-
Chương 26-30
Chương 26: Cuộc họp gia đình
Sinh nhật của Hứa An Thái chớp mắt đã đến. Hôm nay họ hàng thân thích trong gia tộc đều tề tụ trong biệt thự của Hứa An Thái.
Cả nhà Hứa Hiếu Dương lái xe Mercedes-Benz đến biệt thự. Sự xuất hiện của bọn họ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Thiên Tứ đi lên trước nhìn Hứa Mộc Tình một lượt, sau đó nói với giọng kỳ quái: “Ái chà! Đúng là cặp với đại gia nên giờ đến ăn mặc cũng khác hẳn”.
Hứa Mộc Tình không thèm để ý đến anh ta, cô nói: “Hôm nay là sinh nhật ông nội nên tôi không muốn cãi nhau với anh”.
“Hừm! Làm tiểu tam của ông chủ lớn nên giọng điệu nói chuyện cũng oai gớm nhỉ”.
Hứa Mộc Tình chau mày, nói: “Anh có ý gì?”
Hứa Thiên Tứ cười lạnh, nói: “Lưu Đức Luân cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng chắc các thao tác trên giường vẫn ổn chăng?”
“Nếu như mày chê anh ta không đủ sức thì tao có thể giới thiệu cho mày một người khác, thấy sao hả?”
Vị trí mà Hứa Mộc Tình đang đứng cách chỗ của Hứa An Thái không xa. Những lời mà Hứa Thiên Tứ nói, Hứa An Thái đều nghe thấy hết.
“Ông ơi!”, Hứa Mộc Tình vừa định lên tiếng thì Hứa An Thái đã giơ tay ra ngăn lại.
Vốn dĩ trên mặt ông ta vẫn còn đang tươi cười nhưng vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì vẻ mặt trở nên không nhẫn nại: “Được rồi, những chuyện mất mặt đó của nhà cháu, ta không có hứng thú nghe”.
“Ông ơi! Đây là do Hứa Thiên Tứ cố ý bịa chuyện ạ”
Hứa Mộc Tình không muốn gây chuyện nhưng chuyện này liên quan đến danh tiết của cô. Đến cả người nhà đều bị liên lụy thì cô nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình.
Trong mắt Hứa An Thái đã lộ ra vẻ chán ghét, ông ta nói: “Thiên Tứ có bịa chuyện hay không thì ta đều không muốn biết”.
“Điều duy nhất mà cháu cần phải biết đó là tất cả những gì cháu có hiện giờ đều là gia tộc cho cháu”.
“Nếu cháu làm ra những chuyện có lỗi với gia tộc, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí với cháu”.
Sự lạnh lùng, sự vô tình… Hứa Mộc Tình chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp và tình thân nào từ Hứa An Thái.
Hứa An Thái nói như vậy nên Hứa Thiên Tứ càng huênh hoang hơn.
Hứa Thiên Tứ còn cố ý chỉnh giọng cao hơn rồi nói với bạn bè và họ hàng thân thích ở xung quanh: “Mọi người tập trung hết lại đây, tôi có một chuyện rất thú vị muốn kể cho mọi người”.
Đợi lúc mọi người tập trung lại, Hứa Thiên Tứ đặc biệt chỉ về hướng Hứa Mộc Tình và đám người nhà ông Hứa Hiếu Dương.
“Mọi người đều biết chú hai của tôi là người tàn phế, ngày nào cũng làm con rùa rụt cổ rồi chứ”, lời này vừa nói ra thì không ít người ôm miệng tủm tỉm cười.
Nhưng Hứa Thiên Tứ là phận con cháu ăn nói với bề trên như vậy mà Hứa An Thái là ông nội nhưng không hề ngăn cản.
Có được sự cho phép của Hứa An Thái nên Hứa Thiên Tứ càng ngông cuồng hơn.
“Trước đây, mỗi lần nhà bọn họ xuất hiện ai nấy đều nghèo nàn như ăn xin vậy. Nhưng giờ mọi người nhìn xem họ đang mặc quần áo gì đây?”
“Còn cả xe Benz màu trắng đậu ở cửa nữa, là bọn họ vừa mua đấy, vẫn còn chưa có biển cơ”.
Lúc này, trong đám người có người nói lên một tiếng: “Tiền đó ở đâu ra vậy?”
“Lại còn phải đoán sao? Chắc chắn được đàn ông bao nuôi rồi”.
“Tí tuổi đầu làm tiểu tam, lại chẳng phải vất vả gì mà tiền kiếm vẫn nhanh hơn”, lời này vừa nói ra thì mọi người đều cười ồ lên, tiếng cười như bao trùm cả âm nhạc trong phòng khách.
Tiếng cười chế giễu khắp phòng vô cùng chói tai, giống như con dao đâm vào tim Hứa Mộc Tình.
Bà Liễu Ngọc Phân đang ở trong bếp làm cùng người giúp việc, lúc này vội chạy ra ngoài.
Bà lớn tiếng quát mắng: “Các người dựa vào cái gì mà nói con gái tôi như vậy?”
“Con gái tôi từ nhỏ đến lớn thế nào thì các người thấy rõ rồi, lẽ nào các người còn không biết nó là người thế nào sao?”
“Biết người biết mặt không biết lòng mà! Con người một khi đã nghèo đến phát sợ rồi thì chuyện gì cũng làm được hết”.
Huênh hoang! Đắc ý… Ở đây là biệt thự của Hứa An Thái nên Hứa Thiên Tứ mới có thể làm càn như vậy.
Nhưng trong lúc anh ta đang khoái chí đắc ý thì đột nhiên có người đứng phía sau lưng anh ta.
Người đó giơ tay vỗ vỗ lên vai của Hứa Thiên Tứ. Trong lúc Hứa Thiên Tứ xoay người lại thì chỉ nghe thấy tiếng “bốp”. Một cái tát vang giòn.
Cái tát này đánh cho Hứa Thiên Tứ lộn mấy vòng trên đất.
“Tên thần kinh này lại đánh người rồi, mọi người mau tránh ra”, trong đám người có người hét lên, những người xung quanh vội tránh sang một bên.
Hứa An Thái ban nãy không có động thái gì với đám người chế giễu kia nhưng lúc này đột nhiên cất tiếng quát.
Ông ta giơ tay chỉ về phía Lý Hùng: “Anh dám đánh cháu trai tôi?”
Lý Hùng quay đầu lại nhìn Hứa An Thái với vẻ mặt không chút cảm xúc. Giọng nói của anh lúc này giống như gió thổi ra từ hang động sâu thẳm, nó lạnh đến buốt xương.
“Ban nãy cháu trai của ông và họ hàng nhà ông xúm lại phỉ báng bắt nạt cháu gái ông, sao lúc đó ông không đứng ra nói?”
Hứa An Thái dường như không nghe thấy lời của Lý Hùng nói mà tức giận quát mắng: “Đồ chó chết như anh ăn uống ở nhà tôi mà còn dám đánh cháu trai của tôi ngay tại nhà tôi”.
Hứa An Thái nổi giận lôi đình, trong ánh mắt nhìn Lý Hùng cũng toát ra vẻ hung dữ.
Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Ông ơi, tên thần kinh này không phải lần đầu đánh cháu đâu, lần trước nó còn đánh cháu đau hơn cơ”.
“Ông à, cháu là cháu trai của ông cơ mà, thằng thần kinh này đánh cháu chẳng phải là đánh ông sao?”
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: “Còn cả con ranh làm mất mặt nhà họ Hứa chúng ta nữa”.
“Đủ rồi”, trước khi Lý Hùng muốn ra tay đánh chết Hứa Thiên Tứ thì Hứa Hiếu Dương đột nhiên lớn tiếng nói.
“Bố”, đây là lần đầu tiên ông Hứa Hiếu Dương đứng trước mặt mọi người mà lớn tiếng hét lên như vậy.
Ông Hứa Hiếu Dương trợn trừng mắt, lúc này trong mắt ông đều là tia máu, trong khóe mắt cũng có giọt nước mắt. Đó không phải là sự uất ức mà là sự nghi hoặc không hiểu nổi, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
“Tại sao vậy?”
“Tại sao bố lại đối xử với người nhà con như vậy?”
“Tại sao từ trước đến nay bố không chịu nghe những lời chúng con nói”.
Đứng trước Hứa Hiếu Dương với tình cảm chân thành nhưng Hứa An Thái chỉ cười lạnh một tiếng.
Ông ta quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Hiếu Dương nói: “Mày là cái thá gì?”
“So với anh trai mày thì mày đúng là thằng bỏ đi”, Hứa An Thái nói với biểu cảm càng lúc càng lạnh băng.
Đó là sự vô tình, sự lạnh nhạt…
Ông ta nhìn Hứa Hiếu Dương không giống như đang nhìn con trai ruột của mình mà như nhìn người xa lạ, thậm chí như đang nhìn một người ăn mày đến nhà xin ăn vậy.
“Từ nhỏ đến lớn, tao khổ sở vì mày bao nhiêu lần rồi?”
“Nếu không phải là tao thì cả nhà mày đã chết từ lâu rồi”.
“Cả nhà mày đều là lũ ký sinh trùng”.
“Rầm”, thân người Hứa Hiếu Dương như pháo nổ, toàn thân như đơ luôn, sắc mặt ông trở nên tái nhợt.
Toàn thân ông lắc lư rồi lùi về sau hai bước, may mà bà Liễu Ngọc Phân lên trước đỡ lấy ông.
“Ông không sao chứ?”, Hứa Hiếu Dương không nói gì, ánh mắt ông đờ đẫn vô thần nhìn bố đẻ của mình.
Trước nay ông chưa từng nghĩ câu nói này lại nói ra từ miệng bố đẻ mình.
Bất lực, lòng như tro nguội, mọi cảm xúc bủa vây lấy ông.
Hứa An Thái tiếp tục chỉ về phía Hứa Hiếu Dương, nói: “Mày thử nghĩ lại xem mấy năm nay mày đã làm được những gì?”
Hứa An Thái càng nói càng tức, lúc này ông ta nói ra tất cả những chuyện xưa cũ.
“Năm đó tao bảo mày lấy tiểu thư tàn phế nhà họ Cao thì mày không chịu, mày lại đi rước về loại đàn bà quê mùa kia”.
Hứa An Thái chỉ vào Liễu Ngọc Phân rồi hỏi Hứa Hiếu Dương: “Loại đàn bà quê mùa này giúp ích gì được cho mày”.
“Ả ta chỉ là loại vô dụng biết ăn cơm và biết làm chút việc nhà mà thôi”.
“Mày nhìn lại xem, chúng mày sinh ra những thứ gì thế kia?”
Trước tiên Hứa An Thái chỉ vào Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở góc bên cạnh, nói: “Nó cũng giống như mày, từ nhỏ đã là loại bỏ đi”.
“Học cũng không nên người, làm việc cũng không nổi, mày xem hàng ngày nó làm những gì? Chỉ ăn rồi đợi chết”.
Tiếp đó, Hứa An Thái lại chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Chương 27: Bố ơi con đánh hắn nhé
“Tao vốn còn chút hi vọng đối với mày, nhưng mày thì sao? Mày đã làm ra chuyện xấu xa gì đây?”
“Mày tưởng ngày thường mày sử dụng mấy thủ đoạn hèn hạ ở công ty mà tao không biết sao?”
“Tao nói cho mày biết, vì mày là cháu gái của tao nên tao mới không tống mày vào tù đấy”.
“Mày thì lại hay ho, giờ lại còn nói cháu trai yêu quý của tao phỉ báng mày. Cả nhà ký sinh trùng của mày còn cần người khác phải phỉ báng sao?”
Cả phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát mắng của Hứa An Thái. Ông ta không chỉ mồm nói như vậy mà ánh mắt nhìn cả nhà Hứa Mộc Tình cũng như đang nhìn một đống phế liệu.
Lúc này bỗng nghe thấy Lý Hùng hỏi ông Hứa Hiếu Dương một câu rất thản nhiên: “Bố ơi, con đánh tên Hứa Thiên Tứ kia được không?”
Hứa Hiếu Dương giơ tay ra đặt lên vai Lý Hùng, năm đầu ngón tay dùng sức nắm chặt bả vai anh. Lúc này, ông Hứa Hiếu Dương mở to hai mắt rồi nhìn thẳng vào Hứa An Thái.
“Năm đó, bố rõ ràng biết tiểu thư nhà họ Cao đã mang bầu, hơn nữa cô ta còn cùng lúc có mối quan hệ bất chính với ba người đàn ông, vậy mà bố vẫn muốn con đi ở rể nhà đó”.
“Thứ mà bố cần là một trăm nghìn tệ đầu tư của nhà họ. Một trăm nghìn tệ, bố sẵn sàng “bán” con đi”.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương thốt ra từng chữ đều rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mọi người. Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên ông Hứa Hiếu Dương ngẩng cao đầu nói chuyện trước mặt Hứa An Thái.
Ông ấy không còn tự ti khiêm nhường và cũng không còn nhu nhược yếu đuối nữa. Ông ấy hiện giờ là một người đứng đầu trong gia đình. Ông ấy là một người bố và còn là một người chồng nữa. Cao hơn thế, ông còn là một người đàn ông chân chính.
“Lúc con tốt nghiệp đại học con liền kết hôn với Ngọc Phân. Lúc đó chúng con đã rời khỏi gia tộc và kinh doanh được một siêu thị nhỏ ở phía đông thành phố”.
“Vì mô hình kinh doanh của bọn con khá mới mẻ, hàng nhập vào cũng tốt hơn người khác nên kinh doanh luôn thuận lợi. Sau đó có một ông chủ nhắm trúng rồi muốn góp cổ phần để mở rộng quy mô của siêu thị”.
“Lúc đó hợp đồng hai bên đã ký rồi nhưng vì một câu nói của bố mà con đã dâng hai tay cái siêu thị đó cho bố mà không cần bất cứ một đồng nào”.
“Mà chuỗi siêu thị hiện giờ đều vận hành theo mô hình kinh doanh con đặt ra trước đây”.
“Bố nói con vô dụng, nói con ăn bám, nói con nhu nhược cũng được, con không quan tâm. Nhưng bố không thể mắng vợ, mắng con trai và càng không thể mắng con gái con như thế được”.
“Con đúng là con trai ruột của bố đấy nhưng con cũng là một người chồng và cũng là một người bố mà”.
“Ai mà dám bắt nạt người nhà của con thì con sẽ liều mạng với kẻ đó”.
Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình lúc này bước ra rồi ôm chặt ông Hứa Hiếu Dương và bà Liễu Ngọc Phân. Cả nhà bốn người đều đỏ ửng mắt.
Hứa Hiếu Dương cuối cùng cũng giống chủ gia đình rồi, ông đứng nói chuyện trước mặt Hứa An Thái, đứng trước mặt những người họ hàng thân thích và bạn bè.
Trong ánh mắt khác lạ của bọn họ, Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói: “Con từng cố gắng làm một người con hiếu thảo nhưng bố lại coi con như rác rưởi”.
“Con là một người chồng vô dụng, một người bố vô dụng nhưng người nhà con không rời bỏ con”.
Cuối cùng, Hứa Hiếu Dương giơ tay vỗ mạnh lên chiếc chân đang khập khiễng, nói: “Bố, bố yêu quý nhất của con”.
“Phải chăng bố đã quên chiếc chân này của con, ban đầu vì cứu bố nên mới bị xe đâm thành ra thế này”.
“Mày bố láo”, Hứa An Thái bị nói đúng điểm yếu, toàn thân như muốn nhảy dựng lên. Ông ta phẫn nộ, giơ gậy gỗ trong tay hung hăng đập lên đầu Hứa Hiếu Dương.
“Bụp”, cây gậy bị chặn lại. Người ra tay nắm lấy chính là Lý Hùng.
“Mày dám đỡ gậy của tao hả, tao đánh con tao thì có liên quan gì đến người ngoài như mày?”, trong phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát nạt của Hứa An Thái.
“Trước khi tôi xuất hiện thì ông ấy là con trai của ông, ông để mặc sự sống chết của ông ấy, vứt ông ấy vào thùng rác thì tôi không quản được. Nhưng giờ tôi xuất hiện rồi, ông ấy là bố vợ của tôi”.
“Có tôi ở đây, ai dám bắt nạt ông ấy?”, Lý Hùng lời nói vang như chuông.
Từng câu từng chữ truyền đến tai mọi người giống như có người đánh chuông vang vọng bên tai vậy. Rất nhiều người không kìm nổi mà rụt cổ lại, giơ tay ra ôm lấy tai mình, biểu cảm đau khổ khác thường.
Xoẹt! Cây gậy trị giá mấy trăm nghìn tệ trong tay Hứa An Thái lúc này đột nhiên bị gãy đôi. Cây gậy này đến đao chém không nổi nhưng lại bị Lý Hùng bóp tan tành.
“Bố à, chúng ta về nhà thôi”, Hứa Mộc Tình đột nhiên nói một câu.
“Ừm, chúng ta về nhà”.
Hôm nay là sinh nhật của Hứa An Thái nhưng đứa con trai ngày thường vẫn rất nhu nhược lại phản kháng làm loạn lúc này, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất thể diện.
Ông ta không ngừng hét rống trong phòng sách: “Làm gì có lý đó, sao có thể thế được”.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh nói một câu: “Ông ơi, cháu còn một việc quên không nói với ông”.
“Thật ra, Hứa Mộc Tình không chỉ làm tiểu tam của Lưu Đức Luân mà còn tham ô biển thủ công quỹ nữa ạ”.
“Con ranh này không chỉ bán rẻ bản thân mà còn liên kết với người ngoài đào rỗng tập đoàn của chúng ta”, lời nói của Hứa Thiên Tứ càng khiến Hứa An Thái phẫn nộ, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng mãnh liệt hơn.
“Phong Nhi! Sáng sớm mai mở cuộc họp chủ tịch, bố phải bãi bỏ tất cả chức vụ của Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương”.
“Ngoài ra, gọi điện thoại báo cảnh sát, bố phải cho con ranh đó ngồi tù”.
Trên đường về nhà, không khí trên xe vô cùng bí bách, mọi người đều không ai nói lời nào. Đột nhiên, ông Hứa Hiếu Dương giơ tay tát mạnh lên mặt mình.
“Đồ vô dụng, vô dụng, vô dụng”.
Bà Liễu Ngọc Phân vội nắm chặt tay ông Hứa Hiếu Dương, nói: “Ông đừng như vậy”.
“Mấy năm nay ông chịu tội và chịu khổ là đủ rồi, ông đừng giày vò bản thân mình nữa”.
Hứa Hiếu Dương giơ tay ôm chặt lấy đầu, toàn thân co rúm lại trong một góc ghế ngồi phía sau, vẻ mặt đau khổ.
Lý Hùng đang lái xe, đột nhiên nói một câu: “Bố ơi, vị bác sĩ mà con nói trước đó con đã liên hệ được rồi. Một tháng nữa ông ấy sẽ đến Đông Hải”.
“Con đã nói với ông ấy về tình hình của bố rồi”.
Cả nhà bốn người đều đồng thanh hỏi: “Ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy nói, mặc dù không thể khiến bố chạy nhảy như những người trẻ tuổi nhưng có thể đi lại như những người bình thường được”.
Ông Hứa Hiếu Dương không nói gì, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thân người không ngừng run rẩy. Không phải là đau khổ, mà đó là kích động.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vẫn chưa đi làm thì cô nhận được điện thoại của ban giám đốc công ty: “Hứa Mộc Tình! Mười giờ sáng nay đúng giờ đến họp ở tập đoàn, đến muộn thì hậu quả tự chịu”.
Sau câu nói lạnh băng không chút khách khí đó, đối phương cúp điện thoại luôn.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị rồi nhưng sau khi nghe xong điện thoại, tay Hứa Mộc Tình vẫn có chút run rẩy, đó là sự tức giận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từ bỏ cơ hội ra nước ngoài phát triển mà ở lại tập đoàn nỗ lực làm việc. Nhưng tất cả nỗ lực của cô đổi lại là kết cục ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình mang theo tâm trạng phức tạp rồi nhanh bước đi xuống tầng, còn Lý Hùng sớm đã ngồi trong xe rồi.
“Yên tâm, có anh đi cùng em đây”, chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng đang lo lắng của Hứa Mộc Tình được khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong phòng họp, một nhóm nhân viên cấp cao của tập đoàn đã ngồi ngay ngắn ở đó. Lúc Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bước vào, tất cả mọi người đều đồng thời quay đầu lại.
“Người không liên quan mời đi ra cho”, lúc này bảo vệ ở bên cạnh liền đến đuổi Lý Hùng ra.
Anh ta giơ tay dùng sức đẩy Lý Hùng hai cái nhưng kết quả là Lý Hùng không hề nhúc nhích. Bảo vệ cảm thấy mình không phải đang đẩy người mà đẩy một ngọn núi.
Chương 28: Đoạn tuyệt quan hệ
Hứa Hải Phong khoát tay một cái. Lý Hùng có thể đến đây, ông ta lại vui quá ý chứ. Như vậy vừa hay có thể một mẻ lưới bắt gọn và có thể đuổi cả hai ra đường rồi.
Sau khi nói mấy câu mở đầu, Hứa Hải Phong trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Tập đoàn Thái An chúng tôi đều vô cùng xuất sắc, ai nấy đều vô cùng ưu tú”.
“Duy chỉ có cô là ngoại lệ. Ban đầu vì cảm thấy gia đình các người đáng thương quá nên mới nể tình thân mà cho cô vào đây làm theo kiểu ‘đi cửa sau’”.
“Ai có thể ngờ, cô lại lấy oán báo ân. Không những cô không dốc sức làm việc vì tập đoàn mà còn cấu kết với người ngoài biển thủ công quỹ, ý đồ đục khoét hết tài sản của tập đoàn chúng ta”.
“Hiện giờ với danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn, tôi chính thức sa thải cô”.
Lời này vừa nói ra, ban giám đốc và nhân viên cấp cao của tập đoàn ngồi bên cạnh đều đồng loạt vỗ tay.
“Chủ tịch thật sáng suốt”.
“Tốt quá, cuối cùng cũng đuổi được loại gây hại này ra khỏi tập đoàn rồi”.
“Loại người dựa vào mối quan hệ để vào đây thì nên cút ra khỏi tập đoàn đi”.
Hứa Mộc Tình hai tay nắm chặt rồi cắn chặt môi. Lần đầu tiên cô lên tiếng trước mặt bao nhiêu người: “Ông luôn miệng nói tôi biển thủ công quỹ, vậy có chứng cứ không?”
“Chứng cứ ư?”, Hứa Thiên Tứ với thân phận là Tổng giám đốc, lúc này cười lạnh một tiếng.
“Gia cảnh nhà cô thế nào thì mọi người trong tập đoàn đều rõ. Dựa vào tiền lương của cô và của ông bố vô dụng nhà cô thì có thể mua được xe Mercedes-Benz không?”
“Còn hôm qua nữa, các người còn tiêu hơn ba trăm nghìn tệ ở trung tâm thương mại, vậy tiền đó lấy ở đâu ra, cô còn dám nói mình không tham ô và không biển thủ công quỹ không?”, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn vừa quát mắng Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt của những người nhìn Hứa Mộc Tình đều tràn đầy vẻ ‘vui khi người khác gặp nạn’.
“Tôi còn tưởng rằng thành tích nghiệp vụ của cô ta tốt vậy là dựa vào thực lực, hóa ra trong đó còn dùng thủ đoạn nữa”.
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thời đại này đúng là loại người nào cũng có”.
“Tham ô nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là phải ngồi tù ít nhất là mấy chục năm”.
“Đáng đời”.
Đứng trước những lời phỉ báng vu khống của mọi người, Hứa Mộc Tình không muốn giải thích nữa. Cô biết rằng, hiện giờ bất luận mình có nói gì thì sẽ không có ai tin. Hơn nữa, đám người này đều muốn cô gặp xui xẻo mà.
“Đét, đét, đét”, lúc này Lý Hùng đột nhiên vỗ tay, nói: “Nói nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại không có một chứng cứ nào”.
“Thế này đi! Trong tay tôi đang có một số thứ muốn cho các người xem”, nói xong Lý Hùng ra ký hiệu tay.
Lúc này, trên màn hình máy chiếu của phòng họp chiếu ra một video. Trong video này, Hứa Thiên Tứ đang dạo phố với một cô người mẫu.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Thiên Tứ lập tức nhảy dựng lên giơ tay chỉ về phía Lý Hùng, nói: “Anh dám theo dõi tôi?”
Trong video đó lại xuất hiện những chứng từ và thông tin chính xác về việc Hứa Thiên Tứ biển thủ công quỹ. Ở đây đều ghi lại rất rõ mỗi nơi, mỗi việc được dùng từ công quỹ.
Lúc này, bốn phía đều vô cùng huyên náo. Không ai có thể ngờ lại có màn đảo ngược tình thế như này. Đây rõ ràng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Trong lúc mọi người đang bàn luận xôn xao thì Hứa Thiên Tứ lớn tiếng quát: “Đây là tập đoàn của ông nội tôi, tôi là cháu đích tôn của ông nội. Sau này tập đoàn sẽ giao vào tay tôi, giờ tôi dùng có chút tiền này thì đã làm sao?”
“Thế còn Hứa Mộc Tình, tiền của cô rốt cuộc ở đâu ra, nói đi”.
“Nếu giờ cô dám đứng trước mặt mọi người nói ra tiền của cô ở đâu ra thì tôi lập tức ăn luôn quyển nội quy công ty cho mà xem”, Hứa Thiên Tứ tin chắc rằng Hứa Mộc Tình không dám nói ra.
Anh ta vẫn luôn cho rằng tiền của Hứa Mộc Tình là tiền mà Lưu Đức Luân cho. Nhưng Hứa Mộc Tình từ đầu đến giờ đứng một chỗ không nói gì thì lúc này đột nhiên thể hiện bằng hành động. Cô lấy một thẻ đen từ trong túi xách ra.
Trong lúc nhìn thấy thẻ đen số lượng có hạn trên thế giới, trong phòng họp liền huyên náo hẳn lên: “Bên ngoài chiếc thẻ này dường như có ký hiệu bông hoa”.
“Đó… Đó là thẻ đen mà liên minh ngân hàng thế giới phát hành với số lượng có hạn đó”.
“Trời ơi! Thẻ đen này mức chi tiêu ít nhất cũng phải một tỷ một năm đấy”.
Lúc nhìn thấy thẻ đen này, đến cả Hứa Hải Phong cũng không ngồi yên được: “Sao có thể thế được, người như cô thì làm sao có thể có được chiếc thẻ đen quý giá này”.
“Báo cảnh sát ngay, bắt cô ta lại ngay lập tức”.
Hứa Mộc Tình dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc thẻ đen rồi từ từ nhấc lên, tiếp đó cô quay đầu nhìn về phía Lý Hùng.
Cô dùng giọng nói dứt khoát và dễ nghe nói với tất cả mọi người có mặt ở đây: “Chủ nhân của chiếc thẻ đen này là chồng tôi, anh ấy tên là Lý Hùng”.
Lúc này mọi người như kinh ngạc đến nỗi muốn rơi cằm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”.
“Tên này chẳng phải là tên lang thang sao? Ai cũng bảo hắn là tên thần kinh mà, một tên thần kinh thì ở đâu mà nhiều tiền thế được?”
“Trời ơi! Cái thế giới này thật sự điên cuồng quá rồi”.
Trong lúc tất cả mọi người đều nhìn Lý Hùng với ánh mắt kinh ngạc thì tim Lý Hùng như muốn bay ra ngoài: “Ban nãy cô ấy nói gì vậy, hình như ban nãy cô ấy gọi mình là chồng cô ấy? Ha ha ha”
“Bác! À không, Tổng giám đốc Hứa! Người biển thủ công quỹ không phải là tôi mà là con trai của ông đấy, hiện giờ ông hãy báo cảnh sát bắt hắn đi”, lời nói vừa dứt thì mọi người lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.
“Hừ! Cháu trai dùng tiền của ông nội thì có gì mà phải làm kinh động đến người khác?”, Hứa Thiên Tứ vẫn gằn giọng nói.
Lúc này cửa phía sau đột nhiên mở ra. Hứa An Thái tay cầm cây gậy mới hoàn toàn, ông ta đi vào phòng họp dưới sự dìu đỡ của hai người.
Lúc này, ánh mắt của Hứa An Thái lạnh băng nhìn Hứa Mộc Tình. Ông ta gọi thẳng tên Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Bắt đầu từ bây giờ, cô và gia tộc nhà họ Hứa không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa”.
“Cô và ông bố vô dụng của cô đều bị tôi đuổi ra khỏi nhà”.
Mặc dù sớm biết như vậy nhưng trong lúc nghe thấy câu này thì Hứa Mộc Tình vẫn không kìm được mà lùi về sau hai bước. Nhưng rất nhanh có một bàn tay lớn nắm chặt lấy eo cô và khẽ dựa thân người mệt mỏi yếu đuối của cô vào bộ ngực vững chắc của anh ấy.
Hứa Mộc Tình không hề kháng cự, giờ đây cô cảm thấy ấm áp vô cùng, dường như cô tránh được những phong ba bão táp khi được ở trong lòng của Lý Hùng.
“Ngoài ra! Cô và Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhất cấu kết với nhau lấy cắp tài liệu bí mật của tập đoàn nên tôi sẽ kiện cô ra tòa vì việc này”.
“Dự án mà cô đang phụ trách thì tập đoàn chúng tôi cũng sẽ thu hồi lại hoàn toàn”.
Hứa An Thái nói với khí thế hùng hổ, thể hiện ra vẻ uy nghiêm và thanh thế lăn lộn trong thương trường suốt mấy chục năm.
“Chủ tịch Hứa, từ khi nào dự án này là của các ông vậy?”, Lý Hùng chậm rãi nói ra một câu.
“Ngay từ ban đầu dự án này đã là của vợ tôi rồi, có liên quan gì đến tập đoàn Thái An đâu?”
Hứa An Thái trợn trừng hai mắt, nói: “Anh nói cái gì?”
Ông ta vội bảo bộ phận pháp lý cầm hợp đồng đến. Lúc nhìn thấy hợp đồng, ông ta ngồi sụp xuống ghế, nói: “Không thể nào, sao có thể như vậy được?”
Hứa Hải Phong đột nhiên đứng dậy, giơ tay đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình quát lớn: “Quả nhiên là mày, đồ ăn cây táo rào cây sung…”.
“Bốp”, tiếng tát vang giòn cả phòng họp.
“Tổng giám đốc Hứa! Phân có thể ăn bừa được nhưng lời nói thì không nói bừa được nhé”.
“Hợp đồng này thành ra như này ông nên hỏi con trai ngoan đang đứng cạnh ông ý”.
Lý Hùng vừa nói dứt lời thì mọi người đều quay đầu nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.
Chương 29: Thuyền theo lái, gái theo chồng
Hứa Thiên Tứ vội khoát tay, nói: “Chẳng liên quan gì đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi thật sự không biết gì cả”.
Lý Hùng nói tiếp: “Bản hợp đồng này vốn là ký kết giữa các tập đoàn với nhau”.
“Nhưng cái tên ngốc này bình thường chỉ biết chơi bời mua vui với người mẫu rồi lái xe đi chơi. Vì muốn thể hiện bản thân mình có năng lực xuất chúng trước mặt ông nội nên đã đổi bản hợp đồng này thành tư nhân hợp tác với tập đoàn”.
“Tất nhiên, như vậy cũng tiện cho hắn dễ dàng biển thủ công quỹ trong các dự án và tiếp tục được lái xe đi mua vui với người mẫu”.
“Tao đánh chết đồ phá hoại nhà mày”, lúc này Hứa An Thái phẫn nộ nhấc cây gậy trong tay rồi đập về phía Hứa Thiên Tứ.
Trong lúc Hứa Thiên Tứ bắt được chiếc gậy đó thì có phản kháng lại một chút.
Hứa An Thái càng lúc càng phẫn nộ, đột nhiên mắt ông ta tối sầm lại, toàn thân như ngất lịm đi.
“Bố ơi, bố ơi”.
“Chủ tịch! Chủ tịch”.
Trong lúc mọi người đang một phen hỗn loạn, Lý Hùng giơ tay ra đập mạnh lên bàn ở phòng họp.
Không khí ồn ào hỗn loạn ngay lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người bao gồm Hứa An Thái dần định thần lại, lúc này đều nhìn về phía Lý Hùng.
“Hôm nay vợ tôi đến đây, ngoài việc từ chức, còn có một chuyện muốn tuyên bố”.
“Hai ngày nữa sẽ có một tập đoàn mới được thành lập”.
“Bố vợ tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch, đến lúc đó mọi người nếu như có thời gian rảnh thì có thể đến chung vui”, nói xong Lý Hùng dắt bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình và thong thả rời khỏi phòng họp.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi thì Hứa Hải Phong bắt đầu gào rống lên như một kẻ điên: “Đồ bỏ đi, các người đều là đám bỏ đi”.
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Bố ơi! Chúng ta mau báo cảnh sát đi”.
“Dự án này là công trình trọng điểm của tập đoàn chúng ta đấy”.
“Chúng ta không thể cứ để cho con ranh Hứa Mộc Tình cướp đi như vậy được”.
“Bốp”.
“Bốp”.
“Bốp”, lúc này Hứa Hải Phong hung hăng tát Hứa Thiên Tứ ba cái.
“Loại bỏ đi mà tao nói chính là mày đấy”.
“Đều tại mày tự quyết định rồi ‘tặng’ không công cho người khác rồi đấy”, Hứa Hải Phong gào hét lên. Tất cả những điều này đều khác hoàn toàn với những gì mà tối qua ông ta vạch ra.
Ông ta cảm thấy mặt mình như bị Lý Hùng giẫm lên và chà xát mạnh. Từ nay về sau ông ta còn mặt mũi nào đảm nhận chức Tổng giám đốc trong tập đoàn Thái An nữa đây?
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Thái An, Hứa Mộc Tình giống như vừa tỉnh ngủ, cô từ từ dang rộng hai tay, duỗi eo một cái. Lúc này, cô như được tắm dưới ánh mặt trời chói chang.
“Hừm… Dễ chịu quá đi, đột nhiên em cảm thấy như bớt được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng”.
Hứa Mộc Tình xoay người lại, cô và Lý Hùng đứng nhìn thẳng vào nhau. Lúc này, người xung quanh đi lại nườm nượp.
“Cảm ơn anh”, một lúc sau Hứa Mộc Tình mới nói. Cô biết rằng, nếu như không phải là Lý Hùng thì hiện giờ cô đã như con chó chết, bị cha con Hứa Hải Phong ném ra đường rồi. Không những thế, đám người đó sẽ dùng cách đê hèn nhất đá cô ra khỏi tập đoàn.
Và lúc đó, cả nhà cô sẽ như con chuột qua đường, sẽ không có một nơi yên thân.
Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên, anh nói: “Thật ra, anh muốn nghe câu khác hơn”.
Hứa Mộc Tình ngây người ra một lát, hỏi: “Anh muốn nghe câu gì?”
Khóe miệng Lý Hùng nhếch lên càng lúc càng ưa nhìn: “Ban nãy, chẳng phải em đã gọi anh là chồng trước mặt bao nhiêu người sao?”
“Nào nào nào, gọi lại lần nữa anh nghe xem nào”.
Hứa Mộc Tình xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ ửng, giẫn dỗi liếc nhìn Lý Hùng một cái. Cô vội chuyển chủ đề: “Ban nãy anh nói muốn thành lập tập đoàn mới, chỉ là muốn dọa họ thôi đúng không?”
Hứa Mộc Tình biết là Lý Hùng có rất nhiều tiền, vì vậy mà nếu anh ấy thật sự muốn lập tập đoàn mới thì cũng là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng ban nãy Lý Hùng nói để bố vợ làm chủ tịch tập đoàn thì cũng khoa trương quá chăng?
“Là thật đấy”.
“Á?”, Hứa Mộc Tình ngây người ra, hỏi: “Sao có thể là thật được?”
“Tất nhiên là thật rồi. Em không phát hiện là sáng nay bố dậy từ bốn giờ à. Đó rõ ràng là bố đang có động lực để phấn đấu đấy”.
Hứa Mộc Tình mím bờ môi đáng yêu của mình, nói: “Chỉ giỏi nói dối thôi”.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra thì Hứa Hạo Nhiên đã vội vàng chạy ra.
“Chị ơi, chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Nhìn thấy trên mặt Hứa Hạo Nhiên lộ ra biểu cảm đó, Hứa Mộc Tình cũng giật mình: “Sao vậy? Có phải chân bố lại xảy ra chuyện rồi không?”
“Không phải không phải! Mà là bắt đầu từ sáng nay bố nhốt mình trong phòng để học rồi”.
“Trơi ơi! Bố lấy hết những sách bố đã cất giữ mười mấy năm ra rồi, ở trong đó toàn là chữ và ký hiệu thôi. Chỉ nhìn thôi mà em đã thấy đơ người rồi”.
“Chị à! Không phải là bố mình định phản đòn đấy chứ? Nhẫn nhục mười mấy năm chỉ đợi lúc này được rửa hận?”
“Đét”, bà Liễu Ngọc Phân từ phòng bếp đi ra vỗ một cái lên trán Hứa Hạo Nhiên.
Bà chỉ thản nhiên thốt ra hai từ: “Ăn cơm”.
Trong lúc ăn cơm, không khí có chút kỳ quái. Lúc này, Lý Hùng chỉ cúi đầu ăn cơm. Hôm nay, mẹ vợ cuối cùng cũng nấu những món sở trường của mình rồi. Đó là món thịt thăn chua ngọt.
“Mẹ ơi, sao lại là thịt thăn chứ không phải là sườn vậy?”, Hứa Hạo Nhiên là người có gì nói đấy, lúc này dùng đũa gắp một miếng thịt thăn chua ngọt, nói.
“Hôm nay thịt thăn có giá ưu đãi chứ sườn lại tăng giá rồi”, nói xong bà Liễu Ngọc Phân tự mình gắp cho Lý Hùng một miếng thịt thăn chua ngọt.
“Con cảm ơn mẹ”, Lý Hùng nói.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh cười hì hì nói: “Mẹ! Bây giờ anh rể như con ruột của mẹ ý nhỉ”.
“Cái gì mà hình như, Tiểu Hùng chính là con ruột của mẹ. Con mà không ngoan thì mẹ sẽ đá con ra khỏi nhà đấy”.
Lúc này Hứa Mộc Tình đột nhiên lên tiếng nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con không muốn về ngôi nhà đó nữa”.
Ông Hứa Hiếu Dương từ đầu đến giờ đều cúi đầu ăn cơm, lúc này từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Ở đó chưa từng là nhà của con”.
“Trước đây không phải, sau này cũng không phải. Nhà của con là ở đây này”.
“Vâng”, Hứa Mộc Tình gật đầu rồi nghiêm túc đáp lại.
“Chị à! Nơi nào có anh rể thì đó mới là nhà của chị”.
“Cái này gọi là thuyền theo lái gái theo chồng… Ai ya”.
“Mẹ ơi, chị lại đá con một cái rồi”.
Lúc này bà Liễu Ngọc Phân cầm một cái bánh bao không nhân rồi nhét vào miệng Hứa Hạo Nhiên.
Còn Lý Hùng thì mãn nguyện xoa xoa bụng, nói: “Mẹ ơi! Mẹ nấu ăn ngon thật đấy”.
“Nếu như không phải là Mộc Tình ngăn cản, cứ bắt con phải làm chồng cô ấy thì con…”.
“Con nhất định sẽ làm con trai của mẹ”.
“Phụt”, ông Hứa Hiếu Dương đang uống nước thì lúc này phun hết lá trà vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
Còn Hứa Mộc Tình không muốn so đo chấp nhặt với người nói dối không chớp mắt như Lý Hùng nữa. Ăn cơm xong, cô đứng dậy đi vào trong phòng chuẩn bị hồ sơ để ngày mai gửi nó đến các công ty.
Hứa Mộc Tình vừa mới đứng dậy, Lý Hùng liền nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con đã thương lượng với Mộc Tình rồi, hai ngày nữa sẽ thành lập một tập đoàn mới”.
“Đến lúc đó bố sẽ làm chủ tịch tập đoàn, Mộc Tình làm Tổng giám đốc còn Hạo Nhiên làm phó tổng”, lời này vừa nói ra thì cả nhà bốn người đều há hốc miệng, đờ đẫn nhìn Lý Hùng.
“Không đâu”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đập bàn nói.
“Anh rể, em không đồng ý với cách làm của anh đâu”.
“Em cũng là người có lý tưởng có ước mơ mà”.
“Lý tưởng của em là làm một ca sĩ, em sẽ trở thành một người làm nghệ thuật mà tiếng hát của em sẽ truyền ra toàn thế giới…”, Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói câu sau thì đã bị ông Hứa Hiếu Dương đá cho một cái.
Chương 30: Thảm án bắt đầu từ đĩa gà quay
Hứa Hiếu Dương mấp máy, mãi mới nói được một câu.
“Tiểu Hùng, bố, bố có xứng không?”
“Bố, theo con thì bố là ông bố tốt nhất trên đời này!”
“Bây giờ bố phải chứng minh năng lực của mình với người ngoài! Những chữ trong phòng bố mà Hạo Nhiên không đọc được chẳng phải là minh chứng tốt nhất đó sao?”
Lúc này, Lý Hùng nói với giọng du dương, trầm bổng.
“Người tài năng kiệt xuất, gặp đúng thời tất sẽ thành công”.
Chiều hôm đó, Hứa Hiếu Dương nghe một người họ hàng nói mới biết được tin Hứa An Thái nằm viện.
Tuy sức khỏe Hứa An Thái không có gì đáng ngại nhưng e là sẽ vẫn phải nằm viện trong thời gian ngắn.
Hứa Hiếu Dương đi đi lại lại ở bên ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái rất lâu, nhưng sau cùng thì vẫn không vào.
Hứa Hiếu Dương quỳ ở ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái, dập đầu ba cái, sau đó rời đi và không ngoảnh đầu lại.
Ông vừa đi thì Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ từ trong bóng tối đi ra.
“Hừ, giả vờ giả vịt!”, Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.
Hứa Thiên Tứ nói với giọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Bố, phía Hắc Long cũng sắp sửa ra tay rồi”.
“Lần này cho dù là Lưu Đức Luân thì cũng không cứu nổi bọn họ! Nhà chú hai chỉ có đường chết mà thôi!”
Vừa nhắc tới Hắc Long, trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra một chú e dè.
“Hắc Long là cánh tay đắc lực của “Tứ đại thiên vương” Trương Toàn Vũ của tỉnh” .
“Bây giờ Hắc Long xuất hiện rồi, vậy tức là Trương Toàn Vũ cũng chuẩn bị “nhúng tay” vào thành phố Đông Hải của chúng ta!”
“Thành phố Đông Hải bây giờ sắp loạn đến nơi rồi!”
Khi Hứa Hải Phong nói câu này, thế lực ngầm của thành phố Đông Hải cũng đã tập hợp lại.
Vương Cao Ba, một trong những ông trùm thế lực ngầm tại thành phố Đông Hải.
Hắn chính là người khởi xướng cho cuộc tụ họp tối nay.
Vọng Hải Lâu, một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất Đông Hải.
Lúc này Vương Cao Ba dẫn theo vài ông trùm khác đứng trước mặt Lưu Đức Luân.
“Giám đốc Lưu, bây giờ Hắc Long đã quay lại, hắn nghênh ngang nói rằng nhất định sẽ báo thù cho Báo Đen – em trai ruột của hắn”.
“Báo Đen là do người của anh đánh, bây giờ anh chỉ cần giao tên đó ra, chuyện này coi như xong”.
“Nếu không chỉ e Hắc Long nhất định sẽ dẫn theo cao thủ của tỉnh tới, san bằng thế lực ngầm thành phố Đông Hải chúng ta mất!”
Lưu Đức Luân cười khẩy: “Hắc Long chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà Trương Toàn Vũ nuôi mà thôi”.
“Muốn san bằng thế lực ngầm của Đông Hải ư? Hắn không đủ tư cách”.
“Chẳng lẽ mọi người đã quên rằng Đông Hải còn có Hổ Gia trấn giữ sao?”
Vừa nghe thấy tên Hổ Gia, mặt mấy người khác liền biến sắc.
“Đúng là ở Đông Hải, Hổ Gia là một nhân vật thần thánh”.
“Nhưng Hổ Gia cũng già rồi, chuyện giang hồ ông ấy cũng không bận tâm nữa”.
“Còn Trương Toàn Vũ thì là một con mãnh hổ, một khi hắn mang người tới, anh nghĩ anh có thể may mắn thoát được sao?”
Trước kia khi nghe thấy cái tên Trương Toàn Vũ, có thể trong lòng Lưu Đức Luân sẽ còn e dè.
Nhưng giờ thì, hừ…
Lưu Đức Luân cứ thế đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng.
Đúng lúc đó có hai người chặn Lưu Đức Luân lại.
Lưu Đức Luân cau mày, nói: “Sao thế? Các người định ra tay với tôi ở đây sao?”
“Giám đốc Lưu, anh là người thông minh, tôi hy vọng lúc này anh có thể đưa ra một quyết định đúng đắn”.
“Hôm nay, hoặc là anh giao kẻ đã đánh Báo Đen ra, hoặc là anh phải ở lại đây!”
Lưu Đức Luân chậm rãi lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút.
Anh ta nhìn những ông trùm của các thế lực ngầm thành phố Đông Hải, sau đó nhả ra một làn khỏi.
“Các người có biết mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết không?”
Vương Cao Ba vung tay đập bàn cái bụp.
“Người tự đâm đầu vào chỗ chết là mày! Lưu Đức Luân, mày đừng tưởng bây giờ mày có tí tiền thì bắt đầu ra oai hống hách”.
“Tao nói lại, một là giao người ra, không thì hôm nay tao sẽ chặt đứt hai tay của mày!”
“Cốc, cốc, cốc…”, lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Sau khi cửa mở ra thì thấy Lý Hùng ăn mặc rất bình đường đứng ở cửa, trong tay thì cầm “số" xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc.
Gương mặt anh lộ ra vẻ hơi khó chịu.
Tiệm gà Lão Mộc là một trong những quán ăn vặt ngon nhất Đông Hải.
Ngày thường, Lý Hùng lúc nào cũng ao ước được đi ăn ở đây với Hứa Mộc Tình.
Nhưng Hứa Mộc Tình cảm thấy ăn mấy đồ này sẽ rất dễ béo.
Khó khăn lắm được hôm vợ thích ăn, Lý Hùng mới vội vàng lái xe đi mua.
Kết quả lại nhận được tin nhắn của Lưu Đức Luân.
Tiệm gà Lão Mộc mỗi ngày chỉ bán 2000 suất, hết là hết sạch.
“Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn đang bận”.
Lý Hùng đi vào, nhìn đám người với vẻ mặt khó chịu.
“Chính là hắn! Hắn chính là người đã đánh Báo Đen tàn phế”.
Bỗng trong đám đông có người nói to.
Mắt Vương Cao Ba sáng lên.
“Được! Đến đúng lúc đấy!”
“Người đâu!”
Vương Cao Ba vỗ tay, tiếp đó một đám người từ bên ngoài xông vào!
“Lên!”
Cùng với tiếng hô của Vương Cao Ba, mười mấy tên côn đồ đồng loạt lao đến.
Bụp!
Tên dẫn đầu ăn ngay một cú đấm vào mũi, máu tuôn xối xả!
Trong chốc lát, tiếng đánh đấm không ngừng vang lên.
Mười mấy tên côn đồ được tuyển chọn kỹ lưỡng nhưng không tên nào có thể đánh quá một lượt với Lý Hùng!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Cùng với những tiếng đánh đấm vang lên như pháo nổ, chỉ trong chớp mắt, đám côn đồ khí thế hung hăng vừa nãy, lúc này tên nào tên nấy đều đang ôm mặt nằm dưới đất.
Tất cả đều bị đánh vào mặt!
Mỗi tên chỉ cần một cú đánh!
Lý Hùng vẩy máu dính trên tay, quay người đi về phía Vương Cao Ba.
Vương Cao Ba lúc này cũng sợ vỡ mật!
Lý Hùng bước tới kèm theo một áp lực vô hình nặng như núi, khiến hắn không thể nói lên lời.
Lý Hùng túm lấy cổ áo Vương Cao Ba, lau vết máu trên tay vào cổ áo hắn.
Vương Cao Ba cả người mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm!
Giống như lúc đến, Lý Hùng lúc này cũng nhẹ nhàng, thong thả ra về.
Tay anh cầm số xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc, đi đến cửa hàng đã có thâm niên 60 năm.
Lúc này Lý Hùng mới nhận ra, những người đang xếp hàng vừa nãy bây giờ đều tản đi hết!
Mới có gần ba phút, sao đi nhanh thế nhỉ?
Lý Hùng vội tới hỏi thì nhận được câu trả lời là “đã bán hết rồi”.
Lý Hùng đặt số xếp hàng lên quầy, nói: “Tôi đã lấy số rồi, sao lại bán suất của tôi cho người khác?”
Nhân viên cửa hàng không giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đám côn đồ đang ăn thùng uống vại trong cửa hàng.
Lúc này, Hắc Long dẫn theo đàn em của hắn đang ngồi tại đây.
Vết sẹo giống như con rết trên mặt Hắc Long trông vô cùng gớm ghiếc.
“Anh Long, đồ ăn ở đây đúng là ngon thật!”
“Ngon quá! Ngon quá!”
Hắc Long trầm giọng, nói: “Ăn xong chúng ta còn làm việc”.
“Nghe nói con bé kia trông cũng xinh, đợi lát nữa bắt được thì mọi người cùng nhau chơi tí”.
Nghe xong, đám côn đồ lập tức phấn chấn.
Có một tên còn vừa uống bia, vừa giơ bàn tay đầy dầu mỡ về phía Lý Hùng.
“Thằng ranh! Suất của mày tao vừa ăn rồi. Nếu mày muốn ăn thì đi vào nhà vệ sinh với tao, tao thải ra rồi cho mày!”
Lý Hùng đột nhiên đưa tay ra túm lấy cổ tay hắn.
“Rắc rắc!”
“Á!!”
Tên côn đồ kia gào lên thảm thiết.
Sau đó, Lý Hùng ném hắn ra ngoài như ném rác.
Chỉ thấy tên côn đồ kia lộn một vòng tròn tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó rơi ngay vào cái thùng rác màu xanh cách đó 100 mét.
Hắc Long đang cúi đầu ăn lúc này cũng phải ngẩng lên!
Khoảnh khắc nhìn trực diện Lý Hùng, vết sẹo như con rết trên mặt hắn bỗng nhiên giật giật!
Ánh mắt như muốn giết người đến nơi!
Sinh nhật của Hứa An Thái chớp mắt đã đến. Hôm nay họ hàng thân thích trong gia tộc đều tề tụ trong biệt thự của Hứa An Thái.
Cả nhà Hứa Hiếu Dương lái xe Mercedes-Benz đến biệt thự. Sự xuất hiện của bọn họ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Hứa Thiên Tứ đi lên trước nhìn Hứa Mộc Tình một lượt, sau đó nói với giọng kỳ quái: “Ái chà! Đúng là cặp với đại gia nên giờ đến ăn mặc cũng khác hẳn”.
Hứa Mộc Tình không thèm để ý đến anh ta, cô nói: “Hôm nay là sinh nhật ông nội nên tôi không muốn cãi nhau với anh”.
“Hừm! Làm tiểu tam của ông chủ lớn nên giọng điệu nói chuyện cũng oai gớm nhỉ”.
Hứa Mộc Tình chau mày, nói: “Anh có ý gì?”
Hứa Thiên Tứ cười lạnh, nói: “Lưu Đức Luân cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng chắc các thao tác trên giường vẫn ổn chăng?”
“Nếu như mày chê anh ta không đủ sức thì tao có thể giới thiệu cho mày một người khác, thấy sao hả?”
Vị trí mà Hứa Mộc Tình đang đứng cách chỗ của Hứa An Thái không xa. Những lời mà Hứa Thiên Tứ nói, Hứa An Thái đều nghe thấy hết.
“Ông ơi!”, Hứa Mộc Tình vừa định lên tiếng thì Hứa An Thái đã giơ tay ra ngăn lại.
Vốn dĩ trên mặt ông ta vẫn còn đang tươi cười nhưng vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì vẻ mặt trở nên không nhẫn nại: “Được rồi, những chuyện mất mặt đó của nhà cháu, ta không có hứng thú nghe”.
“Ông ơi! Đây là do Hứa Thiên Tứ cố ý bịa chuyện ạ”
Hứa Mộc Tình không muốn gây chuyện nhưng chuyện này liên quan đến danh tiết của cô. Đến cả người nhà đều bị liên lụy thì cô nhất định phải chứng minh sự trong sạch của mình.
Trong mắt Hứa An Thái đã lộ ra vẻ chán ghét, ông ta nói: “Thiên Tứ có bịa chuyện hay không thì ta đều không muốn biết”.
“Điều duy nhất mà cháu cần phải biết đó là tất cả những gì cháu có hiện giờ đều là gia tộc cho cháu”.
“Nếu cháu làm ra những chuyện có lỗi với gia tộc, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí với cháu”.
Sự lạnh lùng, sự vô tình… Hứa Mộc Tình chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp và tình thân nào từ Hứa An Thái.
Hứa An Thái nói như vậy nên Hứa Thiên Tứ càng huênh hoang hơn.
Hứa Thiên Tứ còn cố ý chỉnh giọng cao hơn rồi nói với bạn bè và họ hàng thân thích ở xung quanh: “Mọi người tập trung hết lại đây, tôi có một chuyện rất thú vị muốn kể cho mọi người”.
Đợi lúc mọi người tập trung lại, Hứa Thiên Tứ đặc biệt chỉ về hướng Hứa Mộc Tình và đám người nhà ông Hứa Hiếu Dương.
“Mọi người đều biết chú hai của tôi là người tàn phế, ngày nào cũng làm con rùa rụt cổ rồi chứ”, lời này vừa nói ra thì không ít người ôm miệng tủm tỉm cười.
Nhưng Hứa Thiên Tứ là phận con cháu ăn nói với bề trên như vậy mà Hứa An Thái là ông nội nhưng không hề ngăn cản.
Có được sự cho phép của Hứa An Thái nên Hứa Thiên Tứ càng ngông cuồng hơn.
“Trước đây, mỗi lần nhà bọn họ xuất hiện ai nấy đều nghèo nàn như ăn xin vậy. Nhưng giờ mọi người nhìn xem họ đang mặc quần áo gì đây?”
“Còn cả xe Benz màu trắng đậu ở cửa nữa, là bọn họ vừa mua đấy, vẫn còn chưa có biển cơ”.
Lúc này, trong đám người có người nói lên một tiếng: “Tiền đó ở đâu ra vậy?”
“Lại còn phải đoán sao? Chắc chắn được đàn ông bao nuôi rồi”.
“Tí tuổi đầu làm tiểu tam, lại chẳng phải vất vả gì mà tiền kiếm vẫn nhanh hơn”, lời này vừa nói ra thì mọi người đều cười ồ lên, tiếng cười như bao trùm cả âm nhạc trong phòng khách.
Tiếng cười chế giễu khắp phòng vô cùng chói tai, giống như con dao đâm vào tim Hứa Mộc Tình.
Bà Liễu Ngọc Phân đang ở trong bếp làm cùng người giúp việc, lúc này vội chạy ra ngoài.
Bà lớn tiếng quát mắng: “Các người dựa vào cái gì mà nói con gái tôi như vậy?”
“Con gái tôi từ nhỏ đến lớn thế nào thì các người thấy rõ rồi, lẽ nào các người còn không biết nó là người thế nào sao?”
“Biết người biết mặt không biết lòng mà! Con người một khi đã nghèo đến phát sợ rồi thì chuyện gì cũng làm được hết”.
Huênh hoang! Đắc ý… Ở đây là biệt thự của Hứa An Thái nên Hứa Thiên Tứ mới có thể làm càn như vậy.
Nhưng trong lúc anh ta đang khoái chí đắc ý thì đột nhiên có người đứng phía sau lưng anh ta.
Người đó giơ tay vỗ vỗ lên vai của Hứa Thiên Tứ. Trong lúc Hứa Thiên Tứ xoay người lại thì chỉ nghe thấy tiếng “bốp”. Một cái tát vang giòn.
Cái tát này đánh cho Hứa Thiên Tứ lộn mấy vòng trên đất.
“Tên thần kinh này lại đánh người rồi, mọi người mau tránh ra”, trong đám người có người hét lên, những người xung quanh vội tránh sang một bên.
Hứa An Thái ban nãy không có động thái gì với đám người chế giễu kia nhưng lúc này đột nhiên cất tiếng quát.
Ông ta giơ tay chỉ về phía Lý Hùng: “Anh dám đánh cháu trai tôi?”
Lý Hùng quay đầu lại nhìn Hứa An Thái với vẻ mặt không chút cảm xúc. Giọng nói của anh lúc này giống như gió thổi ra từ hang động sâu thẳm, nó lạnh đến buốt xương.
“Ban nãy cháu trai của ông và họ hàng nhà ông xúm lại phỉ báng bắt nạt cháu gái ông, sao lúc đó ông không đứng ra nói?”
Hứa An Thái dường như không nghe thấy lời của Lý Hùng nói mà tức giận quát mắng: “Đồ chó chết như anh ăn uống ở nhà tôi mà còn dám đánh cháu trai của tôi ngay tại nhà tôi”.
Hứa An Thái nổi giận lôi đình, trong ánh mắt nhìn Lý Hùng cũng toát ra vẻ hung dữ.
Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Ông ơi, tên thần kinh này không phải lần đầu đánh cháu đâu, lần trước nó còn đánh cháu đau hơn cơ”.
“Ông à, cháu là cháu trai của ông cơ mà, thằng thần kinh này đánh cháu chẳng phải là đánh ông sao?”
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: “Còn cả con ranh làm mất mặt nhà họ Hứa chúng ta nữa”.
“Đủ rồi”, trước khi Lý Hùng muốn ra tay đánh chết Hứa Thiên Tứ thì Hứa Hiếu Dương đột nhiên lớn tiếng nói.
“Bố”, đây là lần đầu tiên ông Hứa Hiếu Dương đứng trước mặt mọi người mà lớn tiếng hét lên như vậy.
Ông Hứa Hiếu Dương trợn trừng mắt, lúc này trong mắt ông đều là tia máu, trong khóe mắt cũng có giọt nước mắt. Đó không phải là sự uất ức mà là sự nghi hoặc không hiểu nổi, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
“Tại sao vậy?”
“Tại sao bố lại đối xử với người nhà con như vậy?”
“Tại sao từ trước đến nay bố không chịu nghe những lời chúng con nói”.
Đứng trước Hứa Hiếu Dương với tình cảm chân thành nhưng Hứa An Thái chỉ cười lạnh một tiếng.
Ông ta quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Hiếu Dương nói: “Mày là cái thá gì?”
“So với anh trai mày thì mày đúng là thằng bỏ đi”, Hứa An Thái nói với biểu cảm càng lúc càng lạnh băng.
Đó là sự vô tình, sự lạnh nhạt…
Ông ta nhìn Hứa Hiếu Dương không giống như đang nhìn con trai ruột của mình mà như nhìn người xa lạ, thậm chí như đang nhìn một người ăn mày đến nhà xin ăn vậy.
“Từ nhỏ đến lớn, tao khổ sở vì mày bao nhiêu lần rồi?”
“Nếu không phải là tao thì cả nhà mày đã chết từ lâu rồi”.
“Cả nhà mày đều là lũ ký sinh trùng”.
“Rầm”, thân người Hứa Hiếu Dương như pháo nổ, toàn thân như đơ luôn, sắc mặt ông trở nên tái nhợt.
Toàn thân ông lắc lư rồi lùi về sau hai bước, may mà bà Liễu Ngọc Phân lên trước đỡ lấy ông.
“Ông không sao chứ?”, Hứa Hiếu Dương không nói gì, ánh mắt ông đờ đẫn vô thần nhìn bố đẻ của mình.
Trước nay ông chưa từng nghĩ câu nói này lại nói ra từ miệng bố đẻ mình.
Bất lực, lòng như tro nguội, mọi cảm xúc bủa vây lấy ông.
Hứa An Thái tiếp tục chỉ về phía Hứa Hiếu Dương, nói: “Mày thử nghĩ lại xem mấy năm nay mày đã làm được những gì?”
Hứa An Thái càng nói càng tức, lúc này ông ta nói ra tất cả những chuyện xưa cũ.
“Năm đó tao bảo mày lấy tiểu thư tàn phế nhà họ Cao thì mày không chịu, mày lại đi rước về loại đàn bà quê mùa kia”.
Hứa An Thái chỉ vào Liễu Ngọc Phân rồi hỏi Hứa Hiếu Dương: “Loại đàn bà quê mùa này giúp ích gì được cho mày”.
“Ả ta chỉ là loại vô dụng biết ăn cơm và biết làm chút việc nhà mà thôi”.
“Mày nhìn lại xem, chúng mày sinh ra những thứ gì thế kia?”
Trước tiên Hứa An Thái chỉ vào Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở góc bên cạnh, nói: “Nó cũng giống như mày, từ nhỏ đã là loại bỏ đi”.
“Học cũng không nên người, làm việc cũng không nổi, mày xem hàng ngày nó làm những gì? Chỉ ăn rồi đợi chết”.
Tiếp đó, Hứa An Thái lại chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Chương 27: Bố ơi con đánh hắn nhé
“Tao vốn còn chút hi vọng đối với mày, nhưng mày thì sao? Mày đã làm ra chuyện xấu xa gì đây?”
“Mày tưởng ngày thường mày sử dụng mấy thủ đoạn hèn hạ ở công ty mà tao không biết sao?”
“Tao nói cho mày biết, vì mày là cháu gái của tao nên tao mới không tống mày vào tù đấy”.
“Mày thì lại hay ho, giờ lại còn nói cháu trai yêu quý của tao phỉ báng mày. Cả nhà ký sinh trùng của mày còn cần người khác phải phỉ báng sao?”
Cả phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát mắng của Hứa An Thái. Ông ta không chỉ mồm nói như vậy mà ánh mắt nhìn cả nhà Hứa Mộc Tình cũng như đang nhìn một đống phế liệu.
Lúc này bỗng nghe thấy Lý Hùng hỏi ông Hứa Hiếu Dương một câu rất thản nhiên: “Bố ơi, con đánh tên Hứa Thiên Tứ kia được không?”
Hứa Hiếu Dương giơ tay ra đặt lên vai Lý Hùng, năm đầu ngón tay dùng sức nắm chặt bả vai anh. Lúc này, ông Hứa Hiếu Dương mở to hai mắt rồi nhìn thẳng vào Hứa An Thái.
“Năm đó, bố rõ ràng biết tiểu thư nhà họ Cao đã mang bầu, hơn nữa cô ta còn cùng lúc có mối quan hệ bất chính với ba người đàn ông, vậy mà bố vẫn muốn con đi ở rể nhà đó”.
“Thứ mà bố cần là một trăm nghìn tệ đầu tư của nhà họ. Một trăm nghìn tệ, bố sẵn sàng “bán” con đi”.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương thốt ra từng chữ đều rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều lọt vào tai mọi người. Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên ông Hứa Hiếu Dương ngẩng cao đầu nói chuyện trước mặt Hứa An Thái.
Ông ấy không còn tự ti khiêm nhường và cũng không còn nhu nhược yếu đuối nữa. Ông ấy hiện giờ là một người đứng đầu trong gia đình. Ông ấy là một người bố và còn là một người chồng nữa. Cao hơn thế, ông còn là một người đàn ông chân chính.
“Lúc con tốt nghiệp đại học con liền kết hôn với Ngọc Phân. Lúc đó chúng con đã rời khỏi gia tộc và kinh doanh được một siêu thị nhỏ ở phía đông thành phố”.
“Vì mô hình kinh doanh của bọn con khá mới mẻ, hàng nhập vào cũng tốt hơn người khác nên kinh doanh luôn thuận lợi. Sau đó có một ông chủ nhắm trúng rồi muốn góp cổ phần để mở rộng quy mô của siêu thị”.
“Lúc đó hợp đồng hai bên đã ký rồi nhưng vì một câu nói của bố mà con đã dâng hai tay cái siêu thị đó cho bố mà không cần bất cứ một đồng nào”.
“Mà chuỗi siêu thị hiện giờ đều vận hành theo mô hình kinh doanh con đặt ra trước đây”.
“Bố nói con vô dụng, nói con ăn bám, nói con nhu nhược cũng được, con không quan tâm. Nhưng bố không thể mắng vợ, mắng con trai và càng không thể mắng con gái con như thế được”.
“Con đúng là con trai ruột của bố đấy nhưng con cũng là một người chồng và cũng là một người bố mà”.
“Ai mà dám bắt nạt người nhà của con thì con sẽ liều mạng với kẻ đó”.
Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình lúc này bước ra rồi ôm chặt ông Hứa Hiếu Dương và bà Liễu Ngọc Phân. Cả nhà bốn người đều đỏ ửng mắt.
Hứa Hiếu Dương cuối cùng cũng giống chủ gia đình rồi, ông đứng nói chuyện trước mặt Hứa An Thái, đứng trước mặt những người họ hàng thân thích và bạn bè.
Trong ánh mắt khác lạ của bọn họ, Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói: “Con từng cố gắng làm một người con hiếu thảo nhưng bố lại coi con như rác rưởi”.
“Con là một người chồng vô dụng, một người bố vô dụng nhưng người nhà con không rời bỏ con”.
Cuối cùng, Hứa Hiếu Dương giơ tay vỗ mạnh lên chiếc chân đang khập khiễng, nói: “Bố, bố yêu quý nhất của con”.
“Phải chăng bố đã quên chiếc chân này của con, ban đầu vì cứu bố nên mới bị xe đâm thành ra thế này”.
“Mày bố láo”, Hứa An Thái bị nói đúng điểm yếu, toàn thân như muốn nhảy dựng lên. Ông ta phẫn nộ, giơ gậy gỗ trong tay hung hăng đập lên đầu Hứa Hiếu Dương.
“Bụp”, cây gậy bị chặn lại. Người ra tay nắm lấy chính là Lý Hùng.
“Mày dám đỡ gậy của tao hả, tao đánh con tao thì có liên quan gì đến người ngoài như mày?”, trong phòng khách lúc này đều vang vọng tiếng quát nạt của Hứa An Thái.
“Trước khi tôi xuất hiện thì ông ấy là con trai của ông, ông để mặc sự sống chết của ông ấy, vứt ông ấy vào thùng rác thì tôi không quản được. Nhưng giờ tôi xuất hiện rồi, ông ấy là bố vợ của tôi”.
“Có tôi ở đây, ai dám bắt nạt ông ấy?”, Lý Hùng lời nói vang như chuông.
Từng câu từng chữ truyền đến tai mọi người giống như có người đánh chuông vang vọng bên tai vậy. Rất nhiều người không kìm nổi mà rụt cổ lại, giơ tay ra ôm lấy tai mình, biểu cảm đau khổ khác thường.
Xoẹt! Cây gậy trị giá mấy trăm nghìn tệ trong tay Hứa An Thái lúc này đột nhiên bị gãy đôi. Cây gậy này đến đao chém không nổi nhưng lại bị Lý Hùng bóp tan tành.
“Bố à, chúng ta về nhà thôi”, Hứa Mộc Tình đột nhiên nói một câu.
“Ừm, chúng ta về nhà”.
Hôm nay là sinh nhật của Hứa An Thái nhưng đứa con trai ngày thường vẫn rất nhu nhược lại phản kháng làm loạn lúc này, điều này khiến ông ta cảm thấy rất mất thể diện.
Ông ta không ngừng hét rống trong phòng sách: “Làm gì có lý đó, sao có thể thế được”.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh nói một câu: “Ông ơi, cháu còn một việc quên không nói với ông”.
“Thật ra, Hứa Mộc Tình không chỉ làm tiểu tam của Lưu Đức Luân mà còn tham ô biển thủ công quỹ nữa ạ”.
“Con ranh này không chỉ bán rẻ bản thân mà còn liên kết với người ngoài đào rỗng tập đoàn của chúng ta”, lời nói của Hứa Thiên Tứ càng khiến Hứa An Thái phẫn nộ, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng mãnh liệt hơn.
“Phong Nhi! Sáng sớm mai mở cuộc họp chủ tịch, bố phải bãi bỏ tất cả chức vụ của Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương”.
“Ngoài ra, gọi điện thoại báo cảnh sát, bố phải cho con ranh đó ngồi tù”.
Trên đường về nhà, không khí trên xe vô cùng bí bách, mọi người đều không ai nói lời nào. Đột nhiên, ông Hứa Hiếu Dương giơ tay tát mạnh lên mặt mình.
“Đồ vô dụng, vô dụng, vô dụng”.
Bà Liễu Ngọc Phân vội nắm chặt tay ông Hứa Hiếu Dương, nói: “Ông đừng như vậy”.
“Mấy năm nay ông chịu tội và chịu khổ là đủ rồi, ông đừng giày vò bản thân mình nữa”.
Hứa Hiếu Dương giơ tay ôm chặt lấy đầu, toàn thân co rúm lại trong một góc ghế ngồi phía sau, vẻ mặt đau khổ.
Lý Hùng đang lái xe, đột nhiên nói một câu: “Bố ơi, vị bác sĩ mà con nói trước đó con đã liên hệ được rồi. Một tháng nữa ông ấy sẽ đến Đông Hải”.
“Con đã nói với ông ấy về tình hình của bố rồi”.
Cả nhà bốn người đều đồng thanh hỏi: “Ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy nói, mặc dù không thể khiến bố chạy nhảy như những người trẻ tuổi nhưng có thể đi lại như những người bình thường được”.
Ông Hứa Hiếu Dương không nói gì, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thân người không ngừng run rẩy. Không phải là đau khổ, mà đó là kích động.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộc Tình vẫn chưa đi làm thì cô nhận được điện thoại của ban giám đốc công ty: “Hứa Mộc Tình! Mười giờ sáng nay đúng giờ đến họp ở tập đoàn, đến muộn thì hậu quả tự chịu”.
Sau câu nói lạnh băng không chút khách khí đó, đối phương cúp điện thoại luôn.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị rồi nhưng sau khi nghe xong điện thoại, tay Hứa Mộc Tình vẫn có chút run rẩy, đó là sự tức giận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô từ bỏ cơ hội ra nước ngoài phát triển mà ở lại tập đoàn nỗ lực làm việc. Nhưng tất cả nỗ lực của cô đổi lại là kết cục ngày hôm nay.
Hứa Mộc Tình mang theo tâm trạng phức tạp rồi nhanh bước đi xuống tầng, còn Lý Hùng sớm đã ngồi trong xe rồi.
“Yên tâm, có anh đi cùng em đây”, chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng đang lo lắng của Hứa Mộc Tình được khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trong phòng họp, một nhóm nhân viên cấp cao của tập đoàn đã ngồi ngay ngắn ở đó. Lúc Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bước vào, tất cả mọi người đều đồng thời quay đầu lại.
“Người không liên quan mời đi ra cho”, lúc này bảo vệ ở bên cạnh liền đến đuổi Lý Hùng ra.
Anh ta giơ tay dùng sức đẩy Lý Hùng hai cái nhưng kết quả là Lý Hùng không hề nhúc nhích. Bảo vệ cảm thấy mình không phải đang đẩy người mà đẩy một ngọn núi.
Chương 28: Đoạn tuyệt quan hệ
Hứa Hải Phong khoát tay một cái. Lý Hùng có thể đến đây, ông ta lại vui quá ý chứ. Như vậy vừa hay có thể một mẻ lưới bắt gọn và có thể đuổi cả hai ra đường rồi.
Sau khi nói mấy câu mở đầu, Hứa Hải Phong trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Tập đoàn Thái An chúng tôi đều vô cùng xuất sắc, ai nấy đều vô cùng ưu tú”.
“Duy chỉ có cô là ngoại lệ. Ban đầu vì cảm thấy gia đình các người đáng thương quá nên mới nể tình thân mà cho cô vào đây làm theo kiểu ‘đi cửa sau’”.
“Ai có thể ngờ, cô lại lấy oán báo ân. Không những cô không dốc sức làm việc vì tập đoàn mà còn cấu kết với người ngoài biển thủ công quỹ, ý đồ đục khoét hết tài sản của tập đoàn chúng ta”.
“Hiện giờ với danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn, tôi chính thức sa thải cô”.
Lời này vừa nói ra, ban giám đốc và nhân viên cấp cao của tập đoàn ngồi bên cạnh đều đồng loạt vỗ tay.
“Chủ tịch thật sáng suốt”.
“Tốt quá, cuối cùng cũng đuổi được loại gây hại này ra khỏi tập đoàn rồi”.
“Loại người dựa vào mối quan hệ để vào đây thì nên cút ra khỏi tập đoàn đi”.
Hứa Mộc Tình hai tay nắm chặt rồi cắn chặt môi. Lần đầu tiên cô lên tiếng trước mặt bao nhiêu người: “Ông luôn miệng nói tôi biển thủ công quỹ, vậy có chứng cứ không?”
“Chứng cứ ư?”, Hứa Thiên Tứ với thân phận là Tổng giám đốc, lúc này cười lạnh một tiếng.
“Gia cảnh nhà cô thế nào thì mọi người trong tập đoàn đều rõ. Dựa vào tiền lương của cô và của ông bố vô dụng nhà cô thì có thể mua được xe Mercedes-Benz không?”
“Còn hôm qua nữa, các người còn tiêu hơn ba trăm nghìn tệ ở trung tâm thương mại, vậy tiền đó lấy ở đâu ra, cô còn dám nói mình không tham ô và không biển thủ công quỹ không?”, Hứa Thiên Tứ vừa đập bàn vừa quát mắng Hứa Mộc Tình.
Trong ánh mắt của những người nhìn Hứa Mộc Tình đều tràn đầy vẻ ‘vui khi người khác gặp nạn’.
“Tôi còn tưởng rằng thành tích nghiệp vụ của cô ta tốt vậy là dựa vào thực lực, hóa ra trong đó còn dùng thủ đoạn nữa”.
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, thời đại này đúng là loại người nào cũng có”.
“Tham ô nhiều tiền như vậy, chỉ sợ là phải ngồi tù ít nhất là mấy chục năm”.
“Đáng đời”.
Đứng trước những lời phỉ báng vu khống của mọi người, Hứa Mộc Tình không muốn giải thích nữa. Cô biết rằng, hiện giờ bất luận mình có nói gì thì sẽ không có ai tin. Hơn nữa, đám người này đều muốn cô gặp xui xẻo mà.
“Đét, đét, đét”, lúc này Lý Hùng đột nhiên vỗ tay, nói: “Nói nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại không có một chứng cứ nào”.
“Thế này đi! Trong tay tôi đang có một số thứ muốn cho các người xem”, nói xong Lý Hùng ra ký hiệu tay.
Lúc này, trên màn hình máy chiếu của phòng họp chiếu ra một video. Trong video này, Hứa Thiên Tứ đang dạo phố với một cô người mẫu.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Thiên Tứ lập tức nhảy dựng lên giơ tay chỉ về phía Lý Hùng, nói: “Anh dám theo dõi tôi?”
Trong video đó lại xuất hiện những chứng từ và thông tin chính xác về việc Hứa Thiên Tứ biển thủ công quỹ. Ở đây đều ghi lại rất rõ mỗi nơi, mỗi việc được dùng từ công quỹ.
Lúc này, bốn phía đều vô cùng huyên náo. Không ai có thể ngờ lại có màn đảo ngược tình thế như này. Đây rõ ràng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Trong lúc mọi người đang bàn luận xôn xao thì Hứa Thiên Tứ lớn tiếng quát: “Đây là tập đoàn của ông nội tôi, tôi là cháu đích tôn của ông nội. Sau này tập đoàn sẽ giao vào tay tôi, giờ tôi dùng có chút tiền này thì đã làm sao?”
“Thế còn Hứa Mộc Tình, tiền của cô rốt cuộc ở đâu ra, nói đi”.
“Nếu giờ cô dám đứng trước mặt mọi người nói ra tiền của cô ở đâu ra thì tôi lập tức ăn luôn quyển nội quy công ty cho mà xem”, Hứa Thiên Tứ tin chắc rằng Hứa Mộc Tình không dám nói ra.
Anh ta vẫn luôn cho rằng tiền của Hứa Mộc Tình là tiền mà Lưu Đức Luân cho. Nhưng Hứa Mộc Tình từ đầu đến giờ đứng một chỗ không nói gì thì lúc này đột nhiên thể hiện bằng hành động. Cô lấy một thẻ đen từ trong túi xách ra.
Trong lúc nhìn thấy thẻ đen số lượng có hạn trên thế giới, trong phòng họp liền huyên náo hẳn lên: “Bên ngoài chiếc thẻ này dường như có ký hiệu bông hoa”.
“Đó… Đó là thẻ đen mà liên minh ngân hàng thế giới phát hành với số lượng có hạn đó”.
“Trời ơi! Thẻ đen này mức chi tiêu ít nhất cũng phải một tỷ một năm đấy”.
Lúc nhìn thấy thẻ đen này, đến cả Hứa Hải Phong cũng không ngồi yên được: “Sao có thể thế được, người như cô thì làm sao có thể có được chiếc thẻ đen quý giá này”.
“Báo cảnh sát ngay, bắt cô ta lại ngay lập tức”.
Hứa Mộc Tình dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc thẻ đen rồi từ từ nhấc lên, tiếp đó cô quay đầu nhìn về phía Lý Hùng.
Cô dùng giọng nói dứt khoát và dễ nghe nói với tất cả mọi người có mặt ở đây: “Chủ nhân của chiếc thẻ đen này là chồng tôi, anh ấy tên là Lý Hùng”.
Lúc này mọi người như kinh ngạc đến nỗi muốn rơi cằm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”.
“Tên này chẳng phải là tên lang thang sao? Ai cũng bảo hắn là tên thần kinh mà, một tên thần kinh thì ở đâu mà nhiều tiền thế được?”
“Trời ơi! Cái thế giới này thật sự điên cuồng quá rồi”.
Trong lúc tất cả mọi người đều nhìn Lý Hùng với ánh mắt kinh ngạc thì tim Lý Hùng như muốn bay ra ngoài: “Ban nãy cô ấy nói gì vậy, hình như ban nãy cô ấy gọi mình là chồng cô ấy? Ha ha ha”
“Bác! À không, Tổng giám đốc Hứa! Người biển thủ công quỹ không phải là tôi mà là con trai của ông đấy, hiện giờ ông hãy báo cảnh sát bắt hắn đi”, lời nói vừa dứt thì mọi người lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.
“Hừ! Cháu trai dùng tiền của ông nội thì có gì mà phải làm kinh động đến người khác?”, Hứa Thiên Tứ vẫn gằn giọng nói.
Lúc này cửa phía sau đột nhiên mở ra. Hứa An Thái tay cầm cây gậy mới hoàn toàn, ông ta đi vào phòng họp dưới sự dìu đỡ của hai người.
Lúc này, ánh mắt của Hứa An Thái lạnh băng nhìn Hứa Mộc Tình. Ông ta gọi thẳng tên Hứa Mộc Tình, nói: “Hứa Mộc Tình! Bắt đầu từ bây giờ, cô và gia tộc nhà họ Hứa không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa”.
“Cô và ông bố vô dụng của cô đều bị tôi đuổi ra khỏi nhà”.
Mặc dù sớm biết như vậy nhưng trong lúc nghe thấy câu này thì Hứa Mộc Tình vẫn không kìm được mà lùi về sau hai bước. Nhưng rất nhanh có một bàn tay lớn nắm chặt lấy eo cô và khẽ dựa thân người mệt mỏi yếu đuối của cô vào bộ ngực vững chắc của anh ấy.
Hứa Mộc Tình không hề kháng cự, giờ đây cô cảm thấy ấm áp vô cùng, dường như cô tránh được những phong ba bão táp khi được ở trong lòng của Lý Hùng.
“Ngoài ra! Cô và Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhất cấu kết với nhau lấy cắp tài liệu bí mật của tập đoàn nên tôi sẽ kiện cô ra tòa vì việc này”.
“Dự án mà cô đang phụ trách thì tập đoàn chúng tôi cũng sẽ thu hồi lại hoàn toàn”.
Hứa An Thái nói với khí thế hùng hổ, thể hiện ra vẻ uy nghiêm và thanh thế lăn lộn trong thương trường suốt mấy chục năm.
“Chủ tịch Hứa, từ khi nào dự án này là của các ông vậy?”, Lý Hùng chậm rãi nói ra một câu.
“Ngay từ ban đầu dự án này đã là của vợ tôi rồi, có liên quan gì đến tập đoàn Thái An đâu?”
Hứa An Thái trợn trừng hai mắt, nói: “Anh nói cái gì?”
Ông ta vội bảo bộ phận pháp lý cầm hợp đồng đến. Lúc nhìn thấy hợp đồng, ông ta ngồi sụp xuống ghế, nói: “Không thể nào, sao có thể như vậy được?”
Hứa Hải Phong đột nhiên đứng dậy, giơ tay đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình quát lớn: “Quả nhiên là mày, đồ ăn cây táo rào cây sung…”.
“Bốp”, tiếng tát vang giòn cả phòng họp.
“Tổng giám đốc Hứa! Phân có thể ăn bừa được nhưng lời nói thì không nói bừa được nhé”.
“Hợp đồng này thành ra như này ông nên hỏi con trai ngoan đang đứng cạnh ông ý”.
Lý Hùng vừa nói dứt lời thì mọi người đều quay đầu nhìn về phía Hứa Thiên Tứ.
Chương 29: Thuyền theo lái, gái theo chồng
Hứa Thiên Tứ vội khoát tay, nói: “Chẳng liên quan gì đến tôi, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi thật sự không biết gì cả”.
Lý Hùng nói tiếp: “Bản hợp đồng này vốn là ký kết giữa các tập đoàn với nhau”.
“Nhưng cái tên ngốc này bình thường chỉ biết chơi bời mua vui với người mẫu rồi lái xe đi chơi. Vì muốn thể hiện bản thân mình có năng lực xuất chúng trước mặt ông nội nên đã đổi bản hợp đồng này thành tư nhân hợp tác với tập đoàn”.
“Tất nhiên, như vậy cũng tiện cho hắn dễ dàng biển thủ công quỹ trong các dự án và tiếp tục được lái xe đi mua vui với người mẫu”.
“Tao đánh chết đồ phá hoại nhà mày”, lúc này Hứa An Thái phẫn nộ nhấc cây gậy trong tay rồi đập về phía Hứa Thiên Tứ.
Trong lúc Hứa Thiên Tứ bắt được chiếc gậy đó thì có phản kháng lại một chút.
Hứa An Thái càng lúc càng phẫn nộ, đột nhiên mắt ông ta tối sầm lại, toàn thân như ngất lịm đi.
“Bố ơi, bố ơi”.
“Chủ tịch! Chủ tịch”.
Trong lúc mọi người đang một phen hỗn loạn, Lý Hùng giơ tay ra đập mạnh lên bàn ở phòng họp.
Không khí ồn ào hỗn loạn ngay lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người bao gồm Hứa An Thái dần định thần lại, lúc này đều nhìn về phía Lý Hùng.
“Hôm nay vợ tôi đến đây, ngoài việc từ chức, còn có một chuyện muốn tuyên bố”.
“Hai ngày nữa sẽ có một tập đoàn mới được thành lập”.
“Bố vợ tôi sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch, đến lúc đó mọi người nếu như có thời gian rảnh thì có thể đến chung vui”, nói xong Lý Hùng dắt bàn tay mềm mại của Hứa Mộc Tình và thong thả rời khỏi phòng họp.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vừa đi thì Hứa Hải Phong bắt đầu gào rống lên như một kẻ điên: “Đồ bỏ đi, các người đều là đám bỏ đi”.
Hứa Thiên Tứ vội nói: “Bố ơi! Chúng ta mau báo cảnh sát đi”.
“Dự án này là công trình trọng điểm của tập đoàn chúng ta đấy”.
“Chúng ta không thể cứ để cho con ranh Hứa Mộc Tình cướp đi như vậy được”.
“Bốp”.
“Bốp”.
“Bốp”, lúc này Hứa Hải Phong hung hăng tát Hứa Thiên Tứ ba cái.
“Loại bỏ đi mà tao nói chính là mày đấy”.
“Đều tại mày tự quyết định rồi ‘tặng’ không công cho người khác rồi đấy”, Hứa Hải Phong gào hét lên. Tất cả những điều này đều khác hoàn toàn với những gì mà tối qua ông ta vạch ra.
Ông ta cảm thấy mặt mình như bị Lý Hùng giẫm lên và chà xát mạnh. Từ nay về sau ông ta còn mặt mũi nào đảm nhận chức Tổng giám đốc trong tập đoàn Thái An nữa đây?
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Thái An, Hứa Mộc Tình giống như vừa tỉnh ngủ, cô từ từ dang rộng hai tay, duỗi eo một cái. Lúc này, cô như được tắm dưới ánh mặt trời chói chang.
“Hừm… Dễ chịu quá đi, đột nhiên em cảm thấy như bớt được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng”.
Hứa Mộc Tình xoay người lại, cô và Lý Hùng đứng nhìn thẳng vào nhau. Lúc này, người xung quanh đi lại nườm nượp.
“Cảm ơn anh”, một lúc sau Hứa Mộc Tình mới nói. Cô biết rằng, nếu như không phải là Lý Hùng thì hiện giờ cô đã như con chó chết, bị cha con Hứa Hải Phong ném ra đường rồi. Không những thế, đám người đó sẽ dùng cách đê hèn nhất đá cô ra khỏi tập đoàn.
Và lúc đó, cả nhà cô sẽ như con chuột qua đường, sẽ không có một nơi yên thân.
Khóe miệng Lý Hùng khẽ nhếch lên, anh nói: “Thật ra, anh muốn nghe câu khác hơn”.
Hứa Mộc Tình ngây người ra một lát, hỏi: “Anh muốn nghe câu gì?”
Khóe miệng Lý Hùng nhếch lên càng lúc càng ưa nhìn: “Ban nãy, chẳng phải em đã gọi anh là chồng trước mặt bao nhiêu người sao?”
“Nào nào nào, gọi lại lần nữa anh nghe xem nào”.
Hứa Mộc Tình xấu hổ đến nỗi hai gò má đỏ ửng, giẫn dỗi liếc nhìn Lý Hùng một cái. Cô vội chuyển chủ đề: “Ban nãy anh nói muốn thành lập tập đoàn mới, chỉ là muốn dọa họ thôi đúng không?”
Hứa Mộc Tình biết là Lý Hùng có rất nhiều tiền, vì vậy mà nếu anh ấy thật sự muốn lập tập đoàn mới thì cũng là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng ban nãy Lý Hùng nói để bố vợ làm chủ tịch tập đoàn thì cũng khoa trương quá chăng?
“Là thật đấy”.
“Á?”, Hứa Mộc Tình ngây người ra, hỏi: “Sao có thể là thật được?”
“Tất nhiên là thật rồi. Em không phát hiện là sáng nay bố dậy từ bốn giờ à. Đó rõ ràng là bố đang có động lực để phấn đấu đấy”.
Hứa Mộc Tình mím bờ môi đáng yêu của mình, nói: “Chỉ giỏi nói dối thôi”.
Lúc về đến nhà, vừa mở cửa ra thì Hứa Hạo Nhiên đã vội vàng chạy ra.
“Chị ơi, chị ơi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Nhìn thấy trên mặt Hứa Hạo Nhiên lộ ra biểu cảm đó, Hứa Mộc Tình cũng giật mình: “Sao vậy? Có phải chân bố lại xảy ra chuyện rồi không?”
“Không phải không phải! Mà là bắt đầu từ sáng nay bố nhốt mình trong phòng để học rồi”.
“Trơi ơi! Bố lấy hết những sách bố đã cất giữ mười mấy năm ra rồi, ở trong đó toàn là chữ và ký hiệu thôi. Chỉ nhìn thôi mà em đã thấy đơ người rồi”.
“Chị à! Không phải là bố mình định phản đòn đấy chứ? Nhẫn nhục mười mấy năm chỉ đợi lúc này được rửa hận?”
“Đét”, bà Liễu Ngọc Phân từ phòng bếp đi ra vỗ một cái lên trán Hứa Hạo Nhiên.
Bà chỉ thản nhiên thốt ra hai từ: “Ăn cơm”.
Trong lúc ăn cơm, không khí có chút kỳ quái. Lúc này, Lý Hùng chỉ cúi đầu ăn cơm. Hôm nay, mẹ vợ cuối cùng cũng nấu những món sở trường của mình rồi. Đó là món thịt thăn chua ngọt.
“Mẹ ơi, sao lại là thịt thăn chứ không phải là sườn vậy?”, Hứa Hạo Nhiên là người có gì nói đấy, lúc này dùng đũa gắp một miếng thịt thăn chua ngọt, nói.
“Hôm nay thịt thăn có giá ưu đãi chứ sườn lại tăng giá rồi”, nói xong bà Liễu Ngọc Phân tự mình gắp cho Lý Hùng một miếng thịt thăn chua ngọt.
“Con cảm ơn mẹ”, Lý Hùng nói.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh cười hì hì nói: “Mẹ! Bây giờ anh rể như con ruột của mẹ ý nhỉ”.
“Cái gì mà hình như, Tiểu Hùng chính là con ruột của mẹ. Con mà không ngoan thì mẹ sẽ đá con ra khỏi nhà đấy”.
Lúc này Hứa Mộc Tình đột nhiên lên tiếng nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con không muốn về ngôi nhà đó nữa”.
Ông Hứa Hiếu Dương từ đầu đến giờ đều cúi đầu ăn cơm, lúc này từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Ở đó chưa từng là nhà của con”.
“Trước đây không phải, sau này cũng không phải. Nhà của con là ở đây này”.
“Vâng”, Hứa Mộc Tình gật đầu rồi nghiêm túc đáp lại.
“Chị à! Nơi nào có anh rể thì đó mới là nhà của chị”.
“Cái này gọi là thuyền theo lái gái theo chồng… Ai ya”.
“Mẹ ơi, chị lại đá con một cái rồi”.
Lúc này bà Liễu Ngọc Phân cầm một cái bánh bao không nhân rồi nhét vào miệng Hứa Hạo Nhiên.
Còn Lý Hùng thì mãn nguyện xoa xoa bụng, nói: “Mẹ ơi! Mẹ nấu ăn ngon thật đấy”.
“Nếu như không phải là Mộc Tình ngăn cản, cứ bắt con phải làm chồng cô ấy thì con…”.
“Con nhất định sẽ làm con trai của mẹ”.
“Phụt”, ông Hứa Hiếu Dương đang uống nước thì lúc này phun hết lá trà vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
Còn Hứa Mộc Tình không muốn so đo chấp nhặt với người nói dối không chớp mắt như Lý Hùng nữa. Ăn cơm xong, cô đứng dậy đi vào trong phòng chuẩn bị hồ sơ để ngày mai gửi nó đến các công ty.
Hứa Mộc Tình vừa mới đứng dậy, Lý Hùng liền nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố ơi, con đã thương lượng với Mộc Tình rồi, hai ngày nữa sẽ thành lập một tập đoàn mới”.
“Đến lúc đó bố sẽ làm chủ tịch tập đoàn, Mộc Tình làm Tổng giám đốc còn Hạo Nhiên làm phó tổng”, lời này vừa nói ra thì cả nhà bốn người đều há hốc miệng, đờ đẫn nhìn Lý Hùng.
“Không đâu”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đập bàn nói.
“Anh rể, em không đồng ý với cách làm của anh đâu”.
“Em cũng là người có lý tưởng có ước mơ mà”.
“Lý tưởng của em là làm một ca sĩ, em sẽ trở thành một người làm nghệ thuật mà tiếng hát của em sẽ truyền ra toàn thế giới…”, Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói câu sau thì đã bị ông Hứa Hiếu Dương đá cho một cái.
Chương 30: Thảm án bắt đầu từ đĩa gà quay
Hứa Hiếu Dương mấp máy, mãi mới nói được một câu.
“Tiểu Hùng, bố, bố có xứng không?”
“Bố, theo con thì bố là ông bố tốt nhất trên đời này!”
“Bây giờ bố phải chứng minh năng lực của mình với người ngoài! Những chữ trong phòng bố mà Hạo Nhiên không đọc được chẳng phải là minh chứng tốt nhất đó sao?”
Lúc này, Lý Hùng nói với giọng du dương, trầm bổng.
“Người tài năng kiệt xuất, gặp đúng thời tất sẽ thành công”.
Chiều hôm đó, Hứa Hiếu Dương nghe một người họ hàng nói mới biết được tin Hứa An Thái nằm viện.
Tuy sức khỏe Hứa An Thái không có gì đáng ngại nhưng e là sẽ vẫn phải nằm viện trong thời gian ngắn.
Hứa Hiếu Dương đi đi lại lại ở bên ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái rất lâu, nhưng sau cùng thì vẫn không vào.
Hứa Hiếu Dương quỳ ở ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái, dập đầu ba cái, sau đó rời đi và không ngoảnh đầu lại.
Ông vừa đi thì Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ từ trong bóng tối đi ra.
“Hừ, giả vờ giả vịt!”, Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.
Hứa Thiên Tứ nói với giọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Bố, phía Hắc Long cũng sắp sửa ra tay rồi”.
“Lần này cho dù là Lưu Đức Luân thì cũng không cứu nổi bọn họ! Nhà chú hai chỉ có đường chết mà thôi!”
Vừa nhắc tới Hắc Long, trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra một chú e dè.
“Hắc Long là cánh tay đắc lực của “Tứ đại thiên vương” Trương Toàn Vũ của tỉnh” .
“Bây giờ Hắc Long xuất hiện rồi, vậy tức là Trương Toàn Vũ cũng chuẩn bị “nhúng tay” vào thành phố Đông Hải của chúng ta!”
“Thành phố Đông Hải bây giờ sắp loạn đến nơi rồi!”
Khi Hứa Hải Phong nói câu này, thế lực ngầm của thành phố Đông Hải cũng đã tập hợp lại.
Vương Cao Ba, một trong những ông trùm thế lực ngầm tại thành phố Đông Hải.
Hắn chính là người khởi xướng cho cuộc tụ họp tối nay.
Vọng Hải Lâu, một trong những nhà hàng đắt đỏ nhất Đông Hải.
Lúc này Vương Cao Ba dẫn theo vài ông trùm khác đứng trước mặt Lưu Đức Luân.
“Giám đốc Lưu, bây giờ Hắc Long đã quay lại, hắn nghênh ngang nói rằng nhất định sẽ báo thù cho Báo Đen – em trai ruột của hắn”.
“Báo Đen là do người của anh đánh, bây giờ anh chỉ cần giao tên đó ra, chuyện này coi như xong”.
“Nếu không chỉ e Hắc Long nhất định sẽ dẫn theo cao thủ của tỉnh tới, san bằng thế lực ngầm thành phố Đông Hải chúng ta mất!”
Lưu Đức Luân cười khẩy: “Hắc Long chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà Trương Toàn Vũ nuôi mà thôi”.
“Muốn san bằng thế lực ngầm của Đông Hải ư? Hắn không đủ tư cách”.
“Chẳng lẽ mọi người đã quên rằng Đông Hải còn có Hổ Gia trấn giữ sao?”
Vừa nghe thấy tên Hổ Gia, mặt mấy người khác liền biến sắc.
“Đúng là ở Đông Hải, Hổ Gia là một nhân vật thần thánh”.
“Nhưng Hổ Gia cũng già rồi, chuyện giang hồ ông ấy cũng không bận tâm nữa”.
“Còn Trương Toàn Vũ thì là một con mãnh hổ, một khi hắn mang người tới, anh nghĩ anh có thể may mắn thoát được sao?”
Trước kia khi nghe thấy cái tên Trương Toàn Vũ, có thể trong lòng Lưu Đức Luân sẽ còn e dè.
Nhưng giờ thì, hừ…
Lưu Đức Luân cứ thế đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng.
Đúng lúc đó có hai người chặn Lưu Đức Luân lại.
Lưu Đức Luân cau mày, nói: “Sao thế? Các người định ra tay với tôi ở đây sao?”
“Giám đốc Lưu, anh là người thông minh, tôi hy vọng lúc này anh có thể đưa ra một quyết định đúng đắn”.
“Hôm nay, hoặc là anh giao kẻ đã đánh Báo Đen ra, hoặc là anh phải ở lại đây!”
Lưu Đức Luân chậm rãi lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút.
Anh ta nhìn những ông trùm của các thế lực ngầm thành phố Đông Hải, sau đó nhả ra một làn khỏi.
“Các người có biết mình đang tự đâm đầu vào chỗ chết không?”
Vương Cao Ba vung tay đập bàn cái bụp.
“Người tự đâm đầu vào chỗ chết là mày! Lưu Đức Luân, mày đừng tưởng bây giờ mày có tí tiền thì bắt đầu ra oai hống hách”.
“Tao nói lại, một là giao người ra, không thì hôm nay tao sẽ chặt đứt hai tay của mày!”
“Cốc, cốc, cốc…”, lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Sau khi cửa mở ra thì thấy Lý Hùng ăn mặc rất bình đường đứng ở cửa, trong tay thì cầm “số" xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc.
Gương mặt anh lộ ra vẻ hơi khó chịu.
Tiệm gà Lão Mộc là một trong những quán ăn vặt ngon nhất Đông Hải.
Ngày thường, Lý Hùng lúc nào cũng ao ước được đi ăn ở đây với Hứa Mộc Tình.
Nhưng Hứa Mộc Tình cảm thấy ăn mấy đồ này sẽ rất dễ béo.
Khó khăn lắm được hôm vợ thích ăn, Lý Hùng mới vội vàng lái xe đi mua.
Kết quả lại nhận được tin nhắn của Lưu Đức Luân.
Tiệm gà Lão Mộc mỗi ngày chỉ bán 2000 suất, hết là hết sạch.
“Có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn đang bận”.
Lý Hùng đi vào, nhìn đám người với vẻ mặt khó chịu.
“Chính là hắn! Hắn chính là người đã đánh Báo Đen tàn phế”.
Bỗng trong đám đông có người nói to.
Mắt Vương Cao Ba sáng lên.
“Được! Đến đúng lúc đấy!”
“Người đâu!”
Vương Cao Ba vỗ tay, tiếp đó một đám người từ bên ngoài xông vào!
“Lên!”
Cùng với tiếng hô của Vương Cao Ba, mười mấy tên côn đồ đồng loạt lao đến.
Bụp!
Tên dẫn đầu ăn ngay một cú đấm vào mũi, máu tuôn xối xả!
Trong chốc lát, tiếng đánh đấm không ngừng vang lên.
Mười mấy tên côn đồ được tuyển chọn kỹ lưỡng nhưng không tên nào có thể đánh quá một lượt với Lý Hùng!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Cùng với những tiếng đánh đấm vang lên như pháo nổ, chỉ trong chớp mắt, đám côn đồ khí thế hung hăng vừa nãy, lúc này tên nào tên nấy đều đang ôm mặt nằm dưới đất.
Tất cả đều bị đánh vào mặt!
Mỗi tên chỉ cần một cú đánh!
Lý Hùng vẩy máu dính trên tay, quay người đi về phía Vương Cao Ba.
Vương Cao Ba lúc này cũng sợ vỡ mật!
Lý Hùng bước tới kèm theo một áp lực vô hình nặng như núi, khiến hắn không thể nói lên lời.
Lý Hùng túm lấy cổ áo Vương Cao Ba, lau vết máu trên tay vào cổ áo hắn.
Vương Cao Ba cả người mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm!
Giống như lúc đến, Lý Hùng lúc này cũng nhẹ nhàng, thong thả ra về.
Tay anh cầm số xếp hàng của Tiệm gà Lão Mộc, đi đến cửa hàng đã có thâm niên 60 năm.
Lúc này Lý Hùng mới nhận ra, những người đang xếp hàng vừa nãy bây giờ đều tản đi hết!
Mới có gần ba phút, sao đi nhanh thế nhỉ?
Lý Hùng vội tới hỏi thì nhận được câu trả lời là “đã bán hết rồi”.
Lý Hùng đặt số xếp hàng lên quầy, nói: “Tôi đã lấy số rồi, sao lại bán suất của tôi cho người khác?”
Nhân viên cửa hàng không giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đám côn đồ đang ăn thùng uống vại trong cửa hàng.
Lúc này, Hắc Long dẫn theo đàn em của hắn đang ngồi tại đây.
Vết sẹo giống như con rết trên mặt Hắc Long trông vô cùng gớm ghiếc.
“Anh Long, đồ ăn ở đây đúng là ngon thật!”
“Ngon quá! Ngon quá!”
Hắc Long trầm giọng, nói: “Ăn xong chúng ta còn làm việc”.
“Nghe nói con bé kia trông cũng xinh, đợi lát nữa bắt được thì mọi người cùng nhau chơi tí”.
Nghe xong, đám côn đồ lập tức phấn chấn.
Có một tên còn vừa uống bia, vừa giơ bàn tay đầy dầu mỡ về phía Lý Hùng.
“Thằng ranh! Suất của mày tao vừa ăn rồi. Nếu mày muốn ăn thì đi vào nhà vệ sinh với tao, tao thải ra rồi cho mày!”
Lý Hùng đột nhiên đưa tay ra túm lấy cổ tay hắn.
“Rắc rắc!”
“Á!!”
Tên côn đồ kia gào lên thảm thiết.
Sau đó, Lý Hùng ném hắn ra ngoài như ném rác.
Chỉ thấy tên côn đồ kia lộn một vòng tròn tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó rơi ngay vào cái thùng rác màu xanh cách đó 100 mét.
Hắc Long đang cúi đầu ăn lúc này cũng phải ngẩng lên!
Khoảnh khắc nhìn trực diện Lý Hùng, vết sẹo như con rết trên mặt hắn bỗng nhiên giật giật!
Ánh mắt như muốn giết người đến nơi!
Bình luận facebook