chỉ đi giày cao gót khi tham gia những sự kiện quan trọng.
Ở công ty, cô luôn đi một đôi giày bệt màu trắng.
Cô thích đi đôi giày này là bởi vì đôi giày này Lý Hùng mua cho cô.
Bảy mươi tệ một đôi.
Giá gốc bảy mươi năm tệ.
Lý Hùng đã đứng mặc cả với người bán hàng bên lề đường trong ba phút.
Hai người nói qua nói lại, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Lý Hùng cao tay hơn, bà cô đó đã bị đánh bại.
Giảm được năm tệ.
Lúc đó, vẻ mặt đắc thắng của Lý Hùng như thể là đã tiết kiệm được cho Hứa Mộc Tình năm trăm triệu vậy!
Hứa Mộc Tình có chiều cao tương đương với Vũ Khuynh Mặc.
Nhưng khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện, cô ta giống như một ngọn núi cao ngất, không thể nào với tới!
Còn Hứa Mộc Tình giống như một bông hoa nhỏ màu trắng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Thanh khiết.
Đơn thuẩn.
Dù vách đá có cheo leo, dù thời tiết có lạnh buốt khắc nghiệt đến như thế nào, vẫn sẽ có một đóa hoa trắng nhỏ thanh khiết vươn mình thức dậy trong sớm mai.
Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình bước tới và lịch sự đưa tay ra.
Nụ cười Hứa Mộc Tình như làn gió xuân tháng ba ấm áp.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vũ Khuynh Mặc bắt tay Hứa Mộc Tình.
Khi những ngón tay mảnh mai và mềm mại của hai người chạm vào nhau, một dòng điện đột ngột chạy qua hai người họ.
Cả hai đều thu tay lại gần như cùng một lúc.
Vũ Khuynh Mặc ngạc nhiên nhìn Hứa Mộc Tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình, cô ta cảm thấy người ở trước mặt này chẳng qua cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp.
Mặc dù ngoại hình khá nổi bật những cũng không khác nhiều so với những người cô ta từng tiếp xúc.
Nhưng dần dần, Vũ Khuynh Mặc phát hiện ra rằng Hứa Mộc Tình rất khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Vũ Khuynh Mặc không cảm thấy bất kỳ sự hung hãn nào trên người Hứa Mộc Tình.
Cô giản dị, mộc mạc.
Mà chính vẻ đẹp giản dị mộc mạc này đã khiến cho Vũ Khuynh Mặc cảm nhận được mối nguy.
Mối nguy hiểm mạnh mẽ!
Phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu, nhưng khi đàn ông nhìn quen rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.
Đây cũng có thể gọi là đẹp ngắm nhiều cũng chán.
Nhưng Hứa Mộc Tình thì khác.
Sau khi tiếp cận người phụ nữ này, mọi người sẽ nảy sinh ra cảm giác muốn được làm quen với cô và từ từ hiểu rõ nội tâm của cô hơn.
Chương 350: Muốn có một mái ấm gia đình
Vũ Khuynh Mặc bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Giám đốc Hứa, hôm nay tôi đến để bàn chuyện làm ăn với cô, chúng ta vào văn phòng thôi".
Hứa Mộc Tình gật đầu, dẫn Vũ Khuynh Mặc đến phòng giám đốc của cô.
Hai người họ vừa bước vào phòng, đám người đi theo bên cạnh Vũ Khuynh Mặc liền đứng chắn ở cửa, không để Trương Hiểu Bình và nhân viên khác vào trong.
Giờ trong phòng làm việc chỉ có Hứa Mộc Tình và Vũ Khuynh Mặc.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Vũ Khuynh Mặc vừa bước vào phòng đã lạnh lùng hỏi Hứa Mộc Tình.
Đôi lông mi cong dài của Hứa Mộc Tình chớp chớp.
Cô không hiểu Vũ Khuynh Mặc đang nói gì.
Vũ Khuynh Mặc nói tiếp: "Tôi biết cô ở bên anh ấy vì quyền thế, cũng vì thân thế của anh ấy".
"Theo như tôi biết thì cô làm việc rất chăm chỉ".
"Người giống như cô cuối cùng cũng chỉ có một mong muốn, đó là đứng trên đỉnh cao cuộc sống nhìn ngắm thế giới mà thôi".
"Tôi có thể cho cô tất cả những gì tôi có".
"Chỉ cần cô rời xa anh ấy".
"Chỉ cần hai người ly hôn thì tất cả những gì tôi có sẽ là của cô".
"Mà tôi chỉ cần anh ấy thôi".
Hứa Mộc Tình không ngờ Vũ Khuynh Mặc lại đưa ra điều kiện như vậy.
Cô bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô im lặng không nói gì.
Chỉ ngồi xuống mở ấm nước ra, pha một bình trà hoa nhài mời Vũ Khuynh Mặc một chén.
Hứa Mộc Tình đặt chén trà lên bàn cười nói: "Cô cứ ngồi xuống đi, đứng nói chuyện thế mệt lắm".
Với thân phận của Vũ Khuynh Mặc sao có thể uống loại trà bình thường này chứ?
Nhưng cô ta vẫn ngồi xuống.
Cô ta nhấc chén trà để sát mũi ngửi thử.
Hơi nóng của chén trà bay thoảng thoảng.
Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu làm cho Vũ Khuynh Mặc không nhịn được hít sâu một hơi.
"Thơm lắm đúng không, tôi tự tay làm đấy".
"Hoa nhài nhìn thì nhỏ bé vậy thôi, nhưng lúc nở thì rất thơm".
Hứa Mộc Tình nhấp một ngụm trà, nói: "Chuyện cô vừa nói tôi nghe không hiểu".
"Thật ra hôm qua tôi mới biết anh ấy là cậu ấm nhà giàu".
"Lúc trước anh ấy còn nói với tôi anh ấy là đệ tử Cái Bang đấy".
Lúc Hứa Mộc Tình nói ra câu này, cô không nhịn được cười ngọt ngào.
Cô nhớ đến những việc nhỏ nhặt làm cùng Lý Hùng lúc trước.
Lúc anh cười xấu xa.
Những điểm tốt đẹp của anh.
Còn có mỗi giây, mỗi phút anh ở bên cô.
Vũ Khuynh Mặc bình tĩnh nhìn Hứa Mộc Tình.
Cô ta đã từng đọc rất nhiều sách, cũng gặp qua rất nhiều kiểu người rồi.
Nhưng chưa thấy ai đơn giản như Hứa Mộc Tình.
Cô ấy chẳng cần che dấu nội tâm mình, trong lòng nghĩ gì cũng biểu hiện ra bên ngoài.
Thái độ của Vũ Khuynh Mặc cũng dịu xuống, cô nhẹ giọng hỏi.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Tôi muốn có một cuộc sống giản đơn".
"Tôi muốn một mái ấm gia đình".
"Trong nhà có bố me, có em trai, có tôi và anh ấy".
"Tuy là tôi cũng muốn tập đoàn của chúng tôi phát triển lớn mạnh".
"Tôi muốn có nhiều người vui vẻ thoải mái khi làm việc ở tập đoàn".
"Tôi muốn bọn họ nỗ lực cố gắng để cuộc sống của mọi người trong gia đình họ tốt hơn, để cuộc sống của bọn họ càng thêm rực rỡ tươi đẹp".
Nếu nghe người khác nói thế Vũ Khuynh Mặc sẽ cười khẩy.
Nhưng Hứa Mộc Tình là người không ham hư vinh, cô cười dịu dàng như thế, Vũ Khuynh Mặc biết cô nói thật.
Đúng là một con người đơn giản, đơn giản đến mức người khác liếc mắt là biết cô đang nghĩ gì.
Nói mỹ miều thì là hồn nhiên lương thiện.
Nói khó nghe thì là khờ khạo, thậm chí là hơi ngốc.
Nhưng chỉ có cô gái ngốc nghếch như vậy.
Vũ Khuynh Mặc mới cảm thấy thư thái nhẹ lòng khi ngồi cạnh cô.
Dù cho hai người là tình địch.
Nhưng cô không ghét nổi cô ấy.
Vũ Khuynh Mặc cảm thấy khá bất ngờ với cảm xúc này.
Những tính toát trước kia ngay lúc này đều tan vỡ.
Bởi vì trong mắt cô, Hứa Mộc Tình cực kì hoàn mĩ.
Hứa Mộc Tình bỗng nói.
"Anh ấy từng nói với tôi, cô thích anh ấy từ nhỏ rồi".
"Tôi hi vọng cô sẽ không vì tôi mà không thích anh ấy nữa".
Lúc này nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống.
Một sức ép vô hình mạnh mẽ lao đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tính cảm thấy như có người đang bóp chặt cổ cô.
"Cô đang khiêu khích tôi đấy à?"
Hứa Mộc Tình vội xua tay: "Không phải đâu, không phải đâu".
"Tôi không có tư cách ép cô không được thích anh ấy nữa".
"Tôi cũng thích anh ấy từ bé rồi".
"Mấy năm nay tôi vẫn luôn đợi anh ấy quay lại".
"Thử nghĩ xem nếu cô cướp anh ấy đi thì những ngày tháng sau này tôi cũng không biết mình phải sống thế nào nữa".
"Có lẽ tôi sẽ chết".
Tất cả sức ép trong chớp mắt liền tiêu tán.
Vũ Khuynh Mặc ngẩn ngơ.
Với trí thông minh của cô.
Với mắt nhìn người của cô.
Nhưng cũng không hiểu hết cô gái này.
Cô ấy cực kì thông minh?
Hay là ngốc nghếch đến nỗi vượt qua nhận thức của người bình thường rồi.
Cô ấy còn biết nghĩ cho tình địch của mình nữa?
Trên đời này có người ngốc nghếch như vậy sao?
Trong nháy mắt Vũ Khuynh Mặc bỗng cảm thấy những gì mình vừa nói thật hèn mọn.
Hứa Mộc Tình không biết nhiều về Lý Hùng.
Cô ấy thật sự không biết thân thế của anh.
Từ trước đến nay, cô chỉ đơn giản là yêu anh mà thôi.
Vũ Khuynh Mặc đau xót nhận ra.
Hai người bọn họ giống nhau.
Một khi đã yêu ai thì đến chết cũng không đổi.
Vũ Khuynh Mặc nói một câu làm Hứa Mộc Tình bất ngờ.
"Dẫn tôi đến nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên đi".
Hứa Mộc Tình không chút lưỡng lự gật đầu.
Hứa Mộc Tình lái xe, Vũ Khuynh Mặc ngồi ở ghế phụ.
Hai người đẹp cứ thế rời khỏi tòa nhà văn phòng chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Mà lúc này trong con ngõ nhỏ đối diện tập đoàn Lăng Tiêu.
Có một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại: "Vũ Khuynh Mặc và Hứa Mộc Tình cùng nhau đi ra rồi".
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lô Vĩnh Cường.
"Bám theo!"
Đầu dây bên kia, Lô Vĩnh Cường bỏ điện thoại xuống.
Bây giờ hắn ta đang đứng trước mặt chưởng môn phái Hàn Sơn - Chung Vô Thất.
Lô Vĩnh Cường nhíu mày cười khẩy.
"Lúc trước tôi và ông chủ luôn đoán xem có phải có một cao thủ vẫn luôn bảo vệ Đông Hải không?"
"Giờ xem ra người đó là ông rồi".
"Giờ chắc Đông Hải đã là địa bàn của ông rồi nhỉ?"
"Ông làm tất cả mọi chuyện để giải quyết hết thế lực khu phía Đông, để thỏa mãn lòng tham muốn làm vương làm chúa của ông chứ gì".
Ánh mắt Lô Vĩnh Cường sắc bén.
Hai đại tông sư cùng đứng trên một bãi đất trống.
Tay áo bọn họ không có gió thổi cũng tự bay.
Mà thấp thoáng có hai sức mạnh đang âm thầm đấu đá nhau.
Xét về thực lực, Lô Vĩnh Cường mạnh hơn Chung Vô Thất một chút.
Nhưng theo bản năng Lô Vĩnh Cường cảm thấy nếu một mình hắn ta đánh với Chung Vô Thất.
Hắn ta có thể sẽ bị thiệt, thiệt lớn là đằng khác.
Chung Vô Thất nổi tiếng từ lâu.
Dù những năm này thực lực của ông ta không tăng lên.
Nhưng căn cơ vững chắc.
Ai biết ông ta có giấu nghề không chứ?
Lý Hùng dần dần bước lại gần, anh không đi hẳn vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa.
“Lão hòa thượng, ông vẫn chưa chết à?”
Một câu hỏi rất tùy tiện.
Từ ngữ không lịch sự.
Nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
Tiếng gõ mõ của ông lão ngừng lại, ông lão không quay đầu lại mà chỉ bình thản đáp.
“Tôi đến và đi bất cứ lúc nào, không quan tâm đến trời đất”.
Lý Hùng cười nhạt, lấy trong túi ra một đồng xu, búng nhẹ.
Đồng xu tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung.
Rơi vào trong hòm công đức tồi tàn bên cạnh bức tượng Phật.
“Lão hòa thượng, lần sau tôi đến, ông đừng chết rồi đấy nhé!”
“Thí chủ còn sống, tôi cũng vẫn còn sống”.
Lý Hùng chậm rãi xoay người, đi dọc theo một con đường bên cạnh ngôi chùa.
Xuyên qua rừng trúc rậm rạp.
Không lâu sau, anh đến một ngôi mộ đơn độc.
Ngôi mộ này rất đơn giản.
Ngay cả các ký tự trên bia mộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đây là do Lý Hùng tự mình khắc lên từng chữ từng chữ một.
Lý Hùng bước lên trước, từ từ tiếp đất bằng đầu gối.
Anh không nói gì, chỉ quỳ xuống.
Đúng lúc này, trong rừng trúc vang lên những tiếng xào xạc.
Ngay sau đó, từng bóng đen nhanh chóng lướt qua.
"Vù!"
"Vù!"
"Vù!"
Bảy bóng đen vây xung quanh Lý Hùng.
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn và bao vây Lý Hùng.
Lý Hùng vẫn quỳ trước bia mộ, thản nhiên phun ra một chữ: “Cút”.
Cả bảy người này đều mặc đồ đen.
Tất cả bọn chúng đều đeo mặt nạ.
Lúc này, tên cầm đầu trầm giọng hỏi Lý Hùng: “Mày là Lý Hùng?”
Lý Hùng không trả lời.
Lúc này, anh từ từ đứng lên.
Lúc quỳ trước bia mộ, Lý Hùng luôn cúi gằm đầu xuống.
Nhưng vào khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên.
Gió đột nhiên nổi lên.
"Rào!"
Trong rừng trúc, tiếng lá lao xao, cọ xát vào nhau.
Một luồng khí lạnh lẽo cuồn cuộn xoay xung quanh Lý Hùng, quấn lấy tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.
“Nếu như chúng mày đã không muốn đi, vậy thì ở lại đây hết đi”.
Trong lúc nói, Lý Hùng vung tay lên.
Tên cầm đầu của đội Ảnh Sát lập tức phẫn nộ gầm lên.
“Giết!”
Bảy bóng đen đồng thời lao về phía Lý Hùng.
Lúc này, Lý Hùng lạnh nhạt nói một câu.
“Mẹ tao thích yên tĩnh, chúng ta vào trong rừng trúc”.
Lý Hùng di chuyển.
Trong tích tắc, toàn bộ không gian vang lên âm thanh "bốp, bốp, bốp" vô cùng dữ dội.
Bảy thành viên của Đội Ảnh Sát lao về phía Lý Hùng đều bị đánh bật ra ngoài.
Bọn chúng đều bay về phía rừng trúc rậm rạp bên cạnh.
Lý Hùng đi từng bước về phía rừng trúc.
Lý Hùng tiện tay ngắt một chiếc lá trúc bên cạnh.
Kẹp lá trúc vào hai ngón tay rồi phi nhẹ.
“Piu!”
Chiếc lá trúc ấy đột nhiên hóa thành một cái bóng!
Sắc như dao!
Lao nhanh như con thoi!
“Xoẹt!”
Nó xuyên qua cổ họng một thành viên trong đội Ảnh Sát.
Người chết chính là kẻ cầm đầu ban nãy hỏi Lý Hùng.
Sáu người còn lại ở bên cạnh vô cùng hoảng sợ.
Không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn chúng.
Bọn chúng cũng đã trải qua vô vàn khó khăn trắc trở.
Cũng đã từng chiến đấu với các cao thủ khác nhau.
Tuy nhiên từ trước tới nay chưa từng thấy người nào đáng sợ như Lý Hùng.
Vẻ mặt anh thờ ơ.
Giống như đang đi tản bộ trong rừng.
Hai ngón tay kẹp chặt một chiếc lá trúc xanh.
Phi nhẹ.
“Xoẹt!”
Lá trúc ngay lập tức xoẹt qua cổ họng, cắt đứt động mạch chủ của một thành viên.
Máu bắn ra tung tóe.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu mà đã có hai người chết.
Năm thành viên còn lại của đội Ảnh Sát vội vàng lùi về phía sau.
Lùi bước đối với bọn chúng chính là một sự sỉ nhục.
Dù cho có chết cũng không được phép lùi bước.
Nhưng bây giờ, cơ thể của bọn chúng không nghe theo sự kiểm soát của lý trí, chủ động phản ứng như vậy!
Khí tức trên người Lý Hùng thật sự quá đáng sợ!
Các thành viên của đội Ảnh Sát cảm thấy người bọn chúng đang đối mặt bây giờ không phải là người.
Mà là một sát thần!
Năm người nhìn nhau và đưa ra một quyết định mà bọn chúng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đó là quyết định khôn ngoan nhất lúc này.
Chạy!
Nhìn năm bóng người màu đen bay về các hướng khác nhau.
Khóe miệng Lý Hùng hơi nhếch lên.
Một làn gió thoảng qua trong rừng trúc.
Lý Hùng biến mất như một cơn gió.
Ngay sau đó, năm tiếng kêu kêu thảm thiết phát ra từ năm hướng khác nhau trong rừng trúc.
Những âm thanh này bao trùm cả rừng trúc.
“Xào xạc…”
Lý Hùng tản bộ bước ra khỏi rừng trúc.
Anh giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai, một chiếc lá trúc từ từ bay xuống.
Anh lại lặng lẽ quỳ xuống trước ngôi mộ.
Như thể anh chưa từng di chuyển, như thể đám người đó chưa từng tới đây….
Đông Hải, khu biệt thự của gia đình Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vừa gọi điện cho Lý Hùng thì phát hiện ra điện thoại của anh không nằm trong vùng phủ sóng.
Hứa Mộc Tình cầm thức ăn cho cá, đứng bên hồ nước cho cá koi ăn, lúc này, cửa nhà cô mở ra.
Liễu Ngọc Phân bước vào, trên tay cầm một giỏ rau.
Đi theo sau bà ấy là một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông trung niên đẩy vợ đang ngồi trên xe lăn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình và cười.
Sau khi Liễu Ngọc Phân giới thiệu qua một lượt, Hứa Mộc Tình mới biết, cặp vợ chồng này vừa chuyển đến đây.
Bọn họ cùng họ với Lý Hùng, cũng họ Lý.
“Cháu chào chú, chào cô ạ”.
Dù cho bây giờ đã trở thành giám đốc của tập toàn lớn.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn tốt bụng và dịu dàng như cô gái nhà hàng xóm, đối xử chân thành và rộng lượng với mọi người xung quanh.
Không biết vì sao, Hứa Mộc Tình cứ có cảm giác hai người này rất thân thương.
Trong khi Liễu Ngọc Phân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Hứa Mộc Tình ngồi trò chuyện với hai người.
Trong lúc nói chuyện, Lý Tấn cảm nhận được Hứa Mộc Tình là một cô gái rất dịu dàng.
Sự chân thành và tốt bụng của cô vừa nhìn đã thấy.
Không có bất kỳ mưu mô nào, thuần khiết và trong sáng như một bông hoa trắng đang nở rộ.
Ba người đang trò chuyện, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong nháy mắt, có vài bóng đen đột nhiên xông vào từ bên ngoài vách tường.
Nhanh chóng bao vây ba người bọn họ.
Sát khí đằng đằng!
Các thành viên của đội Ảnh Sát chia thành hai nhóm.
Sau khi đến Đông Hải, nhóm đầu tiên đi ám sát Lý Hùng.
Còn nhóm còn lại đi tiêu diệt cả nhà Hứa Mộc Tình.
Tên cầm đầu Đội Ảnh Sát nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình rồi hỏi: “Cô là Hứa Mộc Tình?”
“Đúng là tôi”.
Đám người này vừa nhìn là biết không dễ đối phó.
Kẻ nào mặt cũng sắc nhẹm như dao.
Mà Hứa Mộc Tình lúc này, làm một động tác một cách rất tự nhiên.
Cô chủ động đứng chắn trước mặt Lục An Lam.
“Chồng của cô đã chết rồi, bây giờ cô xuống đấy đoàn tụ với hắn đi!”
Một thành viên của đội Ảnh Sát rút dao ra và chuẩn bị bước tới.
Hứa Mộc Tình đột nhiên nói: “Đợi một chút”.
“Con đàn bà ngu xuẩn, lúc này cầu xin lòng thương sót cũng vô dụng, yên tâm mà chết đi”.
“Tôi đã đắc tội với rất nhiều người, mấy người muốn giết tôi, tôi không có gì để nói”.
“Nhưng hai người phía sau chỉ là hàng xóm, không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả, mấy người tha cho bọn họ đi đi!”
Hứa Mộc Tình nói một câu khiến tất cả những người có mặt ở đây, đặc biệt là vợ chồng Lý Tấn vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đến mạng sống của mình còn khó bảo toàn.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là không làm liên lụy đến những người vô tội.
Chương 347: Cô gái lương thiện
Sự tốt bụng đơn thuần này khiến vợ chồng Lý Tấn cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng càng thêm thấu hiểu.
Lúc này, Lý Tấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Hùng vừa về nước đã đi tìm Hứa Mộc Tình.
Cho dù bị cả thế giới chê cười, anh vẫn chấp nhận ở rể.
Bởi vì Hứa Mộc Tình xứng đáng để anh làm vậy.
Lý Tấn cũng nhìn thấy sự lương thiện và tốt bụng của Hứa Mộc Tình giống như Lục An Lam.
Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình và Lục An Lam rất giống nhau.
“Sắp chết đến nơi rồi, còn nói mấy lời thừa thãi đấy làm gì, hôm nay tất cả những người ở đây đều phải chết!”
Thành viên trong đội Ảnh Sát gầm lên một tiếng.
Con dao trong tay hắn ta đột nhiên phi một nhát vào trong không trung.
Hướng thẳng về phía cổ họng của Hứa Mộc Tình.
“Keng!”
Thời khắc then chốt thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.
Người này chính là vệ sĩ bên cạnh Hứa Mộc Tình, Trần Quả.
Trần Quả cầm một quả tạ trong tay, chặn được đòn chí mạng của đội Ảnh Sát.
Trần Quả xuất hiện khiến Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng quay người, đẩy xe lăn của Lục An Lam lui về phía sau.
Đồng thời nói với Lý Tấn: “Chú, chú nhanh đi với cháu”.
Lúc này Lý Tấn lại nhìn Trần Quả bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ông ta vừa nhìn đã nhận ra đây là các thành viên của đội Ảnh Sát do Hậu Thụy Niên cử đến.
Đây là đội giết người được huấn luyện đặc biệt.
Dù chưa đạt đến trình độ cao thủ nhưng những gì chúng được học từ nhỏ chính là những chiêu thức giết người.
Chỉ cần một chiêu là sẽ hạ gục đối phương, rất ít khi thất bại.
Lý Tấn định tự mình giải quyết đám người này.
Nhưng không ngờ rằng Trần Quả lại đột nhiên ra tay.
Trên người Trần Quả, ông ta không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nội lực nào.
Nhưng tốc độ và phản ứng nhanh như vậy tất cả đều do tập luyện mà có được.
Hơn nữa thời gian tập luyện chắc cũng không quá dài.
Trước đó Lý Tấn đã biết rằng Lý Hùng đặc biệt huấn luyện cho một nhóm thuộc hạ.
Vốn dĩ ông ta có chút coi thường, cho rằng đó chỉ là những vệ sĩ bình thường.
Nhưng không ngờ rằng lại có thể huấn luyện được một người phụ nữ trở nên mạnh đến như vậy.
“Muốn chạy à?”
Hai thành viên khác trong đội bất ngờ rút dao ra chạy về phía Lý Tấn và Hứa Mộc Tình.
Hai tên đó vừa mới bước được vài bước.
Từ cánh cửa phía sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất.
“Này, tao bảo, đối thủ của chúng mày ở đây này”.
Khi hai thành viên đội Ảnh Sát quay đầu lại về phía Vương Tiểu Thất, đột nhiên có một cái bóng lóe lên trong tầm mắt.
Rất nhanh!
Dù cho bọn chúng đã trải qua nhiều khóa huấn luyện tàn khốc từ khi còn nhỏ.
Nhưng cũng không có cách nào nhìn thấy quỹ đạo di chuyển của Vương Tiểu Thất bằng mắt thường.
“Xoẹt!”
Trong nháy mắt, một con dao ngắn trên tay Vương Tiểu Thất đã kề vào cổ một thành viên trong đội Ảnh Sát.
Chỉ cần hắn ta khẽ di chuyển.
Động mạch chính của hắn ta sẽ bị cắt đứt ngay lập tức.
Khi Vương Tiểu Thất đang định ra tay, giọng nói của Lý Nhị Ngưu đột nhiên truyền tới.
“Tiểu Thất, lời đại ca nói, cậu quên rồi sao?”
“Ngoại trừ máu gà máu vịt, không được phép thấy máu trong nhà!”
Lúc này, Lý Nhị Ngưu dắt theo một nhóm người đến.
Trong khi đang nói chuyện, Lý Nhị Ngưu, dẫn đầu nhóm người nhanh chóng xông lên.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Nhóm người này hành động nhanh chóng, phối hợp ăn ý.
Chỉ trong nháy mắt, các thành viên của đội Ảnh Sát đều đã bị hạ gục.
Bọn chúng giống như những con chó chết, bị nhóm người Lý Nhị Ngưu lôi ra ngoài.
Khi nhóm người Lý Nhị Ngưu rời đi bọn họ còn gật đầu chào Hứa Mộc Tình.
Lý Tấn hỏi Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, bọn họ là?”
“Bọn họ đều là các anh em của chồng tôi”.
Lý Tấn và Lục An Lam nhìn nhau, trong mắt họ lóe lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Khi Lý Hùng trở về nhà, nhóm người Lý Nhị Ngưu đã xử lý xong tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.
Theo sự chỉ dẫn của Lý Hùng, người nào cũng mang theo đặc sản của Đông Hải – áo liệm.
Đóng gói!
Gửi về phương Bắc!
Liễu Ngọc Phân không hề biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Bà ấy vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp.
Liễu Ngọc Phân mang theo một giỏ hoa quả lớn từ trong bếp đi ra.
Liễu Ngọc Phân tò mò hỏi: “Tình Tình, hai vị khách vừa nãy đâu rồi?”
Hứa Mộc Tình nói: “Bọn họ đã đi rồi ạ”.
Liễu Ngọc Phân có chút thất vọng.
“Lâu lắm mới có khách đến chơi nhà, sao chưa kịp ăn ít đồ đã vội đi rồi?”
Trong lúc nói chuyện, Liễu Ngọc Phân đặt giỏ hoa quả lớn này trước mặt Lý Hùng.
“Dù sao nhà bọn họ cách chúng ta cũng không xa, hai con mang hoa quả đến nhà họ đi”.
Hứa Mộc Tình đang định nói thì thấy Hứa Hạo Nhiên đi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy hoa quả, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Mẹ, chỗ hoa quả này để con mang đi tặng cho”.
Hứa Hạo Nhiên định thò tay ra thì đã bị Liễu Ngọc Phân đánh cho một cái.
Liễu Ngọc Phân nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ thà giao con cá cho con mèo giữ”.
“Cũng không để con mang hoa quả đi”.
Hứa Hạo Nhiên ngây ra một lúc, rồi hỏi: “Vì sao vậy ạ?”
Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói, Lý Hùng đã giải thích.
“Nếu đưa cá cho mèo, cùng lắm thì mất cá”.
“Nhưng mà nếu đưa hoa quả cho em thì mất mặt”.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Liễu Ngọc Phân với vẻ mặt chua xót: “Mẹ, con thật sự là con ruột của mẹ sao?”
“Tất nhiên không phải rồi, chị con mới là do bố mẹ sinh ra”.
“Cái đứa vừa xấu xí vừa nói nhiều vừa ham ăn như con thì bố mẹ không sinh ra được”.
Hứa Hạo Nhiên: “……..”
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình ở bên cạnh giơ ngón tay lên cho Liễu Ngọc Phân, từ nãy đến giờ không hề bỏ xuống.
Không nhìn ra đó!
Quá tuyệt luôn!
Khả năng chọc ghẹo người khác của Liễu Ngọc Phân thật sự rất đáng kinh ngạc.
Sau đó, hai người Lý Hùng và Hứa Mộc Tình mang hoa quả đến biệt thự mà Liễu Ngọc Phân dặn.
Nhưng khi họ đến trước cổng biệt thự thì phát hiện ra ở đây không có một bóng người.
Ngôi nhà không được bày trí bất kỳ thứ gì, trống huơ trống hoác.
Hứa Mộc Tình cười khổ, nói: “Xem ra bọn họ vẫn chưa chuyển đến đây, nên bây giờ chúng ta mới không tìm được bọn họ”.
Lý Hùng khẽ cau mày, hỏi Hứa Mộc Tình về diện mạo của hai người đó.
Hứa Mộc Tình không biết phải diễn tả như thế nào.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô nói với Lý Hùng: “À, đúng rồi, chú vừa nãy nhìn trông có hơi giống anh đấy”.
“Hơn nữa, em cứ cảm thấy đây là một người có địa vị cao”.
Lúc nói chuyện rất từ tốn, rất có phong thái.
Lý Hùng gần như ngay lập tức xác định được người đàn ông mà Hứa Mộc Tình nói đến chính là bố ruột của mình.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức cực kỳ hung hãn tỏa ra.
Lý Hùng hận Lý Tấn, hận ông ta một cách sâu sắc.
Nếu không vì năm đó Lý Tấn đuổi hai mẹ con họ đến Đông Hải.
Mẹ của anh sẽ không chết.
Đối với Lý Hùng, đây là một nút thắt không bao giờ gỡ ra được!
Nhưng Hứa Mộc Tình không biết điều đó, cô tiếp tục nói: “Vợ ông ấy cũng rất đẹp! Khi lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, em có cảm giác rất thân thương”.
Hai hàng lông mày của Lý Hùng xoắn chặt vào nhau.
Không ngờ rằng Lý Tấn một mình tới thì thôi đi, nhưng lại còn dám dắt theo con mụ hồ tinh đó đến!
Năm đó, Lý Tấn chính là vì con mụ hồ ly tinh đó nên mới đuổi hai mẹ con Lý Hùng đi!
Nghĩ đến đây, Lý Hùng xoay người rời đi.
“Anh đi đâu thế?”
Lý Hùng muốn giết chết con mụ hồ ly tinh đó.
Trước đây, khi Lý Lâm đến, Lý Hùng đã nói rất rõ ràng rồi.
Đông Hải đối với nhà họ Lý chính là vùng đất cấm.
Nếu như dám xông vào Đông Hải, thì phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.
Lúc này ở phía trước đột nhiên có một người đi tới.
Người này chính là Lý Lâm, quản gia của Lý Tấn.
Chương 348: Khiêu khích
Lý Hùng vừa nhìn thấy Lý Lâm, trên người anh lập tức tỏa ra một luồng khí mãnh liệt.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.
Lý Tấn không chỉ phớt lờ lời cảnh báo trước đó của Lý Hùng mà còn dám đưa con mụ hồ ly tinh đó đến Đông Hải.
Đối với Lý Hùng đây là một sự khiêu khích.
Đối với mẹ anh là một sự sỉ nhục.
Sát khí mãnh liệt ngay lập tức bao trùm toàn thân Lý Lâm.
Khoảnh khắc này.
Lý Lâm cảm thấy như mình đang mặc một bộ áo giáp rất nặng.
Cử động khó khăn.
“Ông đến đây làm gì? Lẽ nào ông đã quên mất lời cảnh báo mà trước đây tôi đã từng nói rồi à?”
Giọng nói của Lý Hùng lạnh ngắt như phát ra từ dưới đáy địa ngục.
Mỗi một chữ thốt ra đều khiến Lý Lâm kinh hồn bạt vía.
Quá mạnh!
Đây chính là thực lực thật sự của cậu chủ nhà bọn họ!
Lý Lâm cũng là một đại tông sư cấp cao thủ.
Tuy nhiên ở trước mặt Lý Hùng, ông ấy cảm thấy mình chỉ như một đứa trẻ lên ba.
Lý Hùng có thể nhẹ nhàng bóp chết ông ấy chỉ trong nháy mắt.
Lý Lâm nuốt nước bọt, sau đó đưa cho Lý Hùng một chiếc khăn tay.
“Cậu chủ, lão gia nhờ tôi giao cái này cho cậu”.
Khi nhìn thấy chiếc khăn tay này, sát khí trên người Lý Hùng lập tức tăng vọt!
Lý Hùng bước đến.
Áp lực cực mạnh khiến cơ thể Lý Lâm không tự chủ được mà run lên bần bật!
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, hai hàm răng bắt đầu va lập cập vào nhau.
Quá đáng sợ.
Cho dù Lý Lâm là một đại tông sư, lúc này, ông ấy cảm thấy mình chỉ bé như một con kiến.
Sẽ chết!
Lúc này Lý Lâm cảm thấy bản thân chết chắc rồi.
Nhưng ông ấy nghĩ cho dù chết, được chết trong tay cậu chủ của nhà ông ấy cũng là một vinh dự.
Ngay lúc Lý Hùng đang định ra tay, đôi tay mềm mại của Hứa Mộc Tình đột nhiên kéo lấy cánh tay của Lý Hùng.
Trong phút chốc, mọi áp lực đều tan biến như cơn gió.
“Đừng như vậy mà, ông ấy chỉ là một ông lão bình thường thôi mà”.
Một hành động đơn giản đã xua tan hết toàn bộ sát khí trên người Lý Hùng.
Lý Lâm thoát được một kiếp nạn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt vô cùng biết ơn.
Hai tay ông ấy cầm chiếc khăn tay đến trước mặt Hứa Mộc Tình, cung kính nói: “Cô chủ, chiếc khăn này nhờ cô đưa cho cậu chủ”.
“Chỉ cần cậu chủ nhìn thấy chiếc khăn tay này, cậu ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện”.
Cậu chủ?
Cô chủ?
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất xa lạ với cách gọi này.
Cô ngây thơ, trong sáng, tốt bụng, vẫn luôn ngốc nghếch cho rằng Lý Hùng thật sự chỉ là một kẻ lang thang.
Thực lực của anh mạnh như vậy là do học được trong cái bang.
Tuy rằng ngoài miệng lúc nào cũng nói Lý Hùng là kẻ nói dối.
Nhưng thật ra cô đã từng tin lời Lý Hùng nói.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Hứa Mộc Tình nhận lấy cái khăn tay rồi đưa cho Lý Hùng.
Vốn dĩ Lý Hùng không muốn nhìn.
Nhưng vì Hứa Mộc Tình đưa nó cho anh nên anh miễn cưỡng nhìn qua một chút.
Chỉ một cái liếc mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Hùng ngây người ra.
“Không thể nào! Làm sao bọn họ có chiếc khăn tay này được chứ?”
Lý Hùng giật lấy chiếc khăn tay.
Cẩn thận xem đi xem lại vài lần.
Sự ngạc nhiên càng lúc càng hiện rõ lên trong ánh mắt anh.
Năm đó khi hai mẹ con anh bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mẹ anh vẫn luôn giữ chiếc khăn này bên mình.
Có một số vết máu lốm đốm trên chiếc khăn tay.
Là do năm đó mẹ anh để lại.
Năm đó nằm trên giường bệnh, bà ấy từng nói với Lý Hùng.
Nếu như bà ấy chết thì hãy đốt chiếc khăn tay này đi.
Bây giờ, chiếc khăn tay vẫn còn đó.
Điều đó có nghĩa là bà ấy chưa chết!
Nhờ có Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Hùng, Lý Lâm thả lỏng hơn nhiều.
“Cậu chủ, lão gia nói, có một số chuyện hiện tại ông ấy không thể trực tiếp nói với cậu”.
“Nếu như cậu muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì về nhà một chuyến đi”.
“Lão gia và người đó đều đang ở nhà đợi cậu”.
Nói xong, Lý Lâm cúi đầu chào Lý Hùng rồi sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Lý Lâm đã dần khuất bóng, Lý Hùng cảm thấy vô cùng xúc động trước sự thay đổi lớn lao này.
Anh không thể ngờ rằng mình sẽ nhận được tin tức như vậy sau hơn mười năm.
Cảm xúc suốt bao nhiêu năm của anh, chưa bao giờ kích động như lúc này!
Lý Hùng vội vàng nắm lấy tay Hứa Mộc Tình và liên tục hỏi về người phụ nữ mà ban nãy Hứa Mộc Tình đã gặp.
Qua lời miêu tả của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng có thể chắc chắn 100% rằng người phụ nữ ngồi trên xe lăn đó chính là mẹ ruột của anh.
Và bà ấy chưa chết.
Nếu như bọn họ đã đến Đông Hải.
Vậy thì tại sao lại không ra mặt?
Bối rối.
Lý Hùng không thể nào hiểu được vì sao bố mẹ mình lại làm như vậy?
“Cũng có thể là do bọn họ có nỗi khổ riêng”.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Lý Hùng.
Lý Hùng gật đầu: “Vợ à, thật may vì có em”.
“Lúc nãy nếu như em không tới, có lẽ anh đã phạm phải một sai lầm chết người rồi”.
“Vì vậy, để thưởng cho em, anh sẽ hôn em một cái”.
“Chụt”.
Nói xong, Lý Hùng không biết xấu hổ hôn lên khuôn mặt mịn màng của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng bất lực.
Sao lại có người như vậy nhỉ?
Rõ ràng là mình đã giúp anh.
Thế mà lại bị anh lợi dụng.
Đồ xấu xa!
Không biết xấu hổ!
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc Lý Hùng không phải là trẻ mồ côi.
Hứa Mộc Tình cảm thấy rất vui.
Cô mừng cho Lý Hùng.
“Chồng à, đợi thêm một thời gian nữa, Đông Hải ổn định, chúng ta cùng đi đến thủ đô, được không?”
Lý Hùng gật đầu.
Khi nhắc đến thủ đô, hình ảnh một cô bé thò lò mũi xanh với chiếc bánh sừng bò xuất hiện trong đầu anh.
Cô bé này khi vừa được ba tuổi ngày nào cũng quấn lấy đòi gả cho anh.
Nếu như đi đến thủ đô thì bắt buộc phải giáp mặt với cô ấy.
Lý Hùng cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình, anh kể cho Hứa Mộc Tình nghe về sự tồn tại của Vũ Khuynh Mặc.
“Nếu như đi thủ đô thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đó”.
“Với em, cô ấy là một đối thủ rất mạnh đấy”.
Mặc dù Hứa Mộc Tình đã nhận thức được điều này từ lâu.
Nhưng không ngờ rằng, đối thủ của cô lại là Nữ hoàng phố Wall.
Ban đầu, Hứa Mộc Tình còn có chút hoảng loạn.
Nhưng dần dần, cảm xúc của cô ổn định trở lại.
Cô giữ chặt cánh tay của Lý Hùng, từ từ ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt kiên định: “Em nhất định sẽ không thua cô ấy đâu”.
“Mặc dù cô ấy rất lợi hại, nhưng em cũng không hề kém cạnh”.
“Hơn nữa, hơn nữa, có anh ở bên cạnh, em không sợ!”
“Chà chà, vợ anh nói hay quá, lại đây anh hôn thêm một cái nào”.
“Đáng ghét, chúng ta đang ở bên ngoài đó”.
“Nói như vậy có nghĩa là về nhà có thể hôn rồi đúng không, he he”.
......
Cảng Chi Châu Đông Phương, biệt thự lưng chừng núi nhà họ Chu.
Chu Minh Thiệu ngồi đó với vẻ mặt u ám.
Trước mặt ông ta là một người gầy gò mảnh mai nhưng hắn ta là một cao thủ xuất sắc.
Đại tông sư!
Một trong số những cao thủ của gia tộc Chu Thị, Lỗ Vĩnh Cường.
Một gia tộc có hai cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Đây là đại diện của sức mạnh.
Chỉ những gia tộc hạng nhất mới có.
“Đã điều tra rõ ràng rồi, cái chết của cô ba có liên quan đến hai người”.
“Nói”.
Giọng nói Chu Minh Thiệu lạnh như đá.
Tuy rằng không gầm lên giận dữ, nhưng trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt.
Ông ta đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Người đầu tiên là Hứa Thiên Tứ, hai tiếng trước khi cô ba chết, Hứa Thiên Tứ vẫn luôn ở bên cạnh cô ba”.
“Sau đó Hứa Thiên Tứ đột nhiên mất tích”.
“Theo như những gì chúng tôi điều tra được, rất có thể anh ta đã trốn đến Đảo Quốc”.
“Còn có một người đàn ông tên Lý Hùng”.
Chu Minh Thiệu sau khi nghe thấy cái tên Lý Hùng, ông ta cau mày lại.
Chương 349: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác
Cái tên Lý Hùng này ông ta đã nghe qua hơn chục lần rồi.
Cùng với cái tên Lý Hùng này còn có cấm địa Đông Hải.
Thời gian gần đây, cấm địa Đông Hải bị các huyền thoại trong giới giang hồ tới hoành hành, nhưng hình như nơi đó là đầm rồng hang hổ, bất kỳ ai xông vào đều không thể ra khỏi đó được.
Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu chủ bị Lý Hùng làm nhục, hiện giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện”.
Lô Vĩnh Cường vẫn muốn tiếp tục báo cáo.
Chu Minh Thiệu đột nhiên vung tay lên: “Không cần nói nữa, bây giờ lập tức phái người đi giết Hứa Thiên Tứ”.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
“Còn thằng Lý Hùng với cả cái cấm địa Đông Hải gì đó trong mắt gia tộc Chu Thị cũng chỉ là một bãi cứt chó mà thôi!”
“Bây giờ cậu lập tức phái người bao vây Đông Hải, tôi muốn cắt đứt tất cả các nguồn tài nguyên của Đông Hải”.
“Không phải nói tên Lý Hùng đó là cứu tinh của Đông Hải sao? Là người tạo ra trật tự của Đông Hải sao?”
“Vậy thì hãy phá hủy trật tự của toàn bộ Đông Hải đi”.
“Tôi muốn người dân Đông Hải đuổi cả nhà Lý Hùng ra ngoài”.
“Sau đó rút gân lột da cả nhà hắn”.
Lô Vĩnh Cường dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thuộc hạ vừa mới nhận được một tin”.
“Con gái gia tộc Vũ Thị, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô".
“Vũ Khuynh Mặc, người được mệnh danh Nữ hoàng phố Wall đã quay về Hoa Hạ”.
“Và hiện tại cô ta đang ở Đông Hải”.
“Cô ta đi Đông Hải làm gì?” Chu Minh Thiệu hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa rõ, đang trong quá trình điều tra”.
“Không cần điều tra nữa”.
Khuôn mặt Chu Minh Thiệu đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ nham hiểm.
Một tia sáng mạnh mẽ lóe lên trong ánh mắt.
“Hai nhà họ Hậu và nhà họ Vũ ở thủ đô vẫn luôn muốn kết giao quan hệ thông gia”.
“Mà cô gái Vũ Khuynh Mặc này chính là sợi dây gắn kết giữa hai gia đình”.
“Nếu như Vũ Khuynh Mặc chết ở Đông Hải, hừ, vậy thì hai gia tộc lớn này sẽ dốc hết sức lực để lật đổ toàn bộ Đông Hải trong chốc lát”.
“Đừng nói là một tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé, toàn bộ người dân Đông Hải cũng phải chịu chung số phận”.
“Tôi muốn tất cả người dân ở Đông Hải đều phải chôn cùng với em gái tôi!”
Nụ cười nham hiểm và xấu xa trên khuôn mặt Chu Minh Thiệu khiến Lô Vĩnh Cường rùng mình.
Thủ đoạn này quá quỷ quyệt!
Tuy nhiên, đây mới chính là Chu Minh Thiệu!
Những việc như thế này gia tộc bọn họ đã làm qua không ít lần!
Lô Vĩnh Cường vội vàng nói: “Vậy tôi lập tức đưa người tới Đông Hải, giết chết Vũ Khuynh Mặc”.
“Chưa đủ.”, Chu Minh Thiệu khẽ lắc đầu, “Làm việc này phải một vốn bốn lời”.
“Phải một lần giải quyết hết, không được để lại bất kỳ hối tiếc hay tổn thất gì, một mình cậu không đủ”.
Chu Minh Thiệu là một doanh nhân.
Ông ta luôn quan tâm đến sự ổn định trong kinh doanh.
Nơi có tên Đông Hải này đã từng nhiều lần vả đôm đốp vào mặt các gia tộc lớn.
Trực giác mách bảo ông ta nếu như muốn hoàn thành việc này thì nhất định phải bỏ ra ít vốn.
Chu Minh Thiệu đột nhiên đứng dậy, nhìn Lô Vĩnh Cường nói: “Cậu và Vĩnh Cơ cùng nhau ra tay”.
“Đưa cả năm vị tông sư của gia tộc đi cùng”.
“Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại”.
“Vũ Khuynh Mặc nhất định phải chết!”
“Vâng!”
......
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vừa bước vào tòa nhà trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thư ký Trương Hiểu Bình vội vàng đi tới.
“Giám đốc, chúng ta vừa nhận được một văn bản chính thức”.
“Nữ hoàng phố Wall, Vũ Khuynh Mặc, đã đề xuất một chuyến thăm chính thức tới tập đoàn chúng ta, thời gian được ấn định là chín giờ sáng nay”.
Cô ta đến rồi.
Hứa Mộc Tình không thể ngờ rằng, Vũ Khuynh Mặc lại tới nhanh như vậy!
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình không hề hoảng sợ.
Sau một hồi ngạc nhiên, cô bình tĩnh đáp lại và lập tức dặn dò Trương Hiểu Bình chuẩn bị tốt các công việc lễ tân.
Cô một mặt giải quyết các công việc của công ty, mặc khác bình tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của Nữ hoàng phố Wall trong truyền thuyết.
9 giờ sáng.
Trưởng các bộ phận khác nhau của tập đoàn Lăng Tiêu đã đợi sẵn ở sảnh tầng một.
Có một đoàn xe từ xa chạy đến trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Dẫn đầu là một chiếc Hummer limousine.
Đoàn xe từ từ dừng lại.
Một nữ thư ký ăn mặc chỉnh tề cung kính mở cửa xe.
Sau đó, trong sự chú ý của mọi người.
Vũ Khuynh Mặc, mặc một bộ đồ công sở màu oải hương bước xuống.
“Cộp”.
Tiếng giày cao gót chạm đất.
Âm thanh như tiếng đá rơi trên mặt nước hồ phẳng lặng như gương.
Gợn sóng thành từng vòng từng vòng.
Âm thanh gợn sóng này ngay lập tức chạm đến trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Vũ Khuynh Mặc.
Cô ta đẹp một cách tinh tế và hoàn mỹ.
Như ánh hào quang nhẹ nhàng lướt qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác say mê, chìm đắm, không cách nào thoát ra được.
Cô ta vừa xuất hiện, mang theo một luồng khí tức mạnh mẽ.
Bình thường có thể thoải mái nói chuyện trước hàng trăm người.
Những người ưu tú trong ngành có thể ngay lập tức giành được dự án hàng triệu tỉ.
Nhưng khi ở trước mặt cô ta, họ chỉ dám lặng lẽ cúi đầu xuống.
Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta.
Do cảm thấy bản thân bé nhỏ.
Hoặc do cảm thấy sự tôn kính.
Trước mặt cô ta, mọi người đều cảm thấy mình trở nên nhỏ bé vô cùng.
Trong số rất nhiều người, chỉ có Hứa Mộc Tình là đứng thẳng người.
Hôm nay Hứa Mộc Tình vẫn ăn mặc như thường lệ.
Một bộ đồ công sở vô cùng đơn giản.
Bởi vì bình thường phải đi lại nhiều.
Hứa Mộc Tình chỉ đi giày cao gót khi tham gia những sự kiện quan trọng.
Ở công ty, cô luôn đi một đôi giày bệt màu trắng.
Cô thích đi đôi giày này là bởi vì đôi giày này Lý Hùng mua cho cô.
Bảy mươi tệ một đôi.
Giá gốc bảy mươi năm tệ.
Lý Hùng đã đứng mặc cả với người bán hàng bên lề đường trong ba phút.
Hai người nói qua nói lại, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng Lý Hùng cao tay hơn, bà cô đó đã bị đánh bại.
Giảm được năm tệ.
Lúc đó, vẻ mặt đắc thắng của Lý Hùng như thể là đã tiết kiệm được cho Hứa Mộc Tình năm trăm triệu vậy!
Hứa Mộc Tình có chiều cao tương đương với Vũ Khuynh Mặc.
Nhưng khi Vũ Khuynh Mặc xuất hiện, cô ta giống như một ngọn núi cao ngất, không thể nào với tới!
Còn Hứa Mộc Tình giống như một bông hoa nhỏ màu trắng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Thanh khiết.
Đơn thuẩn.
Dù vách đá có cheo leo, dù thời tiết có lạnh buốt khắc nghiệt đến như thế nào, vẫn sẽ có một đóa hoa trắng nhỏ thanh khiết vươn mình thức dậy trong sớm mai.
Hai người đứng đối mặt, nhìn nhau.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình bước tới và lịch sự đưa tay ra.
Nụ cười Hứa Mộc Tình như làn gió xuân tháng ba ấm áp.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vũ Khuynh Mặc bắt tay Hứa Mộc Tình.
Khi những ngón tay mảnh mai và mềm mại của hai người chạm vào nhau, một dòng điện đột ngột chạy qua hai người họ.
Cả hai đều thu tay lại gần như cùng một lúc.
Vũ Khuynh Mặc ngạc nhiên nhìn Hứa Mộc Tình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình, cô ta cảm thấy người ở trước mặt này chẳng qua cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp.
Mặc dù ngoại hình khá nổi bật những cũng không khác nhiều so với những người cô ta từng tiếp xúc.
Nhưng dần dần, Vũ Khuynh Mặc phát hiện ra rằng Hứa Mộc Tình rất khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Vũ Khuynh Mặc không cảm thấy bất kỳ sự hung hãn nào trên người Hứa Mộc Tình.
Cô giản dị, mộc mạc.
Mà chính vẻ đẹp giản dị mộc mạc này đã khiến cho Vũ Khuynh Mặc cảm nhận được mối nguy.
Mối nguy hiểm mạnh mẽ!
Phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu, nhưng khi đàn ông nhìn quen rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.
Đây cũng có thể gọi là đẹp ngắm nhiều cũng chán.
Nhưng Hứa Mộc Tình thì khác.
Sau khi tiếp cận người phụ nữ này, mọi người sẽ nảy sinh ra cảm giác muốn được làm quen với cô và từ từ hiểu rõ nội tâm của cô hơn.
Chương 350: Muốn có một mái ấm gia đình
Vũ Khuynh Mặc bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Giám đốc Hứa, hôm nay tôi đến để bàn chuyện làm ăn với cô, chúng ta vào văn phòng thôi".
Hứa Mộc Tình gật đầu, dẫn Vũ Khuynh Mặc đến phòng giám đốc của cô.
Hai người họ vừa bước vào phòng, đám người đi theo bên cạnh Vũ Khuynh Mặc liền đứng chắn ở cửa, không để Trương Hiểu Bình và nhân viên khác vào trong.
Giờ trong phòng làm việc chỉ có Hứa Mộc Tình và Vũ Khuynh Mặc.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Vũ Khuynh Mặc vừa bước vào phòng đã lạnh lùng hỏi Hứa Mộc Tình.
Đôi lông mi cong dài của Hứa Mộc Tình chớp chớp.
Cô không hiểu Vũ Khuynh Mặc đang nói gì.
Vũ Khuynh Mặc nói tiếp: "Tôi biết cô ở bên anh ấy vì quyền thế, cũng vì thân thế của anh ấy".
"Theo như tôi biết thì cô làm việc rất chăm chỉ".
"Người giống như cô cuối cùng cũng chỉ có một mong muốn, đó là đứng trên đỉnh cao cuộc sống nhìn ngắm thế giới mà thôi".
"Tôi có thể cho cô tất cả những gì tôi có".
"Chỉ cần cô rời xa anh ấy".
"Chỉ cần hai người ly hôn thì tất cả những gì tôi có sẽ là của cô".
"Mà tôi chỉ cần anh ấy thôi".
Hứa Mộc Tình không ngờ Vũ Khuynh Mặc lại đưa ra điều kiện như vậy.
Cô bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô im lặng không nói gì.
Chỉ ngồi xuống mở ấm nước ra, pha một bình trà hoa nhài mời Vũ Khuynh Mặc một chén.
Hứa Mộc Tình đặt chén trà lên bàn cười nói: "Cô cứ ngồi xuống đi, đứng nói chuyện thế mệt lắm".
Với thân phận của Vũ Khuynh Mặc sao có thể uống loại trà bình thường này chứ?
Nhưng cô ta vẫn ngồi xuống.
Cô ta nhấc chén trà để sát mũi ngửi thử.
Hơi nóng của chén trà bay thoảng thoảng.
Mùi thơm thoang thoảng dễ chịu làm cho Vũ Khuynh Mặc không nhịn được hít sâu một hơi.
"Thơm lắm đúng không, tôi tự tay làm đấy".
"Hoa nhài nhìn thì nhỏ bé vậy thôi, nhưng lúc nở thì rất thơm".
Hứa Mộc Tình nhấp một ngụm trà, nói: "Chuyện cô vừa nói tôi nghe không hiểu".
"Thật ra hôm qua tôi mới biết anh ấy là cậu ấm nhà giàu".
"Lúc trước anh ấy còn nói với tôi anh ấy là đệ tử Cái Bang đấy".
Lúc Hứa Mộc Tình nói ra câu này, cô không nhịn được cười ngọt ngào.
Cô nhớ đến những việc nhỏ nhặt làm cùng Lý Hùng lúc trước.
Lúc anh cười xấu xa.
Những điểm tốt đẹp của anh.
Còn có mỗi giây, mỗi phút anh ở bên cô.
Vũ Khuynh Mặc bình tĩnh nhìn Hứa Mộc Tình.
Cô ta đã từng đọc rất nhiều sách, cũng gặp qua rất nhiều kiểu người rồi.
Nhưng chưa thấy ai đơn giản như Hứa Mộc Tình.
Cô ấy chẳng cần che dấu nội tâm mình, trong lòng nghĩ gì cũng biểu hiện ra bên ngoài.
Thái độ của Vũ Khuynh Mặc cũng dịu xuống, cô nhẹ giọng hỏi.
"Rốt cuộc cô muốn gì?"
"Tôi muốn có một cuộc sống giản đơn".
"Tôi muốn một mái ấm gia đình".
"Trong nhà có bố me, có em trai, có tôi và anh ấy".
"Tuy là tôi cũng muốn tập đoàn của chúng tôi phát triển lớn mạnh".
"Tôi muốn có nhiều người vui vẻ thoải mái khi làm việc ở tập đoàn".
"Tôi muốn bọn họ nỗ lực cố gắng để cuộc sống của mọi người trong gia đình họ tốt hơn, để cuộc sống của bọn họ càng thêm rực rỡ tươi đẹp".
Nếu nghe người khác nói thế Vũ Khuynh Mặc sẽ cười khẩy.
Nhưng Hứa Mộc Tình là người không ham hư vinh, cô cười dịu dàng như thế, Vũ Khuynh Mặc biết cô nói thật.
Đúng là một con người đơn giản, đơn giản đến mức người khác liếc mắt là biết cô đang nghĩ gì.
Nói mỹ miều thì là hồn nhiên lương thiện.
Nói khó nghe thì là khờ khạo, thậm chí là hơi ngốc.
Nhưng chỉ có cô gái ngốc nghếch như vậy.
Vũ Khuynh Mặc mới cảm thấy thư thái nhẹ lòng khi ngồi cạnh cô.
Dù cho hai người là tình địch.
Nhưng cô không ghét nổi cô ấy.
Vũ Khuynh Mặc cảm thấy khá bất ngờ với cảm xúc này.
Những tính toát trước kia ngay lúc này đều tan vỡ.
Bởi vì trong mắt cô, Hứa Mộc Tình cực kì hoàn mĩ.
Hứa Mộc Tình bỗng nói.
"Anh ấy từng nói với tôi, cô thích anh ấy từ nhỏ rồi".
"Tôi hi vọng cô sẽ không vì tôi mà không thích anh ấy nữa".
Lúc này nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống.
Một sức ép vô hình mạnh mẽ lao đến chỗ Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tính cảm thấy như có người đang bóp chặt cổ cô.
"Cô đang khiêu khích tôi đấy à?"
Hứa Mộc Tình vội xua tay: "Không phải đâu, không phải đâu".
"Tôi không có tư cách ép cô không được thích anh ấy nữa".
"Tôi cũng thích anh ấy từ bé rồi".
"Mấy năm nay tôi vẫn luôn đợi anh ấy quay lại".
"Thử nghĩ xem nếu cô cướp anh ấy đi thì những ngày tháng sau này tôi cũng không biết mình phải sống thế nào nữa".
"Có lẽ tôi sẽ chết".
Tất cả sức ép trong chớp mắt liền tiêu tán.
Vũ Khuynh Mặc ngẩn ngơ.
Với trí thông minh của cô.
Với mắt nhìn người của cô.
Nhưng cũng không hiểu hết cô gái này.
Cô ấy cực kì thông minh?
Hay là ngốc nghếch đến nỗi vượt qua nhận thức của người bình thường rồi.
Cô ấy còn biết nghĩ cho tình địch của mình nữa?
Trên đời này có người ngốc nghếch như vậy sao?
Trong nháy mắt Vũ Khuynh Mặc bỗng cảm thấy những gì mình vừa nói thật hèn mọn.
Hứa Mộc Tình không biết nhiều về Lý Hùng.
Cô ấy thật sự không biết thân thế của anh.
Từ trước đến nay, cô chỉ đơn giản là yêu anh mà thôi.
Vũ Khuynh Mặc đau xót nhận ra.
Hai người bọn họ giống nhau.
Một khi đã yêu ai thì đến chết cũng không đổi.
Vũ Khuynh Mặc nói một câu làm Hứa Mộc Tình bất ngờ.
"Dẫn tôi đến nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên đi".
Hứa Mộc Tình không chút lưỡng lự gật đầu.
Hứa Mộc Tình lái xe, Vũ Khuynh Mặc ngồi ở ghế phụ.
Hai người đẹp cứ thế rời khỏi tòa nhà văn phòng chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Mà lúc này trong con ngõ nhỏ đối diện tập đoàn Lăng Tiêu.
Có một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại: "Vũ Khuynh Mặc và Hứa Mộc Tình cùng nhau đi ra rồi".
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Lô Vĩnh Cường.
"Bám theo!"
Đầu dây bên kia, Lô Vĩnh Cường bỏ điện thoại xuống.
Bây giờ hắn ta đang đứng trước mặt chưởng môn phái Hàn Sơn - Chung Vô Thất.
Lô Vĩnh Cường nhíu mày cười khẩy.
"Lúc trước tôi và ông chủ luôn đoán xem có phải có một cao thủ vẫn luôn bảo vệ Đông Hải không?"
"Giờ xem ra người đó là ông rồi".
"Giờ chắc Đông Hải đã là địa bàn của ông rồi nhỉ?"
"Ông làm tất cả mọi chuyện để giải quyết hết thế lực khu phía Đông, để thỏa mãn lòng tham muốn làm vương làm chúa của ông chứ gì".
Ánh mắt Lô Vĩnh Cường sắc bén.
Hai đại tông sư cùng đứng trên một bãi đất trống.
Tay áo bọn họ không có gió thổi cũng tự bay.
Mà thấp thoáng có hai sức mạnh đang âm thầm đấu đá nhau.
Xét về thực lực, Lô Vĩnh Cường mạnh hơn Chung Vô Thất một chút.
Nhưng theo bản năng Lô Vĩnh Cường cảm thấy nếu một mình hắn ta đánh với Chung Vô Thất.
Hắn ta có thể sẽ bị thiệt, thiệt lớn là đằng khác.
Chung Vô Thất nổi tiếng từ lâu.
Dù những năm này thực lực của ông ta không tăng lên.
Nhưng căn cơ vững chắc.
Ai biết ông ta có giấu nghề không chứ?